Xuyên Việt Chi Nông Gia Viên Lâm Sư
Chương 16: Lên núi
Edit: Arisassan
Núi Thanh La là ngọn núi lớn nhất ở phụ cận thôn Hàn gia, bên trong thường có dã thú qua lại, cho nên trừ bỏ những thôn dân thường lên núi săn thú ra thì những người bình thường khác không ai dám vào.
Núi cách thôn khoảng nửa canh giờ đi đường, khoảng thời gian này Hàn Liệt cùng Trì Tu đã tập luyện được kha khá, lúc đến được chân núi cũng không cảm thấy quá mệt.
Trì Tu biết thể lực của Hàn Liệt không tốt, mới đi một hồi liền chặt một cành cây thô trơn đưa cho cậu, "Lát nữa có mệt thì lấy cành cây này chống đi đi."
"Được." Hàn Liệt cũng không già mồm cãi láo, vươn tay nhận lấy cành cây đang đưa tới, cậu cảm thấy thân thể gầy gò của mình này nếu lên núi thì chắc chắn sẽ mệt muốn gục, bất quá vì bạc nên phải cố chịu.
Đi được khoảng nửa canh giờ, toàn thân Hàn Liệt đổ đầy mồ hôi, thở hổn hển nói: "Ta không đi được nữa rồi, dừng lại nghỉ chút đi."
Trì Tu gật gật đầu, trước khi liệt giường y thường rèn luyện thân thể cùng cha mình, sau khi khỏi bệnh y lại bắt đầu tập quyền với luyện nội công, cho nên so với Hàn Liệt thì đỡ mệt hơn nhiều.
"Uống nước đi." Trì Tu lấy túi nước cất trong túi ra đưa qua.
Hàn Liệt đặt mông ngồi xuống đất, nhận lấy túi nước rồi mở ra nốc hơn nửa, dùng dư quang liếc sang đánh giá Trì Tu sắc mặt bình thường đối lập hoàn toàn với bản thân đang thở hồng hộc, thân mình gà luộc này quả thật khiến cậu khổ muốn chết, sau vụ này chắc chắn phải tăng cường độ rèn luyện, chạy thêm mười vòng sân mới được.
Trì Tu thấy Hàn Liệt cầm cành cây kia chọt chọt xuống đất, đoán được phần nào suy nghĩ hiện tại trong lòng cậu, khẽ cười một tiếng rồi nói: "Ngày mai ta bắt đầu dạy võ cho ngươi vậy."
"Hả!" Hàn Liệt dở khóc dở cười: "Thôi khỏi đi."
Lúc đầu cậu vẫn chưa phản ứng kịp mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trì Tu, sau đó mới nhớ tới muốn luyện võ thì phải luyện trung bình tấn rồi chạy bộ này nọ, đảm bảo mệt không tả, trong TV còn chiếu muốn học khinh công thì lúc đi bộ bình thường còn phải buộc mấy cái bao cát lên chân, tuy cậu thích vận động nhưng cũng không muốn tự hành hạ mình, cậu lại không muốn làm lính* ở cổ đại, chỉ cần thân thể này khỏe mạnh rắn chắc là được.
[*Nguyên văn là 特种兵: dịch ra là bộ đội đặc chủng, nhưng không biết ở cổ đại gọi là gì nên để là lính thôi]
"Học võ chẳng những có thể cường thân kiện thể, mà còn có thể tự vệ khi bị người khác chèn ép, nếu không thì ta dạy ngươi vài bộ quyền pháp cũng được." Trì Tu nhìn thoáng qua thiếu niên với khuôn mặt ửng hồng do vận động quá mức, không đồng ý nói.
Thể lực như vầy sao có thể cùng sánh vai với y sau này được, sức khỏe mà như thế thì cũng quá hư nhược rồi, về sau phải giám sát Hàn Liệt tập quyền mới được.
"Khụ khụ... Nếu ta bị chèn ép thì chẳng phải còn có ngươi ở đây sao, việc tập quyền nói sau đi." Hàn Liệt nghẹn cười nói cho qua.
Đùa chứ, hồi đại học đi nghĩa vụ quân sự, vào tiết tập thể quyền, trong đám nam sinh của cả lớp chỉ mình cậu là kém nhất, tuy những phương diện khác cậu đều đạt chuẩn, nhưng lúc tập quyền lại không thể phối hợp tay chân với nhau được, năm đó còn từng bị bạn bè toàn khu ký túc xá chê cười. Sự thật xấu hổ như thế sao cậu có thể cho Trì Tu biết, cậu nhất quyết không thể để hình tượng của mình bị tổn hại được.
Trì Tu nghe thấy câu "nếu ta bị chèn ép thì chẳng phải còn có ngươi ở đây sao" thì cảm thấy rất mát lòng, nhưng cũng không định buông tha cho người nào đó, nếu không học quyền được thì vẫn cần phải học vài chiêu thức phòng thân.
Ngồi nghỉ một hồi, hai người lại tiếp tục đi, sau khi đi thêm nửa canh giờ, hai người mới dừng lại uống nước với ăn bánh màn thầu do Hàn Liệt chưng.
Bầu không khí trong núi vô cùng trong lành, nếu so với hiện đại thì vị trí của thôn Hàn gia nằm ở phía Nam, có khí hậu rất giống với nơi cậu sống thời hiện đại.
Đi thêm một lúc, Hàn Liệt lặng yên nhìn khu thực vật rậm rạp trước mặt, mắt sáng lên, nhanh chóng bước chân đi qua, chỗ cậu đi tới là một vùng cây hàm tiếu lá vàng thường xanh.
[*Cây thường xanh là thuật ngữ khoa học dùng để chỉ cây rừng có lá tồn tại liên tục trong thời gian ít nhất là 12 tháng trên thân chính]
Hàm tiếu lá vàng là loại cây dùng để mở rộng xanh hóa vườn tược ở hiện đại, thân hình tinh tế đoan trang, màu lá kỳ lạ, hoa lớn hương nồng, quả đỏ mọng nước, có đầy đủ những đặc tính làm một cây cảnh trồng trong vườn cho nên Hàn Liệt rất quen thuộc với chúng.
Ở hiện đại ông ngoại của cậu rất thích trồng hoa cảnh, sau khi cậu học chuyên ngành thiết kế sân vườn xong thường tự mình trồng vài cây cảnh, càng trồng càng tốt, đến nỗi thường có người bỏ tiền ra muốn mua cây của cậu.
Ở đây còn nhiều cây hàm tiếu lá vàng non, rất thích hợp để trồng cây cảnh, cậu cười nói với Trì Tu: "Chúng ta đào vài cây này mang về đi."
"Được." Ngoại trừ đại đao ra bọn họ còn mang theo hai cây cuốc nhỏ, hai người nhanh chóng cắm xuống đất đào hơn mười gốc cây.
Trên đường đi cậu còn đào thêm được vài gốc đỗ quyên cùng vài gốc phù dung chưa nở hoa nữa.
Cậu còn tìm được một vài cây rễ có hình thù độc đáo, rồi tiện tay đào về tất, trong rừng sâu kiểu này chắc chắn phải có rất nhiều cây có rễ tạo thành hình, mắt Hàn Liệt lộ vẻ hưng phấn, về sau bán loại cây rễ cảnh dạng bonsai được thì quá tốt.
[*Bonsai: loại cây cảnh nhỏ có dáng cổ thụ trồng trong chậu cảnh.]
"Tôi thấy nhiêu đây cũng đủ rồi, chúng ta về được chưa?" Hàn Liệt vừa lòng cười hỏi.
Trì Tu đề nghị: "Đi sâu vào chút nữa xem sao."
Hàn Liệt suy nghĩ một chút, gật gật đầu: "Được, trước tiên cứ để mấy thứ này ở đây đi, đem theo vướng víu lắm."
Hai người đặt cây giống với cây rễ vào túi xong để sau một gốc cây đại thụ, sau đó đi tiếp vào sâu trong núi, ước chừng đi thêm được khoảng nửa canh giờ nữa, Hàn Liệt đột nhiên nhìn về hướng hơn mười cây đại thụ phía trước rồi kêu lên một tiếng: "Là cây gỗ tử đàn."
"Đúng là cây tử đàn." Trì Tu gật đầu cười nói.
Kiếp trước của Trì Tu có một đoạn thời gian tình cảnh trong nhà vô cùng khó khăn, y mới lén vào núi săn thú, khi đang đuổi theo một con thỏ hoang đến được đây thì mới nhìn thấy những cây này, lúc đó vẫn chưa biết cây gỗ tử đàn là gì, về sau trông thấy cây này lần nữa rồi nghe người ta nói mới biết đây là cây gỗ tử đàn.
Trí nhớ của y rất tốt, nên mới căn cứ vào ấn tượng kiếp trước mà cố ý dẫn Hàn Liệt tới chỗ này.
"Ngươi đã sớm biết nơi này có cây gỗ tử đàn rồi à?" Hàn Liệt nhớ lại phản ứng cùng sắc mặt của Trì Tu, dùng ngữ khí khẳng định hỏi.
Trì Tu cười nói: "Ta từng theo cha đến nơi này, trong ấn tượng thì thấy loại cây này rất giống với cây gỗ tử đàn được ghi lại bên trong 《Đại lục chí》, liền dẫn ngươi tới nhìn thử, nhưng cũng không dám chắc lắm, cho nên mới không nói trước sợ ngươi thất vọng."
《Đại lục chí》 là tập du ký do một đại danh nhân từng đi du lịch xuyên lục địa sáng tác ra, trong đó có ghi lại về rất nhiều sự vật được xuất bản dưới dạng sách tranh, vừa đơn giản vừa dễ hiểu, rất được dân chúng ưa chuộng.
Trong mắt Hàn Liệt ánh lên vẻ hung phấn, "Có mấy cây gỗ tử đàn này thì tạm thời chúng ta không cần lo về vấn đề tiền bạc rồi, ngươi có ý tưởng dùng nó như thế nào chưa?"
Trì Tu là một người làm việc vô cùng ổn trọng, mỗi lần đi bước nào thì đều tính toán tốt bước tiếp theo, cậu không tin thằng nhãi này không có dự mưu từ trước.
"Ta muốn lấy gỗ này làm gia cụ rồi bán ra, gỗ mảnh dư lại có thể mài thành vòng tay gỗ tử đàn." Trì Tu cũng không giấu diếm mà gật đầu nói.
Vị hôn phu nhỏ của y dù đôi khi không đứng đắn lắm, nhưng nếu nói về việc đại sự thì quả thật là một người thông minh có tài.
Hàn Liệt nhớ trong 《Đại lục chí》 đã từng đề cập rằng trà đạo thời này vô cùng hưng thịnh, mà khay trà được sử dụng đều có hình chữ nhật cơ bản nhất, cậu nhớ lại những khay trà gỗ điêu khắc tinh xảo cùng bàn trà chạm khắc làm bằng gỗ đặt trong hàng trà nghệ ở thời hiện đại, đột nhiên nảy ra một chủ ý.
"Kích thước gia cụ quá lớn, tốn nhiều thời gian với rất khó bán ra được lắm." Hàn Liệt đảo mắt nói.
Trì Tu cười một tiếng, bộ dáng hiện tại của người này chắc chắn là đang có chủ ý gì đó, "Ngươi có chủ ý gì thì cứ nói ra đi, tất cả đều nghe theo ngươi."
"Ta đã từng thấy rất nhiều khay trà gỗ được điêu khắc thành vô số hình dạng cùng với bàn trà chạm khắc làm bằng gỗ, người Tây Nguyên quốc cũng thịnh hành trà đạo, nên có lẽ chúng ta có thể chế tạo mấy thứ đó đem ra tiêu thụ, hơn nữa giai đoạn đầu cũng không cần sử dụng gỗ tử đàn, cứ lấy loại gỗ bình thường chất lượng không tồi ra chế tác đi, đợi sau này tạo dựng được chút danh khí rồi hãy đẩy ra khay trà làm bằng gỗ tử đàn, mà phải là khay trà với bàn trà gỗ bán với số lượng có hạn." Hàn Liệt hưng phấn đề nghị.
Trì Tu suy nghĩ một chút mới hiểu được tính khả thi của biện pháp này, so với việc làm gia cụ còn hiệu quả hơn, chưa kể hiện tại bọn họ đã tạo dựng được quan hệ với Từ Sơ Ngôn, trà trang do thủ hạ của hắn ta mở trải rộng toàn bộ Tây Nguyên quốc, sau lưng lại có bối cảnh cường đại, bọn họ cho dù có đẩy ra mặt hàng làm từ gỗ tử đàn cũng không ai dám đến gây sự.
Từ Sơ Ngôn này tuy gian xảo như hồ ly, nhưng nhân phẩm vẫn có thể tin được.
"Ngươi về vẽ vài kiểu dáng cho ta chế thử đã, một mình chúng ta cũng không thể đem nhiêu đây cây tử đàn xuống núi được, để sau này mang theo thành phẩm đến Tụ Nhàn trà trang bàn bạc rồi tính tiếp." Trì Tu nói.
Hàn Liệt cười cười vỗ vai Trì Tu, "Chúng ta cùng đi với nhau đi."
Do thu hoạch được rất nhiều thứ nên lúc xuống núi Hàn Liệt vẫn luôn ở trạng thái hưng phấn, cảm giác mệt nhọc trên người đều biến mất tăm, dọc đường bọn họ còn tiện tay bắt vài con thỏ hoang mang về.
Lúc về đến thôn, ánh chiều tà đã trải dài trên những cánh đồng chi chít lúa, trên không trung giăng đầy khói bếp nông thôn bay chập chờn, khiến cho Hàn Liệt có cảm giác bình yên lạ thường.
Hết chương 16
*Hàm tiếu
*Đỗ quyên
*Phù dung
*Bonsai
Núi Thanh La là ngọn núi lớn nhất ở phụ cận thôn Hàn gia, bên trong thường có dã thú qua lại, cho nên trừ bỏ những thôn dân thường lên núi săn thú ra thì những người bình thường khác không ai dám vào.
Núi cách thôn khoảng nửa canh giờ đi đường, khoảng thời gian này Hàn Liệt cùng Trì Tu đã tập luyện được kha khá, lúc đến được chân núi cũng không cảm thấy quá mệt.
Trì Tu biết thể lực của Hàn Liệt không tốt, mới đi một hồi liền chặt một cành cây thô trơn đưa cho cậu, "Lát nữa có mệt thì lấy cành cây này chống đi đi."
"Được." Hàn Liệt cũng không già mồm cãi láo, vươn tay nhận lấy cành cây đang đưa tới, cậu cảm thấy thân thể gầy gò của mình này nếu lên núi thì chắc chắn sẽ mệt muốn gục, bất quá vì bạc nên phải cố chịu.
Đi được khoảng nửa canh giờ, toàn thân Hàn Liệt đổ đầy mồ hôi, thở hổn hển nói: "Ta không đi được nữa rồi, dừng lại nghỉ chút đi."
Trì Tu gật gật đầu, trước khi liệt giường y thường rèn luyện thân thể cùng cha mình, sau khi khỏi bệnh y lại bắt đầu tập quyền với luyện nội công, cho nên so với Hàn Liệt thì đỡ mệt hơn nhiều.
"Uống nước đi." Trì Tu lấy túi nước cất trong túi ra đưa qua.
Hàn Liệt đặt mông ngồi xuống đất, nhận lấy túi nước rồi mở ra nốc hơn nửa, dùng dư quang liếc sang đánh giá Trì Tu sắc mặt bình thường đối lập hoàn toàn với bản thân đang thở hồng hộc, thân mình gà luộc này quả thật khiến cậu khổ muốn chết, sau vụ này chắc chắn phải tăng cường độ rèn luyện, chạy thêm mười vòng sân mới được.
Trì Tu thấy Hàn Liệt cầm cành cây kia chọt chọt xuống đất, đoán được phần nào suy nghĩ hiện tại trong lòng cậu, khẽ cười một tiếng rồi nói: "Ngày mai ta bắt đầu dạy võ cho ngươi vậy."
"Hả!" Hàn Liệt dở khóc dở cười: "Thôi khỏi đi."
Lúc đầu cậu vẫn chưa phản ứng kịp mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trì Tu, sau đó mới nhớ tới muốn luyện võ thì phải luyện trung bình tấn rồi chạy bộ này nọ, đảm bảo mệt không tả, trong TV còn chiếu muốn học khinh công thì lúc đi bộ bình thường còn phải buộc mấy cái bao cát lên chân, tuy cậu thích vận động nhưng cũng không muốn tự hành hạ mình, cậu lại không muốn làm lính* ở cổ đại, chỉ cần thân thể này khỏe mạnh rắn chắc là được.
[*Nguyên văn là 特种兵: dịch ra là bộ đội đặc chủng, nhưng không biết ở cổ đại gọi là gì nên để là lính thôi]
"Học võ chẳng những có thể cường thân kiện thể, mà còn có thể tự vệ khi bị người khác chèn ép, nếu không thì ta dạy ngươi vài bộ quyền pháp cũng được." Trì Tu nhìn thoáng qua thiếu niên với khuôn mặt ửng hồng do vận động quá mức, không đồng ý nói.
Thể lực như vầy sao có thể cùng sánh vai với y sau này được, sức khỏe mà như thế thì cũng quá hư nhược rồi, về sau phải giám sát Hàn Liệt tập quyền mới được.
"Khụ khụ... Nếu ta bị chèn ép thì chẳng phải còn có ngươi ở đây sao, việc tập quyền nói sau đi." Hàn Liệt nghẹn cười nói cho qua.
Đùa chứ, hồi đại học đi nghĩa vụ quân sự, vào tiết tập thể quyền, trong đám nam sinh của cả lớp chỉ mình cậu là kém nhất, tuy những phương diện khác cậu đều đạt chuẩn, nhưng lúc tập quyền lại không thể phối hợp tay chân với nhau được, năm đó còn từng bị bạn bè toàn khu ký túc xá chê cười. Sự thật xấu hổ như thế sao cậu có thể cho Trì Tu biết, cậu nhất quyết không thể để hình tượng của mình bị tổn hại được.
Trì Tu nghe thấy câu "nếu ta bị chèn ép thì chẳng phải còn có ngươi ở đây sao" thì cảm thấy rất mát lòng, nhưng cũng không định buông tha cho người nào đó, nếu không học quyền được thì vẫn cần phải học vài chiêu thức phòng thân.
Ngồi nghỉ một hồi, hai người lại tiếp tục đi, sau khi đi thêm nửa canh giờ, hai người mới dừng lại uống nước với ăn bánh màn thầu do Hàn Liệt chưng.
Bầu không khí trong núi vô cùng trong lành, nếu so với hiện đại thì vị trí của thôn Hàn gia nằm ở phía Nam, có khí hậu rất giống với nơi cậu sống thời hiện đại.
Đi thêm một lúc, Hàn Liệt lặng yên nhìn khu thực vật rậm rạp trước mặt, mắt sáng lên, nhanh chóng bước chân đi qua, chỗ cậu đi tới là một vùng cây hàm tiếu lá vàng thường xanh.
[*Cây thường xanh là thuật ngữ khoa học dùng để chỉ cây rừng có lá tồn tại liên tục trong thời gian ít nhất là 12 tháng trên thân chính]
Hàm tiếu lá vàng là loại cây dùng để mở rộng xanh hóa vườn tược ở hiện đại, thân hình tinh tế đoan trang, màu lá kỳ lạ, hoa lớn hương nồng, quả đỏ mọng nước, có đầy đủ những đặc tính làm một cây cảnh trồng trong vườn cho nên Hàn Liệt rất quen thuộc với chúng.
Ở hiện đại ông ngoại của cậu rất thích trồng hoa cảnh, sau khi cậu học chuyên ngành thiết kế sân vườn xong thường tự mình trồng vài cây cảnh, càng trồng càng tốt, đến nỗi thường có người bỏ tiền ra muốn mua cây của cậu.
Ở đây còn nhiều cây hàm tiếu lá vàng non, rất thích hợp để trồng cây cảnh, cậu cười nói với Trì Tu: "Chúng ta đào vài cây này mang về đi."
"Được." Ngoại trừ đại đao ra bọn họ còn mang theo hai cây cuốc nhỏ, hai người nhanh chóng cắm xuống đất đào hơn mười gốc cây.
Trên đường đi cậu còn đào thêm được vài gốc đỗ quyên cùng vài gốc phù dung chưa nở hoa nữa.
Cậu còn tìm được một vài cây rễ có hình thù độc đáo, rồi tiện tay đào về tất, trong rừng sâu kiểu này chắc chắn phải có rất nhiều cây có rễ tạo thành hình, mắt Hàn Liệt lộ vẻ hưng phấn, về sau bán loại cây rễ cảnh dạng bonsai được thì quá tốt.
[*Bonsai: loại cây cảnh nhỏ có dáng cổ thụ trồng trong chậu cảnh.]
"Tôi thấy nhiêu đây cũng đủ rồi, chúng ta về được chưa?" Hàn Liệt vừa lòng cười hỏi.
Trì Tu đề nghị: "Đi sâu vào chút nữa xem sao."
Hàn Liệt suy nghĩ một chút, gật gật đầu: "Được, trước tiên cứ để mấy thứ này ở đây đi, đem theo vướng víu lắm."
Hai người đặt cây giống với cây rễ vào túi xong để sau một gốc cây đại thụ, sau đó đi tiếp vào sâu trong núi, ước chừng đi thêm được khoảng nửa canh giờ nữa, Hàn Liệt đột nhiên nhìn về hướng hơn mười cây đại thụ phía trước rồi kêu lên một tiếng: "Là cây gỗ tử đàn."
"Đúng là cây tử đàn." Trì Tu gật đầu cười nói.
Kiếp trước của Trì Tu có một đoạn thời gian tình cảnh trong nhà vô cùng khó khăn, y mới lén vào núi săn thú, khi đang đuổi theo một con thỏ hoang đến được đây thì mới nhìn thấy những cây này, lúc đó vẫn chưa biết cây gỗ tử đàn là gì, về sau trông thấy cây này lần nữa rồi nghe người ta nói mới biết đây là cây gỗ tử đàn.
Trí nhớ của y rất tốt, nên mới căn cứ vào ấn tượng kiếp trước mà cố ý dẫn Hàn Liệt tới chỗ này.
"Ngươi đã sớm biết nơi này có cây gỗ tử đàn rồi à?" Hàn Liệt nhớ lại phản ứng cùng sắc mặt của Trì Tu, dùng ngữ khí khẳng định hỏi.
Trì Tu cười nói: "Ta từng theo cha đến nơi này, trong ấn tượng thì thấy loại cây này rất giống với cây gỗ tử đàn được ghi lại bên trong 《Đại lục chí》, liền dẫn ngươi tới nhìn thử, nhưng cũng không dám chắc lắm, cho nên mới không nói trước sợ ngươi thất vọng."
《Đại lục chí》 là tập du ký do một đại danh nhân từng đi du lịch xuyên lục địa sáng tác ra, trong đó có ghi lại về rất nhiều sự vật được xuất bản dưới dạng sách tranh, vừa đơn giản vừa dễ hiểu, rất được dân chúng ưa chuộng.
Trong mắt Hàn Liệt ánh lên vẻ hung phấn, "Có mấy cây gỗ tử đàn này thì tạm thời chúng ta không cần lo về vấn đề tiền bạc rồi, ngươi có ý tưởng dùng nó như thế nào chưa?"
Trì Tu là một người làm việc vô cùng ổn trọng, mỗi lần đi bước nào thì đều tính toán tốt bước tiếp theo, cậu không tin thằng nhãi này không có dự mưu từ trước.
"Ta muốn lấy gỗ này làm gia cụ rồi bán ra, gỗ mảnh dư lại có thể mài thành vòng tay gỗ tử đàn." Trì Tu cũng không giấu diếm mà gật đầu nói.
Vị hôn phu nhỏ của y dù đôi khi không đứng đắn lắm, nhưng nếu nói về việc đại sự thì quả thật là một người thông minh có tài.
Hàn Liệt nhớ trong 《Đại lục chí》 đã từng đề cập rằng trà đạo thời này vô cùng hưng thịnh, mà khay trà được sử dụng đều có hình chữ nhật cơ bản nhất, cậu nhớ lại những khay trà gỗ điêu khắc tinh xảo cùng bàn trà chạm khắc làm bằng gỗ đặt trong hàng trà nghệ ở thời hiện đại, đột nhiên nảy ra một chủ ý.
"Kích thước gia cụ quá lớn, tốn nhiều thời gian với rất khó bán ra được lắm." Hàn Liệt đảo mắt nói.
Trì Tu cười một tiếng, bộ dáng hiện tại của người này chắc chắn là đang có chủ ý gì đó, "Ngươi có chủ ý gì thì cứ nói ra đi, tất cả đều nghe theo ngươi."
"Ta đã từng thấy rất nhiều khay trà gỗ được điêu khắc thành vô số hình dạng cùng với bàn trà chạm khắc làm bằng gỗ, người Tây Nguyên quốc cũng thịnh hành trà đạo, nên có lẽ chúng ta có thể chế tạo mấy thứ đó đem ra tiêu thụ, hơn nữa giai đoạn đầu cũng không cần sử dụng gỗ tử đàn, cứ lấy loại gỗ bình thường chất lượng không tồi ra chế tác đi, đợi sau này tạo dựng được chút danh khí rồi hãy đẩy ra khay trà làm bằng gỗ tử đàn, mà phải là khay trà với bàn trà gỗ bán với số lượng có hạn." Hàn Liệt hưng phấn đề nghị.
Trì Tu suy nghĩ một chút mới hiểu được tính khả thi của biện pháp này, so với việc làm gia cụ còn hiệu quả hơn, chưa kể hiện tại bọn họ đã tạo dựng được quan hệ với Từ Sơ Ngôn, trà trang do thủ hạ của hắn ta mở trải rộng toàn bộ Tây Nguyên quốc, sau lưng lại có bối cảnh cường đại, bọn họ cho dù có đẩy ra mặt hàng làm từ gỗ tử đàn cũng không ai dám đến gây sự.
Từ Sơ Ngôn này tuy gian xảo như hồ ly, nhưng nhân phẩm vẫn có thể tin được.
"Ngươi về vẽ vài kiểu dáng cho ta chế thử đã, một mình chúng ta cũng không thể đem nhiêu đây cây tử đàn xuống núi được, để sau này mang theo thành phẩm đến Tụ Nhàn trà trang bàn bạc rồi tính tiếp." Trì Tu nói.
Hàn Liệt cười cười vỗ vai Trì Tu, "Chúng ta cùng đi với nhau đi."
Do thu hoạch được rất nhiều thứ nên lúc xuống núi Hàn Liệt vẫn luôn ở trạng thái hưng phấn, cảm giác mệt nhọc trên người đều biến mất tăm, dọc đường bọn họ còn tiện tay bắt vài con thỏ hoang mang về.
Lúc về đến thôn, ánh chiều tà đã trải dài trên những cánh đồng chi chít lúa, trên không trung giăng đầy khói bếp nông thôn bay chập chờn, khiến cho Hàn Liệt có cảm giác bình yên lạ thường.
Hết chương 16
*Hàm tiếu
*Đỗ quyên
*Phù dung
*Bonsai
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất