Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 198

Trước Sau
“Đưa đồ qua rồi?” Vị võ hoàng Bách Dư được tổng khu đấu giá phái tới hỏi.

Quản sự lập tức gật đầu, kinh sợ nói: “Vâng, Diệp thiếu nói, giá cả những thứ này có thể khấu trừ từ tiền bán đấu giá được.”

Bách Dư hít nhẹ một hơi, cười bất đắc dĩ: “Nếu không phải do thứ Mộ Thần yêu cầu quá nhiều quá trân quý, chúng ta đưa cho hắn có ngại chi.”

“Phải.” Quản sự gật đầu phụ họa.

Những thứ mà Mộ Thần muốn đều là kỳ trân, cũng phải bằng lượng thu vào trong vài chục năm của khu đấu giá.

“Tất cả đồ vật đều lấy giá cả thấp nhất có thể để tính cho hắn.” Bách Dư dặn dò.

Quản sự gật đầu: “Vâng.”

“Xem bộ dáng này của Mộ Thần, chắc là đã kiên trì quay về Huyền Phong đế quốc.” Bách Dư híp mắt nói.

“Hẳn là vậy.” Quản sự gật đầu, hắn cũng nhìn ra, Mộ Thần gần đây rất sốt ruột, hết thảy những gì Mộ Thần làm hiện tại đều là chuẩn bị để về Huyền Phong đế quốc.

Bách Dư thở dài, “Đúng là một người có tình có nghĩa, chỉ là…”

Cho dù Mộ Thần có tài hoa cao tới đâu thì tuổi cũng vẫn rất nhỏ, thực lực tuy mạnh, nhưng dù sao thì vẫn chưa đạt tới võ hoàng, nếu lúc này trở lại Huyền Phong đế quốc, có thể sống sót hay không thì thật khó nói, nếu như chết đi thì thật sự rất đáng tiếc.

“Tâm ý Mộ Thần đã quyết.” Quản sự nói.

Bách Dư cười, đầy cảm thán nói ra: “Có tài hoa, lại là người sống có tình nghĩa, đúng là quá ít.” Đáng tiếc, người tốt trên đời này sống không lâu được!

Quản sự nhăn mày nói: “Tiền bối, có chuyện này, ta cảm thấy rất kỳ quái.”

Bách Dư hứng thú hỏi: “Chuyện gì?”

“Mộ Thần muốn rất nhiều nguyên liệu cho phù chú lục cấp, nhưng mà Huyền Phong đế quốc lại không có phù chú sư lục cấp!” Quản sự nhíu mày nói.

Bách Dư mở to mắt, “Theo ý ngươi, Mộ Thần có thể đã là…” Phù sư lục cấp!

Quản sự gật đầu, “Cũng có khả năng này, năm đó Thánh Tinh học viện và Minh Nguyệt học viện tỷ thí với nhau, Mộ Thần đại biểu cho Thánh Tinh, tham dự thi đấu đan thuật, phù thuật, trận pháp và minh văn cho Thánh Tinh học viện, năm đó đan thuật, phù thuật và trận pháp của hắn đã đồng thời đạt tới tứ cấp, hiện tại cũng có khả năng…”

Thực lực võ vương, ba môn học thuật đồng thời đạt tới lục cấp, mặc dù có hơi khó tưởng tượng, nhưng nếu như là Mộ Thần mà nói, hẳn là vẫn có khả năng.

Bách Dư thở dài nói: “Nhân tài như vậy, ta thật sự luyến tiếc buông tay.”

Quản sự ngẩng đầu nhìn Bách Dư, trên mặt hiện lên sự kinh ngạc, “Tiền bối, không phải là ngài muốn…”

“Tùy tiện nói mà thôi.” Bách Dư cười nói.

Mộ Thần chính là luyện dược sư lục cấp đấy! Đã từng có một thế lực muốn xuống tay với một vị luyện dược sư lục cấp, kết quả liền bị những vị luyện dược sư khác liên hợp phát xuống lệnh truy nã, trong một đêm, cái thế lực kia đã bị treo cổ sạch.

Luyện dược sư được tôn sùng, vả lại năng lực luyện đan hay bị người nhớ thương tới, cho nên, các luyện dược sư không thể không liên hợp lại, một khi có ai động thủ với luyện dược sư lục cấp, lập tức sẽ khiến cho một đám luyện dược sư lục cấp nổi giận.



Hội đấu giá triển khai với khí thế hừng hực, có tới mười vị võ hoàng đến tham dự hội đấu giá này.

Viên Linh Hoàng Đan thứ nhất dưới sự cạnh tranh điên cuồng của một đám võ hoàng, bán ra với giá 25 triệu.

Mạc Phong và Diệp Thạch ngồi trong một cái ghế lô nhìn ra cảnh tượng bên ngoài, cười nói: “Luyện đan đúng là dễ kiếm!”

Tuy lợi nhuận khi luyện khí cũng không ít, nhưng so với luyện đan thuật một vốn bốn lời thì vẫn kém không ít.

Đương nhiên, trình độ của luyện dược sư cũng rất trọng yếu, vị luyện dược sư lục cấp trước kia được mời để luyện hóa đan dược cho Mạc Vân, đại khái không có bản lĩnh như Mộ Thần.



Vị luyện dược sư lúc trước phá hủy nguyên liệu dược thảo lục cấp, lúc trước Mạc Phong không nói gì, nhưng trong lòng cũng vẫn có chút khúc mắc.

Diệp Thạch vẻ mặt đau khổ, ủ rũ mà nói: “Tuy là Mộ Thần kiếm được nhiều, nhưng vẫn không đủ sử dụng đây!”

Phải cho Thôn Thiên Phong ăn cơm, phải chuẩn bị phù chú để ứng phó thú triều, phải chuẩn bị các loại đan dược để ứng phó với các loại tình huống đột phát, còn phải mua đại lượng binh khí, đề cao chiến lực của mọi người, dân Huyền Phong đế quốc tương đối nghèo, có rất nhiều tu luyện giả ngay cả binh khí tiện tay cũng không có.

Mạc Phong cười bất đắc dĩ, Mộ Thần đích thật rất biết tiêu xài.

Mạc Vân hứng thú liếc mắt nhìn Diệp Thạch đang đau lòng.

Diệp Thạch đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu hỏi Mạc Phong: “Đúng rồi, Mạc tiền bối, về chuyện binh khí…”

Mạc Phong vuốt râu mép, cười nói: “Yên tâm đi, ta đã nói với luyện khí sư công hội rồi, binh khí mà Diệp thiếu muốn, hẳn là ngày mai sẽ được đưa tới đây.”

Diệp Thạch gật đầu nói: “Vậy cảm ơn Mạc tiền bối, ngài nhớ nói với bọn họ là cho giá thấp nhất nha!”

“Yên tâm đi, nhất định là giá thấp nhất.” Mạc Phong nói.

“Như vậy thì ta an tâm, cảm ơn Mạc tiền bối.” Diệp Thạch thở ra một hơi.

Mạc Phong khoát tay áo nói: “Ta thiếu đại ân của Mộ thiếu, chút việc nhỏ đó không cần nói cảm ơn.”

Mạc Vân nhìn Diệp Thạch, nhẫn nhẫn, cuối cùng cũng nhịn không được mà mở miệng hỏi: “Hội đấu giá chấm dứt thì Diệp thiếu sẽ trở về Huyền Phong đế quốc sao?”

Diệp Thạch gật đầu: “Phải!”

Mạc Vân cười khổ, nói: “Trong tứ quốc hiện tại có rất nhiều người đang muốn chạy ra ngoài, thế mà Diệp thiếu và Mộ thiếu lại vội vội vàng vàng chạy vào.”

Diệp Thạch hơi đổi sắc mặt, vô luận như thế nào, y đều phải quay về ra một phần lực.

“Lựa chọn của người khác không liên quan với ta và Mộ Thần, bọn ta nhất định phải về.” Diệp Thạch nghiêm túc nói.

Mạc Vân cười nói: “Tâm tính của Mộ thiếu và Diệp thiếu thật đúng là để cho người ta bội phục.”

Diệp Thạch nhún vai không để bụng: “Không có gì.”

Viên Linh Hoàng Đan lục cấp thứ nhất lấy 25 triệu thành giao xong, tuy rằng đan dược ngũ cấp không thể so với đan dược lục cấp được tranh đoạt đầu rơi máu chảy, nhưng mọi người cũng vẫn hừng hực khí thế cạnh tranh.

Mạc Vân nhìn Diệp Thạch, đôi mắt hơi nheo lại.

Viên Linh Hoàng Đan thứ hai đổi lấy 1000kg Hồn Thủy thượng phẩm.

“Lần này cửa hàng Mạt Lâm chiếm tiện nghi lớn rồi, phải biết là bình thường, 1000kg Hồn Thủy thượng phẩm căn bản mua không được Linh Hoàng Đan.” Mạc Phong cười.

Cửa hàng Mạt Lâm vẫn luôn làm sinh ý về Hồn Thủy, số Hồn Thủy còn tồn trong kho là nhiều nhất trong tất cả các thế lực, quản sự của cửa hàng bọn họ lại nổi danh có tâm nhãn, biết trước Mộ Thần cần Hồn Thủy nên đã sớm thu mua một đám.

Diệp Thạch nhún vai, hít nhẹ một hơi rồi nói: “Đó cũng là do không còn cách nào, Mộ Thần cần gấp, lại muốn nhiều, nên giờ chỉ có thể làm vậy.”

“Kỳ thật thì cũng không thiệt thòi, Hồn Thủy thượng phẩm ấy, dù ngươi có lấy nguyên thạch đi mua thì cửa hàng Mạt Lâm cũng sẽ không muốn bán đâu.” Mạc Phong cười nói.

Diệp Thạch gật đầu.

Sau khi viên Linh Hoàng Đan thứ hai được bán xong, nhà đấu giá cũng không có tuyên bố tan cuộc.

“Kế tiếp, thứ được bán đấu giá chính là Viêm Hỏa Phù lục cấp, loại Viêm Hỏa Phù này tương đối đặc biệt, trong nó ẩn chứa phong phú Thái Dương Tinh Hỏa, các vị có thể luyện hóa Thái Dương Tinh Hỏa cho chính mình.”

Mạc Phong mở to mắt không dám tin: “Linh Hoàng Đan không phải là vật bán đấu giá cuối cùng sao? Sao lại… sao lại thêm một thứ?”

Diệp Thạch bĩu môi không nói gì, có rất nhiều đồ vật cần mua, Mộ Thần lo nguyên thạch không đủ, bởi vậy…



Mạc Phong nhìn Diệp Thạch, nuốt nước miếng hỏi: “Diệp thiếu, phù chú này không phải là…”

Diệp Thạch nhún vai, không nói gì.

Mạc Phong tràn đầy kinh ngạc nhìn Diệp Thạch: “Diệp thiếu và Mộ thiếu không nên quay về Huyền Phong đế quốc.” Thiên tài như vậy, nếu chết trong thú triều, đúng là…

Diệp Thạch lắc lắc đầu: “Nhất định phải về!”

Mạc Phong và Diệp Thạch nói chuyện, bên ngoài lại bắt đầu cạnh tranh, một đám võ hoàng lần thứ hai tranh nhau đỏ mặt tía tai.

Mạc Phong cũng có chút động tâm, nếu như có thể luyện hóa Thái Dương Tinh Hỏa, vậy sẽ có lợi rất lớn đối với luyện khí sư như hắn, chỉ tiếc là hắn… nghèo quá.



Huyền Phong đế quốc, ở tiền tuyến.

“Mộ tiền bối.” Nữ tu giả phụ trách thu thập tin tức – Phùng Diệp vui vẻ tìm Mộ Viễn Phong.

Mộ Viễn Phong có địa vị rất cao trong Liễu thành, bởi vì hắn là luyện dược sư, hoàn toàn có thể núp ở đằng sau, nhưng hắn lại làm gương cho binh sĩ, xông vào tiền tuyến.

Mộ Viễn Phong thấy Phùng Diệp đang vui vẻ thì hỏi: “Sao vậy? Sao lại vui vẻ thế?”

“Thu được tin tức của Mộ Thần và Diệp Thạch.” Phùng Diệp vui vẻ nói.

Sắc mặt Mộ Viễn Phong lập tức thay đổi, từ sau hơn một năm trước Mộ Thần và Diệp Thạch rời khỏi bí cảnh thì vẫn luôn bị người đuổi giết, tin tức của hai người khi có khi không, tuy rằng hắn biết năng lực của hai đứa nó phi thường tốt, nhưng Mộ Viễn Phong vẫn thường xuyên lo lắng đêm không ngủ được, tình cảnh hiện giờ của bọn họ, Mộ Viễn Phong cũng không rõ.

“Tụi nó thế nào?” Mộ Viễn Phong kích động hỏi.

“Hiện tại hai người họ đang ở Lạc Nguyệt đế quốc, vừa mới khai triển một hồi đấu giá long trọng ở Lạc Nguyệt đế quốc, con của ngài, Mộ Thần Mộ thiếu, đã là luyện dược sư lục cấp.” Phùng Diệp trả lời.

Mộ Viễn Phong sửng sốt hỏi lại: “Ngươi vừa nói, Thần nhi đã là luyện dược sư lục cấp? Lời này là thật?”

“Đúng vậy! Thiên chân vạn xác, Mộ thiếu ở Lạc Nguyệt đế quốc liên tiếp luyện ra hai viên đan dược lục cấp, rất nổi bật.” Phùng Diệp hưng phấn nói.

Mộ Viễn Phong thở ra một hơi, nói: “Nếu Thần nhi đã là luyện dược sư lục cấp, hẳn là đám võ hoàng lúc trước đuổi giết Thần nhi đã thu tay lại rồi.”

“Mộ tiền bối, võ hoàng chết trên tay Mộ thiếu và Diệp thiếu có mấy người, Mộ thiếu và Diệp thiếu giết võ hoàng đơn giản như thái rau, những người đuổi giết Mộ thiếu Diệp thiếu căn bản không đáng để lo.” Phùng Diệp cười nói.

Mộ Viễn Phong bất đắc dĩ liếc mắt trừng Phùng Diệp, giận dữ nói: “Ngươi nói bậy bạ gì vậy, hai đứa nó trước đó có thể giết chết mấy tên võ hoàng kia là do nhờ có trận pháp cộng với vận khí, chứ hai tụi nó mới chỉ là võ vương, thực lực chân chính sao có thể so với võ hoàng được!”

Tuy rằng Mộ Viễn Phong ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng vẻ mặt lại kiêu ngạo không ngừng được.

Phùng Diệp không cho là đúng, cười nói: “Chuyện đó thì không nhất định. Mà Mộ tiền bối này, đến tột cùng thì ngài dạy nhi tử như thế nào vậy? Không ngờ lại có thể dạy ra một nhi tử như Mộ Thần, ngài đúng là quá thần kỳ.”

Mộ Viễn Phong cười cười bất đắc dĩ, “Thần nhi có thể như ngày hôm nay, đó tất cả đều là tạo hóa của bản thân nó, ta cũng không dám kể công.”

Ai có thể nghĩ đến! Sáu năm trước Mộ Thần chỉ là một tên ăn chơi trác táng ở Mặc Thành. Lúc ấy Mộ Viễn Phong cảm thấy chỉ cần Mộ Thần có thể tăng tới võ sư thì có thể đốt nhang thơm tạ ơn tổ tiên rồi, ai mà nghĩ được Mộ Thần sẽ lãng tử hồi đầu, thời gian chỉ qua vài năm ngắn ngủn mà đã trở thành nhân vật phong vân của Huyền Phong đế quốc.

Hồi tưởng lại ngày trước, quả thực tựa như một cơn ảo mộng.

“Tin tức truyền lại nói, Mộ Thần và Diệp Thạch đã khởi hành ly khai Lạc Nguyệt đế quốc, theo lộ tuyến của họ thì chắc là sẽ đi tới Thiên Không đế quốc.”

Mộ Viễn Phong nhăn mày hỏi: “Bọn họ sẽ về Huyền Phong đế quốc?”

“Ta nghĩ vậy, nghe nói Mộ Thần đã mua rất nhiều binh khí tam cấp, tứ cấp, ngũ cấp, còn thu mua số lượng lớn linh thảo luyện chế đan dược ở Lạc Nguyệt, hẳn là đang làm chuẩn bị để trở về.” Phùng Diệp nói.

Mộ Viễn Phong trầm mặc một hồi, nói: “Thần nhi cuối cùng vẫn muốn quay về.”

Các loại cảm xúc vui sướng, lo lắng, tưởng niệm, bàng hoàng nảy lên trong lòng, Mộ Viễn Phong trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hít một hơi thật dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau