Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang
Chương 116: Kim Kha
Sau khi quay lại, nhìn vào mắt Ô Tiêu, hắn phát hiện ra, Ô Tiêu không cho phép bất kỳ ai ngoại trừ ca ca chạm vào nó, nghĩ đến cái điều kiện mà Ô Tiêu đưa ra, đó là ngày nào cũng phải tắm cho nó, hắn không nhịn được mà đau lòng cho ca ca, sẽ rất mệt mỏi đấy a.
Lâm Văn tiếp tục cố gắng chà, ngoài miệng Ô Tiêu không thừa nhận, nhưng trong lòng lại biết, thật ra thì Lâm Văn chà cho nó rất thoải mái, hơn nữa, nó quay đầu nhìn lại liền phát hiện vảy đã được chà đến mức có thể soi gương đượng luôn rồi.
Thôi được, nó thừa nhận, Lâm Văn cũng không tính là đối xử lấy lệ với nó.
Sau khi hai người cãi nhau xong, đều ăn ý mà không nhắc đến chuyện đường ai nấy đi nữa.
Ngày thứ hai, quả nhiên Lâm Văn đã tìm người đến làm một cái thùng tắm lớn hơn, hơn nữa còn dựa theo hình thể của Ô Tiêu mà làm, đủ để Ô Tiêu nằm thẳng ở bên trong, nhưng mỗi lần nấu nước tắm vẫn tương đối phiền toái.
Bạch Dịch thấy thế liền chủ động hỗ trợ, sau khi làm xong thùng gỗ thì vẽ Tụ Hỏa trận pháp trên thân thùng, chỉ cần khởi động trận pháp, nước trong thùng gỗ sẽ tự động nóng lên.
Lâm Văn thấy trận pháp này dùng tốt như vậy, cực kỳ hứng thú, vì vậy cũng đi theo Bạch Dịch học một ít, dù sao thì kỹ nhiều không áp thân.
Mà điều khiến cho một thiếu niên như Lâm Võ không hiểu lắm chính là, sau khi Ô Tiêu cãi nhau với ca ca xong, thì dường như Ô Tiêu càng dính ca ca hắn hơn, chẳng lẽ cãi nhau còn có thể giúp gia tăng tình cảm hay sao?
Nhưng mà Lâm Võ cũng không có nhiều thời gian để nghĩ đến những vấn đề phức tạp đó.
Mặc dù Chương Uyên đã đi rồi, nhưng Tiêu cứ vẫn còn ở đó, hắn mặt dày đi theo bên cạnh Tiêu để học, dù lần nào cũng bị Tiêu cữu đánh cho mặt mũi bầm dập, nhưng vẫn cứ tiếp tục đâm đầu đến.
Bởi vì hắn biết, cũng giống như Chương đại ca, Tiêu cữu cũng sẽ không ở lại đây quá lâu, cho nên hắn vẫn muốn tranh thủ thời gian cố gắng học tập để nâng cao thực lực của mình.
Trong cái quá trình vật lộn này, hắn từ thực lực tứ cấp Võ Đồ đã dần dần tiếp cận được với ngũ cấp rồi, động tác khi ra tay của hắn cũng trở nên rõ ràng lưu loát hơn rất nhiều.
Lâm Văn rất ủng hộ đối với cách làm này của Lâm Võ, cho nên từ đầu đến cuối y đều không lên tiếng ngăn cản, y cũng nhận ra quyền pháp của hắn cũng đã trở nên dứt khoát cùng chuẩn xác hơn, quyền kình cũng trở nên sắc bén hơn rất nhiều.
Y đã đi theo Lữ dược sư để học, kết hợp với quyển bút ký Hàm Mặc để lại mà phối chế thuốc trị thương, vừa lúc, thuốc trị thương này có thể đem ra đưa cho Lâm Võ sử dụng, sau khi Lâm Võ tự mình dùng thử, hiệu quả của nó cũng rất không tồi.
Mấy ngày sau, Lâm gia Khúc Điền thôn lại có một khách nhân nữa ghé thăm, người tới cực kỳ cung kính mà gọi Bạch Dịch một tiếng chủ tử, Bạch Dịch giới thiệu với Lâm Văn:
“Vị này chính là Bạch quản sự của cửa hàng Bạch thị, cũng chính là người làm lâu năm trong Bạch gia, gần như tất cả mọi chuyện trong cửa hàng Bạch thị đều do Kim quản sự quản lý, lần này gọi ông ấy đến đây, một là vì muốn ông ấy gặp A Văn, hai là vì muốn sắp xếp mở một cửa hàng ở Ô Sơn trấn này.”
Kim quản sự họ Kim tên Kha, đã đến tuổi trung niên, cách ăn mặc của ông cũng rất giản dị, nhìn qua thật sự rất bình thường, nhưng trong đôi mắt kia không ngừng lóe lên sự khôn khéo.
Từ ánh mắt đầu tiên khi ông nhìn thấy Lâm Văn, trong đôi mắt ông hiện lên thần sắc kích động, thiếu chút nữa cho rằng Lâm Văn chính là huyết mạch lưu lạc bên ngoài của chủ tử, nhưng sau khi biết rõ thân thế của Lâm Văn, ông lại thở dài.
Dựa theo ý của chủ tử, hắn muốn ông xem Lâm Văn như thiếu chủ tử mà đối đãi, cho nên thái độ của ông dành cho y rất cung kính.
Lâm Văn rất cảm động, không ngờ cữu cữu lại lặng lẽ báo cho Kim quản sự đến đây, còn muốn ở cửa hàng trên Ô Sơn trấn nữa, những việc hắn làm, chẳng phải là đang vì đứa cháu ngoại như y hay sao:
“Cữu cữu, không cần như vậy đâu, cữu cữu không cần vì con cùng A Võ mà giống trống khua chiêng, điều kiện ở nơi đây gian khổ, nhưng con cùng A Võ sẽ cố gắng, nhất nhanh thôi, con nhất định sẽ đi ra thế giới bên ngoài gặp cữu cữu.”
Kim Kha nghe vậy thì trong mắt lóe lên sự vui mừng, đây là đứa nhỏ biết cảm ơn, nếu đem tất cả biến thành đương nhiên, vậy thì có khác gì với tiểu thư đã gả đến Chu gia chứ, y sẽ không xứng với sự trung thành của ông, có chủ tử thì mới có tiểu chủ tử.
Bạch Dịch vỗ vỗ mu bàn tay của Lâm Văn, cười nói:
“Cữu cữu làm vậy không phải chỉ vì con, một nửa là vì chính bản thân mình, Duệ Dương có chuyện mà hắn phải làm, hai ngày nữa nếu hắn không đi thì ta cũng sẽ đuổi hắn đi, hắn cần phải toàn lực ứng phó chuẩn cho đợt tuyển chọn của Võ Đường Tấn Quốc sáu tháng cuối năm này, tranh đoạt tư cách tiến thêm một bước cao hơn, dù ta rời khỏi đây, thì cũng chỉ về một mình, chẳng thà ở lại làm bạn với A Văn cùng A Võ còn vui hơn.”
“Cữu cữu…” Lâm Văn lúng túng, không biết phải nói gì.
Mặc dù Bạch Dịch nói như vậy, nhưng y vẫn biết lý do chủ yếu là vì mình.
“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, lão Kim, ngươi mang người lên trấn trên đi, sau đó ngươi dẫn bọn họ đi tìm một nơi để ở tạm, sau đó tìm một nơi để ở lại luôn, chuyện cửa hàng thì từ từ cũng được, trước tiên cần phải thăm dò tình hình phường thị của trấn trên cái đã.” Bạch Dịch trực tiếp phân phó cho Kim Kha.
“Vâng, chủ tử, lão Kim sẽ nhanh chóng phân phó người đi tìm chỗ ở, như vậy thì chủ tử cùng tiểu chủ tử cũng có thể sống thoải mái hơn một chút.”
Mặc dù chủ tử của ông, sau này có chút vất vả thật, nhưng khi còn nhỏ đã luôn sống trong nhung lụa, nơi ở hiện tại này, nói ra thì có chút bất kính với tiểu chủ tử, nhưng thật sự rất ủy khuất chủ tử của ông.
“Vậy ngươi đi làm đi, nói mọi người cố gắng một chút, ta sẽ không bạc đãi bọn họ.” Bạch Dịch nhàn nhạt nói.
“Như vậy thì làm gì vất cả chứ.”
Trong mắt Kim Kha hiện lên một tia nghiêm nghị, chủ tử ở lại nơi này, bọn họ ở trấn trên mà còn cảm thấy vất vả thì không xứng đi theo chủ tử.
Sau khi bái kiến Tiêu Duệ Dương xong, ông vội vàng rời đi, chỉ kịp ở lại Lâm gia uống một miếng nước, ngay cả lời muốn giữ người lại ăn cơm Lâm Văn cũng chưa kịp nói.
“A Văn đừng để ý, tính tình của lão Kim chính là như vậy đấy, con giữ ông ấy lại, chỉ sợ ông ấy cũng không ngồi nổi, hận không thể nhiều ra thêm mấy cái tay để nhanh chóng xử lý mọi chuyện.”
Bạch Dịch nhận ra Lâm Văn không quen, cười cười giải thích, dù sao hắn cũng muốn A Văn dần quen với thân phận thiếu chủ tử Bạch thị của mình.
Lâm Văn tiếp tục cố gắng chà, ngoài miệng Ô Tiêu không thừa nhận, nhưng trong lòng lại biết, thật ra thì Lâm Văn chà cho nó rất thoải mái, hơn nữa, nó quay đầu nhìn lại liền phát hiện vảy đã được chà đến mức có thể soi gương đượng luôn rồi.
Thôi được, nó thừa nhận, Lâm Văn cũng không tính là đối xử lấy lệ với nó.
Sau khi hai người cãi nhau xong, đều ăn ý mà không nhắc đến chuyện đường ai nấy đi nữa.
Ngày thứ hai, quả nhiên Lâm Văn đã tìm người đến làm một cái thùng tắm lớn hơn, hơn nữa còn dựa theo hình thể của Ô Tiêu mà làm, đủ để Ô Tiêu nằm thẳng ở bên trong, nhưng mỗi lần nấu nước tắm vẫn tương đối phiền toái.
Bạch Dịch thấy thế liền chủ động hỗ trợ, sau khi làm xong thùng gỗ thì vẽ Tụ Hỏa trận pháp trên thân thùng, chỉ cần khởi động trận pháp, nước trong thùng gỗ sẽ tự động nóng lên.
Lâm Văn thấy trận pháp này dùng tốt như vậy, cực kỳ hứng thú, vì vậy cũng đi theo Bạch Dịch học một ít, dù sao thì kỹ nhiều không áp thân.
Mà điều khiến cho một thiếu niên như Lâm Võ không hiểu lắm chính là, sau khi Ô Tiêu cãi nhau với ca ca xong, thì dường như Ô Tiêu càng dính ca ca hắn hơn, chẳng lẽ cãi nhau còn có thể giúp gia tăng tình cảm hay sao?
Nhưng mà Lâm Võ cũng không có nhiều thời gian để nghĩ đến những vấn đề phức tạp đó.
Mặc dù Chương Uyên đã đi rồi, nhưng Tiêu cứ vẫn còn ở đó, hắn mặt dày đi theo bên cạnh Tiêu để học, dù lần nào cũng bị Tiêu cữu đánh cho mặt mũi bầm dập, nhưng vẫn cứ tiếp tục đâm đầu đến.
Bởi vì hắn biết, cũng giống như Chương đại ca, Tiêu cữu cũng sẽ không ở lại đây quá lâu, cho nên hắn vẫn muốn tranh thủ thời gian cố gắng học tập để nâng cao thực lực của mình.
Trong cái quá trình vật lộn này, hắn từ thực lực tứ cấp Võ Đồ đã dần dần tiếp cận được với ngũ cấp rồi, động tác khi ra tay của hắn cũng trở nên rõ ràng lưu loát hơn rất nhiều.
Lâm Văn rất ủng hộ đối với cách làm này của Lâm Võ, cho nên từ đầu đến cuối y đều không lên tiếng ngăn cản, y cũng nhận ra quyền pháp của hắn cũng đã trở nên dứt khoát cùng chuẩn xác hơn, quyền kình cũng trở nên sắc bén hơn rất nhiều.
Y đã đi theo Lữ dược sư để học, kết hợp với quyển bút ký Hàm Mặc để lại mà phối chế thuốc trị thương, vừa lúc, thuốc trị thương này có thể đem ra đưa cho Lâm Võ sử dụng, sau khi Lâm Võ tự mình dùng thử, hiệu quả của nó cũng rất không tồi.
Mấy ngày sau, Lâm gia Khúc Điền thôn lại có một khách nhân nữa ghé thăm, người tới cực kỳ cung kính mà gọi Bạch Dịch một tiếng chủ tử, Bạch Dịch giới thiệu với Lâm Văn:
“Vị này chính là Bạch quản sự của cửa hàng Bạch thị, cũng chính là người làm lâu năm trong Bạch gia, gần như tất cả mọi chuyện trong cửa hàng Bạch thị đều do Kim quản sự quản lý, lần này gọi ông ấy đến đây, một là vì muốn ông ấy gặp A Văn, hai là vì muốn sắp xếp mở một cửa hàng ở Ô Sơn trấn này.”
Kim quản sự họ Kim tên Kha, đã đến tuổi trung niên, cách ăn mặc của ông cũng rất giản dị, nhìn qua thật sự rất bình thường, nhưng trong đôi mắt kia không ngừng lóe lên sự khôn khéo.
Từ ánh mắt đầu tiên khi ông nhìn thấy Lâm Văn, trong đôi mắt ông hiện lên thần sắc kích động, thiếu chút nữa cho rằng Lâm Văn chính là huyết mạch lưu lạc bên ngoài của chủ tử, nhưng sau khi biết rõ thân thế của Lâm Văn, ông lại thở dài.
Dựa theo ý của chủ tử, hắn muốn ông xem Lâm Văn như thiếu chủ tử mà đối đãi, cho nên thái độ của ông dành cho y rất cung kính.
Lâm Văn rất cảm động, không ngờ cữu cữu lại lặng lẽ báo cho Kim quản sự đến đây, còn muốn ở cửa hàng trên Ô Sơn trấn nữa, những việc hắn làm, chẳng phải là đang vì đứa cháu ngoại như y hay sao:
“Cữu cữu, không cần như vậy đâu, cữu cữu không cần vì con cùng A Võ mà giống trống khua chiêng, điều kiện ở nơi đây gian khổ, nhưng con cùng A Võ sẽ cố gắng, nhất nhanh thôi, con nhất định sẽ đi ra thế giới bên ngoài gặp cữu cữu.”
Kim Kha nghe vậy thì trong mắt lóe lên sự vui mừng, đây là đứa nhỏ biết cảm ơn, nếu đem tất cả biến thành đương nhiên, vậy thì có khác gì với tiểu thư đã gả đến Chu gia chứ, y sẽ không xứng với sự trung thành của ông, có chủ tử thì mới có tiểu chủ tử.
Bạch Dịch vỗ vỗ mu bàn tay của Lâm Văn, cười nói:
“Cữu cữu làm vậy không phải chỉ vì con, một nửa là vì chính bản thân mình, Duệ Dương có chuyện mà hắn phải làm, hai ngày nữa nếu hắn không đi thì ta cũng sẽ đuổi hắn đi, hắn cần phải toàn lực ứng phó chuẩn cho đợt tuyển chọn của Võ Đường Tấn Quốc sáu tháng cuối năm này, tranh đoạt tư cách tiến thêm một bước cao hơn, dù ta rời khỏi đây, thì cũng chỉ về một mình, chẳng thà ở lại làm bạn với A Văn cùng A Võ còn vui hơn.”
“Cữu cữu…” Lâm Văn lúng túng, không biết phải nói gì.
Mặc dù Bạch Dịch nói như vậy, nhưng y vẫn biết lý do chủ yếu là vì mình.
“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, lão Kim, ngươi mang người lên trấn trên đi, sau đó ngươi dẫn bọn họ đi tìm một nơi để ở tạm, sau đó tìm một nơi để ở lại luôn, chuyện cửa hàng thì từ từ cũng được, trước tiên cần phải thăm dò tình hình phường thị của trấn trên cái đã.” Bạch Dịch trực tiếp phân phó cho Kim Kha.
“Vâng, chủ tử, lão Kim sẽ nhanh chóng phân phó người đi tìm chỗ ở, như vậy thì chủ tử cùng tiểu chủ tử cũng có thể sống thoải mái hơn một chút.”
Mặc dù chủ tử của ông, sau này có chút vất vả thật, nhưng khi còn nhỏ đã luôn sống trong nhung lụa, nơi ở hiện tại này, nói ra thì có chút bất kính với tiểu chủ tử, nhưng thật sự rất ủy khuất chủ tử của ông.
“Vậy ngươi đi làm đi, nói mọi người cố gắng một chút, ta sẽ không bạc đãi bọn họ.” Bạch Dịch nhàn nhạt nói.
“Như vậy thì làm gì vất cả chứ.”
Trong mắt Kim Kha hiện lên một tia nghiêm nghị, chủ tử ở lại nơi này, bọn họ ở trấn trên mà còn cảm thấy vất vả thì không xứng đi theo chủ tử.
Sau khi bái kiến Tiêu Duệ Dương xong, ông vội vàng rời đi, chỉ kịp ở lại Lâm gia uống một miếng nước, ngay cả lời muốn giữ người lại ăn cơm Lâm Văn cũng chưa kịp nói.
“A Văn đừng để ý, tính tình của lão Kim chính là như vậy đấy, con giữ ông ấy lại, chỉ sợ ông ấy cũng không ngồi nổi, hận không thể nhiều ra thêm mấy cái tay để nhanh chóng xử lý mọi chuyện.”
Bạch Dịch nhận ra Lâm Văn không quen, cười cười giải thích, dù sao hắn cũng muốn A Văn dần quen với thân phận thiếu chủ tử Bạch thị của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất