Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả

Chương 77

Trước Sau
Vết tích Diên Thiệu Bách nói sang chuyện khác quá rõ ràng, hiển nhiên không dự định cùng hắn chia sẻ chi tiết nội dung nhật ký.

Mạc Hoài Song cũng không bám dai, hắn kiểm tra cả người một lượt, hướng lên tầng trên.

Diên Thiệu Bách không nói, đương nhiên có lý do của hắn, Mạc Hoài Song cảm thấy chính mình không cần quá xoắn xuýt ở chỗ này, chút tín nhiệm ấy giữa bọn họ vẫn phải có.

Chờ đến khi hai người đến chỗ lối ra, chỉ thấy sáu chiến sĩ Cửu Bác mỗi người mặt đều nghiêm túc đứng trông coi cửa lớn, vẻ mặt hoàn toàn có thể coi như đang dự hội nghị chính trị của thiên triều.

Bọn họ càng cố gắng nghiêm túc như vậy, trong lòng Mạc Hoài Song lại càng 囧.

Hắn cũng không rõ chính mình tại thời điểm bị gì gì đó trên hành lang có quá lớn tiếng hay không, có bị người nghe thấy hay không, thế nhưng dù cho có bị nghe thấy hay không, vẫn không thể che lấp được hành vi của mình cùng Diên Thiệu Bách đã làm ở dưới đó.

Nghĩ tới đây Mạc Hoài Song dứt khoát chọc thủng, lừa mình dối người chỉ coi là bọn họ không biết, nếu không hắn thực sự không còn mặt mũi gặp người!

Sáu người bọn họ thấy họ tới, mỗi người đều căng da mặt lên, biểu hiện vô cùng vô tội, vô cùng nghiêm túc, căn bản không có biết gì, nếu không tin bọn họ nói thỉnh nhìn ánh mắt chân thành của bọn họ.

Diên Thiệu Bách lười tính toán cùng bọn họ, “Có thấy người của phủ thành chủ hay không?”

“Không có!”

Diên Thiệu Bách gật đầu biểu thị đã biết, một nhóm tám người bắt đầu tra xét.

Tầng thứ hai từ dưới lên, cũng chính là tầng bốn dưới lòng đất, tổng cộng có tám gian phòng, Diên Thiệu Bách không dấu vết liếc nhìn căn phòng tận cùng, lúc này mới khiến người phá giải mật mã thứ nhất.

Mật mã bên trong di tích không có phức tạp như của cửa lớn, sau ba phút, cửa lớn liền mở ra, cảnh tượng bên trong khiến cho tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Ở giữa một căn phòng có thể nói là trống trải là một cái vật thể hình trụ tròn trong suốt đỉnh thiên lập địa, nhưng mà vật này đã bị gãy ở giữa, trên mặt đất hợp kim đều là những mảnh trong suốt.

Xung quanh trụ tròn là máy móc bị tổn hại, kỳ thực dùng từ tổn hại để hình dung cũng không thích hợp, bởi vì có nhiều chỗ máy móc đã bị ngoại lực phá hoại mà thành những mảnh vỡ nhỏ.



Nhìn thấy tình cảnh như vậy, sáu chiến sĩ Cửu Bác không biết làm sao nhìn về phía đoàn trưởng của họ, tình huống như vậy hoàn toàn không phù hợp với ước nguyện ban đầu khi bọn họ thăm dò di tích.

Mạc Hoài Song xoa xoa mũi, mặt không thay đổi nhìn Diên Thiệu Bách một chút. Ở những chỗ bị phá vỡ nhìn rất cổ xưa, hiển nhiên không phải là mới phá hoại.

Thật sự là một tin tức xấu!

Bởi vì chuyện này cũng có nghĩa là suy đoán của hắn đã biến thành hiện thực, cái di tích này đã bị Dư Kha càn quét qua! Hơn nữa còn theo nguyên tắc kiên quyết không để lại cho người khác một ngụm canh nào!

Diên Thiệu Bách cũng nghĩ đến điểm này, nhưng bởi vì hắn có nhật ký chỉ dẫn, những điều nghĩ đến còn nhiều hơn so với Mạc Hoài Song một chút.

Hắn phụ thân thạch giáp bước vào phòng, đi tới bên máy móc đã không còn hình dạng ban đầu nhìn kĩ.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại thiết bị này, bên trong những di tích khác không có mấy vật này. Kết hợp với trong nhật ký từng viết,  hắn vô cùng hoài nghi nơi này là dùng để giam giữ “Hắn”.—— độc giác thú cấp chín.

Có lẽ tại vạn năm trước, con độc giác thú cấp cấp chín có vận mệnh cũng coi như đáng thương kia bị văn minh nguyên thủy giam giữ ở nơi này, không thấy ánh mặt trời, không có tự do.

Từ chủ nhân nhật ký dùng từ “Hắn” để hình dung độc giác thú, có thể thấy độc giác thú cấp chín cùng độc giác thú cấp tám hoàn toàn khác nhau, hắn có trí khôn, hơn nữa còn  đến mức văn minh nguyên thủy không thể  lơ là.

Một cơ thể sống có trí khôn bị giam tại phòng thí nghiệm, bị coi là vật thí nghiệm, không có nhân quyền, mặc người hiếp đáp, còn bị cưỡng ép cùng chủng tộc khác giao phối…

Diên Thiệu Bách thở dài, chuyện như vậy nếu như phát sinh trên người hắn, ngoại trừ không chết không thôi, thật sự không còn con đường khác.

Chiến sĩ Cửu Bác nhìn thấy đoàn trưởng của mình tiến lại gần xem máy móc, vô cùng tự giác chia nhau ra phụ trách khu vực của mình.

Còn có mấy người bắt đầu dựa theo bản vẽ, cẩn thận tỉ mỉ ghi chép lại máy móc bị hỏng, còn lấy ra mấy cái túi nhỏ, bắt đầu nhặt mảnh vỡ, để trở lại làm tài liệu nghiên cứu.

Mạc Hoài Song xoa xoa mũi, vô cùng tự giác đứng một bên. Cái này, có người chuyên về khoa học kỹ thuật mà, hắn chỉ cần phụ trách nghỉ ngơi là tốt rồi!



Sau một tiếng, nhân viên ghi chép hoàn thành toàn bộ công tác ghi chép, sau khi kiểm tra không thấy có sai lầm gì, một nhóm sáu người bắt đầu mở gian phòng thứ hai ra.

Có đả kích lần đầu tiên, thời điểm nhìn thấy khắp phòng đều  là bừa bộn, tám người vẫn một mặt bình tĩnh.

Tuy rằng máy móc trong phòng này bị tổn hại cũng không khác biệt lắm, nhưng từ bố cục, trừ Mạc Hoài Song bảy người này nhìn một chút liền nhận ra được đây là phòng quản lý của di tích này.

Nhìn thấy căn phòng quản  lý bị phá hủy như vậy, mọi người liền minh bạch tại sao di tích lại không có bất kỳ công kích nào.

Sau khi vào phòng, chiến sĩ Cửu Bác vẫn như trước mỗi người làm theo chức vụ của mình, sau khi vị thiếu niên phụ trách mở cửa kia chạy hết một vòng, đột nhiên ngồi chồi hỗm xuống kiểm tra máy móc.

“Làm sao?” Diên Thiệu Bách hỏi.

“Hệ thống khẩn cấp không hỏng, nhưng mà nguồn năng lượng không đủ, chỉ có thể cung cấp hằng ngày.”

Diên Thiệu Bách gật đầu một cái, biểu thị đã biết, “Có thể hủy đi được không?”

Thiếu niên tiếc nuối lắc đầu. Bản chất của hắn là hacker, hủy đi máy móc của văn minh nguyên thủy là chuyện vượt quá khả năng, thực sự là làm khó hắn.

Diên Thiệu Bách cũng chỉ là hỏi, thấy không thể làm được cũng thôi không nhắc đến nữa.

Tám người lật tung gian phòng một lần, sau khi thực sự không tìm ra được vật gì có giá trị liền đem mục tiêu nhắm đến căn phòng thứ ba.

Căn cứ vào đả kích của hai lần trước, mọi người đối với căn phòng thứ ba có cái gì, đã không ôm hy vọng.

Ánh mắt Diên Thiệu Bách lại vô cùng phức tạp nhìn vào cửa hợp kim, nơi này chính là căn phòng cuối cùng tầng thứ tư như trong nhật ký nhắc đến, cùng là nơi đặt máy chuyển đổi sinh mệnh. Mấy vạn năm trước, có một An tổ đã thành công rửa sạch huyết mạch chuyển đổi thành độc giác thú cấp chín đứng đầu chuỗi thức ăn, đó là khoa học kỹ thuật phát đạt đến mức văn minh cao cấp mà văn minh đá chỉ có thể nhìn theo bóng lưng cũng cần phải mất đến hai mươi năm mới có thể chế tạo được tồn tại cường hãn đó.

Mà chế tạo được nhận vật cường hãn như vậy thỏa mãn ba điều kiện, An tổ sắp chết, chiến sĩ cấp tàm trời sinh, tiêm vào thuốc tăng hoạt tính của tế bào.**.

Nghĩ tới đây Diên Thiệu Bách không khỏi lặng lẽ nắm chặt quyền, mâu sắc trở nên sâu thẳm mà nghiêm nghị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau