Xuyên Việt Ma Hoàng Võ Tôn

Chương 55: Đại hội Đồ Mãng

Trước Sau
(*) Đại hội Đồ Mãng: Đại hội để giếng mãng xà

Người tới cửa là công tử phong lưu hạng nhất Trần Nguyên Hạo cùng kẻ trầm mặc ít lời nhưng một khi đã nói nhất định thốn đến tận não Cừu Đồ.

Hai người đều là tiểu đệ của Kỳ Quan Duệ, hôm nay đến báo cáo công tác.

Cố Bạch thấy hai người, có chút kỳ quái.

Hử, lão tử có giao du gì bọn họ đâu tự dưng chạy qua đây làm gì?

Sau đó y thấy hai người kia hành lễ với Kỳ Quan Duệ: “Chủ thượng.”

…Đùa nhau à.

Cố Bạch nhất thời hiểu ra.

Đệt! Bọn họ thì ra đã quan hệ mờ ám với biếи ŧɦái từ trước!

Cố Bạch thở dài, cảm giác chính mình thật ngốc.

Y cho rằng biếи ŧɦái khi còn là Cố Sơn mỗi ngày đều như hình với bóng với y, lại không ngờ nội dung truyện trong lúc y vô ý đã phát triển đến xanh tốt.

— — còn tưởng biếи ŧɦái cái gì cũng chưa làm nữa chứ?

Ngẫm lại mỗi đêm mình đều ngủ say như chết! Còn cả thời gian hai tháng bế quan nữa!

Khoảng thời gian đó cũng đủ để nội dung truyện tự bù đắp rồi.

Trước kia Cố Bạch chưa suy nghĩ cẩn thận, cho nên rất nhiều điều y đương nhiên không nhận ra, nhưng hiện tại nghĩ lại, những điều đó liền rõ ràng.

— — y dù sao cũng là tác giả viết nên nguyên tác, đối chiếu với những sự việc sau khi đến thư viện, liền nhất thanh nhị sở!

Ví dụ như cái giường lớn tỉ mỉ dựng lên kia, biếи ŧɦái nhất định là để tiểu đệ của mình tốn chút công phu làm ra; lại ví dụ như phương diện tài chính của biếи ŧɦái…

Biếи ŧɦái có lẽ không có, nhưng còn có di sản của Võ Đế trong sơn động Càn Khôn trước đây bọn họ tìm được!

Đúng là Cố Bạch thấy Cố Sơn đã nghe lời ngoan ngoãn rời đi, nhưng đã là biếи ŧɦái, hắn nhất định sẽ bằng mặt không bằng lòng mà quay lại rồi.

Nhưng dù sao lúc trước sơn động kia cũng là để dành cho nhân vật chính biếи ŧɦái, quá trình hiện giờ tuy không nằm trong dự liệu của y, nhưng kết cục vẫn chính xác, chắc cũng không sao đâu ha…

Trong ngắn ngủn vài giây đồng hồ, đại não Cố Bạch đã nhanh chóng lượn vòng mấy lượt thông tin, sắp xếp mọi thứ rành mạch.

Nhưng có hiểu rõ mọi thứ rồi, y biết làm gì bây giờ?

Kiếm ăn trong tay biếи ŧɦái thật sự rất không dễ dàng. ╮(╯▽╰)╭

Trần Nguyên Hạo và Cừu Đồ cũng là lần đầu tiên đi vào gian phòng này kể từ khi đầu quân cho Kỳ Quan Duệ.

Bọn họ đương nhiên biết đây là chỗ ở của thành chủ Thiên Đô Thành Tử Xa Thư Bạch cao cao tại thượng hơn nữa giá trị võ lực xuất chúng, mà chủ thượng của bọn họ lại không biết vì lý do gì vẫn lấy thân phận cận vệ mà đi theo người kia, cho nên bọn họ sẽ không đến đây trêu chọc.

Nhưng vài ngày trước bọn họ nhận được mệnh lệnh của chủ thượng, nói là về sau có chuyện gì quan trọng liền đến đây hội báo…

Hai người nhìn về phía Cố Bạch cùng Kỳ Quan Duệ thoạt nhìn thực thân mật kia, liếc nhau một cái.

Kiểu gì cũng thấy so với trước kia có gì đó không giống.

Tử Xa Thư Bạch kia… hình như thực thuận theo chủ thượng?

Hay là chủ thượng đã thu phục cả vị này rồi?

Nhanh chóng đè nén tâm tư, Trần Nguyên Hạo mở đầu nói: “Chủ thượng, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo.”

Kỳ Quan Duệ lên tiếng: “Chờ chút.” Lại tự mình gắp một đũa đồ ăn, để vào chén Cố Bạch: “Ca ca, ăn thử cái này.”

Cố Bạch liền gắp đồ ăn lên ăn, trên mặt một chút gợn sóng cũng không có.

Nhưng chính vì động tác này của y, Trần Nguyên Hạo lại thấy được xiềng xích lộ ra trên cổ tay Cố Bạch.



— — Gã sao lại không nhận ra xiềng xích từ Cấm Võ Huyền Thiết tự mình đi tìm nguyên liệu tự mình mời thợ thủ công tạo ra!

Lại thấy ánh mắt chủ thượng nhà gã… Thật sự khiến người ta nổi hết cả da gà.

Trong đầu Trần Nguyên Hạo lặng yên xuất hiện một suy nghĩ.

Ngay sau đó liền =口=

Gã không nên suy nghĩ nhiều quá!

Thám tử lừng danh · khổ bức · Trần Nguyên Hạo hít sâu, cao giọng bẩm báo: “Thuộc hạ nghe được một tin tức, mười ngày sau, thành chủ Hạo Dương Thành sẽ tổ chức một Đại hội Đồ Mãng, mời các anh hùng hảo hán tới, phàm là cao thủ cấp Võ Quân đều có thể tham gia. Việc này cũng kinh động viện chủ Kình Thiên Thư Viện, muốn các cường giả trong thư viện cũng tham dự, nếu có thể giành hạng nhất sẽ được trọng thưởng. Hiện giờ trong thư viện có rất nhiều tiền bối đang tranh đoạt danh ngạch, muốn tham dự Đại hội.”

Cừu Đồ bổ sung: “Thư viện tổng cộng chỉ có một trăm danh ngạch.”

Nói cách khác muốn báo danh phải làm sớm, còn phải chọn lựa chắp nối quan hệ các thứ.

Cho nên hai tiểu đệ trung thành nghe được tin tức này xong, liền lập tức lại đây bẩm báo.

Cố Bạch nhìn về phía Kỳ Quan Duệ, cảm thấy trước mắt là một đống tiền thưởng.

— — đương nhiên y cũng chẳng phải muốn tranh giành tiền thưởng hay gì, chẳng qua thấy mắc cười thôi.

Nhân vật chính biếи ŧɦái này, lão tử muốn phỏng vấn ngươi một chút, đối mặt với cấp dưới ánh mắt lấp lánh hỏi có muốn gia nhập đội ngũ đi tìm gϊếŧ mình hay không, cảm giác như thế nào hở?

Biểu tình Kỳ Quan Duệ thực tự nhiên, hắn chỉ nhẹ nhíu mày, liền nói: “Đi lấy hai danh ngạch.”

Trần Nguyên Hạo lập tức nghiêm túc trả lời: “Vâng, chủ thượng!”

Ánh mắt gã lại thoáng qua Tử Xa Thư Bạch, dường như hiểu được điều gì đó.

Xem ra, chủ thượng thực sự rất để ý người này.

Cừu Đồ kéo kéo Trần Nguyên Hạo đang thất thần.

Trần Nguyên Hạo lườm người kia: Giề?

Ánh mắt Cừu Đồ liếc liếc về phía Kỳ Quan Duệ.

Trần Nguyên Hạo nhìn qua: “…”

Chủ thượng độc chiếm dục của ngài có cần dữ dội vậy không? Chẳng lẽ suy nghĩ vừa rồi của tui không sai hả? Nhưng mà nói chuyện yêu đương ai lại nói bằng xích sắt chứ!

Trần Nguyên Hạo thành thành thật thật thu hồi ánh mắt, cùng Cừu Đồ cúi chào Kỳ Quan Duệ.

Đại ca phán một câu, tiểu đệ làm muốn chết => đúng là nói bọn họ.

Chờ hai người rời đi, Cố Bạch liếm môi.

Ngay vừa rồi, y như nhìn thấy một đại cao trào trong truyện như một con ngựa hoang bị trĩ chạy như điên qua.

Đại hội Đồ Mãng… Thứ đồ chơi này thực tình không nên xuất hiện lúc này đâu!

Rõ ràng trong nguyên tác nhân vật chính biếи ŧɦái một đường phẫn trư ăn lão hổ xoát nội dung truyện gặp kỳ ngộ phao em gái, lại một đường chạy qua Ma Vực làm mưa làm gió một hồi kế hoạch lớn chiến tranh võ nhân và ma nhân, sau lại để lộ tin tức Ma Hoàng là hậu duệ Thôn Thiên Huyền Mãng, mới dẫn đến đại hội diệt ma của võ nhân khắp thiên hạ.

Đại hội Đồ Mãng mục đích chính là gϊếŧ chết Ma Hoàng Thôn Thiên Huyền Mãng, lấy cơ sở là liên hợp các võ nhân.

Hơn nữa thủ lĩnh của đại hội Đồ Mãng đó… không ai khác chính là Kỳ Quan Duệ lúc đó đã trở thành Võ Tổ cao cấp => thêm một bước nữa chính là Võ Tôn.

Từ đó ta có, đó chính là tình tiết lớn nhất trong kết cục của nguyên tác, liên kết toàn bộ manh mối của toàn bộ truyện, còn giúp nhân vật chính biếи ŧɦái trong cuộc chiến giữa võ nhân và ma nhân trở thành kẻ thắng cuối cùng, một phát đột phá cấp bậc nguyên bản, trở thành Võ Tôn trong truyền thuyết.

Lúc này toàn bộ thế giới đã không còn ai có thể đối đầu với nhân vật chính, cao thủ nào dám liền bị cắn cắn nuốt nuốt, hoàn thành sự nghiệp thống nhất toàn bộ thế giới cua đồng.

Đồng thời Ma Hoàng đương nhiên đã bị Võ Tôn làm gỏi, khiến Võ Tôn thắng được danh hiệu thiên hạ truyền kỳ đệ nhất nhân.

Sau đó… sau đó chính là kết cục lớn từ cái lỗ nẻ nào đó chui ra…

Huyết tế toàn thế giới thoát phá hư không các thể loại thần mã…

Còn bây giờ thì sao?



Cấp bậc của Cố Bạch tuy thấp hơn Kỳ Quan Duệ, nhưng vẫn có thể phát hiện Kỳ Quan Duệ cao hơn y không nhiều.

— — ước chừng nhiều nhất là cấp Võ Vương?

Mà nhân vật chính biếи ŧɦái cấp Võ Vương cho dù có toàn thân đắp vàng đi nữa, cũng không có khả năng trong mấy ngày ngắn ngủi đạt tới cảnh giới trong nguyên tác.

Như vậy hắn đương nhiên cũng sẽ không trở thành thủ lĩnh các võ nhân, đồng thời cũng không có quan hệ gì với Ma Vực dù chỉ một cọng lông.

Vì thế Cố Bạch sinh ra một loại ảo giác “đm đây có còn là truyện của ông không vậy”.

Hơn nữa… cao thủ võ nhân khắp thiên hạ đông đảo, nếu thật sự đều đổ xô về đây đi đánh rắn, nhân vật chính biếи ŧɦái liệu có thể dựa vào hào quang nhân vật chính cha tác giả khổ cực cho hắn mà thoát thân không?

Có lẽ vô tình nhìn thấy ánh mắt cổ quái của Cố Bạch, Kỳ Quan Duệ quay đầu lại, mỉm cười: “Ca ca không phải muốn cưỡi con rắn kia một lần sao, sắp tới có đại hội Đồ Mãng, em liền vì ca ca giành một danh ngạch, muốn cho ca ca hài lòng toại nguyện.”

Cố Bạch mặt than.

Ông đây phải làm sao để nhà ngươi quên cái vụ đó đây?

Đương nhiên là không thể.

Kỳ Quan Duệ từ lần đó liền như cái máy hát ca bài “Ca ca thích gì em nhất định sẽ lấy cho ca ca” “Em nếu vì ca ca làm được ca ca trong lòng có vui mừng không” “Ca ca còn thích cái gì cứ nói cho em biết em nhất định phải làm cho ca ca thỏa thỏa mãn mãn”, mà từ khóa bật cái máy này chính là “rắn lớn”. Mà mỗi lần đều phải nghe được câu trả lời của Cố Bạch, nếu không hắn liền âm hiểm cười cười => theo quan sát của Cố Bạch.

Cố Bạch đành phải “Ừ” “Vui mừng” “Không có” mà trả lời hắn, kết quả Kỳ Quan Duệ càng thêm xông pha làm không biết mệt, liên tục lải nhải một giờ.

Lão tử sao trước giờ không phát hiện biếи ŧɦái là một bà cô lắm chuyện vậy!

…Chẳng lẽ thân thể y đã bị tàn phá chưa đủ, còn phải thêm một bước âm thầm đả kích tinh thần y nữa sao!

Thôi thì ngươi cứ nhè thân thể lão tử mà tàn phá thôi được không!

Mệt! Muốn! Chết! Mà!

Kỳ Quan Duệ yêu thương nhìn Cố Bạch, nếu hắn đã muốn nói chuyện phiếm với ai, đề tài nhất định có thể cuồn cuộn không ngừng.

Hơn nữa sau khi phát hiện Cố Bạch rõ ràng đã không còn kiên nhẫn tiếp chuyện nữa, hắn liền không kiềm chế được mà… đề tài càng nhiều.

Làm sao đây? Thật sự rất muốn nhìn xem, hạn cuối của Tử Xa Thư Bạch ở nơi nào…

Hay có thể nói, Tử Xa Thư Bạch đối với Cố Sơn — — cũng chính là Kỳ Quan Duệ hắn, hạn cuối ở nơi nào?

Kỳ Quan Duệ dễ dàng thấy, Tử Xa Thư Bạch đối xử với hắn bất đồng với những người khác.

Mà càng phát hiện điểm bất đồng ấy, hắn lại càng muốn nhiều điều bất đồng hơn nữa.

Một lần lại một lần, hắn chứng kiến Tử Xa Thư Bạch dễ dàng tha thứ mình… dường như, hạn cuối của y còn xa hơn hắn dự đoán.

Không thể không nói, Kỳ Quan Duệ quan sát cũng không sai.

Trước kia dễ dàng tha thứ cho Cố Sơn là vì Cố Bạch coi trọng đứa bé mà y xem như người nhà này, đối với hắn như đối với em trai bao dung cùng chiều chuộng.

Mà bây giờ dễ dàng tha thứ cho Kỳ Quan Duệ, lại là vì Cố Bạch hiểu rõ nhân vật chính biếи ŧɦái trong nguyên tác, trong vô thức kéo dài hạn cuối của chính mình. Nói ngắn gọn, y sợ chết, thậm chí sợ nhân vật chính mà y tự tay viết ra, cho nên trước tính mạng, đương nhiên dễ dàng tha thứ. Mà cái loại tha thứ dễ dàng này vẫn chưa tới nông nỗi y không nhịn được. Thỉnh thoảng, y vẫn vô thức xem Kỳ Quan Duệ như Cố Sơn, những lúc như vậy lại càng cam tâm tình nguyện tha thứ.

Nhưng cho dù thế nào đi nữa, Kỳ Quan Duệ cũng được, Cố Sơn cũng được, đối với Cố Bạch đều đặc biệt hơn cả.

Sau khi hai người nhập lại thành một, liền trở thành đặc biệt duy nhất.

Cho nên…

Tuy rằng bị cưỡng ép bạo cúc, nhưng Cố Bạch biết bản thân lúc đó bị nhận định là phản bội, dưới tình huống như vậy giữ được mạng nhỏ là tốt rồi.

Tuy rằng võ khí bị trói buộc, nhưng Cố Bạch biết bản thân không bị xà cổ ký sinh, như vậy y vẫn là chính mình.

Cũng là trừng phạt, cũng là bị người khác khống chế sinh mệnh, nhưng y biết bản thân lại khác biệt.

Là tác giả, y càng rõ ràng hơn ai hết.

Cũng chính vì vậy, hạn cuối của Cố Bạch, hãy còn xa xa lắm…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau