Chương 21
EDIT + BETA: Jeong
————————-
Sau khi hồi cung, Sở Thịnh Thần cùng Sở Duệ dùng xong bữa tối liền ở thiên điện xử lí sổ con, Sở Duệ cầm mô hình chim bay ngồi một bên yên lặng chơi, chỉ là ánh mắt vẫn thường nhìn tới thứ đặt trên bàn.
Ở góc bàn có một cái rương gỗ nhỏ, Sở Duệ nhận ra đó là cái rương Ôn Thần Húc đặt trên ghế dựa có bánh xe kia. Lần trước thấy cậu từ trong rương lấy ra một con chim gỗ cho mình, liền có chút tò mò muốn biết bên trong còn cái gì nữa không, hiện giờ thấy rương nhỏ trên bàn Hoàng thúc, trong lòng càng ngứa ngáy giống như mèo cào.
Đem tấu chương trên bàn xử lí xong, Sở Thịnh Thần nhéo nhéo mũi, giương mắt liền thấy Sở Duệ còn chưa trở về nghỉ ngơi.
Thấy hắn bận xong rồi, Sở Duệ đi qua, gọi một tiếng “Hoàng thúc”, sau đó vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm rương gỗ nhỏ.
Thấy vẻ mặt tò mò của bé, Sở Thịnh Thần đưa tới trước mặt mở ra, thấy bé nhón chân nhìn vào trong rương, liền đưa cái rương qua cho bé dễ nhìn.
Trong rương có không ít đồ vật, Sở Duệ duỗi tay lấy ra vài cái ngón cái được điêu khắc bằng gỗ rất tinh xảo, đem tất cả mấy ngón cái lấy ra cẩn thận để trên bàn, đếm đếm tổng cộng có mười hai cái.
Hiếm lạ mấy cái tượng được điêu khắc sống động một hồi, nghĩ đến trong rương còn có nhiều thứ khác, Sở Duệ lại duỗi tay sờ, lần này lấy được một thứ giống như quả trứng, mặt trên còn vẽ một lão nhân râu bạc.
Bất đồng với Sở Duệ lấy ra một thứ liền cao hứng chơi một hồi, Sở Thịnh Thần khảy mấy món đồ chơi nhỏ một chút, sau đó từ bên trong rút ra một quyển sách nhỏ.
Nói là sách bất quá chỉ là mấy tờ giấy được khâu lại bằng chỉ, mở ra xem, mỗi tờ bên trong đều là hình vẽ ngẫu nhiên như cá, cái ly, con thỏ, hoa, đồ vật linh tinh, tiếp tục lật, Sở Thịnh Thần dừng lại ở một trang.
Này là vẽ hắn sao? Quần áo, trang sức giống như của hắn, chỉ là vẽ biểu tình người này cười có chút ngốc, Sở Thịnh Thần cảm thấy đây khẳng định không phải là vẽ hắn, nhưng mà—–
– Đây là hoàng thúc, rất giống a!
Nghe được lời cháu trai nói, Sở Thịnh Thần quay đầu nhìn bé, biểu tình có chút không đồng ý. Nhưng Sở Duệ lại không chú ý tới biểu tình của hắn, thò đầu qua nhìn thêm hai lần, mang theo chút hưng phấn nói:
– Có vẽ con hay không?
Thấy cả người bé rất mau đã nằm đến tay mình, Sở Thịnh Thần theo hướng bé nhìn lật tiếp, trang tiếp theo vẽ que đường lão hổ, trang tiếp thì vẽ một cái bánh điểm tâm tròn tròn.
– Là bánh ngọc phỉ thúy trắng!(1)
(1): Phỉ thúy là ngọc xanh xanh thường làm vòng đeo tay của mấy người lớn ý. Mình nghĩ là bánh này có hình giống viên phỉ thúy giống như hình dưới nhưng là màu trắng. Viên phỉ thúy mình tìm được trên google nè.
Nhìn điểm tâm lớn lớn trong tranh, Sở Duệ nở nụ cười, đột nhiên có chút muốn ăn.
Cho bé nhìn một hồi, Sở Thịnh Thần tiếp tục lật tiếp, trang tiếp theo vẽ một bé trắng trẻo mập mạp ôm một đầu hổ bông cười tủm tỉm, thoạt nhìn rất đáng yêu.
– Ta nào có béo như vậy!
Sở Duệ khẽ nhếch miệng, sau đó ngẩng đầu nói:
– Hoàng thúc, này không phải ta, ta không có lão hổ kia.
Sở Thịnh Thần lại cảm thấy bức này vẽ rất đáng yêu, thấy bé có chút sốt ruột phủ nhận trong giọng nói mang một tia ý cười không phát giác được.
– Ngày mai kêu người làm cho ngươi một con hổ bông.
Trong miệng cứ tiếp tục nói rằng này không phải vẽ mình, nhưng Sở Duệ lại nhịn không được nhìn một cái rồi lại tiếp tục nhìn bức tranh kia.
Bức trang này đã là tờ cuối cùng, chờ bé không còn nhìn nó nữa, Sở Thịnh Thần đem quyển sách đóng lại để qua một bên.
Nhìn bộ dáng hai chú cháu vui vẻ, hòa thuận cùng nhau lục rương nhỏ, Phúc An đứng một bên không nhịn được mỉm cười, tuy sắc trời đã không còn sớm, nhưng cũng không đi phá hư bầu không khí vui vẻ này của họ.
Đem rương nhỏ tùy thân đưa cho Sở Thịnh Thần, ngày hôm sau, Ôn Thần Húc liền đem một cái rương nhỏ dự phòng theo bên người, bên trong đồng dạng có rất nhiều đồ vật.
Mà vốn dĩ không cần lao tâm giảm béo cho Bàng Trí, Ôn Thần Húc có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng hai người Lục, Nhậm cứ tìm biện pháp dỗ mình ăn cơm, trong nháy mắt cảm thấy tâm thật mệt.
Ôn Thần Húc nghĩ, vẫn là có Bàng Trí ở đây là tốt nhất, mình chỉ cần đẩy cơm tới hắn, hắn có thể “bá” một tiếng liền giải quyết thay mình.
Còn hai người Lục, Nhậm vốn dĩ cho rằng chuyện Hoàng thượng công đạo chỉ là chuyện nhỏ, thế nên trăm triệu lần không nghĩ tới trên thế gian này còn có người không thích ăn cơm! Tìm đủ mọi cách cho cậu ăn một ngụm cơm, quả thực hao hết tâm tư, trong nháy mắt nội tâm hai người cũng cảm thấy thật mệt a.
Hai người Nhậm, Lục nghĩ, nếu cứ thế này, chờ đến khi cậu nguyện ý ăn cơm, bọn họ chỉ sợ cũng ăn không ngon.
Cuối cùng, hai người Lục, Nhậm thấy cậu bưng chén ăn mấy ngụm cơm có thể đếm được có bao nhiêu hạt trên đó, nhìn cơm trong chén chẳng ít đi bao nhiêu, không khỏi thỏa hiệp trước.
– Muốn như thế nào ngươi mới nguyện ý đem cơm ăn hết?
Ôn Thần Húc cũng biết bọn họ cùng Sở Thịnh Thần đều muốn tốt cho mình, nhưng bảo cậu ăn món cơm không có vị gì thật sự rất khó, lúc trước cậu cũng tự ép mình ăn, bất quá mới ăn được mấy ngụm tâm lí liền chán ghét, muốn phun.
– Vậy kêu phòng bếp làm cơm chiên đi.
Ôn Thần Húc nói.
Nhậm Giai Lâm nghĩ, cơm chiên dù sao cũng là cơm, cái này hẳn là phù hợp với phân phó của Hoàng thượng, vì thế gật đầu đồng ý.
Lúc này, Ôn Thần Húc không cần bọn họ dỗ ăn cơm, hai người Nhậm, Lục cũng không cần nghĩ cách dỗ cậu ăn cơm, hai bên đều nhẹ nhàng thở ra, trong viện cuối cùng cũng an tĩnh xuống.
Đến ngày nghỉ tắm gội, Sở Thịnh Thần quả nhiên đúng hẹn tới dạy Ôn Thần Húc tập viết, thuận tiện mang theo giấy mực tốt nhất cho cậu.
Ôn Thần Húc có nền tảng luyện chữ bằng bút máy, hơn nữa cậu học rất nghiêm túc, bởi vậy dạy cậu cũng khá dễ. Sở Thịnh Thần cảm thấy vốn ngồi ngốc cùng cậu ở chỗ này cũng rất dễ chịu nên tự nhiên nguyện ý dạy cậu.
Hai lần hưu mộc tiếp theo đều ở đây dạy cậu tập viết, hôm nay Sở Thịnh Thần tất nhiên cũng lại đây xem cậu viết hai trang chữ sau đó đề nghị cùng ra ngoài đi dạo.
Ôn Thần Húc gật gật đầu, dọn dẹp một chút sau đó cùng hắn ra khỏi thư phòng.
Cậu được Nhậm Giai Lâm, Lục Diệc đẩy từ cửa lớn ra ngoài, thật xa liền thấy có người đứng ở đầu đường chờ mình.
Kinh thành lớn như vậy, từ khi nhớ ra thân thể bây giờ của mình rất khỏe mạnh lúc nào cũng có thể ra ngoài, Ôn Thần Húc cũng thường xuyên đi dạo, trên cơ bản đã đi qua hết đường phố.
– Chúng ta đi đâu?
Phát hiện phương hướng bọn họ đang đi là hướng tới cửa thành, Ôn Thần Húc hỏi.
– Mang ngươi đi thôn trang ngoại thành.
Sở Thịnh Thần nói.
Nhớ lần trước mình có hỏi tình trạng của Bàng Trí, hắn nói Bàng Trí đang ở thôn trang, Ôn Thần Húc quay đầu nói:
– Ngươi muốn đưa ta đi xem Bàng Trí sao?
Sở Thịnh Thần “Ừm” một tiếng, Ôn Thần Húc liền cao hứng lên, kéo ống tay áo hắn hỏi:
– Đã nửa tháng rồi, Bàng Trí gầy không?
Vốn dĩ không quan tâm tới vấn đề này, Sở Thịnh Thần liếc nhìn Phúc An, sau đó khẳng định nói:
– Gầy.
– Vậy tốt quá rồi.
Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã ra khỏi thành. Ngoại thành không thể nào so với gạch đá xanh lót đường phố, càng đi càng thấy đá vụn càng nhiều.
Những người đi đường khác còn tốt, mà Ôn Thần Húc ngồi trên xe lăn, Nhậm Giai Lâm chuyên chú đẩy từ phía sau cũng cảm thấy thực xóc.
Hơi nhíu mi, Ôn Thần Húc hối hận ban nãy ra cửa không lấy cái đệm lót phía dưới.
Chú ý đến biểu tình của cậu, Sở Thịnh Thần trực tiếp ôm cậu lên.
– Huyên Nghiêu?
Chớ nói đến những người khác, chính Ôn Thần Húc cũng kinh ngạc nhìn hắn.
– Chờ đường bằng phẳng một chút rồi ngươi lại ngồi.
Sở Thịnh Thần nói.
Không nghĩ tới hắn thế nhưng còn phát hiện mình không thoải mái, Ôn Thần Húc cười nói “Cảm ơn” sau đó đỡ lên vai hắn nói:
– Cái xe lăn này làm không tốt lắm, ta đã kêu Triệu đại thúc lợi hại bên phố Tây kia làm cho ta một cái xe lăn mới. Đến lúc đó, ta có thể tự mình đẩy xe lăn, ta còn kêu hắn phía dưới tay vịn bên trái làm một tấm ván gỗ, khi rút ra rồi lật lên có thể biến thành một cái bàn nhỏ dùng để…….
Nghe cậu hứng thú bừng bừng kể cho mình nghe cải tạo lại xe lăn như thế nào, Sở Thịnh Thần nói:
– Vì sao lại thêm một tấm ván gỗ làm thành một cái bàn nhỏ?
– Nếu làm như vậy thì lúc ta đi dạo trên đường muốn mua đồ ăn liền có thể ăn trên ván gỗ đó, rất thuận tiện!
Ôn Thần Húc nói.
Tưởng tượng một chút bộ dáng cậu vừa chậm rãi ăn vừa đi dạo khắp nơi, Sở Thịnh Thần thoáng nở nụ cười, ngay sau đó nhắc nhở:
– Đồ ăn trên đường không nhất định sẽ sạch sẽ, ăn ít một chút.
Ôn Thần Húc “ừm” một tiếng, nói:
– Ta biết.
Thấy cậu ngoan ngoãn đáp ứng, Sở Thịnh Thần muốn xoa đầu cậu, thế nhưng bởi vì không có tay nào trống, liền dùng cằm cọ cọ trên đầu cậu một chút.
Đối với hành động của Hoàng thượng, Phúc An thấy nhiều cũng không thể trách, nhưng Nhậm Giai Lâm, Lục Diệc lại rất ngạc nhiên, hơn nữa đây là ngoại thành nơi nào có đường bằng phẳng chứ.
Mắt thấy đã đi một đoạn đường, Nhậm Giai Lâm căng da đầu muốn tiếp nhận Ôn Thần Húc, lại bị Sở Thịnh Thần cự tuyệt.
– Ngươi có mệt không? Bằng không đặt ta xuống xe lăn ngồi đi?
Ôn Thần Húc ngẩng đầu nói.
– Không mệt, ngươi còn chưa ăn cơm, chỗ nào nặng?
Sở Thịnh Thần nói.
Nói đến cái này, Ôn Thần Húc vỗ má nói:
– Ngươi dặn Nhậm đại ca nhìn ta ăn cơm, ta gần đây đều ăn rất tốt.
END CHAPTER 21
————————-
Sau khi hồi cung, Sở Thịnh Thần cùng Sở Duệ dùng xong bữa tối liền ở thiên điện xử lí sổ con, Sở Duệ cầm mô hình chim bay ngồi một bên yên lặng chơi, chỉ là ánh mắt vẫn thường nhìn tới thứ đặt trên bàn.
Ở góc bàn có một cái rương gỗ nhỏ, Sở Duệ nhận ra đó là cái rương Ôn Thần Húc đặt trên ghế dựa có bánh xe kia. Lần trước thấy cậu từ trong rương lấy ra một con chim gỗ cho mình, liền có chút tò mò muốn biết bên trong còn cái gì nữa không, hiện giờ thấy rương nhỏ trên bàn Hoàng thúc, trong lòng càng ngứa ngáy giống như mèo cào.
Đem tấu chương trên bàn xử lí xong, Sở Thịnh Thần nhéo nhéo mũi, giương mắt liền thấy Sở Duệ còn chưa trở về nghỉ ngơi.
Thấy hắn bận xong rồi, Sở Duệ đi qua, gọi một tiếng “Hoàng thúc”, sau đó vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm rương gỗ nhỏ.
Thấy vẻ mặt tò mò của bé, Sở Thịnh Thần đưa tới trước mặt mở ra, thấy bé nhón chân nhìn vào trong rương, liền đưa cái rương qua cho bé dễ nhìn.
Trong rương có không ít đồ vật, Sở Duệ duỗi tay lấy ra vài cái ngón cái được điêu khắc bằng gỗ rất tinh xảo, đem tất cả mấy ngón cái lấy ra cẩn thận để trên bàn, đếm đếm tổng cộng có mười hai cái.
Hiếm lạ mấy cái tượng được điêu khắc sống động một hồi, nghĩ đến trong rương còn có nhiều thứ khác, Sở Duệ lại duỗi tay sờ, lần này lấy được một thứ giống như quả trứng, mặt trên còn vẽ một lão nhân râu bạc.
Bất đồng với Sở Duệ lấy ra một thứ liền cao hứng chơi một hồi, Sở Thịnh Thần khảy mấy món đồ chơi nhỏ một chút, sau đó từ bên trong rút ra một quyển sách nhỏ.
Nói là sách bất quá chỉ là mấy tờ giấy được khâu lại bằng chỉ, mở ra xem, mỗi tờ bên trong đều là hình vẽ ngẫu nhiên như cá, cái ly, con thỏ, hoa, đồ vật linh tinh, tiếp tục lật, Sở Thịnh Thần dừng lại ở một trang.
Này là vẽ hắn sao? Quần áo, trang sức giống như của hắn, chỉ là vẽ biểu tình người này cười có chút ngốc, Sở Thịnh Thần cảm thấy đây khẳng định không phải là vẽ hắn, nhưng mà—–
– Đây là hoàng thúc, rất giống a!
Nghe được lời cháu trai nói, Sở Thịnh Thần quay đầu nhìn bé, biểu tình có chút không đồng ý. Nhưng Sở Duệ lại không chú ý tới biểu tình của hắn, thò đầu qua nhìn thêm hai lần, mang theo chút hưng phấn nói:
– Có vẽ con hay không?
Thấy cả người bé rất mau đã nằm đến tay mình, Sở Thịnh Thần theo hướng bé nhìn lật tiếp, trang tiếp theo vẽ que đường lão hổ, trang tiếp thì vẽ một cái bánh điểm tâm tròn tròn.
– Là bánh ngọc phỉ thúy trắng!(1)
(1): Phỉ thúy là ngọc xanh xanh thường làm vòng đeo tay của mấy người lớn ý. Mình nghĩ là bánh này có hình giống viên phỉ thúy giống như hình dưới nhưng là màu trắng. Viên phỉ thúy mình tìm được trên google nè.
Nhìn điểm tâm lớn lớn trong tranh, Sở Duệ nở nụ cười, đột nhiên có chút muốn ăn.
Cho bé nhìn một hồi, Sở Thịnh Thần tiếp tục lật tiếp, trang tiếp theo vẽ một bé trắng trẻo mập mạp ôm một đầu hổ bông cười tủm tỉm, thoạt nhìn rất đáng yêu.
– Ta nào có béo như vậy!
Sở Duệ khẽ nhếch miệng, sau đó ngẩng đầu nói:
– Hoàng thúc, này không phải ta, ta không có lão hổ kia.
Sở Thịnh Thần lại cảm thấy bức này vẽ rất đáng yêu, thấy bé có chút sốt ruột phủ nhận trong giọng nói mang một tia ý cười không phát giác được.
– Ngày mai kêu người làm cho ngươi một con hổ bông.
Trong miệng cứ tiếp tục nói rằng này không phải vẽ mình, nhưng Sở Duệ lại nhịn không được nhìn một cái rồi lại tiếp tục nhìn bức tranh kia.
Bức trang này đã là tờ cuối cùng, chờ bé không còn nhìn nó nữa, Sở Thịnh Thần đem quyển sách đóng lại để qua một bên.
Nhìn bộ dáng hai chú cháu vui vẻ, hòa thuận cùng nhau lục rương nhỏ, Phúc An đứng một bên không nhịn được mỉm cười, tuy sắc trời đã không còn sớm, nhưng cũng không đi phá hư bầu không khí vui vẻ này của họ.
Đem rương nhỏ tùy thân đưa cho Sở Thịnh Thần, ngày hôm sau, Ôn Thần Húc liền đem một cái rương nhỏ dự phòng theo bên người, bên trong đồng dạng có rất nhiều đồ vật.
Mà vốn dĩ không cần lao tâm giảm béo cho Bàng Trí, Ôn Thần Húc có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng hai người Lục, Nhậm cứ tìm biện pháp dỗ mình ăn cơm, trong nháy mắt cảm thấy tâm thật mệt.
Ôn Thần Húc nghĩ, vẫn là có Bàng Trí ở đây là tốt nhất, mình chỉ cần đẩy cơm tới hắn, hắn có thể “bá” một tiếng liền giải quyết thay mình.
Còn hai người Lục, Nhậm vốn dĩ cho rằng chuyện Hoàng thượng công đạo chỉ là chuyện nhỏ, thế nên trăm triệu lần không nghĩ tới trên thế gian này còn có người không thích ăn cơm! Tìm đủ mọi cách cho cậu ăn một ngụm cơm, quả thực hao hết tâm tư, trong nháy mắt nội tâm hai người cũng cảm thấy thật mệt a.
Hai người Nhậm, Lục nghĩ, nếu cứ thế này, chờ đến khi cậu nguyện ý ăn cơm, bọn họ chỉ sợ cũng ăn không ngon.
Cuối cùng, hai người Lục, Nhậm thấy cậu bưng chén ăn mấy ngụm cơm có thể đếm được có bao nhiêu hạt trên đó, nhìn cơm trong chén chẳng ít đi bao nhiêu, không khỏi thỏa hiệp trước.
– Muốn như thế nào ngươi mới nguyện ý đem cơm ăn hết?
Ôn Thần Húc cũng biết bọn họ cùng Sở Thịnh Thần đều muốn tốt cho mình, nhưng bảo cậu ăn món cơm không có vị gì thật sự rất khó, lúc trước cậu cũng tự ép mình ăn, bất quá mới ăn được mấy ngụm tâm lí liền chán ghét, muốn phun.
– Vậy kêu phòng bếp làm cơm chiên đi.
Ôn Thần Húc nói.
Nhậm Giai Lâm nghĩ, cơm chiên dù sao cũng là cơm, cái này hẳn là phù hợp với phân phó của Hoàng thượng, vì thế gật đầu đồng ý.
Lúc này, Ôn Thần Húc không cần bọn họ dỗ ăn cơm, hai người Nhậm, Lục cũng không cần nghĩ cách dỗ cậu ăn cơm, hai bên đều nhẹ nhàng thở ra, trong viện cuối cùng cũng an tĩnh xuống.
Đến ngày nghỉ tắm gội, Sở Thịnh Thần quả nhiên đúng hẹn tới dạy Ôn Thần Húc tập viết, thuận tiện mang theo giấy mực tốt nhất cho cậu.
Ôn Thần Húc có nền tảng luyện chữ bằng bút máy, hơn nữa cậu học rất nghiêm túc, bởi vậy dạy cậu cũng khá dễ. Sở Thịnh Thần cảm thấy vốn ngồi ngốc cùng cậu ở chỗ này cũng rất dễ chịu nên tự nhiên nguyện ý dạy cậu.
Hai lần hưu mộc tiếp theo đều ở đây dạy cậu tập viết, hôm nay Sở Thịnh Thần tất nhiên cũng lại đây xem cậu viết hai trang chữ sau đó đề nghị cùng ra ngoài đi dạo.
Ôn Thần Húc gật gật đầu, dọn dẹp một chút sau đó cùng hắn ra khỏi thư phòng.
Cậu được Nhậm Giai Lâm, Lục Diệc đẩy từ cửa lớn ra ngoài, thật xa liền thấy có người đứng ở đầu đường chờ mình.
Kinh thành lớn như vậy, từ khi nhớ ra thân thể bây giờ của mình rất khỏe mạnh lúc nào cũng có thể ra ngoài, Ôn Thần Húc cũng thường xuyên đi dạo, trên cơ bản đã đi qua hết đường phố.
– Chúng ta đi đâu?
Phát hiện phương hướng bọn họ đang đi là hướng tới cửa thành, Ôn Thần Húc hỏi.
– Mang ngươi đi thôn trang ngoại thành.
Sở Thịnh Thần nói.
Nhớ lần trước mình có hỏi tình trạng của Bàng Trí, hắn nói Bàng Trí đang ở thôn trang, Ôn Thần Húc quay đầu nói:
– Ngươi muốn đưa ta đi xem Bàng Trí sao?
Sở Thịnh Thần “Ừm” một tiếng, Ôn Thần Húc liền cao hứng lên, kéo ống tay áo hắn hỏi:
– Đã nửa tháng rồi, Bàng Trí gầy không?
Vốn dĩ không quan tâm tới vấn đề này, Sở Thịnh Thần liếc nhìn Phúc An, sau đó khẳng định nói:
– Gầy.
– Vậy tốt quá rồi.
Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã ra khỏi thành. Ngoại thành không thể nào so với gạch đá xanh lót đường phố, càng đi càng thấy đá vụn càng nhiều.
Những người đi đường khác còn tốt, mà Ôn Thần Húc ngồi trên xe lăn, Nhậm Giai Lâm chuyên chú đẩy từ phía sau cũng cảm thấy thực xóc.
Hơi nhíu mi, Ôn Thần Húc hối hận ban nãy ra cửa không lấy cái đệm lót phía dưới.
Chú ý đến biểu tình của cậu, Sở Thịnh Thần trực tiếp ôm cậu lên.
– Huyên Nghiêu?
Chớ nói đến những người khác, chính Ôn Thần Húc cũng kinh ngạc nhìn hắn.
– Chờ đường bằng phẳng một chút rồi ngươi lại ngồi.
Sở Thịnh Thần nói.
Không nghĩ tới hắn thế nhưng còn phát hiện mình không thoải mái, Ôn Thần Húc cười nói “Cảm ơn” sau đó đỡ lên vai hắn nói:
– Cái xe lăn này làm không tốt lắm, ta đã kêu Triệu đại thúc lợi hại bên phố Tây kia làm cho ta một cái xe lăn mới. Đến lúc đó, ta có thể tự mình đẩy xe lăn, ta còn kêu hắn phía dưới tay vịn bên trái làm một tấm ván gỗ, khi rút ra rồi lật lên có thể biến thành một cái bàn nhỏ dùng để…….
Nghe cậu hứng thú bừng bừng kể cho mình nghe cải tạo lại xe lăn như thế nào, Sở Thịnh Thần nói:
– Vì sao lại thêm một tấm ván gỗ làm thành một cái bàn nhỏ?
– Nếu làm như vậy thì lúc ta đi dạo trên đường muốn mua đồ ăn liền có thể ăn trên ván gỗ đó, rất thuận tiện!
Ôn Thần Húc nói.
Tưởng tượng một chút bộ dáng cậu vừa chậm rãi ăn vừa đi dạo khắp nơi, Sở Thịnh Thần thoáng nở nụ cười, ngay sau đó nhắc nhở:
– Đồ ăn trên đường không nhất định sẽ sạch sẽ, ăn ít một chút.
Ôn Thần Húc “ừm” một tiếng, nói:
– Ta biết.
Thấy cậu ngoan ngoãn đáp ứng, Sở Thịnh Thần muốn xoa đầu cậu, thế nhưng bởi vì không có tay nào trống, liền dùng cằm cọ cọ trên đầu cậu một chút.
Đối với hành động của Hoàng thượng, Phúc An thấy nhiều cũng không thể trách, nhưng Nhậm Giai Lâm, Lục Diệc lại rất ngạc nhiên, hơn nữa đây là ngoại thành nơi nào có đường bằng phẳng chứ.
Mắt thấy đã đi một đoạn đường, Nhậm Giai Lâm căng da đầu muốn tiếp nhận Ôn Thần Húc, lại bị Sở Thịnh Thần cự tuyệt.
– Ngươi có mệt không? Bằng không đặt ta xuống xe lăn ngồi đi?
Ôn Thần Húc ngẩng đầu nói.
– Không mệt, ngươi còn chưa ăn cơm, chỗ nào nặng?
Sở Thịnh Thần nói.
Nói đến cái này, Ôn Thần Húc vỗ má nói:
– Ngươi dặn Nhậm đại ca nhìn ta ăn cơm, ta gần đây đều ăn rất tốt.
END CHAPTER 21
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất