Xuyên Việt Ta Kiếm Được Lão Công Cường Tráng
Chương 37
Đại Tráng cắn răng nói: "Nếu biết trước có chuyện như vậy ta nhất định mặc kệ tất cả đem bọn họ tống giam đại lao. Tại sao? Tại sao bọn họ nỡ? Lúc đến đây luôn mồm nói ta là con họ bọn họ trăm sai ngàn sai cũng là cha mẹ ta? "
Lưu Triệt vỗ nhẹ lưng Đại Tráng nói: "Đại Tráng, con người ta không thể quyết định được chúng ta là do ai sinh ra.... Nhưng chúng ta có thể quyết định sống thế nào... Đại Tráng, Liên cô nương...bây giờ cô ấy thế nào? "
Đại Tráng thờ dài kể chuyện Vưu Tiểu Liên đã lấy giấy hưu thê rồi lén lút cùng phu quân chuyển đi. Lưu Triệt cũng thở dài người phụ nữ này cũng quá đáng thương. Nhưng cùng còn may mắn thoát được lại cưới được người tốt xem như là trời còn thương xót nàng ta.
Đại Tráng nhìn Lưu Triệt, cầm tay y nói: " Tiểu Triệt đệ có thấy ta quá vô dụng không? Chính ta...chính là do ta mới hại nàng ấy như vậy... "
Lưu Triệt thấy Đại Tráng như vậy chua xót nói: " Đại Tráng...huynh phải phấn chấn lên. Chuyện này không thể trách huynh được chỉ trách Triệu gia tán tậm lương tâm"
Đại Tráng nói: " Tiểu Triệt đệ đừng hiểu lầm ta và Vưu Tiểu Liên cũng không có tình cảm phu thê gì. Gia cảnh nàng ấy khó khăn Triệu gia đồng ý cưới nàng vào cửa vì nhà nàng không đòi đồ cưới..."
Lưu Triệt dùng ngón tay kéo lông mày đang cau có của Đại Tráng lại, nói: " Đại Tráng...đừng cau có, có duyên sẽ gặp lại chúng ta sẽ bù đắp cho nàng ấy được không? "
Sau đó ôm lấy Đại Tráng nói: "Đệ hiểu mà...đệ hiểu mà"
Đại Tráng trong lòng Lưu Triệt mới có thể bình tĩnh lại. Lưu Triệt cũng có một chút cảm giác khó nói đối với chuyện của Vưu Tiểu Liên. Trước đây nghĩ nàng bỏ trốn theo người khác ở bên Đại Tráng thấy nó là điều đương nhiên.
Nhưng khi biết sự thật lại cảm thấy có lỗi là mình đã chiếm gia đình của nàng. Đại Tráng cũng hiểu tâm trạng lúc này của Lưu Triệt ôm lấy Lưu Triệt, Đại Tráng thì thào nói: " Tiểu Triệt...ta yêu đệ, chỉ yêu đệ... Tiểu Liên đã có gia đình mới nàng có thai..sẽ không quay về nữa"
Lưu Triệt tuy cảm thấy mình thật đáng khinh nhưng không nhịn được có cảm giác an tâm. Hai người ôm nhau khó hiểu lại êm đềm trải qua một ngày.
Triệu gia bên kia thì trời long đất lở, Triệu Bình hùng hục lên trở về trường học. Hóa ra tiền học của mình có thể đóng sảng khoái đến vậy là do bán Vưu Tiểu Liên nghĩ vậy Triệu Bình tức tối gạt kệ sách trên bàn. Hắn cảm thấy Triệu gia thực sự không làm được chuyện gì có ích.
Bán Vưu Tiểu Liên cũng không biết đường xử lí sạch sẽ lại còn để bị phát hiện ra. Xong rồi chuyện này mà lộ ra tiền đồ của mình sẽ thực sự chấm hết. Triệu Bình sợ hãi nghĩ, tốt nhất là không gây chuyện gì với đại ca nữa kẻo ngày nào đó y nói ra sự việc, thì cuộc đời mình sẽ chấm hết.
Các bạn học thấy Triệu Bình như vậy liền tránh như tránh tà Triệu Bình đi học khó khăn hơn đồng môn đều xa lánh y. Nhưng y nhẫn nhịn cắn răng vẫn đi học đều đều cố gắng tìm cách để mọi người thực sự tin là mình thực sự không có liên quan đến bê bối kiện tụng hôm nọ.
Tuy rằng hầu hết mọi người vẫn có ý tránh né, chán ghét Triệu Bình, nhưng Triệu Bình thực sự thông minh. Vài người cũng bắt đầu lung lay, cảm thấy chắc y không liên quan thật. Triệu Bình lúc này mới thở phào, đúng vậy... Phải cố gắng lên, khoa thi cử không còn xa nữa khi mình đạt được công danh mọi chuyện sẽ thay đổi...
Lưu Triệt và Đại Tráng trải qua chuyện lần này thì luôn chú ý đến động tĩnh của Triệu gia. Ai biết bọn họ có thể làm ra những chuyện gì?
Cửa tiệm trên trấn của Lưu Triệt cuối cùng cũng được khai trương. Bánh trong tiệm đều rất mới lạ ngon miệng lại tinh mỹ. Đặc biệt là thứ bánh mềm xốp được lão bản gọi là bánh bông lan. Đặc biệt được ưa thích, ô mai được làm từ chính trái cây trong nhà Lưu Triệt. Quả tươi mới lại lạ miệng, cửa tiệm của Lưu Triệt vô cùng được phụ nữ và trẻ em hoan nghênh.
Nữ nhi trong trấn bây giờ mỗi người đều có gói nhỏ gọi là ô mai, đủ loại màu sắc của Hòa Đường Kí. Ăn ríu rít với nhau, xem loại nào ngon hơn. Khác với những loại bánh đơn giản của các tiệm khác, bánh của Lưu Triệt phải dùng từ tinh mỹ để hình dung, lại có thêm kẹo, đặc biệt được nhóm trẻ con hoan nghênh.
Viên kẹo nhỏ xíu ngậm vào miệng lâu tan lại nhiều vị, đám trẻ con vô cùng thích. Trưởng quầy Trần đến dự lễ khai trương cũng không khỏi ngạc nhiên. Nhớ đến ngày đó Lưu Triệt nói với mình: "Tuyệt đối không ảnh hưởng tới buôn bán của Trần trưởng quầy"
Trần trưởng quây lại không khỏi mỉm cười phải khen thủ đoạn của Lưu Triệt. Cái đầu của y không biết chứa bao nhiêu ý tưởng. Nhà họ Lưu thật không có mắt, lại bỏ đi một người tài giỏi như vậy. Nhìn đồ được bày đẹp đẽ trong tiệm Trần trưởng quầy người không hảo đồ ngọt cũng phải nuốt nước miếng. Cuối cùng móc hầu bao mua gói to gói nhỏ rời khỏi Hòa Đường Kí mua về cho mẫu thân, tức phụ cùng con trai vậy.
Lưu Triệt vỗ nhẹ lưng Đại Tráng nói: "Đại Tráng, con người ta không thể quyết định được chúng ta là do ai sinh ra.... Nhưng chúng ta có thể quyết định sống thế nào... Đại Tráng, Liên cô nương...bây giờ cô ấy thế nào? "
Đại Tráng thờ dài kể chuyện Vưu Tiểu Liên đã lấy giấy hưu thê rồi lén lút cùng phu quân chuyển đi. Lưu Triệt cũng thở dài người phụ nữ này cũng quá đáng thương. Nhưng cùng còn may mắn thoát được lại cưới được người tốt xem như là trời còn thương xót nàng ta.
Đại Tráng nhìn Lưu Triệt, cầm tay y nói: " Tiểu Triệt đệ có thấy ta quá vô dụng không? Chính ta...chính là do ta mới hại nàng ấy như vậy... "
Lưu Triệt thấy Đại Tráng như vậy chua xót nói: " Đại Tráng...huynh phải phấn chấn lên. Chuyện này không thể trách huynh được chỉ trách Triệu gia tán tậm lương tâm"
Đại Tráng nói: " Tiểu Triệt đệ đừng hiểu lầm ta và Vưu Tiểu Liên cũng không có tình cảm phu thê gì. Gia cảnh nàng ấy khó khăn Triệu gia đồng ý cưới nàng vào cửa vì nhà nàng không đòi đồ cưới..."
Lưu Triệt dùng ngón tay kéo lông mày đang cau có của Đại Tráng lại, nói: " Đại Tráng...đừng cau có, có duyên sẽ gặp lại chúng ta sẽ bù đắp cho nàng ấy được không? "
Sau đó ôm lấy Đại Tráng nói: "Đệ hiểu mà...đệ hiểu mà"
Đại Tráng trong lòng Lưu Triệt mới có thể bình tĩnh lại. Lưu Triệt cũng có một chút cảm giác khó nói đối với chuyện của Vưu Tiểu Liên. Trước đây nghĩ nàng bỏ trốn theo người khác ở bên Đại Tráng thấy nó là điều đương nhiên.
Nhưng khi biết sự thật lại cảm thấy có lỗi là mình đã chiếm gia đình của nàng. Đại Tráng cũng hiểu tâm trạng lúc này của Lưu Triệt ôm lấy Lưu Triệt, Đại Tráng thì thào nói: " Tiểu Triệt...ta yêu đệ, chỉ yêu đệ... Tiểu Liên đã có gia đình mới nàng có thai..sẽ không quay về nữa"
Lưu Triệt tuy cảm thấy mình thật đáng khinh nhưng không nhịn được có cảm giác an tâm. Hai người ôm nhau khó hiểu lại êm đềm trải qua một ngày.
Triệu gia bên kia thì trời long đất lở, Triệu Bình hùng hục lên trở về trường học. Hóa ra tiền học của mình có thể đóng sảng khoái đến vậy là do bán Vưu Tiểu Liên nghĩ vậy Triệu Bình tức tối gạt kệ sách trên bàn. Hắn cảm thấy Triệu gia thực sự không làm được chuyện gì có ích.
Bán Vưu Tiểu Liên cũng không biết đường xử lí sạch sẽ lại còn để bị phát hiện ra. Xong rồi chuyện này mà lộ ra tiền đồ của mình sẽ thực sự chấm hết. Triệu Bình sợ hãi nghĩ, tốt nhất là không gây chuyện gì với đại ca nữa kẻo ngày nào đó y nói ra sự việc, thì cuộc đời mình sẽ chấm hết.
Các bạn học thấy Triệu Bình như vậy liền tránh như tránh tà Triệu Bình đi học khó khăn hơn đồng môn đều xa lánh y. Nhưng y nhẫn nhịn cắn răng vẫn đi học đều đều cố gắng tìm cách để mọi người thực sự tin là mình thực sự không có liên quan đến bê bối kiện tụng hôm nọ.
Tuy rằng hầu hết mọi người vẫn có ý tránh né, chán ghét Triệu Bình, nhưng Triệu Bình thực sự thông minh. Vài người cũng bắt đầu lung lay, cảm thấy chắc y không liên quan thật. Triệu Bình lúc này mới thở phào, đúng vậy... Phải cố gắng lên, khoa thi cử không còn xa nữa khi mình đạt được công danh mọi chuyện sẽ thay đổi...
Lưu Triệt và Đại Tráng trải qua chuyện lần này thì luôn chú ý đến động tĩnh của Triệu gia. Ai biết bọn họ có thể làm ra những chuyện gì?
Cửa tiệm trên trấn của Lưu Triệt cuối cùng cũng được khai trương. Bánh trong tiệm đều rất mới lạ ngon miệng lại tinh mỹ. Đặc biệt là thứ bánh mềm xốp được lão bản gọi là bánh bông lan. Đặc biệt được ưa thích, ô mai được làm từ chính trái cây trong nhà Lưu Triệt. Quả tươi mới lại lạ miệng, cửa tiệm của Lưu Triệt vô cùng được phụ nữ và trẻ em hoan nghênh.
Nữ nhi trong trấn bây giờ mỗi người đều có gói nhỏ gọi là ô mai, đủ loại màu sắc của Hòa Đường Kí. Ăn ríu rít với nhau, xem loại nào ngon hơn. Khác với những loại bánh đơn giản của các tiệm khác, bánh của Lưu Triệt phải dùng từ tinh mỹ để hình dung, lại có thêm kẹo, đặc biệt được nhóm trẻ con hoan nghênh.
Viên kẹo nhỏ xíu ngậm vào miệng lâu tan lại nhiều vị, đám trẻ con vô cùng thích. Trưởng quầy Trần đến dự lễ khai trương cũng không khỏi ngạc nhiên. Nhớ đến ngày đó Lưu Triệt nói với mình: "Tuyệt đối không ảnh hưởng tới buôn bán của Trần trưởng quầy"
Trần trưởng quây lại không khỏi mỉm cười phải khen thủ đoạn của Lưu Triệt. Cái đầu của y không biết chứa bao nhiêu ý tưởng. Nhà họ Lưu thật không có mắt, lại bỏ đi một người tài giỏi như vậy. Nhìn đồ được bày đẹp đẽ trong tiệm Trần trưởng quầy người không hảo đồ ngọt cũng phải nuốt nước miếng. Cuối cùng móc hầu bao mua gói to gói nhỏ rời khỏi Hòa Đường Kí mua về cho mẫu thân, tức phụ cùng con trai vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất