Chương 27: Nhập học
Trần Nguyên Hạo gật đầu, "Tử Xa Thư Bạch đúng là thâm tàng bất lộ. Ta chu toàn như vậy y lại lấy bất biến ứng đối vạn biến, đem tất cả lời nói của ta trở về...."
Cừu Đồ nói, "Ta nói là người kia."
Trần Nguyên Hạo nghẹn lời, "Người kia...." Gã nghĩ nghĩ, "Hộ vệ bên người của Tử Xa Thư Bạch?"
Cừu Đồ nói, "Hắn rất nguy hiểm."
Trần Nguyên Hạo và Cừu Đồ tuy quen biết không lâu nhưng có chút giao tình, cho dù hay tranh cãi nhưng tín nhiệm cũng không ít.
Tử hỏi một lát, gã nói, "Ý của ngươi là?"
Cừu Đồ giơ hai ngón tay, "Mạo hiểm thông qua người này để tiếp cận Tử Xa Thư Bạch hoặc là buông tay Tử Xa Thư Bạch để có người này." Gã nói, "Ngươi chỉ có thể chọn một trong hai."
Trần Nguyên Hạo nhăn mi, "Ta cần người gấp để mau chóng phát triển thế lực."
Cừu Đồ gật đầu, "Ta có dự cảm tiếp xúc với người kia sẽ mang lại lợi ích không nhỏ....đương nhiên cũng có thể...."
Trần Nguyên Hạo nhắm mắt, "Có được tất có mất, không mất sao có thể thành công."
Cố Bạch hoàn toàn không biết chính mình đã tặng Kỳ Quan Duệ người khiến cho hai tiểu đệ kéo quan hệ với nhân vật chính biếи ŧɦái.
Vấn đề hiện tại của y là....ký túc xá.
Không thể nghi ngờ là lấy thực lực Võ quân cao cấp của Cố Bạch đương nhiên có thể tiến vào nội viện nhưng cái khó chịu là ký túc xá của nội viện có quy tắc.
Có thể mang người hầu nhưng nam thì có thể mang một, nữ thì tùy.
Nhớ ngày đó khi viết quy tắc này, Cố Bạch đương nhiên nghĩ là không thể để nam nhân trở thành bóng đèn nhưng đương nhiên vẫn cần, vì thế nên mới cho phép mang một người, cùng lúc đó thì nữ lại không có yêu cầu gì cả - chung quy thì đây là ngựa đực văn, nữ nhân càng nhiều càng hương diễm, càng hấp dẫn, không phải sao?
Cho dù là ở Kình Thiên thư viện thì tiểu mỹ nhân ở đây đều có một chân với nhân vật chính biếи ŧɦái, hơn nữa vì xà có tính dâʍ [không thể nghi ngờ đây chính là nguyên nhân đầu tiên chọn huyết mạch Thôn Thiên Huyền Mãng] duyên cớ nên một nữ nhân không thể thỏa mãn được x dục của nhân vật chính.
Cho nên phối trí nhiều nữ nhân như vậy chẳng qua chỉ là để miêu tả diễm phúc khôn cùng của nhân vật chính.....Mà cũng vì viết nơi này có rất nhiều nữ nhân dây dưa trên giường của nhân vật chính nên đoạn thời gian hơn một tháng này Cố Bạch căn bản chỉ viết thịt văn, đếm tới đếm lui đến mỏi tay không hết muội tử, cũng khiến y đi trên con đường ngựa đực văn không thể vãn hồi....
Nhưng đối với một pháo hôi nhưng Cố Bạch hiện giờ, nữ nhân nhiều lại là trở ngại.
Y nghĩ nghĩ, quyết định thà rằng không có danh ngạch còn hơn là mang theo nữ nhân, tuy rằng bốn thị nữ của y có vẻ vẹn toàn.
Chuyện này nói ra Cố bạch lại khó xử, nữ nhân quá nhiều nhưng nam nhân lại không đủ.
- cũng không thể để bốn tử sĩ phẫn nữ trang được.
Cố Bạch thở dài
Phải biết là hiện giờ Cố Tiểu Sơn đã tiến hóa đến mức phục vụ y còn chuyên nghiệp hơn cả thị nữ nhưng cái chức danh thị vệ chẳng qua cũng chỉ là danh nghĩa. Để một Võ sử cao cấp bảo vệ, Võ quân như y còn có mặt mũi không?
Tuy rằng tử sĩ cũng còn yếu nhưng tốt xấu gì cũng là Võ sư trung cấp, khi không cần Cố Bạch ra tay thì thực lực của bọn họ cũng đủ giải quyết rồi.
Vù thế trước mắt việc giảm biên chế hay không giảm biên chế thị nữ cũng là một vấn đề không nhỏ....
Thôi, phiền toái một chút thì có sao đâu chứ.
Cố Bạch nhớ tới Cố Tiểu Sơn nhà y vốn hay có cảm giác không an toàn, quyết định thỏa hiệp.
Cho dù không thể giúp đỡ y nhưng chạy chân không thành vấn đề.
Nếu có chuyện gì xảy ra thì cùng lắm để Cố Tiểu Sơn tìm người một chuyến.
Lại nói vạn nhất bất thành thì vẫn có thị nữ - tuy rằng các nàng yếu hơn tử sĩ nhưng vẫn mạnh hơn Tiểu Sơn không ít.
Cẩn thận ngẫm lại thì đây cũng là cơ hội thể hiện nha!
Nghĩ xong, Cố Bạch không rối rắm nữa. Y nhìn về phía Kỳ Quan Duệ đang đi từ ngoài cửa vào, "Tiểu Sơn, sao rồi?"
Kỳ Quan Duệ ôn nhu cười, "Hai người kia không nói gì cả, thoạt nhìn đều là người thông minh."
Cố Bạch mặt than, "Là người thông minh, Tiểu Sơn nên cẩn thận."
Nếu như bị lừa thì ca cũng gặp nguy hiểm nên ngươi nên cách bọn họ càng xa càng tốt! Giờ ca nhắc nhở chắc Tiểu Sơn cũng sẽ nghe lời đúng không!
Kỳ Quan Duệ quả nhiên gật đầu, "Đúng vậy, ca ca." Thần tình của hắn thực vô tội, tựa như rất thuần khiến lại tựa như nụ hoa mới nở ngày xuân, "Ta biết."
Rõ ràng vừa nãy Tử Xa Thư Bạch đã cự tuyệt sao giờ lại cố ý nhắc tới bọn họ?
Đã thế lại còn dặn dò cẩn thận như thế....Tình huống này chỉ có lần trước khi nhắc tới "Kỳ Quan Duệ" mới xuất hiện.
Chuyện này đến cùng là....vì sao?
Thoạt nhìn thì rất đơn giản, khi gặp sự tình cảm thấy không ổn thì nhắc nhở hắn nhưng thái độ trịnh trọng như vậy khiến hắn cảm giác có chút....vi diệu.
Khiến hắn có trực giác muốn tìm hiểu.
Ngày báo danh nhanh chóng tới, nghiêm khắc mà nói thì khảo nghiệm chính là đi tới học viện để nghiệm cốt, xem xét linh căn, tu vi, chỉ cần đạt tiêu chuẩn là có thể nhập học.
Cố Bạch vẫn mặc y phục cẩm bào trắng thêu điểm xuyết ngân sa, vẫn đội ngọc quan, đeo bao tay vừa uy nghiêm vừa đạm mạc.
Nhưng khác với bình thường hay trang là lúc này y đi bộ.
Cố Bạch đương nhiên biết trang B có thể đắp nặn hình tượng nhưng nếu lúc nào cũng trang thì dễ đá thiết bản.
Tỷ như khi đi báo danh chiêu sinh, thoạt nhìn không có gì khó nhưng cố tình lại có mấy lão bất tử không an ổn ẩn thân vây xem.
Mỹ kì danh viết là tuyển nhân đồ đệ nhưng đối với nhân vật chính mà nói thì đây chính là cơ hội được nhóm lão đầu thưởng thức.
Nhưng nhóm lão đầu là bàn tay vàng của nhân vật chính, đối với Cố Bạch mà nói thì không chỉ là tất yếu mà còn mẹ nó khiến y càng khẩn trương hơn.
Kỳ Quan Duệ vẫn đi sát gót Cố Bạch, bốn thị nữ thì đi xa xa một ít.
Mà bốn tử sĩ đã được an bài để trở thành ngoại môn đệ tử của học viện để phát triển thế lực – nhỏ không sao, bị người chiếm tiện nghi ban đầu cũng không sao, chỉ cần có thể đứng vững nơi này là vạn sự đại cát.
Đây cũng là thủ đoạn làm giàu của tiểu boss trong nguyên tác.
Một đường đi thẳng đến phía trước, hễ cứ đụng tới đám đông náo nhiệt là họ lại tránh dạt về hai bên nhường đường.
Trong tầm mắt của vô số người, Cố Bạch đã nhanh chóng đi tới của Kình Thiên thư viện.
Đường bị phong tỏa, một cửa đá nằm sừng sững trước mắt, sự rắn chắc của nó khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Đây tất nhiên là thượng phẩm Diễn võ thạch được lấy để tạo thành cửa, quả nhiên cao quý xa xỉ.
Cố Bạch thực bình tĩnh.
Y cũng không phải là quê mùa không có kiến thức.
Không phải chỉ là dùng khí lực đẩy cửa ra thôi sao? Không phải trừ việc này ra thì còn có dùng thực lực Võ quân khiến nó biến thành màu lam là có thể đi vào sao?
Ca không sợ.
Rất nhanh nhân mã tám phương mãnh liệt ào đến.
Sự hùng hậu kia tựa như là hận không thể cắn người ta một ngụm không bằng.
Cố Bạch phiêu một ánh mắt qua là biết đám công tử ca này chẳng qua không có bản sự thật nên quyết định lấy mạnh hϊếp yếu.
Ngay sau đó, hàn khí quanh thân y phóng ra ngoài, lập tức đem bán kính mười mét quanh người đóng thành băng côn.
Đám công tử ca bị đóng băng cả người phủ đầy tuyết lúc này mới quay đầu lại chỉ nhìn thấy Cố Bạch đang khoanh tay đứng.
Ngọa tào, kia đúng là cao phú soái trong cao phú soái!
Thật hâm mộ ghen tị hận có được hay không, muốn đấm cho khuôn mặt kia một phát có được hay không.
Nhưng vừa nhìn khí thế là biết không phải là hạng tầm thường.
...Vẫn nên về hỏi phụ thân/mưu sĩ/thúc thúc/bá bá/trưởng lão/huynh đệ tỷ muội rồi mới làm quyết định đi yêu yêu đát~
Kỳ Quan Duệ đi bên cạnh nhìn Cố Bạch uy phong như vậy, ánh mắt lóe lên tia tán thưởng.
Không hổ là Tử Xa Thư Bạch, mặc kệ đi tới nơi nào cũng bễ nghễ tự tin ngạo thị thiên hạ.
Khiến hắn nhịn không được muốn móc mắt của tất cả những kẻ nhìn thấy phong tư ấy của y.
Cố Bạch chậm rãi bước tới trước cửa đá.
Sau đó y vươn tay đặt lên cửa.
Trong nháy mắt, cửa đá biến thành màu xanh lam đậm.
Màu xanh này vô cùng chói mắt, vô cùng tinh thuần, bắt đầu từ bàn tay kia lan ra cả cánh cửa.
Lúc này nếu cửa đá là một khối bảo thạch thì phẩm chất phải từ thượng phẩm trở lên.
"Người nọ thật lợi hại!"
"Đây là ai? Tiêu chuẩn như vậy hẳn là phải Võ quân cao cấp đi!"
"Xem ra tân sinh năm nay ngọa hổ tàng long a...."
Quần chúng vây xem nghị luận ào ào khiến cho nhóm công tử ca còn ảo tưởng đấm y tựa như bị đấm trở lại, có tâm ghen tỵ cũng phải đè xuống, quyết định quan sát cẩn thận rồi mới quyết định.
Chuyện này thật đáng tiếc.....
Đây chính là loại tiểu bạch kiểm chuyên cướp đi tình yêu của các muội tử a!
Tinh quang trong mắt Kỳ Quan Duệ hơi nhúc nhích. Hắn nhìn Cố Bạch bâng quơ nhẹ nhàng đẩy cửa đá, yên lặng tính toán thực lực của mình.
Tựa như còn kém lắm.
.....Cần thêm đồ vật a.
Tuy rằng không biết áp lực trong lòng là cái gì nhưng hiển nhiên hắn không thỏa mãn.
Nhưng....không thỏa mãn cái gì mới được?
Kỳ Quan Duệ liếm liếm môi, lộ ra nụ cười.
Không sao, giờ không biết thì một ngày nào đó sẽ biết.
Chỉ cần....hắn có thể vượt qua Tử Xa Thư Bạch.
Ngay khi cửa đá sáng lên, Cố Bạch thu tay, cánh cửa phía trước mở ra.
Ánh sáng màu lam đậm trên cánh cửa nháy mắt biến mất, khôi phục màu đá đen.
Thông đạo rộng mở tựa như hoan nghênh tất cả mọi người tiến vào.
Cố Bạch mặt không đổi sắc, "Tiểu Sơn, đi."
Kỳ Quan Duệ nhanh chóng đuổi kịp, cong cong khóe miệng, thanh âm nhu hòa, "Được....ca ca."
Bốn thị nữ theo sát phía sau, bước chân cực kì nhất trí.
Tuy trên mặt các nàng đều đeo khăn che mặt nhưng từ khí chất và dáng người vẫn khiến người ta nhận ra dung nhan khuynh thành.
Nhóm công tử ca lần lượt quay đầu bụm mặt.
Không xong, nhìn thấy cảnh này lại muốn đánh tên kia thì phải làm sao!
Thân ảnh của Cố Bạch nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.
Có một vài kẻ đầu cơ trục lợi hiên ngang lẫm liệt muốn sải bước vào giả bộ như cùng nhóm Cố Bạch.
Thế nhưng khi gã vừa đến cửa thì tựa như bị điện giật bắn ngược trở về, liên tục lăn lộn trên đất, mặt xám mày tro lủi đi.
Sau đó mọi người mới phát hiện cửa đá kia đã đóng tựa lúc nào.
Kín kẽ, tựa như chưa từng mở ra.
Mà Cố Bạch vừa tiến vào nội môn lại nhìn thấy cảnh tượng khác.
Yên lặng, cực độ yên lặng.
Bốn phía không có người chỉ có cây cối xanh tốt, nước suối chảy róc rách.
Cố Bạch một mình đi phía trước, tựa như bị cảnh đẹp hấp dẫn mà đứng lại thưởng thức.
Y giống như một ngọn núi cao ngạo dung nhập vào cảnh đẹp này một cách hài hòa tự nhiên.
Nhưng đột nhiên cảnh đẹp bị đáng vỡ!
Có một bàn tay như thiểm điện lao tới!
Cố Bạch phản xạ lui về sau, trong lòng dậy sóng cuồng bạo.
Dựa vào! Vì cái lông gì mà nam nhân cũng gặp quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ!
Cừu Đồ nói, "Ta nói là người kia."
Trần Nguyên Hạo nghẹn lời, "Người kia...." Gã nghĩ nghĩ, "Hộ vệ bên người của Tử Xa Thư Bạch?"
Cừu Đồ nói, "Hắn rất nguy hiểm."
Trần Nguyên Hạo và Cừu Đồ tuy quen biết không lâu nhưng có chút giao tình, cho dù hay tranh cãi nhưng tín nhiệm cũng không ít.
Tử hỏi một lát, gã nói, "Ý của ngươi là?"
Cừu Đồ giơ hai ngón tay, "Mạo hiểm thông qua người này để tiếp cận Tử Xa Thư Bạch hoặc là buông tay Tử Xa Thư Bạch để có người này." Gã nói, "Ngươi chỉ có thể chọn một trong hai."
Trần Nguyên Hạo nhăn mi, "Ta cần người gấp để mau chóng phát triển thế lực."
Cừu Đồ gật đầu, "Ta có dự cảm tiếp xúc với người kia sẽ mang lại lợi ích không nhỏ....đương nhiên cũng có thể...."
Trần Nguyên Hạo nhắm mắt, "Có được tất có mất, không mất sao có thể thành công."
Cố Bạch hoàn toàn không biết chính mình đã tặng Kỳ Quan Duệ người khiến cho hai tiểu đệ kéo quan hệ với nhân vật chính biếи ŧɦái.
Vấn đề hiện tại của y là....ký túc xá.
Không thể nghi ngờ là lấy thực lực Võ quân cao cấp của Cố Bạch đương nhiên có thể tiến vào nội viện nhưng cái khó chịu là ký túc xá của nội viện có quy tắc.
Có thể mang người hầu nhưng nam thì có thể mang một, nữ thì tùy.
Nhớ ngày đó khi viết quy tắc này, Cố Bạch đương nhiên nghĩ là không thể để nam nhân trở thành bóng đèn nhưng đương nhiên vẫn cần, vì thế nên mới cho phép mang một người, cùng lúc đó thì nữ lại không có yêu cầu gì cả - chung quy thì đây là ngựa đực văn, nữ nhân càng nhiều càng hương diễm, càng hấp dẫn, không phải sao?
Cho dù là ở Kình Thiên thư viện thì tiểu mỹ nhân ở đây đều có một chân với nhân vật chính biếи ŧɦái, hơn nữa vì xà có tính dâʍ [không thể nghi ngờ đây chính là nguyên nhân đầu tiên chọn huyết mạch Thôn Thiên Huyền Mãng] duyên cớ nên một nữ nhân không thể thỏa mãn được x dục của nhân vật chính.
Cho nên phối trí nhiều nữ nhân như vậy chẳng qua chỉ là để miêu tả diễm phúc khôn cùng của nhân vật chính.....Mà cũng vì viết nơi này có rất nhiều nữ nhân dây dưa trên giường của nhân vật chính nên đoạn thời gian hơn một tháng này Cố Bạch căn bản chỉ viết thịt văn, đếm tới đếm lui đến mỏi tay không hết muội tử, cũng khiến y đi trên con đường ngựa đực văn không thể vãn hồi....
Nhưng đối với một pháo hôi nhưng Cố Bạch hiện giờ, nữ nhân nhiều lại là trở ngại.
Y nghĩ nghĩ, quyết định thà rằng không có danh ngạch còn hơn là mang theo nữ nhân, tuy rằng bốn thị nữ của y có vẻ vẹn toàn.
Chuyện này nói ra Cố bạch lại khó xử, nữ nhân quá nhiều nhưng nam nhân lại không đủ.
- cũng không thể để bốn tử sĩ phẫn nữ trang được.
Cố Bạch thở dài
Phải biết là hiện giờ Cố Tiểu Sơn đã tiến hóa đến mức phục vụ y còn chuyên nghiệp hơn cả thị nữ nhưng cái chức danh thị vệ chẳng qua cũng chỉ là danh nghĩa. Để một Võ sử cao cấp bảo vệ, Võ quân như y còn có mặt mũi không?
Tuy rằng tử sĩ cũng còn yếu nhưng tốt xấu gì cũng là Võ sư trung cấp, khi không cần Cố Bạch ra tay thì thực lực của bọn họ cũng đủ giải quyết rồi.
Vù thế trước mắt việc giảm biên chế hay không giảm biên chế thị nữ cũng là một vấn đề không nhỏ....
Thôi, phiền toái một chút thì có sao đâu chứ.
Cố Bạch nhớ tới Cố Tiểu Sơn nhà y vốn hay có cảm giác không an toàn, quyết định thỏa hiệp.
Cho dù không thể giúp đỡ y nhưng chạy chân không thành vấn đề.
Nếu có chuyện gì xảy ra thì cùng lắm để Cố Tiểu Sơn tìm người một chuyến.
Lại nói vạn nhất bất thành thì vẫn có thị nữ - tuy rằng các nàng yếu hơn tử sĩ nhưng vẫn mạnh hơn Tiểu Sơn không ít.
Cẩn thận ngẫm lại thì đây cũng là cơ hội thể hiện nha!
Nghĩ xong, Cố Bạch không rối rắm nữa. Y nhìn về phía Kỳ Quan Duệ đang đi từ ngoài cửa vào, "Tiểu Sơn, sao rồi?"
Kỳ Quan Duệ ôn nhu cười, "Hai người kia không nói gì cả, thoạt nhìn đều là người thông minh."
Cố Bạch mặt than, "Là người thông minh, Tiểu Sơn nên cẩn thận."
Nếu như bị lừa thì ca cũng gặp nguy hiểm nên ngươi nên cách bọn họ càng xa càng tốt! Giờ ca nhắc nhở chắc Tiểu Sơn cũng sẽ nghe lời đúng không!
Kỳ Quan Duệ quả nhiên gật đầu, "Đúng vậy, ca ca." Thần tình của hắn thực vô tội, tựa như rất thuần khiến lại tựa như nụ hoa mới nở ngày xuân, "Ta biết."
Rõ ràng vừa nãy Tử Xa Thư Bạch đã cự tuyệt sao giờ lại cố ý nhắc tới bọn họ?
Đã thế lại còn dặn dò cẩn thận như thế....Tình huống này chỉ có lần trước khi nhắc tới "Kỳ Quan Duệ" mới xuất hiện.
Chuyện này đến cùng là....vì sao?
Thoạt nhìn thì rất đơn giản, khi gặp sự tình cảm thấy không ổn thì nhắc nhở hắn nhưng thái độ trịnh trọng như vậy khiến hắn cảm giác có chút....vi diệu.
Khiến hắn có trực giác muốn tìm hiểu.
Ngày báo danh nhanh chóng tới, nghiêm khắc mà nói thì khảo nghiệm chính là đi tới học viện để nghiệm cốt, xem xét linh căn, tu vi, chỉ cần đạt tiêu chuẩn là có thể nhập học.
Cố Bạch vẫn mặc y phục cẩm bào trắng thêu điểm xuyết ngân sa, vẫn đội ngọc quan, đeo bao tay vừa uy nghiêm vừa đạm mạc.
Nhưng khác với bình thường hay trang là lúc này y đi bộ.
Cố Bạch đương nhiên biết trang B có thể đắp nặn hình tượng nhưng nếu lúc nào cũng trang thì dễ đá thiết bản.
Tỷ như khi đi báo danh chiêu sinh, thoạt nhìn không có gì khó nhưng cố tình lại có mấy lão bất tử không an ổn ẩn thân vây xem.
Mỹ kì danh viết là tuyển nhân đồ đệ nhưng đối với nhân vật chính mà nói thì đây chính là cơ hội được nhóm lão đầu thưởng thức.
Nhưng nhóm lão đầu là bàn tay vàng của nhân vật chính, đối với Cố Bạch mà nói thì không chỉ là tất yếu mà còn mẹ nó khiến y càng khẩn trương hơn.
Kỳ Quan Duệ vẫn đi sát gót Cố Bạch, bốn thị nữ thì đi xa xa một ít.
Mà bốn tử sĩ đã được an bài để trở thành ngoại môn đệ tử của học viện để phát triển thế lực – nhỏ không sao, bị người chiếm tiện nghi ban đầu cũng không sao, chỉ cần có thể đứng vững nơi này là vạn sự đại cát.
Đây cũng là thủ đoạn làm giàu của tiểu boss trong nguyên tác.
Một đường đi thẳng đến phía trước, hễ cứ đụng tới đám đông náo nhiệt là họ lại tránh dạt về hai bên nhường đường.
Trong tầm mắt của vô số người, Cố Bạch đã nhanh chóng đi tới của Kình Thiên thư viện.
Đường bị phong tỏa, một cửa đá nằm sừng sững trước mắt, sự rắn chắc của nó khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Đây tất nhiên là thượng phẩm Diễn võ thạch được lấy để tạo thành cửa, quả nhiên cao quý xa xỉ.
Cố Bạch thực bình tĩnh.
Y cũng không phải là quê mùa không có kiến thức.
Không phải chỉ là dùng khí lực đẩy cửa ra thôi sao? Không phải trừ việc này ra thì còn có dùng thực lực Võ quân khiến nó biến thành màu lam là có thể đi vào sao?
Ca không sợ.
Rất nhanh nhân mã tám phương mãnh liệt ào đến.
Sự hùng hậu kia tựa như là hận không thể cắn người ta một ngụm không bằng.
Cố Bạch phiêu một ánh mắt qua là biết đám công tử ca này chẳng qua không có bản sự thật nên quyết định lấy mạnh hϊếp yếu.
Ngay sau đó, hàn khí quanh thân y phóng ra ngoài, lập tức đem bán kính mười mét quanh người đóng thành băng côn.
Đám công tử ca bị đóng băng cả người phủ đầy tuyết lúc này mới quay đầu lại chỉ nhìn thấy Cố Bạch đang khoanh tay đứng.
Ngọa tào, kia đúng là cao phú soái trong cao phú soái!
Thật hâm mộ ghen tị hận có được hay không, muốn đấm cho khuôn mặt kia một phát có được hay không.
Nhưng vừa nhìn khí thế là biết không phải là hạng tầm thường.
...Vẫn nên về hỏi phụ thân/mưu sĩ/thúc thúc/bá bá/trưởng lão/huynh đệ tỷ muội rồi mới làm quyết định đi yêu yêu đát~
Kỳ Quan Duệ đi bên cạnh nhìn Cố Bạch uy phong như vậy, ánh mắt lóe lên tia tán thưởng.
Không hổ là Tử Xa Thư Bạch, mặc kệ đi tới nơi nào cũng bễ nghễ tự tin ngạo thị thiên hạ.
Khiến hắn nhịn không được muốn móc mắt của tất cả những kẻ nhìn thấy phong tư ấy của y.
Cố Bạch chậm rãi bước tới trước cửa đá.
Sau đó y vươn tay đặt lên cửa.
Trong nháy mắt, cửa đá biến thành màu xanh lam đậm.
Màu xanh này vô cùng chói mắt, vô cùng tinh thuần, bắt đầu từ bàn tay kia lan ra cả cánh cửa.
Lúc này nếu cửa đá là một khối bảo thạch thì phẩm chất phải từ thượng phẩm trở lên.
"Người nọ thật lợi hại!"
"Đây là ai? Tiêu chuẩn như vậy hẳn là phải Võ quân cao cấp đi!"
"Xem ra tân sinh năm nay ngọa hổ tàng long a...."
Quần chúng vây xem nghị luận ào ào khiến cho nhóm công tử ca còn ảo tưởng đấm y tựa như bị đấm trở lại, có tâm ghen tỵ cũng phải đè xuống, quyết định quan sát cẩn thận rồi mới quyết định.
Chuyện này thật đáng tiếc.....
Đây chính là loại tiểu bạch kiểm chuyên cướp đi tình yêu của các muội tử a!
Tinh quang trong mắt Kỳ Quan Duệ hơi nhúc nhích. Hắn nhìn Cố Bạch bâng quơ nhẹ nhàng đẩy cửa đá, yên lặng tính toán thực lực của mình.
Tựa như còn kém lắm.
.....Cần thêm đồ vật a.
Tuy rằng không biết áp lực trong lòng là cái gì nhưng hiển nhiên hắn không thỏa mãn.
Nhưng....không thỏa mãn cái gì mới được?
Kỳ Quan Duệ liếm liếm môi, lộ ra nụ cười.
Không sao, giờ không biết thì một ngày nào đó sẽ biết.
Chỉ cần....hắn có thể vượt qua Tử Xa Thư Bạch.
Ngay khi cửa đá sáng lên, Cố Bạch thu tay, cánh cửa phía trước mở ra.
Ánh sáng màu lam đậm trên cánh cửa nháy mắt biến mất, khôi phục màu đá đen.
Thông đạo rộng mở tựa như hoan nghênh tất cả mọi người tiến vào.
Cố Bạch mặt không đổi sắc, "Tiểu Sơn, đi."
Kỳ Quan Duệ nhanh chóng đuổi kịp, cong cong khóe miệng, thanh âm nhu hòa, "Được....ca ca."
Bốn thị nữ theo sát phía sau, bước chân cực kì nhất trí.
Tuy trên mặt các nàng đều đeo khăn che mặt nhưng từ khí chất và dáng người vẫn khiến người ta nhận ra dung nhan khuynh thành.
Nhóm công tử ca lần lượt quay đầu bụm mặt.
Không xong, nhìn thấy cảnh này lại muốn đánh tên kia thì phải làm sao!
Thân ảnh của Cố Bạch nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.
Có một vài kẻ đầu cơ trục lợi hiên ngang lẫm liệt muốn sải bước vào giả bộ như cùng nhóm Cố Bạch.
Thế nhưng khi gã vừa đến cửa thì tựa như bị điện giật bắn ngược trở về, liên tục lăn lộn trên đất, mặt xám mày tro lủi đi.
Sau đó mọi người mới phát hiện cửa đá kia đã đóng tựa lúc nào.
Kín kẽ, tựa như chưa từng mở ra.
Mà Cố Bạch vừa tiến vào nội môn lại nhìn thấy cảnh tượng khác.
Yên lặng, cực độ yên lặng.
Bốn phía không có người chỉ có cây cối xanh tốt, nước suối chảy róc rách.
Cố Bạch một mình đi phía trước, tựa như bị cảnh đẹp hấp dẫn mà đứng lại thưởng thức.
Y giống như một ngọn núi cao ngạo dung nhập vào cảnh đẹp này một cách hài hòa tự nhiên.
Nhưng đột nhiên cảnh đẹp bị đáng vỡ!
Có một bàn tay như thiểm điện lao tới!
Cố Bạch phản xạ lui về sau, trong lòng dậy sóng cuồng bạo.
Dựa vào! Vì cái lông gì mà nam nhân cũng gặp quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất