Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 80: Đánh Giết Tới Cửa (2)

Trước Sau
Cuối cùng Lâm Hào cũng bắt được cơ hội đoạt mệnh mà lao ra ngoài chạy như điên, vừa nắm được cửa phòng liền chạy ra ngoài.

Nhìn thấy ông nội bà nội cứ như nhìn thấy cứu tinh, liều mạng chạy qua:

“Ông nội bà nội mau cứu con, Lâm Võ điên rồi, hắn thật muốn giết con!”

“A —— đại tôn tử của ta ——”

Lão thái thái nhìn thấy thảm trạng của đại tôn tử liền thiếu chút nữa không thở nổi.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Lão gia tử còn có một chút lý trí, mặc dù ông ta coi trọng một nhà lão đại cùng đại tôn tử, nhưng cũng biết Lâm Võ không phải người vô cớ gây rồi.

Nhưng Lâm Võ sao có thể buông tha tên khốn kiếp Lâm Hào này, vẫn cứ đuổi theo đánh người, thậm chí khi nhìn thấy nhị lão xuất hiện ngăn trở, ánh mắt hắn càng thêm tàn nhẫn.

Nếu không đem cái tên Lâm Hào giải quyết triệt để, hắn sợ, có ông bà nội chống lưng, không quá hai ngày hắn ta sẽ lại nhảy nhót.

Cho nên, Lâm Hào nhanh, nhưng tốc độ của Lâm Võ càng nhanh hơn, vài bước đã nhảy đến phía sau Lâm Hào.

Một tay nắm lấy cổ áo hắn ta, cánh tay dùng lực, hung hăng giơ Lâm Hào lên quăng về phía trước ngay trước mặt mọi người, đồng thời, tay hắn nắm chặt đánh thật mạnh vào bụng Lâm Hào, một kích này, hắn dùng toàn lực mà đánh.

“Phốc!”

Lâm Hào bị đánh bay ra ngoài, phun ngụm máu tươi ngay giữa không trung, người ngã trên mặt đất liền xụi lơ, sắc mặt trắng xanh, không còn phát ra bất kỳ âm thanh nào.

“A —— giết người ——”

Khóe mắt lão thái thái như muốn nứt ra, bà ta thét chói tai, hai mắt trắng dã, bị dọa ngất ngay lập tức.

Lão gia tử lảo đảo một chút, cũng thiếu chút nữa ngất đi, nhưng lúc này ông ta thật sự không dám ngã xuống, đại tôn tử bị một tôn tử khác đánh đến mức không rõ sống chết, run run nói:



“Mau, mau đỡ ta qua đó xem A Hào.”

Những người khác đều bị một màn này làm cho sững sờ, có một người phản ứng nhanh, nhanh chóng chạy đến đỡ lão gia tử, đồng thời không dám tin mà nhìn về phía Lâm Võ đang như cuồng thú phẫn nộ.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì là khiến cho Lâm Võ mang dáng vẻ như muốn giết người như vậy, làm hàng xóm nhiều năm, bọn họ biết Lâm Võ là loại người gì.

Bọn họ hiểu rất rõ về hắn, không phải chỉ vì vài câu mắng của lão thái thái liền thật sự nghĩ hắn là súc sinh, là không tốt, nhưng mà… cho dù có tức giận như thế nào, cũng không thể đánh giết ra mạng người được a.

Lão gia tử run rẩy được người khác đỡ đến bên cạnh Lâm Hào, cong eo muốn cúi xuống.

Thôn dân đỡ ông biết ông muốn làm cái gì, thay ông ngồi xổm xuống, duỗi tay đến dưới mũi Lâm Hào, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, vẫn còn thở, đứng dậy thở phào nhẹ nhõm, nói:

“Lâm đại gia, A Hào chưa chết, vẫn còn thở.”

Lão gia tử cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, trên người còn chút sức lực, vừa nhờ hàng xóm đi mời Lữ dược sư đến chẩn trị cho tôn tử, vừa tức giận mắng Lâm Võ:

“Ngươi nói đi, rốt cuộc thì ngươi cùng đường ca của ngươi có bao nhiêu đại thù, mà muốn đem người đánh chết? Có phải ngay cả ông bà nội ngươi ngươi cũng muốn đánh chết hay không?”

Lời sau có chút nặng nề, lão gia tử thật sự rất tức giận, nói chuyện cũng có chút tàn nhẫn.

Biểu tình của Lâm Võ vẫn dữ tợn như cũ, ngẩng đầu nhìn ông nội hắn:

“Là thù lớn đến mức nếu không phải hắn chết thì chính là ta chết, lần trước ta cùng ca ca của ta đã nói, nên hiếu kính ông bà, ta cùng ca ca sẽ làm tròn bổn phận nên có, nhưng các ngươi cũng đừng nên ép người đến mức qía độc ác như vậy, ta cùng ca ca chỉ muốn sống cho thật tốt mà thôi, nhưng tên còn không bằng cả súc sinh này đã làm gì? Đường ca? Hắn không xứng!”

“Ông nội có phải vì chuyện hắn trở thành tam cấp Võ Đồ mà cao hứng? Nhưng ông có biết hắn làm như thế nào để đột phá không? Hắn đem thân muội muội của hắn đẩy lên giường của Phùng dược sư, dựa vào bán thân thể của muội muội để có được thuốc giúp hắn có thể đột phá, này còn chưa đủ, còn đánh chủ ý lên ca ca của ta, khuyến khích bà la sát nương của hắn kia đưa theo hai hộ vệ của dược sư, muốn đưa ca ca ta cho hai tên hộ vệ đó chà đạp, ha, ông nội, đây là tôn tử yêu quý của ngươi, là đường ta của ta cùng ca ca của ta sao? Loại đường ca này, ta cùng ca ca trèo cao không nổi, từ nay về sau, ta cùng ca sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào với cái tên Lâm Hào ngay cả súc sinh cũng không bằng này, ông đừng khuyên cái gì mà huynh đệ tương đỡ, huynh đệ của ta chỉ có ca ca của ta, không liên quan gì đến một nhà đại bá cả!”

Lâm Võ tàn nhẫn nói ra những lời đó, khiến cho lão gia tử cùng những thôn dân đang ở đó chấn động, không dám tin mà nhìn lão gia tử cùng Lâm Hào đang nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự

Ngay cả thôn dân mới vừa rồi còn cảm thấy Lâm Võ có chút quá, lo lắng cho sinh tử của Lâm Hào, cũng không tự chủ được mà lui lại phía sau mấy bước, cách xa Lâm Hào ra một chút.

Nếu thật sự như những gì hắn nói, vậy Lâm Hào… đúng là ngay cả súc sinh của không bằng!

Sắc mặt của Lão gia tử xanh mét, cho dù như thế nào cũng không dám tin đại tôn tử mà mình luôn yêu thương, sẽ làm ra loại chuyện táng tận thiên lương như vậy.



Ngón tay ông run rẩy chỉ vào Lâm Hào, run run hỏi:

“Chuyện này… Là thật sự sao?”

Có vài thôn nhỏ giọng nghị luận:

“Chẳng trách mấy ngày nay Hoàng thị vui vẻ cứ như nhặt được bánh có nhân từ trên trời rơi xuống vậy, từ tối hôm qua đã bắt đầu thổi phồng nói mình là mẹ vợ của dược sư đại nhân, bà ta thật đúng người làm mẹ sao? Lâm Mai nha đầu mới bao lớn đâu chứ?”

“Xem ra đúng thật là có được chỗ tốt rồi, Hoàng thị sớm thổi phồng nhi tử của bà ta đã lên Võ Đồ tam cấp, hơn nữa, chỉ cần dược sư đại nhân vui vẻ là lập tức có thể lên thẳng Võ Đồ tứ cấp, ta đã nói mà, cái loại lười biếng đó không đi luyện võ sao có thể đột phá được chứ, thì ra…”

Thì ra cái gì, ý nghĩa trong đó không cần nói cũng hiểu, lão gia tử sao có thể không nghe hiểu cơ chứ.

Ông hoàn toàn không thể tin được đại tôn tử sẽ làm ra loại chuyện bị người khác thóa mạ như vậy, cuối cùng không thể chống đỡ được nữa, trước mắt tối sầm, ngã gục xuống đất.

“Lâm đại gia…”

Thôn dân vội vàng chạy qua đỡ.

Ánh mắt Lâm Võ phức tạp mà nhìn lão gia tử một cái, mím môi nói:

“Ta đi mời Lữ dược sư tới xem cho ông nội.”

Thời điểm hắn xoay người chạy ra ngoài, còn chán ghét nhìn Lâm Hào, nhấn mạnh.

“Ta chỉ chịu trách nhiệm gọi người đến xem cho ông nội, những người khác ta mặc kệ.”

Nói xong thì nhanh chóng chạy ra ngoài, thôn dân bị khí thế một đứa trẻ mười bốn tuổi chấn trụ, chờ sau khi hắn rời đi liền quay mặt nhìn nhau, thở ngắn than dài.

Mọi người không thể chỉ trích hành động của Lâm Võ, kết cục này của Lâm Hào, là do hắn đáng bị vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau