Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang
Chương 44: Mượn Sách
Lâm Văn gõ cửa, người đến mở của cho y là một thiếu niên cao ráo khuôn mặt mỉm cười, hắn ôn hòa nói với Lâm Văn.
“A Văn đến rồi, vào đi.”
“Cảm ơn Lương ca.”
Lâm Văn theo Điền An Lương vào cửa, đây chính là chỗ ở của Lữ dược sư, người đến mở cửa cho Lâm Văn chính là con thứ của Điền trưởng thôn.
Lâm Văn cảm thấy, vì hai nhi tử của mình mà trưởng thôn đã phải tính toán rất vất vả, trưởng tử thì đưa vào Võ Đường, thành tự trong tương lai của hắn chắc chắn không thua trưởng thôn, con thứ thì được đưa đến chỗ Lữ dược sư để học, tương lai cũng có thể được thôn dân Khúc Điền thôn tôn trọng.
Lâm Văn đã từng tiếp xúc với Điền An Lương vài lần, y cảm thấy hắn là người có tính tình rất tao nhã lại an tĩnh, chắc chắn chịu sự ảnh hưởng rất lớn của Lữ dược sư, bình thường hắn cũng không tiếp xúc quá nhiều với người cùng lứa.
Đôi khi y có nghe Lâm Võ nói, người này tính cách có chút lạnh lùng, nhưng mỗi khi Lâm Văn đến mượn sách thì hắn cũng rất chiếu cố.
Lữ dược sư đang nghiên cứu dược liệu trong sân viện, sân sau còn có một khu dược điền riêng (nơi trồng thuốc), Lâm Văn cung kính mà gọi một tiếng, Lữ dược sư ngẩng đầu mỉm cười với y, nói.
“Tới mượn sách sao? A Lương đưa A Văn vào trong tìm đi.”
“Được, A Văn đi theo ra.”
Điền An Lương đáp lời, đưa Lâm Văn vào thư phòng, trên đường đi hai người đều nói nói cười cười.
“Không ngờ A Văn đọc sách nhanh như vậy đấy, trong thôn này, ngoại trừ ta cũng chỉ có mình đệ đánh chủ ý lên đống sách của Lữ dược sư thôi.”
Lâm Văn ngượng ngùng mà nói.
“May mà Lữ dược sư là người hào phóng, cho nên mới để đệ làm càn như vậy.”
Vào thư phòng, y liền nhìn thấy hai cái kệ được bày đầy sách, Điền An Lương chỉ vào kệ sách, nói.
“Đệ tự mình tìm đi, ta thấy A Văn dường như rất có hứng thú với thế giới bên ngoài, A Văn muốn ra ngoài sao?”
Lâm Văn đưa hai cuốn sách mà lần trước mình mượn ra, nó được bọc trong một lớp vải, cười nói.
“Chỉ là muốn biết nhiều thứ để được mở rộng tầm mắt thôi, còn sau này như thế nào thì chưa biết.”
Điền An Lương gật gật đầu, nhận lấy sách Lâm Văn đưa đến chỗ kệ sách, trong mắt hiện lên một tia thần sắc khác lạ
Song nhi này thay đổi rất nhiều, trước kia hắn không tiếp xúc nhiều với Lâm Văn, nhưng thường xuyên nghe cha mẹ nhắc tới, đặc biệt là chuyện sau khi Lâm thúc Lâm thẩm qua đời thì y lại bị lui hôn.
Mỗi lần cha mẹ nhắc đến song nhi này thì trong ngữ khí nhiều thêm vài thần thương tiếc, nhưng mà, hắn chẳng nhìn thấy hai chữ ‘Đáng thương’ nào trên người Lâm Văn cả.
Đây là lần thứ ba Lâm Văn đến mượn sách, hai lần trước giúp y hiểu về Tấn Vương triều cùng Linh Võ Đại Lục, còn lần này y lại muốn xuống tay với những cuốn sách về thảo dược, mặc dù bên trong không có quá nhiều chủng loại linh thảo lắm, nhưng trước mắt chắc cũng đủ dùng.
Mỗi lần mượn chỉ có thể mượn hai quyển, nếu chưa đem sách trả thì y cũng sẽ không được mượn tiếp.
Điền An Lương vừa mới lấy sổ đăng ký ra gạch tên những quyển y đã trả, thấy y nhanh như vậy đã chọn xong sách rồi, cười nói:
“Lần này mượn gì vậy? Để ta xem.”
Lâm Văn đưa sách qua, Điền An Lương nhìn thấy bìa sách thì kinh ngạc nói.
“A Văn có hứng thú với cái này sao?”
Lâm Văn lấy cớ, nói.
“Trước kia đệ cũng từng thấy cha hái và xử lý thảo dược, cho nên cũng muốn tìm hiểu thêm một ít, A Võ đang học săn thú, nói không chừng có thể giúp đỡ hắn.”
Đội săn thú cũng cần phải có nhận thức cơ bản về thảo dược, như vậy khi may mắn vào núi nhìn thấy còn có thể biết mà mang về.
Lâm Văn lấy cớ đó, Điền An Lương nghe xong cũng không hoài nghi, hắn đi theo Lữ dược sư cũng đọc không ít sách, cũng cho rằng đọc nhiều sách chút sẽ có nhiều chỗ lợi, cho nên rất tán thành với suy nghĩ này của Lâm Văn.
Sau khi đăng ký sách mượn mới vào sổ xong, Lâm Văn cẩn thận dùng vải bọc hai quyển sách lại, đợi sau khi Điền An Lương đem nhưng quyển sách trước đặt lại thật ngay ngắn lên kệ, rồi mới cùng hắn đi ra ngoài.
Mới ra đến cửa thư phòng, liền nghe thấy có người đến gõ cửa, đồng thời ngoài cửa truyền đến tiếng kêu to.
“Lữ dược sư, đội săn thú về rồi, trưởng thôn mời dược sư mang theo thuốc trị thương đi một chuyến.”
“Tới ngay đây, A Lương, đi lấy hòm thuốc, nhanh lên.”
Lữ dược sư không nói hai lời liền để chuyện đang làm trên tay sang một bột bên, vội vàng chạy ra ngoài.
Dường như Điền An Lương cũng đã quen với tình hình này rồi, không hề hoảng loạn, lập tức nhanh chóng cầm lấy hộp thuốc rồi đi nhanh ra ngoài, nhưng đồng thời cũng không quên dặn dò Lâm Văn.
“A Văn, đệ về trước đi, ta muốn cùng dược sư đi xem bị thương người.”
“Lương ca, đệ cũng đi theo nữa.”
Điền An Lương gật gật đầu, nhưng mà hắn không chần chờ đợi Lâm Văn, mà nhanh chóng chạy đuổi theo Lữ dược sư đang đi phía trước, Lâm Văn đi phía sau chỉ đành giúp họ đóng cổng lại.
Đợi đến khi Lâm Văn chạy đến nơi thì đã có rất nhiều thôn dân tụ tập lại.
Y còn nghe thấy tiếng khóc của phụ nhân cùng hài tử, tim y đập thịch một cái, chỉ sợ đã có người bị trọng thương.
Còn chưa tới gần, y đã ngửi thấy một mùi máu tươi nồng nặc, cũng nghe thấy tiếng Lữ dược sư đang phân phó người khác làm việc, ngữ khí nghiêm khắc lại vội vàng.
“Ca, sao huynh lại ở đây?”
Lâm Văn đang định bước đến xem tình hình cụ thể, liền nghe thấy tiếng của Lâm Võ vang lên từ bên cạnh.
Chuyện lần này kinh động đến cả đội săn thú dự bị đang luyện tập, cho nên Lâm Võ cũng đi đến đây xem.
Vừa đến nơi, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy ca ca hắn, hắn nhanh chân chạy tới, không muốn để cho ca ca nhìn thấy cảnh tượng huyết tinh như vậy.
“A Võ, ta đang có ở chỗ Lữ dược sư để mượn sách, có người đến mời dược sư, cho nên vừa lúc ta cũng chạy đến xem, tình hình phía trước có phải là rất nghiêm trọng hay không?”
Thường thì đội săn thú khi vào núi sẽ ở lại trong đó ba ngày, nhưng vây giờ mới chỉ hai ngày đã trở lại, hơn nữa có người còn bị thương nặng, chẳng lẽ tình hình của yêu thú trong núi có chuyển biến gì hay sao?
Sắc mặt của Lâm Võ cũng trở nên khó coi, thấp giọng nói:
“Là Trường Sinh thúc, một cánh tay đã bị yêu thú cắn đứt rồi, bây giờ vẫn còn đang hôn mê, nghe nói lần này đội săn thú vào núi đã gặp phải một gia hỏa rất lợi hại.”
☆
“A Văn đến rồi, vào đi.”
“Cảm ơn Lương ca.”
Lâm Văn theo Điền An Lương vào cửa, đây chính là chỗ ở của Lữ dược sư, người đến mở cửa cho Lâm Văn chính là con thứ của Điền trưởng thôn.
Lâm Văn cảm thấy, vì hai nhi tử của mình mà trưởng thôn đã phải tính toán rất vất vả, trưởng tử thì đưa vào Võ Đường, thành tự trong tương lai của hắn chắc chắn không thua trưởng thôn, con thứ thì được đưa đến chỗ Lữ dược sư để học, tương lai cũng có thể được thôn dân Khúc Điền thôn tôn trọng.
Lâm Văn đã từng tiếp xúc với Điền An Lương vài lần, y cảm thấy hắn là người có tính tình rất tao nhã lại an tĩnh, chắc chắn chịu sự ảnh hưởng rất lớn của Lữ dược sư, bình thường hắn cũng không tiếp xúc quá nhiều với người cùng lứa.
Đôi khi y có nghe Lâm Võ nói, người này tính cách có chút lạnh lùng, nhưng mỗi khi Lâm Văn đến mượn sách thì hắn cũng rất chiếu cố.
Lữ dược sư đang nghiên cứu dược liệu trong sân viện, sân sau còn có một khu dược điền riêng (nơi trồng thuốc), Lâm Văn cung kính mà gọi một tiếng, Lữ dược sư ngẩng đầu mỉm cười với y, nói.
“Tới mượn sách sao? A Lương đưa A Văn vào trong tìm đi.”
“Được, A Văn đi theo ra.”
Điền An Lương đáp lời, đưa Lâm Văn vào thư phòng, trên đường đi hai người đều nói nói cười cười.
“Không ngờ A Văn đọc sách nhanh như vậy đấy, trong thôn này, ngoại trừ ta cũng chỉ có mình đệ đánh chủ ý lên đống sách của Lữ dược sư thôi.”
Lâm Văn ngượng ngùng mà nói.
“May mà Lữ dược sư là người hào phóng, cho nên mới để đệ làm càn như vậy.”
Vào thư phòng, y liền nhìn thấy hai cái kệ được bày đầy sách, Điền An Lương chỉ vào kệ sách, nói.
“Đệ tự mình tìm đi, ta thấy A Văn dường như rất có hứng thú với thế giới bên ngoài, A Văn muốn ra ngoài sao?”
Lâm Văn đưa hai cuốn sách mà lần trước mình mượn ra, nó được bọc trong một lớp vải, cười nói.
“Chỉ là muốn biết nhiều thứ để được mở rộng tầm mắt thôi, còn sau này như thế nào thì chưa biết.”
Điền An Lương gật gật đầu, nhận lấy sách Lâm Văn đưa đến chỗ kệ sách, trong mắt hiện lên một tia thần sắc khác lạ
Song nhi này thay đổi rất nhiều, trước kia hắn không tiếp xúc nhiều với Lâm Văn, nhưng thường xuyên nghe cha mẹ nhắc tới, đặc biệt là chuyện sau khi Lâm thúc Lâm thẩm qua đời thì y lại bị lui hôn.
Mỗi lần cha mẹ nhắc đến song nhi này thì trong ngữ khí nhiều thêm vài thần thương tiếc, nhưng mà, hắn chẳng nhìn thấy hai chữ ‘Đáng thương’ nào trên người Lâm Văn cả.
Đây là lần thứ ba Lâm Văn đến mượn sách, hai lần trước giúp y hiểu về Tấn Vương triều cùng Linh Võ Đại Lục, còn lần này y lại muốn xuống tay với những cuốn sách về thảo dược, mặc dù bên trong không có quá nhiều chủng loại linh thảo lắm, nhưng trước mắt chắc cũng đủ dùng.
Mỗi lần mượn chỉ có thể mượn hai quyển, nếu chưa đem sách trả thì y cũng sẽ không được mượn tiếp.
Điền An Lương vừa mới lấy sổ đăng ký ra gạch tên những quyển y đã trả, thấy y nhanh như vậy đã chọn xong sách rồi, cười nói:
“Lần này mượn gì vậy? Để ta xem.”
Lâm Văn đưa sách qua, Điền An Lương nhìn thấy bìa sách thì kinh ngạc nói.
“A Văn có hứng thú với cái này sao?”
Lâm Văn lấy cớ, nói.
“Trước kia đệ cũng từng thấy cha hái và xử lý thảo dược, cho nên cũng muốn tìm hiểu thêm một ít, A Võ đang học săn thú, nói không chừng có thể giúp đỡ hắn.”
Đội săn thú cũng cần phải có nhận thức cơ bản về thảo dược, như vậy khi may mắn vào núi nhìn thấy còn có thể biết mà mang về.
Lâm Văn lấy cớ đó, Điền An Lương nghe xong cũng không hoài nghi, hắn đi theo Lữ dược sư cũng đọc không ít sách, cũng cho rằng đọc nhiều sách chút sẽ có nhiều chỗ lợi, cho nên rất tán thành với suy nghĩ này của Lâm Văn.
Sau khi đăng ký sách mượn mới vào sổ xong, Lâm Văn cẩn thận dùng vải bọc hai quyển sách lại, đợi sau khi Điền An Lương đem nhưng quyển sách trước đặt lại thật ngay ngắn lên kệ, rồi mới cùng hắn đi ra ngoài.
Mới ra đến cửa thư phòng, liền nghe thấy có người đến gõ cửa, đồng thời ngoài cửa truyền đến tiếng kêu to.
“Lữ dược sư, đội săn thú về rồi, trưởng thôn mời dược sư mang theo thuốc trị thương đi một chuyến.”
“Tới ngay đây, A Lương, đi lấy hòm thuốc, nhanh lên.”
Lữ dược sư không nói hai lời liền để chuyện đang làm trên tay sang một bột bên, vội vàng chạy ra ngoài.
Dường như Điền An Lương cũng đã quen với tình hình này rồi, không hề hoảng loạn, lập tức nhanh chóng cầm lấy hộp thuốc rồi đi nhanh ra ngoài, nhưng đồng thời cũng không quên dặn dò Lâm Văn.
“A Văn, đệ về trước đi, ta muốn cùng dược sư đi xem bị thương người.”
“Lương ca, đệ cũng đi theo nữa.”
Điền An Lương gật gật đầu, nhưng mà hắn không chần chờ đợi Lâm Văn, mà nhanh chóng chạy đuổi theo Lữ dược sư đang đi phía trước, Lâm Văn đi phía sau chỉ đành giúp họ đóng cổng lại.
Đợi đến khi Lâm Văn chạy đến nơi thì đã có rất nhiều thôn dân tụ tập lại.
Y còn nghe thấy tiếng khóc của phụ nhân cùng hài tử, tim y đập thịch một cái, chỉ sợ đã có người bị trọng thương.
Còn chưa tới gần, y đã ngửi thấy một mùi máu tươi nồng nặc, cũng nghe thấy tiếng Lữ dược sư đang phân phó người khác làm việc, ngữ khí nghiêm khắc lại vội vàng.
“Ca, sao huynh lại ở đây?”
Lâm Văn đang định bước đến xem tình hình cụ thể, liền nghe thấy tiếng của Lâm Võ vang lên từ bên cạnh.
Chuyện lần này kinh động đến cả đội săn thú dự bị đang luyện tập, cho nên Lâm Võ cũng đi đến đây xem.
Vừa đến nơi, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy ca ca hắn, hắn nhanh chân chạy tới, không muốn để cho ca ca nhìn thấy cảnh tượng huyết tinh như vậy.
“A Võ, ta đang có ở chỗ Lữ dược sư để mượn sách, có người đến mời dược sư, cho nên vừa lúc ta cũng chạy đến xem, tình hình phía trước có phải là rất nghiêm trọng hay không?”
Thường thì đội săn thú khi vào núi sẽ ở lại trong đó ba ngày, nhưng vây giờ mới chỉ hai ngày đã trở lại, hơn nữa có người còn bị thương nặng, chẳng lẽ tình hình của yêu thú trong núi có chuyển biến gì hay sao?
Sắc mặt của Lâm Võ cũng trở nên khó coi, thấp giọng nói:
“Là Trường Sinh thúc, một cánh tay đã bị yêu thú cắn đứt rồi, bây giờ vẫn còn đang hôn mê, nghe nói lần này đội săn thú vào núi đã gặp phải một gia hỏa rất lợi hại.”
☆
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất