Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 89: Đan Sư (1)

Trước Sau
Lão thái thái còn muốn náo loạn với lão gia tử, nhưng lại bị một câu “Ngươi có phải muốn trở về nhà mẹ đẻ giống như Hoàng thị không” của lão gia tử, liền đủ khiến cho lão thái thái phải câm miệng.

Lão gia tử là người sĩ diện, với y thuật cao minh của Lữ dược sư, sau khi uống thuốc, mặc dù có thể xuống giường đi lại, nhưng bởi vì nhà mình bị gièm pha cho nên ông không dám đi ra ngoài, xấu hổ chết người.

Cho nên chỉ có thể nghe ngóng chút tin tức trong thôn từ Điền An Lương, lúc này ông mới biết được tỉ mỉ vụ việc, trong lòng càng thêm hối hận bởi vì đã quá dung túng cho trưởng tôn trưởng tử của mình

Không chỉ đắc tội Đan sư đại nhân, còn khiến cho Lâm Võ hoàn toàn ly tâm với bọn họ.

Ông có chút hiểu hắn, cho nên biết muốn vãn hồi là điều không dễ dàng, muốn hắn giúp đỡ một nhà lão đại chỉ sợ đã khó càng thêm khó hơn.

Đã đến cái loại tình cảnh này rồi, trong lòng lão gia tử vẫn muốn để cho nhà lão nhị giúp đỡ nhà lão đại, bởi vì trong mắt ông ta, một nhà lão đại càng thêm sa sút.

Trưởng tôn đã bị phế, nhưng mặc dù nhà lão nhị chỉ còn dư lại hai đứa nhỏ, nhưng hoàn cảnh vẫn tốt hơn bên này rất nhiều, chỉ cần thêm mấy năm nữa, chắc chắn Lâm Võ sẽ có một vị trí trong đội săn thú của thôn.

Chỉ tiếc rằng, Hoàng thị là một kẻ kiến thức hạn hẹp, hoàn toàn đắc tội với Lâm Võ.

Nếu Lâm Võ Lâm Văn biết ý nghĩ trong đầu lão gia tử như thế nào, chỉ sợ sẽ cười đến rụng răng mất.

Lão gia tử vẫn tự cho mình là đúng, đến bây giờ còn không biết mình sai ở chỗ nào.

Lâm gia đi đến kết cục như thế này, tất cả cũng do lão gia tử mà ra.

Lý dược sư vẫn còn ở lại Khúc Điền thôn, hộ vệ Côn Bố cũng như vậy, nhưng hiện tại hai người không đặt sự chú ý của mình lên thứ đang ở trong núi kia nữa.

Một người thường xuyên chạy đến chỗ Hàm Mặc khiêm tốn thỉnh giáo, một người chạy đến chỗ của Chương Uyên, Côn Bố thân là bát cấp Võ Đồ, sao có thể không nhận ra Chương Uyên đã sớm nhảy ra khỏi phạm vi của Võ Đồ rồi.



Hai người này hạ thấp tư thái của mình đến trình độ thấp nhất, không còn không coi trọng thôn dân nữa, ở nhà dân của Khúc Điền thôn, quy quy củ củ mà giao phí dừng chân ở trọ.

Lý dược sư thậm chí còn cho trưởng mấy bình dược do chính ông luyện, khiến cho trưởng thôn vui vẻ muốn hỏng rồi.

Mặc dù cũng chỉ là thuốc trị thương, nhưng loại thuốc này có hiệu quả gần như là tức thì trên người Võ Giả, khi vào núi mà có nó, rất có thể kéo về được một mạng người.

Vì để cảm ơn Lý dược sư, ông còn đặc biệt dặn dò phu nhân nhà mình cùng vài vị thôn phụ khác cố gắng chăm sóc Lý dược sư cùng những người đi cùng cho tốt.

Nhưng mà ông càng cảm kích hai người Hàm Mặc cùng Chương Uyên hơn.

Hành động lần này của Lý dược sư không phải cho ông xem, mà là nhìn vào mặt mũi của Hàm Mặc Đan sư.

Đương nhiên đây sẽ là cơ hội để trưởng thôn cố gắng mượn sức cùng thiết lập mối quan hệ với Lý dược sư, có thể đem loại quan hệ này kéo dài thì càng tốt.

Có Chương Uyên Hàm Mặc tọa trấn trong Khúc Điền thôn, trưởng thôn không còn lo lắng tình hình trong núi nữa.

Sau khi an trí mọi thứ cho mọi người ổn thỏa xong, liền mang theo thanh niên trai tráng trong thôn dọn dẹp khối linh điền kia.

Một phần đất trong linh điền được đội săn thú cùng thôn dân tận dụng để trồng trọt, một phần thì sẽ cho thuê, giá thuê sẽ thấp hơn bên ngoài rất nhiều.

Sau khi thương lượng xong, toàn bộ Khúc Điền thôn đều bận rộn cả lên, ai cũng biết khối đất kia phì nhiêu màu mỡ hơn đất nhà mình rất nhiều, dựa vào lương thực thu hoạch được từ đó sẽ có một nguồn thu không tệ.

Hôm nay, Hàm Mặc đang giảng giải cho Lâm Văn biết về quan hệ và những phân loại của Linh Sư:



“Linh Sư ngoại trừ tu luyện linh lực, quan trọng nhất vẫn là rèn luyện hồn lực, hồn lực càng mạnh, sẽ ngự sử càng nhiều thứ hơn, mà để tu luyện hồn lực thì phải không ngừng sử dụng, sử dụng càng nhiều hồn lực thì hồn lực sẽ càng ngày càng dày đặc, cho nên phần sớm Linh Sư sẽ lựa chọn một phương hướng tu tập thôi, chớ tham nhiều nhai không hết, mà Đan sư là lựa chọn của rất nhiều Linh Sư, ngoài ra còn có Phù sư, chuyên tu trận pháp, có câu thông linh thú. Nhiều năm như vậy, nhiều ít gì cũng đúc kết được một ít phương pháp rèn luyện hồn lực, nhưng trừ phi là đệ tử thân truyền nhập môn, nếu không thì những phương pháp rèn luyện trân quý đó sẽ không được truyền ra ngoài.”

“Theo ta được biết, ở một số đại môn phái bên ngoài Tấn Quốc, có công pháp chuyên tu luyện hồn lực, đó là thứ mà bất kỳ Linh Sư nào cũng khao khát, mà trong Tấn Quốc chúng ta nếu xuất hiện một bộ công pháp dù là kém cỏi nhất, chỉ sợ cũng sẽ khiến cho các thế lực khắp nơi ra tay đánh nhau cướp đoạt.”

Lâm Văn nghe vậy thì cực kỳ khiếp sợ, những thứ đó có khác biệt khá lớn với những gì y tiếp xúc trong khu giao dịch của Vạn Thông Bảo.

Y cứ nghĩ cái gọi là chuyên tu hồn lực, có lẽ là chỉ thần thức nguyên thần của tu sĩ chuyên tu.

Mà thần thức nguyên thần của tu sĩ cũng không phải đơn độc tu luyện, mà là tăng lên theo mức độ tăng lên của tu vi, hoặc là theo tâm cảnh tăng lên mà trở nên mạnh mạnh hơn, mà có rất ít phương pháp tu luyện chuyên môn nhằm vào thần thức nguyên thần.

Y vốn cho rằng Linh Võ tiểu thế giới lạc hậu so với những thế giới tu hành khác.

Nhưng lúc này, dù hiểu biết không được nhiều về các thế giới trong Vạn Thông Bảo, nhưng nhiều ít gì y cũng đoán ra được, Linh Võ tiểu thế giới chỉ sợ không lạc hậu hơn những thế giới khác, thậm chí vì con đường thông đến các thế giới khác bị phong bế, cho nên nó biến thành một tiểu thế giới bị cô lập.

Nhưng mà, dường như sau nhiều năm Linh Võ tiểu thế giới tự phát triển, tự tìm ra con đường của chính mình, mặc dù có rất nhiều chỗ khuyết thiếu, nhưng cũng có điểm mạnh riêng của mình.

Y bỗng nhiên nhớ tới Trường Sinh Quyết nhập vào trong đầu y, trong đó có một chương có tên là Rèn Thần chương, chẳng lẽ nó chính là phương thức rèn luyện thần thức cũng chính là hồn lực?

Chỉ là thời điểm y lật xem chỉ có thể nhìn thấy tên chương thôi, không có cách nào nhìn thấy nội dung bên trong, bởi vì tu vi không đủ cho nên nội dung bên trong đó không thể mở ra cho y, đây chính là chỗ lợi hại của ngọc giản.

Nếu thật sự là rèn luyện thần thức, vậy bộ công pháp Trường Sinh Quyết chắc chắn không tầm thường.

Trong lòng Lâm Văn cảm thấy vui vẻ nhưng đồng thời lại căng thẳng, bí mật về bộ công pháp này, nhất định phải bảo vệ cho thật tốt.

Nhìn thấy biểu tình khiếp sợ trên mặt Lâm Văn, Hàm Mặc cười cười, mỗi người khi mới nhập môn, khi nghe được những điều này đều mang biểu tình khiếp sợ như vậy, cho nên cũng không cảm thấy kỳ quái, tiếp tục nói:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau