Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang
Chương 63: Thôn Trưởng Đã Trở Lại
Hai nhóm người này đều ở lại trong thôn, cho nên Lâm Võ liền không để cho ca ca hắn ra cửa nữa.
Ý hắn không phải là không muốn ca ca ra ngoài gặp người khác, mà là chuyện Võ Giả kinh nam bá nữ có rất nhiều.
Có người còn đặc biệt yêu thích song nhi, mà trong mắt Lâm Võ, ca ca hắn chỗ nào cũng tốt.
Đội săn thú dự bị trong thôn cũng ngừng luyện tập, nhưng mọi người vẫn luôn tự rèn luyện ở nhà, không hề trì hoàn.
Vừa lúc Lâm Võ đang có trong tay cuốn công pháp mới, cho nên cũng sẵn tiện lôi ra lý giải.
Khi nhàn rỗi hắn thường chạy đến nhà trưởng thôn, dò hỏi Điền An Huy về những vấn đề liên quan đến Võ Đường.
Có những lúc những học viên của Võ Đường luận bàn luyện tập với nhau, hắn cùng những thiếu niên khác trong thôn cũng sẽ đứng ở một bên quan sát học tập.
Mà dù Lâm Văn không đi ra ngoài, nhưng cũng từ Lâm Võ cùng với Tôn Khánh thường xuyên chạy qua chơi mà biết được không ít chuyện trong thôn.
Ví dụ như có nhiều người vào thôn như vậy, Điền thẩm cùng Điền An Lương trở nên cực kỳ bận rộn để thu xếp đồ ăn và chỗ ở cho bọn họ.
May mà bọn họ không phải đến ăn ở không, bọn họ sẽ lấy bạc ra đưa cho Điền thẩm cùng mấy thôn phụ nấu ăn cho bọn họ.
Những người có xe bò như Tôn thúc cũng phải thường xuyên lên trấn trên mua nguyên liệu nấu ăn.
Nhà Lâm Văn.
Tiểu Hỏa là tiền bối đến trước, vì vậy cực kỳ biết cách chiếu cố hậu bối.
Nếu dùng cách nói của Lâm Văn, nó đang săn sóc lấy lòng lão bà của mình, như vậy mới có thể để cho lão bà sinh một đàn con cho nó.
Cho nên, thời điểm Tôn Khánh đến nhà Lân Văn liền nhìn thấy một cảnh tượng hiếm lạ.
Con thỏ được nuôi đến mức màu lông bóng mượt đẹp nhất chính là Tiểu Hỏa, nó đang dẫn theo ba con thỏ mới nhảy lên nhảy xuống thành hàng trong sân.
Lúc thấy người lạ đến cũng không sợ, còn cố ý dẫn cả đám nhảy qua chân Tôn Khánh rồi vòng qua.
Tôn Khánh vừa chăm chăm nhìn Hỏa Trân Thỏ, vừa kể cho Lâm Văn nghe những chuyện trong thôn: “A Văn ca, huynh không biết nhà đại bá của huynh tích cực đến như thế nào đâu, lúc nào cũng vội vàng đi hầu hạ hai tên dược sư kia. Đệ lớn như vậy rồi nhưng chưa từng thấy tên Lâm Hào kia cần mẫn như vậy bao giờ. Nhưng mà tên này vẫn chẳng coi ai ra gì như cũ, bản thân hắn muốn vội vàng lấy lòng dược sư, nhưng lại gọi cha đệ tới, bảo cha đệ đi lên trấn trên mua đồ cho hắn, còn nói là do dược sư muốn như vậy, nếu không giúp thì nói cha đệ khinh thường dược sư, phi! Cái tên chó chết đó, chờ đến khi những người đó rời khỏi Khúc Điền thôn, xem đệ có đánh chết hắn không!”
Nói xong lời cuối cùng thì cũng không còn tâm tình đâu mà nhìn thỏ nữa, đối với hành động mà Lâm Hào sai khiến cha hắn, hắn cảm thấy bực bội không thôi, đúng là con chó chỉ biết ỷ thế hiếp người, đem những người trong thôn sai sử đến mức chạy vòng vòng.
Lâm Văn nghĩ một hồi thì cũng biết cái nhà đó đang có chủ ý gì, nhưng mà dù làm vậy cũng chưa chắc kiếm được chỗ tốt gì.
Những Võ Giả đó lang bạt bên ngoài nhiều, cũng gặp qua không ít người, mà xung quanh hai vị dược sư kia càng không thiếu người nịnh nọt.
Ai nhìn cũng biết Hoàng thị đang ôm tâm tư gì, còn có rất nhiều người muốn vuốt mông ngựa hơn chứ không phải chỉ nhà bọn họ.
Nhưng trước mắt thì, một nhà Tôn thúc đúng là xui xẻo.
Công sức của mình bị người khác cướp đi còn chẳng được trả công, y nghĩ nghĩ, cũng không có nghĩ ra biện pháp gì, bởi vì chỉ sợ cái nhà kia sẽ chơi xấu thôi.
Cái nhà đó khi làm việc chẳng có chút giới hạn gì cả, một nhà Tôn thúc không phải đối thủ của bọn họ, chỉ đành khuyên nhủ: “Thôn cứ nhịn trước đi, nói không chừng ngày mai ngày kia là trưởng thôn về rồi.”
Tôn Khánh cũng chỉ có thể tiếp tục càu nhàu một chút mà thôi, nhưng thật ra bản thân hắn cũng không có biện pháp đối phó kẻ tiểu nhân như Lâm Hào.
Nhưng mà hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, khiến cho hắn dùng cái giọng điệu vui sướng khi người gặp họa mà kể.
“Huynh có biết không, nha đầu Lâm Mai kia, vậy mà trang điểm đến mức yêu lí yêu khí (như yêu quái) mà lượn qua lượn lại trước mặt nhưng người đó, có không ít người trong thôn đang mắng sau lưng nàng ta cùng Hoàng thị đấy.”
Sắc mặt của Lâm Văn cũng trở nên khó coi.
Cái nhà đó, vì để có thể có được phú quý mà đúng là cái gì dám làm.
Nếu Lâm cha còn sống, khi nhìn thánh hành vi của cái nhà kia, chỉ sợ sẽ bị chọc tức đến hộc máu.
Lúc này, y càng thêm mong chờ trưởng thôn nhanh chóng trở về.
Trưởng thôn thường xuyên giao thiệp với thế giới bên ngoài, cho nên lời nói của ông vẫn rất có trọng lượng.
Bởi vì hành vi loại này của Lâm Mai cùng Hoàng thị, mà rất nhiều nhà trong thôn phải đóng cửa ở yên trong nhà, đặc biệt là những nhà có cô nương cùng với song nhi chưa lập gia đình, thì họ đóng cửa càng chặt hơn.
Ai cũng không dám tham phần phú quý này, hơn nữa những người đó nhìn cũng chẳng có vẻ gì là người tốt lành gì, nhà đàng hoàng ai dám gả qua chứ.
Lâm Võ cũng tức giận không thôi, đồng thời cũng lo lắng hành động của Lâm Hào cùng Hoàng thị có thể gây họa cho thôn hay không.
Vào thời điểm Khúc Điền thôn bị chọn họ làm cho chướng khí mù mịch, cuối cùng đoàn người của trưởng thôn cũng xuất hiện.
Dù Lâm Văn đang ở trong nhà cũng vẫn nghe thấy tiếng la hét của thôn dân: “Trưởng thôn đã về rồi! Trưởng thôn còn mang khách quý về nữa này!”
“Nghe nói trưởng thôn gặp phải một đàn yêu thú trong núi, may mà gặp được quý nhân nên mới thoát nạn!”
Thôn trưởng trở về, đã vậy trên người còn không bị trọng thương, thôn dân cứ như đã ăn được một viên thuốc an thần, cuối cũng cũng cảm thấy an tâm
Lâm Văn ở trong nhà, nhưng cũng có thể nhận ra sự nhẹ nhõm ẩn chứa trong giọng nói của họ, có thể thấy, địa vị cùng uy tín của trưởng thôn trong lòng thôn dân lớn như thế nào.
Thấy Lâm Võ muốn đi ra ngoài, Lâm Văn vội gọi hắn lại.
“A Võ, đợi đã, ta đến nhà trưởng thôn với đệ.”
“Được a, vậy chúng ta đi mau!” Lâm Võ suy nghĩ một hồi liền đồng ý.
Hiện tại, người tụ tập đến nhà trưởng thôn rất nhiều, hắn không tin những người đó dám gây chuyện trước mặt nhiều người như vậy, dù sao thì ca ca cũng không thể ở nhà mãi như vậy được.
Lâm Văn không sợ sẽ bị Linh Dược Sư nhìn thấu, bởi vì y đã trao đổi một thứ khác với Liêu rồi. Đó chính là ngọc bội ẩn dấu.
Khi mang lên người sẽ phần nào che giấu được hơi thở, ngoại trừ những người có thực lực cao mới có thể nhìn ra, thì ít nhất, hai Linh Dược Sư kia chắc chắn không nhìn ra được.
☆
Ý hắn không phải là không muốn ca ca ra ngoài gặp người khác, mà là chuyện Võ Giả kinh nam bá nữ có rất nhiều.
Có người còn đặc biệt yêu thích song nhi, mà trong mắt Lâm Võ, ca ca hắn chỗ nào cũng tốt.
Đội săn thú dự bị trong thôn cũng ngừng luyện tập, nhưng mọi người vẫn luôn tự rèn luyện ở nhà, không hề trì hoàn.
Vừa lúc Lâm Võ đang có trong tay cuốn công pháp mới, cho nên cũng sẵn tiện lôi ra lý giải.
Khi nhàn rỗi hắn thường chạy đến nhà trưởng thôn, dò hỏi Điền An Huy về những vấn đề liên quan đến Võ Đường.
Có những lúc những học viên của Võ Đường luận bàn luyện tập với nhau, hắn cùng những thiếu niên khác trong thôn cũng sẽ đứng ở một bên quan sát học tập.
Mà dù Lâm Văn không đi ra ngoài, nhưng cũng từ Lâm Võ cùng với Tôn Khánh thường xuyên chạy qua chơi mà biết được không ít chuyện trong thôn.
Ví dụ như có nhiều người vào thôn như vậy, Điền thẩm cùng Điền An Lương trở nên cực kỳ bận rộn để thu xếp đồ ăn và chỗ ở cho bọn họ.
May mà bọn họ không phải đến ăn ở không, bọn họ sẽ lấy bạc ra đưa cho Điền thẩm cùng mấy thôn phụ nấu ăn cho bọn họ.
Những người có xe bò như Tôn thúc cũng phải thường xuyên lên trấn trên mua nguyên liệu nấu ăn.
Nhà Lâm Văn.
Tiểu Hỏa là tiền bối đến trước, vì vậy cực kỳ biết cách chiếu cố hậu bối.
Nếu dùng cách nói của Lâm Văn, nó đang săn sóc lấy lòng lão bà của mình, như vậy mới có thể để cho lão bà sinh một đàn con cho nó.
Cho nên, thời điểm Tôn Khánh đến nhà Lân Văn liền nhìn thấy một cảnh tượng hiếm lạ.
Con thỏ được nuôi đến mức màu lông bóng mượt đẹp nhất chính là Tiểu Hỏa, nó đang dẫn theo ba con thỏ mới nhảy lên nhảy xuống thành hàng trong sân.
Lúc thấy người lạ đến cũng không sợ, còn cố ý dẫn cả đám nhảy qua chân Tôn Khánh rồi vòng qua.
Tôn Khánh vừa chăm chăm nhìn Hỏa Trân Thỏ, vừa kể cho Lâm Văn nghe những chuyện trong thôn: “A Văn ca, huynh không biết nhà đại bá của huynh tích cực đến như thế nào đâu, lúc nào cũng vội vàng đi hầu hạ hai tên dược sư kia. Đệ lớn như vậy rồi nhưng chưa từng thấy tên Lâm Hào kia cần mẫn như vậy bao giờ. Nhưng mà tên này vẫn chẳng coi ai ra gì như cũ, bản thân hắn muốn vội vàng lấy lòng dược sư, nhưng lại gọi cha đệ tới, bảo cha đệ đi lên trấn trên mua đồ cho hắn, còn nói là do dược sư muốn như vậy, nếu không giúp thì nói cha đệ khinh thường dược sư, phi! Cái tên chó chết đó, chờ đến khi những người đó rời khỏi Khúc Điền thôn, xem đệ có đánh chết hắn không!”
Nói xong lời cuối cùng thì cũng không còn tâm tình đâu mà nhìn thỏ nữa, đối với hành động mà Lâm Hào sai khiến cha hắn, hắn cảm thấy bực bội không thôi, đúng là con chó chỉ biết ỷ thế hiếp người, đem những người trong thôn sai sử đến mức chạy vòng vòng.
Lâm Văn nghĩ một hồi thì cũng biết cái nhà đó đang có chủ ý gì, nhưng mà dù làm vậy cũng chưa chắc kiếm được chỗ tốt gì.
Những Võ Giả đó lang bạt bên ngoài nhiều, cũng gặp qua không ít người, mà xung quanh hai vị dược sư kia càng không thiếu người nịnh nọt.
Ai nhìn cũng biết Hoàng thị đang ôm tâm tư gì, còn có rất nhiều người muốn vuốt mông ngựa hơn chứ không phải chỉ nhà bọn họ.
Nhưng trước mắt thì, một nhà Tôn thúc đúng là xui xẻo.
Công sức của mình bị người khác cướp đi còn chẳng được trả công, y nghĩ nghĩ, cũng không có nghĩ ra biện pháp gì, bởi vì chỉ sợ cái nhà kia sẽ chơi xấu thôi.
Cái nhà đó khi làm việc chẳng có chút giới hạn gì cả, một nhà Tôn thúc không phải đối thủ của bọn họ, chỉ đành khuyên nhủ: “Thôn cứ nhịn trước đi, nói không chừng ngày mai ngày kia là trưởng thôn về rồi.”
Tôn Khánh cũng chỉ có thể tiếp tục càu nhàu một chút mà thôi, nhưng thật ra bản thân hắn cũng không có biện pháp đối phó kẻ tiểu nhân như Lâm Hào.
Nhưng mà hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, khiến cho hắn dùng cái giọng điệu vui sướng khi người gặp họa mà kể.
“Huynh có biết không, nha đầu Lâm Mai kia, vậy mà trang điểm đến mức yêu lí yêu khí (như yêu quái) mà lượn qua lượn lại trước mặt nhưng người đó, có không ít người trong thôn đang mắng sau lưng nàng ta cùng Hoàng thị đấy.”
Sắc mặt của Lâm Văn cũng trở nên khó coi.
Cái nhà đó, vì để có thể có được phú quý mà đúng là cái gì dám làm.
Nếu Lâm cha còn sống, khi nhìn thánh hành vi của cái nhà kia, chỉ sợ sẽ bị chọc tức đến hộc máu.
Lúc này, y càng thêm mong chờ trưởng thôn nhanh chóng trở về.
Trưởng thôn thường xuyên giao thiệp với thế giới bên ngoài, cho nên lời nói của ông vẫn rất có trọng lượng.
Bởi vì hành vi loại này của Lâm Mai cùng Hoàng thị, mà rất nhiều nhà trong thôn phải đóng cửa ở yên trong nhà, đặc biệt là những nhà có cô nương cùng với song nhi chưa lập gia đình, thì họ đóng cửa càng chặt hơn.
Ai cũng không dám tham phần phú quý này, hơn nữa những người đó nhìn cũng chẳng có vẻ gì là người tốt lành gì, nhà đàng hoàng ai dám gả qua chứ.
Lâm Võ cũng tức giận không thôi, đồng thời cũng lo lắng hành động của Lâm Hào cùng Hoàng thị có thể gây họa cho thôn hay không.
Vào thời điểm Khúc Điền thôn bị chọn họ làm cho chướng khí mù mịch, cuối cùng đoàn người của trưởng thôn cũng xuất hiện.
Dù Lâm Văn đang ở trong nhà cũng vẫn nghe thấy tiếng la hét của thôn dân: “Trưởng thôn đã về rồi! Trưởng thôn còn mang khách quý về nữa này!”
“Nghe nói trưởng thôn gặp phải một đàn yêu thú trong núi, may mà gặp được quý nhân nên mới thoát nạn!”
Thôn trưởng trở về, đã vậy trên người còn không bị trọng thương, thôn dân cứ như đã ăn được một viên thuốc an thần, cuối cũng cũng cảm thấy an tâm
Lâm Văn ở trong nhà, nhưng cũng có thể nhận ra sự nhẹ nhõm ẩn chứa trong giọng nói của họ, có thể thấy, địa vị cùng uy tín của trưởng thôn trong lòng thôn dân lớn như thế nào.
Thấy Lâm Võ muốn đi ra ngoài, Lâm Văn vội gọi hắn lại.
“A Võ, đợi đã, ta đến nhà trưởng thôn với đệ.”
“Được a, vậy chúng ta đi mau!” Lâm Võ suy nghĩ một hồi liền đồng ý.
Hiện tại, người tụ tập đến nhà trưởng thôn rất nhiều, hắn không tin những người đó dám gây chuyện trước mặt nhiều người như vậy, dù sao thì ca ca cũng không thể ở nhà mãi như vậy được.
Lâm Văn không sợ sẽ bị Linh Dược Sư nhìn thấu, bởi vì y đã trao đổi một thứ khác với Liêu rồi. Đó chính là ngọc bội ẩn dấu.
Khi mang lên người sẽ phần nào che giấu được hơi thở, ngoại trừ những người có thực lực cao mới có thể nhìn ra, thì ít nhất, hai Linh Dược Sư kia chắc chắn không nhìn ra được.
☆
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất