Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 118: Buổi bán đấu giá chấm dứt
Người bên ngoài càng ngày càng nhiều, càng tới gần vị trí đấu giá, người vây quanh chật như nêm cối.
“Thời gian không kém lắm.” Diệp Thạch có chút không thể chờ đợi được, chà xát tay nói.
Diệp Thạch đã tham gia qua rất nhiều buổi đấu giá, tự mình làm hội đấu giá lại là lần đầu tiên, thấy pháp khí được Mộ Thần chữa trị đưa tới nhiều người như vậy, Diệp Thạch không khỏi cảm thấy tự hào.
Phú Nguyên Bảo gật gật đầu, nóng lòng nói: “Đúng vậy, ta đi chuẩn bị một chút, lát liền lên đài.”
Diệp Thạch nhìn Phú Nguyên Bảo, có chút chần chờ mà nói: “Ngươi nói coi, ta khôngphải hẳn là nên tiêu tiền thỉnh mộtvị mỹ nữ đến chủ trì?”
Phú Nguyên Bảo nhíu mày, việc thỉnh một mỹ nữ chủ trì này hắn đề nghị qua, nhưng mà lại bị Diệp Thạch không lưu tình mà phủ quyết.
Phú Nguyên Bảo nhíu mày, nói: “Ngươi không phải là luyến tiếc nguyên thạch sao?” Cái tên Diệp Thạch vắt cổ chày ra nước này cư nhiên cũng có lúc nghĩ thông suốt.
“Đúngvậy, ta có chút luyến tiếc nguyên thạch.” Diệp Thạch có chút buồn rầu mà gãi gãi đầu.
Phú Nguyên Bảo khẽ thở dài, nói: “Ngươi hiện tại nghĩ thông suốt, cũng đã không còn kịp rồi, đấu giá hội liền lập tức bắt đầu, được rồi, ngươi yên tâm, mị lực của bổn thiếu gia sẽ không kém hơn mỹ nữ.” Phú Nguyên Bảo tràn đầy tự tin vỗ vỗ ngực.
Phú Nguyên Bảo âm thầm nghĩ: Kiếm tiền không dễ dàng a! Gặp được Diệp Thạch là loại khách hàng keo kiệt này, hắn cũng chỉ phải hảo hảo chịu khổ cực một chút.
“Mị lực của ngươi không kém hơn mỹ nữ?” Diệp Thạch đầy hoài nghi nhìn Phú Nguyên Bảo.
Phú Nguyên Bảo nhìn vẻ mặt đầy xoi mói của Diệp Thạch, sắc mặt cứng ngắc một chút, Diệp Thạch người này có cần phải khinh người như vậy không? Rất nhiều mỹ nữ đều thích hắn châu tròn ngọc sáng như vậy, tuy rằng đến nay vẫn chưa có người hướng hắn thổ lộ, nhưng mà như vậy nhất định là bởi vì những mỹ nữ đó đều rất thẹn thùng.
“Diệp đồng học, ta đi lên phía trước.”
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Được.”
… …
Phú Nguyên Bảo sải bước đi lên đài, ở trên cao nhìn xuống mọi người phía dưới.
Khi Phú Nguyên Bảo lên đài, ánh mắt mọi người liền tập trung đến hắn, cảm nhận được mọi người đang nhìn chăm chú, tâm hư vinh của Phú Nguyên Bảo nhanh chóng dâng lên.
“Các vị đạo sư, các vị đồng học, chúc mọi người buổi tối vui vẻ, cảm tạ mọi ngườicho dù đang trăm công nghìn việccũng bớt thời giantới đây tham gia đấu giá hội lần này của chúng ta, bây giờ ta tuyên bố, hội đấu giá chính thức bắt đầu.”
“Đệ nhất kiện thương phẩm bán đấu giá là, Vân thủy y.”
Phú Nguyên Bảo vừa dứt lời, một kiện pháp y tràn đầy màu sắc, xinh đẹp tuyệt luân liền xuất hiện ở trên đài.
“Mọi người nhìn xem, đây là pháp y xinh đẹp cỡ nào, các vị học tỷ, học muội, mặc vào kiện pháp y này, mị lực của các ngươi ít nhất có thể tăng lênba thành.”
Khi Vân thủy y xuất hiện trên sân khấu, ánh mắt của rất nhiều nữ tu dưới đài liền trở nên hung tàn lên.
Phú Nguyên Bảo giơ tay lên, một đạo công kích dừng ở phía trên kiện pháp y, trên kiện pháp y bỗng dưng sáng lên một trận kim quang, kim quang hiện ra một cái đồ án xinh đẹp, “Mọi người đã nhìn thấy chưa? Đúng vậy các ngươi không có nhìn lầm, kiện pháp y này có thể hấp thu công kích.”
Ánh mắt của một đám nữ tu càng thêm nóng lên, quần áo xinh đẹp đối với nữ tu là hấp dẫn chí mạng, mà quần áo vừa xinh đẹp lại có lực phòng hộ, đủ để cho nữ tu bình thường tính toán chi li cũng không để ý đến giá tiền.
“Cuối cùng, nói cho mọi người một cái tin tốt, người mua được kiệnVân thủy y này, sẽ được tặng một tờ tam cấp Viêm Hỏa Phù, không sai, các ngươi không có nghe nhầm, Viêm Hỏa Phù kiểu mới, vận khí tốt mà nói, có thể từ trong Viêm Hỏa Phù luyện hóa ra thái dương tinh hỏa.” Phú Nguyên Bảo biểu tình mơ mộng giơ nắm tay nói.
“Bán đấu giá bắt đầu, Vân thủy y, giá khởi điểm là một trăm vạn.”
“Một trăm năm mươi vạn.”
“Hai trăm vạn.”
“Hai trăm ba mươi vạn.”
… …
“Bốn trăm vạn.” Thang Châu Nhi hô to một tiếng.
Rất nhiều thời điểm, chờ mọi người chậm rãi đem giá cả nâng lên, còn không bằng trực tiếp báo ra một cái giá cao, đem mọi người dọa trụ mới có lợi.
Thực đáng tiếc, Thánh Tinh học viện tàng long ngọa hổ, Thang Châu Nhi báo giá, dọa trụ đại bộ phận người, nhưng cũng có người không bị dọa trụ.
“Bốn trăm năm mươi vạn.” Lại một vị đệ tử hô.
“Bốn trăm tám mươi vạn.”
… …
Hạ Thanh Nghiên nhìn mọi người đang điên cuồng hét giá giữa sân, cắn chặt răng, “Đám người này đều điên rồi sao?”
Hạ Thanh Lệ bất đắc dĩ thở dài, thổ hào trong Thánh Tinh học viện rất nhiều, nàng làm viện trưởng lại không có bao nhiêu trong túi, có đôi khi ngẫm lại thật sự cảm thấy rất đả thương người a!
Cuối cùng Vân thủy y bị một nam đệ tử lấy giá sáu trăm năm mươi vạn mua đi.
Một đám nữ đệ tử hung tợn nhìn Khương Thành, nếu như ánh mắt có thể hóa thành thực chất, Khương Thành đã sớm bị thiên đao vạn quả.
Hạ Thanh Nghiên nhíu mày, không cam lòng mà nói: “Không nghĩ tới nha, người muađược thứ này không phải là một mỹ nữ, mà là một tiểu bạch kiểm.”
Gia tộc của Khương Thành là khu đấu giá Tế Nguyệt, nói là một ngày vào một ngàn vạn cũng không đủ.
Khương Thành là Khương gia thái tử, tiền bên người tất nhiên sẽ không thấp.
“Nghe nói, tên kia gần đây đang theo đuổi Cửu công chúa, nghĩ một chút là biết, tên kia mua kiện pháp y này, nhất định là muốn đưa cho Cửu công chúa.” Hạ Thanh Lệ nói.
Kiện thương phẩm thứ nhất, lấy giá sáu trăm năm mươi vạn thành giao, xác thực là một mở đầu tốt.
Kiện thượng phẩm thứ hai rất nhanh bị đem ra, là một cây búa lớn.
Nữ đệ tử đối với thứ này không có hứng thú, một ít nam đệ tử hình thể cường tráng khi nhìn thấy búa lớn, lại giống như thấy được người yêu của mình, giống như bị chặt cổ gà ngao ngao kêu lên.
Một hồi cạnh tranh búa lớn này không kịch liệt bằng Vân thủy y, hai trăm tám mươi vạn liền thành giao.
Kỳ thật, luận giá trị của bản thân búa lớn, cũng không kém hơn bao nhiêu so với Vân thủy y, chỉ là Vân thủy y có bộ dạng xinh đẹp, mà nữ hài tử lại luôn thích đồ vật xinh đẹp.
Đấu giá hội tiến hành không ngừng, cuối cùng tất cả thương phẩm đều đã bán đấu giá xong, thu được bốn ngàn ba trăm hai mươi tám vạn.
Đấu giá hội chấm dứt hồi lâu, biển người mới chậm rãi tán đi.
Trang Du yêu thích không buông thưởng thức Ngọc cốt phiến trên tay, nhìn Mộ Dung Diễm, hỏi: “Thất hoàng tử, thứ này thật sự tặng cho ta sao?”
Mộ Dung Diễm cười cười, nói: “Tất nhiên rồi.”
“Thật sự là rất cảm tạ ngươi.” Trang Du chân thành nhìn Mộ Dung Diễm nói.
“Bảo kiếm tặng anh hùng, Trang Du ngươi vừa vặn xứng với chiết phiến này.” Mộ Dung Diễm cười cười nói.
Trang Du nghe được lời Mộ Dung Diễm nói, cúi đầu, đầy ngượng ngùng cười cười, chiết phiến này tốn của Mộ Dung Diễm bốn trăm tám mươi vạn nguyên thạch, bắt người tay ngắn, Trang Du nhịn không được nhiều hơn vài phần hảo cảm với Mộ Dung Diễm.
Lam Nhược Phong nhìn Trang Du cùng Mộ Dung Diễm hỗ động nhau, biểu tình trên mặt vô cùng cứng ngắc.
… …
“Người có tiền thật nhiều a!” Dọc theo đường về, Lâu Nhược Y không kìm lòng nổi mà cảm khái.
Hết thảy chuyện vừa mới gặp được trong đấu giá hội, làm cho Lâu Nhược Y không khỏi cảm giác như mộng như ảo.
“Đúng vậy!” Mễ Tuyết đã nhịn không được phải mở to mắt nhìn, tuy rằng đã sớm biết có không ít đệ tử phú gia trong học viện, nhưng là, rất nhiều người có tiền đều điệu thấp, ngày thường giấu núi giấu sông, nhìn cũng đoán không ra là người rộng rãi bao nhiêu, nhưng mà hôm nay tất cả đều bộc lộ ra.
Diệp Dung đi theo phía sau mấy người này, nhớ tới tình huống những con cháu quý tộc đó tranh giá, đã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Đó là hào hùng vạn trượng cỡ nào, quả nhiên là không đem nguyên thạch thành nguyên thạch mà xài, nếu nàng cũng có thể trở thành một người trong những người này, thật là chuyện tốt biết bao a!
“Người đem sáu trăm năm mươi vạn mua xuốngVân thủy y kia là một cái nam nhân, hắn không có nghiệndị trang gì gì đi?” Bách Nhạc ghen tị nói.
Lâu Nhược Y xuy xuy nở nụ cười, “Đó là thiếu giacủa khu đấu giá Tế Nguyệt, không có nghiện dị trang, hình như là hắn đang theo đuổi Bát công chúa, mua để tặng người đi.”
“Bát công chúa thật sự là có mệnh tốt a!” Bách Nhạc nhịn không được nói.
“Thất hoàng tử mua xuống Ngọc cốt phiến, hình như là đưa cho Trang Du.” Mễ Tuyết nói.
Bách Nhạc nhíu mày, nói: “Trang Du người này, đã có Lam Nhược Phong còn không thỏa mãn, bây giờ còn dụ dỗ Thất hoàng tử.”
“Hắn cũng không chỉ với hai người kia, nam đệ tử tân sinh tương đối ưu tú trong học viện tựa hồ cũng có hảo cảm với Trang Du, hắn quả thực muốn một lưới bắt hết, ngay cảmột miếngcũng không lưu lại cho chúng ta a!” Lâu Nhược Y bất đắc dĩ nghiến răng nói.
Bách Nhạc bĩu môi, nói: “Nghe nói, Trang Du có ý với Mộ Thần.”
“Trang Du người này, cũng không sợ ăn nhiều nghẹn, đã có nhiều người như vậy còn mơ ước Mộ Thần, lại nói tiếp, người khác đối với Trang Du vô hướng mà bất lợi, nhưng mà Mộ Thần tựa hồ rất chướng mắt hắn a.” Lâu Nhược Y vui sướng khi người gặp họa mà nói.
… …
Diệp Thạch nhìn thẻ nguyên thạch trên tay, thở ra một hơi, cộng thêm đấu giá hội hôm nay thu được, trong thẻ nguyên thạch của hắn đã có hơn sáu ngàn vạn.
Phú Nguyên Bảo lấy được thù lao hơn ba mươi vạn, cũng coi như phát một bút tiểu tài, cũng rất vui vẻ.
“Diệp đồng học, lần sau còn có chuyện như vậy, nhớ rõ phải tìm ta a.” Phú Nguyên Bảo nói với Diệp Thạch.
Diệp Thạch gật gật đầu, vui vẻ lên tiếng, “Được.”
Phú Nguyên Bảo nhìn phản ứng của Diệp Thạch, sửng sốt một chút, lần này Diệp Thạch cư nhiên không có nói lời lạnh nhạt với hắn, điều này không khỏi làm Phú Nguyên Bảo có chút thụ sủng nhược kinh.
Bởi vì đã thu đủ sáu ngàn vạn nguyên thạch, tâm tình Diệp Thạch xác thực không tồi, ngay cả nhìn Phú Nguyên Bảo cũng thuận mắt vài phần.
Tuy rằng Diệp Thạch đã nói rất khinh thường đồ vật của sinh phụ, nhưng mà trên thực tế, trong lòng Diệp Thạch rất là coi trọng vật kia.
Không có một người nào làm nhi tử mà không khát vọng phụ thân yêu thương, huống chi Diệp Thạch từ nhỏ đã bị “Phụ thân” vắng vẻ, đối với tình thương của cha càng khát cầu.
… …
Chỗ ở của Diệp Tầm.
Uông Lệ lấy tay rờ lên bộ quần áo xinh đẹp, vui mừng nói: “Dung nhi gởi thư, nàng nói, Diệp Thạch tổ chức một buổi đấu giá hội gì đó, thu vào hơn bốn ngàn vạn nguyên thạch, hẳn là sáu ngàn vạn nguyên thạch sẽ tới tay.”
Diệp Tầm sửng sốt một chút, tràn đầy ghen tị, nói: “Làm một buổi đấu giá hội liền có hơn bốn ngàn vạn.”
Hắn bán đi công pháp gia truyền, cũng chỉ được hơn một trăm vạn.
Lúc vừa bán xong công pháp gia truyền, kỳ thật Diệp Tầm rất bất an, nhưng mà tại Hoàng đô sống một ngày, loại bất an này bị Diệp Tầm vứt đến chín tầng mây.
Uông Lệ gật gật đầu, cảm thán: “Đúng vậy!”
Sau khi bán công pháp gia truyền, trong tay Diệp Tầm dư dả hơn rất nhiều.
Có nguyên thạch, Diệp Tầm sống thập phần tiêu sái, nghĩ tới lập tức sẽ có sáu ngàn vạn nguyên thạch vào tay, Diệp Tầm xài nguyên thạch cũng không còn tiết chế.
“Vận khí của tiểu bạch nhãn lang này thật tốt.” Diệp Tầm nhịn không được nói.
“Quyển sách kia thế nào?” Uông Lệ hỏi.
Diệp Tầm lắc lắc đầu, nói: “Ta đã đi tìm hai người nhìn thử, vẫn không có người nào xem hiểu, chỉ toàn là chữ như gà bới a!”
Uông Lệ nhíu mày, nói: “Tuy rằng nói như vậy, nhưng mà, sách kia xé đều xé không rách.”
Tuy rằng cực độ muốn sáu ngàn vạn nguyên thạch kia, nhưng mà, quyển sách này Uông Lệ một chút cũng không muốn giao cho Diệp Thạch, thứ này tuyệt đối là vật vô giá, tuy rằng nàng cũng không rõ, sách kia đến tột cùng viết những thứ gì, nhưng mà, Uông Lệ chính là có loại trực giác này, có lẽ đây là giác quan thứ sáu của nữ nhân.
Diệp Tầm cau mày, hắn cũng có chút chần chờ, sách kia thoạt nhìn rách rưới, nhưng mà, cũng không biết là dùng loại gỗ gì chế thành, xé không rách liền tính, còn nước lửa bất xâm, thấy thế nào cũng không phải đồ vật tầm thường, sáu ngàn vạn nguyên thạch, tựa hồ có chút thiệt thòi a!
Rất nhiều đồ vật, lúc nó ở bên người lại cảm thấy không có cần, nhưng mà, nghĩ tới phải đưa cho người khác, liền sẽ cảm thấy không muốn, Diệp Tầm giờ phút này chính là có loại tâm tình này.
“Thời gian không kém lắm.” Diệp Thạch có chút không thể chờ đợi được, chà xát tay nói.
Diệp Thạch đã tham gia qua rất nhiều buổi đấu giá, tự mình làm hội đấu giá lại là lần đầu tiên, thấy pháp khí được Mộ Thần chữa trị đưa tới nhiều người như vậy, Diệp Thạch không khỏi cảm thấy tự hào.
Phú Nguyên Bảo gật gật đầu, nóng lòng nói: “Đúng vậy, ta đi chuẩn bị một chút, lát liền lên đài.”
Diệp Thạch nhìn Phú Nguyên Bảo, có chút chần chờ mà nói: “Ngươi nói coi, ta khôngphải hẳn là nên tiêu tiền thỉnh mộtvị mỹ nữ đến chủ trì?”
Phú Nguyên Bảo nhíu mày, việc thỉnh một mỹ nữ chủ trì này hắn đề nghị qua, nhưng mà lại bị Diệp Thạch không lưu tình mà phủ quyết.
Phú Nguyên Bảo nhíu mày, nói: “Ngươi không phải là luyến tiếc nguyên thạch sao?” Cái tên Diệp Thạch vắt cổ chày ra nước này cư nhiên cũng có lúc nghĩ thông suốt.
“Đúngvậy, ta có chút luyến tiếc nguyên thạch.” Diệp Thạch có chút buồn rầu mà gãi gãi đầu.
Phú Nguyên Bảo khẽ thở dài, nói: “Ngươi hiện tại nghĩ thông suốt, cũng đã không còn kịp rồi, đấu giá hội liền lập tức bắt đầu, được rồi, ngươi yên tâm, mị lực của bổn thiếu gia sẽ không kém hơn mỹ nữ.” Phú Nguyên Bảo tràn đầy tự tin vỗ vỗ ngực.
Phú Nguyên Bảo âm thầm nghĩ: Kiếm tiền không dễ dàng a! Gặp được Diệp Thạch là loại khách hàng keo kiệt này, hắn cũng chỉ phải hảo hảo chịu khổ cực một chút.
“Mị lực của ngươi không kém hơn mỹ nữ?” Diệp Thạch đầy hoài nghi nhìn Phú Nguyên Bảo.
Phú Nguyên Bảo nhìn vẻ mặt đầy xoi mói của Diệp Thạch, sắc mặt cứng ngắc một chút, Diệp Thạch người này có cần phải khinh người như vậy không? Rất nhiều mỹ nữ đều thích hắn châu tròn ngọc sáng như vậy, tuy rằng đến nay vẫn chưa có người hướng hắn thổ lộ, nhưng mà như vậy nhất định là bởi vì những mỹ nữ đó đều rất thẹn thùng.
“Diệp đồng học, ta đi lên phía trước.”
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Được.”
… …
Phú Nguyên Bảo sải bước đi lên đài, ở trên cao nhìn xuống mọi người phía dưới.
Khi Phú Nguyên Bảo lên đài, ánh mắt mọi người liền tập trung đến hắn, cảm nhận được mọi người đang nhìn chăm chú, tâm hư vinh của Phú Nguyên Bảo nhanh chóng dâng lên.
“Các vị đạo sư, các vị đồng học, chúc mọi người buổi tối vui vẻ, cảm tạ mọi ngườicho dù đang trăm công nghìn việccũng bớt thời giantới đây tham gia đấu giá hội lần này của chúng ta, bây giờ ta tuyên bố, hội đấu giá chính thức bắt đầu.”
“Đệ nhất kiện thương phẩm bán đấu giá là, Vân thủy y.”
Phú Nguyên Bảo vừa dứt lời, một kiện pháp y tràn đầy màu sắc, xinh đẹp tuyệt luân liền xuất hiện ở trên đài.
“Mọi người nhìn xem, đây là pháp y xinh đẹp cỡ nào, các vị học tỷ, học muội, mặc vào kiện pháp y này, mị lực của các ngươi ít nhất có thể tăng lênba thành.”
Khi Vân thủy y xuất hiện trên sân khấu, ánh mắt của rất nhiều nữ tu dưới đài liền trở nên hung tàn lên.
Phú Nguyên Bảo giơ tay lên, một đạo công kích dừng ở phía trên kiện pháp y, trên kiện pháp y bỗng dưng sáng lên một trận kim quang, kim quang hiện ra một cái đồ án xinh đẹp, “Mọi người đã nhìn thấy chưa? Đúng vậy các ngươi không có nhìn lầm, kiện pháp y này có thể hấp thu công kích.”
Ánh mắt của một đám nữ tu càng thêm nóng lên, quần áo xinh đẹp đối với nữ tu là hấp dẫn chí mạng, mà quần áo vừa xinh đẹp lại có lực phòng hộ, đủ để cho nữ tu bình thường tính toán chi li cũng không để ý đến giá tiền.
“Cuối cùng, nói cho mọi người một cái tin tốt, người mua được kiệnVân thủy y này, sẽ được tặng một tờ tam cấp Viêm Hỏa Phù, không sai, các ngươi không có nghe nhầm, Viêm Hỏa Phù kiểu mới, vận khí tốt mà nói, có thể từ trong Viêm Hỏa Phù luyện hóa ra thái dương tinh hỏa.” Phú Nguyên Bảo biểu tình mơ mộng giơ nắm tay nói.
“Bán đấu giá bắt đầu, Vân thủy y, giá khởi điểm là một trăm vạn.”
“Một trăm năm mươi vạn.”
“Hai trăm vạn.”
“Hai trăm ba mươi vạn.”
… …
“Bốn trăm vạn.” Thang Châu Nhi hô to một tiếng.
Rất nhiều thời điểm, chờ mọi người chậm rãi đem giá cả nâng lên, còn không bằng trực tiếp báo ra một cái giá cao, đem mọi người dọa trụ mới có lợi.
Thực đáng tiếc, Thánh Tinh học viện tàng long ngọa hổ, Thang Châu Nhi báo giá, dọa trụ đại bộ phận người, nhưng cũng có người không bị dọa trụ.
“Bốn trăm năm mươi vạn.” Lại một vị đệ tử hô.
“Bốn trăm tám mươi vạn.”
… …
Hạ Thanh Nghiên nhìn mọi người đang điên cuồng hét giá giữa sân, cắn chặt răng, “Đám người này đều điên rồi sao?”
Hạ Thanh Lệ bất đắc dĩ thở dài, thổ hào trong Thánh Tinh học viện rất nhiều, nàng làm viện trưởng lại không có bao nhiêu trong túi, có đôi khi ngẫm lại thật sự cảm thấy rất đả thương người a!
Cuối cùng Vân thủy y bị một nam đệ tử lấy giá sáu trăm năm mươi vạn mua đi.
Một đám nữ đệ tử hung tợn nhìn Khương Thành, nếu như ánh mắt có thể hóa thành thực chất, Khương Thành đã sớm bị thiên đao vạn quả.
Hạ Thanh Nghiên nhíu mày, không cam lòng mà nói: “Không nghĩ tới nha, người muađược thứ này không phải là một mỹ nữ, mà là một tiểu bạch kiểm.”
Gia tộc của Khương Thành là khu đấu giá Tế Nguyệt, nói là một ngày vào một ngàn vạn cũng không đủ.
Khương Thành là Khương gia thái tử, tiền bên người tất nhiên sẽ không thấp.
“Nghe nói, tên kia gần đây đang theo đuổi Cửu công chúa, nghĩ một chút là biết, tên kia mua kiện pháp y này, nhất định là muốn đưa cho Cửu công chúa.” Hạ Thanh Lệ nói.
Kiện thương phẩm thứ nhất, lấy giá sáu trăm năm mươi vạn thành giao, xác thực là một mở đầu tốt.
Kiện thượng phẩm thứ hai rất nhanh bị đem ra, là một cây búa lớn.
Nữ đệ tử đối với thứ này không có hứng thú, một ít nam đệ tử hình thể cường tráng khi nhìn thấy búa lớn, lại giống như thấy được người yêu của mình, giống như bị chặt cổ gà ngao ngao kêu lên.
Một hồi cạnh tranh búa lớn này không kịch liệt bằng Vân thủy y, hai trăm tám mươi vạn liền thành giao.
Kỳ thật, luận giá trị của bản thân búa lớn, cũng không kém hơn bao nhiêu so với Vân thủy y, chỉ là Vân thủy y có bộ dạng xinh đẹp, mà nữ hài tử lại luôn thích đồ vật xinh đẹp.
Đấu giá hội tiến hành không ngừng, cuối cùng tất cả thương phẩm đều đã bán đấu giá xong, thu được bốn ngàn ba trăm hai mươi tám vạn.
Đấu giá hội chấm dứt hồi lâu, biển người mới chậm rãi tán đi.
Trang Du yêu thích không buông thưởng thức Ngọc cốt phiến trên tay, nhìn Mộ Dung Diễm, hỏi: “Thất hoàng tử, thứ này thật sự tặng cho ta sao?”
Mộ Dung Diễm cười cười, nói: “Tất nhiên rồi.”
“Thật sự là rất cảm tạ ngươi.” Trang Du chân thành nhìn Mộ Dung Diễm nói.
“Bảo kiếm tặng anh hùng, Trang Du ngươi vừa vặn xứng với chiết phiến này.” Mộ Dung Diễm cười cười nói.
Trang Du nghe được lời Mộ Dung Diễm nói, cúi đầu, đầy ngượng ngùng cười cười, chiết phiến này tốn của Mộ Dung Diễm bốn trăm tám mươi vạn nguyên thạch, bắt người tay ngắn, Trang Du nhịn không được nhiều hơn vài phần hảo cảm với Mộ Dung Diễm.
Lam Nhược Phong nhìn Trang Du cùng Mộ Dung Diễm hỗ động nhau, biểu tình trên mặt vô cùng cứng ngắc.
… …
“Người có tiền thật nhiều a!” Dọc theo đường về, Lâu Nhược Y không kìm lòng nổi mà cảm khái.
Hết thảy chuyện vừa mới gặp được trong đấu giá hội, làm cho Lâu Nhược Y không khỏi cảm giác như mộng như ảo.
“Đúng vậy!” Mễ Tuyết đã nhịn không được phải mở to mắt nhìn, tuy rằng đã sớm biết có không ít đệ tử phú gia trong học viện, nhưng là, rất nhiều người có tiền đều điệu thấp, ngày thường giấu núi giấu sông, nhìn cũng đoán không ra là người rộng rãi bao nhiêu, nhưng mà hôm nay tất cả đều bộc lộ ra.
Diệp Dung đi theo phía sau mấy người này, nhớ tới tình huống những con cháu quý tộc đó tranh giá, đã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Đó là hào hùng vạn trượng cỡ nào, quả nhiên là không đem nguyên thạch thành nguyên thạch mà xài, nếu nàng cũng có thể trở thành một người trong những người này, thật là chuyện tốt biết bao a!
“Người đem sáu trăm năm mươi vạn mua xuốngVân thủy y kia là một cái nam nhân, hắn không có nghiệndị trang gì gì đi?” Bách Nhạc ghen tị nói.
Lâu Nhược Y xuy xuy nở nụ cười, “Đó là thiếu giacủa khu đấu giá Tế Nguyệt, không có nghiện dị trang, hình như là hắn đang theo đuổi Bát công chúa, mua để tặng người đi.”
“Bát công chúa thật sự là có mệnh tốt a!” Bách Nhạc nhịn không được nói.
“Thất hoàng tử mua xuống Ngọc cốt phiến, hình như là đưa cho Trang Du.” Mễ Tuyết nói.
Bách Nhạc nhíu mày, nói: “Trang Du người này, đã có Lam Nhược Phong còn không thỏa mãn, bây giờ còn dụ dỗ Thất hoàng tử.”
“Hắn cũng không chỉ với hai người kia, nam đệ tử tân sinh tương đối ưu tú trong học viện tựa hồ cũng có hảo cảm với Trang Du, hắn quả thực muốn một lưới bắt hết, ngay cảmột miếngcũng không lưu lại cho chúng ta a!” Lâu Nhược Y bất đắc dĩ nghiến răng nói.
Bách Nhạc bĩu môi, nói: “Nghe nói, Trang Du có ý với Mộ Thần.”
“Trang Du người này, cũng không sợ ăn nhiều nghẹn, đã có nhiều người như vậy còn mơ ước Mộ Thần, lại nói tiếp, người khác đối với Trang Du vô hướng mà bất lợi, nhưng mà Mộ Thần tựa hồ rất chướng mắt hắn a.” Lâu Nhược Y vui sướng khi người gặp họa mà nói.
… …
Diệp Thạch nhìn thẻ nguyên thạch trên tay, thở ra một hơi, cộng thêm đấu giá hội hôm nay thu được, trong thẻ nguyên thạch của hắn đã có hơn sáu ngàn vạn.
Phú Nguyên Bảo lấy được thù lao hơn ba mươi vạn, cũng coi như phát một bút tiểu tài, cũng rất vui vẻ.
“Diệp đồng học, lần sau còn có chuyện như vậy, nhớ rõ phải tìm ta a.” Phú Nguyên Bảo nói với Diệp Thạch.
Diệp Thạch gật gật đầu, vui vẻ lên tiếng, “Được.”
Phú Nguyên Bảo nhìn phản ứng của Diệp Thạch, sửng sốt một chút, lần này Diệp Thạch cư nhiên không có nói lời lạnh nhạt với hắn, điều này không khỏi làm Phú Nguyên Bảo có chút thụ sủng nhược kinh.
Bởi vì đã thu đủ sáu ngàn vạn nguyên thạch, tâm tình Diệp Thạch xác thực không tồi, ngay cả nhìn Phú Nguyên Bảo cũng thuận mắt vài phần.
Tuy rằng Diệp Thạch đã nói rất khinh thường đồ vật của sinh phụ, nhưng mà trên thực tế, trong lòng Diệp Thạch rất là coi trọng vật kia.
Không có một người nào làm nhi tử mà không khát vọng phụ thân yêu thương, huống chi Diệp Thạch từ nhỏ đã bị “Phụ thân” vắng vẻ, đối với tình thương của cha càng khát cầu.
… …
Chỗ ở của Diệp Tầm.
Uông Lệ lấy tay rờ lên bộ quần áo xinh đẹp, vui mừng nói: “Dung nhi gởi thư, nàng nói, Diệp Thạch tổ chức một buổi đấu giá hội gì đó, thu vào hơn bốn ngàn vạn nguyên thạch, hẳn là sáu ngàn vạn nguyên thạch sẽ tới tay.”
Diệp Tầm sửng sốt một chút, tràn đầy ghen tị, nói: “Làm một buổi đấu giá hội liền có hơn bốn ngàn vạn.”
Hắn bán đi công pháp gia truyền, cũng chỉ được hơn một trăm vạn.
Lúc vừa bán xong công pháp gia truyền, kỳ thật Diệp Tầm rất bất an, nhưng mà tại Hoàng đô sống một ngày, loại bất an này bị Diệp Tầm vứt đến chín tầng mây.
Uông Lệ gật gật đầu, cảm thán: “Đúng vậy!”
Sau khi bán công pháp gia truyền, trong tay Diệp Tầm dư dả hơn rất nhiều.
Có nguyên thạch, Diệp Tầm sống thập phần tiêu sái, nghĩ tới lập tức sẽ có sáu ngàn vạn nguyên thạch vào tay, Diệp Tầm xài nguyên thạch cũng không còn tiết chế.
“Vận khí của tiểu bạch nhãn lang này thật tốt.” Diệp Tầm nhịn không được nói.
“Quyển sách kia thế nào?” Uông Lệ hỏi.
Diệp Tầm lắc lắc đầu, nói: “Ta đã đi tìm hai người nhìn thử, vẫn không có người nào xem hiểu, chỉ toàn là chữ như gà bới a!”
Uông Lệ nhíu mày, nói: “Tuy rằng nói như vậy, nhưng mà, sách kia xé đều xé không rách.”
Tuy rằng cực độ muốn sáu ngàn vạn nguyên thạch kia, nhưng mà, quyển sách này Uông Lệ một chút cũng không muốn giao cho Diệp Thạch, thứ này tuyệt đối là vật vô giá, tuy rằng nàng cũng không rõ, sách kia đến tột cùng viết những thứ gì, nhưng mà, Uông Lệ chính là có loại trực giác này, có lẽ đây là giác quan thứ sáu của nữ nhân.
Diệp Tầm cau mày, hắn cũng có chút chần chờ, sách kia thoạt nhìn rách rưới, nhưng mà, cũng không biết là dùng loại gỗ gì chế thành, xé không rách liền tính, còn nước lửa bất xâm, thấy thế nào cũng không phải đồ vật tầm thường, sáu ngàn vạn nguyên thạch, tựa hồ có chút thiệt thòi a!
Rất nhiều đồ vật, lúc nó ở bên người lại cảm thấy không có cần, nhưng mà, nghĩ tới phải đưa cho người khác, liền sẽ cảm thấy không muốn, Diệp Tầm giờ phút này chính là có loại tâm tình này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất