Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 42: Qua Cùng Liêu

Trước Sau
Thanh Y mới vừa gửi lời mời, bên kia rất nhanh đã phản hồi lại, quầng sáng chợt lóe, hiện ra một con… thỏ trắng răng hô, miệng thỏ đang không ngừng đóng mở.

“Ta là Qua, ngươi là người mới sao? Ta vậy mà lại may mắn được người mới tìm tới, xin hỏi ngươi có yêu cầu gì?”

Một con thỏ có tên là Qua, y có cảm giác cực kỳ kỳ quái.

Bởi vì đối phương chỉ nhìn thấy Thanh Y, cho nên Lâm Văn cũng yên tâm mà nói chuyện với đối phương.

“Xin chào, ta là Thanh Y, ta muốn hỏi một chút, các hạ có vật phẩm nào có thể phù hợp sử dụng trong quá trình chuyển đổi từ phàm nhân thành tu sĩ không.”

Mặt con thỏ dường như vặn vẹo một chút, khô khan nói:

“Không ngờ tình hình của ngươi lại không xong như vậy, ta đề nghị ngươi nhanh chóng tăng tu vi, rời khỏi nơi đó, đến nơi linh khí dồi dào mà sống, nếu ngươi cần, ta có thể giúp ngươi luyện chế đan dược hỗ trợ cho ngươi tu luyện.”

Lâm Văn cười khổ một tiếng, uyển chuyển từ chối, nói.

“Để ta suy nghĩ chút đã, cảm ơn đề nghị của ngươi.”

“Được rồi, có gì cần nhớ liên hệ với ta, thêm ta vào danh sách liên hệ đi.” Qua nói.

Hình ảnh của đối phương vừa biến mất, cái nút bên phải của quang bình liền sáng lên.

Trên trán Lâm Văn hiện lên vài đường hắc tuyến, có lẽ y là người lệ nhất trong này nhỉ.

Cứ nhìn vị thỏ tên Qua kia đi, đối với những người mới bắt đầu, vật phẩm giao dịch có thể không quá cần thiết, nếu không thì vị kia cũng sẽ không nói bản thân mình sẽ luyện chế sau như vậy.

Xem ra bây giờ chỉ có thể thử vận may với vị tiên sinh có khuôn mặt dữ tợn kia vậy.

Vị thỏ tiên sinh kia, dường như rất hy vọng mình mua đồ của hắn, mặc dù đã cố gắng che giấu, nhưng trong giọng nói vẫn có thể nghe ra một chút sự khinh miệt trong đó.

Con thỏ không nhất định sẽ ôn thuần, hy vọng cái vị mặt mũi hung tợn kia cũng đừng quá hung tợn.

Sau khi phát lời mời trò chuyện, đợi hơn mười phút nhưng bên kia không có phản ứng gì.

Lâm Văn nghĩ, thay vì ở lại đây chờ, sao không tiến vào đài giao dịch xem thử, như vậy thì có thể biết nhiều tin tức hơn,



Ngay thời điểm y đang còn bối rối không biết làm gì, quầng sáng lóe một chút, lại nghe phía đối diện truyền đến tiếng nổ mạnh.

Trên quang hình lập tức hiện lên nửa thân trên của một người, tóc tai lộn xộn, trên đó còn dính những mảnh vụn rất khả nghi, người đó có một gương mặt rất trẻ con, đang dùng một đôi mắt tròn xoe đầy căm tức mà nhìn y

“Đều tại ngươi, hại ta thất bại thêm một lần nữa! A! Không hay rồi——”

Sau một tiếng kêu thảm thiết, thân ảnh đó rất nhanh đã biến mất, đảo mắt một cái, hình ảnh nam nhân với diện mạo hung ác lại hiện ra, hung hăng uy hiếp Lâm Văn, nói:

“Vừa rồi ngươi có thấy được gì hay không? Nói cho ngươi biết, đây mới chính là hình thái thật sự của ta, vừa rồi mới chính là con rối!”

Cũng may, dáng vẻ đối diện với đối phương là Thanh Y, nếu không, Lâm Văn chỉ sợ sẽ không khống chế được biểu tình của mình, mặt trẻ con cùng với khuôn mặt hung tợn này thật sự có độ tương phản quá lớn, khiến cho người khác cảm thấy rất buồn cười.

Lâm Văn giật giật khóe miệng, vội đáp:

“Đương nhiên, ta không thấy gì cả, hình tượng của vị tiên sinh đây cực kỳ uy mãnh.”

“Đương nhiên rồi, ta phải chọn rất lâu mới tìm thấy hình tượng này đấy, thấy ngươi biết điều như vậy, ta quyết định, đưa cho ngươi một phần lễ vật, ngươi chờ đó.”

Trong thanh âm của vị mặt mũi hung tợn kia hiện lên vẻ đắc ý, vừa nói xong đã lóe lên biến mất.

Lâm Văn không nhịn được nữa mà ôm bụng cười bất chấp hình tượng, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong a.

So với vị thỏ tiên sinh trước đó, thì cái người mặt mũi hung tợn này đáng yêu hơn nhiều.

Chỉ chốc lát sau, mặt mũi hung tợn quay lại, trong tay đang cầm một cái… Chén không giống chén, bình bát không giống bình bát.

Hắn nâng vật đó trong tay, ấn nút, sau đó đắc ý nói.

“Đây là một tác phẩm thành công mà ta tạo ra cách đây không lâu, tặng cho ngươi, phải biết rằng, người để cho ta đích thân đưa cho không nhiều đâu, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh đi.”

Bên phía Lâm Văn hiện ra dòng chữ “Nhận hay không nhận” , y mỉm cười, mặc kệ thứ này có ích lợi gì, nếu người khác đã có thiện ý muốn đưa thì nên nhận lấy.

Vì thế y nhấn vào nút “Có”, ánh sáng lóe lên, một thứ gì đó na ná như cái chén lập tức xuất hiện, không đợi y hỏi về công năng của nó, đối phương đã bắt đầu giải thích.



“Cái này của ta gọi là Đấu Thiên Thôn Linh Ly, có phải tên của nó rất khí phách hay không? Nói cho ngươi biết, công năng chủ yếu của Thôn Linh Ly này là cắn nuốt linh khí, sau đó tụ lại thành linh dịch, ai nha, vốn dĩ ta muốn tặng cho lão cha nhà ta để ông ấy nấu linh trà uống, nhưng lão cha của ta vậy mà ghét bỏ nó, hừ, là do ông ấy không biết đánh giá.”

Mặt mũi hung tợn ngạo kiều mà hừ nói.

Còn Lâm Văn lại kích động đến mức thiếu chút nữa làm rớt cái chén này, nga không, là cái ly, y không nhịn được mà xác nhận với đôi phương.

“Thật sự có thể nuốt linh khí tụ thành linh dịch sao?”

Người khác không dùng được, nhưng thứ này lại rất có ích dành cho y a, y không ngờ mặt mũi hung tợn lại tặng cho y thứ tốt như vậy, những thứ bề ngoài có thể được xem nhẹ, có hiệu quả là quan trọng nhất.

“Đó là đương nhiên rồi, ngươi hoài nghi ta?”

Đối phương trừng mắt, tướng mạo càng thêm hung ác đáng sợ.

“Không phải.”

Lâm Văn nhịn cười giải thích.

“Ta đang cao hứng, rất kích động.”

Lâm Văn liền đem tình hình trước mắt của mình giải thích cho đối phương nghe, y không lo bản thân mình sẽ bị lộ, trừ phi đối phương đã biết về Linh Võ tiểu thế giới từ trước rồi.

Trực giác của y nói cho y biết, có lẽ vị mặt mũi hung tợn này sẽ là trợ lực rất lớn đối với mình.

“Cái gì? Những tu sĩ đó ở chỗ ngươi đáng giận như vậy sao, hơn nữa tu sĩ sống gần như cách biệt với phàm nhận?”

Mặt mũi hung tợn nghe vậy thì có chút không vui.

“Những mà ta từng nghe lão cha nói đúng là có một số tiểu thế giới như vậy thật, nhưng mà tu sĩ chỗ các ngươi lại ức hiếp phàm nhân một cách quá mức, rõ ràng là tát ao bắt cá, sớm muộn vì cũng phải suy tàn.”

Lâm Văn vừa nghe liền có thể đoán ra được, có lẽ đối phương xuất thân từ một gia đình tu sĩ có gia cảnh không tồi, cho nên mới được gia đình sủng ái tạo thành tính cách như thế này.

“Ngươi nói không sai, nhưng hình hình hiện tại, phàm nhân hoàn toàn không có khả năng phản kháng lại tu luyện giả, hơn nữa, nơi này yêu thú tràn lan, vẫn rất cần tu luyện giả bảo hộ, cho nên mới tạo thành tình hình trước mắt này.”

Đương nhiên, Lâm Văn tin chắc rằng cái tình hình này chỉ xảy ra ở những vùng xa xôi thôi, càng gần khu vực thành trấn lớn thì khả năng sử dụng phương pháp đó sẽ ít hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau