Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang
Chương 133: Vào Thư Phòng
Sau khi ăn xong, Bạch Dịch gọi hai huynh đệ Lâm Văn Lâm Võ cùng vào thư phòng nói chuyện.
Hắn không muốn nuôi ra những bông hoa mỏng manh yếu ớt, cho nên những chuyện liên quan đến Bạch phủ cùng Ô Sơn trấn này, hai huynh đệ Lâm Văn cần phải nắm một ít.
Ô Tiêu không muốn rời đi, Bạch Dịch cũng không để ý lắm, trong này chỉ toàn là những người mà hắn tín nhiệm nhất trong Bạch phủ, có Kim Kha, Bách ma ma cùng với Lâu Tĩnh.
Thời điểm Tiêu Duệ Dương đẩy Bạch Dịch đi vào, Lâu Tĩnh đã sớm ở đó, cũng chỉ khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Thân là thống lĩnh hộ vệ của Bạch phủ, đối tượng hắn nguyện trung thành chỉ có một chủ tử là Bạch Dịch mà thôi.
Tiêu Duệ Dương cũng chỉ lạnh lùng nhìn qua hắn một cái rồi thôi.
Không biết vì sao, nhưng Lâm Văn lại có cảm giác khí tràng giữa hai người này có vẻ rất phức tạp.
Lâu Tĩnh nhìn thấy hắc xà đang lười nhác nằm trên vai Lâm Văn, đồng tử của hắn cũng hơi hơi co rụt lại, so với Bách ma ma, hắn xác định thân phận của hắc xà này nhanh hơn nhiều, đây chắc chắn là con yêu xà trong lời đồn suốt thời gian qua.
Trong nháy mắt, hắn liếc nhìn Lâm Văn một cái, không hổ là cháu ngoại mà chủ tử coi trọng, có thể thu phục được một con yêu xà như vậy cũng chứng tỏ bản lĩnh của y không nhỏ, không thể nhìn bề ngoài yếu ớt của y mà coi thường được.
Trong mắt Lâu Tĩnh, không có sự phân biệt về mặt giới tính, mặc kệ là nam nhân nữ nhân hay là song nhi, thứ mà hắn nhận định chỉ có thực lực cùng mạnh yếu.
Còn Kim Kha, ông đã sớm biết đến sự tồn tại của Ô Tiêu rồi.
Nhìn thấy Ô Tiêu xuất hiện, ông còn cười ha hả mà chào hỏi, đương nhiên, Ô Tiêu chẳng thèm bố thí cho ông dù chỉ là một ánh mắt.
Đối với phản ứng này, ông cũng không tức giận, chỉ có Lâm Văn buồn bực mà chọc đầu nó, thiếu chút nữa bị con rắn này cắn cho một cái, Kim Kha nhìn mà cười càng thêm vui vẻ.
“Được rồi, lão Kim, nói cho chúng ta biết tình hình của Ô Sơn trấn đi, A Võ sắp phải vào Võ Đường, nhất định phải nắm rõ những điều cần phải biết.”
Sau khi Bạch Dịch nhấp một ngụm trà do Tiêu Duệ Dương đưa cho, lên tiếng nhắc nhở.
“Vâng, chủ tử.”
“Lâm Võ xin Kim quản sự chỉ giáo cho.” Lâm Võ mang thái độ khiêm tốn, nói.
Hôm nay, khi Huy ca tới hắn đã nghe Huy ca nói sơ qua vài điều, khiến y nhận ra một học viên tiến vào Võ Đường nửa chừng sẽ tương đối khó khăn.
Kim Kha cười ha hả, nói:
“Chỉ giáo thì không dám, đều là do người phía dưới tận tâm làm việc, cho nên ta mới có thể nắm giữ được nhiều tin tức cho chủ tử, mặc dù Bạch phủ không sợ mấy thế lực của Ô Sơn trấn này, nhưng nếu có thể bình thản dung nhập vào Ô Sơn trấn thì đương nhiên đó là điều tốt nhất.”
Lâm Văn Lâm Võ đều bày ra thái độ nghiêm túc lắng nghe, lời này Lâm Văn rất đồng ý, mà trong tâm Lâm Võ cũng sinh ra kính ngưỡng cùng cảm kích.
Đạo xử sự như thế này, nếu là trước đây thì thân nhân cùng trưởng bối trong nhà sẽ không dạy, hắn nghĩ, có lẽ ngay cả thôn trưởng cùng Huy ca cũng chưa chắc đã hiểu nhiều bằng cữu cữu cùng Kim quản sự.
Cho nên hắn hận không thể đem từng câu từng chữ nhớ kỹ trong lòng, sau khi trở về sẽ cẩn thận bẻ ra từ từ nhấm nuốt.
“Có lẽ Võ thiếu gia đang lo lắng nếu bây giờ tiến vào Võ Đường sẽ bị những học viên khác làm khó dễ, nhưng thật ra, chuyện Thôi phủ tới cửa làm khó dễ hôm nay, ngược lại sẽ có ích với Võ thiếu gia khi ở trong Võ Đường hơn.”
Hả?
Còn có thể như vậy nữa sao?
Lâm Võ nghe vậy thì mở to hai mắt không dám tin mà nhìn về phía Kim Kha, mà Lâm Văn lại lộ ra thần sắc suy tư, Kim quản sự đang quan sát biểu tình của hai người.
Vừa thấy đã biết Văn thiếu gia nhìn nhận vấn đề thấu đáo hơn Võ thiếu gia, chỉ cần hơi chỉ điểm một chút đã hiểu, vì thế hỏi:
“Văn thiếu gia có suy nghĩ ghì sao?”
Lâm Văn kinh ngạc nhìn một vòng, nhìn thấy cữu cữu cũng lộ ra ánh mắt cổ vũ cùng hứng thú, y gãi gãi đầu, nói:
“Chẳng phải Thôi gia đang có mâu thuẫn với Võ Đường sao, hôm nay, chúng ta đánh vào thể diện của Thôi gia, chẳng phải như thế rất hợp ý của Võ Đường sao? Nhưng sao ta cứ có cảm giác đơn giản như vậy.”
Bạch Dịch cùng Kim Kha đều lộ ra thần sắc tán thưởng, mà Lâm Võ cũng đang tò mò nôn nóng chờ giải thích, đồng thời cũng cực kỳ bội phục ca ca hắn khi mà y có thể phán đoán ra nhiều như vậy.
Biểu tình phong phú trên mặt hắn chọc cười Bạch Dịch cùng Kim Kha, ngay cả Lâu Tĩnh cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Kim Kha cười giải thích:
“Văn thiếu gia thực nhạy bén, chỉ từ một chuyện nhỏ đã có thể cảm nhận ra không ít vấn đề, không tồi, hành động hôm nay của chúng ta, cũng phần nào là đoán ý hùa theo với Võ Đường, bởi vì mối quan hệ giữa Võ Đường các thế lực địa phương không được hòa hợp, chờ sau khi Võ thiếu gia vào Võ Đường sẽ biết, con cháu của các gia tộc Ô Sơn trấn rất ít ai tiến vào Võ Đường, đa số đều vào Thanh Lôi Tông, cho nên con cháu của các gia tộc trấn trên thường rất dễ xảy ra xung đột với học viên của Võ Đường, tất cả đều vì không thích tác phong hành sự của nhau, hôm nay, mặc dù chúng ta đánh vào thể diện của Thôi gia, nhưng trong mắt học viên Võ Đường, bọn họ sẽ cảm thấy Bạch phủ không phải người cùng một phe của những gia tộc của trấn, những học viên có lý trí sẽ lẳng lặng chờ, xác định chắc chắn xem rốt cuộc thì Bạch phủ đứng ở bên nào, sau đó mới quyết định bọn họ sẽ dùng thái độ gì mà đối đãi với Võ thiếu gia.”
Lâm Văn chặc lưỡi, quan hệ phức tạp quá đi, chỉ một cái trấn nhỏ thôi mà đã như vậy rồi, không biết khi ra đến thế giới bên ngoài thì sẽ còn như thế nào nữa.
Hôm nay, y mới ý thức được, những hiểu biết của y về Ô Sơn trấn trước đây, thật sự đã nông cạn hạn hẹp đến mức nào.
Hắn không muốn nuôi ra những bông hoa mỏng manh yếu ớt, cho nên những chuyện liên quan đến Bạch phủ cùng Ô Sơn trấn này, hai huynh đệ Lâm Văn cần phải nắm một ít.
Ô Tiêu không muốn rời đi, Bạch Dịch cũng không để ý lắm, trong này chỉ toàn là những người mà hắn tín nhiệm nhất trong Bạch phủ, có Kim Kha, Bách ma ma cùng với Lâu Tĩnh.
Thời điểm Tiêu Duệ Dương đẩy Bạch Dịch đi vào, Lâu Tĩnh đã sớm ở đó, cũng chỉ khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Thân là thống lĩnh hộ vệ của Bạch phủ, đối tượng hắn nguyện trung thành chỉ có một chủ tử là Bạch Dịch mà thôi.
Tiêu Duệ Dương cũng chỉ lạnh lùng nhìn qua hắn một cái rồi thôi.
Không biết vì sao, nhưng Lâm Văn lại có cảm giác khí tràng giữa hai người này có vẻ rất phức tạp.
Lâu Tĩnh nhìn thấy hắc xà đang lười nhác nằm trên vai Lâm Văn, đồng tử của hắn cũng hơi hơi co rụt lại, so với Bách ma ma, hắn xác định thân phận của hắc xà này nhanh hơn nhiều, đây chắc chắn là con yêu xà trong lời đồn suốt thời gian qua.
Trong nháy mắt, hắn liếc nhìn Lâm Văn một cái, không hổ là cháu ngoại mà chủ tử coi trọng, có thể thu phục được một con yêu xà như vậy cũng chứng tỏ bản lĩnh của y không nhỏ, không thể nhìn bề ngoài yếu ớt của y mà coi thường được.
Trong mắt Lâu Tĩnh, không có sự phân biệt về mặt giới tính, mặc kệ là nam nhân nữ nhân hay là song nhi, thứ mà hắn nhận định chỉ có thực lực cùng mạnh yếu.
Còn Kim Kha, ông đã sớm biết đến sự tồn tại của Ô Tiêu rồi.
Nhìn thấy Ô Tiêu xuất hiện, ông còn cười ha hả mà chào hỏi, đương nhiên, Ô Tiêu chẳng thèm bố thí cho ông dù chỉ là một ánh mắt.
Đối với phản ứng này, ông cũng không tức giận, chỉ có Lâm Văn buồn bực mà chọc đầu nó, thiếu chút nữa bị con rắn này cắn cho một cái, Kim Kha nhìn mà cười càng thêm vui vẻ.
“Được rồi, lão Kim, nói cho chúng ta biết tình hình của Ô Sơn trấn đi, A Võ sắp phải vào Võ Đường, nhất định phải nắm rõ những điều cần phải biết.”
Sau khi Bạch Dịch nhấp một ngụm trà do Tiêu Duệ Dương đưa cho, lên tiếng nhắc nhở.
“Vâng, chủ tử.”
“Lâm Võ xin Kim quản sự chỉ giáo cho.” Lâm Võ mang thái độ khiêm tốn, nói.
Hôm nay, khi Huy ca tới hắn đã nghe Huy ca nói sơ qua vài điều, khiến y nhận ra một học viên tiến vào Võ Đường nửa chừng sẽ tương đối khó khăn.
Kim Kha cười ha hả, nói:
“Chỉ giáo thì không dám, đều là do người phía dưới tận tâm làm việc, cho nên ta mới có thể nắm giữ được nhiều tin tức cho chủ tử, mặc dù Bạch phủ không sợ mấy thế lực của Ô Sơn trấn này, nhưng nếu có thể bình thản dung nhập vào Ô Sơn trấn thì đương nhiên đó là điều tốt nhất.”
Lâm Văn Lâm Võ đều bày ra thái độ nghiêm túc lắng nghe, lời này Lâm Văn rất đồng ý, mà trong tâm Lâm Võ cũng sinh ra kính ngưỡng cùng cảm kích.
Đạo xử sự như thế này, nếu là trước đây thì thân nhân cùng trưởng bối trong nhà sẽ không dạy, hắn nghĩ, có lẽ ngay cả thôn trưởng cùng Huy ca cũng chưa chắc đã hiểu nhiều bằng cữu cữu cùng Kim quản sự.
Cho nên hắn hận không thể đem từng câu từng chữ nhớ kỹ trong lòng, sau khi trở về sẽ cẩn thận bẻ ra từ từ nhấm nuốt.
“Có lẽ Võ thiếu gia đang lo lắng nếu bây giờ tiến vào Võ Đường sẽ bị những học viên khác làm khó dễ, nhưng thật ra, chuyện Thôi phủ tới cửa làm khó dễ hôm nay, ngược lại sẽ có ích với Võ thiếu gia khi ở trong Võ Đường hơn.”
Hả?
Còn có thể như vậy nữa sao?
Lâm Võ nghe vậy thì mở to hai mắt không dám tin mà nhìn về phía Kim Kha, mà Lâm Văn lại lộ ra thần sắc suy tư, Kim quản sự đang quan sát biểu tình của hai người.
Vừa thấy đã biết Văn thiếu gia nhìn nhận vấn đề thấu đáo hơn Võ thiếu gia, chỉ cần hơi chỉ điểm một chút đã hiểu, vì thế hỏi:
“Văn thiếu gia có suy nghĩ ghì sao?”
Lâm Văn kinh ngạc nhìn một vòng, nhìn thấy cữu cữu cũng lộ ra ánh mắt cổ vũ cùng hứng thú, y gãi gãi đầu, nói:
“Chẳng phải Thôi gia đang có mâu thuẫn với Võ Đường sao, hôm nay, chúng ta đánh vào thể diện của Thôi gia, chẳng phải như thế rất hợp ý của Võ Đường sao? Nhưng sao ta cứ có cảm giác đơn giản như vậy.”
Bạch Dịch cùng Kim Kha đều lộ ra thần sắc tán thưởng, mà Lâm Võ cũng đang tò mò nôn nóng chờ giải thích, đồng thời cũng cực kỳ bội phục ca ca hắn khi mà y có thể phán đoán ra nhiều như vậy.
Biểu tình phong phú trên mặt hắn chọc cười Bạch Dịch cùng Kim Kha, ngay cả Lâu Tĩnh cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Kim Kha cười giải thích:
“Văn thiếu gia thực nhạy bén, chỉ từ một chuyện nhỏ đã có thể cảm nhận ra không ít vấn đề, không tồi, hành động hôm nay của chúng ta, cũng phần nào là đoán ý hùa theo với Võ Đường, bởi vì mối quan hệ giữa Võ Đường các thế lực địa phương không được hòa hợp, chờ sau khi Võ thiếu gia vào Võ Đường sẽ biết, con cháu của các gia tộc Ô Sơn trấn rất ít ai tiến vào Võ Đường, đa số đều vào Thanh Lôi Tông, cho nên con cháu của các gia tộc trấn trên thường rất dễ xảy ra xung đột với học viên của Võ Đường, tất cả đều vì không thích tác phong hành sự của nhau, hôm nay, mặc dù chúng ta đánh vào thể diện của Thôi gia, nhưng trong mắt học viên Võ Đường, bọn họ sẽ cảm thấy Bạch phủ không phải người cùng một phe của những gia tộc của trấn, những học viên có lý trí sẽ lẳng lặng chờ, xác định chắc chắn xem rốt cuộc thì Bạch phủ đứng ở bên nào, sau đó mới quyết định bọn họ sẽ dùng thái độ gì mà đối đãi với Võ thiếu gia.”
Lâm Văn chặc lưỡi, quan hệ phức tạp quá đi, chỉ một cái trấn nhỏ thôi mà đã như vậy rồi, không biết khi ra đến thế giới bên ngoài thì sẽ còn như thế nào nữa.
Hôm nay, y mới ý thức được, những hiểu biết của y về Ô Sơn trấn trước đây, thật sự đã nông cạn hạn hẹp đến mức nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất