Chương 33: Cô nam quả nam (1)
Dãy núi ngoài thành Hạo Dương kéo dài ít nhất là mấy ngàn dặm, ở giữa có một đồng cỏ hoang rất rộng lớn sau đó mới tới đường cái.
Bình thường những dã thú ở đây đều biết nơi nào không thể đi vào, phạm vi hoạt động chỉ ở phía trong dãy núi, trừ phi sinh sản quá mức mới có thể ra ngoài, tạo thành thú triều.
Mỗi khi tới thời điểm đó, một cuộc chiến giữa người và thú sẽ diễn ra khiến thôn trang, võ trấn xung quanh đều bị tàn phá nặng nề.
Mà số người chết cũng tăng cao không kém.
Cố Bạch và Kỳ Quan Duệ, hai người một trước một sau đang đi rất nhanh.
Bởi thị nữ không đi theo nên tất cả hành trang đều do Kỳ Quan Duệ cầm.
Nhưng là một thành chủ cao quý lãnh diễm, cho dù là thị vệ bên người cũng không thể tay xách nách mang một đống đồ được!
Chuyện này rất tổn hại hình tượng có biết không!
Cho nên Cố Bạch trang bị một loại thần khí cơ bản mà bất cứ kẻ nhà giàu nào trong ngựa đực văn đều có.
Loại thần khí này có nhiều tên, tỉ như giới tử, tỉ như không gian giới chỉ, tỉ như nhẫn trữ vật, vòng tay trữ vật linh tinh.... lại ví dụ như không gian võ cụ trong quyển sách này.
Cái tên nghe có vẻ kì quái, có vẻ là bình mới rượu cũ (đổi tên nhưng không đổi công dụng) nhưng nhân vật chính không có thứ này thì sao có thể thoải mái đi nơi nơi?
Chẳng lẽ khi tán gái đột nhiên muốn làm một phát dã chiến mà lại không có lều trại/khăn mặt/nước tắm rửa/dụng cụ X (?) sao!
Chắc chắn là không thể a!
Vì thế là một thành chủ, Cố Bạch sau khi tiêu phí một núi lớn tiền cũng có được loại thần khí tên gọi mộc mạc nhưng đa công dụng này.
- chính là có chút lớn nên y quyết định ném cho Cố Tiểu Sơn nhà y.
Kỳ Quan Duệ vô thức vuốt ve vòng tay kim loại sáng bóng, môi cong lên nụ cười ôn nhu.
Những thứ của Tử Xa Thư Bạch đều ở đây.
Hắn rất hiểu tính tình của Cố Bạch.
Nếu như Tử Xa Thư Bạch muốn duy trì sinh hoạt tiêu chuẩn cao như trước thì trong những ngày săn bắn không thể không ở bên cạnh hắn.
Hai người đều có võ khí nên thời gian đi cũng rút ngắn rất nhiều.
Thế nhưng khi đến vùng cỏ hoang, Cố Bạch ngừng lại.
Kỳ Quan Duệ đi qua, "Ca ca?" sau đó hắn nhìn phía trước là hiểu rõ.
Cỏ phía trước mọc cao hơn nửa người, nếu cứ đi như vậy thì chắc chắn áo choàng trắng sẽ biến thành màu xám a!
Theo lý thuyết thì một nam nhân mà lắm chuyện như vậy có chút nữ khí nhưng không biết vì sao khi đặt trên người Tử Xa Thư Bạch lại làm người ta cảm thấy đương nhiên.
Kỳ Quan Duệ âm thầm buồn cười sau đó vẫy tay, một bộ áo choàng đen xuất hiện trong tay hắn.
- Cho dù là áo choàng nhưng ngoại trừ màu sắc thì ám văn cũng được may rất tỉ mỉ khiến người ta vừa thấy đã quý.
Thế nhưng thứ quý như vậy ở Thiên Đô thành tư khố chỉ là mưa bụi.
Cho nên nhất thời Cố Bạch rơi lệ đầy mặt trong lòng.
Người nhà! Ngươi thật sự là người nhà của ta!
Nhiều năm như vậy khiến y dưỡng thành hội chứng bắt buộc có biết hay không, khiết phích khổ không chịu được a biết hay không!
Kỳ Quan Duệ nhìn ra tâm tình dao động trên gương mặt cương ngạnh của Cố Bạch, tâm tình rất tốt, tự tay phủ áo choàng lên người y, thân mật nói, "Đã sớm chuẩn bị tốt cho ca ca."
Cố Bạch gật gật đầu.
Y có cảm giác Cố Tiểu Sơn ngày càng tri kỉ a.
Đợi khi Cố Bạch mặc xong áo choàng đen, hình tượng trở thành lạnh lùng như băng.
Nếu trước đây y là cao lĩnh chi hoa như vậy hiện tại.....vẫn là cao lĩnh chi hoa.
Chỉ là cái loại cao quý này còn xen thêm cảm giác không thể xâm phạm – là loại người tùy tay có thể "gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ".
Kỳ Quan Duệ nhìn nhìn, hai mắt nheo lại.
Sau đó hắn cười cười nắm chặt cổ tay Cố Bạch, "Ca ca, ngươi bảo hộ ta."
Cố Bạch nghiêm túc nói, "Đương nhiên."
Hai huynh đệ sau một hồi tương thân tương ái đi qua đồng cỏ hoang, rốt cuộc đã nhìn thấy dãy núi uốn lượn.
Nói là dãy núi thì mỗi một ngọn núi còn cực kì cao, giữa hai ngọn núi có sơn cốc, còn có một ít địa hình kì lạ, tóm lại là không khoa học.
- tác giả không phải ai cũng tinh không địa lý.
Cho nên cho dù một loạt địa hình lạ lùng xuất hiện cùng với nhau như ở trường hợp này cũng không có gì đáng ngạc nhiên ╮[╯▽╰]╭
Bởi vì núi quá lớn nên dọc đường đi căn bản không có người săn bắn khác.
Đối với Cố Bạch mà nói thì nó không quan trọng, đối với Kỳ Quan Duệ mà nói thì điều này hợp ý hắn.
Mắt Kỳ Quan Duệ lóe lóe.
Chỉ tiếc là khi hắn săn bắn không thể để Tử Xa Thư Bạch nhìn thấy, bằng không ở ngọn núi này hắn có thể ăn no.
Lực lượng của mãnh thú tuy không thể hấp thu nhưng mà máu thịt cũng có một ít tác dụng nhất định.
Chờ sau khi Tử Xa Thư Bạch lên lớp hắn có thể trở lại đây một chuyến.
Cố Bạch nhìn núi cao, trong lòng cảm thán.
Nhiều núi như vậy mãnh thú ở trong phải lên đến hàng vạn. Chờ về sau nhân vật chính biếи ŧɦái đi học ở đây là có thể lấy huyết mạch để thu phục mãnh thú cùng cấp bởi Huyền Mãng chính là vua của các loại mãnh thú!
Vì thế nhân vật chính mới chỉ có thực lực Võ vương sơ cấp hoàn toàn có thể dựa vào đại quân mãnh thú để PK với người cảnh giới cao hơn. Người ta là một đấu một còn hắn có thể gọi một đám ra để đấu một, chỉ cần không vận khí kém gặp trúng cao thủ nhất lưu thì lúc nào cũng có lợi.
- trên thực tế nhân vật chính trong ngựa đực văn thăng cấp không cần chú ý, hoàn toàn không có áp lực! Hắn chỉ cần dựa vào muội tử!
Nghĩ đến đây trong lòng Cố Bạch thật buồn bã.
Nhớ năm đó, dãy núi này chính là một bước ngoặt lớn a.....
Kỳ Quan Duệ lôi kéo Cố Bạch đang thần du, bắt đầu leo núi.
Tuy rằng thế giới nội tâm của Tử Xa Thư Bạch hắn không hiểu nhưng thái độ tin tưởng nghe theo của đối phương khiến hắn rất hưởng thụ.
Nếu có thể vĩnh viễn ngoan như thể thì tốt rồi.....
Vĩnh viễn ngoan như thế.....
Dãy núi đã mở rộng trước mắt, Kỳ Quan Duệ ở trên, kéo tay Cố Bạch ở dưới, hai người đạp lên những vách đá nhô ra từng bước leo lên trên.
Hai bên đều là cây cối, con đường này chỉ có một người đi qua được.
Phía trước bỗng nhiên truyền đến một vài tiếng gầm rống.
Một hắc ảnh đột nhiên nhảy ra!
Mùi máu tanh lướt qua mắt, cái loại sát ý tham lam khiến Cố Bạch tỉnh lại.
Ngay lập tức y kéo Kỳ Quan Duệ về phía sau, thân hình hơi nghiêng về phía trước, tay phải nhanh như cắt vươn ra!
"Phốc –"
Một tiếng thịt bị xé rách trầm đục vang lên.
Hóa ra bàn tay của Cố Bạch đã hóa thành đao phong đâm thẳng vào lồng ngực của mãnh thú.
Nơi đó vừa hay là nhược điểm của dã thú, trái tim.
Khí kình trên bàn tay chặt đứt kinh mạch xung quanh trái tim, đồng thời cũng chặt đứt đường sống của dã thú.
Cố Bạch thu tay, nghiêng đầu hỏi, "Tiểu Sơn, có bị dọa hay không?"
Nói thật hiện giờ y có chút khẩn trương.
Vì cái lông gì mà đột nhiên lại xúc động thế chứ! Rõ ràng có thể giải quyết sạch sẽ vì sao y lại thuận tay dùng chiêu này!
Trong nội tâm Cố Bạch yên lặng xoay mặt.
Y thật sự không phải là người hung tàn, chỉ là bị ép buộc thích ứng thế giới này.
Là một trạch nam bình thường, ngươi nghĩ là có thể xuống tay gϊếŧ người dễ dàng sao?
Sai! Sai mười phần!
Nhân vật chính trong sách vừa đến dị thế lập tức có thể gϊếŧ người như ma, loại chuyện này căn bản không thể nào!
Trừ phi y là sát nhân cuồng! Nhưng y chỉ là một công dân thiện lương!
Phải biết là lần đầu tiên nhìn thấy người chết, Cố Bạch lập tức nôn ra, nhưng y nhanh chóng phát hiện những người khác đều không phản ứng quá lớn như vậy nên y lập tức nói cho chính mình phải làm quen với nó, không thể cứ thất huyết nhục là nôn mửa.
Vì thế sau khi học võ, y bắt đầu chọn những phương thức tàn khốc và trực tiếp để rèn luyện.
Tự nhiên mà thành, kết hợp với những kiến thức của kiếp trước tra xét được Cố Bạch đã chuyển tất cả võ học gia truyền thành phương thức gϊếŧ người.
Thường dùng nhất là một kích mất mạng mà nó còn cực kì máu tanh.
Tỉ như một chưởng hóa đao đâm vào ngực này nọ chính là do xem anime trước kia nghĩ ra.
Lúc đầu y cũng học bóp nát này nọ nhưng cảm thấy loại chiêu thức này hơi biếи ŧɦái nên sửa thành chặt nát kinh mạch.
Trừ việc nghĩ ra thủ đoạn tàn khốc thì Cố Bạch còn có thể thực hiện một cách sạch sẽ lưu loát không tổn hại hình tượng ~[≧▽≦]/~
Hiện giờ sau khi làm theo trực giác xong thì Cố Bạch bắt đầu nghĩ mà sợ.
A a a Tiểu Sơn nếu sợ ta thì phải làm sao đây? #cào tường#
Thật là quá xúc động nhưng mà dã thú này Tiểu Sơn mới chỉ ở cấp bậc Võ sư không thể đánh lại nha, nhất định phải cứu....
Tổng kết: Động tác xử lý theo thói quen là không được.
Cố Bạch nhìn về phía Kỳ Quan Duệ, trong lòng thực rối rắm.
Tiểu Sơn sẽ sợ sao....sẽ không sợ sao....sẽ sợ sao.....sẽ không sợ sao.....
Giống như phải hái một bông hoa để xé cánh hoa đếm a mẹ ơi!
Tay y vừa rút từ trong cơ thể dã thú ra, trên bao tay thêu chỉ bạc một giọt máu cũng không dính lên mà hóa thành những giọt máu rơi thành từng chuỗi trên đất.
Bộ dạng của Cố Bạch tựa như trích tiên, áo choàng đen bay nhẹ theo gió khiến cho cẩm bào trắng như ẩn như hiện.
Khí chất phiêu phiêu xuất trần.
Kỳ Quan Duệ đúng là có giật mình nhưng sự si mê vẫn lóe ra trong mắt.
....Thật đẹp.
Rõ ràng là dùng thủ đoạn hung ác, vì sao vẫn đẹp như vậy?
Rõ ràng là máu nóng bắn ra nhưng khi những giọt máu kia rơi xuống khí chất vẫn lạnh lùng như cũ.
Tựa như không có chuyện gì xảy ra....
Thật muốn....
Thật muốn....nhưng mà muốn cái gì mới được?
Cố Bạch nhìn Kỳ Quan Duệ, càng ngày càng thấp thỏm.
Tiểu Sơn, vì cái lông gì ngươi không nói gì cả! Vì cái gì!
Chẳng lẽ thật sự bị dọa sao TAT
Kỳ Quan Duệ mở miệng, "Ca ca thật lợi hại."
Mắt Cố Bạch sáng lên.
Kỳ Quan Duệ cười càng thêm ôn nhu, thậm chí khi nói còn dùng ngữ khí dụ dỗ, "Ca ca.....có thể trình diễn cho Tiểu Sơn xem không?"
Lỗ tai Cố Bạch run lên, phản xạ nói, " Được."
A~ thanh khống không đỡ nổi~
Bước chân hai người đi càng ngày càng sâu vào trong dãy núi, mãnh thú gặp trên đường cũng không thiếu.
Vì đã đáp ứng Kỳ Quan Duệ nên Cố Bạch hết lòng tuân thủ hứa hẹn biểu diễn kĩ xảo gϊếŧ dã thú.
Mỗi lần gϊếŧ xong quay về phía sau lại thấy ánh mắt sùng bái của huynh đệ nhà mình là cả một sự hưởng thụ có biết hay không!
Cố Bạch dương dương tự đắc, gϊếŧ một con lại một con.
....Toàn bộ đều bị Kỳ Quan Duệ ném vào không gian trong vòng tay, chuẩn bị lấy đó để làm nguyên liệu nấu cơm.
Sau đó cứ đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ một hồi trời cũng tối.
Tất yếu phải ngủ ngoài trời.
Kỳ Quan Duệ vất vả một lúc cho đến khi Cố Bạch nhìn lại thì một lều trại rắn chắc cùng với một đống lửa trại ấm áp đã xuất hiện.
Cho đến khi hai người ngồi kề vai nhau, Cố Bạch nhận lấy chuỗi thịt nướng của Kỳ Quan Duệ, đột nhiên có cảm giác không khí thật quỷ dị.
Cô, nam, quả, nam.
.....Có gì đó không đúng ở đây a!
Bình thường những dã thú ở đây đều biết nơi nào không thể đi vào, phạm vi hoạt động chỉ ở phía trong dãy núi, trừ phi sinh sản quá mức mới có thể ra ngoài, tạo thành thú triều.
Mỗi khi tới thời điểm đó, một cuộc chiến giữa người và thú sẽ diễn ra khiến thôn trang, võ trấn xung quanh đều bị tàn phá nặng nề.
Mà số người chết cũng tăng cao không kém.
Cố Bạch và Kỳ Quan Duệ, hai người một trước một sau đang đi rất nhanh.
Bởi thị nữ không đi theo nên tất cả hành trang đều do Kỳ Quan Duệ cầm.
Nhưng là một thành chủ cao quý lãnh diễm, cho dù là thị vệ bên người cũng không thể tay xách nách mang một đống đồ được!
Chuyện này rất tổn hại hình tượng có biết không!
Cho nên Cố Bạch trang bị một loại thần khí cơ bản mà bất cứ kẻ nhà giàu nào trong ngựa đực văn đều có.
Loại thần khí này có nhiều tên, tỉ như giới tử, tỉ như không gian giới chỉ, tỉ như nhẫn trữ vật, vòng tay trữ vật linh tinh.... lại ví dụ như không gian võ cụ trong quyển sách này.
Cái tên nghe có vẻ kì quái, có vẻ là bình mới rượu cũ (đổi tên nhưng không đổi công dụng) nhưng nhân vật chính không có thứ này thì sao có thể thoải mái đi nơi nơi?
Chẳng lẽ khi tán gái đột nhiên muốn làm một phát dã chiến mà lại không có lều trại/khăn mặt/nước tắm rửa/dụng cụ X (?) sao!
Chắc chắn là không thể a!
Vì thế là một thành chủ, Cố Bạch sau khi tiêu phí một núi lớn tiền cũng có được loại thần khí tên gọi mộc mạc nhưng đa công dụng này.
- chính là có chút lớn nên y quyết định ném cho Cố Tiểu Sơn nhà y.
Kỳ Quan Duệ vô thức vuốt ve vòng tay kim loại sáng bóng, môi cong lên nụ cười ôn nhu.
Những thứ của Tử Xa Thư Bạch đều ở đây.
Hắn rất hiểu tính tình của Cố Bạch.
Nếu như Tử Xa Thư Bạch muốn duy trì sinh hoạt tiêu chuẩn cao như trước thì trong những ngày săn bắn không thể không ở bên cạnh hắn.
Hai người đều có võ khí nên thời gian đi cũng rút ngắn rất nhiều.
Thế nhưng khi đến vùng cỏ hoang, Cố Bạch ngừng lại.
Kỳ Quan Duệ đi qua, "Ca ca?" sau đó hắn nhìn phía trước là hiểu rõ.
Cỏ phía trước mọc cao hơn nửa người, nếu cứ đi như vậy thì chắc chắn áo choàng trắng sẽ biến thành màu xám a!
Theo lý thuyết thì một nam nhân mà lắm chuyện như vậy có chút nữ khí nhưng không biết vì sao khi đặt trên người Tử Xa Thư Bạch lại làm người ta cảm thấy đương nhiên.
Kỳ Quan Duệ âm thầm buồn cười sau đó vẫy tay, một bộ áo choàng đen xuất hiện trong tay hắn.
- Cho dù là áo choàng nhưng ngoại trừ màu sắc thì ám văn cũng được may rất tỉ mỉ khiến người ta vừa thấy đã quý.
Thế nhưng thứ quý như vậy ở Thiên Đô thành tư khố chỉ là mưa bụi.
Cho nên nhất thời Cố Bạch rơi lệ đầy mặt trong lòng.
Người nhà! Ngươi thật sự là người nhà của ta!
Nhiều năm như vậy khiến y dưỡng thành hội chứng bắt buộc có biết hay không, khiết phích khổ không chịu được a biết hay không!
Kỳ Quan Duệ nhìn ra tâm tình dao động trên gương mặt cương ngạnh của Cố Bạch, tâm tình rất tốt, tự tay phủ áo choàng lên người y, thân mật nói, "Đã sớm chuẩn bị tốt cho ca ca."
Cố Bạch gật gật đầu.
Y có cảm giác Cố Tiểu Sơn ngày càng tri kỉ a.
Đợi khi Cố Bạch mặc xong áo choàng đen, hình tượng trở thành lạnh lùng như băng.
Nếu trước đây y là cao lĩnh chi hoa như vậy hiện tại.....vẫn là cao lĩnh chi hoa.
Chỉ là cái loại cao quý này còn xen thêm cảm giác không thể xâm phạm – là loại người tùy tay có thể "gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ".
Kỳ Quan Duệ nhìn nhìn, hai mắt nheo lại.
Sau đó hắn cười cười nắm chặt cổ tay Cố Bạch, "Ca ca, ngươi bảo hộ ta."
Cố Bạch nghiêm túc nói, "Đương nhiên."
Hai huynh đệ sau một hồi tương thân tương ái đi qua đồng cỏ hoang, rốt cuộc đã nhìn thấy dãy núi uốn lượn.
Nói là dãy núi thì mỗi một ngọn núi còn cực kì cao, giữa hai ngọn núi có sơn cốc, còn có một ít địa hình kì lạ, tóm lại là không khoa học.
- tác giả không phải ai cũng tinh không địa lý.
Cho nên cho dù một loạt địa hình lạ lùng xuất hiện cùng với nhau như ở trường hợp này cũng không có gì đáng ngạc nhiên ╮[╯▽╰]╭
Bởi vì núi quá lớn nên dọc đường đi căn bản không có người săn bắn khác.
Đối với Cố Bạch mà nói thì nó không quan trọng, đối với Kỳ Quan Duệ mà nói thì điều này hợp ý hắn.
Mắt Kỳ Quan Duệ lóe lóe.
Chỉ tiếc là khi hắn săn bắn không thể để Tử Xa Thư Bạch nhìn thấy, bằng không ở ngọn núi này hắn có thể ăn no.
Lực lượng của mãnh thú tuy không thể hấp thu nhưng mà máu thịt cũng có một ít tác dụng nhất định.
Chờ sau khi Tử Xa Thư Bạch lên lớp hắn có thể trở lại đây một chuyến.
Cố Bạch nhìn núi cao, trong lòng cảm thán.
Nhiều núi như vậy mãnh thú ở trong phải lên đến hàng vạn. Chờ về sau nhân vật chính biếи ŧɦái đi học ở đây là có thể lấy huyết mạch để thu phục mãnh thú cùng cấp bởi Huyền Mãng chính là vua của các loại mãnh thú!
Vì thế nhân vật chính mới chỉ có thực lực Võ vương sơ cấp hoàn toàn có thể dựa vào đại quân mãnh thú để PK với người cảnh giới cao hơn. Người ta là một đấu một còn hắn có thể gọi một đám ra để đấu một, chỉ cần không vận khí kém gặp trúng cao thủ nhất lưu thì lúc nào cũng có lợi.
- trên thực tế nhân vật chính trong ngựa đực văn thăng cấp không cần chú ý, hoàn toàn không có áp lực! Hắn chỉ cần dựa vào muội tử!
Nghĩ đến đây trong lòng Cố Bạch thật buồn bã.
Nhớ năm đó, dãy núi này chính là một bước ngoặt lớn a.....
Kỳ Quan Duệ lôi kéo Cố Bạch đang thần du, bắt đầu leo núi.
Tuy rằng thế giới nội tâm của Tử Xa Thư Bạch hắn không hiểu nhưng thái độ tin tưởng nghe theo của đối phương khiến hắn rất hưởng thụ.
Nếu có thể vĩnh viễn ngoan như thể thì tốt rồi.....
Vĩnh viễn ngoan như thế.....
Dãy núi đã mở rộng trước mắt, Kỳ Quan Duệ ở trên, kéo tay Cố Bạch ở dưới, hai người đạp lên những vách đá nhô ra từng bước leo lên trên.
Hai bên đều là cây cối, con đường này chỉ có một người đi qua được.
Phía trước bỗng nhiên truyền đến một vài tiếng gầm rống.
Một hắc ảnh đột nhiên nhảy ra!
Mùi máu tanh lướt qua mắt, cái loại sát ý tham lam khiến Cố Bạch tỉnh lại.
Ngay lập tức y kéo Kỳ Quan Duệ về phía sau, thân hình hơi nghiêng về phía trước, tay phải nhanh như cắt vươn ra!
"Phốc –"
Một tiếng thịt bị xé rách trầm đục vang lên.
Hóa ra bàn tay của Cố Bạch đã hóa thành đao phong đâm thẳng vào lồng ngực của mãnh thú.
Nơi đó vừa hay là nhược điểm của dã thú, trái tim.
Khí kình trên bàn tay chặt đứt kinh mạch xung quanh trái tim, đồng thời cũng chặt đứt đường sống của dã thú.
Cố Bạch thu tay, nghiêng đầu hỏi, "Tiểu Sơn, có bị dọa hay không?"
Nói thật hiện giờ y có chút khẩn trương.
Vì cái lông gì mà đột nhiên lại xúc động thế chứ! Rõ ràng có thể giải quyết sạch sẽ vì sao y lại thuận tay dùng chiêu này!
Trong nội tâm Cố Bạch yên lặng xoay mặt.
Y thật sự không phải là người hung tàn, chỉ là bị ép buộc thích ứng thế giới này.
Là một trạch nam bình thường, ngươi nghĩ là có thể xuống tay gϊếŧ người dễ dàng sao?
Sai! Sai mười phần!
Nhân vật chính trong sách vừa đến dị thế lập tức có thể gϊếŧ người như ma, loại chuyện này căn bản không thể nào!
Trừ phi y là sát nhân cuồng! Nhưng y chỉ là một công dân thiện lương!
Phải biết là lần đầu tiên nhìn thấy người chết, Cố Bạch lập tức nôn ra, nhưng y nhanh chóng phát hiện những người khác đều không phản ứng quá lớn như vậy nên y lập tức nói cho chính mình phải làm quen với nó, không thể cứ thất huyết nhục là nôn mửa.
Vì thế sau khi học võ, y bắt đầu chọn những phương thức tàn khốc và trực tiếp để rèn luyện.
Tự nhiên mà thành, kết hợp với những kiến thức của kiếp trước tra xét được Cố Bạch đã chuyển tất cả võ học gia truyền thành phương thức gϊếŧ người.
Thường dùng nhất là một kích mất mạng mà nó còn cực kì máu tanh.
Tỉ như một chưởng hóa đao đâm vào ngực này nọ chính là do xem anime trước kia nghĩ ra.
Lúc đầu y cũng học bóp nát này nọ nhưng cảm thấy loại chiêu thức này hơi biếи ŧɦái nên sửa thành chặt nát kinh mạch.
Trừ việc nghĩ ra thủ đoạn tàn khốc thì Cố Bạch còn có thể thực hiện một cách sạch sẽ lưu loát không tổn hại hình tượng ~[≧▽≦]/~
Hiện giờ sau khi làm theo trực giác xong thì Cố Bạch bắt đầu nghĩ mà sợ.
A a a Tiểu Sơn nếu sợ ta thì phải làm sao đây? #cào tường#
Thật là quá xúc động nhưng mà dã thú này Tiểu Sơn mới chỉ ở cấp bậc Võ sư không thể đánh lại nha, nhất định phải cứu....
Tổng kết: Động tác xử lý theo thói quen là không được.
Cố Bạch nhìn về phía Kỳ Quan Duệ, trong lòng thực rối rắm.
Tiểu Sơn sẽ sợ sao....sẽ không sợ sao....sẽ sợ sao.....sẽ không sợ sao.....
Giống như phải hái một bông hoa để xé cánh hoa đếm a mẹ ơi!
Tay y vừa rút từ trong cơ thể dã thú ra, trên bao tay thêu chỉ bạc một giọt máu cũng không dính lên mà hóa thành những giọt máu rơi thành từng chuỗi trên đất.
Bộ dạng của Cố Bạch tựa như trích tiên, áo choàng đen bay nhẹ theo gió khiến cho cẩm bào trắng như ẩn như hiện.
Khí chất phiêu phiêu xuất trần.
Kỳ Quan Duệ đúng là có giật mình nhưng sự si mê vẫn lóe ra trong mắt.
....Thật đẹp.
Rõ ràng là dùng thủ đoạn hung ác, vì sao vẫn đẹp như vậy?
Rõ ràng là máu nóng bắn ra nhưng khi những giọt máu kia rơi xuống khí chất vẫn lạnh lùng như cũ.
Tựa như không có chuyện gì xảy ra....
Thật muốn....
Thật muốn....nhưng mà muốn cái gì mới được?
Cố Bạch nhìn Kỳ Quan Duệ, càng ngày càng thấp thỏm.
Tiểu Sơn, vì cái lông gì ngươi không nói gì cả! Vì cái gì!
Chẳng lẽ thật sự bị dọa sao TAT
Kỳ Quan Duệ mở miệng, "Ca ca thật lợi hại."
Mắt Cố Bạch sáng lên.
Kỳ Quan Duệ cười càng thêm ôn nhu, thậm chí khi nói còn dùng ngữ khí dụ dỗ, "Ca ca.....có thể trình diễn cho Tiểu Sơn xem không?"
Lỗ tai Cố Bạch run lên, phản xạ nói, " Được."
A~ thanh khống không đỡ nổi~
Bước chân hai người đi càng ngày càng sâu vào trong dãy núi, mãnh thú gặp trên đường cũng không thiếu.
Vì đã đáp ứng Kỳ Quan Duệ nên Cố Bạch hết lòng tuân thủ hứa hẹn biểu diễn kĩ xảo gϊếŧ dã thú.
Mỗi lần gϊếŧ xong quay về phía sau lại thấy ánh mắt sùng bái của huynh đệ nhà mình là cả một sự hưởng thụ có biết hay không!
Cố Bạch dương dương tự đắc, gϊếŧ một con lại một con.
....Toàn bộ đều bị Kỳ Quan Duệ ném vào không gian trong vòng tay, chuẩn bị lấy đó để làm nguyên liệu nấu cơm.
Sau đó cứ đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ một hồi trời cũng tối.
Tất yếu phải ngủ ngoài trời.
Kỳ Quan Duệ vất vả một lúc cho đến khi Cố Bạch nhìn lại thì một lều trại rắn chắc cùng với một đống lửa trại ấm áp đã xuất hiện.
Cho đến khi hai người ngồi kề vai nhau, Cố Bạch nhận lấy chuỗi thịt nướng của Kỳ Quan Duệ, đột nhiên có cảm giác không khí thật quỷ dị.
Cô, nam, quả, nam.
.....Có gì đó không đúng ở đây a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất