Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 205

Trước Sau
“Chúng ta vừa mới tới liền lập tức nhận được nhiệm vụ, trùng hợp nhỉ!” Hai mắt Diệp Thạch tỏa sáng, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

Mộ Thần bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Diệp Thạch, khoanh tay hừ lạnh: “Ngươi thật sự nghĩ đó là trùng hợp à? Chỉ sợ là người ta đã sớm dựa gốc cây đợi chúng ta đấy.”

Diệp Thạch nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: “Mộ Thần, ý ngươi là họ đã sớm chờ mình?”

Mộ Thần gật đầu, cười lạnh một tiếng, “Con Phong Lang lục dực này hơn phân nửa là đối phương muốn ra oai phủ đầu với mình.”

Trên trán Diệp Thạch nổi lên hắc tuyến, “Chẳng lẽ là đám người đó sợ mình cản trở họ nên cố ý thăm dò mình?”

“Hơn phân nửa là vậy.” Mộ Thần thản nhiên trả lời.

Diệp Thạch liếc mắt xem thường, buồn bực nói: “Một đám gia hỏa có mắt không tròng! Sớm muộn gì cũng phải cho bọn họ biết sự lợi hại của ta!”

“Đám phàm phu tục tử kia sao có thể biết được sự lợi hại của Thạch Đầu!” Mộ Thần cười nói.

Diệp Thạch đắc ý dào dạt: “Đó là tất nhiên.”

Diệp Thạch dùng linh hồn lực quét về đằng xa, vui mừng nói: “Mộ Thần, ta đã nhìn thấy con Phong Lang lục dực kia rồi! Con này nhìn rất đẹp đó nha!”

“Theo truyền thuyết thì trên người Phong Lang lục dực có huyết mạch của thượng cổ yêu thú, máu của nó nhất định có không ít chỗ tốt đối với ngươi.” Mộ Thần khoanh tay nói.

Diệp Thạch gật đầu đáp: “Ừ, con Phong Lang lục dực này nhìn mập mập vầy! Nấu ăn nhất định sẽ rất ngon!”

Mộ Thần: “…” Đến lúc này rồi mà Diệp Thạch vẫn còn không quên ăn.

Mộ Thần dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tốc độ của Phong Lang lục dực rất nhanh, tuy rằng thực lực con Phong Lang kia chỉ ở khoảng nhị tinh, nhưng về tốc độ phi hành thì hẳn là ngay cả bát tinh cũng không so được.” Đó đại khái cũng là nguyên nhân mà những võ hoàng kia bao vây mấy lần cũng đều vô công mà phản.

Diệp Thạch híp mắt cười: “Chỉ là có tốc độ nhanh mà thôi, những tên võ hoàng kia bắt không được, nhưng chuyện đó lại không làm khó ta với ngươi được.”

Mộ Thần gật đầu: “Quả thật. Chúng ta đi xuống thôi.”

Mộ Thần và Diệp Thạch phi thuyền dưới ánh trăng, Phong Lang lục dực cảm nhận được khí tức của bọn họ chỉ ở cấp bậc võ vương, trong đôi mắt màu băng lam đầy khinh thường.

Diệp Thạch nhìn thấy sự khinh thường trong mắt Phong Lang, trong lòng toát ra một cỗ lửa giận, đám võ hoàng phòng thủ biên cảnh khinh thường bọn họ, bây giờ cả con yêu thú này cũng khinh thường bọn họ.

Một đám ngu xuẩn!

Mộ Thần và Diệp Thạch cùng nhau mỗi người ném ra hai trận vây khốn lục cấp.

Đông Tây Nam Bắc, trận pháp bốn phương hướng, gắn bó với nhau, phong tỏa lại đường lui của Phong Lang.

Cảm ứng được nguy cơ, Phong Lang lục dực nhanh chóng hướng về phía Đông phá vòng vây, phù trận hướng Đông sáng lên một chút.

Phong Lang lập tức đánh thật mạnh vào trên phù trận, bị phù trận bắn lại.

Phong Lang đầy phẫn nộ đâm trái đâm phải bên trong phù trận, bốn trận pháp bảo vệ bốn phương, không trung cũng bị đóng lại, mặc cho Phong Lang giãy dụa như thế nào thì cũng không đột phá ra.

Ở xa xa, đám người Lâm Lạc Phong đang xem cuộc chiến thông qua linh hồn lực, quan sát được tình trạng bên này.

“Trận thuật của Diệp Thạch và Mộ Thần thật lợi hại, phong tỏa được đường lui Phong Lang lục dực thì không cần lo lắng nó chạy thoát được.” Lâm Lạc Phong cười nói.

Đan Thừa nói: “Phong Lang đúng là trốn không thoát, nhưng với thực lực của Mộ Thần Diệp Thạch thì muốn giải quyết con Phong Lang kia chỉ sợ là không dễ dàng.”

“Cứ như vậy thì cũng có thể vây chết con Phong Lang kia, chiến thắng là chuyện sớm muộn.” Đoạn Ly cười nói.

“Muốn vây chết yêu thú lục cấp thì chỉ sợ sẽ không dễ dàng đâu, kéo dài thời gian lâu thì yêu thú khác sẽ tụ tới đây, lúc đó biến thành thế nào thì thật khó nói.” Đan Thừa không cho là đúng.

Diệp Thạch vung roi, một đầu bắn vào trong trận.

“Sao Diệp Thạch lại tiến vào trong trận?” Đoạn Ly híp mắt khó hiểu.

Đan Thừa cười lạnh: “Y đây là muốn chết.”



Phong Lang nhìn thấy Diệp Thạch tiến vào trong trận, đôi mắt dữ tợn, Phong Lang một đầu thẳng hướng về Diệp Thạch đụng qua.

Thân ảnh Diệp Thạch hóa thành hư ảnh, Phong Lang lục dực đánh thật mạnh vào trên trận vây khốn lần thứ hai.

“Sao thân ảnh Diệp Thạch lại đột nhiên biến mất?” Phương Vân kinh ngạc.

“Không phải là Diệp Thạch tiêu thất, mà là trong nháy mắt dung nhập vào trận pháp, Phong Lang sẽ bị trận pháp làm khó, nhưng trận pháp này là do Diệp Thạch bố trí, tất nhiên y có thể nắm giữ trận pháp.” Đoạn Ly thản nhiên nói.

“Trận pháp sư lục cấp quả nhiên lợi hại.” Lâm Lạc Phong cảm khái.

Thân ảnh Diệp Thạch đột nhiên biến mất, bỗng nhiên lại hiện ra ở hướng Tây.

Phong Lang hé miệng gào thét, lần thứ hai hướng về phía Diệp Thạch.

Khóe miệng Diệp Thạch cong lên thành một nụ cười nhạt, một tờ phù chú lục cấp rời tay thả vào cái miệng rộng đang mở ra của Phong Lang.

“Ầm ầm.” Nổ mạnh một tiếng, cái đầu Phong Lang nổ tung, thân mình to lớn ầm ầm ngã xuống đất.

Từ trước lúc nổ mạnh thì Diệp Thạch đã đi ra ngoài né.

Phù chú lục cấp nổ mạnh tạo thành tiếng vang lớn, trận pháp do Diệp Thạch và Mộ Thần cùng nhau bố trí cũng đã bị hư hao không nhỏ.

… …

“Phù chú lục cấp.” Lâm Lạc Phong híp mắt nói.

“Lần trước Diệp Thạch giải quyết con yêu xà lục cấp cũng từng dùng quamột tờ phù chú lục cấp, hiện tại lại là một tờ, người này từ đâu mà có nhiều phù chú lục cấp như vậy?” Phương Vân không hiểu.

“Người ta có tiền, mua là được thôi, không phải là Mộ Thần nổi danh tài đại khí thô sao!” Đan Thừa ghen tị nói.

Phù chú lục cấp, đây chính là bảo bối ngộ mà không thể cầu. Thú triều ngay trước mắt, có thêm một tờ phù chú thì tương đương có nhiều hơn một cái mạng!

“Cũng phải, Mộ Thần là trận pháp sư lục cấp, muốn lấy ra mấy tờphù chú lục cấp thì cũng không phải là việc khó gì.” Đoạn Ly hâm mộ nói.

“Đanđạo hữu, Diệp Thạch đã giết được PhongLanglục dực, ta nghĩ chuyện này hẳn làđã chứng minh được năng lực của y, ngươi nên yên tâm.” Lâm Lạc Phong nói với Đan Thừa.

“Mưu lợi mà thôi.” Đan Thừa cắn răng.

“Cho dù là mưu lợi thìđó cũng là bản lĩnh của người ta.” Đoạn Ly nói.

“Diệp Thạch đúng là có chút năng lực, nhưng Mộ Thần lại có chút không đủ nhìn, chỉ biết đứngở một bên xem cuộc vui, thật sự uổng phí cho thanh danh to lớn củahắn.” Đan Thừa lạnh lùng nói.

Đoạn Ly không để ý, nói: “Chuyện Mộ Thần am hiểu chính là luyện đan, hắn mới có nhiêu đó tuổi, sao có thể tinh thông mọi thứ được! Dù không am hiểu chiến đấu thìcũng là chuyện rất hợp tình.”

“Đủ rồi, Huyền Phong chỉ có vài ba cao thủ, nếu người tới đây không phải là Mộ Thần và Diệp Thạch thì hơn phân nửa chính là Hùng Uy, thực lực Hùng Uy cũng không quá mạnh mẽ, có lẽ để Mộ Thần, Diệp Thạch tới thì sẽ tốt hơn một chút.” Đoạn Ly nói.

… …

Diệp Thạch và Mộ Thần thu lại thi thể của yêu lang, thu hồi trận pháp rồi đi lên phi thuyền, về tới phòng tuyến Thương Lan.

“Con yêu lang kia đã được giải quyết, không cần lo lắng.” Diệp Thạch có chút đắc ý nói với Lâm Lạc Phong và Đan Thừa nói.

Lâm Lạc Phong cười nói: “Đúng là Diệp thiếu, ra tay dễ như trở bàn tay.”

Diệp Thạch cười đắc ý: “Đó là tất nhiên, chỉ là một con Phong Lang lục dực mà thôi, cũng không có gì khó.”

Lâm Lạc Phong cười cười nhìn bộ dáng của Diệp Thạch, lấy ra một tờ bản đồ, điểm nhẹ lên một chỗ rồi nói: “Về sau, từ phòng tuyến cửa Lan đến cửa Mặc liền giao cho hai vị.”

Diệp Thạch tiếp nhận bản đồ, đáp: “Được!”

Diệp Thạch lấy bản đồ ra nhìn, phòng tuyến Thương Lan kéo dài ngàn dặm trên bản đồ bị chia thành bốn phần, chiều dài mỗi phần gần bằng nhau, y và Mộ Thần được phân một đoạn ngắn nhất.

Trên bản đồ có mười mấy điểm đỏ đang di động, Lâm Lạc Phong lấy ra hai khối ngọc bội, giao cho Mộ Thần và Diệp Thạch, ngọc bội vừa giao tới tay hai người, trên bản đồ lại sáng lên thêm hai điểm đỏ.



“Mỗi một điểm đỏ này liền đại biểu cho mỗi một đầu lĩnh bảo hộ phòng tuyến Thương Lan, nếu như gặp được nguy hiểm thì có thể theo bản đồ tìm người cách mìnhgần nhấtgiúp đỡ, nếu như đầu lĩnh tử vong thì điểm đỏ đại biểu cho người đó sẽ lập tức biến mất.” Lâm Lạc Phong giải thích.

Diệp Thạch gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.

“Hai vị, về sau cửa Lan đến cửa Mặc liền kính nhờ hai vị.” Lâm Lạc Phong ôm quyền nói.

Đan Thừa lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người, “Các ngươi tự giải quyết cho tốt đi, thú triều cũng không phải là trò chơi, nếu như các ngươi thất thủ, phía sau cũng không biết có bao nhiêu người chết đâu.”

Diệp Thạch gật đầu: “Ta biết.”

Đan Thừa lành lạnh liếc mắt nhìn Diệp Thạch Mộ Thần, lắc lắc tay áo rời đi.

Diệp Thạch nhìn theo bóng dáng Đan Thừa, cau mày nói: “Có phải người này đến thời mãn kinh rồi hay không, nhìn nóng nảy quá đi!”

Lâm Lạc Phong cười xấu hổ, “Tuy rằng tính tình Đan huynh không tốt lắm, nhưng kỳ thật, huynh ấy là người tốt.”

Diệp Thạch nghiêm túc gật đầu: “Ừ, Mộ Thần nói, lúc này mà còn đồng ý đến tiền tuyến thì đều là người tốt ưu quốc ưu dân.”

Lâm Lạc Phong sửng sốt một chút, lập tức cười nói: “Diệp thiếu đúng là thâm minh đại nghĩa. À Diệp thiếu này, phù chú lục cấp quý giá như vậy, bình thường ngươi tốt nhất nên cố gắng dùng ít thôi.”

Diệp Thạch nghiêng đầu, không hiểu hắn nhìn Lâm Lạc Phong nói: “Phù chú lục cấp quý giá? Ta có rất nhiều mà!”

Lâm Lạc Phong nhăn mày hỏi: “Rất nhiều sao?”

Diệp Thạch gật đầu, từ nhẫn không gian móc ra một cọc nhỏ phù chú lục cấp, “Một, hai, ba, bốn… tám, à! Cũng không nhiều lắm, chỉ có tám tờ thôi.”

Lâm Lạc Phong: “…” Tám tờ mà còn không nhiều lắm? Những võ hoàng bình thường có một tờ là đã rất không tồi rồi, hai tờ thì chính là nghịch thiên, biết không?

“Không phải là ngươi rất thích phù chú này sao? Vậy chia cho ngươi hai tờ đi.” Diệp Thạch rút ra hai tờ phù chú lục cấp đưa cho Lâm Lạc Phong.

Lâm Lạc Phong bị bánh nhân thịt bất thình lình đập trúng đầu, thứ trong tay Diệp Thạch thật sự đều là phù chú lục cấp? Không phải là hàng giả chứ?!

Diệp Thạch nhìn sắc mặt Lâm Lạc Phong không ngừng biến hóa, giơ giơ phù chú trong tay lên hỏi: “Ngươi không muốn sao?”

Lâm Lạc Phong lập tức vươn tay nói: “Muốn muốn muốn!”

Mặc kệ nó có là hàng thật hay là hàng giả, dù sao đều là hàng tặng, không lấy cũng uổng, nếu như là thật, vậy chẳng khác nào mình có nhiều thêm hai cái mạng!

Diệp Thạch giao phù chú cho Lâm Lạc Phong, Lâm Lạc Phong âm thầm kiểm tra liền biết phù chú là thật.

Diệp Thạch cầm sáu tờ phù chú còn thừa quạt quạt, có chút buồn bực nói: “Địa phương quỷ quái này nóng quá đi mất!”

Lâm Lạc Phong nhìn phù chú trên tay Diệp Thạch, tâm nhịn không được mà run rẩy.

Lấy phù chú lục cấp làm quạt, dám xa xỉ như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có mình Diệp Thạch.

Diệp Thạch quay đầu lại, nhìn về phía xa xa, “Vị tiền bối tên là Đan Thừa kia đi quá nhanh, vốn ta còn nghĩ đưa cho hắn hai tờ phù chú lục phẩm, nếu hắn đi rồi vậy thì ta đỡ tốn.”

Lâm Lạc Phong: “…”

Mặc dù Đan Thừa đã rời đi, nhưng mà cũng không có đi xa, linh hồn lực vẫn còn dừng ở bên này nghe ngóng.

Nghe thấy lời Diệp Thạch nói, Đan Thừa thiếu chút nữa hối hận phun ra một búng máu.

Cũng không chỉ có mình Đan Thừa là từ một nơi bí mật gần đó chú ý tình huống bên Mộ Thần Diệp Thạch.

“Vận khí Lâm Lạc Phong thật tốt.” Phương Vân hâm mộ nói.

“Chính xác.” Đoạn Ly ghen tị nói, hai tờ phù chú lục cấp mà lại nói đưa liền đưa, đã sớm nghe đồn Mộ Thần và Diệp Thạch tài đại khí thô, nhưng lại không nghĩ tới tài đại khí thô đến nông nỗi này.

“Đan Thừa đúng là đáng tiếc.” Phương Vân có chút vui sướng khi người gặp họa.

“Ai biểu chứ.” Nghĩ đến Đan Thừa, tâm tình Đoạn Ly nhất thời cân bằng lại một ít

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau