Xuyên Việt Chi Ngoan Ngoãn Tiểu Phu Lang

Chương 26: Rất thích phu quân

Trước Sau
Sau khi Lục Duy bọn họ đi rồi, bên dòng suối nhỏ những ca nhi đang ở giặt quần áo như muốn nổ tung rồi, sở dĩ tất cả bọn họ đều hâm mộ. Phu quân của Hi ca nhi đối với y thật tốt, giúp y vắt quần áo, cho y thức ăn, còn nắm tay y dắt đi, hơn nữa lại cười chào hỏi với ca nhi như bọn họ, không có vênh váo tự đắc giống như những hán tử bình thường.

Lục Duy cũng không biết việc hắn làm trở thành đề tài nghị luận sôi nổi, hắn cứ ung dung về đến nhà rồi đóng cửa kỹ, những việc trên trấn thì không tiện nói ra, còn sự tình trong nhà đều chỉ có hai người thương lượng, cho nên hắn sẽ không gạt Tiểu phu lang.

Thời điểm Lưu Hi nghe thấy nhà bọn họ có tới ba mươi lượng tiền tiết kiệm, giật mình há to miệng, những dược liệu đó đáng giá như vậy sao? Đáng tiếc, trừ bỏ phu quân, mọi thứ y đều không biết, bằng không, còn có thể đào nhiều chút.

Lục Duy mỉm cười, đem túi tiền đưa cho y: "Cho ngươi, ta là nộp lên phí gia dụng, đây là tiền bán bắp tổng cộng năm mươi đồng tiền. Số dư lại thì đặt trong không gian, nơi đó còn có hơn bốn lượng cùng bốn trăm đồng, là số tiền cho chúng ta chi tiêu hằng ngày, Hi Nhi muốn dùng liền hỏi ta."

Lưu Hi tiếp nhận túi tiền, mắt to vẫn tràn đầy kinh hỉ,nét cười trên mặt đều giấu không được, thanh âm cũng nhẹ nhàng không ít: "Phu quân, Hi Nhi đem nó cất tốt, lần trước mua tủ quần áo còn dư lại tám mươi mốt đồng, cộng với số tiền dư hiện tại càng thêm nhiều a!"

Lục Duy nhìn Tiểu phu lang bộ dáng hưng phấn như vậy, trong lòng tràn đầy thoải mái, liền đưa đồ ăn vặt cho y lấy lòng, nói: "Mua cho ngươi, không biết ngươi thích ăn loại nào, Hi Nhi thử một chút đi."

Lưu Hi kinh ngạc, thời điểm nhìn vào bên trong thì thấy có quả khô cùng kẹo, còn có mơ chua, quả táo, sơn tra đều là những loại y hiếm được ăn, ngoài ra còn có kẹo mạch nha.

Lưu Hi vui vẻ mở bao nhỏ chứa kẹo mạch nha, dùng cái thẻ nhẹ nhàng khơi kẹo đưa đến miệng phu quân bộ dáng lấy lòng, khi còn nhỏ y thích nhất ăn kẹo mạch nha, rất ngọt, không biết phu quân có thích hay không.

Lục Duy cười khẽ, nhận được quà nhưng tiểu phu lang vẫn muốn chia sẻ với hắn đầu tiên, Lục Duy hé miệng đem kẹo mạch nha cuống vào trong, thật sự rất ngọt, nơi này thôn dân phỏng chừng còn chưa hiểu "hàng dỏm" là gi, nào giống như hiện đại, cái gi cũng đều là " hàng nhái", không nhái thì lậu, hoặc là ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu,mà mấy thứ này đều là hàng thật giá thật, hắn cảm thấy bỏ ra chút tiền mua thật sự không lầm.

"Phu quân, ăn ngon không?" Lưu Hi nhẹ nhàng hỏi, trong mắt mang theo chờ mong.

Lục Duy gật đầu, mở miệng nói: "Ăn ngon, nhưng là quá ngọt, Hi Nhi không được ăn quá nhiều, không tốt cho răng, mỗi ngày chỉ được ăn một chút, ăn hết phu quân lại mua thêm."

Lưu Hi nghe được lời hứa hẹn của phu quân, lúc này mới dùng cái thẻ quẹt một chút bỏ vào trong miệng mình, hưởng thụ vị ngọt hòa tan nơi đầu lưỡi, thích thú đến nheo lại đôi mắt, ngoan ngoãn đáp: "Hi Nhi hiểu, đa tạ phu quân."

"Mấy món ăn vặt kia ngươi mau cất, chúng ta đi nấu cơm." Lục Duy nhìn thịt cùng xương heo vừa mua về, chọn hai căn cùng một khối thịt nạc nấu một nồi canh, lại đem thịt ba chỉ dư cùng xương heo đều đưa cho Tiểu phu lang, trêu ghẹo nói, "Một hồi ngươi rảnh thì đem những thứ này ướp như lần trước, chờ thân thể ngươi tốt hơn thì có thể ăn, từ lúc gả qua đây phu quân còn chưa có cho ngươi ăn thịt cho đã thèm, có ủy khuất hay không?"

Những gi Lục Duy nói đều là những lời thật lòng, ba ngày trước Tiểu phu lang gả qua đây, sau lần đầu khai bao cũng không dám cho y ăn thịt muối, sợ chỗ kia chịu không nổi. Ngày hôm sau cũng chẳng tốt hơn, lại phải nhận lễ, càng không dám cho y ăn, ba ngày kia cũng chỉ dám cho y ăn đồ thanh đạm, nhiều nhất cũng chỉ là trứng gà hoặc canh rau, cũng từ hôm đi bắt cá, Tiểu phu lang mới chân chính ăn được thức ăn mặn.

Lưu Hi lắc đầu, vui vẻ mà cười: "Là do phu quân lo lắng cho thân thể Hi nhi."

Tiểu phu lang hoàn toàn tin cậy mà rúc vào bên cạnh phu quân, y biết ý tứ của phu quân, chính là mấy ngày này chỗ kia của ca nhi vốn rất khó chịu, nếu còn ăn thịt muối hay thức ăn mặn, chỉ sợ người bị khó chịu chỉ có thể là y, phu quân là vì y mà suy xét kĩ càng đến như vậy, y làm sao có thể ủy khuất.



Hơn nữa sau khi gả qua, mỗi một ngày đều như là nằm mơ. Phu quân chưa từng trách phạt y, mỗi ngày đều sẽ cho y ăn trứng gà, hoặc là nấu chút canh cho y bồi bổ, không thì sẽ nấu nước đường đỏ cho y uống, đem y chăm sóc đến cẩn thận tỉ mỉ, bằng không sau khi nhận lễ y làm sao có thể hồi phục nhanh đến như vậy?

Lục Duy cười khẽ, trước tiên bế người lên về phòng giúp y thoa dược, lúc này mới ra phòng bếp nấu cơm.

Lúc sáng có để lại vài cọng đương quy không có cầm đi bán, hắn đem đương quy cắt thành sợi mỏng, đặt lên sàng để bên cạnh giếng nước, chỉ lấy vài miếng tới nấu canh, thuận tay lấy thêm vài quả táo đỏ.

Lục Duy đem dược liệu rửa sạch sẽ để một bên, chờ nước nấu xong, âm thầm suy tư, khi nào vào núi hắn còn muốn tìm chút cẩu kỷ cùng hoàng kỳ, đảng sâm cũng muốn, mới vừa rồi lại quên mua. Đương quy, hoàng kỳ, cẩu kỷ, táo đỏ, đảng sâm là công thức dược liệu người hiện đại dùng để nấu canh, bổ huyết ích khí.

Lưu Hi đang ở bên cạnh muối thịt, y đem những gia vị đã chuẩn bị tốt trước đó tỷ như bát giác, hoa tiêu, muối, nước tương từ từ trộn lại với nhau,sau đó quét đều trên bề mặt thịt ba chỉ, mang tới một cái bình sạch, đem tất cả thịt đều bỏ vào đó, qua ba canh giờ lại lấy ra, như vậy thịt làm ra sẽ ngon hơn, liền có thể để ở chỗ râm mát phơi khô nó.

Thịt khô ở bên phòng cách gian cùng thịt khô bên trong không giống nhau, là loại thịt bốc hơi nhờ hong gió, là cách bảo quản tiện nhất, nhưng khi ăn lại không có quá nhiều mùi vị, đây chỉ đơn giản là phương pháp để thôn dân bảo quản thịt. Mà thịt khô y làm đã được ướp đầy hương vị, gỡ thịt xuống chưng lên, liền có thể trực tiếp ăn với cơm.

Thời điểm Tiểu phu lang làm việc, Lục Duy liền đứng ở một bên xem, nhìn y thuần thục ngâm ướp, chiên xào, yêm chế, phong kín, trong lòng hắn đầy thỏa mãn, thì ra đây là cảm giác trong nhà có một đại bảo bối.

"Phu quân." Lưu Hi nhẹ nhàng gọi một tiếng, có chút ngượng ngùng nói, "Phu quân có thể giúp Hi Nhi đem cái bình dọn đến gian phòng bên cạnh không? Thịt khô bên trong sau khi ướp ba canh giờ liền có thể lấy ra tới phơi khô. Hi Nhi phải dọn dẹp một chút."

Lục Duy câu môi cười: "Vậy Hi nhi muốn làm gi để cảm ơn phu quân?"

Lưu Hi nghe thấy lời này có chút không rõ nguyên do, sau lại nhìn đến ý cười trong mắt phu quân, liền biết ý tứ của hắn, nhích vài bước đến trước mặt phu quân, nhón mũi chân, ở trên môi nhẹ nhàng in lại một nụ hôn, xấu hổ không dám nhìn hắn.

Lục Duy mỉm cười, hắn quá hiểu tính cách tiểu phu lang, lại nghiêng người đáp lại nụ hôn của y một chút: "Hi Nhi thật ngoan, đừng đi vào kẻo nóng, để đó phu quân đi dọn." Sau đó bế cái bình liền đi ra ngoài.

Lưu Hi đứng ngốc một chỗ đưa tay nhẹ nhàng chạm vào cánh môi, đây là nơi phu quân vừa nãy hôn qua, tựa hồ còn lưu một chút hơi ấm, y ngượng ngùng cười, phu quân có lẽ rất vừa lòng y nha.

Lục Duy sắp xếp mọi thứ thật tốt liền nhanh chóng quay trở lại,mà tiểu phu lang trong bếp đang cắt bắp đem nấu canh, toàn bộ phòng bếp đều tràn đầy mùi hương canh xương, Lục Duy cười khẽ, đây chính là những gì hắn muốn.

"Hi Nhi, đem rau xanh xào một chút, canh một lát hâm nóng lại là được." Lục Duy cười đem rau xanh đã được rửa sạch đưa cho Tiểu phu lang, chính mình đi nhóm lửa.

"Ân." Lưu Hi cười cười, đem muối trên tay thuần thục mà rải xuống, lại đem rau xanh đảo vài cái, xẻng cùng chảo vì va chạm mà phát ra âm thanh, đem không khí lúc này trở nên hạnh phúc vô cùng.



Sau khi phu phu Lục Duy ăn cơm xong, Tiểu phu lang chủ động cầm chén rửa sạch, lúc này mới đi đến đình viện, đem thỏ con đi ra phơi nắng.

Lục Duy đang ở bên kia cùng mấy con thỏ, trên tay còn cầm rau xanh. Tiểu Cẩu mua từ chỗ Thông ca nhi cũng tương tự quay quanh chỗ này, thấy hắn tới còn phe phẩy cái đuôi nhỏ.

Lưu Hi ngồi xổm bên cạnh phu quân, duỗi tay sờ sờ thỏ con, trong mắt đều là ý cười.

"Phu quân, thỏ con rất đáng yêu." Lưu Hi nhẹ nhàng đem một con bế tới, yêu quý nói.

Lục Duy không hề nhìn đến con thỏ, đem rau xanh buông xuống cho chúng nó ăn, nghe thấy Tiểu phu lang nói chuyện, ôn hòa nói: "Đúng vậy, cùng Hi Nhi ta đều đáng yêu như nhau."

Lưu Hi nghe thấy lời này, ngượng ngùng mà nhìn hắn, phu quân sao lại tự tiện nói lời mắc cỡ như vậy, nhưng lỗ tai vẫn lặng lẽ đỏ ửng.

Lục Duy gãi gãi cằm y, cười hỏi lại: "Chẳng lẽ Hi Nhi nhà ta không đáng yêu sao?"

"Phu quân." Lưu Hi xin tha mà gọi một tiếng, thanh âm kia mang theo điểm e lệ, mang theo điểm xin tha, thẳng đến khi đem Lục Duy làm đến ngứa ngấy trong lòng.

"Hi Nhi, trước tiên ngủ trưa một giấc rồi mới qua nhà Tuấn ca nhi được không?" Lục Duy cảm thấy căng da bụng trùng da mắt, hắn lại không nghĩ bản thân chính là một con sâu ngủ, vẫn là kéo tiểu phu lang lên, nhìn thân thể y phỏng chừng cũng mệt mỏi.

Lưu Hi nhẹ nhàng gật đầu, đem thỏ con buông ra, đi theo phu quân đi trở về phòng, trước tiên giúp phu quân cởi áo, sau đó lại tự cởi y phục chính mình.

Lần này Lục Duy không nghĩ muốn chiếm tiện nghi của phu lang, cái hắn thật sự muốn là đánh một giấc ngay bây giờ, bản thân mặc một cái áo trong, lại ngăn cản bàn tay nhỏ đang muốn cởi hết quần áo của tiểu phu lang, hài hước nói: "Hi Nhi không cần thoát hết nội y nha, phu quân ôm ngươi,giữ lại một cái áo trong là tốt rồi."

Lưu Hi quẫn bách gật đầu, thu hồi bàn tay nhỏ đặt trên vạt áo, trước hết bò lên ổ chăn, chính mình ngủ ở bên trong, mắt to ngoan ngoãn mà nhìn phu quân, âm thanh tinh tế liền mở miệng: "Phu quân."

Lục Duy xoay người ngủ ở bên ngoài giường, ôm Tiểu phu lang an tĩnh mà nằm yên, bàn tay to từng chút một vuốt sống lưng tiểu phu lang, khẽ hôn vành tai y, ở bên tai hắn y nhẹ nhàng nỉ non: "Hi Nhi, ngủ ngon."

"Phu quân, ngủ ngon." Tiểu miêu nhi thanh âm nhẹ nhàng vang lên.

Tiểu phu lang gối chạm đất, hô hấp vững vàng, dẫn đầu đi ngủ, Lục Duy nhìn một hồi, chính mình cũng tiến vào mộng đẹp.

Mới là đầu mùa xuân, không có nghe tiếng ve hay chim chóc quá nhiều, một canh giờ sau Lưu Hi đã tỉnh,nằm bên cạnh y là người phu quân vẫn còn say trong giấc mộng, y nhìn trộm hắn một lúc lâu, thật cẩn thận mà nhướng người lên, đem bờ môi chạm nhẹ môi hắn, một khắc lại tách ra. Đôi mắt chột dạ mà ngượng ngùng, Hi Nhi rất thích phu quân nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau