Xuyên Việt Chi Ngoan Ngoãn Tiểu Phu Lang

Chương 30: Tiểu phu lang mang theo Tiểu hoàng Cẩu

Trước Sau
"Ân." Lưu Hi nhẹ nhàng gật đầu, biểu tình kích động hiển nhiên không che mắt được phu quân.

Lục Duy nắm tay tiểu phu lang, đem bút lông đưa cho y, dạy y cách cầm bút, thanh âm không nhanh không chậm: "Lại đây, cầm bút tư thế phải cân đối, đem bút đặt ở ngón giữa cùng ngón áp út, cán bút không cần giữ quá dài, lại dùng ngón cái cùng ngón trỏ cố định nó, đây là cách cầm bút pháp, Hi Nhi nhớ kỹ chưa?"

Lưu Hi nghiêm túc làm theo lời phu quân nói, nghe thấy hắn hỏi chuyện, ngẩng đầu nhẹ nhàng cười: "Phu quân, Hi Nhi nhớ kỹ rồi."

Lục Duy câu môi, trực tiếp nắm tay nhân nhi, chấm chút mực, bắt đầu hạ bút.

"Cái phu quân học chính là kiểu chữ Âu Dương Tuần, là bộ chữ của một vị học gia tên Âu Dương Tuần sáng tạo, hạ bút phải có lực, nhưng không thể dùng lực quá nhiều, mà phải coi cách dùng của ngươi thế nào. Thời điểm muốn nghịch phong, chính là muốn trở lại câu, nội dung cũng coi như được làm rõ hơn, không thể cứ viết cùng một ngòi bút nét lớn nét nhỏ đều giống nhau được, như vậy rất khó coi." Lục Duy một bên nắm tay tiểu phu lang viết chữ, một bên cho hắn kỹ càng tỉ mỉ giải thích, đem những lời lão sư từng dạy trong trí nhớ tất cả đều nói ra, cũng mặc kệ có logic hay không, chỉ cần tiểu phu lang của hắn vui là được.

Lưu Hi học thực nghiêm túc, từng nét bút đều phối hợp với cách viết của phu quân, một lát sau, chữ " Lục " đầu tiên đã xuất hiện, tuy rằng không viết được như Lục Duy, nhưng là có thể viết đến trình độ này đã là không tệ rồi.

Ban đêm yên tĩnh, ánh đèn mỏng manh khẽ lập lờ, hai người ôm nhau cùng viết chữ, từ ngoài nhìn vào, tư thế thật giống như một bức bích họa.

Lục Duy tiếp tục dạy phu lang viết chữ, sau khi cầm tay dạy hai lần,hắn để tiểu phu lang tự mình viết lại.

Không có phu quân cầm tay, tay Lưu Hi rõ ràng có chút run, nét bút thứ nhất cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.

Lục Duy duỗi tay qua, nhẹ nhàng cầm tay nhỏ đang run rẩy của Tiểu phu lang, lòng bàn tay ấm áp rõ ràng bị tiểu phu lang nắm bút đến chặt khít, hắn lại cười nói: "Hi Nhi không vội, từ từ viết, viết nhiều nét chữ sẽ ổn."

Lưu Hi nghe thấy lời này, ngẩng đầu nhìn phu quân một cái, phu quân nhìn y mỉm cười đến híp hai mắt, y lại càng sinh ra rất nhiều dũng khí, nỗi lòng bình tĩnh, dựa theo lời phu quân vừa dạy, chậm rãi đem hai chữ "Lục Duy" viết ra.

Lưu Hi nhẹ cười, ngẩng đầu nhìn phu quân, nhẹ giọng hỏi: "Phu quân, Hi Nhi viết đẹp không?"

Lục Duy nhìn nét chữ trước mắt đánh giá một cái, trừ bỏ nét bút thứ nhất ra, những cái khác mặt chữ rõ ràng, lúc đặt bút vẫn là hơi ngược ra thì tất cả đều tốt, ít nhất so với lần đầu tiên hắn học đã tốt hơn nhiều, Tiểu phu lang quả nhiên thực thông minh, học gi cũng thật nhanh.

"Hi Nhi giỏi quá, viết rất tốt." Lục Duy ôm người cười nói, trên môi y mổ nhẹ một ngụm.

"Là do phu quân dạy tốt." Lưu Hi lại cười nói, nhìn hai từ trên mặt giấy, trong lòng thỏa mãn cực kỳ, y đã viết được tên của phu quân rồi nha.

"Hôm nay khuya rồi, trước tiên nghỉ ngơi cái đã, ngày mai lại dạy ngươi viết chữ khác." Lục Duy lại cười nói, đem giấy và bút mực đều sắp xếp lại.

Lưu Hi nhẹ nhàng gật đầu, cầm lấy giấy Tuyên Thành lúc nãy đã viết, chờ mong mà nhìn phu quân: "Phu quân, cái này có thể cho Hi Nhi không?"

"Được, nếu ngươi thích liền cầm đi." Lục Duy sủng nịch mà nói:"Về sau có rảnh đều dạy ngươi viết chữ được không?"



"Ân! Đa tạ phu quân." Lưu Hi cười nhẹ đáp, động tác cẩn thận chờ nét mực bên trên khô, lại đem giấy Tuyên Thành cuốn lại, rồi cất vào gương gỗ bên cạnh giường.

"Ngươi cất xong chưa? Cùng phu quân đi tắm rửa." Lục Duy đứng bên cạnh nhìn Tiểu phu lang cất giấy như cất bảo vật, buồn cười hỏi.

"Ân." Lưu Hi cất xong thì đứng lên đi theo phu quân ra ngoài.

"Phu quân, ngày mai ngươi muốn xuống ruộng sao?" Lưu Hi dựa vào trên người phu quân, nước ấm ngập quá bờ vai của y, như ẩn như hiện những vết tích trên xương quai xanh mà ngày trước phu quân lưu lại, lúc này vẫn lờ mờ chưa tan hết, có thể thấy được hắn tạo ấn kỳ là dùng bao nhiêu sức lực, chỉ có thể nói, Lục Duy đích thực có dục vọng chiếm hữu rất mạnh.

Lục Duy cười khẽ, động tác mềm nhẹ mà giúp cả hai tắm rửa, thuận tiện ăn một chút đậu hủ của nhân nhi trong lòng, đem y khiêu khích đến vui vẻ, cười đáp: "Đúng vậy, trước tiên hái hết mùa bắp, đừng lãng phí, lại giữ lại một chút, trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đều ở chuẩn bị gieo giống mới, ngươi ở nhà nếu có nhàm chán, làm xong việc nhà liền có thể xuống ruộng tìm ta."

Lưu Hi nhẹ nhàng rùng mình, tay của phu quân đang chu du trên những nơi xấu hổ của y, những địa phương khó nói kia quả thật mẫn cảm vô cùng, nhưng lại bị tay phu quân khiêu khích, thân thể y càng ngày càng thành thật, y nằm ở trên người phu quân, nhẹ giọng mở miệng nói: "Hi Nhi khó chịu, cầu phu quân thương tiếc."

Sau khi nói xong khuông mặt chuyển hồng đỏ bừng như máu, rõ ràng tối hôm qua đã làm nhiều lần như vậy, hôm nay vậy mà y lại muốn thêm nữa rồi.

Lục Duy mỉm cười, trong mắt không hề có một tia ý tốt, giống như đang tính toán muốn đem tiểu phu lang ăn sạch, hắn còn đang nghĩ nên ăn bằng cách nào cho mĩ vị nhất, hắn chính là cố ý khiêu khích y, dựa theo tính cách Tiểu phu lang, bản tính trời sinh dễ thẹn thùng, y căn bản sẽ nói ra lời cầu hoan, bởi vì Tiểu phu lang sẽ không bao giờ nói dối, thật thành đến đặc biệt đáng yêu.

Không phải nói hai người khi yêu nhau, chăm sóc "tính phúc" là rất quan trọng sao? Nếu Tiểu phu lang chủ động, bản thân hắn ngu gi mà từ chối?

"Thật sự không có việc gì? Tối hôm qua Hi Nhi khóc đến thương tâm, phu quân nhìn mà đau lòng." Lục Duy cười trêu nói. Nhưng hạ thân kịch liệt chiếm hữu y, ma sát làm y đến một chút sức lực muốn phản kháng cũng không có, hắn chỉ cần động một chút, liền sẽ làm Tiểu phu lang thở dốc liên tục, trêu chọc vài cái liền run rẩy bắn ra.

Đau lòng gì đó chỉ là nói xạo thôi, rõ ràng là do ác thú trong hắn sắp bùng nổ. Lục Duy cảm thấy chính hắn đem tiết tháo vứt hết ở xó nào rồi, dùng sinh mệnh mà đùa giỡn Tiểu phu lang.

Lưu Hi chưa có hoàn hồn, liền ghé vào người phu quân, tay nhỏ gắt gao ôm eo hắn, vô cùng phối hợp, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, ấp úng mở miệng nói: "Không có, Hi Nhi là..là vui vẻ a...."

"Tốt, vậy chiều ngươi, ngày mai còn phải làm việc, phu quân mới không đành lòng làm Hi Nhi khó chịu, sẽ làm nhanh, nhưng không cho Hi nhi khóc." Lục Duy cười nói, đích thực chỉ làm một lần, sau đó liền ôm người về phòng.

Nếu đặt ở hiện đại, Lục Duy khẳng định sẽ bị chửi là "cầm thú", muốn Tiểu phu lang còn chưa đủ, còn đem người mỗi buổi tối đều phải thoát y ôm vào ngực ăn đậu hủ mới hài lòng thỏa mãn. Mà nhân nhi trong lòng còn cố ý phối hợp, lúc thành thân chỉ nói qua một lần, ai ngờ Tiểu phu lang liền nhớ kỹ, không cần hắn mở lời, liề trở lại phòng bản thân tự giác thoát y chui vào ổ chăn, cho nên mới nói tình yêu không phải là việc của chỉ hai người, mà đó là sự tự nguyện của kẻ cho người nhận.

"Phu quân ~" Lưu Hi rúc vào trên người phu quân, hai người trong ổ chăn trò chuyện to nhỏ:"Phu quân lần sau vào núi là khi nào, mang Hi Nhi theo được không?"

Lục Duy buồn cười mà nhìn y, xúc cảm nhẵn nhụi truyền thẳng vào lòng bàn tay, hắn đặc biệt thỏa mãn, mở miệng nói: "Được, phu quân đi chỗ nào Hi Nhi lại tưởng vào núi?cũng đều sẽ mang Hi nhi theo"

"Ân, chơi rất vui a, Hi Nhi rất thích." Lưu Hi thành thật nói, sau đó làm như nhớ tới cái gì, trên mặt đều là ý cười.

"Trong khoảng thời gian này thì không được, qua thời gian gieo trồng đã, về sau nếu ngươi thích, chúng ta cách mấy ngày liền đi một lần." Lục Duy lại cười nói, bàn tay nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng trơn nhẵn, tâm tình tốt hơn mười phần.

"Ân ~" Lưu Hi được hứa hẹn, nhẹ nhàng cười, cảm nhận được động tác mềm nhẹ của phu quân, cả người thả lỏng, lúc này mới cảm thấy thân thể thực mệt mỏi.



"Tiểu Hoàng trong khoảng thời gian này ở nhà buồn muốn khóc rồi, nó hiện tại cũng quen với chỗ ở mới, về sau ngươi ra cửa mang nó đi theo." Lục Duy nhớ tới Tiểu Hoàng cẩu, trong lòng buồn cười, mỗi ngày đem nó nhốt ở trong nhà, nó mỗi ngày đều cào cửa, đáng thương cực kỳ.

"Tiểu Hoàng sẽ nhận chủ sao?" Lưu Hi nhẹ giọng hỏi, y nằm ở trên người phu quân, đầu nhỏ hơi trồi lên một chút, rõ ràng là mệt mỏi.

"Sẽ, ngươi mang theo nó là được, nó nhận ngươi." Lục Duy đem người kéo xuống,ôm vào trong lòng ngực, thấp giọng ở bên tai Tiểu phu lang nói: "Hi Nhi mau ngủ đi, ngày mai làm xong việc nhà lại đi tìm phu quân, nhớ kỹ chưa?"

Lưu Hi cảm nhận được hơi thở bên tai, vành tai nhỏ không tiền đồ mà đỏ, nhưng mí mắt thực trầm, chỉ bằng bản năng trả lời: "Hi Nhi nhớ kỹ rồi."

Lục Duy bật cười, không trêu chọc y nữa, đắp chăn đàng hoàng liền tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Hi thức sớm hơn so với trước, không đành lòng đánh thức phu quân, chính mình mặc quần áo đi ra ngoài làm cơm sáng, nấu cháo lại làm thêm chút canh trứng, y hôm nay muốn làm xong việc nhà thật sớm, sau đó xuống ruộng giúp đỡ phu quân.

Tưới nước cho vườn rau, đem gà mái cùng gà con thả ra, thuận tiện nhặt trứng gà, lại kiểm tra thỏ con, cho chúng nó thêm thức ăn, lúc này mới đi đến bên cạnh Tiểu Cẩu.

"Gâu gâu gâu"

Tiểu Hoàng nhìn y thấp giọng kêu, đôi mắt to linh động, màu lông xù rất đẹp, tất cả đều mang ý tin cậy chủ nhân.

"Hư, Tiểu Hoàng không được kêu, phu quân còn đang ngủ, ta mang ngươi đi ra ngoài đi một chút,nhưng không ngươi cho chạy loạn." Lưu Hi ngồi xổm xuống thấp giọng nhỏ nhẹ mà nói, duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu nó.

"Uông"

Tiểu Hoàng giống như có thể nghe hiểu, thuận theo mà lắc lắc cái đuôi, nó nhận thức được người này là chủ nhân của nó, mỗi ngày cho nó ăn, nó liền cọ cọ lấy lòng Tiểu phu lang.

Lưu Hi ôn hòa mà cười, khó trách phu quân kêu y tới dẫn Tiểu Hoàng đi, đây là để Tiểu Hoàng nhận chủ, phu quân suy xét thật chu toàn. Tiểu phu lang tay chân nhẹ nhàng đem vòng cổ của Tiểu Hoàng cởi bỏ, bưng lên bồn gỗ gọi nó ra.

"Gâu gâu gâu"

Tiểu Hoàng chạy ra, hưng phấn mà phe phẩy cái đuôi, ở trên đường giơ chân chạy, chạy vài bước lại quay đầu lại chờ Tiểu phu lang một chút, vẫn một mực theo sát y, rất ngoan ngoãn.

Lưu Hi không nhanh không chậm mà đi trên đường, sương sáng làm ướt một mảng trên vạt áo y, nhưng y cũng hoàn toàn không màng đến, thỉnh thoảng lại gọi Tiểu Hoàng, một người một cẩu ở nơi đó, có vẻ đặc biệt hài hòa.

_______________________________________________________

Cưng quá các bác ạ ="))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau