Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang
Chương 54: Phệ Linh Phấn
Sau khi tiễn Lâm Võ đi luyện công sáng, Lâm Văn liền đi xem xét tình trạng của con thỏ nhỏ.
Y phát hiện tình trạng của nó không những không tệ đi, mà tình trạng này còn tốt hơn hôm qua rất nhiều nữa.
Lâm Văn thở phào nhẹ nhõm, xem ra, cho dù Nhật tinh hay là hồng ngọc củ cải thì ít nhiều gì cũng có chút tác dụng.
Y lại cho nó nửa thanh củ cải nữa, lúc này mới để nó ở nhà mà đi ra ngoài.
Lâm Văn cõng cái sọt trên lưng, sau đó đi về phía mà Ô Thạch không cần nữa được tập kết tại đó để nhặt đá.
Còn cái sọt này sao, là dùng để che mắt thiên hạ thôi, dù sao y cũng đâu thể quang minh chính đại thu vào không gian được đúng không.
Thời điểm trên bàn cơm, y cứ như vô tình mà đề cập đến nơi mà Ô Thạch bị vứt đi, Lâm Võ nói cho y biết nơi đó ở đây, cho nên giờ y mới đi nhặt.
Bây giờ thì y tạm thời không cần lo đến nguồn cung Ô Dương Thạch rồi, hy vọng Liệt cũng có thể cho y vài thứ.
“A Văn, sớm như vậy đã đến chân núi hái rau dại rồi sao?” Có người trong thôn đi ngang qua chào hỏi với Lâm Văn.
Mấy năm nay, bởi vì có sự tồn tại của linh điền, cho nên nơi để đào rau dại cũng càng lúc càng xa.
“Đúng vậy, nhân lúc còn sớm có ít người thì cũng có thể đào được nhiều hơn một chút a.” Lâm Văn cười trả lời.
“Đúng đấy, đi một mình nhớ cẩn thận nhé.”
“Vâng!”
Muốn đi đến nơi cần đến thì chắc chắn phải đi vòng qua linh điều, bởi vì trận pháp, cho nên xung quanh linh điền luôn bị sương mù bao phủ, không thể thấy rõ được tình huống bên trong.
Lâm Văn nhìn sương mù đang nhạt đi vài phần so với trước kia, ánh mắt lóe lên, xem ra những gì y làm trước đó đã bắt đầu có hiệu quả rồi.
Liêu đã gửi cho y thứ có thể phá hư sự vận hành của trận pháp, đó là một loại bột phấn, tên là Phệ Linh Phấn, cũng chính là một loại phát minh của Liêu.
Cách hoạt động của nó cũng đơn giản, ví dụ như khi ở trên trận bàn, nó có thể hấp thu linh khí trên trận bàn mà không làm ảnh hưởng đến kết cấu bên trong.
Đợi sau khi linh khí bên trong hao đi hết, Liêu liền có thể thong dong mà xem xét kết cấu bên trong của trận pháp, mà không cần lo lắng chủ nhân của nó có để lại bẫy.
Một khi bị ngoại lực mạnh mẽ phá giải thì sẽ khởi động thiết trí tự hủy, linh khí không còn, đương nhiên thiết trí tự hủy cũng sẽ không còn bất kỳ tác dụng gì.
Đương nhiên, Phệ Linh Phấn của Liêu cũng không phải vạn năng, có chỉ nhằm vào những thứ có cấp bậc tương đối thấp, nhưng nếu chỉ dùng cho khu vực xung quanh linh điền như vậy thì cũng đã đủ dùng rồi.
Thời điểm Lâm Văn đến được nơi mà Lâm Võ nói, thật sự nhịn không được há to miệng.
Mấy khối đá vỡ ở đây đã đã bị xếp thành ngọn núi nhỏ luôn rồi, phần lớn là Ô Thạch, cũng chính là Ô Dương Thạch cần cho giao dịch.
Phát tài lớn rồi!
Lâm Văn hận không thể nhào lên đem đống Ô Dương Thạch này rồi ném hết vào trong không gian, cũng may lý trí của y còn đây, nếu không chỉ sợ sẽ làm ra hành động thái quá.
Nhìn thấy xung quanh không có ai, Lâm Văn đặt sọt trên lưng xuống, bắt đầu nhặt đá để vào sọt, trong quá trình đó, tất cả đá đều bị y nhẹ nhàng chuyển vào không gian hết.
Nhặt một hồi lâu, khi thấy nhặt chắc cũng đủ rồi, trong sọt chỉ có một tầng đã nhỏ mỏng thôi.
Lâm Văn nâng sọt lên, y thấy cũng khá nặng, Liệt cần nhiều đã như vậy, cũng không biết trường thương hắn muốn làm sẽ nặng như thế nào nữa.
Sau đó, y liền tranh thủ đào một ít rau dại ăn được sau đó nhanh chóng đi về nhà, trên đường trở về, y gặp phải nhiều thôn dân hơn.
Đa số thôn dân đều rất cần lao, một năm bốn mùa làm việc không ngừng mới có thể nuôi sống gia đình, nhà đại bá của y thì lại khác, lúc này chỉ sợ cả nhà vẫn đang còn ngủ nướng đấy.
Như những gì Lâm Văn nghĩ, lão thái thái tuổi già ngủ ít, đã vậy còn phải hầu hạ lão gia tử, cho nên phải thức dậy sớm.
Nhìn thấy trong phòng của lão đại không có chút động tĩnh gì, liền tức giận đập cửa bang bang, sáng sớm đã chửi bới om sòm, ồn ào đến mức hàng xóm cũng đau đầu.
Nếu Lâm Văn biết chuyện, chắc chắn sẽ vỗ tay vui vẻ khen hay.
Suốt đường đi, y tươi cười chào hỏi thôn dân, vừa về đến nhà liền đi thẳng vào phòng rồi đóng cửa lại, không màng đến hắc xà đang trừng mắt nhìn y, lắc mình tiến vào không gian.
Thật ra thì khi vào không gian y có thể để cả người tiến vào, nhưng mà trước đó sợ bị Lâm Võ phát hiện, cho nên thời điểm tiến vào cũng chỉ có ý thức vào mà thôi.
Y không phát hiện, thời điểm y đang muốn tiền vào không gian, một đạo hắc quang lao tới, cùng y biến mất ngay trong phòng.
“Sao ngươi lại vào đây được?!” Lâm Văn phát hiện trên tay mình đang treo gì đó, lập tức kinh hô.
☆
Y phát hiện tình trạng của nó không những không tệ đi, mà tình trạng này còn tốt hơn hôm qua rất nhiều nữa.
Lâm Văn thở phào nhẹ nhõm, xem ra, cho dù Nhật tinh hay là hồng ngọc củ cải thì ít nhiều gì cũng có chút tác dụng.
Y lại cho nó nửa thanh củ cải nữa, lúc này mới để nó ở nhà mà đi ra ngoài.
Lâm Văn cõng cái sọt trên lưng, sau đó đi về phía mà Ô Thạch không cần nữa được tập kết tại đó để nhặt đá.
Còn cái sọt này sao, là dùng để che mắt thiên hạ thôi, dù sao y cũng đâu thể quang minh chính đại thu vào không gian được đúng không.
Thời điểm trên bàn cơm, y cứ như vô tình mà đề cập đến nơi mà Ô Thạch bị vứt đi, Lâm Võ nói cho y biết nơi đó ở đây, cho nên giờ y mới đi nhặt.
Bây giờ thì y tạm thời không cần lo đến nguồn cung Ô Dương Thạch rồi, hy vọng Liệt cũng có thể cho y vài thứ.
“A Văn, sớm như vậy đã đến chân núi hái rau dại rồi sao?” Có người trong thôn đi ngang qua chào hỏi với Lâm Văn.
Mấy năm nay, bởi vì có sự tồn tại của linh điền, cho nên nơi để đào rau dại cũng càng lúc càng xa.
“Đúng vậy, nhân lúc còn sớm có ít người thì cũng có thể đào được nhiều hơn một chút a.” Lâm Văn cười trả lời.
“Đúng đấy, đi một mình nhớ cẩn thận nhé.”
“Vâng!”
Muốn đi đến nơi cần đến thì chắc chắn phải đi vòng qua linh điều, bởi vì trận pháp, cho nên xung quanh linh điền luôn bị sương mù bao phủ, không thể thấy rõ được tình huống bên trong.
Lâm Văn nhìn sương mù đang nhạt đi vài phần so với trước kia, ánh mắt lóe lên, xem ra những gì y làm trước đó đã bắt đầu có hiệu quả rồi.
Liêu đã gửi cho y thứ có thể phá hư sự vận hành của trận pháp, đó là một loại bột phấn, tên là Phệ Linh Phấn, cũng chính là một loại phát minh của Liêu.
Cách hoạt động của nó cũng đơn giản, ví dụ như khi ở trên trận bàn, nó có thể hấp thu linh khí trên trận bàn mà không làm ảnh hưởng đến kết cấu bên trong.
Đợi sau khi linh khí bên trong hao đi hết, Liêu liền có thể thong dong mà xem xét kết cấu bên trong của trận pháp, mà không cần lo lắng chủ nhân của nó có để lại bẫy.
Một khi bị ngoại lực mạnh mẽ phá giải thì sẽ khởi động thiết trí tự hủy, linh khí không còn, đương nhiên thiết trí tự hủy cũng sẽ không còn bất kỳ tác dụng gì.
Đương nhiên, Phệ Linh Phấn của Liêu cũng không phải vạn năng, có chỉ nhằm vào những thứ có cấp bậc tương đối thấp, nhưng nếu chỉ dùng cho khu vực xung quanh linh điền như vậy thì cũng đã đủ dùng rồi.
Thời điểm Lâm Văn đến được nơi mà Lâm Võ nói, thật sự nhịn không được há to miệng.
Mấy khối đá vỡ ở đây đã đã bị xếp thành ngọn núi nhỏ luôn rồi, phần lớn là Ô Thạch, cũng chính là Ô Dương Thạch cần cho giao dịch.
Phát tài lớn rồi!
Lâm Văn hận không thể nhào lên đem đống Ô Dương Thạch này rồi ném hết vào trong không gian, cũng may lý trí của y còn đây, nếu không chỉ sợ sẽ làm ra hành động thái quá.
Nhìn thấy xung quanh không có ai, Lâm Văn đặt sọt trên lưng xuống, bắt đầu nhặt đá để vào sọt, trong quá trình đó, tất cả đá đều bị y nhẹ nhàng chuyển vào không gian hết.
Nhặt một hồi lâu, khi thấy nhặt chắc cũng đủ rồi, trong sọt chỉ có một tầng đã nhỏ mỏng thôi.
Lâm Văn nâng sọt lên, y thấy cũng khá nặng, Liệt cần nhiều đã như vậy, cũng không biết trường thương hắn muốn làm sẽ nặng như thế nào nữa.
Sau đó, y liền tranh thủ đào một ít rau dại ăn được sau đó nhanh chóng đi về nhà, trên đường trở về, y gặp phải nhiều thôn dân hơn.
Đa số thôn dân đều rất cần lao, một năm bốn mùa làm việc không ngừng mới có thể nuôi sống gia đình, nhà đại bá của y thì lại khác, lúc này chỉ sợ cả nhà vẫn đang còn ngủ nướng đấy.
Như những gì Lâm Văn nghĩ, lão thái thái tuổi già ngủ ít, đã vậy còn phải hầu hạ lão gia tử, cho nên phải thức dậy sớm.
Nhìn thấy trong phòng của lão đại không có chút động tĩnh gì, liền tức giận đập cửa bang bang, sáng sớm đã chửi bới om sòm, ồn ào đến mức hàng xóm cũng đau đầu.
Nếu Lâm Văn biết chuyện, chắc chắn sẽ vỗ tay vui vẻ khen hay.
Suốt đường đi, y tươi cười chào hỏi thôn dân, vừa về đến nhà liền đi thẳng vào phòng rồi đóng cửa lại, không màng đến hắc xà đang trừng mắt nhìn y, lắc mình tiến vào không gian.
Thật ra thì khi vào không gian y có thể để cả người tiến vào, nhưng mà trước đó sợ bị Lâm Võ phát hiện, cho nên thời điểm tiến vào cũng chỉ có ý thức vào mà thôi.
Y không phát hiện, thời điểm y đang muốn tiền vào không gian, một đạo hắc quang lao tới, cùng y biến mất ngay trong phòng.
“Sao ngươi lại vào đây được?!” Lâm Văn phát hiện trên tay mình đang treo gì đó, lập tức kinh hô.
☆
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất