Chương 44: Chuyện không dễ tha thứ
Cô nương, cô nương, cô nương!
Vì sao Tử Xa Thư Bạch luôn nhớ thương cô nương!
Tâm tình Kỳ Quan Duệ rớt xuống đáy cốc trong chớp mắt.
Nếu không phải hắn cực lực ngăn chặn thì chỉ sợ sắc mặt đã trở nên dữ tợn.
Đã rất nhiều lần, Tử Xa Thư Bạch dường như luôn tò mò về nữ nhân, mỗi một lần y đều hỏi hắn về các nàng.
Nhiều ngày như vậy không gặp, hắn đã nhớ Tử Xa Thư Bạch phát điên vậy mà Tử Xa Thư Bạch lại không chút nào nhớ hắn!
Thật sự....khiến người ta không tha thứ được =m=
Cố Bạch vẫn còn đang bị Kỳ Quan Duệ ôm trong lòng, mặc dù có chút ngượng ngùng như thực ra y cũng nhớ Cố Tiểu Sơn nhà y nên để mặc hắn ôm ôm cọ cọ. cơ mà đứng trước mặt công chúng nên có chút ngượng nên mới chuyển đề tài.
Nhưng không biết vì sao ngay khi chuyển đề tài y lại bỗng nhiên rùng mình.
Nghĩ nghĩ một hồi Cố Bạch thò tay đẩy Kỳ Quan Duệ ra.
Ôm thì ôm đi nhưng ôm lâu quá có vẻ giống cơ lão, thân ái, ngươi vẫn nên bình tĩnh một chút.
Sau đó y nhìn thấy Tiểu Sơn nhà mình mặt đen.
- Giống như Kỳ Quan Duệ có thể cảm nhận được dao động cảm xúc của Cố Bạch, Cố Bạch tuy trì độn nhưng tốt xấu cũng ngẫu nhiên bắt được một chút cảm xúc.
Chỉ nhìn một cái y cũng phát hiện nụ cườ kia có chút miễn cưỡng.
Cố Bạch nhíu nhíu mày.
Chẳng lẽ có người bắt nạt Tiểu Sơn?
Trong nháy mắt, Cố Bạch bắt đầu não bổ.
Đúng nha, y chạy tới bế quan ở tàng thư tháp, Cố Tiểu Sơn mất đi trụ cột để dựa vào. Bình thường hắn hay ra ngoài trông coi sản nghiệp, mở mắt nhắm mắt đều thấy hoàn khố/đệ tử các loại, vạn nhất bị người ta để ý bắt nạt thì làm sao?
Cố Bạch đau xót trong lòng, lúc nhìn về phía Kỳ Quan Duệ cũng có chút thương tiếc.
Đứa nhỏ số khổ, đại ca sẽ đối tốt với ngươi.
Kỳ Quan Duệ chỉ thất thố trong nháy mắt, hắn nhanh chóng ủy khuất nói, "Sao ca ca vừa trở về đã hỏi chuyện người khác....."
- Kỹ năng bán manh kia nhất châm kiến huyết, chưa từng thất thủ.
Cố Bạch bị ánh mắt đáng thương hề hề kia đánh trúng, một lúc sau mới phản ứng.
Con mẹ nó! Ánh mắt toàn dấm chua a tiểu tử!
May mà không phải bị bắt nạt....Cố Bạch nhất thời dở khóc dở cười.
Y biết tiểu tử này luôn khát cầu tình yêu. Du͙ƈ vọиɠ độc chiếm của đứa nhỏ là có thể lý giải được.
Đương nhiên y mới không thừa nhận trong lòng có chút vui sướng vi diệu.
Hóa ra không "gặp sắc quên ca ca" a, quả nhiên Cố Tiểu Sơn nhà y còn chưa biết yêu sớm, vẫn còn biết ca ca quan trọng nhất ha ha ha ha!
Cuối cùng, Cố Bạch quyết định thỏa mãn hắn, "Ta chưa từng gặp qua nàng, nàng lại quen biết với ngươi nên đương nhiên phải hỏi chi tiết mới yên tâm được."
Ánh mắt Kỳ Quan Duệ "Bùng" một cái sáng như sao.
Nếu đây là truyện tranh, mọi người có thể thấy bóng ma khổng lồ vặn vẹo phía sau lưng hắn dần dần thối lui nhưng dù đây không phải là truyện tranh thì người xung quanh cũng cảm thấy nhiệt độ không khí thoáng tăng trở lại chứ không rét lạnh như trước.
Cố Bạch nhìn thấy nụ cười của Kỳ Quan Duệ, tâm tình cực tốt.
Đúng lúc này, Lãnh Tiên Vân bị vắng vẻ một bên cũng mở miệng, "Thành chủ Thiên Đô thành, nghe danh không bằng gặp mặt."
Mặt Kỳ Quan Duệ tối sầm.
Không khí mà hắn tạo ra cùng với Tử Xa Thư Bạch lại bị người khác xen vào!
Sớm biết hôm nay Tử Xa Thư Bạch muốn xuất quan hắn sẽ không đi dạo phố với nữ nhân này!
Cố Bạch mặt than hỏi lại, "Ngươi là người nào?"
Khí tức của muội tử Lãnh Tiên Vân bị kìm hãm. Nàng tốt xấu gì cũng là mỹ nhân có giá, thanh danh thanh cao cũng lan xa giờ lại gặp được người không biết mình là ai cảm giác có chút kỳ dị. Nhưng muội tử vốn có tâm trí kiên định nên lập tức phản ứng lại, "Lãnh Tiên Vân."
Cố Bạch gật đầu, "Tử Xa Thư Bạch."
Hai ngọn núi băng nhìn nhau không nói một câu.
Gió lạnh thổi qua giữa hai người, cuộn những lá vàng khô dưới chân lên phiêu xa xa xa~~~
Giống như đạt thành hiệp nghị nào đó, sau khi Cố Bạch nhìn muội tử Lãnh Tiên Vân một lát thì muội tử gật gật đầu với Kỳ Quan Duệ rồi rời khỏi.
Kỳ Quan Duệ nhìn sự ăn ý giữa hai người, ôn nhu nói nhỏ với Cố Bạch, "Ca ca, ngươi và nàng nói cái gì thế?"
Cố Bạch nhìn hắn, ánh mắt cổ quái.
Thiếu niên, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra kỳ thật ca chưa nói cái gì sao!
Nếu ngươi muốn hỏi cô nương nhà người ta nói gì thì ca cũng không biết a! Muội tử băng sơn lúc nào cũng bí hiểm, nàng chỉ nhìn ca mà không nói lời nào, ca chỉ vì phong độ thân sĩ nên cũng nhìn nàng, ai biết nàng suy nghĩ cái quái gì!
Rõ ràng hai người đúng là đối diện nhau nhưng một chút ăn ý cũng không có.
Ít nhất là Cố Bạch không có.
Kỳ Quan Duệ nhanh chóng phát hiện ra điểm này nên cũng không so đo nữa.
Hắn nắm tay Cố Bạch, cười nói, "Ca ca, chúng ta đi ăn cơm đi."
Cố Bạch vui vẻ gật đầu.
Đói bụng hai tháng mà chỉ được ăn lương khô rất khổ bức, hiện giờ vừa hay có thể đi ăn no.
Vì thế hai người tay nắm tay, tiến thẳng tới tiệm cơm nhỏ của Cố Bạch.
Nga! Một đôi cẩu nam nam!
Quần chúng vây xem tuy còn chưa thỏa mãn nhưng cũng ồn ào tản ra.
Tiệm cơm nhỏ đúng là tiệm cơm nhỏ, mặt tiền cửa hàng không lớn nhưng thắng ở vị trí, giá thành không cao hơn nữa còn sạch sẽ chỉnh tề.
Thời gian trôi qua, nhóm tử sĩ cũng dần dần thuê một ít đầu bếp, tiểu nhị để làm công hỗ trợ, bọn họ chỉ phụ trách chỉ dạy, nhiệm vụ chủ yếu là nghe các loại bát quái trong tiệm cơm để lấy tin tức quan trọng.
Hiển nhiên khi Kỳ Quan Duệ bận rộn sự nghiệp của chính mình cũng không bỏ mặc không giám sát bên này, ấn tượng của nhóm tử sĩ về hắn rất tốt.
Nhưng sau khi chào hỏi cùng Kỳ Quan Duệ, bọn họ nhìn thấy Cố Bạch phía sau hắn.....
Chỉ một thoáng, ánh lệ nổi lên trong mắt.
Thành chỉ đến đây a ngao!
Đột nhiên Cố Bạch cảm thấy có gì đó lóe sáng.
Kỳ Quan Duệ mỉm cười, kéo tay y vào, "Ca ca, ta tìm một nơi yên tĩnh để ngồi."
Tử sĩ ất giáp bính đinh dùng tốc độ phi như bay dọn bàn cho bọn họ rồi xoạt xoạt đứng một hàng bên cạnh.
"Gặp qua thành chủ!"
Cố Bạch hơi dừng một chút, "Các ngươi làm không tệ."
Mẹ nó, cái loại đối thoại "Chào thủ trưởng", "Chào các đồng chí, các đồng chí vất vả rồi" là thế nào a!
Kỳ Quan Duệ rót một chén nước cho Cố Bạch, "Ca ca uống nước trước, ta gọi món ăn cho ca ca."
Lực chú ý của Cố Bạch quay trở lại lên người Kỳ Quan Duệ, "Được."
Bị ánh mắt nóng rát của nhóm trung khuyển nhìn chằm chằm không buông ca cũng cảm thấy áp lực a, Cố Tiểu Sơn quả nhiên biết cách cứu ca ra khỏi biển lửa!
Kỳ Quan Duệ cười cười nhìn bốn vị trung khuyển, "Khó có khi thành chủ tới đây, không bằng vài vị huynh đệ thể hiện một phen."
Ánh sáng lóe lóe trong mắt nhóm trung khuyển càng ngày càng chói, "Vâng!"
Không sai, nhất định phải thể hiện! *Nắm tay*
Sau đó "vụt" một tiếng, tất cả đều chui vào phòng bếp.
Sau khi đuổi bóng đèn đi, Kỳ Quan Duệ mỉm cười nhìn Cố Bạch uống trà, ánh mắt cực kì ôn nhu.
Cố Bạch uống một ngụm, cảm giác không tệ lắm.
.....Kỳ thật y cũng không biết phẩm trà, chỉ biết giả trang thôi có biết hay không.
Hai người lặng im chờ đồ ăn mang lên, vì còn chưa tới giờ ăn cơm nên khách nhân trong tiệm cơm còn không nhiều, tổng cộng có năm mươi bàn thì chỉ ngồi đầy mười bàn, cự ly giữa các bàn cách nhau khá xa nên cũng không có vẻ chen lấn.
Đúng là rất thoải mái.
Cố Bạch và Kỳ Quan Duệ đang hưởng thụ không khí yên ắng thì đột nhiên có đoàn người tiến vào.
Cầm đầu là một tên cao tám thước, tướng mạo anh tuấn, quần áo hoa lệ, vừa nhìn qua đã biết cao phú soái! Có điều ánh mắt hơi lỗ mãng mà tay trái tay phải gã đều ôm nữ tử xinh đẹp, thoạt nhìn rất phong lưu tiêu sái!
A, lại là một tên hoàn khố.
Hạo Dương thành nổi tiếng cũng nhờ có học viện Kình Thiên ở đây, nếu là một thành thị phồn hoa thì đương nhiên không thiếu những gia tộc quyền quý đặt chân tại đây.
Mà phàm là gia tộc thì không phải đệ tử nào cũng có năng lực, hoàn khố a, ác thiếu gia a thường lui tới không thiếu. Mấy tên này chỉ cần không chọc phải người không nên chọc thì dù có phá sập trời cũng có người vá hộ.
Dựa theo logic bình thường thì đệ tử hoàn khố không bao giờ tới tiệm cơm nhỏ, mục tiêu của bọn họ là quán xá xa hoa.
Tuy nhiên việc gì cũng có ngoại lệ, văn ngựa đực đâu cần logic nên cao phú soái cũng sẽ đến tiệm cơm nhỏ/quán ven đường để đổi khấu vị, thuận tiện cũng đùa giỡn một ít phụ nhân đàng hoàng/thiếu nữ/muội tử. Nếu có thể gặp được tình tiết bán mình chôn cha thì bọn họ thậm chí còn có thể thay thế vai diễn ác bá. Nói chung là chạy như điên trên con đường tìm chết của pháo hôi.
Cố Bạch nhớ rõ mình cũng từng viết một đoạn ác thú vị như vậy. Nhân vật chính biếи ŧɦái đi ăn cơm ngẫu nhiên gặp một màn muội tử bị ác thiếu cường đoạt, cảm thấy muội tử khóc rất dễ nhìn nên quyết định ra tay giải quyết ác thiếu, biến muội tử thành hậu cung của mình.
Đương nhiên kỳ thật muội tử kia cũng có bối cảnh, trên người nàng có bảo tàng tổ truyền, hơn nữa chỉ có máu của nàng mới có thể chỉ dẫn phương hướng của truyền thừa, sau khi lăn giường cũng nhân vật chính thì tâm cũng hướng về nhân vật chính, vì nhân vật chính mà tìm tài phú. Đáng tiếc năng lực của muội tử không mạnh, tướng mạo cũng không xinh đẹp cho lắm nên sau khi phát huy khả năng tiếp nhận truyền thừa đưa nhân vật chính thì đành yên lặng giữa rừng hoa hậu cung.
Vị hoàn khố trái ôm phải ấp này gợi lên tình tiết của quyển sách khiến Cố Bạch có chút lo lắng.
Vạn nhất.....biếи ŧɦái nhân vật chính nhập học cũng đến tiệm cơm nhà y ăn thì phải làm sao?
Nhân vật chính = phiền toái, không việc gì cũng phải đánh nhau lật bàn, đấy là còn chưa nói đến đánh nhau vỡ đầu chảy máu, vỡ nát hết hoa hoa cỏ cỏ trong tiệm – a, mỗi lần tu sửa rất hao tâm tổn trí!
Đến lúc đó nhóm trung khuyển và Cố Tiểu Sơn nhà y lại vất vả.....Ai.
Cố Bạch yên lặng uống trà để giảm bớt chút áp lực trong lòng.
Kỳ Quan Duệ lại rót cho y, Tử Xa Thư Bạch lại bắt đầu thần du đến nơi nào rồi.....
Thôi, chỉ cần y không hứng thú với người khác là được.
Trong khi Cố Bạch đang cực kì áp lực thì quả nhiên bên đệ tử hoàn khố kia xảy ra chuyện!
Đại thiếu gia duyệt qua vô số mỹ nhân đi đến một nơi vắng vẻ trong quán, cười "hắc hắc hắc" đáng khinh đi tới.
Thần tình mê đắm kia, động tác xoa tay đáng khinh, ba chữ "tiểu mỹ nhân" treo trên miệng....Không cần nói cũng biết người này là hoàn khố, là loại hoàn khố thấp kém nhất, đứng ở cuối chuỗi thức ăn, vĩnh viễn không bao giờ gây được ảnh hưởng mà chỉ có thể nhận mệnh pháo hôi.
Động tác của gã lúc này gọi nhẹ nhàng thì là "đùa giỡn" nặng thêm một chút chính là "tìm chết."
Vì sao Tử Xa Thư Bạch luôn nhớ thương cô nương!
Tâm tình Kỳ Quan Duệ rớt xuống đáy cốc trong chớp mắt.
Nếu không phải hắn cực lực ngăn chặn thì chỉ sợ sắc mặt đã trở nên dữ tợn.
Đã rất nhiều lần, Tử Xa Thư Bạch dường như luôn tò mò về nữ nhân, mỗi một lần y đều hỏi hắn về các nàng.
Nhiều ngày như vậy không gặp, hắn đã nhớ Tử Xa Thư Bạch phát điên vậy mà Tử Xa Thư Bạch lại không chút nào nhớ hắn!
Thật sự....khiến người ta không tha thứ được =m=
Cố Bạch vẫn còn đang bị Kỳ Quan Duệ ôm trong lòng, mặc dù có chút ngượng ngùng như thực ra y cũng nhớ Cố Tiểu Sơn nhà y nên để mặc hắn ôm ôm cọ cọ. cơ mà đứng trước mặt công chúng nên có chút ngượng nên mới chuyển đề tài.
Nhưng không biết vì sao ngay khi chuyển đề tài y lại bỗng nhiên rùng mình.
Nghĩ nghĩ một hồi Cố Bạch thò tay đẩy Kỳ Quan Duệ ra.
Ôm thì ôm đi nhưng ôm lâu quá có vẻ giống cơ lão, thân ái, ngươi vẫn nên bình tĩnh một chút.
Sau đó y nhìn thấy Tiểu Sơn nhà mình mặt đen.
- Giống như Kỳ Quan Duệ có thể cảm nhận được dao động cảm xúc của Cố Bạch, Cố Bạch tuy trì độn nhưng tốt xấu cũng ngẫu nhiên bắt được một chút cảm xúc.
Chỉ nhìn một cái y cũng phát hiện nụ cườ kia có chút miễn cưỡng.
Cố Bạch nhíu nhíu mày.
Chẳng lẽ có người bắt nạt Tiểu Sơn?
Trong nháy mắt, Cố Bạch bắt đầu não bổ.
Đúng nha, y chạy tới bế quan ở tàng thư tháp, Cố Tiểu Sơn mất đi trụ cột để dựa vào. Bình thường hắn hay ra ngoài trông coi sản nghiệp, mở mắt nhắm mắt đều thấy hoàn khố/đệ tử các loại, vạn nhất bị người ta để ý bắt nạt thì làm sao?
Cố Bạch đau xót trong lòng, lúc nhìn về phía Kỳ Quan Duệ cũng có chút thương tiếc.
Đứa nhỏ số khổ, đại ca sẽ đối tốt với ngươi.
Kỳ Quan Duệ chỉ thất thố trong nháy mắt, hắn nhanh chóng ủy khuất nói, "Sao ca ca vừa trở về đã hỏi chuyện người khác....."
- Kỹ năng bán manh kia nhất châm kiến huyết, chưa từng thất thủ.
Cố Bạch bị ánh mắt đáng thương hề hề kia đánh trúng, một lúc sau mới phản ứng.
Con mẹ nó! Ánh mắt toàn dấm chua a tiểu tử!
May mà không phải bị bắt nạt....Cố Bạch nhất thời dở khóc dở cười.
Y biết tiểu tử này luôn khát cầu tình yêu. Du͙ƈ vọиɠ độc chiếm của đứa nhỏ là có thể lý giải được.
Đương nhiên y mới không thừa nhận trong lòng có chút vui sướng vi diệu.
Hóa ra không "gặp sắc quên ca ca" a, quả nhiên Cố Tiểu Sơn nhà y còn chưa biết yêu sớm, vẫn còn biết ca ca quan trọng nhất ha ha ha ha!
Cuối cùng, Cố Bạch quyết định thỏa mãn hắn, "Ta chưa từng gặp qua nàng, nàng lại quen biết với ngươi nên đương nhiên phải hỏi chi tiết mới yên tâm được."
Ánh mắt Kỳ Quan Duệ "Bùng" một cái sáng như sao.
Nếu đây là truyện tranh, mọi người có thể thấy bóng ma khổng lồ vặn vẹo phía sau lưng hắn dần dần thối lui nhưng dù đây không phải là truyện tranh thì người xung quanh cũng cảm thấy nhiệt độ không khí thoáng tăng trở lại chứ không rét lạnh như trước.
Cố Bạch nhìn thấy nụ cười của Kỳ Quan Duệ, tâm tình cực tốt.
Đúng lúc này, Lãnh Tiên Vân bị vắng vẻ một bên cũng mở miệng, "Thành chủ Thiên Đô thành, nghe danh không bằng gặp mặt."
Mặt Kỳ Quan Duệ tối sầm.
Không khí mà hắn tạo ra cùng với Tử Xa Thư Bạch lại bị người khác xen vào!
Sớm biết hôm nay Tử Xa Thư Bạch muốn xuất quan hắn sẽ không đi dạo phố với nữ nhân này!
Cố Bạch mặt than hỏi lại, "Ngươi là người nào?"
Khí tức của muội tử Lãnh Tiên Vân bị kìm hãm. Nàng tốt xấu gì cũng là mỹ nhân có giá, thanh danh thanh cao cũng lan xa giờ lại gặp được người không biết mình là ai cảm giác có chút kỳ dị. Nhưng muội tử vốn có tâm trí kiên định nên lập tức phản ứng lại, "Lãnh Tiên Vân."
Cố Bạch gật đầu, "Tử Xa Thư Bạch."
Hai ngọn núi băng nhìn nhau không nói một câu.
Gió lạnh thổi qua giữa hai người, cuộn những lá vàng khô dưới chân lên phiêu xa xa xa~~~
Giống như đạt thành hiệp nghị nào đó, sau khi Cố Bạch nhìn muội tử Lãnh Tiên Vân một lát thì muội tử gật gật đầu với Kỳ Quan Duệ rồi rời khỏi.
Kỳ Quan Duệ nhìn sự ăn ý giữa hai người, ôn nhu nói nhỏ với Cố Bạch, "Ca ca, ngươi và nàng nói cái gì thế?"
Cố Bạch nhìn hắn, ánh mắt cổ quái.
Thiếu niên, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra kỳ thật ca chưa nói cái gì sao!
Nếu ngươi muốn hỏi cô nương nhà người ta nói gì thì ca cũng không biết a! Muội tử băng sơn lúc nào cũng bí hiểm, nàng chỉ nhìn ca mà không nói lời nào, ca chỉ vì phong độ thân sĩ nên cũng nhìn nàng, ai biết nàng suy nghĩ cái quái gì!
Rõ ràng hai người đúng là đối diện nhau nhưng một chút ăn ý cũng không có.
Ít nhất là Cố Bạch không có.
Kỳ Quan Duệ nhanh chóng phát hiện ra điểm này nên cũng không so đo nữa.
Hắn nắm tay Cố Bạch, cười nói, "Ca ca, chúng ta đi ăn cơm đi."
Cố Bạch vui vẻ gật đầu.
Đói bụng hai tháng mà chỉ được ăn lương khô rất khổ bức, hiện giờ vừa hay có thể đi ăn no.
Vì thế hai người tay nắm tay, tiến thẳng tới tiệm cơm nhỏ của Cố Bạch.
Nga! Một đôi cẩu nam nam!
Quần chúng vây xem tuy còn chưa thỏa mãn nhưng cũng ồn ào tản ra.
Tiệm cơm nhỏ đúng là tiệm cơm nhỏ, mặt tiền cửa hàng không lớn nhưng thắng ở vị trí, giá thành không cao hơn nữa còn sạch sẽ chỉnh tề.
Thời gian trôi qua, nhóm tử sĩ cũng dần dần thuê một ít đầu bếp, tiểu nhị để làm công hỗ trợ, bọn họ chỉ phụ trách chỉ dạy, nhiệm vụ chủ yếu là nghe các loại bát quái trong tiệm cơm để lấy tin tức quan trọng.
Hiển nhiên khi Kỳ Quan Duệ bận rộn sự nghiệp của chính mình cũng không bỏ mặc không giám sát bên này, ấn tượng của nhóm tử sĩ về hắn rất tốt.
Nhưng sau khi chào hỏi cùng Kỳ Quan Duệ, bọn họ nhìn thấy Cố Bạch phía sau hắn.....
Chỉ một thoáng, ánh lệ nổi lên trong mắt.
Thành chỉ đến đây a ngao!
Đột nhiên Cố Bạch cảm thấy có gì đó lóe sáng.
Kỳ Quan Duệ mỉm cười, kéo tay y vào, "Ca ca, ta tìm một nơi yên tĩnh để ngồi."
Tử sĩ ất giáp bính đinh dùng tốc độ phi như bay dọn bàn cho bọn họ rồi xoạt xoạt đứng một hàng bên cạnh.
"Gặp qua thành chủ!"
Cố Bạch hơi dừng một chút, "Các ngươi làm không tệ."
Mẹ nó, cái loại đối thoại "Chào thủ trưởng", "Chào các đồng chí, các đồng chí vất vả rồi" là thế nào a!
Kỳ Quan Duệ rót một chén nước cho Cố Bạch, "Ca ca uống nước trước, ta gọi món ăn cho ca ca."
Lực chú ý của Cố Bạch quay trở lại lên người Kỳ Quan Duệ, "Được."
Bị ánh mắt nóng rát của nhóm trung khuyển nhìn chằm chằm không buông ca cũng cảm thấy áp lực a, Cố Tiểu Sơn quả nhiên biết cách cứu ca ra khỏi biển lửa!
Kỳ Quan Duệ cười cười nhìn bốn vị trung khuyển, "Khó có khi thành chủ tới đây, không bằng vài vị huynh đệ thể hiện một phen."
Ánh sáng lóe lóe trong mắt nhóm trung khuyển càng ngày càng chói, "Vâng!"
Không sai, nhất định phải thể hiện! *Nắm tay*
Sau đó "vụt" một tiếng, tất cả đều chui vào phòng bếp.
Sau khi đuổi bóng đèn đi, Kỳ Quan Duệ mỉm cười nhìn Cố Bạch uống trà, ánh mắt cực kì ôn nhu.
Cố Bạch uống một ngụm, cảm giác không tệ lắm.
.....Kỳ thật y cũng không biết phẩm trà, chỉ biết giả trang thôi có biết hay không.
Hai người lặng im chờ đồ ăn mang lên, vì còn chưa tới giờ ăn cơm nên khách nhân trong tiệm cơm còn không nhiều, tổng cộng có năm mươi bàn thì chỉ ngồi đầy mười bàn, cự ly giữa các bàn cách nhau khá xa nên cũng không có vẻ chen lấn.
Đúng là rất thoải mái.
Cố Bạch và Kỳ Quan Duệ đang hưởng thụ không khí yên ắng thì đột nhiên có đoàn người tiến vào.
Cầm đầu là một tên cao tám thước, tướng mạo anh tuấn, quần áo hoa lệ, vừa nhìn qua đã biết cao phú soái! Có điều ánh mắt hơi lỗ mãng mà tay trái tay phải gã đều ôm nữ tử xinh đẹp, thoạt nhìn rất phong lưu tiêu sái!
A, lại là một tên hoàn khố.
Hạo Dương thành nổi tiếng cũng nhờ có học viện Kình Thiên ở đây, nếu là một thành thị phồn hoa thì đương nhiên không thiếu những gia tộc quyền quý đặt chân tại đây.
Mà phàm là gia tộc thì không phải đệ tử nào cũng có năng lực, hoàn khố a, ác thiếu gia a thường lui tới không thiếu. Mấy tên này chỉ cần không chọc phải người không nên chọc thì dù có phá sập trời cũng có người vá hộ.
Dựa theo logic bình thường thì đệ tử hoàn khố không bao giờ tới tiệm cơm nhỏ, mục tiêu của bọn họ là quán xá xa hoa.
Tuy nhiên việc gì cũng có ngoại lệ, văn ngựa đực đâu cần logic nên cao phú soái cũng sẽ đến tiệm cơm nhỏ/quán ven đường để đổi khấu vị, thuận tiện cũng đùa giỡn một ít phụ nhân đàng hoàng/thiếu nữ/muội tử. Nếu có thể gặp được tình tiết bán mình chôn cha thì bọn họ thậm chí còn có thể thay thế vai diễn ác bá. Nói chung là chạy như điên trên con đường tìm chết của pháo hôi.
Cố Bạch nhớ rõ mình cũng từng viết một đoạn ác thú vị như vậy. Nhân vật chính biếи ŧɦái đi ăn cơm ngẫu nhiên gặp một màn muội tử bị ác thiếu cường đoạt, cảm thấy muội tử khóc rất dễ nhìn nên quyết định ra tay giải quyết ác thiếu, biến muội tử thành hậu cung của mình.
Đương nhiên kỳ thật muội tử kia cũng có bối cảnh, trên người nàng có bảo tàng tổ truyền, hơn nữa chỉ có máu của nàng mới có thể chỉ dẫn phương hướng của truyền thừa, sau khi lăn giường cũng nhân vật chính thì tâm cũng hướng về nhân vật chính, vì nhân vật chính mà tìm tài phú. Đáng tiếc năng lực của muội tử không mạnh, tướng mạo cũng không xinh đẹp cho lắm nên sau khi phát huy khả năng tiếp nhận truyền thừa đưa nhân vật chính thì đành yên lặng giữa rừng hoa hậu cung.
Vị hoàn khố trái ôm phải ấp này gợi lên tình tiết của quyển sách khiến Cố Bạch có chút lo lắng.
Vạn nhất.....biếи ŧɦái nhân vật chính nhập học cũng đến tiệm cơm nhà y ăn thì phải làm sao?
Nhân vật chính = phiền toái, không việc gì cũng phải đánh nhau lật bàn, đấy là còn chưa nói đến đánh nhau vỡ đầu chảy máu, vỡ nát hết hoa hoa cỏ cỏ trong tiệm – a, mỗi lần tu sửa rất hao tâm tổn trí!
Đến lúc đó nhóm trung khuyển và Cố Tiểu Sơn nhà y lại vất vả.....Ai.
Cố Bạch yên lặng uống trà để giảm bớt chút áp lực trong lòng.
Kỳ Quan Duệ lại rót cho y, Tử Xa Thư Bạch lại bắt đầu thần du đến nơi nào rồi.....
Thôi, chỉ cần y không hứng thú với người khác là được.
Trong khi Cố Bạch đang cực kì áp lực thì quả nhiên bên đệ tử hoàn khố kia xảy ra chuyện!
Đại thiếu gia duyệt qua vô số mỹ nhân đi đến một nơi vắng vẻ trong quán, cười "hắc hắc hắc" đáng khinh đi tới.
Thần tình mê đắm kia, động tác xoa tay đáng khinh, ba chữ "tiểu mỹ nhân" treo trên miệng....Không cần nói cũng biết người này là hoàn khố, là loại hoàn khố thấp kém nhất, đứng ở cuối chuỗi thức ăn, vĩnh viễn không bao giờ gây được ảnh hưởng mà chỉ có thể nhận mệnh pháo hôi.
Động tác của gã lúc này gọi nhẹ nhàng thì là "đùa giỡn" nặng thêm một chút chính là "tìm chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất