Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 51: Lời Vàng Ngọc (1)

Trước Sau
Lâm Văn cảm ứng được, sau khi y chuyển một điểm cống hiến cho Đoản Vĩ, trong không gian của y liền xuất hiện một đống củ cải.

Cho dù củ cải có nhiều hơn hai chữ Hồng Ngọc, nhưng cái hình dạng kia, thực nó mẹ nó chẳng khác gì củ cải thường cả, có lẽ có thể gọi có là củ cải quý tộc.

“Thanh Y, chúng ta đi tìm quầy hàng của võ tu đi, thử xem có tài nguyên gì có thể sử dụng được không.”

“Vâng, chủ nhân.”

Nếu đã biết đại khái rằng, Võ Giả của Linh Võ tiểu thế giới sẽ đi trên con đường võ tu, như vậy thì có một số điều y cũng thông suốt được chút.

Mặc dù Lâm Võ không nói, nhưng Lâm Văn cũng phát hiện Lâm Võ cách điểm đột phá không còn xa nữa.

Nhưng hiện tại trên tay bọn họ không có Thối Thể Dịch hạ phẩm, không biết võ tu nơi này có thứ đó hay không, hoặc cũng có thể trao đổi những thứ gì đó có lợi cho Võ Giả cao cấp rồi đưa lên trấn trên bán, rồi lại lấy tiền đó mua Thối Thể Dịch hạ phẩm.

Hơn nữa, Lâm Văn nghĩ đến Ô Thạch đang có trên tay, trong lòng cũng có chút tự tin.

Dựa theo những đặc điểm mà Liêu nói cho y biết về Ô Thạch hay Ô Dương Thạch đó, Lâm Văn cho rằng, loại đá này có lẽ rất được hoan nghênh trong giới võ tu, bởi vì Ô Dương Thạch có thể chế tạo ra được vũ khí, riêng cái này cũng đã đủ nặng rồi.

Nhưng mà, dù đã đi nửa con phố rồi, nhưng Lâm Văn vẫn không tìm thấy quầy hàng nào có bán đồ chuyên dành cho võ tu, chẳng lẽ số lượng võ tu rất ít sao?

Đương nhiên, cũng có những thú nhân đang bán công pháp luyện thể, nhưng đặc thù cùng kết cấu trên cơ thể của bọn họ dù sao cũng khác với nhân loại, cho nên Lâm Văn nào dám chạm vào mấy thứ đó.

Nhưng mà trong quá trình đi dạo, y cũng nhìn thấy một quầy hàng khá thú vị, chủ quán bán tinh huyết của một loại thú nào đó đồng thời còn cung cấp phương pháp luyện hóa, nó được dùng để thú nhân sử dụng công pháp luyện thể.

Nếu có thể kích phát ra đặc thù của thú loại nào đó, có lẽ có thể thức tỉnh chiến kỹ thiên phú của chúng tộc đó.

Nhưng mà Lâm Văn cũng chỉ xem một chút rồi rời đi, chưa nói nến xác suất kích phát thành công là bao nhiêu, mà Liêu cũng đã nói qua, tu sĩ ở đây đều là thực lực kỳ Luyện Khí, với thực lực đó mà thu được tinh huyết của thú loại, vậy phẩm chất chắc cũng sẽ không cao.



“Chủ nhân, Liêu gọi chủ nhân.”

“Hửm? Có thể trực tiếp nhận cuộc gọi sao?” Lâm Văn hỏi.

“Có thể, chủ nhân, hơn nữa khi đã thêm bạn tốt với nhau thì cũng có thể truyền tống đến đây.”

Mặc dù vẫn chưa thấy Thanh Y cho y thấy cái gì, nhưng thanh âm sung sướng của Liêu cũng đã truyền vào trong đầu Lâm Văn: “Thanh Y, ngươi đang ở trong khu giao dịch sao? Ta tới tìm ngươi nha.”

“Được a, ngươi không bận gì thì tới đây đi, ta vừa lúc chỉ muốn tìm chút đồ thôi.”

“Ngươi chờ một lát.”

Liêu vừa dứt câu, quả nhiên ngay sau đó, bên cạnh Thanh Y liền đột ngột xuất hiện một tên… Tu sĩ cao lớn mặt mũi hung tợn.

Đây là cái định vị truyền tống mà Thanh Y nói đây sao.

Gặp mặt trực tiếp cái tên mặt mũi hung tợn này, so với gặp bên trong quầng sáng quang hình thì còn đánh sâu vào thị giác người nhìn hơn nữa.

Thân cao hơn hai mét, hơn nữa tướng mạo có vẻ càng thêm dữ tợn, bên cạnh có vài tu sĩ đi qua, Lâm Văn chú ý thấy, người nọ cố ý đi đường vòng để tránh xa.

Nhưng mà người này chỉ cần mở miệng, hình tượng liền sụp đổ.

“Thanh Y, ta dò la được rồi, có lẽ một khối Ô Dương Thạch lớn như vậy sẽ có giá trị mười điểm cống hiến, còn có thể biến động tùy theo nữa, lão cha của ta nói, phẩm chất của khôi Ô Dương Thạch này không là tính thuần khiết, là loại Ô Dương Thạch hạ phẩm, giá của trung phẩm thượng phẩm có thể cao hơn rất nhiều, hơn nữa số lượng và chất lượng của Ô Dương Thạch càng cao càng lớn thì pháp bảo luyện chế ra cũng càng tốt.”

Kết quả này nằm ngoài sự đoán của Lâm Văn, Ô Dương Thạch trong tay Liêu chính là khối mà Lâm Văn cho hắn lần trước, chỉ lớn bằng nắm tay thôi, vậy mà đã có giá bằng mười điểm cống hiến rồi.

Nếu đổi thành củ cải thì chắc không gian của y cũng chẳng còn chỗ mà chứa, thật nhiều a!

“Có thể có hạ phẩm đã không tồi rồi, ngươi biết đấy, điều kiện ở chỗ ta thật sự quá kém, nếu ta tìm được loại có phẩm chất tốt hơn, thì lần sau ta sẽ đưa cho ngươi.”



“Được nha, đúng rồi, ngươi muốn tìm gì vậy? Ta giúp ngươi tìm, ta quen thuộc chỗ này hơn ngươi đấy.” Liêu vỗ ngực nói.

Lâm Văn nói cho Liêu nghe về chuyện của đệ đệ mình, Liêu không nói hai lời liền lôi y đến một cửa hàng, nói,

“Chủ nhân của cửa hàng này nổi tiếng là một tên võ điên, đồ trong tiệm của hắn cũng rất lộn xộn, không theo trật sự thể loại nào cả, ngươi biết những thứ đó từ đâu mà có không? Hắn cả ngày không phải tu luyện thì là đi thách đấu rồi đánh cuộc với người ta, đồ trong cửa hàng đều là chiến lợi phẩm hắn thắng được đấy.”

Lâm Văn nghe vậy thì đổ mồ hôi hột, cái đám này ai cũng chẳng bình thường cả.

Liêu nói cái người nào đó chính là một võ điên, nhưng ở trong mắt Lâm Văn, Liêu cũng là người cực kỳ điên cuồng chuyên chú với luyện khí trận pháp, còn Đoản Vĩ, thôi bỏ đi, hắn không nằm trong phạm vi người bình thường, hắn chính là thú nhân của Thỏ tộc.

Cửa hàng này, ngay cả một cái biển hiệu cũng không có, chỉ có một tấm biển được đánh số, 0318, có thể thấy được, chủ tiệm căn bản không quan tâm đến mấy cái này lắm.

Vào bên trong, Lâm Văn hiểu thêm về cái lộn xộn mà Liêu nói rồi, thật sự là nhìn còn lộn xộn hơn cả các quầy hàng rong bên ngoài nữa.

Không có nhiều thứ được bày bán đường hoàng, đa số đều bị ném ở một bên, nhìn vào như một đống rác vậy.

Một nhân viên phục vụ có hình người giống Thanh Y bước ra hoan nghênh: “Hoan nghênh đã đến.” Biểu tình cứng đơ, vừa nhìn đã biết là con rối rồi.

Liêu nói: “Võ điên không có khả năng canh giữ ở cửa hàng, lần nào đến cũng không gặp được hắn, nếu ngươi không tìm được thứ mình muốn thì có thể để lời nhắn cho hắn, ta thấy hắn là người rất thích vũ khí, cho nên có lẽ sẽ cực kỳ hứng thú với Ô Dương Thạch trong tay ngươi đấy.”

Lâm Văn nghĩ nghĩ rồi cảm thấy như vậy cũng được, còn Liêu thì đã gấp không chờ nổi hỏi con rối rằng gần đây có chiến lợi phẩm nào mới hay không, vừa hỏi liền biết, quả nhiên có.

Sau khi con rối chỉ về một hướng, Liêu liền hứng thú trí bừng bừng mà đi đào bảo bối.

Cái tên võ điên này cực kỳ sơ ý, có rất nhiều thứ hắn nhìn cũng chẳng thèm nhìn, cứ vứt qua một đống, khiến cho Liêu đến đây vài lần đều nhặt được thứ tốt.

Đương nhiên, hắn tự nhận mình cũng không bạc đãi võ điên, hắn đã vài lần giúp đối phương tìm được linh dược mà đối phương cần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau