Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 85: Xử Trí (1)

Trước Sau
Lão thái thái vừa nghe không thể khôi phục nguyên trạng được, tức khắc liền trở nên không cao hứng.

Tôn tử bảo bối của bà ta rõ ràng là tam cấp Võ Đồ, tương lai sẽ càng thêm tươi đẹp, bà ta là bà nội cũng có thể đi theo uy phong, sao có thể không còn được như trước được chứ.

Rõ ràng là do bản thân Lữ dược sư quá vô năng, còn nói toàn bộ Tấn Quốc không ai có thể cứu được.

Bà ta biết bên ngoài có rất nhiều người lợi hại như thần tiên, có thể dời non lấp biển, vì thế lau nước mắt vỗ đùi kêu gào.

“Câm miệng!”

Lữ dược sư không kiên nhẫn nói chuyện với người chỉ biết càn quấy như bà ta.

“Chưa nghĩ kỹ thì ta đi trước, nghĩ kỹ rồi lại nói, chướng mắt y thuật của ta thì tìm người khác cao minh hơn đi, còn đối với ta mà nói, loại phát rồ này, chết sớm siêu sinh sớm mới tốt!”

Tôn Khánh đang đứng nép bên khung cửa bội phục mà nhìn Lữ dược sư, liên tục gật đầu, Lữ dược sư nói quá đúng, cái tên hỗn đản Lâm Hào này, tồn tại không bằng chết đi cho rồi.

Một hơi này của Lão thái thái không thể phát ra, cũng không thể nghẹn trở lại, vì thế chỉ có thể ngồi trên mặt đất nghẹn ngào trợn mắt.

Tôn tử mà bà ta coi trọng nhất cư nhiên bị người khác mắng chết sớm mới tốt, lão thái thái rất muốn nhào lên nào nát mặt Lữ dược sư.

Lữ dược sư tức chết người không đền mạng, tiếp tục nói:

“Muốn hắn khôi phục đến trình độ tốt nhất, chí khám chữa sẽ rất cao, lão thái thái đã chắc chưa?”

“Ngươi… Ngươi…”

Lão thái thái thật sự rất muốn trợn trắng hai mắt mà ngất đi, nhưng đại tôn tử còn đang chờ cứu mạng, bà ta tức giận đến run run mà duỗi tay chỉ vào Lữ dược sư.

Lữ dược sư thấy vẫn chưa có kết quả, xoay người muốn đi, đối phó với loại lão bà tử vô lý ngang ngược này, phí miệng lưỡi là vô dụng, còn không bằng tự hành động còn nhanh hơn.

Thấy Lữ dược sư thật sự mặc kệ, lão thái thái nóng nảy, không quan tâm mà muốn duỗi tay kéo người:



“Ngươi cứu tỉnh đại tôn tử của ta trước đi, ta đưa tiền, ta đưa tiền không phải được rồi sao!”

“Sớm nói vậy không phải được rồi sao, Tôn gia tiểu tử, lại đây hỗ trợ.”

Lữ dược sư lại quay lại, Tôn Khánh đang đứng ở cửa xem náo nhiệt cũng bị kêu tới hỗ trợ, cũng không làm gì nhiều, chẳng qua là lấy mấy viên thuốc từ trong hòm thuốc, sau đó hắn lại bảo Tôn Khánh lấy chén nước hòa tan ra rồi cho Lâm Hào uống.

Sau đó hắn lại dùng thuốc bôi để xử lý ngoại thương một chút, thật ra thì loại thương tích này của Lâm Hào, bình thường hắn xử lý nhiều nhất, dù sao thì người trong đội săn thú thường xuyên chịu đủ các loại ngoại thương nội thương.

Sau khi xong việc, Lữ dược sư lấy ra một cây ngân châm, dò tìm huyệt vị trên đầu Lâm Hào, dứt khoát châm xuống, lão thái thái thiếu chút nữa hét lên, hãi hùng khiếp vía.

Một châm này châm xuống, hiệu quả ngay lập tức, người trên giường người khụ một tiếng tỉnh lại, lão thái thái vui mừng mà nhào lên, Lữ dược sư cũng không hảo tâm nhắc nhở bà ta rằng ngoại lực sẽ khiến cho vết thương trên người Lâm Hào càng thêm đau.

“Năm lượng bạc, mong lão thái thái sớm đưa đến chỗ ta.”

Lữ dược sư thấy lão thái thái chỉ lo biểu đạt quan tâm quả mình với đại tôn tử, hoàn toàn không có một chút phản ứng nào với hắn, hắn cũng hồn nhiên không thèm để ý mà thu thập hòm thuốc, kêu Tôn Khánh cùng nhau rời đi.

Tôn Khánh ân cần mà thay Lữ dược sư mang hòm thuốc, tò mò hỏi:

“Lữ dược sư, người sẽ không sợ nhà bọn họ không trả tiền sao?”

Lữ dược sư chắp tay sau lưng đi về phía trước, tự tin mà nói:

“Yên tâm, bọn họ rất nhanh sẽ đến cầu ta tiếp tục cứu trị cho tên hỗn trướng kia, đến lúc đó ta còn lo nhà bọn họ không đem tiền đến sao?”

Đối với loại thương thế này, hắn so với những phàm dược sư khác có kinh nghiệm nhiều hơn.

Dù sao thì trước kia hắn cũng là Linh Sư, hiểu biết rõ hơn về thân thể con người rất nhiều.

Đương nhiên hắn cũng không phải xem thường phàm dược sư, có một số thứ khi bản thân là Linh Sư thì sẽ có nghiên cứu sâu hơn, đối với Võ Giả cùng Linh Sư, không phải không có tính tham khảo.

“Vẫn là Lữ dược sư lợi hại, ta lo lắng suông rồi.”

Tôn Khánh cười hì hì vuốt mông ngựa.



Lữ dược sư về đến nhà, đa số mọi người đã rời đi, chỉ còn lại trưởng thôn cùng Lý dược sư còn ở lại, hộ vệ bên cạnh Lý dược sư ngoại trừ Côn Bố thì không còn ai nữa.

Trưởng thôn đang ngồi uống trà nói chuyện với Chương Uyên, hắn đang đợi Lữ dược sư trở về, làm ra động thái lớn như vậy, ông muốn cùng Lữ dược sư nói một tiếng.

Lý dược sư cung kính mà nghe Hàm đan sư dạy bảo, dáng vẻ hận như không thể đem từng câu từng chữ Hàm Mặc nói ra đều ghi tạc trong đầu, Hàm Mặc cũng chỉ thuận miệng nói vài câu, ông liền như đạt được chí bảo.

Lâm Văn cùng Lâm Võ ở lại dọn dẹp sân viện cho Lữ dược sư, nhìn thấy dáng vẻ này của Lý dược sư cũng càng thêm hiểu sự khác biệt giữa thân phận của Đan sư và Linh sư.

Linh Dược Sư đủ khiến người khác phải tôn kính, nhưng đặt trước mặt Đan sư, vẫn lùn hơn một đoạn, chẳng khác gì người bình thường đứng trước mặt Linh sư vậy.

Lữ dược sư gọi hai huynh đệ bọn họ tới, nói cho bọn họ biết tình hình sức khỏe của Lâm lão gia lúc này.

Hai huynh đệ bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, không biết nói gì với kết quả này.

Lâm Võ muốn đưa phí khám bệnh, nhưng lại bị Lữ dược sư cười mắng trở về, hai huynh đệ lại một lần nữa cảm tạ Lữ dược sư, sau đó trở về nhà cùng với Tôn Khánh.

Trước đó, Hàm Mặc đã nhanh chóng giải quyết mọi chuyện trong khi Lữ dược sư đến chỗ đại phòng, hắn cũng không ra tay khiển trách gì, chỉ bảo những người đó tránh xa Khúc Điền thôn là được.

Phùng dược sư như nhận được đại xá, nhanh chóng dẫn người rời đi, hắn làm những chuyện như vậy đã tính là hoàn toàn đắc tội một vị Đan sư, còn muốn được như Lý dược sư, được người ta chỉ đạo cho sao? Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, giữ được một cái mạng nhỏ là đã đủ lắm rồi.

Chờ vị này Đan sư đại nhân ày rời khỏi Ô Sơn trấn, chỉ với thân phận trung cấp Linh Dược Sư của hắn, vẫn có thể hô phong hoán vũ ở cái nơi này.

Hai vị hộ vệ bị thương kia càng như nhặt về được một cái mạng nhỏ, sau khi Đan sư đại nhân mở miệng liền vội vàng rời đi như đang chạy trốn.

“Bọn họ chạy? Tiện nghi cho bọn họ rồi!”

Tôn Khánh nghe Lâm Võ kể lại xong, liền vừa khó chịu lại vừa thống khoái.

“Nhưng mà đi rồi thì cũng tốt, những người này còn ở lại trong thôn, mọi người đều phải cố gắng cẩn thận mà sống.”

Mấy ngày gần đây cha hắn cũng không được tốt lắm, thường xuyên bị tên Lâm Hào hỗn trướng kia cùng nương của hắn và những người đó sai khiến đi sai khiến về, dù giận nhưng không dám nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau