Chương 80: Hội Chùa
Editor: Aubrey.
Buổi chiều, sau khi dạy học xong, Nguyên An Bình liền đem chuyện đi hội Chùa ra kể lại.
Trọng Tôn Thụy là người hưng phấn nhất: "An Bình ca ca! Hội chùa đặc biệt náo nhiệt a, người cũng rất nhiều, mỗi lần có hội Chùa, gia gia còn có thể bán được một vài bức hoạ." Trước đây, hội Chùa là ngày hội mà bé thích nhất, vì lúc ấy tranh chữ của gia gia được bán rất chạy, tối hôm đó còn sẽ mua cho bé thật nhiều đồ ăn ngon, đó cũng chính là thời điểm mà bé vui sướng nhất.
Trọng Tôn Thụy chờ mong mà nhìn về phía gia gia của bé: "Gia gia! Người có vẽ tranh không? Đến lúc đó con giúp người bán."
Nguyên An Bình cười nói: "Tiểu Thụy! Chúng ta là đi chơi a, cần gì phải vẽ tranh?"
Tuy rằng việc bán tranh chữ đối văn nhân mà nói, không được xem là hành vi mua bán như thương nhân, nhưng đa số là không muốn làm loại sự tình này. Hoạ tốt thì sẽ luyến tiếc việc buôn bán, còn hoạ không tốt thì sẽ cảm thấy rất phí công.
"Đúng vậy, Tiểu Thụy đi chơi là được, không cần nghĩ đến chuyện kiếm tiền."
Hoắc Tiểu Hàn dọn bát đũa ra bàn: "Ngươi còn nhỏ như vậy, chỉ cần ăn uống thật tốt, hảo hảo nuôi dưỡng cơ thể trưởng thành là được."
Trọng Tôn Thụy ngẫm lại cảm thấy cũng tốt a, hiện tại bọn họ cũng không cần vất vả kiếm tiền: "Ân! Vậy chúng ta sẽ không bán tranh chữ."
Trọng Tôn Liên Giác ở một bên mỉm cười nhìn bọn họ, không nói gì. Cuộc đời này, ông không có gì cần theo đuổi nữa, chỉ cần tôn tử sống tốt là được.
Bọn họ không bàn nữa, nhưng kỳ thực Nguyên An Bình vẫn đang âm thầm suy nghĩ đến chuyện bán tranh chữ. Hắn thì không thèm để ý đến chút tiền này, nhưng số tiền nhỏ ấy đối với những người khác thì rất quan trọng. Nguyên An Bình đối với tranh do chính mình tự hoạ thì lại không quá tự tin, nhưng trong nhà vẫn còn một cử nhân có học vấn rất cao a, tranh chữ của đối phương là độc nhất vô nhị. Cho nên, hắn đang suy nghĩ xem ý tưởng này có thể thực thi được hay không.
Đến ngày đi hội, Trọng Tôn Thụy là người rời giường sớm nhất, sau khi rửa mặt xong liền chạy ra bên ngoài.
Đi vào nhà của Nguyên Lâm, Trọng Tôn Thụy liền chạy vào phòng kêu: "Nguyên Lâm! Nguyên Lâm! Ngươi dậy chưa?"
Chốc lát sau, Nguyên Lâm liền đi ra, thấy Trọng Tôn Thụy từ sáng sớm đã đến đây liền có chút kỳ quái: "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Trọng Tôn Thụy đẩy cánh cửa bằng tre ra, đi vào: "Hôm nay bọn ta sẽ đi hội Chùa chơi, ngươi cũng cùng đi nhé?"
"Ta không đi." Hắn nào có tâm trạng rảnh rỗi đi chơi, hắn có một số việc phải làm, tính làm xong sẽ đi ôn tập một chút kiến thức, như vậy cũng tốt.
Thấy Nguyên Lâm cự tuyệt, thật ra Trọng Tôn Thụy cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái, bé cảm thấy Nguyên Lâm có chút không thích hoà hợp với đám đông, bé lại tiếp tục nói: "Ngươi đi cùng ta đi, gia gia của ta cho ta rất nhiều tranh chữ, ta dự định đi đến hội Chùa bày quán bán tranh chữ. Ngươi tới giúp ta đi, kiếm được tiền lời ta sẽ chia tiền cho ngươi."
Nguyên Lâm có chút động tâm, bất quá: "Vì sao ngươi không tìm người khác?"
"Vì sao phải tìm người khác a?" Nguyên An Bình đã chỉ cho bé cách để bày quán kiếm tiền, người thứ nhất mà bé nghĩ tới chính là Nguyên Lâm, bé cho rằng hiện tại Nguyên Lâm là người cần tiền nhất: "Gia gia của ta không định đi hội Chùa, còn An Bình ca ca bọn họ là đi chơi. Bọn họ không bồi ta bày quán, vậy ngươi giúp ta đi? Bán xong chúng ta sẽ chia tiền, đến lúc đó còn có thể mua được đồ ăn ngon."
Thấy Trọng Tôn Thụy trưng ra bộ dạng chờ mong như vậy, Nguyên Lâm liền gật đầu xem như là đáp ứng.
"Tốt lắm, ngươi ăn sáng xong thì đi đến cửa thôn chờ trước, chúng ta sẽ cùng nhau ngồi xe bò của Nguyên đại bá rồi đi." Thấy sự tình đã thoả đáng, Trọng Tôn Thụy liền đặc biệt cao hứng, trước khi đi còn không yên tâm nói: "Ngươi đã đáp ứng rồi đó, đã nói thì phải giữ lời, ta đi trước, ngươi nhất định phải đi a."
Nguyên Lâm vẫn như cũ, mặt không biểu tình trả lời: "Ân."
https://aubreyfluer.wordpress.com
Sau khi Nguyên An Bình tới cửa thôn, không ngoài ý muốn, hắn phát hiện đã có rất nhiều hài tử ở đó, Bàn Đôn cao hứng chạy tới: "An Bình ca ca! Ta xin cha cho ta đi hội Chùa chơi."
Nhìn những hài tử trước mắt, hội Chùa đối với người lớn cũng không có gì quá mới mẻ, hẳn bọn họ cũng không có thời gian rảnh để đi chơi, còn tiểu hài tử thì đều rất thích náo nhiệt, nên cũng muốn cùng đi. Nhưng mà, từ đây tới đó cách mười mấy dặm lận a, không có xe, chỉ dựa vào hai chân mà đi, trừ phi đặc biệt muốn đi, nếu không đám tiểu hài tử sẽ không muốn đi một quãng đường xa như vậy.
Lý Tự cười nói: "Bàn Đôn làm nũng rất giỏi a, làm đến mức Hoà Tráng thúc phải đáp ứng dẫn Bàn Đôn đi chơi, chúng ta cũng được cọ ké vận khí tốt đi chung xe."
"Đông Phong đâu? Không đi chơi với các ngươi sao?" Không nhìn thấy thân ảnh của Lý Đông Phong, nên Nguyên An Bình liền tò mò hỏi.
Lý Tự bĩu môi: "Đông Phong nói không đi, chỉ muốn ở nhà soạn bài."
Bàn Đôn lập tức phản bác: "Lý Tự ca! Rõ ràng là do ngươi chọc Đông Phong ca tức giận nên mới không tới a."
Lý Tự giảo biện: "Là do lòng dạ của Đông Phong hẹp hòi, với lại, rõ ràng nó có nói với ta là muốn ở nhà soạn bài. Người ta nghiêm túc như vậy, sao chúng ta có thể lôi kéo đi ra ngoài chơi được."
Hai người bọn họ không hợp, tất cả mọi người ở đây đều biết, bất quá cũng chỉ là tiểu đánh tiểu nháo mà thôi. Quả thật rất có nguyên tắc của một quân tử, quân tử động khẩu không động thủ, chỉ dùng ngôn từ cũng đủ để làm cho đối phương tức chết, nhưng lại chưa bao giờ đánh nhau. Nếu sự tình không phát triển đến mức phải đánh nhau, vậy Nguyên An Bình cũng sẽ không cần để ý. Dù sao, những chuyện như tính cách không hợp nhau như thế này, đi đến đâu nhất định cũng sẽ có phương pháp tốt để giải quyết.
Nguyên An Bình cười nói với Lý Tự: "Lý Tự! Đông Phong người ta dụng tâm chuẩn bị bài tập như vậy, sau này ngươi cũng nên học tập người ta nhiều một chút. Dù sao, các ngươi cũng đang dạy cho không ít học sinh, trách nhiệm trọng đại, đừng để dạy hư người khác."
Lý Tự đối chính mình vẫn luôn rất có tin tưởng, nhóc cảm thấy từ sau khi mình được dạy học, so với trước kia, bản thân cũng đã dụng tâm không biết bao nhiêu lần: "Yên tâm đi, sẽ không làm ngươi mất mặt."
Nguyên An Bình nói vài câu với bọn họ xong, thấy Nguyên Lâm đã tới, liền ngồi lên xe bò của Nguyên đại bá, bắt đầu xuất phát.
Nguyên An Bình lớn tiếng nói với đám hài tử còn đang đợi tiểu đồng bọn: "Lý Tự! Ngươi nhớ trông chừng bọn họ, còn những người khác, sau khi tới Chùa không được chạy lung tung, muốn đi đâu chơi thì phải đi cùng nhau, đừng tách ra đấy."
"An Bình ca vẫn thích nhọc lòng như vậy."
"Vẫn nên nghe lời hắn đi, nếu không, lỡ như gặp mặt nhau, khẳng định sẽ lại phê bình chúng ta."
"Đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi chơi, trước tiên vào trong miếu xem đại hoà thượng niệm kinh như thế nào đi."
"Không thú vị a, xem xiếc trước đi."
...
Hội Chùa quả thật rất náo nhiệt, Nguyên An Bình đứng ở trên xe nhìn ra bốn phía xung quanh: "Trước tiên, chúng ta nên đi tìm một nơi giúp Tiểu Thụy bày quán."
Bởi vì bọn họ tới trễ, nên những địa phương tốt đều đã bị chiếm, tìm kiếm khắp nơi, Nguyên An Bình liền chọn ra một chỗ có vẻ sáng sủa, những lão bản ở những quầy hàng gần đó thoạt nhìn cũng rất hiền lành, điều này khiến cho hắn yên tâm một chút.
Mấy người bọn họ bày sạp xong, Nguyên An Bình liền cười nói với hai đứa nhỏ: "Chúc các ngươi sớm có người đến mở hàng."
Trọng Tôn Thụy đứng ở trước sạp rất cao hứng, đây là lần đầu tiên bé được tự mình đứng bán tranh chữ: "Các ngươi yên tâm, bọn ta nhất định sẽ bán hết."
Nguyên Lâm không có tự tin như Trọng Tôn Thụy, hắn nhìn xung quanh, liền cảm thấy khả năng có người đến mở hàng là không lớn. Lại nhìn Trọng Tôn Thụy đang vô cùng hưng phấn ở bên cạnh, thầm nghĩ "Thôi, coi như là bồi người ta cùng đi chơi vậy."
Buổi chiều, sau khi dạy học xong, Nguyên An Bình liền đem chuyện đi hội Chùa ra kể lại.
Trọng Tôn Thụy là người hưng phấn nhất: "An Bình ca ca! Hội chùa đặc biệt náo nhiệt a, người cũng rất nhiều, mỗi lần có hội Chùa, gia gia còn có thể bán được một vài bức hoạ." Trước đây, hội Chùa là ngày hội mà bé thích nhất, vì lúc ấy tranh chữ của gia gia được bán rất chạy, tối hôm đó còn sẽ mua cho bé thật nhiều đồ ăn ngon, đó cũng chính là thời điểm mà bé vui sướng nhất.
Trọng Tôn Thụy chờ mong mà nhìn về phía gia gia của bé: "Gia gia! Người có vẽ tranh không? Đến lúc đó con giúp người bán."
Nguyên An Bình cười nói: "Tiểu Thụy! Chúng ta là đi chơi a, cần gì phải vẽ tranh?"
Tuy rằng việc bán tranh chữ đối văn nhân mà nói, không được xem là hành vi mua bán như thương nhân, nhưng đa số là không muốn làm loại sự tình này. Hoạ tốt thì sẽ luyến tiếc việc buôn bán, còn hoạ không tốt thì sẽ cảm thấy rất phí công.
"Đúng vậy, Tiểu Thụy đi chơi là được, không cần nghĩ đến chuyện kiếm tiền."
Hoắc Tiểu Hàn dọn bát đũa ra bàn: "Ngươi còn nhỏ như vậy, chỉ cần ăn uống thật tốt, hảo hảo nuôi dưỡng cơ thể trưởng thành là được."
Trọng Tôn Thụy ngẫm lại cảm thấy cũng tốt a, hiện tại bọn họ cũng không cần vất vả kiếm tiền: "Ân! Vậy chúng ta sẽ không bán tranh chữ."
Trọng Tôn Liên Giác ở một bên mỉm cười nhìn bọn họ, không nói gì. Cuộc đời này, ông không có gì cần theo đuổi nữa, chỉ cần tôn tử sống tốt là được.
Bọn họ không bàn nữa, nhưng kỳ thực Nguyên An Bình vẫn đang âm thầm suy nghĩ đến chuyện bán tranh chữ. Hắn thì không thèm để ý đến chút tiền này, nhưng số tiền nhỏ ấy đối với những người khác thì rất quan trọng. Nguyên An Bình đối với tranh do chính mình tự hoạ thì lại không quá tự tin, nhưng trong nhà vẫn còn một cử nhân có học vấn rất cao a, tranh chữ của đối phương là độc nhất vô nhị. Cho nên, hắn đang suy nghĩ xem ý tưởng này có thể thực thi được hay không.
Đến ngày đi hội, Trọng Tôn Thụy là người rời giường sớm nhất, sau khi rửa mặt xong liền chạy ra bên ngoài.
Đi vào nhà của Nguyên Lâm, Trọng Tôn Thụy liền chạy vào phòng kêu: "Nguyên Lâm! Nguyên Lâm! Ngươi dậy chưa?"
Chốc lát sau, Nguyên Lâm liền đi ra, thấy Trọng Tôn Thụy từ sáng sớm đã đến đây liền có chút kỳ quái: "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Trọng Tôn Thụy đẩy cánh cửa bằng tre ra, đi vào: "Hôm nay bọn ta sẽ đi hội Chùa chơi, ngươi cũng cùng đi nhé?"
"Ta không đi." Hắn nào có tâm trạng rảnh rỗi đi chơi, hắn có một số việc phải làm, tính làm xong sẽ đi ôn tập một chút kiến thức, như vậy cũng tốt.
Thấy Nguyên Lâm cự tuyệt, thật ra Trọng Tôn Thụy cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái, bé cảm thấy Nguyên Lâm có chút không thích hoà hợp với đám đông, bé lại tiếp tục nói: "Ngươi đi cùng ta đi, gia gia của ta cho ta rất nhiều tranh chữ, ta dự định đi đến hội Chùa bày quán bán tranh chữ. Ngươi tới giúp ta đi, kiếm được tiền lời ta sẽ chia tiền cho ngươi."
Nguyên Lâm có chút động tâm, bất quá: "Vì sao ngươi không tìm người khác?"
"Vì sao phải tìm người khác a?" Nguyên An Bình đã chỉ cho bé cách để bày quán kiếm tiền, người thứ nhất mà bé nghĩ tới chính là Nguyên Lâm, bé cho rằng hiện tại Nguyên Lâm là người cần tiền nhất: "Gia gia của ta không định đi hội Chùa, còn An Bình ca ca bọn họ là đi chơi. Bọn họ không bồi ta bày quán, vậy ngươi giúp ta đi? Bán xong chúng ta sẽ chia tiền, đến lúc đó còn có thể mua được đồ ăn ngon."
Thấy Trọng Tôn Thụy trưng ra bộ dạng chờ mong như vậy, Nguyên Lâm liền gật đầu xem như là đáp ứng.
"Tốt lắm, ngươi ăn sáng xong thì đi đến cửa thôn chờ trước, chúng ta sẽ cùng nhau ngồi xe bò của Nguyên đại bá rồi đi." Thấy sự tình đã thoả đáng, Trọng Tôn Thụy liền đặc biệt cao hứng, trước khi đi còn không yên tâm nói: "Ngươi đã đáp ứng rồi đó, đã nói thì phải giữ lời, ta đi trước, ngươi nhất định phải đi a."
Nguyên Lâm vẫn như cũ, mặt không biểu tình trả lời: "Ân."
https://aubreyfluer.wordpress.com
Sau khi Nguyên An Bình tới cửa thôn, không ngoài ý muốn, hắn phát hiện đã có rất nhiều hài tử ở đó, Bàn Đôn cao hứng chạy tới: "An Bình ca ca! Ta xin cha cho ta đi hội Chùa chơi."
Nhìn những hài tử trước mắt, hội Chùa đối với người lớn cũng không có gì quá mới mẻ, hẳn bọn họ cũng không có thời gian rảnh để đi chơi, còn tiểu hài tử thì đều rất thích náo nhiệt, nên cũng muốn cùng đi. Nhưng mà, từ đây tới đó cách mười mấy dặm lận a, không có xe, chỉ dựa vào hai chân mà đi, trừ phi đặc biệt muốn đi, nếu không đám tiểu hài tử sẽ không muốn đi một quãng đường xa như vậy.
Lý Tự cười nói: "Bàn Đôn làm nũng rất giỏi a, làm đến mức Hoà Tráng thúc phải đáp ứng dẫn Bàn Đôn đi chơi, chúng ta cũng được cọ ké vận khí tốt đi chung xe."
"Đông Phong đâu? Không đi chơi với các ngươi sao?" Không nhìn thấy thân ảnh của Lý Đông Phong, nên Nguyên An Bình liền tò mò hỏi.
Lý Tự bĩu môi: "Đông Phong nói không đi, chỉ muốn ở nhà soạn bài."
Bàn Đôn lập tức phản bác: "Lý Tự ca! Rõ ràng là do ngươi chọc Đông Phong ca tức giận nên mới không tới a."
Lý Tự giảo biện: "Là do lòng dạ của Đông Phong hẹp hòi, với lại, rõ ràng nó có nói với ta là muốn ở nhà soạn bài. Người ta nghiêm túc như vậy, sao chúng ta có thể lôi kéo đi ra ngoài chơi được."
Hai người bọn họ không hợp, tất cả mọi người ở đây đều biết, bất quá cũng chỉ là tiểu đánh tiểu nháo mà thôi. Quả thật rất có nguyên tắc của một quân tử, quân tử động khẩu không động thủ, chỉ dùng ngôn từ cũng đủ để làm cho đối phương tức chết, nhưng lại chưa bao giờ đánh nhau. Nếu sự tình không phát triển đến mức phải đánh nhau, vậy Nguyên An Bình cũng sẽ không cần để ý. Dù sao, những chuyện như tính cách không hợp nhau như thế này, đi đến đâu nhất định cũng sẽ có phương pháp tốt để giải quyết.
Nguyên An Bình cười nói với Lý Tự: "Lý Tự! Đông Phong người ta dụng tâm chuẩn bị bài tập như vậy, sau này ngươi cũng nên học tập người ta nhiều một chút. Dù sao, các ngươi cũng đang dạy cho không ít học sinh, trách nhiệm trọng đại, đừng để dạy hư người khác."
Lý Tự đối chính mình vẫn luôn rất có tin tưởng, nhóc cảm thấy từ sau khi mình được dạy học, so với trước kia, bản thân cũng đã dụng tâm không biết bao nhiêu lần: "Yên tâm đi, sẽ không làm ngươi mất mặt."
Nguyên An Bình nói vài câu với bọn họ xong, thấy Nguyên Lâm đã tới, liền ngồi lên xe bò của Nguyên đại bá, bắt đầu xuất phát.
Nguyên An Bình lớn tiếng nói với đám hài tử còn đang đợi tiểu đồng bọn: "Lý Tự! Ngươi nhớ trông chừng bọn họ, còn những người khác, sau khi tới Chùa không được chạy lung tung, muốn đi đâu chơi thì phải đi cùng nhau, đừng tách ra đấy."
"An Bình ca vẫn thích nhọc lòng như vậy."
"Vẫn nên nghe lời hắn đi, nếu không, lỡ như gặp mặt nhau, khẳng định sẽ lại phê bình chúng ta."
"Đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi chơi, trước tiên vào trong miếu xem đại hoà thượng niệm kinh như thế nào đi."
"Không thú vị a, xem xiếc trước đi."
...
Hội Chùa quả thật rất náo nhiệt, Nguyên An Bình đứng ở trên xe nhìn ra bốn phía xung quanh: "Trước tiên, chúng ta nên đi tìm một nơi giúp Tiểu Thụy bày quán."
Bởi vì bọn họ tới trễ, nên những địa phương tốt đều đã bị chiếm, tìm kiếm khắp nơi, Nguyên An Bình liền chọn ra một chỗ có vẻ sáng sủa, những lão bản ở những quầy hàng gần đó thoạt nhìn cũng rất hiền lành, điều này khiến cho hắn yên tâm một chút.
Mấy người bọn họ bày sạp xong, Nguyên An Bình liền cười nói với hai đứa nhỏ: "Chúc các ngươi sớm có người đến mở hàng."
Trọng Tôn Thụy đứng ở trước sạp rất cao hứng, đây là lần đầu tiên bé được tự mình đứng bán tranh chữ: "Các ngươi yên tâm, bọn ta nhất định sẽ bán hết."
Nguyên Lâm không có tự tin như Trọng Tôn Thụy, hắn nhìn xung quanh, liền cảm thấy khả năng có người đến mở hàng là không lớn. Lại nhìn Trọng Tôn Thụy đang vô cùng hưng phấn ở bên cạnh, thầm nghĩ "Thôi, coi như là bồi người ta cùng đi chơi vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất