Chương 34: Cô nam quả nam (2)
Kỳ Quan Duệ lớn lên rất đẹp trai, ánh lửa bập bùng chiếu lên sườn mặt ôn nhu của hắn có vẻ oánh nhuận như ngọc khiến người ta nhịn không được muốn....
Cố Bạch vươn tay, mặt không chút thay đổi....chọc chọc mặt hắn.
Kỳ Quan Duệ hơi hơi kinh ngạc, "Ca ca?"
Cố Bạch không nói lời nào, cắn một miếng thịt nướng, dầu mỡ không hề dính vào tay, ngay cả khóe miệng cũng không dính vào, động tác cực kì ưu nhã.
Nhưng kỳ thật nội tâm y đang sôi trào.
Vừa rồi y thiếu chút nữa không nhịn được muốn sờ là thế nào! Nếu không phải phản ứng nhanh đổi sờ thành chọc thì sẽ bị tiểu sơn hiểu lầm là đùa giỡn lưu manh a có biết hay không?
Cố Bạch yên lặng khóc thầm trong lòng.
Đây chắc chắn là do sắc đẹp, không phải là y muốn chiếm tiện nghĩ a ngao ngao ngao!
Cứ cảm giác sau chuyện này ngay cả thịt nướng cũng thấy không ngon TAT/
Kỳ Quan Duệ không nghe thấy y trả lời, cười cười, "Ca ca lại nhớ tới trước đây?"
Hắn không quên, khi đó Tử Xa Thư Bạch không như hiện tại, khi đó y không chỉ tươi cười ôn nhu mà còn nói rất nhiều.
Còn có cảm giác cẩn thận che chở, có lẽ khi hắn nhận tổ quy tông thì ký ức này bị chôn sâu dưới đáy lòng, ít được nhớ tới nhưng khi hắn lại một lần nữa bị người ta khinh thường nhục mạ thì nó trở nên rất rõ ràng.
Chỉ sợ mãi về sau cũng sẽ không quên.
Kỳ Quan Duệ đã sống trên đời được mười tám năm, cũng chỉ có mình Tử Xa Thư Bạch đối xử với hắn trước giờ chưa bao giờ thay đổi.
.....Không, có lẽ hiện giờ so với trước còn tốt hơn một chút?
Chính vì vậy nên hắn mới cảm thấy chỉ cần được ở bên Tử Xa Thư Bạch cũng khá tốt.
Cũng sẽ không nhàm chán như trước đây.
Cố Bạch bị hắn hỏi như vậy đúng là có nghĩ tới.
Trước khi hai người tách nhau ra lúc còn bé, y cực kì thích bóp tay nhéo má khuôn mặt, thậm chí ngay cả cơ thể của Cố Tiểu Sơn đều bị y nhìn vào lần rồi nha.
Nói đến là tiện nghi thì đã sớm bị chiếm hết rồi, hiện giờ đột nhiên ngượng ngùng thế này là không cần thiết.
Đứa nhỏ này tử nhỏ đã đẹp trai như vậy, chỉ là mình nhất thời bị sắc dụ mà thôi nhưng chỉ cần ngày mai về nhà tự mình soi gương vài lần thì chắc chắn sẽ không bị như thế nữa.
Nghĩ đến đây, Cố Bạch bình tĩnh cắn thịt, "tiểu sơn, giúp ta nhìn xung quanh xem có người khác không thì nhớ nhắc nhở."
Lúc hai người ở một chỗ không cần thiết phải chú ý hình tượng, vừa rồi chỉ là phản xạ có điều kiện, hiện giờ nên thoải mái một chút!
Cho nên y quyết định phải ăn một mồm đầy dầu.
Kỳ Quan Duệ cười đáp, "Được."
Lúc này hắn nhìn không chớp mặt vào tướng ăn thảm thiết của người kia, ánh mắt trầm xuống.
Hắn biết chỉ khi trước mặt hắn Tử Xa Thư Bạch mới có thể như vậy – không thể nghi ngờ chuyện hắn là người Tử Xa Thư Bạch tin tưởng nhất, hắn có lẽ nên thỏa mãn mới đúng.
Nhưng hiện giờ hắn phát hiện hắn càng ngày càng không thỏa mãn.
Kỳ Quan Duệ vẫn biết mình rất tham lam, nhưng đến cùng là hắn muốn lấy được thứ gì từ Tử Xa Thư Bạch?
Tín nhiệm, còn chưa đủ.
Chẳng lẽ....hắn muốn hoàn toàn khống chế Tử Xa Thư Bạch mới thỏa mãn?
Không, hắn không muốn hạ xà cổ Tử Xa Thư Bạch.
Hiện giờ Kỳ Quan Duệ là Võ quân cao cấp, qua việc thôn phệ, vũ lực giữa hắn và Tử Xa Thư Bạch đã ngang hàng.
Nhưng xà cổ vẫn có hạn chế, dựa theo lẽ thường thì hắn có thể khống chế những người cùng cấp trở xuống nhưng đối với Tử Xa Thư Bạch thì hắn không nắm chắc mười phần.
Nếu là người khác thì cho dù một lần thành công cũng không sao nhưng hắn lại biết năng lực của Tử Xa Thư Bạch.
Nếu để y phát hiện nửa điểm manh mối thì sự tin tưởng sẽ mất đi.
Đến lúc đó hắn có thể chịu đựng được sự chán ghét của Tử Xa Thư Bạch đối với mình không?
.....Không thể.
Hắn cũng không thể chịu được việc Tử Xa Thư Bạch đem toàn bộ sự tin tưởng và trân trọng sủng nịch thu hồi. Hắn biết, không sợ Tử Xa Thư Bạch mềm lòng mà hắn cũng sẽ không muốn thao túng cảm sinh mệnh và linh hồn y.
Điều khiến cho hắn khó xuống tay hơn là xà cổ ăn mòn ý thức.
Dù Kỳ Quan Duệ giảm bớt điều này nhưng rồi sẽ có một ngày xà cổ sẽ đem người bị nó khống chế biến thành con rối.
Mà con rối Tử Xa Thư Bạch không phải là thứ Kỳ Quan Duệ muốn.
Cho nên hắn nhất định phải tìm ra nguyên nhân tại sao lại thế này.
Hắn càng hiểu được rõ thì hắn có thể nhanh chóng trấn an khát vọng của bản thân. Nếu không đợi đến khi bùng nổ....có lẽ hắn sẽ làm ra chuyện mất lý trí gì đó.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Kỳ Quan Duệ nhìn Cố Bạch không dời.
Cố Bạch ăn xong rất nhanh, nhìn hai tay đầy dầu mỡ....Rối rắm.
Ngay sau đó, một chiếc khăn mềm mại đưa tới, nhẹ nhàng lau miệng y.
Cố Bạch giương mắt nhìn thấy gương mặt nhu hòa của Kỳ Quan Duệ.
Trong nháy mắt y đột nhiên có cảm giác từ khi có Cố Tiểu Sơn, hình như y càng ngày càng lười đến độ tứ chi không cần phải hoạt động.
....Cứ như thế thì tàn phế phải làm sao?
Càng ngày càng lười thì phải làm sao!
Cố Bạch lập tức phản ứng lấy khăn tự mình lau.
Kỳ Quan Duệ bị từ chối thần sắc biến đổi.
Cố Bạch lau hai ba cái là xong rồi vứt luôn cái khăn.
Kỳ Quan Duệ lúc này mới thò tay ra, dùng ngón cái nhẹ nhàng cọ cọ môi dưới Cố Bạch, "Ca ca, chỗ này vẫn còn."
Cố Bạch càng quẫn bách:....Ta đi vào trong kia.
Nhất định phải dùng gương sửa sang lại! Thật sự là mất mặt!
Tiểu tử hư hỏng Cố Tiểu Sơn lại chơi trò ái muội khiến ca ca ta rất bất đắc dĩ. Chẳng lẽ ngươi muốn bị người ta hiểu lầm thành cơ lão sao, nghiêm túc một chút đi a!
Kỳ Quan Duệ nhìn theo bóng lưng Cố Bạch đi vào trong lều xong mới thong thả nâng tay lên.
Hắn nhìn nhìn rồi đột nhiên nhẹ nhàng liếm liếm.
Mềm mại....Hơn nữa hình như còn có cả hương vị của Tử Xa Thư Bạch.
Quang mang trong mắt hắn càng ngày càng âm trầm.
Bởi vì hai người vừa tới dãy núi này nên chưa thể tìm được đường đi tường tận, chính vì thế đêm nay không thể tắm rửa.
Cố Bạch cảm thấy mình là nam nhân, cho dù có chịu đựng một vài ngày cũng không sao, quan trọng là an toàn thì vẫn hơn, không nên đi lung tung.
Vì thế Kỳ Quan Duệ dập lửa trại, đem thịt nướng còn cất vào không gian rồi cùng Cố Bạch vào trại.
Trong lều, da thú mềm mại đã được dải chỉnh tề trên đất, áo ngủ bằng gấm đã được gấp để một bên.
Tựa như bình thường cũng vậy.
Tuy rằng không có ánh sáng nhưng Cố Bạch vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Y vừa lòng cởϊ áσ choàng vào ngoại bào, chỉ mặc trung y rồi nằm xuống.
Kỳ Quan Duệ đi đến đầu giường, đặt đầu Cố Bạch lên đùi mình, "Ta gác đêm, ca ca ngủ đi."
Cố Bạch không kháng cự mà tìm một vị trí thoải mái sau đó nói, "Sau nửa đêm ta đến gác."
Kỳ Quan Duệ ôn nhu cười, "Được, đều nghe lời ca ca."
.....Thanh âm này rất câu dẫn a thiếu niên!
Da mặt Cố Bạch nóng lên, "Ừ" một tiếng rồi dứt khoát ngủ.
Y biết Cố Tiểu Sơn nhà y nhất định sẽ canh gác thật tốt.
Đêm ngày càng khuya, Cố Bạch cũng ngủ thật say.
Y ngủ hay chỉ nhắm mắt dưỡng thần, Kỳ Quan Duệ vốn thường xuyên nhìn gương mặt khi ngủ của Cố Bạch có thể phân biệt rõ ràng.
Thần sắc Cố Bạch khi ngủ thật điềm tĩnh và hoàn mỹ vô khuyết trong mắt Kỳ Quan Duệ.
Cảm giác như vậy không phải là lần đầu tiên nhưng hôm nay lại khác.
Kỳ Quan Duệ nâng tay, không chút chần chờ dùng ngón tay đụng vào môi Cố Bạch.
Quản nhiên....thật mềm mại.
Mềm mại khiến lòng hắn ngứa ngáy, có thứ gì đó sắp khống chế không nổi.
Vào lúc này, Kỳ Quan Duệ đột nhiên nhớ tới cái gì, vô thanh cười sau đó cúi đầu.
Hắn nhẹ nhàng phun ra một luồng khói đen.
Luồng khói đen này như những con rắn nhỏ chui vào thất khiếu của Cố Bạch, kéo ý thức của y càng mờ mịt hơn.
Ở Thiên Đô thành khi Kỳ Quan Duệ ra ngoài kiếm ăn cũng thường xuyên làm vậy, chỉ là cao thủ sau khi hấp thu thứ này thì sau khi hút võ khí lực lượng của hắn tăng trưởng chậm hơn....Nhưng hiện tại hắn đột nhiên muốn cho Tử Xa Thư Bạch ngủ sâu hơn một chút.
Đầu Cố Bạch hơi hơi động, y càng ngủ càng sâu.
Ngón tay Kỳ Quan Duệ không ngừng lại, thong thả ấn ấn xoa xoa trên môi Cố Bạch....Dần dần việc này không thỏa mãn được hắn nữa. Hắn thoáng dùng lực vuốt ve.
Nhưng động tác hơi lớn khiến đầu ngón tay đâm vào giữa đôi môi –
Khớp hàm Cố Bạch không mở nhưng cảm giác ướŧ áŧ từ ngón tay truyền đến khiến Kỳ Quan Duệ nhảy dựng.
Hình như thân thể nóng lên.
Kỳ Quan Duệ cũng không biết cảm giác hiện tại là gì, hắn chỉ thuận theo bàn năng đẩy nhẹ khớp hàm Cố Bạch đưa cả hai ngón tay vào.
Cảm giác ôn nhuyễn trơn ướt khiến hắn càng ngày càng xao động.
Muốn.....Muốn.....
Hắn nhanh chóng rút hai ngón tay ra, chậm rãi cúi đầu xuống.
Sau đó, hai đôi một dán vào nhau.
Kỳ Quan Duệ đột nhiên mút nhẹ môi Cố Bạch, bắt đầu liếm xung quanh.
Ngón tay hắn vô sự tự thông, di chuyển từ sườn mặt xuống dưới....
Gáy, đầu vai, xương quai xanh....
Kỳ Quan Duệ muốn tiếp tục xuống nữa nhưng thần trí còn sót lại nhắc nhở hắn.
Hắn không thể cởi bỏ y phục của người này nếu không thì lấy sự tinh nhạy của Cố Bạch chỉ sợ y sẽ phát hiện....Mà hắn không thể bị phát hiện.
Vì thế Kỳ Quan Duệ chỉ dừng lại ở đó, đầu lưỡi nhẹ nhàng đi vào giữa đôi môi Cố Bạch, chậm rãi gỡ khớp hàm ngoan cố kia ra.
Hắn muốn xâm nhập sâu thêm nữa....Mà bàn tay hắn đang vòng qua eo Cố Bạch chậm rãi vuốt ve, xoa nắn....Hắn nghĩ đến nếu như có thể xé bỏ thứ y phục vướng víu này, dùng ngón tay trực tiếp chạm vào thì sẽ thoải mái thế nào?
Nhưng lý trí lại nói cho hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Vẫn...chưa phải lúc.
Kỳ Quan Duệ nhẹ nhàng cắn cắn môi Cố Bạch, cuối cùng quyết định không có làm tiếp.
Hắn không thể khiến bản thân bị phát hiện được.
Sau đó hắn đột nhiên phát hiện nửa thân dưới của hắn đã cứng.
Kỳ Quan Duệ cũng không phải là người không hiểu gì cả. Năm đó ở trấn Thanh Dương hắn gặp không ít những đôi tình nhân ở gia tộc.
Đối với chuyện nam nữ, hắn cũng hiểu chỉ là chăm chú vào việc luyện võ nên không nếm thử lần nào.
Vốn là hắn định sau khi trở thành Võ quân sẽ thử một lần nhưng không nghĩ tới là sau một loạt chuyện xảy ra khiến hắn mất đi hưng trí.
Sau này khi hắn đến Thiên Đô thành, tất cả thời gian đều xoay quanh Cố Bạch nên chuyện đó cũng quên mất.
Nhưng hiện giờ Kỳ Quan Duệ có ngây thơ thế nào cũng hiểu được phản ứng của mình thể hiện cái gì.
Hắn có du͙ƈ vọиɠ với Tử Xa Thư Bạch.
Hơn nữa.....cho dù giờ đã tỉnh táo, chuyện hắn muốn làm nhất vẫn là xé nát thứ y phục chướng mắt kia, đẩy ngã Tử Xa Thư Bạch lên giường.....
Sau đó hung hăng gϊếŧ chết y!
Cố Bạch vươn tay, mặt không chút thay đổi....chọc chọc mặt hắn.
Kỳ Quan Duệ hơi hơi kinh ngạc, "Ca ca?"
Cố Bạch không nói lời nào, cắn một miếng thịt nướng, dầu mỡ không hề dính vào tay, ngay cả khóe miệng cũng không dính vào, động tác cực kì ưu nhã.
Nhưng kỳ thật nội tâm y đang sôi trào.
Vừa rồi y thiếu chút nữa không nhịn được muốn sờ là thế nào! Nếu không phải phản ứng nhanh đổi sờ thành chọc thì sẽ bị tiểu sơn hiểu lầm là đùa giỡn lưu manh a có biết hay không?
Cố Bạch yên lặng khóc thầm trong lòng.
Đây chắc chắn là do sắc đẹp, không phải là y muốn chiếm tiện nghĩ a ngao ngao ngao!
Cứ cảm giác sau chuyện này ngay cả thịt nướng cũng thấy không ngon TAT/
Kỳ Quan Duệ không nghe thấy y trả lời, cười cười, "Ca ca lại nhớ tới trước đây?"
Hắn không quên, khi đó Tử Xa Thư Bạch không như hiện tại, khi đó y không chỉ tươi cười ôn nhu mà còn nói rất nhiều.
Còn có cảm giác cẩn thận che chở, có lẽ khi hắn nhận tổ quy tông thì ký ức này bị chôn sâu dưới đáy lòng, ít được nhớ tới nhưng khi hắn lại một lần nữa bị người ta khinh thường nhục mạ thì nó trở nên rất rõ ràng.
Chỉ sợ mãi về sau cũng sẽ không quên.
Kỳ Quan Duệ đã sống trên đời được mười tám năm, cũng chỉ có mình Tử Xa Thư Bạch đối xử với hắn trước giờ chưa bao giờ thay đổi.
.....Không, có lẽ hiện giờ so với trước còn tốt hơn một chút?
Chính vì vậy nên hắn mới cảm thấy chỉ cần được ở bên Tử Xa Thư Bạch cũng khá tốt.
Cũng sẽ không nhàm chán như trước đây.
Cố Bạch bị hắn hỏi như vậy đúng là có nghĩ tới.
Trước khi hai người tách nhau ra lúc còn bé, y cực kì thích bóp tay nhéo má khuôn mặt, thậm chí ngay cả cơ thể của Cố Tiểu Sơn đều bị y nhìn vào lần rồi nha.
Nói đến là tiện nghi thì đã sớm bị chiếm hết rồi, hiện giờ đột nhiên ngượng ngùng thế này là không cần thiết.
Đứa nhỏ này tử nhỏ đã đẹp trai như vậy, chỉ là mình nhất thời bị sắc dụ mà thôi nhưng chỉ cần ngày mai về nhà tự mình soi gương vài lần thì chắc chắn sẽ không bị như thế nữa.
Nghĩ đến đây, Cố Bạch bình tĩnh cắn thịt, "tiểu sơn, giúp ta nhìn xung quanh xem có người khác không thì nhớ nhắc nhở."
Lúc hai người ở một chỗ không cần thiết phải chú ý hình tượng, vừa rồi chỉ là phản xạ có điều kiện, hiện giờ nên thoải mái một chút!
Cho nên y quyết định phải ăn một mồm đầy dầu.
Kỳ Quan Duệ cười đáp, "Được."
Lúc này hắn nhìn không chớp mặt vào tướng ăn thảm thiết của người kia, ánh mắt trầm xuống.
Hắn biết chỉ khi trước mặt hắn Tử Xa Thư Bạch mới có thể như vậy – không thể nghi ngờ chuyện hắn là người Tử Xa Thư Bạch tin tưởng nhất, hắn có lẽ nên thỏa mãn mới đúng.
Nhưng hiện giờ hắn phát hiện hắn càng ngày càng không thỏa mãn.
Kỳ Quan Duệ vẫn biết mình rất tham lam, nhưng đến cùng là hắn muốn lấy được thứ gì từ Tử Xa Thư Bạch?
Tín nhiệm, còn chưa đủ.
Chẳng lẽ....hắn muốn hoàn toàn khống chế Tử Xa Thư Bạch mới thỏa mãn?
Không, hắn không muốn hạ xà cổ Tử Xa Thư Bạch.
Hiện giờ Kỳ Quan Duệ là Võ quân cao cấp, qua việc thôn phệ, vũ lực giữa hắn và Tử Xa Thư Bạch đã ngang hàng.
Nhưng xà cổ vẫn có hạn chế, dựa theo lẽ thường thì hắn có thể khống chế những người cùng cấp trở xuống nhưng đối với Tử Xa Thư Bạch thì hắn không nắm chắc mười phần.
Nếu là người khác thì cho dù một lần thành công cũng không sao nhưng hắn lại biết năng lực của Tử Xa Thư Bạch.
Nếu để y phát hiện nửa điểm manh mối thì sự tin tưởng sẽ mất đi.
Đến lúc đó hắn có thể chịu đựng được sự chán ghét của Tử Xa Thư Bạch đối với mình không?
.....Không thể.
Hắn cũng không thể chịu được việc Tử Xa Thư Bạch đem toàn bộ sự tin tưởng và trân trọng sủng nịch thu hồi. Hắn biết, không sợ Tử Xa Thư Bạch mềm lòng mà hắn cũng sẽ không muốn thao túng cảm sinh mệnh và linh hồn y.
Điều khiến cho hắn khó xuống tay hơn là xà cổ ăn mòn ý thức.
Dù Kỳ Quan Duệ giảm bớt điều này nhưng rồi sẽ có một ngày xà cổ sẽ đem người bị nó khống chế biến thành con rối.
Mà con rối Tử Xa Thư Bạch không phải là thứ Kỳ Quan Duệ muốn.
Cho nên hắn nhất định phải tìm ra nguyên nhân tại sao lại thế này.
Hắn càng hiểu được rõ thì hắn có thể nhanh chóng trấn an khát vọng của bản thân. Nếu không đợi đến khi bùng nổ....có lẽ hắn sẽ làm ra chuyện mất lý trí gì đó.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Kỳ Quan Duệ nhìn Cố Bạch không dời.
Cố Bạch ăn xong rất nhanh, nhìn hai tay đầy dầu mỡ....Rối rắm.
Ngay sau đó, một chiếc khăn mềm mại đưa tới, nhẹ nhàng lau miệng y.
Cố Bạch giương mắt nhìn thấy gương mặt nhu hòa của Kỳ Quan Duệ.
Trong nháy mắt y đột nhiên có cảm giác từ khi có Cố Tiểu Sơn, hình như y càng ngày càng lười đến độ tứ chi không cần phải hoạt động.
....Cứ như thế thì tàn phế phải làm sao?
Càng ngày càng lười thì phải làm sao!
Cố Bạch lập tức phản ứng lấy khăn tự mình lau.
Kỳ Quan Duệ bị từ chối thần sắc biến đổi.
Cố Bạch lau hai ba cái là xong rồi vứt luôn cái khăn.
Kỳ Quan Duệ lúc này mới thò tay ra, dùng ngón cái nhẹ nhàng cọ cọ môi dưới Cố Bạch, "Ca ca, chỗ này vẫn còn."
Cố Bạch càng quẫn bách:....Ta đi vào trong kia.
Nhất định phải dùng gương sửa sang lại! Thật sự là mất mặt!
Tiểu tử hư hỏng Cố Tiểu Sơn lại chơi trò ái muội khiến ca ca ta rất bất đắc dĩ. Chẳng lẽ ngươi muốn bị người ta hiểu lầm thành cơ lão sao, nghiêm túc một chút đi a!
Kỳ Quan Duệ nhìn theo bóng lưng Cố Bạch đi vào trong lều xong mới thong thả nâng tay lên.
Hắn nhìn nhìn rồi đột nhiên nhẹ nhàng liếm liếm.
Mềm mại....Hơn nữa hình như còn có cả hương vị của Tử Xa Thư Bạch.
Quang mang trong mắt hắn càng ngày càng âm trầm.
Bởi vì hai người vừa tới dãy núi này nên chưa thể tìm được đường đi tường tận, chính vì thế đêm nay không thể tắm rửa.
Cố Bạch cảm thấy mình là nam nhân, cho dù có chịu đựng một vài ngày cũng không sao, quan trọng là an toàn thì vẫn hơn, không nên đi lung tung.
Vì thế Kỳ Quan Duệ dập lửa trại, đem thịt nướng còn cất vào không gian rồi cùng Cố Bạch vào trại.
Trong lều, da thú mềm mại đã được dải chỉnh tề trên đất, áo ngủ bằng gấm đã được gấp để một bên.
Tựa như bình thường cũng vậy.
Tuy rằng không có ánh sáng nhưng Cố Bạch vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Y vừa lòng cởϊ áσ choàng vào ngoại bào, chỉ mặc trung y rồi nằm xuống.
Kỳ Quan Duệ đi đến đầu giường, đặt đầu Cố Bạch lên đùi mình, "Ta gác đêm, ca ca ngủ đi."
Cố Bạch không kháng cự mà tìm một vị trí thoải mái sau đó nói, "Sau nửa đêm ta đến gác."
Kỳ Quan Duệ ôn nhu cười, "Được, đều nghe lời ca ca."
.....Thanh âm này rất câu dẫn a thiếu niên!
Da mặt Cố Bạch nóng lên, "Ừ" một tiếng rồi dứt khoát ngủ.
Y biết Cố Tiểu Sơn nhà y nhất định sẽ canh gác thật tốt.
Đêm ngày càng khuya, Cố Bạch cũng ngủ thật say.
Y ngủ hay chỉ nhắm mắt dưỡng thần, Kỳ Quan Duệ vốn thường xuyên nhìn gương mặt khi ngủ của Cố Bạch có thể phân biệt rõ ràng.
Thần sắc Cố Bạch khi ngủ thật điềm tĩnh và hoàn mỹ vô khuyết trong mắt Kỳ Quan Duệ.
Cảm giác như vậy không phải là lần đầu tiên nhưng hôm nay lại khác.
Kỳ Quan Duệ nâng tay, không chút chần chờ dùng ngón tay đụng vào môi Cố Bạch.
Quản nhiên....thật mềm mại.
Mềm mại khiến lòng hắn ngứa ngáy, có thứ gì đó sắp khống chế không nổi.
Vào lúc này, Kỳ Quan Duệ đột nhiên nhớ tới cái gì, vô thanh cười sau đó cúi đầu.
Hắn nhẹ nhàng phun ra một luồng khói đen.
Luồng khói đen này như những con rắn nhỏ chui vào thất khiếu của Cố Bạch, kéo ý thức của y càng mờ mịt hơn.
Ở Thiên Đô thành khi Kỳ Quan Duệ ra ngoài kiếm ăn cũng thường xuyên làm vậy, chỉ là cao thủ sau khi hấp thu thứ này thì sau khi hút võ khí lực lượng của hắn tăng trưởng chậm hơn....Nhưng hiện tại hắn đột nhiên muốn cho Tử Xa Thư Bạch ngủ sâu hơn một chút.
Đầu Cố Bạch hơi hơi động, y càng ngủ càng sâu.
Ngón tay Kỳ Quan Duệ không ngừng lại, thong thả ấn ấn xoa xoa trên môi Cố Bạch....Dần dần việc này không thỏa mãn được hắn nữa. Hắn thoáng dùng lực vuốt ve.
Nhưng động tác hơi lớn khiến đầu ngón tay đâm vào giữa đôi môi –
Khớp hàm Cố Bạch không mở nhưng cảm giác ướŧ áŧ từ ngón tay truyền đến khiến Kỳ Quan Duệ nhảy dựng.
Hình như thân thể nóng lên.
Kỳ Quan Duệ cũng không biết cảm giác hiện tại là gì, hắn chỉ thuận theo bàn năng đẩy nhẹ khớp hàm Cố Bạch đưa cả hai ngón tay vào.
Cảm giác ôn nhuyễn trơn ướt khiến hắn càng ngày càng xao động.
Muốn.....Muốn.....
Hắn nhanh chóng rút hai ngón tay ra, chậm rãi cúi đầu xuống.
Sau đó, hai đôi một dán vào nhau.
Kỳ Quan Duệ đột nhiên mút nhẹ môi Cố Bạch, bắt đầu liếm xung quanh.
Ngón tay hắn vô sự tự thông, di chuyển từ sườn mặt xuống dưới....
Gáy, đầu vai, xương quai xanh....
Kỳ Quan Duệ muốn tiếp tục xuống nữa nhưng thần trí còn sót lại nhắc nhở hắn.
Hắn không thể cởi bỏ y phục của người này nếu không thì lấy sự tinh nhạy của Cố Bạch chỉ sợ y sẽ phát hiện....Mà hắn không thể bị phát hiện.
Vì thế Kỳ Quan Duệ chỉ dừng lại ở đó, đầu lưỡi nhẹ nhàng đi vào giữa đôi môi Cố Bạch, chậm rãi gỡ khớp hàm ngoan cố kia ra.
Hắn muốn xâm nhập sâu thêm nữa....Mà bàn tay hắn đang vòng qua eo Cố Bạch chậm rãi vuốt ve, xoa nắn....Hắn nghĩ đến nếu như có thể xé bỏ thứ y phục vướng víu này, dùng ngón tay trực tiếp chạm vào thì sẽ thoải mái thế nào?
Nhưng lý trí lại nói cho hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Vẫn...chưa phải lúc.
Kỳ Quan Duệ nhẹ nhàng cắn cắn môi Cố Bạch, cuối cùng quyết định không có làm tiếp.
Hắn không thể khiến bản thân bị phát hiện được.
Sau đó hắn đột nhiên phát hiện nửa thân dưới của hắn đã cứng.
Kỳ Quan Duệ cũng không phải là người không hiểu gì cả. Năm đó ở trấn Thanh Dương hắn gặp không ít những đôi tình nhân ở gia tộc.
Đối với chuyện nam nữ, hắn cũng hiểu chỉ là chăm chú vào việc luyện võ nên không nếm thử lần nào.
Vốn là hắn định sau khi trở thành Võ quân sẽ thử một lần nhưng không nghĩ tới là sau một loạt chuyện xảy ra khiến hắn mất đi hưng trí.
Sau này khi hắn đến Thiên Đô thành, tất cả thời gian đều xoay quanh Cố Bạch nên chuyện đó cũng quên mất.
Nhưng hiện giờ Kỳ Quan Duệ có ngây thơ thế nào cũng hiểu được phản ứng của mình thể hiện cái gì.
Hắn có du͙ƈ vọиɠ với Tử Xa Thư Bạch.
Hơn nữa.....cho dù giờ đã tỉnh táo, chuyện hắn muốn làm nhất vẫn là xé nát thứ y phục chướng mắt kia, đẩy ngã Tử Xa Thư Bạch lên giường.....
Sau đó hung hăng gϊếŧ chết y!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất