Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 57: Dạy học

Trước Sau
Editor: Aubrey.

"Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương, Phùng Trần Sở Ngụy, Tưởng Trầm Hàn Dương,..."

Nguyên An Bình đứng ở trước mặt các học sinh, đợi các học sinh đọc xong tất cả các tên trong Bách Gia Tính, Nguyên An Bình mới nói rằng: "Giống như lúc trước, sau khi học xong môn này, ta sẽ giảng cho các ngươi nghe về cố sự của một câu thành ngữ. Cố sự của ngày hôm nay có tên là, thật giả lẫn lộn."

Sau khi Nguyên An Bình dứt lời, hắn liền bước tới bàn của mình ngồi xuống, giảng giải cho các học sinh bên dưới nghe: "Cố sự này đã xảy ra rất lâu rồi, trong đó kể về một người có tên là Tề Nhai."

Đương nhiên, tên này là do hắn bịa ra, nhưng nội dung của cố sự này thì hắn vẫn còn nhớ. Dường như lúc trước đã từng được cải biên, còn họ tên người đó là gì, hắn cũng không có trí nhớ tốt đến vậy.

"Tề Nhai không được đi học, sinh hoạt quá mức bần cùng nên liền sinh ra chán nản, nhưng hắn lại có vài phần khôn vặt. Hơn nữa, lá gan so với người bình thường cũng lớn hơn một chút, cho nên hắn vẫn luôn dựa vào sự khôn vặt của mình để chiếm một chút tiện nghi và một ít chỗ tốt. Thế nhưng, mặc dù như vậy, cuộc sống của hắn vẫn luôn trong tình trạng ăn được bữa trước nhưng lại không có bữa sau."

Hắn liếc mắt nhìn một vòng các học sinh đang nghiêm túc lắng nghe cố sự ở bên dưới, sau đó lại đổi cách kể chuyện để cho bọn chúng có thể nghe được dễ hiểu hơn.

"Ngày đó, hắn nghe được tin có một vị Vương gia muốn mời một nhạc sĩ đến Vương phủ. Nhạc sĩ chính là những người biết biểu diễn bằng nhạc cụ, bọn họ có thể thổi sáo, có thể đánh đàn, tất nhiên cũng có người biết đánh đàn tỳ bà. Nhạc cụ có rất nhiều loại, mà người chơi nhạc cụ tốt, thì được gọi là nhạc sĩ. Mà vị Vương gia kia thì lại thích nghe thổi kèn, kèn cũng là một loại nhạc cụ. Sau khi Tề Nhai nghe được tin tức này, hắn cũng giống như những người khác, cũng cùng đi xem náo nhiệt. Hắn nhìn thấy có rất nhiều nhạc sĩ được mời đến, trong đầu liền nảy ra một chủ ý, tuy hắn không biết thổi kèn, nhưng hắn lại giả mạo nhạc sĩ cũng cùng với bọn họ tiến vào trong Vương phủ."

Có người nhấc tay hỏi: "Hắn không biết thổi kèn, vậy làm sao hắn đi vào trong Vương phủ được?"

Nguyên An Bình gật đầu: "Câu hỏi này rất hay, như lúc đầu ta đã nói, Tề Nhai này rất là tinh ranh. Đang ở trong tình huống như thế, hắn lại là một người không biết thổi kèn, vậy làm thế nào mà hắn có thể dùng thân phận nhạc sĩ tiến vào trong Vương phủ? Vấn đề này ta tạm thời để lại cho các ngươi suy nghĩ, các ngươi cũng có thể phát huy mọi trí tưởng tượng của mình. Ngẫm lại, vì cái gì mà Tề Nhai có thể trà trộn vào trong Vương phủ thành công? Đây sẽ là bài tập về nhà cho các ngươi, ngày mai ta muốn được nghe ý nghĩ của các ngươi."

Hắn nói xong liền bảo Lý Tự giúp hắn ghi nhớ bài tập ngày hôm nay, miễn cho chính hắn lại quên mất việc này.

"Ta tiếp tục giảng, tại sao Tề Nhai lại muốn trà trộn vào Vương phủ? Hắn trà trộn vào Vương phủ như thế nào? Dù sao, hắn cũng là một người không biết thổi kèn."

Nguyên An Bình tiếp tục giảng giải: "Sở dĩ Tề Nhai dám to gan như vậy là bởi vì hắn phát hiện, Vương phủ mời về rất nhiều nhạc sĩ, mà vị Vương gia kia thì lại thích được nhiều người thổi kèn cho hắn nghe. Cho nên, Tề Nhai cảm thấy hắn có thể lợi dụng cơ hội này, mà trên thực tế, quả thực rất đúng với suy nghĩ của hắn, hắn đã thành công. Thời điểm thổi kèn, không khác với những nhạc sĩ khác, hắn cũng bày ra bộ dạng như đang thổi kèn, bởi vì xung quanh cũng có nhạc sĩ thật sự biết thổi kèn, nên hắn đã trộn lẩn vào trong đó, những người khác cũng không phát hiện ra kỳ thực hắn không biết thổi kèn. Sau khi hắn tiến vào Vương phủ, cuộc sống tất nhiên cũng trở nên tốt hơn, cũng không cần vì chuyện ăn mặc mà phát sầu nữa. Chuyện duy nhất mà hắn cần phải làm là, mỗi lần vị Vương gia kia muốn nghe thổi kèn, hắn chỉ cần giả vờ giả vịt là được. Hắn cứ như vậy mà trôi qua hai năm, mà trong hai năm này cũng không có một ai phát hiện hắn là một người không biết thổi kèn. Nghe đến đây, có phải các ngươi đều cảm thấy vận khí của hắn phi thường tốt đúng không? Hơn nữa, hắn không có bản lĩnh gì mà lại được hưởng thụ đãi ngộ dành cho các nhạc sĩ trong Vương phủ, thật khiến cho người khác không khỏi ao ước. Tới đây, ta nghĩ nên hỏi các ngươi một chút, nếu như các ngươi là Tề Nhai, rõ ràng biết bản thân mình không thể thổi được kèn, chỉ là nhờ vận may mà được xâm nhập vào trong Vương phủ, trong lòng các ngươi sẽ nghĩ như thế nào?"

Nguyên An Bình chỉ điểm Bàn Đôn trước tiên: "Nguyên Tiểu Bàn! Ngươi tới nói một chút, nếu như ngươi là Tề Nhai, sau khi thuận lợi xâm nhập vào Vương phủ làm nhạc sĩ, ngươi sẽ có tính toán gì?"

Bàn Đôn có chút không rõ lắm, liền hỏi: "Làm nhạc sĩ rất tốt sao?"

"Đúng vậy, dù sao nơi đó cũng là Vương phủ, tiền công so với những chỗ khác cũng tốt hơn, món ăn ở đó cũng ngon hơn so với những chỗ khác."

Bàn Đôn tưởng tượng ra viễn cảnh tốt đẹp đó, sau đó liền trả lời: "Ta muốn đem thức ăn phân cho cha nương ta, sau đó sẽ đem tiền đưa cho nương ta tích góp. Nương ta nói, cưới vợ phải cần rất nhiều tiền a."

Những học sinh khác nghe xong liền cười ha hả, Nguyên An Bình nín cười, lại ho khan một chút: "Ân! Không sai, ý nghĩ của ngươi rất chân thật, cũng rất có hiếu. Hoắc Tiểu Tây! Ngươi tới trả lời một chút."

Hoắc Tiểu Tây đứng lên: "Ta sợ sẽ bị phát hiện, nếu như bọn họ phát hiện ra ta không biết thổi... Thổi kèn, nhất định sẽ đánh ta."

Nguyên An Bình gật gật đầu: "Trong tình huống bình thường, bắt đầu đoạn thời gian đó thì nhất định sẽ sợ sệt, sợ bị người khác phát hiện. Dù sao nơi đó cũng là Vương phủ, nếu như hắn bị người khác phát hiện mình không biết thổi kèn, vậy chính là hắn đã lừa gạt Vương gia, kết cục nhất định sẽ rất đáng sợ. Có thể qua vài tháng sẽ không có ai phát hiện, như vậy lá gan của hắn cũng sẽ lớn lên, sau đó hắn sẽ từ từ cho rằng chắc chắn sẽ không có ai phát hiện ra hắn, đây chính là loại người luôn có tâm lý may mắn. Sau khi làm chuyện xấu, những người này sẽ không ngừng tự nói với chính mình, rằng người khác sẽ không phát hiện, sẽ không phát hiện ra đâu. Nếu như đã làm chuyện xấu một lần mà không có bị phát hiện, vậy thì làm thêm một lần nữa cũng sẽ không ai phát hiện ra đâu, hắn sẽ luôn cho rằng bản thân sẽ không bao giờ bị người khác phát hiện. Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, chỉ cần khi các ngươi làm chuyện xấu, lần thứ nhất không bị phát hiện là do vận khí tốt, lần thứ hai không bị phát hiện, đó cũng là nhờ vào vận may của ngươi. Các ngươi cũng cần phải biết, chuyện may mắn như vậy, không phải lúc nào cũng sẽ xảy ra, rất có thể sẽ gặp phải xui xẻo. Nếu như lần thứ nhất làm chuyện xấu mà bị phát hiện, thì cho dù hắn có làm người tốt đến đâu đi chăng nữa, sau này cũng sẽ không có ai tín nhiệm hắn. Cho nên, làm chuyện xấu thì chắc chắn sẽ bị phát hiện, chỉ khác nhau ở chỗ là sớm hay muộn, vì để tránh cho việc gặp phải một kết cục không tốt, cứ là chuyện xấu thì nhất định không được làm."

Sau khi nói xong, hắn liền liếc mắt nhìn đến một vài học sinh đang có chút xấu hổ, hắn không nói gì, mà lại tiếp tục giảng: "Nguyên Lâm! Nếu như ngươi được tiến vào Vương phủ, thì ngươi sẽ làm gì?"

Nguyên Lâm đứng lên, trả lời rất bình tĩnh: "Phần tiền công này rất tốt, ta không nghĩ sẽ để cho nó mất đi. Nếu như chỉ cần lừa gạt như vậy mà vẫn có thể vượt qua hai năm, vậy trong hai năm này ta sẽ ở đó học thổi kèn."

"Ồ." Nguyên An Bình nhướng mày: "Vậy ngươi muốn học như thế nào? Thỉnh giáo nhạc sĩ khác, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, còn tự học, âm thanh khi thổi kèn nếu như bị nghe được, vẫn rất có thể sẽ gặp nguy hiểm."

Nguyên Lâm cau mày: "Lén lút học, Vương phủ luôn có thời gian ra vào, nhạc sĩ cũng không phải lúc nào cũng ở trong Vương phủ."

Nguyên An Bình gật gật đầu: "Vậy ngươi có từng nghĩ tới trước khi học xong sẽ bị bọn họ bắt được hay không? Đây chính là một chuyện có mức độ nguy hiểm rất lớn, không cẩn thận sẽ khiến cho chính mình mất mạng."

Nguyên Lâm rất kiên định nói: "Thời gian hai năm, ta nhất định có thể học được."

Nguyên An Bình hỏi tiếp: "Nếu như không học được thì sao?"

"Nhất định có thể học được."

Nguyên An Bình cười cười: "Ngươi muốn dùng tánh mạng để đánh cược một cơ hội."

Nguyên Lâm dừng lại trong chốc lát: "Nếu như đáng giá để đánh cược, thì ta sẽ nguyện ý đánh cược."

Nguyên An Bình nhìn Nguyên Lâm, dù sao cũng chỉ là một hài tử không lớn bao nhiêu, nhưng tính tình của đối phương lại khiến cho hắn có chút bận tâm: "Nguyên Lâm! Ta không có cách nào giải đáp ý nghĩ của ngươi là đúng hay sai, nhưng hãy nhớ kỹ một câu nói của ta, những lúc mà ngươi đang làm bất cứ việc gì mà lại không biết việc đó là đúng hay sai, ngươi hãy suy nghĩ đến hậu quả, đừng chỉ nghĩ tới ngươi sẽ nhận được những gì, mà hãy nghĩ tới ngươi sẽ mất đi những gì. Nếu như mất đi một điều gì đó mà khiến cho ngươi vô cùng hối hận, vậy thì không nên làm. Hiện tại có lẽ ngươi sẽ không hiểu những lời ta nói, nhưng ngươi hãy nhớ kỹ những lời ngày hôm nay."

Nguyên Lâm gật đầu: "Được."

Trọng Tôn Liên Giác đang dựa vào tường tắm nắng, cũng nghe được cuộc nói chuyện bên trong, ông liền mở mắt ra cảm khái: "Người này thật bất phàm." Cũng không biết là ông đang nói đến Nguyên An Bình hay là Nguyên Lâm.

Nguyên An Bình lại tiếp tục gọi tên vài học sinh để cho bọn chúng nói ra suy nghĩ của mình, cũng không phải hắn muốn nghe bọn chúng nói ra mấy lời đạo lý cao thượng bao nhiêu. Mà cái hắn muốn nghe chính là bọn chúng có tư tưởng như thế nào, suy nghĩ có thấu hiểu hay không. Chuyện thị phi là đúng hay sai không phải là để cho hắn nói, mà là nên để cho những hài tử này tự mình suy nghĩ.



Không tiếp tục vấn đề này nữa, Nguyên An Bình lại kể tiếp cố sự: "Tề Nhai ở trong Vương phủ đợi hai năm, bởi vì hắn cho rằng mình còn có vài phần khôn vặt, nên hắn luôn cảm thấy mình có thể lừa gạt được hết tất cả mọi người, chắc chắn sẽ không có ngày bị phát hiện. Cho nên, hắn cũng không có ý nghĩ giống Nguyên Lâm là sẽ đi học thổi kèn, nếu như hắn thật sự có tâm tư hiếu học, thì hắn đã không phải là một người vô học, cũng không cần dựa vào trò lừa bịp để tiến vào Vương phủ. Thế nhưng sau này, Vương gia chết vì bệnh, thế tử kế vị trở thành Vương gia, hắn và phụ thân của mình giống nhau, cũng rất thích được nghe thổi kèn. Chỉ là, hắn không giống với vị Vương gia trước, nghe nhiều nhạc sĩ cùng nhau thổi kèn, mà lại thích nghe từng người thổi. Bởi vì hắn cho rằng mỗi một vị nhạc sĩ đều có tài thổi nhạc khúc riêng, không nhất định phải tương đồng. Mà Tề Nhai, sau khi phát hiện được tình huống này, hắn chỉ còn cách phải đào tẩu suốt đêm."

Lý Tự nghi hoặc: "Hắn cứ thế trốn dễ dàng như vậy?"

https://aubreyfluer.wordpress.com

Nguyên An Bình cười cười: "Không phải ai lúc nào cũng may mắn, một người cao cao tại thượng như Vương gia căn bản sẽ không để ý đến sự tồn tại của một tiểu nhạc sĩ, mà nếu quản sự bên dưới có phát hiện, thì sẽ không nhẹ nhàng mà tha thứ cho hắn. Tất nhiên, quản sự không thể tuỳ ý giống Vương gia có quyền sát hại hắn, mà sẽ đánh hắn đến chết đi sống lại, còn nói một câu: Ngươi thật sự là ăn gan hùm mật gấu, lại còn dám ở trong Vương phủ hết ăn lại uống!"

Lý Đông Phong nhấc tay hỏi: "Tại sao quản sự không đem chuyện của Tề Nhai nói cho Vương gia nghe? Vương gia sẽ ở trước mặt mọi người xử phạt hắn, như vậy sau này sẽ không còn ai dám làm chuyện như vậy nữa."

Nguyên An Bình cười cười, hỏi Lý Tự: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Lý Tự suy nghĩ một chút rồi nói: "Quản sự hẳn là sợ bị Vương gia trách phạt chính hắn, hắn không làm tốt công việc của mình, làm hại Vương gia bị gạt, hắn cũng có sai. Nếu như Vương gia biết được, khẳng định sẽ xử phạt Tề Nhai, mà quản sự cũng không tránh khỏi có liên quan. Cho nên, quản sự cũng chỉ có thể lén lút xả giận, mà không trình báo lên."

Lý Đông Phong nghe vậy liền nói rằng: "Tề Nhai có thể trà trộn vào Vương phủ, tất cả đều là bởi vì quản sự không có làm việc tốt. Nếu như hắn tỉ mỉ kiểm tra, Tề Nhai kia khẳng định sẽ không có cách nào trà trộn được vào trong Vương phủ."

Lý Tự không cho là như vậy: "Chuyện đó cũng không nhất định, nếu như ta là Tề Nhai, ta có thể cùng quản sự thương lượng, đem tiền công chia cho hắn một nửa, hắn nhất định sẽ để cho ta ở trong Vương phủ."

Lý Đông Phong cau mày: "Ngươi làm như vậy không đúng, là An Bình ca nói hắn khôn vặt."

Lý Tự thì lại cho rằng phương pháp này rất tốt: "Sao lại không đúng? Ta chia cho hắn một nửa tiền công, thì hắn phải che chở cho ta. Như vậy, sau này ta có chạy trốn, hắn sẽ không ngăn cản, ta cũng sẽ không phải chịu đòn."

Nguyên An Bình nghe xong liền thầm nghĩ trong lòng "Xem ra phải dạy dỗ lại Lý Tự thật tốt mới được."

Thái độ của Nguyên An Bình rất tuỳ ý nói: "Lý Tự! Sự tình này cũng không hảo giống như trong tưởng tượng của ngươi, nếu như tên quản sự này không tham tiền giống như trong suy nghĩ của ngươi, hoặc tên quản sự này cố ý ngụy trang thành một kẻ tham tiền, hắn chỉ muốn cố ý đặt bẫy để hãm hại ngươi, như vậy, kết cục của ngươi sẽ rất là phiền toái. Cho nên, vì để tránh gặp phải việc ngã nhào ăn đại vị đắng, chuyện quan trọng sau này là nhất định phải tìm hiểu kỹ càng đối tượng đó như thế nào, nếu không thì, hừ hừ..."

Về phần thái độ của Lý Tự, tính cách như thế này cũng không dễ dàng thay đổi. Hơn nữa, khôn khéo cũng được xem như là rất thông minh, hắn cũng không muốn chỉ dạy cho một đám học sinh khi gặp chuyện chỉ biết nói đến nguyên tắc, mà lại không biết ứng phó như thế nào.

Hắn nhìn đến các học sinh: "Ngày hôm nay, ta muốn để lại cho các ngươi một câu nói, tính cách quyết định vận mệnh, thái độ quyết định nhân sinh. Còn ý nghĩa của nó là gì, có đúng hay không, thì phải dựa vào chính suy nghĩ của các ngươi. Tiếp theo, chúng ta sẽ tiếp tục học chữ mới."

Trước khi tan học, Nguyên An Bình cũng có một tin muốn tuyên bố: "Còn ba ngày nữa là sẽ đến tháng Chạp, tháng Chạp sẽ được nghỉ và không cần lên lớp. Cho nên, ta quyết định hai ngày sau sẽ tiến hành một cuộc khảo thí, mười người có thành tích đứng đầu, ta sẽ thưởng cho một quyển Vạn Tự Văn. Nói trước, đây là bản sao chép tay của ta, nếu ghét bỏ thì có thể không cần lấy, đổi thành đồ ăn cũng được. Vì vậy, hai ngày nay các ngươi hãy nỗ lực mà học tập đi."

Nơi này phi thường chú trọng đến ngày Tết, tháng Chạp chính là điển hình, nên hắn quyết định tháng Chạp sẽ cho nghỉ học, thẳng đến mười lăm tháng giêng Tết Nguyên Tiêu thì sẽ đi học lại.

Chờ cho đến khi bọn nhỏ đều đã rời đi, Nguyên An Bình liền trở lại gian phòng của mình, hắn nhìn sắc trời, cũng đã đến thời gian làm cơm tối.

Nguyên An Bình đi đến gian nhà chính rửa tay: "Tiểu Hàn đâu?"

Trọng Tôn Liên Giác nhìn quyển sách trên tay, trả lời: "Đi đến nhà Đại nãi nãi của ngươi học thêu thùa, còn chưa có trở lại."

"Ồ, ta nhớ ra rồi." Bởi vì có mấy bức hoạ của hắn, nên những sản phẩm được nhà Đại nãi nãi thêu đều bán rất chạy, vốn dĩ bọn họ định chia tiền với Nguyên An Bình, nhưng Nguyên An Bình lại nhận ra Hoắc Tiểu Hàn có ý nghĩ muốn học thêu, nên hắn liền mở miệng để bọn họ dạy cho y, còn về chuyện tiền nong, hắn tất nhiên sẽ không lấy. Dù sao, tay nghề thêu thùa cũng không thể tuỳ tiện truyền cho người khác được.

Hoắc Tiểu Hàn cầm theo thành phẩm của mình về nhà, nhưng trên đường lại bị người ngăn chặn, mà người ngăn chặn y lại chính là Hoắc Hạ Sinh.

"Tiểu Hàn! Ta có chuyện muốn nói với ngươi." Hoắc Hạ Sinh vẫn giống như trước đây, vẫn dùng thái độ cao cao tại thượng mà nói chuyện với Hoắc Tiểu Hàn.

Hoắc Tiểu Hàn biết đối phương muốn tìm mình khẳng định không có chuyện gì tốt, y liền cuống quít tránh né: "Ta phải về nhà làm cơm, lần tới rồi nói."

Hoắc Hạ Sinh ngăn cản đường đi của y: "Cái gì mà lần tới?! Ngươi có thể làm cơm muộn, cũng đâu sợ chết đói ai!"

Hoắc Tiểu Hàn thấy hắn cứ khăng khăng ngăn cản mình không cho mình đi, y không thể làm gì hơn là bất đắc dĩ hỏi: "Có chuyện gì? Nói đi."

"Hai ngày nữa ta muốn đính hôn, cần tiền, ngươi đưa cho ta." Hoắc Hạ Sinh nói chuyện rất đương nhiên.

Hoắc Tiểu Hàn giật mình: "Ngươi muốn đòi tiền ta? Ta nào có tiền cho ngươi?!"

Hoắc Hạ Sinh nói ra kiến nghị của mình: "Ta biết ngươi không có, ngươi không có, nhưng Nguyên An Bình thì có a, ngươi giúp ta mượn hắn đi."

Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy lời nói của đối phương thật quá vô lý: "Ta dựa vào cái gì mà đòi tiền của hắn?!"

Hoắc Hạ Sinh trừng mắt uy hiếp: "Ngươi không làm, có tin ta đánh ngươi hay không?!"

Hoắc Tiểu Hàn theo bản năng lui về phía sau một bước, y từ nhỏ vẫn luôn sợ người Tam ca này, bởi vì đối phương cứ động một chút là đánh y, khiến cho y thật sự rất tức giận: "Hoắc Hạ Sinh!"

Hoắc Hạ Sinh có chút tức giận: "U! Lá gan lớn hơn rồi? Dám gọi ta như vậy! Ngươi ỷ vào có Nguyên An Bình làm chỗ dựa cho ngươi đúng không?"



Hoắc Tiểu Hàn đỏ mắt: "Ngươi rốt cuộc có lương tâm hay không?! Ta chính là đệ đệ của ngươi, là cùng một bụng mẹ đi ra, làm sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?!"

Hoắc Hạ Sinh không có chút nào để ý: "Ngươi còn biết ta là Tam ca của ngươi a? Nếu đã biết, vậy thì hãy giúp ta đòi tiền Nguyên An Bình đi, còn chưa gả cho hắn mà đã biết lừa gạt người khác như vậy rồi."

Hoắc Tiểu Hàn nhịn xuống sự thương tâm trong lòng, lạnh lùng nói: "Ta đã đoạn thân với các ngươi, ngươi không còn là Tam ca của ta nữa, ta cũng không còn là đệ đệ của ngươi, ngươi tránh ra!"

Hoắc Hạ Sinh cười lạnh: "Ngươi nói cái gì mà ngu xuẩn vậy, chỉ là một tờ giấy thì nói lên được cái rắm gì a? Làm sao? Cha nương của ta là người đã sinh ngươi ra và nuôi ngươi, chỉ bởi vì một tờ giấy mà ngươi không muốn nhận? Bất hiếu như vậy, ngươi không sợ sau khi chết sẽ bị Diêm Vương tha vào chảo dầu à?"

Hoắc Tiểu Hàn lùi ra sau vài bước: "Ngươi muốn nói như thế nào cũng được, tình thân của chúng ta đều đã cắt đứt. Cho dù vẫn chưa cắt đứt, ta cũng sẽ không đòi tiền của An Bình ca đưa cho ngươi, trừ khi hắn có vấn đề thì mới chịu lấy tiền ra để ta đưa cho ngươi."

Hoắc Hạ Sinh phẫn nộ: "Ngươi nói cái gì?! Hắn có ngu hay không thì ta không cần biết, ngược lại hắn lại nguyện ý bỏ ra nhiều tiền như vậy để cứu mạng ngươi, ta khẳng định chỉ cần ngươi muốn là có tiền. Ít nhất là năm lượng, lấy không được thì ngươi cứ chờ đó cho ta! Đừng quên, sau này ngươi vẫn phải sinh sống trong cái thôn này!" Uy hiếp xong, Hoắc Hạ Sinh liền đưa tay lên.

Hoắc Tiểu Hàn sợ đến mức vội vàng lùi ra sau.

"Hừ!" Hoắc Hạ Sinh cũng không muốn đánh y, mà chỉ nhắc nhở y: "Năm lượng bạc, nhất định phải lấy được cho ta!" Nói xong liền đi.

Hoắc Tiểu Hàn tức giận đến phát run.

Nguyên An Bình đang cùng Trọng Tôn Liên Giác hàn thuyên, thấy Hoắc Tiểu Hàn vừa trở về là liền trực tiếp đi vào phòng ngủ của mình. Hắn cảm thấy có cái gì đó không đúng, dù sao thường ngày y cũng hay chào hỏi với bọn họ trước tiên.

Nguyên An Bình có chút lo lắng: "Ta đi xem xem chuyện gì xảy ra."

Trọng Tôn Liên Giác cũng cảm thấy kỳ lạ: "Đi xem đi, hay là bị ai bắt nạt rồi?"

Nguyên An Bình đi đến trước cửa phòng của Hoắc Tiểu Hàn, thấy cửa đã đóng, hắn lại càng cảm thấy có gì không đúng, liền giơ tay gõ cửa: "Tiểu Hàn! Cho ta vào."

Không nghe thấy tiếng trả lời của đối phương, Nguyên An Bình liền đẩy cửa ra, hắn phát hiện Hoắc Tiểu Hàn đang ngồi cúi đầu ở bên giường.

"Ngươi làm sao vậy?" Nguyên An Bình đến gần hỏi.

"Không có việc gì."

Nghe thấy âm thanh của đối phương có chút không đúng, hắn liền biết là y đang khóc.

Nguyên An Bình nhẹ nhàng đi đến ngồi xuống bên cạnh y, đem người ôm vào trong lòng: "Muốn khóc thì cứ khóc lớn lên đi."

Hoắc Tiểu Hàn cao giọng khóc: "...Tại sao... Tại sao..."

Nguyên An Bình vỗ nhẹ lên lưng y, bị người thân làm cho đau khổ, hắn cũng không biết nên làm sao để an ủi y, chỉ có thể mặc cho y khóc, khóc để phát tiết một chút, dù sao cũng tốt hơn là đem giấu ở trong lòng.

Chờ Hoắc Tiểu Hàn ngừng khóc xong, Nguyên An Bình mới mở miệng nói: "Ta cho ngươi biết tại sao."

Hoắc Tiểu Hàn hít mũi một cái, muốn nghe xem hắn nói gì.

"Bởi vì, tất cả người nhà của ngươi đều chỉ muốn tư lợi từ ngươi. Cha nương ngươi, ca ca ngươi, muội muội ngươi cũng vậy. Không phải ngươi đã nói, nương của ngươi rất thương đứa cháu trai kia sao? Ngươi nghĩ xem nếu như ta cho bà ấy một vạn lượng, thì có thể từ trong tay bọn họ mua được cháu của ngươi không?"

"Chuyện này..." Hoắc Tiểu Hàn không biết nên trả lời như thế nào.

Nguyên An Bình nở nụ cười: "Bọn họ có đấu tranh không? Bởi vì tôn tử không còn, nhi tử cũng không còn, coi như lão bà cũng không còn, thì có tiền là vẫn còn có thể tái giá, có tiền là vẫn còn có thể tái sinh. Cha của ngươi cảm thấy nếu trong nhà có một số tiền lớn như vậy, hài tử trong nhà đều sẽ rất dễ chịu, mà chỉ cần miễn cưỡng hi sinh đứa cháu trai kia thôi. Có đúng hay không?"

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng khi ngẫm lại thành tựu của người nhà y, Hoắc Tiểu Hàn vẫn đành phải đau lòng gật đầu.

"Cho nên, được sủng hay không được sủng cũng không quan hệ, trong mắt những người chỉ biết tư lợi, bọn họ chỉ coi trọng chính bản thân mình mà thôi. Cái gọi là thương yêu, chẳng qua là bởi vì không cung cấp đủ lợi ích, nên bọn họ mới có thể vì năm lượng bạc mà mặc kệ ngươi, cũng rất có khả năng sẽ bởi vì nhiều bạc hơn mà mặc kệ những người khác, sự khác nhau giữa các ngươi chỉ có giữa tiền nhiều hay tiền ít mà thôi."

Nguyên An Bình nhìn y, lau đi nước mắt của y: "Cho nên, ngươi không cần chỉ vì gặp phải những người nhà không tốt mà thương tâm, cũng không cần bởi vì mất đi bọn họ mà cảm thấy khổ sở."

Hoắc Tiểu Hàn nghĩ đến sự khác nhau giữa tiền ít và tiền nhiều, liền đau lòng không thôi, cũng không tiếp tục thương tâm giống như trước nữa.

Nguyên An Bình nhìn thấy y đã tốt hơn, liền cười nói: "Lại nói, ngươi là một song nhi, sau này còn phải thành thân, sẽ có người nhà mới, sẽ có con trai của mình. Ngươi là một người tốt, sẽ dưỡng được những hài tử tốt, dù sao cũng tốt hơn là hoài niệm về những chuyện trước kia."

Hoắc Tiểu Hàn nghe hắn nói như vậy, mặt liền có chút đỏ, y nhỏ giọng lầm bầm: "Vậy chẳng khác gì ngươi đang tự khen mình đâu."

Nguyên An Bình nghe thấy, không nghĩ tới y cũng biết chặn miệng người khác, hắn liền tằng hắng một cái che giấu một chút lúng túng, sau đó liền mặt dày nói: "Đó là cảm giác của ta, bản thân ta cũng rất có tiền, sẽ không bởi vì tiền mà đem bất kỳ ai đi bán. Cho nên, ta cũng là một đối tượng rất tốt, tuy rằng không có danh tiếng gì, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể được xem là cao phú soái."

Tất nhiên Hoắc Tiểu Hàn không biết cao phú soái là cái gì, nhưng y vẫn hiểu, y đẩy Nguyên An Bình ra: "Ta đi làm cơm."

Hoắc Tiểu Hàn đi rồi, Nguyên An Bình liền nghĩ lại nguyên nhân kia, thầm nghĩ "Những người kia, thật sự là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau