Chương 93: Cứ làm như thế
Editor: Aubrey.
Nhờ đám Lý Tự dạy học cho những học sinh kia, Nguyên An Bình thì lại ở trong phòng làm việc làm nhiệm vụ mà Trọng Tôn Liên Giác đã giao cho hắn phải làm mỗi ngày, đó là luyện chữ.
Luyện chữ có thể khiến tâm tình người ta trở nên ôn hoà, từ hết sức chăm chú cho đến cảnh giới trong lòng tự nhiên tĩnh lặng lại.
Sau khi viết xong, Nguyên An Bình lấy khăn vải ra xoa trán rồi lau mồ hồi trên cổ, hắn đang định đi ra nhà sau lấy nước rửa mặt một chút, bỗng Trọng Tôn Thụy cầm rổ chạy vào.
"An Bình ca ca! Tiểu Hàn ca ca nhờ ta đem dưa hấu qua cho ngươi ăn, còn có một tô đá bào lớn, là cho Nguyên Lâm bọn họ ăn, chỉ cho ngươi ăn một chút thôi đó." Trọng Tôn Thụy đem dưa hấu ra, cùng với một tô đá bào lớn.
Nguyên An Bình nhìn tô đá bào, thật ra chính là các loại đậu được luộc lên, bỏ thêm một ít đường phèn ăn kèm với đá bào, ăn vô cùng mát mẻ, cũng khá là thử thách dạ dày của hắn. Hắn cầm một cái bát nhỏ, dùng muôi múc một chút, ăn một miếng tiêu trừ khí nóng trong cơ thể.
"Ngọt quá." Nếm thử một miếng, Nguyên An Bình cảm thấy độ ngọt có hơi cao, không phải là vị mà hắn thích.
"Đâu có ngọt nhiều đâu a, ta thấy ăn rất ngon mà." Trọng Tôn Thụy ngồi ở một bên nghiên cứu cái bàn, vừa nghe vậy liền đáp: "Ta còn ăn hơn nửa bát đấy."
Thật ra, bé cảm thấy bản thân có thể ăn nhiều hơn, nhưng đáng tiếc Tiểu Hàn ca ca lại không cho ăn.
Nguyên An Bình nghĩ có lẽ loại mùi vị này chính là làm riêng cho bọn nhỏ, chính mình chỉ có thể ăn một chút, nên cũng không cân nhắc đến khẩu vị của hắn. Ăn hai miếng, Nguyên An Bình liền ngừng lại: "Ta vẫn là nên ăn dưa hấu đi."
Thấy hắn muốn ăn dưa, Trọng Tôn Thụy liền nhớ tới lời dặn của Hoắc Tiểu Hàn, bé nói: "An Bình ca ca! Ngươi cũng không được ăn nhiều dưa hấu, sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi, ăn quá nhiều dưa, sẽ ăn cơm không ngon."
Nguyên An Bình ăn một miếng dưa hấu: "Tiểu Hàn ca ca của ngươi đã bắt đầu làm cơm trưa rồi sao?"
"Vẫn chưa, bất quá Tiểu Hàn ca ca nói buổi trưa ăn mì gân thang." Trọng Tôn Thụy rất thích ăn loại mì này, nhưng đáng tiếc tương đối khó làm, nên không thể thường xuyên ăn.
*thang: nước canh, nước lèo.
Nguyên An Bình dừng đũa: "Vậy ta chừa bụng, lát nữa ăn một bát mì gân thang."
Loại mì gân thang này hắn cũng rất thích, thật ra mì gân thang chính là một loại mì được nấu bằng nước gân, dùng nó để làm nước lèo, thả mì vào, lại ăn kèm với một ít rau dền, nấu lên có vị mặn. Mỗi lần nấu đều là một nồi lớn, dùng xong bữa trưa có thể sẽ dư lại một ít, đến lúc xế chiều, trời không còn nóng là có thể lấy ra uống một bát canh, hắn thích uống nguội, thêm một ít dấm chua sẽ làm cho hắn cảm thấy mùi vị còn tuyệt vời hơn.
Trọng Tôn Thụy rất thích bàn làm việc trong văn phòng: "An Bình ca ca! Ta có thể ngồi ở đây không a?"
"Ngươi có thể tới chơi, nhưng sẽ không có chỗ ngồi của riêng mình, bởi vì văn phòng này là chuẩn bị cho phụ tá dạy học."
Thấy Trọng Tôn Thụy có chút thất vọng, hắn liền thuận miệng nói: "Nếu ngươi muốn một vị trí thuộc về riêng mình ở chỗ này, ngươi cũng có thể nỗ lực để trở thành phụ tá dạy học. Qua sáu tháng nữa, hẳn sẽ có thêm một lớp mới, đến lúc đó ta sẽ tuyển thêm hai người làm phụ tá dạy học, ngươi có thể tham gia khảo thí."
Bởi vì thỉnh thoảng sẽ có vài gia đình mang hài tử đến xin nhập học, hắn đã dự tính xong rồi, mỗi lần thu nhận học sinh mới sẽ cách hai tháng hoặc sáu tháng, bỏ lỡ cơ hội thì chờ lần sau. Nếu không, giữa đường đến, cho dù hắn đồng ý thu nhận, hài tử đó cũng sẽ không đuổi kịp tiến độ.
Cách sáu tháng, hẳn có thể thu nhận đủ một lớp, thậm chí có thể là hai lớp, đến lúc đó rồi xem tình hình. Tất nhiên hắn vẫn không có phương pháp phân thân, nhất định phải tiếp tục tuyển phụ tá dạy học. Hiện tại, tiền công cho các phụ tá dạy học chủ yếu đều là hắn bỏ tiền, tuy rằng tính theo tổng thể mà nói, hắn chắc chắn sẽ có hao tổn, dù sao những học sinh kia cũng không đưa tiền cho hắn, lúc đến ghi danh cũng chỉ đưa một ít đồ vật.
Bất quá hắn cũng đã tính hết rồi, chương trình tiểu học không đến một năm nữa sẽ kết thúc, thu đồ vật cũng không đến nỗi làm cho hắn tổn thất gì nhiều. Còn sơ trung, trung học, hắn sẽ thu học phí, đương nhiên cũng sẽ thu không nhiều. Còn tương lai, có thể dựa vào tiền học phí để trả tiền công cho các phụ tá dạy học hay không, đến lúc đó rồi tính.
"Phụ tá dạy học?" Trọng Tôn Thụy không có lòng tin này, bé không có can đảm đứng ở trên bục giảng, giảng bài cho những học sinh kia, điều đó làm cho bé rất hồi hộp.
Nguyên An Bình biết Trọng Tôn Thụy có thể sẽ có chút sợ hãi: "Một lần không thành công, có thể thử thêm nhiều lần, thời thời khắc khắc chuẩn bị, sẽ có một lần thành công."
"Ta có được không? Ta không lớn gan như mấy người Nguyên Lâm." Trọng Tôn Thụy không có lòng tin gì nói.
"Cố gắng lên, ngươi có thể để cho Nguyên Lâm bọn họ hỗ trợ ngươi học tập. Nếu có chí thì nhất định sẽ thành, hảo hảo nỗ lực." Nguyên An Bình đứng dậy: "Ta đi xem phòng học một chút."
Hắn vẫn là cần thiết đi xem tình hình lớp học một chút, nếu có vấn đề gì, cũng có thể kịp thời cải tiến lại.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Trọng Tôn Thụy suy nghĩ đến chuyện liên quan đến phụ tá dạy học, bé cảm thấy sau này khi trưởng thành nhất định phải có kế sinh nhai mới được, nhưng bởi vì thương tổn trên mặt, nên bé không có cách nào đi đường thi khoa cử. Bé cũng không nên làm nông dân, bởi vì cả bé và gia gia đều không có ruộng, đột nhiên bé phát hiện, chờ bé lớn lên rồi thật không biết nên làm cái gì để nuôi sống chính mình.
"Ta cũng không thể luôn để cho An Bình ca ca nuôi." Trọng Tôn Thụy đột nhiên có chút ưu sầu, bé còn nhỏ thì không cần lo cái gì, nhưng khi lớn lên rồi, bé phải tự nuôi sống bản thân. Hơn nữa, bé cũng muốn kiếm tiền để hiếu thuận gia gia, nhưng bé không biết nên làm sao để kiếm tiền.
"Ta muốn làm phụ tá dạy học!" Đây là phương pháp kiếm tiền duy nhất mà hiện tại Trọng Tôn Thụy có thể nghĩ tới.
Nguyên An Bình không biết chỉ với mấy lời nói của mình, mà đã khiến cho đứa bé Trọng Tôn Thụy này cũng bắt đầu cân nhắc đến chuyện nhân sinh. Hắn đứng ở trước cửa sổ phòng học nhìn vào bên trong, đây là lớp học mới do Nguyên Lâm và Phương Chính Hoa cùng nhau phụ trách. Hai người hiệp trợ đi học chung, mặc dù vẫn còn một vài vấn đề nhỏ, nhưng tổng thể mà nói coi như cũng thuận lợi. Hắn suy tư một chút nên làm thế nào để cải thiện bọn họ, lại tiếp tục đi qua một lớp học khác.
Lý Tự cùng Lý Đông Phong lên lớp đã rất ra hình ra dạng, Nguyên An Bình nhìn mà rất hài lòng, điều này nói rõ kế hoạch tiểu tiên sinh của hắn rất có thể sẽ thành công.
Sau khi tan học, Nguyên An Bình đi ra nhà sau.
Hoắc Tiểu Hàn đem nước ấm đã chuẩn bị kỹ bưng ra: "Đi tắm đi, sắp đến giờ ăn cơm rồi."
"Được." Nguyên An Bình bưng nước đi đến phòng rửa tay, cũng là nơi chuyên dùng để tắm rửa. Sau khi tắm xong, đổi quần áo mới, hắn mới cảm thấy cả người thoải mái hơn một chút.
Lúc ăn cơm, Nguyên An Bình nói với Hoắc Tiểu Hàn bọn họ: "Trong nhà không có chỗ nào mát, lúc trước quên xây một cái chòi nghỉ mát. Các ngươi không cần cả ngày ở trong nhà, đi qua rừng cây bên kia cũng tốt, rất nhiều người trong thôn đều đi qua đó hóng mát."
"Bờ sông cũng rất tốt." Trọng Tôn Thụy nói: "Bờ sông cũng có bóng cây, còn có thể rửa chân." Mỗi lần bé cùng Nguyên Lâm ra bờ sông chơi, cũng chỉ có thể ngồi ở bờ sông thả chân vào trong nước. Bé cũng đã năn nỉ Nguyên Lâm rất nhiều lần, xin hắn dạy bơi cho bé, nhưng đối phương vẫn không đáp ứng.
"Trong nhà quả thật rất oi bức, cơm nước xong ta liền lấy cái chiếu đi ra ngoài." Trọng Tôn Liên Giác cũng cảm thấy trong phòng quá nóng, đến giữa trưa lại càng nóng hơn.
"Xế chiều ta sẽ đi tìm Tiểu Vũ tỷ, ta đã hẹn với tỷ ấy rồi." Hoắc Tiểu Hàn hỏi: "Ngày hôm nay Tiết công tử không tới sao?"
Tiết Chu Cẩn tới, y phải hỗ trợ chiêu đãi, ít nhất phải làm trà lạnh cho bọn họ uống.
"Ngày mai hắn mới đến, ngươi không cần bận tâm đến chuyện của hắn, cho dù hắn có đến, cũng là đến để học, không phải đến để hưởng thụ." Nguyên An Bình rót thêm một ít dấm chua: "Các ngươi có ai muốn thêm dấm chua không?"
Bọn họ đều không muốn.
Buổi chiều, sau khi Nguyên An Bình học xong, Nguyên Căn Thịnh liền tới.
Nguyên An Bình thấy hắn có chuyện muốn nói, còn giống như muốn tránh Hoắc Tiểu Hàn, liền trước tiên mang hắn đến văn phòng: "Đại bá! Có chuyện gì sao?"
"Hai ngày sau Hoắc Hạ Sinh sẽ thành thân, dựa theo tập tục trong thôn chúng ta, nhà có ai thành thân hay có tang, người trong thôn đều sẽ đi, trừ phi là hoàn toàn trở mặt."
Nguyên đại bá cũng là bởi vì việc này mà đến: "Ngươi bởi vì Hoắc Tiểu Hàn mà có quan hệ không tốt với Hoắc gia, nhưng dù sao cũng không hoàn toàn trở mặt. Hơn nữa, nguyên nhân thật sự khiến cho Hoắc Tiểu Hàn rời khỏi Hoắc gia vẫn chưa được truyền ra, tuy rằng người trong thôn cũng không có mấy ai quan tâm, Tiểu Hàn đoạn thân với Hoắc gia nên cũng không cần giữ chữ hiếu với bọn họ, nhưng dù sao Hoắc Hạ Sinh cũng đã từng là ca ca của Tiểu Hàn, cho dù không cần đối xử tốt với Hoắc gia, nhưng Tiểu Hàn cũng không thể quá tuyệt tình. Thời điểm đó, Tiểu Hàn không thể không đi chúc mừng."
Nguyên An Bình hiểu rõ, miệng lưỡi thiên hạ rất đáng sợ: "Được! Đến lúc đó, con cùng đi với y, tuỳ tiện đưa quà cưới là được rồi, ngược lại quan hệ của chúng ta và Hoắc gia cũng chỉ là quan hệ thôn dân bình thường."
"Ân! Cho ít tiền hoặc là đưa vải, đều được." Mỗi khi người trong thôn thành thân, mọi người đều sẽ làm như vậy, nếu là họ hàng gần, thì không thể đơn giản như vậy.
Buổi tối, Nguyên An Bình đem sự tình nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Ngươi không cần cảm thấy khó xử, đến lúc đó chúng ta sẽ đi cùng nhau, đưa một ít tiền mừng, ăn cơm xong rồi về."
"Hảo! Cứ làm như thế đi." Có Nguyên An Bình bồi y, y cũng sẽ không cảm thấy quá lúng túng.
Nhờ đám Lý Tự dạy học cho những học sinh kia, Nguyên An Bình thì lại ở trong phòng làm việc làm nhiệm vụ mà Trọng Tôn Liên Giác đã giao cho hắn phải làm mỗi ngày, đó là luyện chữ.
Luyện chữ có thể khiến tâm tình người ta trở nên ôn hoà, từ hết sức chăm chú cho đến cảnh giới trong lòng tự nhiên tĩnh lặng lại.
Sau khi viết xong, Nguyên An Bình lấy khăn vải ra xoa trán rồi lau mồ hồi trên cổ, hắn đang định đi ra nhà sau lấy nước rửa mặt một chút, bỗng Trọng Tôn Thụy cầm rổ chạy vào.
"An Bình ca ca! Tiểu Hàn ca ca nhờ ta đem dưa hấu qua cho ngươi ăn, còn có một tô đá bào lớn, là cho Nguyên Lâm bọn họ ăn, chỉ cho ngươi ăn một chút thôi đó." Trọng Tôn Thụy đem dưa hấu ra, cùng với một tô đá bào lớn.
Nguyên An Bình nhìn tô đá bào, thật ra chính là các loại đậu được luộc lên, bỏ thêm một ít đường phèn ăn kèm với đá bào, ăn vô cùng mát mẻ, cũng khá là thử thách dạ dày của hắn. Hắn cầm một cái bát nhỏ, dùng muôi múc một chút, ăn một miếng tiêu trừ khí nóng trong cơ thể.
"Ngọt quá." Nếm thử một miếng, Nguyên An Bình cảm thấy độ ngọt có hơi cao, không phải là vị mà hắn thích.
"Đâu có ngọt nhiều đâu a, ta thấy ăn rất ngon mà." Trọng Tôn Thụy ngồi ở một bên nghiên cứu cái bàn, vừa nghe vậy liền đáp: "Ta còn ăn hơn nửa bát đấy."
Thật ra, bé cảm thấy bản thân có thể ăn nhiều hơn, nhưng đáng tiếc Tiểu Hàn ca ca lại không cho ăn.
Nguyên An Bình nghĩ có lẽ loại mùi vị này chính là làm riêng cho bọn nhỏ, chính mình chỉ có thể ăn một chút, nên cũng không cân nhắc đến khẩu vị của hắn. Ăn hai miếng, Nguyên An Bình liền ngừng lại: "Ta vẫn là nên ăn dưa hấu đi."
Thấy hắn muốn ăn dưa, Trọng Tôn Thụy liền nhớ tới lời dặn của Hoắc Tiểu Hàn, bé nói: "An Bình ca ca! Ngươi cũng không được ăn nhiều dưa hấu, sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi, ăn quá nhiều dưa, sẽ ăn cơm không ngon."
Nguyên An Bình ăn một miếng dưa hấu: "Tiểu Hàn ca ca của ngươi đã bắt đầu làm cơm trưa rồi sao?"
"Vẫn chưa, bất quá Tiểu Hàn ca ca nói buổi trưa ăn mì gân thang." Trọng Tôn Thụy rất thích ăn loại mì này, nhưng đáng tiếc tương đối khó làm, nên không thể thường xuyên ăn.
*thang: nước canh, nước lèo.
Nguyên An Bình dừng đũa: "Vậy ta chừa bụng, lát nữa ăn một bát mì gân thang."
Loại mì gân thang này hắn cũng rất thích, thật ra mì gân thang chính là một loại mì được nấu bằng nước gân, dùng nó để làm nước lèo, thả mì vào, lại ăn kèm với một ít rau dền, nấu lên có vị mặn. Mỗi lần nấu đều là một nồi lớn, dùng xong bữa trưa có thể sẽ dư lại một ít, đến lúc xế chiều, trời không còn nóng là có thể lấy ra uống một bát canh, hắn thích uống nguội, thêm một ít dấm chua sẽ làm cho hắn cảm thấy mùi vị còn tuyệt vời hơn.
Trọng Tôn Thụy rất thích bàn làm việc trong văn phòng: "An Bình ca ca! Ta có thể ngồi ở đây không a?"
"Ngươi có thể tới chơi, nhưng sẽ không có chỗ ngồi của riêng mình, bởi vì văn phòng này là chuẩn bị cho phụ tá dạy học."
Thấy Trọng Tôn Thụy có chút thất vọng, hắn liền thuận miệng nói: "Nếu ngươi muốn một vị trí thuộc về riêng mình ở chỗ này, ngươi cũng có thể nỗ lực để trở thành phụ tá dạy học. Qua sáu tháng nữa, hẳn sẽ có thêm một lớp mới, đến lúc đó ta sẽ tuyển thêm hai người làm phụ tá dạy học, ngươi có thể tham gia khảo thí."
Bởi vì thỉnh thoảng sẽ có vài gia đình mang hài tử đến xin nhập học, hắn đã dự tính xong rồi, mỗi lần thu nhận học sinh mới sẽ cách hai tháng hoặc sáu tháng, bỏ lỡ cơ hội thì chờ lần sau. Nếu không, giữa đường đến, cho dù hắn đồng ý thu nhận, hài tử đó cũng sẽ không đuổi kịp tiến độ.
Cách sáu tháng, hẳn có thể thu nhận đủ một lớp, thậm chí có thể là hai lớp, đến lúc đó rồi xem tình hình. Tất nhiên hắn vẫn không có phương pháp phân thân, nhất định phải tiếp tục tuyển phụ tá dạy học. Hiện tại, tiền công cho các phụ tá dạy học chủ yếu đều là hắn bỏ tiền, tuy rằng tính theo tổng thể mà nói, hắn chắc chắn sẽ có hao tổn, dù sao những học sinh kia cũng không đưa tiền cho hắn, lúc đến ghi danh cũng chỉ đưa một ít đồ vật.
Bất quá hắn cũng đã tính hết rồi, chương trình tiểu học không đến một năm nữa sẽ kết thúc, thu đồ vật cũng không đến nỗi làm cho hắn tổn thất gì nhiều. Còn sơ trung, trung học, hắn sẽ thu học phí, đương nhiên cũng sẽ thu không nhiều. Còn tương lai, có thể dựa vào tiền học phí để trả tiền công cho các phụ tá dạy học hay không, đến lúc đó rồi tính.
"Phụ tá dạy học?" Trọng Tôn Thụy không có lòng tin này, bé không có can đảm đứng ở trên bục giảng, giảng bài cho những học sinh kia, điều đó làm cho bé rất hồi hộp.
Nguyên An Bình biết Trọng Tôn Thụy có thể sẽ có chút sợ hãi: "Một lần không thành công, có thể thử thêm nhiều lần, thời thời khắc khắc chuẩn bị, sẽ có một lần thành công."
"Ta có được không? Ta không lớn gan như mấy người Nguyên Lâm." Trọng Tôn Thụy không có lòng tin gì nói.
"Cố gắng lên, ngươi có thể để cho Nguyên Lâm bọn họ hỗ trợ ngươi học tập. Nếu có chí thì nhất định sẽ thành, hảo hảo nỗ lực." Nguyên An Bình đứng dậy: "Ta đi xem phòng học một chút."
Hắn vẫn là cần thiết đi xem tình hình lớp học một chút, nếu có vấn đề gì, cũng có thể kịp thời cải tiến lại.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Trọng Tôn Thụy suy nghĩ đến chuyện liên quan đến phụ tá dạy học, bé cảm thấy sau này khi trưởng thành nhất định phải có kế sinh nhai mới được, nhưng bởi vì thương tổn trên mặt, nên bé không có cách nào đi đường thi khoa cử. Bé cũng không nên làm nông dân, bởi vì cả bé và gia gia đều không có ruộng, đột nhiên bé phát hiện, chờ bé lớn lên rồi thật không biết nên làm cái gì để nuôi sống chính mình.
"Ta cũng không thể luôn để cho An Bình ca ca nuôi." Trọng Tôn Thụy đột nhiên có chút ưu sầu, bé còn nhỏ thì không cần lo cái gì, nhưng khi lớn lên rồi, bé phải tự nuôi sống bản thân. Hơn nữa, bé cũng muốn kiếm tiền để hiếu thuận gia gia, nhưng bé không biết nên làm sao để kiếm tiền.
"Ta muốn làm phụ tá dạy học!" Đây là phương pháp kiếm tiền duy nhất mà hiện tại Trọng Tôn Thụy có thể nghĩ tới.
Nguyên An Bình không biết chỉ với mấy lời nói của mình, mà đã khiến cho đứa bé Trọng Tôn Thụy này cũng bắt đầu cân nhắc đến chuyện nhân sinh. Hắn đứng ở trước cửa sổ phòng học nhìn vào bên trong, đây là lớp học mới do Nguyên Lâm và Phương Chính Hoa cùng nhau phụ trách. Hai người hiệp trợ đi học chung, mặc dù vẫn còn một vài vấn đề nhỏ, nhưng tổng thể mà nói coi như cũng thuận lợi. Hắn suy tư một chút nên làm thế nào để cải thiện bọn họ, lại tiếp tục đi qua một lớp học khác.
Lý Tự cùng Lý Đông Phong lên lớp đã rất ra hình ra dạng, Nguyên An Bình nhìn mà rất hài lòng, điều này nói rõ kế hoạch tiểu tiên sinh của hắn rất có thể sẽ thành công.
Sau khi tan học, Nguyên An Bình đi ra nhà sau.
Hoắc Tiểu Hàn đem nước ấm đã chuẩn bị kỹ bưng ra: "Đi tắm đi, sắp đến giờ ăn cơm rồi."
"Được." Nguyên An Bình bưng nước đi đến phòng rửa tay, cũng là nơi chuyên dùng để tắm rửa. Sau khi tắm xong, đổi quần áo mới, hắn mới cảm thấy cả người thoải mái hơn một chút.
Lúc ăn cơm, Nguyên An Bình nói với Hoắc Tiểu Hàn bọn họ: "Trong nhà không có chỗ nào mát, lúc trước quên xây một cái chòi nghỉ mát. Các ngươi không cần cả ngày ở trong nhà, đi qua rừng cây bên kia cũng tốt, rất nhiều người trong thôn đều đi qua đó hóng mát."
"Bờ sông cũng rất tốt." Trọng Tôn Thụy nói: "Bờ sông cũng có bóng cây, còn có thể rửa chân." Mỗi lần bé cùng Nguyên Lâm ra bờ sông chơi, cũng chỉ có thể ngồi ở bờ sông thả chân vào trong nước. Bé cũng đã năn nỉ Nguyên Lâm rất nhiều lần, xin hắn dạy bơi cho bé, nhưng đối phương vẫn không đáp ứng.
"Trong nhà quả thật rất oi bức, cơm nước xong ta liền lấy cái chiếu đi ra ngoài." Trọng Tôn Liên Giác cũng cảm thấy trong phòng quá nóng, đến giữa trưa lại càng nóng hơn.
"Xế chiều ta sẽ đi tìm Tiểu Vũ tỷ, ta đã hẹn với tỷ ấy rồi." Hoắc Tiểu Hàn hỏi: "Ngày hôm nay Tiết công tử không tới sao?"
Tiết Chu Cẩn tới, y phải hỗ trợ chiêu đãi, ít nhất phải làm trà lạnh cho bọn họ uống.
"Ngày mai hắn mới đến, ngươi không cần bận tâm đến chuyện của hắn, cho dù hắn có đến, cũng là đến để học, không phải đến để hưởng thụ." Nguyên An Bình rót thêm một ít dấm chua: "Các ngươi có ai muốn thêm dấm chua không?"
Bọn họ đều không muốn.
Buổi chiều, sau khi Nguyên An Bình học xong, Nguyên Căn Thịnh liền tới.
Nguyên An Bình thấy hắn có chuyện muốn nói, còn giống như muốn tránh Hoắc Tiểu Hàn, liền trước tiên mang hắn đến văn phòng: "Đại bá! Có chuyện gì sao?"
"Hai ngày sau Hoắc Hạ Sinh sẽ thành thân, dựa theo tập tục trong thôn chúng ta, nhà có ai thành thân hay có tang, người trong thôn đều sẽ đi, trừ phi là hoàn toàn trở mặt."
Nguyên đại bá cũng là bởi vì việc này mà đến: "Ngươi bởi vì Hoắc Tiểu Hàn mà có quan hệ không tốt với Hoắc gia, nhưng dù sao cũng không hoàn toàn trở mặt. Hơn nữa, nguyên nhân thật sự khiến cho Hoắc Tiểu Hàn rời khỏi Hoắc gia vẫn chưa được truyền ra, tuy rằng người trong thôn cũng không có mấy ai quan tâm, Tiểu Hàn đoạn thân với Hoắc gia nên cũng không cần giữ chữ hiếu với bọn họ, nhưng dù sao Hoắc Hạ Sinh cũng đã từng là ca ca của Tiểu Hàn, cho dù không cần đối xử tốt với Hoắc gia, nhưng Tiểu Hàn cũng không thể quá tuyệt tình. Thời điểm đó, Tiểu Hàn không thể không đi chúc mừng."
Nguyên An Bình hiểu rõ, miệng lưỡi thiên hạ rất đáng sợ: "Được! Đến lúc đó, con cùng đi với y, tuỳ tiện đưa quà cưới là được rồi, ngược lại quan hệ của chúng ta và Hoắc gia cũng chỉ là quan hệ thôn dân bình thường."
"Ân! Cho ít tiền hoặc là đưa vải, đều được." Mỗi khi người trong thôn thành thân, mọi người đều sẽ làm như vậy, nếu là họ hàng gần, thì không thể đơn giản như vậy.
Buổi tối, Nguyên An Bình đem sự tình nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Ngươi không cần cảm thấy khó xử, đến lúc đó chúng ta sẽ đi cùng nhau, đưa một ít tiền mừng, ăn cơm xong rồi về."
"Hảo! Cứ làm như thế đi." Có Nguyên An Bình bồi y, y cũng sẽ không cảm thấy quá lúng túng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất