Chương 19: Cơ hữu tốt của thành chủ
Thành dân ở Thiên Đô thành gần đây đều rất bát quái.
Nơi họ bát quái chính là thánh địa bấy lâu nay luôn được tôn sùng – phủ thành chủ.
Vì thành chủ cao quý lãnh diễm không nhiễm khói bụi nhân gian lạnh như băng tuyết Tử Xa Thư bạch đột nhiên thân mật cùng một nam nhân.
Nghe nói là "Đồng giường cộng chẩm đồng thực đồng tiến đồng ra" (cùng ngủ một giường, cùng nằm một gối, cùng ăn, cùng đi), hơn nữa thành chủ còn tự tay dạy võ?
Cơ (bạn) hữu (gay) tốt như vậy không phải là tầm thường.
Đương nhiên, đề tài này chỉ sợ là sẽ bị truyền qua truyền lại liên tục.
Cơ hữu trong truyền thuyết của thành chủ thực anh tuấn, thanh âm cũng rất dễ nghe;
Cơ hữu trong truyền thuyết của thành chủ tính cách đặc biệt ôn nhu, đối xử với ai cũng nho nhã lễ độ;
Cơ hữu trong truyền thuyết của thành chủ tuy vũ lực không cao như thành chủ nhưng cực kì hiếu học;
Cơ hữu trong truyền thuyết của thành chủ đối xử với thành chủ rất chu đáo, nơi nơi săn sóc;
Cơ hữu trong truyền thuyết của thành chủ chỉ số thông minh rất cao nên đã trở thành trợ thủ đắc lực của thành chủ;
Cơ hữu trong truyền thuyết của thành chủ thậm chí còn được lòng cả đại quản gia khiến đại quản gia chấp nhận hắn trở thành thị vệ của thành chủ.....
Đủ loại lời đồn bát quái truyền tụng trong thành, càng truyền càng huyền ảo, càng truyền càng đem nam nhân kia nói đến thiên hoa loạn trụy.
Đương nhiên cũng có người đưa ra nghi vấn: Tại sao thành chủ lại tín nhiệm nam nhân kia như vậy?
Có người thần thần bí bí kể cho mà nghe: Ai nha ngươi không biết trước đây thành chủ bị bắt cóc sao, sau đó ngài đã trốn về được, hình như trong lúc bị bắt đó thành chủ đã quen hắn và cùng hắn kết tình nghĩa hữu nghị.....
Tóm lại hiện tại Kỳ Quan Duệ nổi danh ở Thiên Đô thành.
Nổi danh đến mức hắn chỉ tùy tiện ra cửa đứng cũng có thể nghe thấy không ít người bàn luận.
Tuy rằng Kỳ Quan Duệ ở Thanh Dương trấn cũng bị vây xem nhưng chưa từng gặp qua loại tình huống này.
Vì vậy nên dù tâm tư hắn có thâm trầm thì cũng không tránh khỏi nảy lên cảm xúc vi diệu.
Hắn xem như.....dính ánh sáng của Tử Xa Thư Bạch đi?
Nửa năm đã qua, Kỳ Quan Duệ rất ít khi ra ngoài mà chỉ đi theo Cố Bạch như hình với bóng.
Cố Bạch chỉ điểm Kỳ Quan Duệ phải nói là tận hết sức lực, thiên tài địa bảo lôi ra dùng không chút tiếc rẻ, đối xử với tiểu trúc mã không thể tốt hơn, tựa như đào tâm đào phế.
Lúc đầu Kỳ Quan Duệ còn chút hoài nghi nhưng trong suốt thời gian này, hắn bị Cố Bạch dùng viên đạn bọc đường không ngừng tấn công nên cùng dần dần thành thói quen.
Tuy rằng hắn luôn biết bao nhiêu năm đã trôi qua, Cố Bạch vẫn không biến hóa gì cả so với khi còn nhỏ, điểm này có chút ngu ngốc nhưng đôi khi hắn lại hiểu được Cố Bạch ngu ngốc một chút như vậy cũng tốt – chỉ cần đừng ngu ngốc trước mặt người khác như vậy là được.
Một người luôn cao cao tại thượng trước mặt kẻ khác nhưng lại cam tâm tình nguyện lộ ra nhược điểm trước mắt ngươi.....Cảm giác này tựa như y đối xử với mình rất đặc biệt khiến Kỳ Quan Duệ thỏa mãn hư tâm, nhịn không được càng ngày càng đắm chìm.
Cố Bạch xử lý tốt hồ sơ hôm nay, vừa ngẩng đầu lại thấy Kỳ Quan Duệ đang ngẩn người.
Y trừng mắt, "Tiểu Sơn, nghĩ gì thế?"
Kỳ Quan Duệ thuận miệng nói, "Đang nghĩ đến ngươi."
......Huynh đệ, ngươi lại đang đùa ái muội.
Cố Bạch bình tĩnh mở miệng, "Nghĩ đến ta?"
Kỳ Quan Duệ ôn nhu nở nụ cười, "Nghĩ đến ngươi nên ăn cơm."
Cố Bạch, "...."
Kỳ thật là ta lại tìm cho mình một quản gia nữa đúng không?
Lúc này đại quản gia Tần Húc Bá vừa lúc gõ cửa, quả nhiên là đến báo "Cơm trưa đã làm tốt".
Kỳ Quan Duệ vẫn mỉm cười đi tới kéo tay Cố Bạch, cùng y trở về phòng.
Cố Bạch yên lặng đi theo, không thèm để ý đến biểu tình của quần chúng vây xem.
Được rồi, kì thực là y đang nghĩ Tiểu Sơn không lúc nào không cười, mà cười lúc nào cũng ôn nhu, bình thản tựa như xuân phong....lúc nào mặt cũng mang tiếu ý, đây không phải là một kiểu mặt than khác sao?
Mình mặt than là có lý do, còn Tiểu Sơn sao cũng biến thành kiểu mặt than vậy? Hắn không mệt sao....
Kỳ Quan Duệ kéo Cố Bạch vào phòng, vẫn mỉm cười như cũ, "Không mệt."
Hóa ra Cố Bạch đã nói suy nghĩ ra khỏi miệng.
May mắn là khi y nói thì họ đã về tới tiểu viện.
Kỳ Quan Duệ đã quen với việc Cố Bạch thất thần trước mặt hắn nên vừa dọn bát đũa vừa ôn nhu giải thích, "Nếu đối xử với người khác mà lúc nào cũng cười thì dễ tạo hảo cảm. Lúc đó muốn nói gì, làm gì cũng dễ hơn một chút."
Cố Bạch trong nháy mắt đã não bổ: Cho nên phải miễn cưỡng cười vui sao? Vì sinh tồn mà không thể không mỉm cười, cho dù là đối mặt với người mình chán ghét nhất cũng phải lấy lòng sao? Tiểu Sơn sống ở giai cấp chót nhất định là rất vất vả a. Tại sao khi ta ngồi yên ổn ở ngai vị thành chủ lại không nghĩ tới chuyện đón hắn về đây nha. Mọi người ở đây đều phải nghe ta, ta có đem hắn về cũng không sao nha. Không nghĩ tới chỉ chậm một chút mà khiến hắn chịu nhiều khổ cực như vậy....
Yên lặng nhìn về phía Kỳ Quan Duệ, Cố Bạch cảm thấy thật áy náy.
Nhận được ánh mắt đồng tình và thương tiếc của Cố Bạch, nụ cười của Kỳ Quan Duệ không khỏi cương lại.
.....Tử Xa Thư Bạch lại nghĩ cái gì a?
Ý của hắn chỉ là khuôn mặt tươi cười này có thể ngụy trang cảm xúc của mình, có thể giúp đạt được những lợi ích và khiến cho người khác không phòng bị thôi mà. Kỳ Quan Duệ đột nhiên sinh ra cảm giác kì dị không cách nào hình dung.
Đương nhiên, hắn còn chưa thể hiểu được loại cảm giác này được gọi là "áp lực"
(Ha ha, áp lực khi phải chạy theo suy nghĩ của một điểu ti não bổ ;3 / < )
Ăn cơm trưa xong, hai người đi đến luyện võ trường.
Đây là thời gian biểu cố định của bọn họ, buổi sáng làm việc, buổi chiều luyện võ, buổi tối sau khi tản bộ xong thì luyện công pháp. Quả là một lối sống khỏe mạnh.
Sau khi Cố Bạch đi vào, y phất tay khiến người khác lui ra chỉ chừa lại một mình Kỳ Quan Duệ đứng trước mặt.
Y nhìn Kỳ Quan Duệ, trong lòng có chút buồn bực.
Trong nửa năm này sao chiều cao của Tiểu Sơn lại tăng nhanh như vậy? Vốn chỉ cao hơn y có nửa cái đầu giờ thì đã cao hơn cả cái đầu rồi.
....Chẳng lẽ thức ăn bình thường có chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ sinh trưởng sao?
Cố Bạch thở dài lại nhìn Kỳ Quan Duệ.
Thật sự muốn đánh hắn một trận a.
Y nhìn lại lần nữa, trong lòng nghĩ, tâm động không bằng hành động a, muốn đánh liền đánh luôn thôi!
Kỳ Quan Duệ nhướn mày.
Tuy rằng khuôn mặt Tử Xa Thư Bạch không chút thay đổi nhưng trải qua một khoảng thời gian ở chung nên hắn có thể cảm thấy chút cảm xúc dao động của đối phương.
Là không cam lòng sao? A, cái loại cảm xúc "Ta cực kì muốn đánh ngươi" này thật sự rất rõ ràng.
Nhưng ngoài dự liệu là Kỳ Quan Duệ vốn ghét người khác khiêu khích đánh mình, hận người khác bắt nạt mình lại không có chút tức giận nào cả.
Đại khái là Tử Xa Thư Bạch không có ác ý....Hắn nghĩ vậy.
Kỳ thật chuyện này còn rất thú vị.
Sau đó Kỳ Quan Duệ nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.
Quả nhiên ngay sau đó, đôi mắt của thanh niên đối diện hắn trở nên sắc bén, quanh thân hàn khí bắt đầu bốc lên từng đợt.
Không sai, võ thể của Cố Bạch có đặc điểm là có thể hấp thu bất kì võ khí nào nhưng y có thể chọn thuộc tính chuyên dụng để luyện tập.
Cho nên y đã chọn thuộc tính băng.
Về phần vì sao lại chọn nó? Chuyện này còn cần phải nói sao.
Thân là một cao phú soái, đương nhiên chỉ có thuộc tính băng mới có thể phụ trợ vẻ đẹp tươi mát thoát tục!
– Chẳng lẽ ngươi có thể tưởng tượng một người soái khí bừng bừng khi đánh nhau lại bẩn thỉu như lăn lộn trong bùn sao?
Đương nhiên, một nam nhân mặc bạch y cao lãnh tốt nhất là nên dùng kiếm nhưng Cố Bạch hoàn toàn không muốn học kiếm.
Chuyện đó chắc chắn là lãng phí thời gian a.
Bởi vậy, sau kiếm, thuộc tính băng quả nhiên là thích hợp nhất ~\[≧▽≦]/~
Kỳ Quan Duệ hoàn toàn không biết Cố Bạch đang não bổ cái gì vì hắn chỉ chăm chú...nhìn tay Cố Bạch.
Đó là một bàn tay cực kì hoàn mỹ, xương khớp rõ ràng, mỗi khớp ngón tay đều thon dài hữu lực.
Đồng thời nó cũng trắng nõn tới mực gần như trong suốt, tựa như tác phẩm điêu khác bằng băng tuyết ngàn năm không đổi.
Nhưng đôi tay này cũng bao hàm lực lượng vô cùng.
Lúc lực lượng này bùng nổ, chủ nhân đôi tay kia càng trở nên lợi hại hơn khiến người ta không dám khinh nhờn.
(Thân ái, ngươi đây là đang phát triển xu hướng biếи ŧɦái thích tay sao???)
Ngón tay Cố Bạch hơi run lên, cả nắm tay được phủ một lớp băng sương dày.
Thân hình y khẽ động, nhoáng một cái đã đến trước người Kỳ Quan Duệ.
Nắm đấm kia chuẩn bị giáng xuống bụng hắn.
Kỳ Quan Duệ thân tựa như tên bắn, chớp mắt đã tránh thoát.
Nhưng hàn khí kia ngưng kết thành một tầng sương trên quần áo hắn.
Cố Bạch mặt than nói, "Tránh được không tệ, đến đây đi."
Kỳ Quán Duệ cười cười, dưới chân cuộn lên một dòng khí, cả người tựa như tên rời dây, đột nhiên xuất hiện đối diện Cố Bạch.
Tốc độ của hắn cũng không chậm hơn Cố Bạch.
Sau đó hắn ra quyền.
Trên nắm tay hắn tựa như được bọc gió, kình khí rít lên vô cùng cường hãn tựa như nghe được cả tiếng không khí bị nén lại cực kì cuồng bạo.
Lực đạo như vậy nếu đấm vào người có thể đánh xuyên người.
Nhưng Kỳ Quan Duệ không lưu tình vì người đối diện hắn không cần thiết phải làm vậy.
Cố Bạch hơi khuỵu chân, năm ngón tay mở ra, tùy tiện chộp tới.
Bàn tay kia tiếp được nắm đấm, tựa như thiết cương gắt gao nắm chặt.
Kỳ Quan Duệ muốn thu tay nhưng tay còn lại của Cố Bạch lại động, vẫn nhắm vào bụng hắn như cũ.
Nhưng Kỳ Quan Duệ đã sớm chuẩn bị, chân hắn khẽ đảo, tứ chi tựa như biến thành vô số hư ảnh nhanh nhẹn như liệp báo, hư hư thực thực né tránh.
Cố Bạch đánh hụt, hừ một tiếng.
Sau đó y vẫn giữ tư thế nắm lấy một tay đối phương, chân dài quét qua – Kỳ Quan Duệ còn đang đắm chìm trong bộ pháp, hạ bàn không cân bằng liền lảo đảo.
Cố Bạch tự nhiên thò tay tóm lấy vai Kỳ Quan Duệ, hung hăng ném!
"Ầm!"
Kỳ Quan Duệ bị ném ngang ra ngoài.
Ngay sau đó bóng người đang bay giữa không trung kia bị một cánh tay túm lại.
Nhưng người bị túm không thể vững vàng mà cứ thế ngã xuống.
Cố Bạch thở dài.
Thật đáng tiếc không phải là mặt hôn đất.
Kỳ Quan Duệ vỗ vỗ tro bụi trên người, ôn nhu cười, "Ca ca, lần nay ta có tiến bộ hay không?"
Chống lại ánh mắt xinh đẹp đơn thuần, Cố Bạch đột nhiên có điểm chột dạ.
....Tuy rằng ban đầu y muốn đánh hắn thành đầu heo.
Nơi họ bát quái chính là thánh địa bấy lâu nay luôn được tôn sùng – phủ thành chủ.
Vì thành chủ cao quý lãnh diễm không nhiễm khói bụi nhân gian lạnh như băng tuyết Tử Xa Thư bạch đột nhiên thân mật cùng một nam nhân.
Nghe nói là "Đồng giường cộng chẩm đồng thực đồng tiến đồng ra" (cùng ngủ một giường, cùng nằm một gối, cùng ăn, cùng đi), hơn nữa thành chủ còn tự tay dạy võ?
Cơ (bạn) hữu (gay) tốt như vậy không phải là tầm thường.
Đương nhiên, đề tài này chỉ sợ là sẽ bị truyền qua truyền lại liên tục.
Cơ hữu trong truyền thuyết của thành chủ thực anh tuấn, thanh âm cũng rất dễ nghe;
Cơ hữu trong truyền thuyết của thành chủ tính cách đặc biệt ôn nhu, đối xử với ai cũng nho nhã lễ độ;
Cơ hữu trong truyền thuyết của thành chủ tuy vũ lực không cao như thành chủ nhưng cực kì hiếu học;
Cơ hữu trong truyền thuyết của thành chủ đối xử với thành chủ rất chu đáo, nơi nơi săn sóc;
Cơ hữu trong truyền thuyết của thành chủ chỉ số thông minh rất cao nên đã trở thành trợ thủ đắc lực của thành chủ;
Cơ hữu trong truyền thuyết của thành chủ thậm chí còn được lòng cả đại quản gia khiến đại quản gia chấp nhận hắn trở thành thị vệ của thành chủ.....
Đủ loại lời đồn bát quái truyền tụng trong thành, càng truyền càng huyền ảo, càng truyền càng đem nam nhân kia nói đến thiên hoa loạn trụy.
Đương nhiên cũng có người đưa ra nghi vấn: Tại sao thành chủ lại tín nhiệm nam nhân kia như vậy?
Có người thần thần bí bí kể cho mà nghe: Ai nha ngươi không biết trước đây thành chủ bị bắt cóc sao, sau đó ngài đã trốn về được, hình như trong lúc bị bắt đó thành chủ đã quen hắn và cùng hắn kết tình nghĩa hữu nghị.....
Tóm lại hiện tại Kỳ Quan Duệ nổi danh ở Thiên Đô thành.
Nổi danh đến mức hắn chỉ tùy tiện ra cửa đứng cũng có thể nghe thấy không ít người bàn luận.
Tuy rằng Kỳ Quan Duệ ở Thanh Dương trấn cũng bị vây xem nhưng chưa từng gặp qua loại tình huống này.
Vì vậy nên dù tâm tư hắn có thâm trầm thì cũng không tránh khỏi nảy lên cảm xúc vi diệu.
Hắn xem như.....dính ánh sáng của Tử Xa Thư Bạch đi?
Nửa năm đã qua, Kỳ Quan Duệ rất ít khi ra ngoài mà chỉ đi theo Cố Bạch như hình với bóng.
Cố Bạch chỉ điểm Kỳ Quan Duệ phải nói là tận hết sức lực, thiên tài địa bảo lôi ra dùng không chút tiếc rẻ, đối xử với tiểu trúc mã không thể tốt hơn, tựa như đào tâm đào phế.
Lúc đầu Kỳ Quan Duệ còn chút hoài nghi nhưng trong suốt thời gian này, hắn bị Cố Bạch dùng viên đạn bọc đường không ngừng tấn công nên cùng dần dần thành thói quen.
Tuy rằng hắn luôn biết bao nhiêu năm đã trôi qua, Cố Bạch vẫn không biến hóa gì cả so với khi còn nhỏ, điểm này có chút ngu ngốc nhưng đôi khi hắn lại hiểu được Cố Bạch ngu ngốc một chút như vậy cũng tốt – chỉ cần đừng ngu ngốc trước mặt người khác như vậy là được.
Một người luôn cao cao tại thượng trước mặt kẻ khác nhưng lại cam tâm tình nguyện lộ ra nhược điểm trước mắt ngươi.....Cảm giác này tựa như y đối xử với mình rất đặc biệt khiến Kỳ Quan Duệ thỏa mãn hư tâm, nhịn không được càng ngày càng đắm chìm.
Cố Bạch xử lý tốt hồ sơ hôm nay, vừa ngẩng đầu lại thấy Kỳ Quan Duệ đang ngẩn người.
Y trừng mắt, "Tiểu Sơn, nghĩ gì thế?"
Kỳ Quan Duệ thuận miệng nói, "Đang nghĩ đến ngươi."
......Huynh đệ, ngươi lại đang đùa ái muội.
Cố Bạch bình tĩnh mở miệng, "Nghĩ đến ta?"
Kỳ Quan Duệ ôn nhu nở nụ cười, "Nghĩ đến ngươi nên ăn cơm."
Cố Bạch, "...."
Kỳ thật là ta lại tìm cho mình một quản gia nữa đúng không?
Lúc này đại quản gia Tần Húc Bá vừa lúc gõ cửa, quả nhiên là đến báo "Cơm trưa đã làm tốt".
Kỳ Quan Duệ vẫn mỉm cười đi tới kéo tay Cố Bạch, cùng y trở về phòng.
Cố Bạch yên lặng đi theo, không thèm để ý đến biểu tình của quần chúng vây xem.
Được rồi, kì thực là y đang nghĩ Tiểu Sơn không lúc nào không cười, mà cười lúc nào cũng ôn nhu, bình thản tựa như xuân phong....lúc nào mặt cũng mang tiếu ý, đây không phải là một kiểu mặt than khác sao?
Mình mặt than là có lý do, còn Tiểu Sơn sao cũng biến thành kiểu mặt than vậy? Hắn không mệt sao....
Kỳ Quan Duệ kéo Cố Bạch vào phòng, vẫn mỉm cười như cũ, "Không mệt."
Hóa ra Cố Bạch đã nói suy nghĩ ra khỏi miệng.
May mắn là khi y nói thì họ đã về tới tiểu viện.
Kỳ Quan Duệ đã quen với việc Cố Bạch thất thần trước mặt hắn nên vừa dọn bát đũa vừa ôn nhu giải thích, "Nếu đối xử với người khác mà lúc nào cũng cười thì dễ tạo hảo cảm. Lúc đó muốn nói gì, làm gì cũng dễ hơn một chút."
Cố Bạch trong nháy mắt đã não bổ: Cho nên phải miễn cưỡng cười vui sao? Vì sinh tồn mà không thể không mỉm cười, cho dù là đối mặt với người mình chán ghét nhất cũng phải lấy lòng sao? Tiểu Sơn sống ở giai cấp chót nhất định là rất vất vả a. Tại sao khi ta ngồi yên ổn ở ngai vị thành chủ lại không nghĩ tới chuyện đón hắn về đây nha. Mọi người ở đây đều phải nghe ta, ta có đem hắn về cũng không sao nha. Không nghĩ tới chỉ chậm một chút mà khiến hắn chịu nhiều khổ cực như vậy....
Yên lặng nhìn về phía Kỳ Quan Duệ, Cố Bạch cảm thấy thật áy náy.
Nhận được ánh mắt đồng tình và thương tiếc của Cố Bạch, nụ cười của Kỳ Quan Duệ không khỏi cương lại.
.....Tử Xa Thư Bạch lại nghĩ cái gì a?
Ý của hắn chỉ là khuôn mặt tươi cười này có thể ngụy trang cảm xúc của mình, có thể giúp đạt được những lợi ích và khiến cho người khác không phòng bị thôi mà. Kỳ Quan Duệ đột nhiên sinh ra cảm giác kì dị không cách nào hình dung.
Đương nhiên, hắn còn chưa thể hiểu được loại cảm giác này được gọi là "áp lực"
(Ha ha, áp lực khi phải chạy theo suy nghĩ của một điểu ti não bổ ;3 / < )
Ăn cơm trưa xong, hai người đi đến luyện võ trường.
Đây là thời gian biểu cố định của bọn họ, buổi sáng làm việc, buổi chiều luyện võ, buổi tối sau khi tản bộ xong thì luyện công pháp. Quả là một lối sống khỏe mạnh.
Sau khi Cố Bạch đi vào, y phất tay khiến người khác lui ra chỉ chừa lại một mình Kỳ Quan Duệ đứng trước mặt.
Y nhìn Kỳ Quan Duệ, trong lòng có chút buồn bực.
Trong nửa năm này sao chiều cao của Tiểu Sơn lại tăng nhanh như vậy? Vốn chỉ cao hơn y có nửa cái đầu giờ thì đã cao hơn cả cái đầu rồi.
....Chẳng lẽ thức ăn bình thường có chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ sinh trưởng sao?
Cố Bạch thở dài lại nhìn Kỳ Quan Duệ.
Thật sự muốn đánh hắn một trận a.
Y nhìn lại lần nữa, trong lòng nghĩ, tâm động không bằng hành động a, muốn đánh liền đánh luôn thôi!
Kỳ Quan Duệ nhướn mày.
Tuy rằng khuôn mặt Tử Xa Thư Bạch không chút thay đổi nhưng trải qua một khoảng thời gian ở chung nên hắn có thể cảm thấy chút cảm xúc dao động của đối phương.
Là không cam lòng sao? A, cái loại cảm xúc "Ta cực kì muốn đánh ngươi" này thật sự rất rõ ràng.
Nhưng ngoài dự liệu là Kỳ Quan Duệ vốn ghét người khác khiêu khích đánh mình, hận người khác bắt nạt mình lại không có chút tức giận nào cả.
Đại khái là Tử Xa Thư Bạch không có ác ý....Hắn nghĩ vậy.
Kỳ thật chuyện này còn rất thú vị.
Sau đó Kỳ Quan Duệ nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.
Quả nhiên ngay sau đó, đôi mắt của thanh niên đối diện hắn trở nên sắc bén, quanh thân hàn khí bắt đầu bốc lên từng đợt.
Không sai, võ thể của Cố Bạch có đặc điểm là có thể hấp thu bất kì võ khí nào nhưng y có thể chọn thuộc tính chuyên dụng để luyện tập.
Cho nên y đã chọn thuộc tính băng.
Về phần vì sao lại chọn nó? Chuyện này còn cần phải nói sao.
Thân là một cao phú soái, đương nhiên chỉ có thuộc tính băng mới có thể phụ trợ vẻ đẹp tươi mát thoát tục!
– Chẳng lẽ ngươi có thể tưởng tượng một người soái khí bừng bừng khi đánh nhau lại bẩn thỉu như lăn lộn trong bùn sao?
Đương nhiên, một nam nhân mặc bạch y cao lãnh tốt nhất là nên dùng kiếm nhưng Cố Bạch hoàn toàn không muốn học kiếm.
Chuyện đó chắc chắn là lãng phí thời gian a.
Bởi vậy, sau kiếm, thuộc tính băng quả nhiên là thích hợp nhất ~\[≧▽≦]/~
Kỳ Quan Duệ hoàn toàn không biết Cố Bạch đang não bổ cái gì vì hắn chỉ chăm chú...nhìn tay Cố Bạch.
Đó là một bàn tay cực kì hoàn mỹ, xương khớp rõ ràng, mỗi khớp ngón tay đều thon dài hữu lực.
Đồng thời nó cũng trắng nõn tới mực gần như trong suốt, tựa như tác phẩm điêu khác bằng băng tuyết ngàn năm không đổi.
Nhưng đôi tay này cũng bao hàm lực lượng vô cùng.
Lúc lực lượng này bùng nổ, chủ nhân đôi tay kia càng trở nên lợi hại hơn khiến người ta không dám khinh nhờn.
(Thân ái, ngươi đây là đang phát triển xu hướng biếи ŧɦái thích tay sao???)
Ngón tay Cố Bạch hơi run lên, cả nắm tay được phủ một lớp băng sương dày.
Thân hình y khẽ động, nhoáng một cái đã đến trước người Kỳ Quan Duệ.
Nắm đấm kia chuẩn bị giáng xuống bụng hắn.
Kỳ Quan Duệ thân tựa như tên bắn, chớp mắt đã tránh thoát.
Nhưng hàn khí kia ngưng kết thành một tầng sương trên quần áo hắn.
Cố Bạch mặt than nói, "Tránh được không tệ, đến đây đi."
Kỳ Quán Duệ cười cười, dưới chân cuộn lên một dòng khí, cả người tựa như tên rời dây, đột nhiên xuất hiện đối diện Cố Bạch.
Tốc độ của hắn cũng không chậm hơn Cố Bạch.
Sau đó hắn ra quyền.
Trên nắm tay hắn tựa như được bọc gió, kình khí rít lên vô cùng cường hãn tựa như nghe được cả tiếng không khí bị nén lại cực kì cuồng bạo.
Lực đạo như vậy nếu đấm vào người có thể đánh xuyên người.
Nhưng Kỳ Quan Duệ không lưu tình vì người đối diện hắn không cần thiết phải làm vậy.
Cố Bạch hơi khuỵu chân, năm ngón tay mở ra, tùy tiện chộp tới.
Bàn tay kia tiếp được nắm đấm, tựa như thiết cương gắt gao nắm chặt.
Kỳ Quan Duệ muốn thu tay nhưng tay còn lại của Cố Bạch lại động, vẫn nhắm vào bụng hắn như cũ.
Nhưng Kỳ Quan Duệ đã sớm chuẩn bị, chân hắn khẽ đảo, tứ chi tựa như biến thành vô số hư ảnh nhanh nhẹn như liệp báo, hư hư thực thực né tránh.
Cố Bạch đánh hụt, hừ một tiếng.
Sau đó y vẫn giữ tư thế nắm lấy một tay đối phương, chân dài quét qua – Kỳ Quan Duệ còn đang đắm chìm trong bộ pháp, hạ bàn không cân bằng liền lảo đảo.
Cố Bạch tự nhiên thò tay tóm lấy vai Kỳ Quan Duệ, hung hăng ném!
"Ầm!"
Kỳ Quan Duệ bị ném ngang ra ngoài.
Ngay sau đó bóng người đang bay giữa không trung kia bị một cánh tay túm lại.
Nhưng người bị túm không thể vững vàng mà cứ thế ngã xuống.
Cố Bạch thở dài.
Thật đáng tiếc không phải là mặt hôn đất.
Kỳ Quan Duệ vỗ vỗ tro bụi trên người, ôn nhu cười, "Ca ca, lần nay ta có tiến bộ hay không?"
Chống lại ánh mắt xinh đẹp đơn thuần, Cố Bạch đột nhiên có điểm chột dạ.
....Tuy rằng ban đầu y muốn đánh hắn thành đầu heo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất