Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang
Chương 88: Chuyện Sau Đó (2)
Nhưng mà cũng có người nói, nha đầu kia ở lại đây cũng chẳng có kết quả tốt gì, bị người ta chơi rồi, thanh danh của đại phòng cũng đã không xong, còn có ai có thể nguyện ý cưới nha đầu kia vào cửa?
Cho nên còn không bằng cứ thử một phen, ít nhất đi theo họ Phùng thì có thể ăn uống không lo, còn có thể sống bao lâu thì phải xem bản lĩnh của nàng ta đến đâu.
Từ chuyện ngày hôm nay cũng có thể nhìn ra được, tâm tư của nha đầu này cũng rất lớn, may mà nàng ta đi rồi, nếu không, nếu ở lại đây thì không biết tương lai thôn sẽ gặp họa gì nữa.
Lão thái thái sững sờ, lộ ra thần sắc sợ hãi, bà ta chỉ là một lão bà tử chỉ biết tung hoành trong nhà mình trong sơn thôn mà thôi, nào biết đâu rằng thế giới bên ngoài rộng lớn bao nhiêu.
Ngay cả đối với trưởng thôn, trước kia, khi Lâm Nguyên Hổ chưa trở về, bà ta cũng có chút sợ, nhưng sau khi tiểu nhi tử trở về, nhìn thấy thái độ mà trưởng thôn đối với hắn, lão thái thái cũng dần đắc ý, tâm kính sợ đối với trưởng thôn cũng giảm đi rất nhiều.
Lâm Nguyên Hổ không còn, bà ta cũng chẳng thay đổi, chẳng qua bị lão gia tử áp chế cho nên không nhảy nhót quá nhiều.
Hoảng hốt thì hoảng hốt, nhưng lão thái thái vẫn sống chết không tin, không tin trong thôn này còn có nhân vật lợi hại hơn hai vị dược sư đại nhân.
Chắc chắn là do người trong thôn không thích nhìn người Lâm gia gặp chuyện tốt nên cố ý dọa bà ta, cho nên nhanh chóng chạy đến chỗ Lý dược sư, còn kết cục, nhưng nhiên cũng chẳng tốt.
Tùy tùng bên cạnh Lý dược sư vừa nghe bà ta là người của Lâm gia đã đắc tội Đan sư đại nhân, cũng mặc kệ lão thái thái đã lớn tuổi, không chịu nổi kinh hách, tức giận mà đánh đuổi bà ta đi.
Khí thế vừa phát ra khiến lão thái thái có chút chịu không nổi, liền vừa bò vừa lăn mà rời khỏi, trên mặt đất còn để lại một vũng nước màu vàng khả nghi.
Nửa đường, lão thái thái bị dọa đến mức tê liệt cả người, vẫn là thôn dân trông thấy bà ta thảm hại như vậy nên hảo tâm đưa bà ta về, còn có một người được phát hiện ở chỗ Phùng dược sư, đó chính là Hoàng thị, trong miệng vẫn đang còn bị nhét vải.
Sau khi lão thái thái rời đi, có người nghe thấy tiếng ô ô ô ô bên trong chỗ của Phùng dược sư, lúc này mới phát hiện Hoàng thị đang bị bỏ lại ở đây, vì thế “Hảo tâm” mà đưa bà ta về Lâm gia đại phòng.
Ai mà không biết hiện tại trưởng thôn đang cực kỳ bận rộn, nếu mà ông có thời gian, chắc chắn sẽ thu thập Hoàng thị.
Sau khi Lâm Nguyên Quý trở về, không ngờ còn chưa hưởng thụ cuộc sống sung sướng đã rơi xuống địa ngục, Lâm gia đại phòng trở thành một đống hỗn độn.
Nửa đường, hắn nghe một tiểu quả phụ đang đứng nói chuyện, tâm tình vui sướng cũng vứt lên đến chín tầng mây.
— —
Ngày hôm sau, Lâm Văn vẫn như thường lệ đến chỗ của Lữ dược sư, tiếp tục nghe Hàm Mặc Đan sư chỉ điểm.
Thôn dân chỉ cho rằng Lâm Văn cũng giống như Điền An Lương, đang cùng đi theo Lữ dược sư để học tập, nhưng họ không ngờ, đối tượng đi theo học tập lại là Hàm Mặc Đan sư trong mắt thôn dân không khác gì thần minh này.
Đương nhiên cũng có người biết chuyện, dù sao trợ thủ của Lữ dược sư là Điền An Lương, vậy thì trưởng thôn chắc chắn cũng biết.
Lữ dược sư cảm thấy không nhất thiết phải gạt trưởng thôn, chờ tương lai Lâm Văn rời khỏi Khúc Điền thôn, toàn bộ thôn đều sẽ biết, sau khi trưởng thôn bận rộn một hồi lại nghe được tin này, không nhịn được cảm khái:
“Không ngờ A Văn lại có được một cơ duyên tốt như vậy, phu thê Nguyên Hổ dưới chín suối cũng có thể yên tâm nhắm mắt, huynh đệ hai đứa cùng huynh đệ A Văn nhất định phải sống chung cho tốt, tương lai, Khúc Điền thôn chúng ta có các con cùng huynh đệ bọn họ liên thủ, vậy thực lực của sẽ mạnh hơn rất nhiều.”
Những gì xa hơn, trưởng thôn không dám tưởng tượng, chỉ cần Khúc Điền thôn trở thành đệ nhất thôn trong Ô Sơn trấn thì ông đã cao hứng đến mức ngủ không yên rồi.
Lâm Văn có thiên phú trở thành Linh Sư, Hàm Mặc Đan sư lại đích thân chỉ điểm, có lẽ tương lai còn có thể trở thành một Linh Dược Sư.
Có Linh Dược Sư ra tay, Khúc Điền thôn có thể bồi dưỡng ra một số lượng lớn trung hoặc cao giai Võ Đồ, thậm chí có thể chiếm được một chỗ ngồi trong Ô Sơn trấn cũng nên.
Đây chính là cảnh là từ trước đến nay ông chưa bao giờ dám tưởng tượng.
Vì nghĩ đến viễn cảnh như vậy, trưởng thôn quyết định Khúc Điền thôn sẽ nghiêng tài nguyên về phía huynh đệ Lâm Văn Lâm Võ nhiều hơn một chút.
Điền An Huy cảm thấy phụ thân nói rất đúng, những Linh Dược Sư bên ngoài dù có tốt đến đâu cũng không bằng người từ trong thôn của mình.
Điền An Lương càng thêm hâm mộ Lâm Văn, trước đây hắn đã cảm thấy Lâm Văn thông minh hào phóng, không ngờ y lại có vận may lớn như vậy.
Lâm Văn đang đi theo Hàm Mặc để học tập cho nên không rõ những gì xảy ra bên ngoài.
Sau khi Hoàng thị bị nâng trở về không bao lâu, không chờ trưởng thôn ra tay, lão gia tử liền giãy giụa rời giường hạ lệnh đem bà ta đưa về nhà mẹ đẻ.
Cháu gái đã đi theo Phùng dược sư rồi, người luôn luôn sĩ diện nhưng lão gia tử cảm thấy thể diện của toàn bộ Lâm gia không thể bị đôi mẹ con này bại hết.
Ông kiên quyết không cho phép Hoàng thị tiếp tục ở lại Lâm gia, cho nên bảo nhi tử viết một phong hưu thư rồi liễn đi.
Sau khi Lữ dược sư trở về cũng không mặc kệ bệnh tình của lão gia gia tử, cứ vài ngày sẽ cho Điền An Lương sao dược rồi đưa qua Lâm gia để lão gia tử dùng.
Lão gia tử biết đây là Lâm Võ hiếu kính ông, thật hận không thể đào cái lỗ chui xuống đất, rồi lại không thể không uống, trừ phi ông không muốn bình phục.
Hơn nữa ông còn bắt buộc lão bà tử đem tiền khám của Lâm Hào giao cho Điền An Lương đưa về cho Lữ dược sư, hy vọng Lữ dược sư có thể tiếp tục cứu trị cho Lâm Hào.
Đại tôn tử này không thể tập võ nữa cũng tốt, nhưng dù phế đi cũng không thể cả đời nằm liệt trên giường, cho nên dù như thế nào cũng phải móc bạc ra, cố gắng để cho hắn khôi phục đến trình độ có thể hoạt động được như người bình thường.
Ít nhất là sau này có thể nuôi được gia đình nhỏ của mình, hơn nữa ông lấy ra uy nghiêm của một gia chủ, dặn dò lão bà tử cùng Lâm Nguyên Quý, không cho phép đi tìm huynh đệ Lâm Võ gây phiền toái, trừ phi không còn muốn ở lại Khúc Điền thôn nữa.
☆
Cho nên còn không bằng cứ thử một phen, ít nhất đi theo họ Phùng thì có thể ăn uống không lo, còn có thể sống bao lâu thì phải xem bản lĩnh của nàng ta đến đâu.
Từ chuyện ngày hôm nay cũng có thể nhìn ra được, tâm tư của nha đầu này cũng rất lớn, may mà nàng ta đi rồi, nếu không, nếu ở lại đây thì không biết tương lai thôn sẽ gặp họa gì nữa.
Lão thái thái sững sờ, lộ ra thần sắc sợ hãi, bà ta chỉ là một lão bà tử chỉ biết tung hoành trong nhà mình trong sơn thôn mà thôi, nào biết đâu rằng thế giới bên ngoài rộng lớn bao nhiêu.
Ngay cả đối với trưởng thôn, trước kia, khi Lâm Nguyên Hổ chưa trở về, bà ta cũng có chút sợ, nhưng sau khi tiểu nhi tử trở về, nhìn thấy thái độ mà trưởng thôn đối với hắn, lão thái thái cũng dần đắc ý, tâm kính sợ đối với trưởng thôn cũng giảm đi rất nhiều.
Lâm Nguyên Hổ không còn, bà ta cũng chẳng thay đổi, chẳng qua bị lão gia tử áp chế cho nên không nhảy nhót quá nhiều.
Hoảng hốt thì hoảng hốt, nhưng lão thái thái vẫn sống chết không tin, không tin trong thôn này còn có nhân vật lợi hại hơn hai vị dược sư đại nhân.
Chắc chắn là do người trong thôn không thích nhìn người Lâm gia gặp chuyện tốt nên cố ý dọa bà ta, cho nên nhanh chóng chạy đến chỗ Lý dược sư, còn kết cục, nhưng nhiên cũng chẳng tốt.
Tùy tùng bên cạnh Lý dược sư vừa nghe bà ta là người của Lâm gia đã đắc tội Đan sư đại nhân, cũng mặc kệ lão thái thái đã lớn tuổi, không chịu nổi kinh hách, tức giận mà đánh đuổi bà ta đi.
Khí thế vừa phát ra khiến lão thái thái có chút chịu không nổi, liền vừa bò vừa lăn mà rời khỏi, trên mặt đất còn để lại một vũng nước màu vàng khả nghi.
Nửa đường, lão thái thái bị dọa đến mức tê liệt cả người, vẫn là thôn dân trông thấy bà ta thảm hại như vậy nên hảo tâm đưa bà ta về, còn có một người được phát hiện ở chỗ Phùng dược sư, đó chính là Hoàng thị, trong miệng vẫn đang còn bị nhét vải.
Sau khi lão thái thái rời đi, có người nghe thấy tiếng ô ô ô ô bên trong chỗ của Phùng dược sư, lúc này mới phát hiện Hoàng thị đang bị bỏ lại ở đây, vì thế “Hảo tâm” mà đưa bà ta về Lâm gia đại phòng.
Ai mà không biết hiện tại trưởng thôn đang cực kỳ bận rộn, nếu mà ông có thời gian, chắc chắn sẽ thu thập Hoàng thị.
Sau khi Lâm Nguyên Quý trở về, không ngờ còn chưa hưởng thụ cuộc sống sung sướng đã rơi xuống địa ngục, Lâm gia đại phòng trở thành một đống hỗn độn.
Nửa đường, hắn nghe một tiểu quả phụ đang đứng nói chuyện, tâm tình vui sướng cũng vứt lên đến chín tầng mây.
— —
Ngày hôm sau, Lâm Văn vẫn như thường lệ đến chỗ của Lữ dược sư, tiếp tục nghe Hàm Mặc Đan sư chỉ điểm.
Thôn dân chỉ cho rằng Lâm Văn cũng giống như Điền An Lương, đang cùng đi theo Lữ dược sư để học tập, nhưng họ không ngờ, đối tượng đi theo học tập lại là Hàm Mặc Đan sư trong mắt thôn dân không khác gì thần minh này.
Đương nhiên cũng có người biết chuyện, dù sao trợ thủ của Lữ dược sư là Điền An Lương, vậy thì trưởng thôn chắc chắn cũng biết.
Lữ dược sư cảm thấy không nhất thiết phải gạt trưởng thôn, chờ tương lai Lâm Văn rời khỏi Khúc Điền thôn, toàn bộ thôn đều sẽ biết, sau khi trưởng thôn bận rộn một hồi lại nghe được tin này, không nhịn được cảm khái:
“Không ngờ A Văn lại có được một cơ duyên tốt như vậy, phu thê Nguyên Hổ dưới chín suối cũng có thể yên tâm nhắm mắt, huynh đệ hai đứa cùng huynh đệ A Văn nhất định phải sống chung cho tốt, tương lai, Khúc Điền thôn chúng ta có các con cùng huynh đệ bọn họ liên thủ, vậy thực lực của sẽ mạnh hơn rất nhiều.”
Những gì xa hơn, trưởng thôn không dám tưởng tượng, chỉ cần Khúc Điền thôn trở thành đệ nhất thôn trong Ô Sơn trấn thì ông đã cao hứng đến mức ngủ không yên rồi.
Lâm Văn có thiên phú trở thành Linh Sư, Hàm Mặc Đan sư lại đích thân chỉ điểm, có lẽ tương lai còn có thể trở thành một Linh Dược Sư.
Có Linh Dược Sư ra tay, Khúc Điền thôn có thể bồi dưỡng ra một số lượng lớn trung hoặc cao giai Võ Đồ, thậm chí có thể chiếm được một chỗ ngồi trong Ô Sơn trấn cũng nên.
Đây chính là cảnh là từ trước đến nay ông chưa bao giờ dám tưởng tượng.
Vì nghĩ đến viễn cảnh như vậy, trưởng thôn quyết định Khúc Điền thôn sẽ nghiêng tài nguyên về phía huynh đệ Lâm Văn Lâm Võ nhiều hơn một chút.
Điền An Huy cảm thấy phụ thân nói rất đúng, những Linh Dược Sư bên ngoài dù có tốt đến đâu cũng không bằng người từ trong thôn của mình.
Điền An Lương càng thêm hâm mộ Lâm Văn, trước đây hắn đã cảm thấy Lâm Văn thông minh hào phóng, không ngờ y lại có vận may lớn như vậy.
Lâm Văn đang đi theo Hàm Mặc để học tập cho nên không rõ những gì xảy ra bên ngoài.
Sau khi Hoàng thị bị nâng trở về không bao lâu, không chờ trưởng thôn ra tay, lão gia tử liền giãy giụa rời giường hạ lệnh đem bà ta đưa về nhà mẹ đẻ.
Cháu gái đã đi theo Phùng dược sư rồi, người luôn luôn sĩ diện nhưng lão gia tử cảm thấy thể diện của toàn bộ Lâm gia không thể bị đôi mẹ con này bại hết.
Ông kiên quyết không cho phép Hoàng thị tiếp tục ở lại Lâm gia, cho nên bảo nhi tử viết một phong hưu thư rồi liễn đi.
Sau khi Lữ dược sư trở về cũng không mặc kệ bệnh tình của lão gia gia tử, cứ vài ngày sẽ cho Điền An Lương sao dược rồi đưa qua Lâm gia để lão gia tử dùng.
Lão gia tử biết đây là Lâm Võ hiếu kính ông, thật hận không thể đào cái lỗ chui xuống đất, rồi lại không thể không uống, trừ phi ông không muốn bình phục.
Hơn nữa ông còn bắt buộc lão bà tử đem tiền khám của Lâm Hào giao cho Điền An Lương đưa về cho Lữ dược sư, hy vọng Lữ dược sư có thể tiếp tục cứu trị cho Lâm Hào.
Đại tôn tử này không thể tập võ nữa cũng tốt, nhưng dù phế đi cũng không thể cả đời nằm liệt trên giường, cho nên dù như thế nào cũng phải móc bạc ra, cố gắng để cho hắn khôi phục đến trình độ có thể hoạt động được như người bình thường.
Ít nhất là sau này có thể nuôi được gia đình nhỏ của mình, hơn nữa ông lấy ra uy nghiêm của một gia chủ, dặn dò lão bà tử cùng Lâm Nguyên Quý, không cho phép đi tìm huynh đệ Lâm Võ gây phiền toái, trừ phi không còn muốn ở lại Khúc Điền thôn nữa.
☆
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất