Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 81: Tới Cửa Bồi Tội (1)

Trước Sau
Đi cùng với Lâm Võ còn có Tôn Khánh, cũng nhìn thấy hắn chạy về phía Lâm gia đại phòng bên kia.

Không cần đoán cũng biết, hắn đây là đi tìm Lâm Hào tính sổ, cũng không đi theo xem náo nhiệt, cất bước chạy trở về.

Hắn lại chạy về sân viện của Lữ dược sư, thò đầu nhìn vào bên trong, bị Lữ dược sư phát hiện cười mắng một câu, kêu hắn tiến vào.

Tôn Khánh tận mắt nhìn thấy Hàm đại nhân quý khí văn nhã kia, vừa ra tay liền đem hai lục cấp Võ Đồ đánh cho bị thương, trong lòng càng thêm vừa kính lại vừa sợ với hắn, cho nên không dám tùy tiện mà xông vào.

Hắn thăm dò ngẩng đầu nhìn Lâm Văn cùng Hàm đại nhân và cả Lữ dược sư đang ngồi cùng nhau, còn có vị Chương đại nhân đã cứu toàn đội săn thú kia nữa

Trong lòng hắn bội phục Lâm Văn không thôi, đồng thời còn cực kỳ hâm mộ, vì y có thể ngồi cùng người vừa cường đại lại vừa đẹp kia, đáng tiếc hắn không dám.

Tôn Khánh không yên mà cọ tới có lui, phát hiện Lâm Văn quay đầu lại nhìn qua, vội vẫy vẫy tay với Lâm Văn.

Lâm Văn đứng dậy nói một tiếng với Hàm Mặc Chương Uyên cùng Lữ dược sư rồi đi qua, cười nói:

“Đệ đang làm cái gì vậy?”

Tôn Khánh hạ giọng nói:

“A Văn huynh có biết A Võ làm gì không? Đệ thấy hắn muốn đi tìm tên hỗn đản Lâm Hào kia tính sổ, có khi nào hắn chịu thiệt thòi không?”

Hắn trở về là để mật báo, tốt nhất là tìm người được người đến chống lưng cho Lâm Võ.

Bởi vì hắn biết rất rõ, Lâm gia nhị lão rất bất công, đặc biệt là lão thái thái.

Bà ta căn bản không coi huynh đệ Lâm Văn Lâm Võ thành tôn tử của mình, nói rằng coi họ thành kẻ thù cũng không quá.

Lâm Văn rũ mắt cười nhạt, lại khiến cho Tôn Khánh cảm nhận được một cổ lạnh lẽo, Lâm Văn nói:

“Yên tâm đi, A Võ dư sức thu thập được tên Lâm Hào kia, cho dù có trưởng bối ngăn cản, lần này A Võ cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.”

Y thân là thiếu niên, nhưng linh hồn lại là của một người trưởng thành.

Có lẽ mới đầu y còn chưa kịp nhận ra Hoàng thị mang theo hai hộ vệ lại đây làm gì, nhưng sau một loạt chuyện xảy ra, nếu y còn không nhận ra thì đúng là quá ngu rồi.



Bởi vì mối quan hệ của Lâm cha, y hoàn toàn không muốn làm ra điều gì quá phận với cái nhà kia, không ngờ bọn họ lại làm đến cái mức này, vậy thì không thể trách hắn vô tình được.

Lâm Võ cùng y sống nương tựa lẫn nhau, coi nhau là người quan trọng nhất, vì vậy y chịu nhục, Lâm Võ sao có thể có thể không phẫn nộ.

Cho nên khi nghe Tôn Khánh nói A Võ tìm Lâm Hào tính sổ, y chẳng có chút gì là ngoài ý muốn cả.

Đối với y, Lâm Hào không phải không từ từ thủ đoạn để có thể bò lên bị trí mà hắn muốn sao, vậy phương pháp trả thù tốt nhất chính là hoàn toàn huỷ đi hy vọng của hắn.

Y tin, A Võ hiểu loại phương pháp này hơn cả y, chắc chắn sẽ không có cái gọi là nương tay với “Thân nhân” này.

“A Võ thật sự lợi hại như vậy sap? Hắn rốt cuộc đã là cấp mấy rồi?”

Tôn Khánh không ngờ Lâm Văn sẽ có lòng tin với Lâm Võ như vậy.

“Tứ cấp.”

Khí vị lạnh lẽo trên người Lâm Văn như tan đi, trên giương mắt lộ ra nụ cười tự hào.

Thấy y cười, Tôn Khánh đang nhìn y chằm chằm chờ đáp áp, đột nhiên bị loại nụ cười như băng tuyết chợt tan này giết đến trước mặt, mặt hắn rực đỏ cả lên.

Hắn không ngờ Lâm Văn mà hắn luôn quen biết khi cười rộ lên sẽ đẹp như vậy, hoàn toàn không kém vị Hàm đại nhân kia chút nào.

Lâm Văn nhìn thấy Tôn Khánh đỏ mặt, không hiểu hắn đang bị làm sao, đột nhiên Tôn Khánh quay đầu bỏ chạy, chỉ để lại một câu:

“Đệ đi xem A Võ.”

Chớp mắt, người đã chạy biến mất dạng, chỉ để lại Lâm Văn đang khó hiểu.

Lữ dược sư cũng nhìn thấy cảnh này, không khỏi lắc đầu bật cười.

Đứa nhỏ Lâm Văn này, sao lại trở nên trì độn như vậy chứ?

Hay là từ trước đến nay vẫn luôn trì độn như vậy, nhưng mà bởi vì đã sớm đính hôn cho nên mới không nhận ra.

Đương nhiên hắn không cho rằng Tôn Khánh thích Lâm Văn, chỉ là thiếu niên, nhìn thấy người lớn lên xinh đẹp khó tránh khỏi nhịn không được mà đỏ mặt ngượng ngùng thôi.

Chờ Lâm Văn trở về, Lữ dược sư lại tinh tế đánh giá y một phen.



Đứa nhỏ này lớn lên không giống cha y cũng chẳng giống Trần thị, so với hai phu thê bọn họ thì nhìn còn xuất chúng hơn một chút

Nhưng mà trước đây, tính tình y hướng nội lại thẹn thùng, ít khi ra ngoài, cho nên không có quá nhiều người chú ý đến tướng mạo của y.

Bây giờ tính tình của y đã cởi mở hơn, nhiều thêm vài phần linh khí, tại sơn thôn này, đúng là có vẻ không bình thường.

Chẳng trách tên Lâm Hào kia sẽ đánh chủ ý lên đầu Lâm Văn, chỉ sợ hắn cũng chú ý tới điểm này.

Lâm Văn khó hiểu, không hiểu vì sao Lữ dược sư lại cứ nhìn mình, Lữ dược sư cười cười không nói gì, tiếp tục nói chuyện với hai ngươi Hàm Mặc Chương Uyên.

Lâm Văn không để trong lòng, ngoan ngoãn ngồi một bên châm trà đổ nước cho ba người.

Chuyện Lâm Văn có thiên phú trở thành Linh Sư, Lữ dược sư cùng Hàm Mặc đã thương lượng qua, quyết định tạm thời không nói chuyện này ra ngoài, Lâm Văn cũng càng không muốn chọc người chú ý.

Lại nói chuyện một hồi, một đoàn người đã trở về.

Ba người Lữ dược sư bao gồm Lâm Văn cũng đoán được đây là chuyện gì.

Trước đó, Hàm Mặc đã giải thích cho Lâm Văn biết về tình hình của Đan sư và Linh dược sư ở Ô Sơn trấn, giải thích đủ để cho y hiểu, ở chỗ này, địa vị của Đan sư cao bao nhiêu.

Cho nên, chỉ cần hai dược sư kia nhận ra huy chương Đan sư của Hàm Mặc, bảo đảm tè ra quần mà chạy tới bồi tội.

Tốt nhất có thể lấy lòng Hàm Mặc, nếu để cho hắn ra tay chỉ điểm một chút ít gì đó, như vậy đủ cho hai vị dược sư đặc biệt là Lý dược sư cao cấp kia hưởng thụ một phen.

Quả nhiên, trưởng thôn đang mang hai dược sư ngày thường cao cao tại thượng khinh thường thôn dân Khúc Điền thôn đến đây.

Trong đó có Phùng dược sư, ngay cả đi đường cũng không xong, có thể thấy hai chân đang phát run rất rõ ràng.

Sắc mặt của hắn trắng bệch, hiển nhiên là đang sợ hãi không thôi, còn vị hộ vệ bị đả thương kia cũng đang được nâng vào.

Vết thương trên đùi vẫn chưa được xử lý chút nào, những thôn dân khác rất tự giác mà ở ngoài chờ, nếu cùng tiến vào, viện này cũng không chứa được nhiều người như vậy.

Trưởng thôn đem huy chương trả lại cho Hàm Mặc, Lý dược sư thấy vị Đan sư này trẻ tuổi như thế, càng thêm buồn bực họ Phùng lại đắc tội một đại nhân vật như vậy.

Không cần nghĩ cũng biết, vị Hàm đan sư này chắc chắn là thanh niên tài tuấn mà các thế lực bên ngoài trọng điểm bồi dưỡng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau