Xuyên Việt Chi Nông Gia Viên Lâm Sư
Chương 24: Tiểu bạch hoa đung đưa đung đưa ~
Edit: Arisassan
Nghe thấy thanh âm kia vang lên từ sau lưng, Hàn Liệt tuy bị dọa đến nổi hết cả da gà, nhưng vì tò mò nên cậu thật sự muốn nhìn xem đây là dạng người gì.
Vừa quay đầu lại Hàn Liệt liền ngây người, khóe mắt giật đến mức co rúm, đây đích thực là một đóa tiểu bạch liên hoa hình người mà, vừa trông thấy thôi đã khiến cậu choáng váng luôn rồi.
Người xuất hiện là một thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặc bộ áo dài màu đỏ, theo Hàn Liệt quan sát được thì kiểu dáng bộ y phục này được cố ý thiết kế có hơi nữ tính, trên tay cầm quạt mỹ nhân, khuôn mặt trắng nõn, diện mạo thanh tú, dáng người thon nhỏ, khuôn mặt chỉ cỡ một bàn tay khiến cho người ta cảm thấy rất đáng thương, nếu thay nữ trang vào thì tuyệt đối sẽ không ai nhận ra đây là nam nhân.
Nam tử kia chớp chớp đôi mắt to tự cho là linh động của mình, trong mắt đong đầy hơi nước, con ngươi đảo quanh, khẽ nhìn Trì Tu một chút rồi thẹn thùng nói: "Tu ca ca, Tiểu Vinh đã lâu không được gặp ngươi nên cảm thấy rất nhớ."
Hàn Liệt là người thô tục, cậu thật sự không thể chịu đựng nổi một nam nhân yểu điệu như vậy, trong lòng thầm may mắn trước đó mình chưa ăn cơm, nếu không thì giờ sẽ ói ra hết mất, cậu có chút tò mò với thái độ của Trì Tu, đành dùng dư quang nhìn y.
Trì Tu nhăn chặt đầu mày, khuôn mặt vốn đang mỉm cười thoải mái chợt trở nên lạnh lùng, thản nhiên nói: "Xin Đổng công tử ăn nói cẩn thận."
Trong ấn tượng của y Đổng Gia Vinh là một tiểu nam hài tương đối thích ra vẻ, kiếp trước lẫn kiếp này tuy y không hề để ý đến chuyện nhà của Đổng gia, nhưng quả thật rất không ưa họ, lễ cúng thất của phụ thân vừa qua, Đổng gia đã liền tới cửa từ hôn ngay.
Y nhớ rõ sau khi từ hôn Đổng Gia Vinh lập tức được gả làm tiểu thị cho một phú thương trên thị trấn, đổi lại Đổng gia cũng nhận được rất nhiều bạc, còn dọn đến sống trong thị trấn. Kiếp trước lúc y lên làm Hầu gia đã từng gặp qua Đổng Gia Vinh một lần, lúc đó hắn đã trở thành chính thê của phú thương nọ, chứng tỏ thủ đoạn của hắn cũng rất cao minh, nhưng từ khi nhận ra y thì thường hay đến Hầu phủ dây dưa, khiến y vô cùng phiền chán, cuối cùng đành phải tìm người phú thương kia đến dẫn hắn về.
Y cũng không thích Đổng Gia Vinh cho lắm, sở dĩ hai nhà đính ước cho họ với nhau từ bé là vì lúc y sinh ra thường hay mắc bệnh, có mấy lần suýt nữa bệnh chết, sau đó khi cha mẹ y đến Quảng An Tự xin sâm, có một vị cao tăng bảo rằng số mệnh đời này của y buộc phải cưới nam nhân về làm vợ, nếu không thì sẽ bệnh tật không ngừng, trở về trước tiên phải định ra một nam tế, tạm thời hóa giải trước đã.
Cha y nửa tin nửa ngờ thả tin tức ra khắp thôn, bỏ hai mươi lượng bạc làm sính lễ để định ra một nam tế nuôi từ bé, lúc đó Đổng gia vô cùng nghèo khó, liền chủ động tới cửa kết thân, mà bát tự của y với Đổng Gia Vinh tuy không quá tốt nhưng cũng không có trở ngại gì, từ đó họ được đính ước với nhau.
Khi còn bé Đổng Gia Vinh rất thích đến nhà y chơi, miệng hắn rất ngọt, khiến cha mẹ y vô cùng yêu thích hắn, mỗi lần đến đều đãi hắn ăn uống rất tốt, y lại chỉ coi hắn là một tiểu đệ đệ có hơi nữ tính quá thôi, y biết Đổng Gia Vinh dần có cảm tình với y, lúc đó y cũng chưa thích ai cả, từng nghĩ rằng nếu người này có thể khiến cho cha mẹ hài lòng, đồng thời có thể hiếu thuận với cha mẹ thì cưới về cũng tốt.
Sau khi cha y qua đời, y cũng ngã bệnh, đúng lúc đó Đổng gia trước giờ vẫn luôn được gia đình y chiếu cố nhờ kéo được quan hệ với một thương hộ ở trấn trên mà bắt đầu trở mặt, trực tiếp từ hôn. Lúc ấy y đang đau buồn vì cái chết của phụ thân, Đổng gia lại còn tới từ hôn, chưa kể sau đó họ còn nói những lời khó nghe nên mới khiến y lửa giận công tâm mà ngã bệnh liệt giường.
Cơ mà hiện tại y cảm thấy may mà Đổng gia đã từ hôn, như thế Hàn Liệt mới đến xung hỉ được, mẹ y rất thích Hàn Liệt, không yêu cầu y tìm nữ nhân để nối dõi tông đường giống như những gì đã diễn ra ở kiếp trước nữa.
Tuy Đổng Gia Vinh vừa giả dối vừa ham tài, nhưng hắn lại thật lòng thích Trì Tu, mắt hắn mông lung đầy nước, cứ như một chút nữa thôi là sẽ rơi xuống liền.
"Tu ca ca, sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?" Đổng Gia Vinh ủy khuất cố nén không cho nước mắt rơi xuống, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, khẽ cắn môi dưới, thân mình run rẩy một chút rồi mới mở miệng nói.
Hàn Liệt nhìn thẳng, đây mới đúng là ảnh đế nha! Bộ dáng nho nhỏ đáng thương kia, nếu có một nam nhân thích nam sắc kiểu mềm mại yểu điệu ở đây trông thấy phỏng chừng đã sớm kéo vào trong ngực an ủi hôn hôn một phen rồi, cậu ngay lập tức đem Đổng Gia Vinh liệt vào loại hình bạch liên hoa tâm cơ sâu nặng.
"Trước kia ta chỉ xem ngươi là đệ đệ thôi, hiện tại ngươi đã lập gia đình rồi, ta cũng đã cưới người khác, nam nam thụ thụ bất tương thân, quy củ nào nên tuân theo thì cũng nên tuân theo, không nên tự làm hỏng thanh danh của chính mình, sau này đừng gọi ta là Tu ca ca nữa." Trì Tu lạnh giọng nói một cách nghiêm túc, vừa nghe thấy người này gọi Tu ca ca thì trong lòng y liền dâng lên một trận lửa giận vô danh.
"Phụt..." Hàn Liệt nghe thấy câu "nam nam thụ thụ bất tương thân" liền không nhịn cười nổi, đây không phải là câu trước đó cậu từng nói với tra nam kia sao? Sao Trì Tu cũng lấy ra dùng luôn vậy, chẳng lẽ đây gọi là phu phu đồng tâm à?
Cơ mà cậu không biết Trì Tu đúng là đã học được câu này từ cậu, nếu không sao biết câu nam nam thụ thụ bất tương thân được, tuy ở thời đại này có thể cưới nam thê, nhưng việc nam nhân lui tới kết giao với nhau cũng không bị cấm đoán, quan hệ có hơi thân mật hơn một chút cũng không bị người khác đồn thổi bậy bạ.
Đổng Gia Vinh biết người nọ chính là nam thê xung hỉ của Trì Tu, hơn nữa hắn đã sớm không ưa tên Hàn Liệt này rồi.
"Cười cười cái gì hả?" Hắn trừng mắt liếc Hàn Liệt, hỏi.
Hàn Liệt nhướng nhướng mày, chớp chớp đôi mắt hoa đào của mình, cười nói: "Ta thấy tỷ tỷ đây trông đoan trang hào phóng như vậy, ai mà ngờ chồng ta lại bảo tỷ rằng nam nam thụ thụ bất tương thân." Thấy mặt Đổng Gia Vinh tối sầm thì lại cười bổ sung: "Tiểu ca ca lớn lên quyến rũ động nhân thật đấy, nhỏ nhắn xinh xắn, nếu ta không nhìn kỹ thì đã nhận lầm ngươi là nữ tử rồi."
"Cậu..." Đổng Gia Vinh giơ tay phải lên, dùng ngón trỏ chỉ vào Hàn Liệt nhưng lại không biết phải mắng gì.
Kỳ thật hắn cũng không thích ăn diện theo kiểu nữ tính, nhưng nam nhân trong nhà lại thích hắn diện thành bộ dáng mềm mại như vầy, để có thể tranh sủng được với chủ mẫu, hắn đành phải giả dạng như vậy, tập mãi thành quen nên dần cảm thấy như thế này cũng rất đẹp, nhưng hôm nay vừa nghe Hàn Liệt chỉ ra, trong lòng hắn chợt dâng trào oán hận.
Hàn Liệt ghét nhất là người khác chỉ tay vào mình, liền lạnh lùng nói: "Hạ móng vuốt của ngươi xuống mau, đừng nghĩ rằng ta không dám động thủ."
Đổng Gia Vinh thấy Hàn Liệt đột nhiên không cười nữa, trên mặt chỉ còn một mảnh ý lạnh, hắn không tự giác mà hạ tay xuống, sau đó lại cảm thấy vô cùng mất mặt, mắt liếc sang phía Trì Tu, hai hàng nước mắt bất ngờ rơi xuống, ủy khuất nói: "Tu ca..."
Thấy ánh mắt Trì Tu ngay lập tức trở nên sắc bén, hắn nuốt xuống chữ "ca" phía sau, lấy một chiếc khăn tay ra lau lau nước mắt rồi nói: "Trì đại ca, nam thê ngươi cưới về vô lễ quá đấy, đúng là xuất thân từ nông thôn, không có nổi một chút giáo dưỡng nào."
"Ta cưới dạng nam thê gì cũng không liên quan đến ngươi, càng không cho phép người ngoài chửi bới em ấy. Đổng Gia Vinh, nể tình tình nghĩa của chúng ta khi còn bé, lần này ta không tính toán với ngươi, sau này nếu ta mà nghe thấy ngươi nói xấu em ấy một câu thôi, ta sẽ sang phu gia của ngươi để hỏi xem nhà họ dạy ngươi làm tiểu thị như thế nào." Trì Tu lạnh mặt nói.
Hàn Liệt là người của y, tất nhiên y không thể để người khác khi dễ cậu, dù là trên lời nói thôi cũng không được.
Hàn Liệt nghe Trì Tu nói vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp, trông thấy bộ dáng nửa muốn khóc nửa không của Đổng Gia Vinh thì chợt phiền, "Khóc cái gì mà khóc, ngươi diễn kịch cho ai nhìn vậy? Gì mà vô lễ quá, xuất thân nông thôn nên không có chút giáo dưỡng nào chứ gì?"
Cậu thấy mọi người xung quanh đã bắt đầu tụ tập vào chỗ họ, dừng một chút rồi mới tiếp tục nói: "Chẳng phải ngươi cũng từ nông thôn lên sao? Ngay cả nguồn gốc xuất thân của mình ngươi còn không biết thì có thể hữu lễ được bao nhiêu chứ. Ta không thấy ta thiếu giáo dưỡng chút nào cả, ít nhất cha mẹ ta không dạy ta có mới nới cũ, thấy người sang bắt quàng làm họ, ngay lúc cha của hôn phu mình vừa qua đời, hôn phu mình thì bị bệnh nặng lại đến bỏ đá xuống giếng, từ hôn xong liền tái giá làm tiểu tam tiểu tứ cho một nam nhân đã có chính thê."
"Hiện tại đi bày ra bộ dạng đáng thương cho ai nhìn vậy? Trì Tu à?" Hàn Liệt châm chọc xong, quay đầu sang nhướng mày hỏi Trì Tu: "Ngươi có cảm thấy thương tiếc không?"
Chỉ cần Trì Tu dám nói có, ngay lập tức cậu sẽ đạp văng y đi, cậu không tin thằng nhãi này không đoán ra được ý đồ bên trong ánh mắt ái mộ của tên tiểu bạch hoa kia.
Khóe môi Trì Tu cong lên, dùng ngón tay gõ nhẹ vào ót Hàn Liệt, nói: "Ngươi mới là vợ của ta, người khác vui buồn đau thương thì liên quan gì đến ta chứ, không cần vì người không quan trọng mà sinh khí đâu, họ không đáng."
Đổng Gia Vinh không ngờ người mình thích sẽ nói như vậy, trong lòng bị đả kích không nhỏ, lộ ra bộ dáng bi thương bị người bỏ rơi, thấy người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ mình thì oa một tiếng khóc lên, sau đó dẫn theo gã sai vặt bên người quay đầu bỏ chạy.
Hôm nay lúc xuất môn hắn vô tình trông thấy yết bảng viện thử, thấy Trì Tu thế nhưng lại khảo trúng án thủ, tiền đồ về sau chắc chắn sẽ vô lượng. Từ nhỏ hắn đã thích Trì Tu rồi, thậm chí thích tới mức sùng bái, vốn đã định cả đời này sẽ được gả làm thê tử của y, không ngờ lại bị trượng phu hiện tại nhìn trúng, vì người nhà cùng tiền đồ của mình nên mới đồng ý cha hắn sang từ hôn.
Hiện tại thấy Trì Tu đã khỏe lại, về sau còn có khả năng làm được địa vị cao, đồng thời lúc đi trên đường trùng hợp gặp được người mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, nên mới nhịn không được mà đến bắt chuyện, không ngờ lại bị nhục nhã như vậy. Lúc trước tuy Trì Tu không quá thân với hắn, nhưng cũng không tuyệt tình như vậy, hắn thầm hận trong lòng, chắc chắn là tên họ Hàn kia giở trò quỷ.
Hàn Liệt trông thấy bả vai không ngừng run rẩy của Đổng Gia Vinh, cùng với thân mình cứ lắc qua lắc lại và phần eo mông cứ uốn éo uốn éo dần biến mất bên trong ngõ nhỏ, liền nhịn không được mà đốt một ngọn nến cho Trì Tu, nếu y mà không lùi hôn thì chắc chắn sẽ cưới về một cái kỳ ba cho xem.
Cậu nghiêng người nhìn về phía Trì Tu, trên mặt lộ vẻ muốn nói lại thôi, trong mắt ẩn đầy vẻ đồng tình.
Trì Tu bất đắc dĩ hít một hơi, nói: "Ngươi muốn nói gì thì nói đi."
"Ta thật sự hoài nghi trình độ thẩm mỹ của ngươi, ngươi mà thú về cái tên kỳ ba như thế thì đúng là hưởng phúc mà, haha." Hàn Liệt vừa tưởng tượng ra cảnh đó thôi cũng nhịn không được cười ra tiếng rồi.
"Ta không thích cậu ta, cho nên thẩm mỹ của ta cũng không có vấn đề gì hết, giờ ta không phải đã có ngươi rồi sao?" Trì Tu đột nhiên nắm lấy tay Hàn Liệt, vừa đi vừa nói chuyện.
Hàn Liệt nhìn hai bàn tay nắm vào nhau của hai người, trong lòng chợt dâng lên một loại tình cảm khó hiểu, nhưng lại không thể nói ra được đó là cảm giác gì.
Cậu ngạo kiều cười nói: "Cho nên sau này ngươi phải đối xử thật tốt với ta đó, ta vĩ đại thế này mà, là người đã cứu ngươi khỏi nguy cơ ngã vào vực sâu kỳ ba thống khổ nha."
Trì Tu nắm tay Hàn Liệt thật chặt, đáp lời: "Được."
Hết chương 24
*Quạt mỹ nhân
Nghe thấy thanh âm kia vang lên từ sau lưng, Hàn Liệt tuy bị dọa đến nổi hết cả da gà, nhưng vì tò mò nên cậu thật sự muốn nhìn xem đây là dạng người gì.
Vừa quay đầu lại Hàn Liệt liền ngây người, khóe mắt giật đến mức co rúm, đây đích thực là một đóa tiểu bạch liên hoa hình người mà, vừa trông thấy thôi đã khiến cậu choáng váng luôn rồi.
Người xuất hiện là một thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặc bộ áo dài màu đỏ, theo Hàn Liệt quan sát được thì kiểu dáng bộ y phục này được cố ý thiết kế có hơi nữ tính, trên tay cầm quạt mỹ nhân, khuôn mặt trắng nõn, diện mạo thanh tú, dáng người thon nhỏ, khuôn mặt chỉ cỡ một bàn tay khiến cho người ta cảm thấy rất đáng thương, nếu thay nữ trang vào thì tuyệt đối sẽ không ai nhận ra đây là nam nhân.
Nam tử kia chớp chớp đôi mắt to tự cho là linh động của mình, trong mắt đong đầy hơi nước, con ngươi đảo quanh, khẽ nhìn Trì Tu một chút rồi thẹn thùng nói: "Tu ca ca, Tiểu Vinh đã lâu không được gặp ngươi nên cảm thấy rất nhớ."
Hàn Liệt là người thô tục, cậu thật sự không thể chịu đựng nổi một nam nhân yểu điệu như vậy, trong lòng thầm may mắn trước đó mình chưa ăn cơm, nếu không thì giờ sẽ ói ra hết mất, cậu có chút tò mò với thái độ của Trì Tu, đành dùng dư quang nhìn y.
Trì Tu nhăn chặt đầu mày, khuôn mặt vốn đang mỉm cười thoải mái chợt trở nên lạnh lùng, thản nhiên nói: "Xin Đổng công tử ăn nói cẩn thận."
Trong ấn tượng của y Đổng Gia Vinh là một tiểu nam hài tương đối thích ra vẻ, kiếp trước lẫn kiếp này tuy y không hề để ý đến chuyện nhà của Đổng gia, nhưng quả thật rất không ưa họ, lễ cúng thất của phụ thân vừa qua, Đổng gia đã liền tới cửa từ hôn ngay.
Y nhớ rõ sau khi từ hôn Đổng Gia Vinh lập tức được gả làm tiểu thị cho một phú thương trên thị trấn, đổi lại Đổng gia cũng nhận được rất nhiều bạc, còn dọn đến sống trong thị trấn. Kiếp trước lúc y lên làm Hầu gia đã từng gặp qua Đổng Gia Vinh một lần, lúc đó hắn đã trở thành chính thê của phú thương nọ, chứng tỏ thủ đoạn của hắn cũng rất cao minh, nhưng từ khi nhận ra y thì thường hay đến Hầu phủ dây dưa, khiến y vô cùng phiền chán, cuối cùng đành phải tìm người phú thương kia đến dẫn hắn về.
Y cũng không thích Đổng Gia Vinh cho lắm, sở dĩ hai nhà đính ước cho họ với nhau từ bé là vì lúc y sinh ra thường hay mắc bệnh, có mấy lần suýt nữa bệnh chết, sau đó khi cha mẹ y đến Quảng An Tự xin sâm, có một vị cao tăng bảo rằng số mệnh đời này của y buộc phải cưới nam nhân về làm vợ, nếu không thì sẽ bệnh tật không ngừng, trở về trước tiên phải định ra một nam tế, tạm thời hóa giải trước đã.
Cha y nửa tin nửa ngờ thả tin tức ra khắp thôn, bỏ hai mươi lượng bạc làm sính lễ để định ra một nam tế nuôi từ bé, lúc đó Đổng gia vô cùng nghèo khó, liền chủ động tới cửa kết thân, mà bát tự của y với Đổng Gia Vinh tuy không quá tốt nhưng cũng không có trở ngại gì, từ đó họ được đính ước với nhau.
Khi còn bé Đổng Gia Vinh rất thích đến nhà y chơi, miệng hắn rất ngọt, khiến cha mẹ y vô cùng yêu thích hắn, mỗi lần đến đều đãi hắn ăn uống rất tốt, y lại chỉ coi hắn là một tiểu đệ đệ có hơi nữ tính quá thôi, y biết Đổng Gia Vinh dần có cảm tình với y, lúc đó y cũng chưa thích ai cả, từng nghĩ rằng nếu người này có thể khiến cho cha mẹ hài lòng, đồng thời có thể hiếu thuận với cha mẹ thì cưới về cũng tốt.
Sau khi cha y qua đời, y cũng ngã bệnh, đúng lúc đó Đổng gia trước giờ vẫn luôn được gia đình y chiếu cố nhờ kéo được quan hệ với một thương hộ ở trấn trên mà bắt đầu trở mặt, trực tiếp từ hôn. Lúc ấy y đang đau buồn vì cái chết của phụ thân, Đổng gia lại còn tới từ hôn, chưa kể sau đó họ còn nói những lời khó nghe nên mới khiến y lửa giận công tâm mà ngã bệnh liệt giường.
Cơ mà hiện tại y cảm thấy may mà Đổng gia đã từ hôn, như thế Hàn Liệt mới đến xung hỉ được, mẹ y rất thích Hàn Liệt, không yêu cầu y tìm nữ nhân để nối dõi tông đường giống như những gì đã diễn ra ở kiếp trước nữa.
Tuy Đổng Gia Vinh vừa giả dối vừa ham tài, nhưng hắn lại thật lòng thích Trì Tu, mắt hắn mông lung đầy nước, cứ như một chút nữa thôi là sẽ rơi xuống liền.
"Tu ca ca, sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?" Đổng Gia Vinh ủy khuất cố nén không cho nước mắt rơi xuống, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, khẽ cắn môi dưới, thân mình run rẩy một chút rồi mới mở miệng nói.
Hàn Liệt nhìn thẳng, đây mới đúng là ảnh đế nha! Bộ dáng nho nhỏ đáng thương kia, nếu có một nam nhân thích nam sắc kiểu mềm mại yểu điệu ở đây trông thấy phỏng chừng đã sớm kéo vào trong ngực an ủi hôn hôn một phen rồi, cậu ngay lập tức đem Đổng Gia Vinh liệt vào loại hình bạch liên hoa tâm cơ sâu nặng.
"Trước kia ta chỉ xem ngươi là đệ đệ thôi, hiện tại ngươi đã lập gia đình rồi, ta cũng đã cưới người khác, nam nam thụ thụ bất tương thân, quy củ nào nên tuân theo thì cũng nên tuân theo, không nên tự làm hỏng thanh danh của chính mình, sau này đừng gọi ta là Tu ca ca nữa." Trì Tu lạnh giọng nói một cách nghiêm túc, vừa nghe thấy người này gọi Tu ca ca thì trong lòng y liền dâng lên một trận lửa giận vô danh.
"Phụt..." Hàn Liệt nghe thấy câu "nam nam thụ thụ bất tương thân" liền không nhịn cười nổi, đây không phải là câu trước đó cậu từng nói với tra nam kia sao? Sao Trì Tu cũng lấy ra dùng luôn vậy, chẳng lẽ đây gọi là phu phu đồng tâm à?
Cơ mà cậu không biết Trì Tu đúng là đã học được câu này từ cậu, nếu không sao biết câu nam nam thụ thụ bất tương thân được, tuy ở thời đại này có thể cưới nam thê, nhưng việc nam nhân lui tới kết giao với nhau cũng không bị cấm đoán, quan hệ có hơi thân mật hơn một chút cũng không bị người khác đồn thổi bậy bạ.
Đổng Gia Vinh biết người nọ chính là nam thê xung hỉ của Trì Tu, hơn nữa hắn đã sớm không ưa tên Hàn Liệt này rồi.
"Cười cười cái gì hả?" Hắn trừng mắt liếc Hàn Liệt, hỏi.
Hàn Liệt nhướng nhướng mày, chớp chớp đôi mắt hoa đào của mình, cười nói: "Ta thấy tỷ tỷ đây trông đoan trang hào phóng như vậy, ai mà ngờ chồng ta lại bảo tỷ rằng nam nam thụ thụ bất tương thân." Thấy mặt Đổng Gia Vinh tối sầm thì lại cười bổ sung: "Tiểu ca ca lớn lên quyến rũ động nhân thật đấy, nhỏ nhắn xinh xắn, nếu ta không nhìn kỹ thì đã nhận lầm ngươi là nữ tử rồi."
"Cậu..." Đổng Gia Vinh giơ tay phải lên, dùng ngón trỏ chỉ vào Hàn Liệt nhưng lại không biết phải mắng gì.
Kỳ thật hắn cũng không thích ăn diện theo kiểu nữ tính, nhưng nam nhân trong nhà lại thích hắn diện thành bộ dáng mềm mại như vầy, để có thể tranh sủng được với chủ mẫu, hắn đành phải giả dạng như vậy, tập mãi thành quen nên dần cảm thấy như thế này cũng rất đẹp, nhưng hôm nay vừa nghe Hàn Liệt chỉ ra, trong lòng hắn chợt dâng trào oán hận.
Hàn Liệt ghét nhất là người khác chỉ tay vào mình, liền lạnh lùng nói: "Hạ móng vuốt của ngươi xuống mau, đừng nghĩ rằng ta không dám động thủ."
Đổng Gia Vinh thấy Hàn Liệt đột nhiên không cười nữa, trên mặt chỉ còn một mảnh ý lạnh, hắn không tự giác mà hạ tay xuống, sau đó lại cảm thấy vô cùng mất mặt, mắt liếc sang phía Trì Tu, hai hàng nước mắt bất ngờ rơi xuống, ủy khuất nói: "Tu ca..."
Thấy ánh mắt Trì Tu ngay lập tức trở nên sắc bén, hắn nuốt xuống chữ "ca" phía sau, lấy một chiếc khăn tay ra lau lau nước mắt rồi nói: "Trì đại ca, nam thê ngươi cưới về vô lễ quá đấy, đúng là xuất thân từ nông thôn, không có nổi một chút giáo dưỡng nào."
"Ta cưới dạng nam thê gì cũng không liên quan đến ngươi, càng không cho phép người ngoài chửi bới em ấy. Đổng Gia Vinh, nể tình tình nghĩa của chúng ta khi còn bé, lần này ta không tính toán với ngươi, sau này nếu ta mà nghe thấy ngươi nói xấu em ấy một câu thôi, ta sẽ sang phu gia của ngươi để hỏi xem nhà họ dạy ngươi làm tiểu thị như thế nào." Trì Tu lạnh mặt nói.
Hàn Liệt là người của y, tất nhiên y không thể để người khác khi dễ cậu, dù là trên lời nói thôi cũng không được.
Hàn Liệt nghe Trì Tu nói vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp, trông thấy bộ dáng nửa muốn khóc nửa không của Đổng Gia Vinh thì chợt phiền, "Khóc cái gì mà khóc, ngươi diễn kịch cho ai nhìn vậy? Gì mà vô lễ quá, xuất thân nông thôn nên không có chút giáo dưỡng nào chứ gì?"
Cậu thấy mọi người xung quanh đã bắt đầu tụ tập vào chỗ họ, dừng một chút rồi mới tiếp tục nói: "Chẳng phải ngươi cũng từ nông thôn lên sao? Ngay cả nguồn gốc xuất thân của mình ngươi còn không biết thì có thể hữu lễ được bao nhiêu chứ. Ta không thấy ta thiếu giáo dưỡng chút nào cả, ít nhất cha mẹ ta không dạy ta có mới nới cũ, thấy người sang bắt quàng làm họ, ngay lúc cha của hôn phu mình vừa qua đời, hôn phu mình thì bị bệnh nặng lại đến bỏ đá xuống giếng, từ hôn xong liền tái giá làm tiểu tam tiểu tứ cho một nam nhân đã có chính thê."
"Hiện tại đi bày ra bộ dạng đáng thương cho ai nhìn vậy? Trì Tu à?" Hàn Liệt châm chọc xong, quay đầu sang nhướng mày hỏi Trì Tu: "Ngươi có cảm thấy thương tiếc không?"
Chỉ cần Trì Tu dám nói có, ngay lập tức cậu sẽ đạp văng y đi, cậu không tin thằng nhãi này không đoán ra được ý đồ bên trong ánh mắt ái mộ của tên tiểu bạch hoa kia.
Khóe môi Trì Tu cong lên, dùng ngón tay gõ nhẹ vào ót Hàn Liệt, nói: "Ngươi mới là vợ của ta, người khác vui buồn đau thương thì liên quan gì đến ta chứ, không cần vì người không quan trọng mà sinh khí đâu, họ không đáng."
Đổng Gia Vinh không ngờ người mình thích sẽ nói như vậy, trong lòng bị đả kích không nhỏ, lộ ra bộ dáng bi thương bị người bỏ rơi, thấy người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ mình thì oa một tiếng khóc lên, sau đó dẫn theo gã sai vặt bên người quay đầu bỏ chạy.
Hôm nay lúc xuất môn hắn vô tình trông thấy yết bảng viện thử, thấy Trì Tu thế nhưng lại khảo trúng án thủ, tiền đồ về sau chắc chắn sẽ vô lượng. Từ nhỏ hắn đã thích Trì Tu rồi, thậm chí thích tới mức sùng bái, vốn đã định cả đời này sẽ được gả làm thê tử của y, không ngờ lại bị trượng phu hiện tại nhìn trúng, vì người nhà cùng tiền đồ của mình nên mới đồng ý cha hắn sang từ hôn.
Hiện tại thấy Trì Tu đã khỏe lại, về sau còn có khả năng làm được địa vị cao, đồng thời lúc đi trên đường trùng hợp gặp được người mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, nên mới nhịn không được mà đến bắt chuyện, không ngờ lại bị nhục nhã như vậy. Lúc trước tuy Trì Tu không quá thân với hắn, nhưng cũng không tuyệt tình như vậy, hắn thầm hận trong lòng, chắc chắn là tên họ Hàn kia giở trò quỷ.
Hàn Liệt trông thấy bả vai không ngừng run rẩy của Đổng Gia Vinh, cùng với thân mình cứ lắc qua lắc lại và phần eo mông cứ uốn éo uốn éo dần biến mất bên trong ngõ nhỏ, liền nhịn không được mà đốt một ngọn nến cho Trì Tu, nếu y mà không lùi hôn thì chắc chắn sẽ cưới về một cái kỳ ba cho xem.
Cậu nghiêng người nhìn về phía Trì Tu, trên mặt lộ vẻ muốn nói lại thôi, trong mắt ẩn đầy vẻ đồng tình.
Trì Tu bất đắc dĩ hít một hơi, nói: "Ngươi muốn nói gì thì nói đi."
"Ta thật sự hoài nghi trình độ thẩm mỹ của ngươi, ngươi mà thú về cái tên kỳ ba như thế thì đúng là hưởng phúc mà, haha." Hàn Liệt vừa tưởng tượng ra cảnh đó thôi cũng nhịn không được cười ra tiếng rồi.
"Ta không thích cậu ta, cho nên thẩm mỹ của ta cũng không có vấn đề gì hết, giờ ta không phải đã có ngươi rồi sao?" Trì Tu đột nhiên nắm lấy tay Hàn Liệt, vừa đi vừa nói chuyện.
Hàn Liệt nhìn hai bàn tay nắm vào nhau của hai người, trong lòng chợt dâng lên một loại tình cảm khó hiểu, nhưng lại không thể nói ra được đó là cảm giác gì.
Cậu ngạo kiều cười nói: "Cho nên sau này ngươi phải đối xử thật tốt với ta đó, ta vĩ đại thế này mà, là người đã cứu ngươi khỏi nguy cơ ngã vào vực sâu kỳ ba thống khổ nha."
Trì Tu nắm tay Hàn Liệt thật chặt, đáp lời: "Được."
Hết chương 24
*Quạt mỹ nhân
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất