Xuyên Việt Ma Hoàng Võ Tôn

Chương 15: Kỳ Quan Duệ (1)

Trước Sau
Này này này này đây không phải là trước kia ta dạy hắn sao?

Cố Bạch yên lặng bụm mặt trong lòng, cảm giác có hơi thê thảm.

Trên thực tế Cố Sơn làm không sai vì hắn đã luyện nhiều năm nhưng năm đó khi Cố Bạch dạy Cố Sơn là lúc y vừa mới xuyên việt, tuy rằng được dung hợp kí ức của Tử Xa Thư Bạch nhưng Tử Xa Thư Bạch kia cũng chỉ là tiểu tử, trụ cột còn chưa vững chắc –

Tư thế này....Kì thực rất xấu a.

Sau khi Cố Bạch ăn Tụ Huyết Chi trở về phủ luyện võ đã sửa đổi tư thế nhưng Cố Sơn vẫn là tư thế cũ, luyện như thế cũng không sao nhưng không có độ mỹ cảm lại không đủ lưu loát. Nếu tiếp tục luyện thì cũng không tiến bộ gì.

Vì thế nên đột nhiên Cố Bạch chột dạ.

Nhất là sau khi Cố Sơn đánh một quyền ra còn nhìn y chờ mong.

Cố Bạch xem nhẹ ánh mắt này, trực tiếp nhìn về phía Diễn võ thạch.

Không ngoài sở liệu, Diễn võ thạch ánh lên màu xanh nhạt, đồng thời nó chỉ khuếch tán một chút, vừa lúc đạt đến trình độ Võ sử sơ cấp. Hơn nữa căn cứ vào lực gió của quyền thì căn cơ rất vững chắc vì đã trải qua khổ luyện.

Nhưng tư thế kia...Thực sự mỗi lần đều đánh như vậy sao?

Cố Bạch có chút 囧.

Đến cùng là ta có nên sửa cho Tiểu Sơn hay cứ mặc kệ như vậy a?

Thực sự là rất rối rắm do dự.

Cố Bạch đang suy nghĩ không phát hiện Cố Sơn đã chạy đến bên người y.

Cho đến khi đầu vai nặng xuống, Cố Bạch mới hồi phục tinh thần.

Cố Sơn có hơi thở dốc nói, "Ca ca, ngươi dạy ta ta đều cố gắng luyện tập, ngươi xem ta luyện thế nào?"

Cố Bạch mặt than, y đang suy nghĩ tìm từ để không thương tổn đến tâm linh yếu ớt của Cố Sơn.

Sau đó, Cố Sơn tò mò nói, "Ca ca, ngươi đang nghĩ gì?"

Cố Bạch rốt cuộc đã bị áy náy đánh bại, y trầm mặc một lát rồi nói, "Tiểu Sơn, làm lại lần nữa."

Nụ cười của Cố Sơn cứng đờ.

....Cái gì gọi là làm lại lần nữa?

Cố Bạch nhìn sắc mặt hắn, lặp lại, "Làm lại tư thế vừa nãy, ta sửa cho ngươi."

Cố Sơn chớp chớp mắt, "Ta làm không đúng sao?"

Cố Bạch hạ mắt, "....Lúc đó ta còn nhỏ, dạy không tốt."

Đúng vậy, có sai lầm nên dũng cảm nhận sai!

Cố Sơn yên lặng nhìn y nói, "Được" sau đó hơi hơi nở nụ cười, "Kì thật ca ca dạy cái gì ta cũng thích."

Cố Bạch gật gật đầu.



Ảo giác đi, vừa nãy trong nháy mắt tựa như có loại nguy hiểm nhoáng lên nhưng khi cẩn thận xem xét lại không thấy a.

Lúc này Cố Sơn lại trình diễn cái tư thế cực xấu kia.

Vì vậy nên Cố Bạch cũng vứt cảm giác ra sau đầu, bằng đầu tay cầm tay sửa cho hắn.

Một dạy một học khiến y nhớ lại những quá khứ lúc trước, trong lòng thực ấm áp.

Cố Bạch cũng không tàng tư. Hiện tại y là thành chủ, đương nhiên cũng không cố kị như trước kia nữa nên vừa dạy vừa đem kĩ xảo công pháp chỉ điểm, cái gì có thể chỉ điểm thì tận lực chỉ điểm.

Ở Thiên Đô thành đã nhiều năm nên kiến thức của y cũng sâu rộng. Nhưng khi dạy y cũng không chỉ ra rõ ràng mà để Cố Sơn tự mình tìm hiểu.

Cố Sơn hiện tại có năng lực rất cao nên chỉ cần nói một là hiểu mười khiến Cố Bạch có cảm giác thành tựu, sau khi kiểm tra mấy lần thấy không sai gì cả y mới bỏ lại câu "Tiếp tục luyện tập" rồi quay về xử lý sự vụ.

Sau khi Cố Bạch rời khỏi, Cố Sơn ngừng lại.

Ánh mắt hắn có chút phức tạp vì trong nhân sinh của hắn chưa từng gặp qua ai giống như Tử Xa Thư Bạch.

Trước đây chỉ là lòng trắc ẩn mà đến bây giờ đã toàn tâm đối đãi hắn?

Chẳng lẽ rất ngây thơ ngu xuẩn sao?

....Không.

Một kẻ có thể ngồi an ổn ở vị trí thành chủ sẽ không ngây thơ ngu xuẩn.

Ánh mắt Cố Sơn trở nên thâm trầm.

Nói cách khác y thực sự coi trọng hắn?

Tựa như khi nãy hắn cố ý đánh ra quyền ngu xuẩn kia, Tử Xa Thư Bạch cư nhiên còn nhớ rõ.

Không chỉ nhớ rõ mà còn nhận sai giải thích.

Cố Sơn đương nhiên biết chiêu kia có sai lầm, hắn thậm chí hoài nghi năm đó Tử Xa Thư Bạch cố tình dạy sai.

Nên hắn dùng chiêu đó thử vị thành chủ này.

Nhưng hắn không ngờ Tử Xa Thư Bạch lại phản ứng như vậy.

Còn có vừa rồi Cố Sơn có thể thấy chiêu thức Cố Bạch chỉ bảo hắn rất tin diệu, loáng thoáng giống như võ học của Cố Bạch.

Là võ học gia truyền?

Cư nhiên không tàng tư....

Cho dù là năng lực hiện tại của Cố Sơn mấy thứ này không tác dụng nhiều lắm nên hắn cũng không dụng tâm nghe cho đến khi Cố Bạch đi rồi hắn mới phát hiện hóa ra mình lại nghe rất nghiêm túc.

Có thể làm được đến mức thế này.....

Nên chắc là....thật tâm?

Cố Sơn trầm mặc một lúc lâu rồi đánh một thủ thế.

Rất nhanh, trước mặt hắn xuất hiện một hắc ảnh vặn vẹo tựa như một con rắn nhỏ.



Suy nghĩ một lát, hắn nói, "Lúc này không cần hạ cổ bọn họ nhưng vẫn nên theo dõi chặt chẽ."

- Khiến hắn phải tạm dừng kế hoạch thế này hắn muốn xem xem Tử Xa Thư Bạch có bao nhiêu chân tâm với hắn.

Cố Sơn, hay Kỳ Quan Duệ vẫn biết xuất thân của mình rất tiện.

Trước đây nữ nhân hắn vốn nên gọi là "dì" đã nói cho hắn biết hắn căn bản chỉ là tạp chủng không nên tồn tại, không được người ta coi trọng, bất luận kẻ nào cũng có thể chà đạp – nếu không phải vì bà "dì" động lòng trắc ẩn thì có lẽ hắn không thể sống sót.

Kỳ Quan Duệ cũng tin tưởng điều đó nên dù dì hắn thường xuyên đánh chửi hắn vẫn cung kính với nàng.

Thậm chí hắn còn tưởng rằng đây là người duy nhất đối tốt với hắn.

Cho đến một ngày hắn gặp một người.

Đó là Tử Xa Thư Bạch khi còn bé.

Kỳ Quan Duệ rất thông minh nên cho dù bị khi dễ hắn vẫn có thể đảm bảo không bị thương tổn trí mạng. Vì vậy nên khi Tử Xa Thư Bạch cứu hắn hắn cũng không tin tưởng ý tốt của đối phương.

Nhưng Tử Xa Thư Bạch lại đối với hắn quá tốt, chưa từng có ai đối tốt với hắn như vậy, ôn nhu nói chuyện với hắn, đặt tên cho hắn, còn có thể chỉ bảo một ít võ nghệ mà hắn luôn thèm muốn. Hắn rất quyến luyến sự quan tâm của Tử Xa Thư Bạch vì vậy hắn cố tỏ ra không quan tâm để thử xem Tử Xa Thư Bạch đối với hắn thực sự thế nào.

Tử Xa Thư Bạch lại không phát hiện, vẫn kiên nhẫn với hắn, cho dù hắn không tìm thấy đồ cho y, y cũng không tức giận với hắn.

Bởi thế nên sau này khi phát hiện ra vật đó xong hắn đã nói với Tử Xa Thư Bạch.

Nhưng Kỳ Quan Duệ không ngờ là sau khi Tử Xa Thư Bạch tìm được y lại muốn rời đi.

Ngay cả khi Tử Xa Thư Bạch đã rời đi, để lại miếng ngọc bội cho hắn, ước định với hắn về sau có thể tìm y....Kỳ Quan Duệ có lo lắng nhưng hắn vẫn tin tưởng Tử Xa Thư Bạch.

Từ đó về sau, Tử Xa Thư Bạch trở thành đoạn hồi ức tốt đẹp nhất trong nhân sinh của Kỳ Quan Duệ.

Kỳ Quan Duệ sợ ngọc bội bị người đoạt đi nên đã cố ý chôn ở sơn động Tử Xa Thư Bạch từng ở. Mấy năm trôi qua, hắn nghiêm túc dựa theo những gì Tử Xa Thư Bạch chỉ điểm, dần dần thân thể cũng tốt lên, lúc bị đánh cũng không thảm như trước.

Nhưng đến năm Kỳ Quan Duệ mười tuổi, Thiên Võ thể của hắn thức tỉnh.

Đây là một loại võ thể cực hiếm, hắn lập tức được Kỳ Quan gia coi trọng, lúc này hắn mới biết hắn không phải là nô ɭệ gì cả mà là thứ tử của Kỳ Quan gia. Tuy mẫu thân hắn là nữ nô nhưng Kỳ Quan gia vẫn phân tiền cho hắn. Chỉ có điều số tiền ấy lại bị muội muội của mẫu thân đoạt mất. Người dì tốt của hắn cầm tiền rồi ngược đãi hắn chẳng qua là ghen tị mẫu thân hắn có thể trèo lên giường phụ thân. Dì hắn có tiền để ăn mặc cũng là dựa vào số tiền này!

Sau khi võ thể thức tỉnh, hắn từ một kẻ bị chà đạp trở thành người được truy phủng, thiên phú luyện võ tốt, vài năm lại đột phá, thậm chí còn được ghi vào gia phả, còn được đặt tên mới là Kỳ Quan Duệ.

Sự khác biệt như trời với đất ấy khiến Kỳ Quan Duệ cảm thấy hào hùng nhưng cũng khiến sự phẫn hận bao nhiêu năm của hắn bộc phát.

Kỳ Quan Duệ kiêu ngạo ương ngạnh, hắn tuy không gϊếŧ chết bà dì nhưng lại khiến nàng làm việc đê tiện nhất. Nhưng tộc nhân đã khi dễ hắn đều bị hắn giáo huấn qua, tựa như trước kia bọn họ khi dễ hắn. Trừ bỏ gia chủ, Kỳ Quan Duệ không để ai vào mắt, nhưng hắn đối với tộc nhất ở chính hệ vẫn có chút cảm tình. Bọn họ là người cùng giai cấp, không phải sao?

Tác phong của hắn khiến nhiều người bất mãn nhưng tài nguyên của hắn lại nhiều nên Kỳ Quan Duệ không sợ hãi gì cả.

Mà Tử Xa Thư Bạch, người cho hắn ấm áp trước kia đã bị hắn quên lãng.

Kỳ Quan Duệ không cô phụ kỳ vọng của mọi người, mười tám tuổi trở thành Võ sư cao cấp, chỉ cách Võ quân một bước xa, là thiên tài trong thiên tài. Mà khi địa vị càng cao thì càng nhiều người ghen ghét, không biết vì sao mà kẻ thù Kỳ Quan gia tìm đến, trực tiếp phế bỏ Thiên Võ thể của hắn.

Thiên tìa trong nháy mắt biến thành phế tài, sau khi phát hiện hắn không cách nào khôi phục, đãi ngộ của hắn nháy mắt biến mất.

Người ghen ghét Kỳ Quan Duệ bắt đầu bỏ đã xuống giếng, chỉ trong một đêm, Kỳ Quan Duệ từ một con rồng trên trời trở thành một con giun dưới đất.

Người đã từng hóa rồng sao có thể cam tâm biến thành giun?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau