Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 49: Chứng thực luyện dược sư cấp một
“Chúng ta đợi lát nữa rồi ra.” Diệp Thạch kéo tay Mộ Thần, nhăn mày nói.
Mộ Thần khó hiểu hỏi Diệp Thạch: “Tại sao cơ?”
“Lam Nhược Phong và Trang Du có mặt ở đây, ta không muốn gặp bọn họ.” Diệp Thạch bĩu môi, có chút tùy hứng nói.
Mộ Thần gật gật đầu, nghe lời Diệp Thạch, “Nghe lời em, ta cũng không muốn gặp gỡ bọn họ.”
Diệp Thạch xác định Lam Nhược Phong và Trang Du đã đi xa rồi, mới yên tâm cùng Mộ Thần từ trong ghế lô đi ra.
“Kế tiếp chúng ta đi đâu?” Diệp Thạch hỏi Mộ Thần.
“Phụ thân kêu ta đi tới công hội luyện dược sư thử chứng thực luyện dược sư cấp một.” Mộ Thần thản nhiên nói.
“Chứng thực luyện dược sư cấp một?” Diệp Thạch nhịn không được trừng lớn mắt.
Mộ Thần gật đầu, nói: “Đúng vậy! Em không biết, luyện dược sư cấp một mỗi tháng đều có thể lĩnh trợ cấp ba mươi khối nguyên thạch từ công hội luyện dược sư, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mà có một chút ít còn hơn là không, để quanh năm suốt tháng, cũng thu vào được một món không nhỏ.”
Diệp Thạch nhịn không được đen mặt, một tháng cái gì cũng không cần làm, liền có ba mươi khối nguyên thạch, Mộ Thần người này còn ngại ít, y tân tân khổ khổ giết heo giết dê một tháng, cũng chỉ có được ba mươi nguyên thạch thôi.
“Nghe nói luyện dược sư cấp hai được nhiều hơn, một tháng hình như được trợ cấp ba trăm nguyên thạch.” Mộ Thần cười cười nói với Diệp Thạch.
“Luyện dược sư kiếm tiền thật dễ.” Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, nghiến răng nghiến lợi nói.
Mộ Thần gật đầu, nói: “Đúng vậy! Đi thôi.”
Mộ Thần cùng Diệp Thạch mới vừa đi tới cửa công hội luyện dược sư, một tiếng gọi của trời lập tức truyền vào trong tai Mộ Thần, trong chốc lát, Mộ Thần như bị sét đánh. Âm hồn không tan, đúng là âm hồn không tan!!
“Mộ Thần, sao chàng lại đến nơi này?” Trang Du mở to mắt, thiên chân vô tà nhìn Mộ Thần hỏi.
Diệp Thạch đưa ánh mắt sâu kín nhìn Trang Du, vươn tay, hung hăng nhéo Mộ Thần một phen.
Mộ Thần vẻ mặt đau khổ, nhịn không được cũng có chút bất đắc dĩ, hắn cũng có muốn đâu! Hắn làm sao biết được, hắn đã cố gắng tránh Trang Du như vậy, lại vẫn bị gặp, cái thứ gọi là vận mệnh này, đúng là làm cho người ta không rõ!
“Mộ Thần đến thử chứng thực luyện dược sư cấp một.” Diệp Thạch vẻ mặt giữ thức ăn đứng chắn trước mặt Mộ Thần nói.
Trang Du nhìn thoáng qua Mộ Thần, có chút kinh ngạc hỏi: “Mộ Thần, chàng đã có thể luyện ra đan dược cấp một rồi sao?”
“Hắn chỉ là đến thử thời vận, còn kém xa, ngươi sao lại ở chỗ này?” Diệp Thạch đầy đề phòng nhìn Trang Du hỏi.
Trang Du cười cười, nói: “Ta bồi Nhược Phong tới, Nhược Phong đến lĩnh trợ cấp của hắn, Nhược Phong là luyện dược sư cấp hai, một tháng được trợ cấp ba trăm nguyên thạch.”
“Ba trăm nguyên thạch à.” Diệp Thạch chuyển chuyển mắt, như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Mộ Thần một cái.
Mộ Thần tặng cho cái xem thường, nhìn cái gì vậy, hắn không bao lâu nữa cũng sẽ được nhiều như vậy.
“Mộ thiếu đến thử chứng thực luyện dược sư cấp một sao?” Lam Nhược Phong chắp tay sau lưng, thần sắc thanh lãnh đi ra hỏi.
Mộ Thần gật đầu, “Đúng vậy.”
Diệp Thạch có chút bất mãn nhíu lại mày, vẻ mặt Lam Nhược Phong tuy rằng bình tĩnh, nhưng mà ở chỗ sâu trong đôi mắt đã che dấu không được một tia xem thường. Thần sắc Lam Nhược Phong như vậy, làm cho Diệp Thạch nhịn không được có chút bất mãn, Lam Nhược Phong dựa vào cái gì nhìn Mộ Thần như vậy, kể cả hắn là luyện dược sư cấp hai, cũng là từ luyện dược sư cấp một mà lên thôi.
“Thần thiếu, công hội luyện dược sư vì phòng ngừa có vài người ác ý quấy rối mỗi ngày đến thử chứng thực, ảnh hưởng tới vận hành bình thường của công hội, nên chứng thực luyện dược sư cấp một yêu cầu giao nộp phí dụng ba trăm nguyên thạch. Ta biết Mộ thiếu nhà giàu, không quan tâm một ít tiền như vậy, nhưng mà, nếu Mộ thiếu không có nắm chắc thì vẫn nên thận trọng một chút thì tốt hơn.” Lam Nhược Phong thản nhiên nhìn Mộ Thần nói.
“Ba trăm nguyên thạch?” Diệp Thạch nhịn không được cắn chặt răng, thầm nghĩ, khó trách nói luyện đan là đốt tiền. Y làm việc tại tửu lâu, một tháng mới được ba mươi khối nguyên thạch, mười tháng mới đủ một lần phí dụng chứng thực luyện dược sư.
“Ngươi có nắm chắc không?” Diệp Thạch quay đầu, hỏi Mộ Thần.
Mộ Thần gật đầu, nói: “Ta muốn thử xem.”
Diệp Thạch cau mày, kéo tay áo của Mộ Thần, lôi Mộ Thần qua một bên nói: “Ngươi thận trọng một chút nha! Nếu như thất bại, nguyên thạch liền không trở lại được đâu. Ba trăm nguyên thạch, có thể mua một trăm con gà lá sen đó.”
Mộ Thần: “…” Có vẻ Thạch Đầu rất thích ăn gà…
“Thạch Đầu, nếu như thông qua được chứng thực, sau này sẽ có rất nhiều chỗ tốt.” Mộ Thần khuyên nhủ.
Diệp Thạch cắn môi, có chút không yên lòng nói: “Vậy ngươi đi đi, lúc luyện đan cẩn thận một chút.”
Mộ Thần gật đầu, an ủi: “Yên tâm.”
Diệp Thạch đầy khẩn trương buông lỏng tay Mộ Thần ra, thần tình thịt đau nhìn người của công hội luyện dược sư cầm thẻ nguyên thạch của Mộ Thần, lấy đi ba trăm nguyên thạch.
Mộ Thần khó hiểu hỏi Diệp Thạch: “Tại sao cơ?”
“Lam Nhược Phong và Trang Du có mặt ở đây, ta không muốn gặp bọn họ.” Diệp Thạch bĩu môi, có chút tùy hứng nói.
Mộ Thần gật gật đầu, nghe lời Diệp Thạch, “Nghe lời em, ta cũng không muốn gặp gỡ bọn họ.”
Diệp Thạch xác định Lam Nhược Phong và Trang Du đã đi xa rồi, mới yên tâm cùng Mộ Thần từ trong ghế lô đi ra.
“Kế tiếp chúng ta đi đâu?” Diệp Thạch hỏi Mộ Thần.
“Phụ thân kêu ta đi tới công hội luyện dược sư thử chứng thực luyện dược sư cấp một.” Mộ Thần thản nhiên nói.
“Chứng thực luyện dược sư cấp một?” Diệp Thạch nhịn không được trừng lớn mắt.
Mộ Thần gật đầu, nói: “Đúng vậy! Em không biết, luyện dược sư cấp một mỗi tháng đều có thể lĩnh trợ cấp ba mươi khối nguyên thạch từ công hội luyện dược sư, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mà có một chút ít còn hơn là không, để quanh năm suốt tháng, cũng thu vào được một món không nhỏ.”
Diệp Thạch nhịn không được đen mặt, một tháng cái gì cũng không cần làm, liền có ba mươi khối nguyên thạch, Mộ Thần người này còn ngại ít, y tân tân khổ khổ giết heo giết dê một tháng, cũng chỉ có được ba mươi nguyên thạch thôi.
“Nghe nói luyện dược sư cấp hai được nhiều hơn, một tháng hình như được trợ cấp ba trăm nguyên thạch.” Mộ Thần cười cười nói với Diệp Thạch.
“Luyện dược sư kiếm tiền thật dễ.” Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, nghiến răng nghiến lợi nói.
Mộ Thần gật đầu, nói: “Đúng vậy! Đi thôi.”
Mộ Thần cùng Diệp Thạch mới vừa đi tới cửa công hội luyện dược sư, một tiếng gọi của trời lập tức truyền vào trong tai Mộ Thần, trong chốc lát, Mộ Thần như bị sét đánh. Âm hồn không tan, đúng là âm hồn không tan!!
“Mộ Thần, sao chàng lại đến nơi này?” Trang Du mở to mắt, thiên chân vô tà nhìn Mộ Thần hỏi.
Diệp Thạch đưa ánh mắt sâu kín nhìn Trang Du, vươn tay, hung hăng nhéo Mộ Thần một phen.
Mộ Thần vẻ mặt đau khổ, nhịn không được cũng có chút bất đắc dĩ, hắn cũng có muốn đâu! Hắn làm sao biết được, hắn đã cố gắng tránh Trang Du như vậy, lại vẫn bị gặp, cái thứ gọi là vận mệnh này, đúng là làm cho người ta không rõ!
“Mộ Thần đến thử chứng thực luyện dược sư cấp một.” Diệp Thạch vẻ mặt giữ thức ăn đứng chắn trước mặt Mộ Thần nói.
Trang Du nhìn thoáng qua Mộ Thần, có chút kinh ngạc hỏi: “Mộ Thần, chàng đã có thể luyện ra đan dược cấp một rồi sao?”
“Hắn chỉ là đến thử thời vận, còn kém xa, ngươi sao lại ở chỗ này?” Diệp Thạch đầy đề phòng nhìn Trang Du hỏi.
Trang Du cười cười, nói: “Ta bồi Nhược Phong tới, Nhược Phong đến lĩnh trợ cấp của hắn, Nhược Phong là luyện dược sư cấp hai, một tháng được trợ cấp ba trăm nguyên thạch.”
“Ba trăm nguyên thạch à.” Diệp Thạch chuyển chuyển mắt, như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Mộ Thần một cái.
Mộ Thần tặng cho cái xem thường, nhìn cái gì vậy, hắn không bao lâu nữa cũng sẽ được nhiều như vậy.
“Mộ thiếu đến thử chứng thực luyện dược sư cấp một sao?” Lam Nhược Phong chắp tay sau lưng, thần sắc thanh lãnh đi ra hỏi.
Mộ Thần gật đầu, “Đúng vậy.”
Diệp Thạch có chút bất mãn nhíu lại mày, vẻ mặt Lam Nhược Phong tuy rằng bình tĩnh, nhưng mà ở chỗ sâu trong đôi mắt đã che dấu không được một tia xem thường. Thần sắc Lam Nhược Phong như vậy, làm cho Diệp Thạch nhịn không được có chút bất mãn, Lam Nhược Phong dựa vào cái gì nhìn Mộ Thần như vậy, kể cả hắn là luyện dược sư cấp hai, cũng là từ luyện dược sư cấp một mà lên thôi.
“Thần thiếu, công hội luyện dược sư vì phòng ngừa có vài người ác ý quấy rối mỗi ngày đến thử chứng thực, ảnh hưởng tới vận hành bình thường của công hội, nên chứng thực luyện dược sư cấp một yêu cầu giao nộp phí dụng ba trăm nguyên thạch. Ta biết Mộ thiếu nhà giàu, không quan tâm một ít tiền như vậy, nhưng mà, nếu Mộ thiếu không có nắm chắc thì vẫn nên thận trọng một chút thì tốt hơn.” Lam Nhược Phong thản nhiên nhìn Mộ Thần nói.
“Ba trăm nguyên thạch?” Diệp Thạch nhịn không được cắn chặt răng, thầm nghĩ, khó trách nói luyện đan là đốt tiền. Y làm việc tại tửu lâu, một tháng mới được ba mươi khối nguyên thạch, mười tháng mới đủ một lần phí dụng chứng thực luyện dược sư.
“Ngươi có nắm chắc không?” Diệp Thạch quay đầu, hỏi Mộ Thần.
Mộ Thần gật đầu, nói: “Ta muốn thử xem.”
Diệp Thạch cau mày, kéo tay áo của Mộ Thần, lôi Mộ Thần qua một bên nói: “Ngươi thận trọng một chút nha! Nếu như thất bại, nguyên thạch liền không trở lại được đâu. Ba trăm nguyên thạch, có thể mua một trăm con gà lá sen đó.”
Mộ Thần: “…” Có vẻ Thạch Đầu rất thích ăn gà…
“Thạch Đầu, nếu như thông qua được chứng thực, sau này sẽ có rất nhiều chỗ tốt.” Mộ Thần khuyên nhủ.
Diệp Thạch cắn môi, có chút không yên lòng nói: “Vậy ngươi đi đi, lúc luyện đan cẩn thận một chút.”
Mộ Thần gật đầu, an ủi: “Yên tâm.”
Diệp Thạch đầy khẩn trương buông lỏng tay Mộ Thần ra, thần tình thịt đau nhìn người của công hội luyện dược sư cầm thẻ nguyên thạch của Mộ Thần, lấy đi ba trăm nguyên thạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất