Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 64: Hai Vị Ân Nhân

Trước Sau
Lúc này, nhà của trưởng thôn cực kỳ náo nhiệt, viện môn rộng mở, trong nhà chỉ toàn người và người, phần lớn đều đứng, mà ở trong nhà chính, ở vị trí chủ vị là hai nam nhân trẻ tuổi đang ngồi.

Mặc dù trưởng thôn Điền Trường Vinh nhìn bề ngoài có chút chật vật, còn nhìn thấy một số vết bầm cùng trầy xước, nhưng tinh thần lại có chút phấn khởi, khiến cho Điền thẩm cùng hai nhi tử của ông nhìn mà có chút thở phào nhẹ nhõm.

“Chương đại nhân, Hàm đại nhân, đa tạ hai người đã cứu nhà ta ra khỏi cửa tử rồi còn cùng nhau vào núi.” Điền thẩm cố ý dùng loại trà tốt nhất để chiêu đãi hai người.

Nhiều ngày nay, vì để chiêu đã tốt cho Lỗ đạo sư của Võ Đường, bà cố ý sai nhi tử lên trấn trên mua trà tốt về, tốn không ít ngân lượng.

Nhưng hiện tại, xem ra nhiều ngân lượng như thế hao ra ngoài cũng rất đáng giá.

Nếu không, một khi đương gia xảy ra chuyện, nhi tử sẽ không còn cách nào tiếp tục theo học trong Võ Đường được nữa, mà phải quay về thôn kế thừa vị trí của cha hắn, đồng thời còn phải dẫn dắt đội săn thú.

Ở chủ vị, nam nhân trẻ tuổi sang sảng cười, nói: “Đại tẩu đừng khách khí như vậy, đối với chúng ta mà nói thì đó chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi, với cả chúng ta cũng rất thưởng thức nhân phẩm của Điền lão ca đây.”

Bên cạnh, những thành viên của đội săn thú vào núi trở về đang giải thích cho thôn dân cùng người của Võ Đường tình hình lúc ấy.

Lúc ấy, bọn họ gặp phải một đàn yêu thú, tình hình của mọi người thật sự rất nguy cấp.

Trưởng thôn muốn tự mình chế trụ yêu thú để mọi người trong đội nhanh chóng quay về thôn, nhưng người của đội săn thú cũng không muốn để một mình trưởng thôn ở lại.

Ngay khi có một số người thân thủ tốt cũng muốn ở lại chống đỡ cùng trưởng thôn, để những người khác quay về thôn báo tin, thì đúng lúc đó, hai vị trẻ tuổi này xuất hiện, khí thể vừa xuất ra, liền dẹp yên đám yêu thú kia, nguy cơ lập tức được giải trừ.

Rồi sau đó, đoàn người của trưởng thôn nhiệt tình mời hai vị trẻ tuổi kia về Khúc Điền thôn nghỉ chân, cho nên bây giờ mới xuất hiện cảnh tượng này.

Lúc đầu, Lỗ Thụ đạo sư vẫn còn ngồi ở ghế chủ vị, nhưng giờ phút này lại ngồi vị trí phía dưới hai người trẻ tuổi kia, đứng phía sau ông chính là học viên của Võ Đường mà ông mang đến, có hai người kề tai nói nhỏ.

“Rốt cuộc thì hai người này có thực gì? Đến mức mà Lỗ đạo sư của chúng ta còn phải khiêm nhượng như vậy?”



Lúc này Lỗ Thụ đang nói chuyện với hai người kia bằng ngữ khí khách khí cùng khen ngoại.

“Ai mà biết a, nhưng mà bọn họ thật trẻ, không giống người của Ô Sơn trấn chúng ta, có lẽ là người từ bên ngoài tới.”

“Các ngươi câm miệng!” Lỗ Thụ quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ một cái, hạ giọng trách mắng.

“Vị Chương đại nhân kia, thực lực ít nhất cũng đã là Võ Giả, một thân lực lượng thu phát tự nhiên, há là người mà các ngươi có thể phân biệt được ra hay sao.”

Trên Võ Đồ, theo cấp bậc tăng dần lần lượt là Võ Giả, Võ Sư, Đại Võ Sư, Võ Vương.

Lúc đầu khi ông nhìn thấy cũng kinh ngạc không thôi.

Ông là đạo sư của Võ Đường, đã cùng Võ Đường đi qua phủ thành, đã gặp qua những thanh niên tài tuấn trong phủ thành, có thiên tài mà Võ Đường chào mời, cũng có những con cháu kiệt xuất được các đại gia tộc bồi dưỡng, dù tuổi còn trẻ nhưng thực lực không yếu.

Nhưng bây giờ, những người đó hoàn toàn không thể nào sánh với hai vị trẻ tuổi trước mặt này, cho nên ông sao có thể không khiếp sợ được.

Ông không ngờ, nhân vật bực này lại có thể bị hấp dẫn đến đây, không biết sau này còn có đại nhân vật gì nữa xuất hiện hay không đây.

Ánh mắt của học viên Võ Đường nhìn về phía hai người kia lập tức trở nên nóng rực hẳn lên

Học viên gia nhập Võ Đường, không có ai không muốn đột phá khỏi Võ Đồ mà tiến vào giai đoạn cao hơn là Võ Giả, nhưng đột phá đâu có dễ dàng như vậy.

Mà có một vị mặc áo dài khác lại đang mặc phục sức của Linh Sư, không biết hắn là Linh Dược Sư hay là Linh Phù Sư, nhưng có thể cùng Chương đại nhân ngồi ngang hàng, thì chắc chắn không phải là Linh Sư bình thường.

Lâm Văn cùng Lâm Võ cũng đang chen chúc trong đám người mà xem tình hình bên trong nhà chính,

Sau khi tìm được rồi hỏi thăm tình hình từ đội săn thú đã trở về một chút, mới biết được chuyện mà bọn họ đã trải qua, vì vậy mà cũng cả kinh một hồi.

Lâm Võ cũng giống như những học viên của Võ Đường, kính nể cùng khao khát với người ngồi ở vị trí chủ vị không thôi.



Trong lòng Lâm Văn cũng cực kỳ khiếp sợ, vừa nghe đã biết là cực kỳ nguy hiểm rồi

Nếu không phải nhờ có hai vị trẻ tuổi kia, không biết đội sau thú sẽ có bao nhiêu người có thể trở về, có lẽ ngay cả trưởng thôn cũng phải hi sinh.

Hơn nữa, điều khiến y kinh ngạc hơn là thái độ của họ đối với trưởng thôn cùng Điền thẩm.

Ngay cả người của Võ Đường cũng tự cao tự đại về thân phận của mình, vậy mà Chương Võ Giả kia lại xưng hô gọi “Đại tẩu”, “Điền lão ca”, nhìn có vẻ cực kỳ bình dị gần gũi.

Lâm Võ đem tin tức mình biết được chia sẻ với Tôn Khánh, nghe xong, hai mắt Tôn Khánh sáng lên.

“Nếu một ngày nào đó ta cũng có thể đạt tới trình độ đó thì tốt rồi, tay cũng không cần động liền có thể đuổi đám yêu thú đi, lão cha của ta chắc chắn sẽ không tiếp tục mắng ta nữa.”

Vừa lúc, lão cha cũng hắn cũng đi tới, nghe thấy lời này liền tức giận mà tát một cái vào sau đầu của hắn.

“Đừng có trèo quá cao, con chỉ cần cần mẫn luyện võ như A Võ, thì ta đã cảm tạ trời đất lắm rồi.”

Tôn Khánh che đầu hô đau, không dám kêu quá lớn, Lâm Võ quay đầu che miệng cười trộm, bả vai của Lâm Văn cũng run run.

Thời điểm mấy người họ đang cười đùa, không phát hiện ra hai vị trẻ tuổi trên kia cũng nhìn thoáng qua bên này, đặc biệt là người mặc áo dài, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Bên cạnh, một thiếu niên cũng đang theo học trong đội săn thú dự bị, quay qua làm mặt quỷ với Lâm Võ, nói: “Nhìn đi, Lỗ đạo sư của Võ Đường cũng đang cực kỳ cung kính đối với hai vị kia, còn hai cái tên dược sư kia vẫn luôn không xuất hiện, ngay cả vị đường ca cùng đại bá mẫu mẫu nhà ngươi cũng không thấy bóng dáng đây, ngươi nói coi, bọn họ sẽ không nghĩ đến chuyện muốn hai vị đại nhân qua lấy lòng đấy chứ, ta nghe nói, hai người họ đến từ địa phương lớn nào đó đấy.”

Lâm Võ bĩu môi: “Ai quan tâm mấy người nhà đó chứ, bọn họ thích làm gì làm gì đi.”

Thiếu niên cùng Tôn Khánh đồng tình mà vỗ vỗ vai Lâm Võ, có cái loại thân thích như vậy, đúng là xui xẻ tám đời, may mà bây giờ trưởng thôn đã trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau