Xuyên Việt Ta Kiếm Được Lão Công Cường Tráng
Chương 29
Tống Hoài cười, gật đầu học trò của Trương Mạnh Cương à. Nhớ ra rồi, lão Trương trước đây suốt ngày kể về y đây mà. Nhìn qua Trương lão sư đang sốt sắng nhìn Lưu Triệt Tống Hoài nói: " Chuyện của Triệu Bình rốt cục là sao? "
Lưu Triệt chắp tay nói: " Không dấu gì viện trưởng Triệu Bình là đệ phu của học trò. Hiện tại y không có mặt ở đây học trò cũng không tiện nói nhiều. Nếu không khó tránh y cho là không công bằng"
Tống Hoài nghe vậy thấy cũng có lý, thôi mọi chuyện đành để Triệu Bình đến rồi tính. Trương lão sư rón rén túm lấy Lưu Triệt hỏi han Lưu Triệt trấn an nói thầm vào tai y: " Nghĩa phụ không sao đâu. Phải rồi để chuyện này xong xuôi người hãy tới thăm nhà con nhé"
Trương Mạnh Cương nhìn kĩ sắc mắc Lưu Triệt thấy y có vẻ không nói dối. Liền an tâm không ít, chuyện này ông cũng biết một chút. Lưu Triệt có nói qua cho ông nghe chỉ là Lưu Triệt và Đại Tráng không tính truy cứu. Lại đột nhiên dẫn quan binh đến chắc là bên kia lại gây chuyện chọc hai đứa nhỏ không chịu được nữa rồi.
Lát nữa phải giả vờ đau bụng lén đi xem xử án mới được Trương Mạnh Cương thầm quyết. Một lát sau Triệu Bình được lão sư dẫn đến khi thấy Lưu Triệt đứng cạnh Tần Húc. Triệu Bình trong lòng thầm than không xong. Cảm thấy Lưu Triệt là người không biết nặng nhẹ nhất định đại ca là do y xúi dục. Bằng không Triệu Đại Tráng kẻ bị đánh cũng không thèm hự một tiếng, sao lại có thể làm ra chuyện quyết liệt như vậy.
Triệu Bình trong lòng rối ren tìm cách nghĩ cách có lợi cho mình được Tần Húc đưa đến nha môn. Lưu Triệt khách khí tạm biệt mọi người rồi đi theo Tần Húc.
Tống Hoài nhìn Trương Mạnh Cương sốt sắng, liền nói: " Trương lão sư chúng ta cũng đi xem sao dù sao cũng là học trò trường ta. Nếu ảnh hưởng đến trường cũng không hay"
Trương lão sư nghe vậy liền gật đầu rồi đuổi theo Lưu Triệt. Tống Hoài lắc đầu, không nói vậy lát nữa người này lại giả bộ đau bụng để đi xem cho mà xem. Tống viện trưởng rất có phong thái của người lãnh đạo. Sau khi phân phó mọi việc xong xuôi mới nhàn nhã đi đến nha môn.
Trên công đường, Triệu lão thái tái mét quỳ một bên. Sau khi thấy Triệu Bình đến liền ôm lấy con trai khóc thảm thương. Giống như là đã có chỗ chống lưng ánh mắt ngoan độc nhìn Đại Tráng.
Làm những người có mặt không khỏi lắc đầu. Lý chính cắn răng, nếu không phải do hoàn cảnh không thích hợp lão rất muốn lao lên tát vào mặt Triệu lão thái. Lúc này bà ta nên ít nhiều nên có bộ dạng đáng thương một chút. Hết lần này tới lần khác không biết điều chỉ mong Triệu Bình có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này.
Triệu Bình cũng hận chết bà mẹ ngu xuẩn của mình nhưng vẫn phải nín nhịn vỗ về Triệu lão thái. Triệu Phú Quý nhìn thấy Triệu Bình đến cũng an tâm không ít.
Quan huyện đập bàn ra hiệu trật tự, đám người nhốn nháo bên dưới lập tức im lặng. Quan huyện Thạch Hào còn khá trẻ chắc chỉ tầm tuổi Đại Tráng thôi. Tuổi này mà leo được lên chức này cũng không đơn giản. Tuy trẻ nhưng thiết diện vô tư là một vị quan khá có uy tín trong vùng rất được lòng dân, tên là Giang Phi Vũ.
Quét mắt xuống bên dưới một lần, Giang Phi Vũ nói: " Triệu thị hôm nay ngươi đánh trống kêu oan. Kiện con trai ngươi tội bất hiếu có phải hay không? " . Truyện Huyền Huyễn
Triệu lão thái liền gạt lệ nói: " Dạ, mong quan gia minh xét. Tên nghiệt tử này có tiền xây nhà cửa nhưng lại để cha mẹ phải chịu khổ. Từng tuổi này rồi mà còn phải nai lưng ra làm việc"
Giang Phi Vũ gật đầu, nói: " Chuyện này lúc nãy cũng có nói qua rồi. Tuy nhiên lại lộ ra chuyện ngươi ép con trai cả là Triệu Đại Tráng đi trưng binh thay đệ đệ. Tính ra là hắn đi lính những hai lần chuyện này có thật hay không? "
Triệu lão thái nghe vậy hơi chột dạ, nhưng vẫn kiên quyết nói: " Hoàn toàn không có chuyện đó. Là bởi vì gia cảnh khó khăn không thể ra bạc cho con trai không phải trưng binh nên y sinh hận nói hưu nói vượn. Đại nhân người nhất định phải minh giám cho dân phụ "
Triệu Bình và những người Triệu gia nghe vậy liền thở ra. Không tồi xem ra lão bà này còn chưa đến mức hết thuốc chữa. Giang Phi Vũ lại nhìn lý chính thôn Thạch Thủy nói: " Lí Vịnh, có phải ngươi thông đồng với nhà họ Triệu. Thay tên trong danh sách từ tên của Triệu Bình thành tên của Triệu Đại Tráng không? "
Lí Vịnh nghe vậy liền dập đầu nói: " Thảo dân nào có gan lớn như vậy. Chuyện này liên lụy đến toàn thôn thảo dân tuyệt đối không dám nói bừa"
Giang Phi Vũ nói: " Triệu Đại Tráng kiện các ngươi làm trái quy tắc triều đình. Ép y đi lính những hai lần, nếu các người đã nói là không phải. Vậy thì hãy giao ra sổ sách ghi thu binh năm đó của thôn để chứng minh sự trong sạch của mình"
Lí Vịnh mồ hôi đầy đầu nói: " Bẩm đại nhân sổ sách đã bị cháy trong một vụ hỏa hoạn rồi, cũng do thảo dân bất cẩn mong đại nhân thứ tội"
Nói xong liền thở phào may mà trước đây Triệu Bình nói tiêu hủy sổ sách. Nếu không hôm nay liền khó bảo toàn. Nghĩ vậy Lí Vịnh thở phào cũng may là theo Triệu Bình, y thông minh như vậy chắc chắn lần này không chuyện gì.
Lưu Triệt chắp tay nói: " Không dấu gì viện trưởng Triệu Bình là đệ phu của học trò. Hiện tại y không có mặt ở đây học trò cũng không tiện nói nhiều. Nếu không khó tránh y cho là không công bằng"
Tống Hoài nghe vậy thấy cũng có lý, thôi mọi chuyện đành để Triệu Bình đến rồi tính. Trương lão sư rón rén túm lấy Lưu Triệt hỏi han Lưu Triệt trấn an nói thầm vào tai y: " Nghĩa phụ không sao đâu. Phải rồi để chuyện này xong xuôi người hãy tới thăm nhà con nhé"
Trương Mạnh Cương nhìn kĩ sắc mắc Lưu Triệt thấy y có vẻ không nói dối. Liền an tâm không ít, chuyện này ông cũng biết một chút. Lưu Triệt có nói qua cho ông nghe chỉ là Lưu Triệt và Đại Tráng không tính truy cứu. Lại đột nhiên dẫn quan binh đến chắc là bên kia lại gây chuyện chọc hai đứa nhỏ không chịu được nữa rồi.
Lát nữa phải giả vờ đau bụng lén đi xem xử án mới được Trương Mạnh Cương thầm quyết. Một lát sau Triệu Bình được lão sư dẫn đến khi thấy Lưu Triệt đứng cạnh Tần Húc. Triệu Bình trong lòng thầm than không xong. Cảm thấy Lưu Triệt là người không biết nặng nhẹ nhất định đại ca là do y xúi dục. Bằng không Triệu Đại Tráng kẻ bị đánh cũng không thèm hự một tiếng, sao lại có thể làm ra chuyện quyết liệt như vậy.
Triệu Bình trong lòng rối ren tìm cách nghĩ cách có lợi cho mình được Tần Húc đưa đến nha môn. Lưu Triệt khách khí tạm biệt mọi người rồi đi theo Tần Húc.
Tống Hoài nhìn Trương Mạnh Cương sốt sắng, liền nói: " Trương lão sư chúng ta cũng đi xem sao dù sao cũng là học trò trường ta. Nếu ảnh hưởng đến trường cũng không hay"
Trương lão sư nghe vậy liền gật đầu rồi đuổi theo Lưu Triệt. Tống Hoài lắc đầu, không nói vậy lát nữa người này lại giả bộ đau bụng để đi xem cho mà xem. Tống viện trưởng rất có phong thái của người lãnh đạo. Sau khi phân phó mọi việc xong xuôi mới nhàn nhã đi đến nha môn.
Trên công đường, Triệu lão thái tái mét quỳ một bên. Sau khi thấy Triệu Bình đến liền ôm lấy con trai khóc thảm thương. Giống như là đã có chỗ chống lưng ánh mắt ngoan độc nhìn Đại Tráng.
Làm những người có mặt không khỏi lắc đầu. Lý chính cắn răng, nếu không phải do hoàn cảnh không thích hợp lão rất muốn lao lên tát vào mặt Triệu lão thái. Lúc này bà ta nên ít nhiều nên có bộ dạng đáng thương một chút. Hết lần này tới lần khác không biết điều chỉ mong Triệu Bình có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này.
Triệu Bình cũng hận chết bà mẹ ngu xuẩn của mình nhưng vẫn phải nín nhịn vỗ về Triệu lão thái. Triệu Phú Quý nhìn thấy Triệu Bình đến cũng an tâm không ít.
Quan huyện đập bàn ra hiệu trật tự, đám người nhốn nháo bên dưới lập tức im lặng. Quan huyện Thạch Hào còn khá trẻ chắc chỉ tầm tuổi Đại Tráng thôi. Tuổi này mà leo được lên chức này cũng không đơn giản. Tuy trẻ nhưng thiết diện vô tư là một vị quan khá có uy tín trong vùng rất được lòng dân, tên là Giang Phi Vũ.
Quét mắt xuống bên dưới một lần, Giang Phi Vũ nói: " Triệu thị hôm nay ngươi đánh trống kêu oan. Kiện con trai ngươi tội bất hiếu có phải hay không? " . Truyện Huyền Huyễn
Triệu lão thái liền gạt lệ nói: " Dạ, mong quan gia minh xét. Tên nghiệt tử này có tiền xây nhà cửa nhưng lại để cha mẹ phải chịu khổ. Từng tuổi này rồi mà còn phải nai lưng ra làm việc"
Giang Phi Vũ gật đầu, nói: " Chuyện này lúc nãy cũng có nói qua rồi. Tuy nhiên lại lộ ra chuyện ngươi ép con trai cả là Triệu Đại Tráng đi trưng binh thay đệ đệ. Tính ra là hắn đi lính những hai lần chuyện này có thật hay không? "
Triệu lão thái nghe vậy hơi chột dạ, nhưng vẫn kiên quyết nói: " Hoàn toàn không có chuyện đó. Là bởi vì gia cảnh khó khăn không thể ra bạc cho con trai không phải trưng binh nên y sinh hận nói hưu nói vượn. Đại nhân người nhất định phải minh giám cho dân phụ "
Triệu Bình và những người Triệu gia nghe vậy liền thở ra. Không tồi xem ra lão bà này còn chưa đến mức hết thuốc chữa. Giang Phi Vũ lại nhìn lý chính thôn Thạch Thủy nói: " Lí Vịnh, có phải ngươi thông đồng với nhà họ Triệu. Thay tên trong danh sách từ tên của Triệu Bình thành tên của Triệu Đại Tráng không? "
Lí Vịnh nghe vậy liền dập đầu nói: " Thảo dân nào có gan lớn như vậy. Chuyện này liên lụy đến toàn thôn thảo dân tuyệt đối không dám nói bừa"
Giang Phi Vũ nói: " Triệu Đại Tráng kiện các ngươi làm trái quy tắc triều đình. Ép y đi lính những hai lần, nếu các người đã nói là không phải. Vậy thì hãy giao ra sổ sách ghi thu binh năm đó của thôn để chứng minh sự trong sạch của mình"
Lí Vịnh mồ hôi đầy đầu nói: " Bẩm đại nhân sổ sách đã bị cháy trong một vụ hỏa hoạn rồi, cũng do thảo dân bất cẩn mong đại nhân thứ tội"
Nói xong liền thở phào may mà trước đây Triệu Bình nói tiêu hủy sổ sách. Nếu không hôm nay liền khó bảo toàn. Nghĩ vậy Lí Vịnh thở phào cũng may là theo Triệu Bình, y thông minh như vậy chắc chắn lần này không chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất