Xuyên Việt Ta Kiếm Được Lão Công Cường Tráng
Chương 66
Ôn Thường thấy Đại Tráng và Tiểu Tráng đã ra ngoài thấp thỏm một hồi, rồi nói: " Tiểu Triệt những năm qua con sống có tốt không? "
Lưu Triệt nghĩ nghĩ rồi nói: " Vài năm gần đây thì rất tốt, cha con Đại Tráng rất thương con. Con cũng mở tiệm kinh doanh khá tốt. Ngoại tổ phụ hôm nào đến xem thử chính là Hòa Đường Kí đó"
Ôn Thường thở dài, Hòa Đường Kí ông cũng biết cửa tiệm này mấy năm gần đây nổi tiếng ở kinh thành. Ôn Thường nghe nói lão bản tiệm này còn rấ trẻ cũng không nghĩ tới lại chính là cháu mình.
Xem ra cháu trai là một người tài giỏi, vậy cũng yên tâm hơn. Có điều Lưu Triệt đã đánh phủ đầu. Nói là cha con Đại Tráng đối xử tốt với nó. Ôn Thường cũng biết điều không đề cập đến việc tại sao Lưu Triệt lại gả cho người ta.
Lưu Triệt nhìn Ôn Thường ngồi trước mặt vốn cũng không muốn nói ra những chuyện trước đây nguyên chủ đã trải qua. Tránh để cho Ôn Thường thương tâm nhưng nếu không nói ra tầm quan trọng của cha con Đại Tráng.
Thì e rằng trong lòng Ôn Thường sẽ luôn có khúc mắc Lưu Triệt đã thử đủ Ôn Thường. Người này là thực sự thương yêu cháu mình. Ôn Thường không có con cháu một thân một mình ở kinh thành cũng không có liên hệ gì nhiều với tộc nhân Ôn thị.
Được hoàng thượng tin dụng, lại cũng không kéo bè kết cánh gì cả. Muốn nhận Lưu Triệt hoàn toàn không phải vì muốn kéo quan hệ với thân phận tướng quân của Đại Tráng.
Việc gặp gỡ Lưu Triệt chỉ là tình cờ, Ôn Thường thực sự đơn thuần là muốn nhận cháu trai. Lưu Triệt thở dài, nghĩ đến nguyên chủ cũng đủ đen đủi vì mẫu thân bần hàn mà bị xem thường.
Không ngờ hóa ra mẫu tộc lại hiển hách. Nếu Ôn Thường gặp được nguyên chủ sớm hơn thì có lẽ số phận của nguyên chủ đã rẽ sang hướng khác.
Lưu Triệt nhắm mắt thở ra, trên đời này không có nếu như. Bây giờ người sống ở đây là mình phải thành toàn cho cuộc sống của mình trước. Vì vậy Lưu Triệt kể tất cả những chuyện trước đây ra. Cả chuyện của mình trong những năm qua và cả chuyện của nguyên chủ từ nhỏ đến lúc gả cho Đại Tráng.
Hai canh giờ trôi qua, Ôn Thường ngồi trên ghế tay cầm chén trà run run, khó khăn uống một ngụm trà. Lưu Triệt qua bên cạnh nắm tay Ôn Thường nói: " Ngoại tổ phụ, tất cả đã qua rồi. Bây giờ con sống rất tốt, hơn nữa bây giờ còn có người mà ai dám bắt nạt con chứ? "
Ôn Thường nắm tay Lưu Triệt không nói được một lời. Bây giờ ông nào còn có ý kiến với cha con Đại Tráng nữa. Nếu không phải gặp được người tốt như họ cháu trai không biết có còn mạng để mà gặp ông hay không.
Lưu Triệt đánh xong liền xoa nói: " Ngoại tổ phụ, thực ra nếu không có chuyện này thì con cũng không thể có con cháu của mình được"
Ôn Thường khó hiểu nhìn Lưu Triệt, không lẽ cháu trai có bệnh khó nói. Lưu Triệt không biết suy nghĩ của Ôn Thường tiếp tục nói: " Thực ra thì con không có hứng thú với phụ nữ con chỉ thích đàn ông thôi, gặp được Đại Tráng là may mắn của con"
Ôn Thường nắm tay Lưu Triệt, vỗ nhẹ tay cháu. Đại Tráng và Tiểu Tráng ngồi ngoài hơn hai canh giờ sớm đã bị muỗi đốt tơi bời. Dắt tay nhau vào lại trong nhà. Thấy ánh mắt Ôn Thường nhìn bọn họ từ ái có vẻ không còn khúc mắc gì nữa.
Hai cha con nhẹ nhàng thở ra, may mắn Ôn Thường chấp nhận bọn họ, vẫn là Lưu Triệt có cách, một nhà hòa thuận ngồi ăn cơm.
Tin tức lễ bộ thượng thư có cháu trai, nhanh như gió lan khắp kinh thành. Lam Vũ được mẫu thân gọi vào cung. Hành lễ xong, Lam Vũ ngồi xuống.
Mẫu thân y, Nghi quý phi một người phụ nữ xinh đẹp kiều diễm. Tuổi đã ngoài ba mươi nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Bằng việc có thể sinh được hai tử một nữ lại có thể bình an nuôi con thậm chí leo lên chức vị quý phi là đã biết đây không phải là một người phụ nữ đơn gian.
Hoàng hậu tạ thế, phụ hoàng không lập kế hậu ngay cả mẫu phi y nhiều năm quản lý hậu cung phụ hoàng cũng không có ý định lập bà làm hậu.
Nghi Phụng nói: " Có biết hôm nay ta gọi con vào cung làm gì không? "
Lam Vũ nói: " Cũng đã lâu rồi nhi thần không tới thỉnh an mẫu phi... "
Nghi Phụng không tiếp vấn đề của con trai nói: " Nghe nói Ôn Thường mới nhận về cháu trai là người quen của con? "
Lam Vũ gật đầu nói: " Là tức phụ của Hổ tướng quân"
Nghi Phụng lại nói: " Có biết vì sao phụ hoàng con không lập tiên hậu, có biết vì sao ta lại được sủng ái không? "
Dù không hiểu tại sao mẫu phi của mình hôm nay hỏi nhiều vấn đề kì lạ lại chẳng liên quan đến nhau. Nhưng đối với mẫu thân của mình Lam Vũ vẫn rất kiên nhẫn trả lời các vấn đề.
Lam Vũ nói: " Mẫu hậu tài tức vẹn toàn được phụ hoàng yêu thích là điều đương nhiên. Còn về việc phụ hoàng không lập hậu nhi thần cũng không tiện nói nhiều. Nhưng có lẽ là do tình cảm sâu nặng với tiên hậu"
Nghi Phụng lắc đầu nói: " Phải tạo quan hệ thật tốt với cháu trai của Ôn Thường. Hổ tướng cân có thể không cần, nhưng cháu trai của Ôn Thường thì nhất định phải đứng về phía chúng ta như vậy một nửa đại cục đã nằm trong tay chúng ta"
Lưu Triệt nghĩ nghĩ rồi nói: " Vài năm gần đây thì rất tốt, cha con Đại Tráng rất thương con. Con cũng mở tiệm kinh doanh khá tốt. Ngoại tổ phụ hôm nào đến xem thử chính là Hòa Đường Kí đó"
Ôn Thường thở dài, Hòa Đường Kí ông cũng biết cửa tiệm này mấy năm gần đây nổi tiếng ở kinh thành. Ôn Thường nghe nói lão bản tiệm này còn rấ trẻ cũng không nghĩ tới lại chính là cháu mình.
Xem ra cháu trai là một người tài giỏi, vậy cũng yên tâm hơn. Có điều Lưu Triệt đã đánh phủ đầu. Nói là cha con Đại Tráng đối xử tốt với nó. Ôn Thường cũng biết điều không đề cập đến việc tại sao Lưu Triệt lại gả cho người ta.
Lưu Triệt nhìn Ôn Thường ngồi trước mặt vốn cũng không muốn nói ra những chuyện trước đây nguyên chủ đã trải qua. Tránh để cho Ôn Thường thương tâm nhưng nếu không nói ra tầm quan trọng của cha con Đại Tráng.
Thì e rằng trong lòng Ôn Thường sẽ luôn có khúc mắc Lưu Triệt đã thử đủ Ôn Thường. Người này là thực sự thương yêu cháu mình. Ôn Thường không có con cháu một thân một mình ở kinh thành cũng không có liên hệ gì nhiều với tộc nhân Ôn thị.
Được hoàng thượng tin dụng, lại cũng không kéo bè kết cánh gì cả. Muốn nhận Lưu Triệt hoàn toàn không phải vì muốn kéo quan hệ với thân phận tướng quân của Đại Tráng.
Việc gặp gỡ Lưu Triệt chỉ là tình cờ, Ôn Thường thực sự đơn thuần là muốn nhận cháu trai. Lưu Triệt thở dài, nghĩ đến nguyên chủ cũng đủ đen đủi vì mẫu thân bần hàn mà bị xem thường.
Không ngờ hóa ra mẫu tộc lại hiển hách. Nếu Ôn Thường gặp được nguyên chủ sớm hơn thì có lẽ số phận của nguyên chủ đã rẽ sang hướng khác.
Lưu Triệt nhắm mắt thở ra, trên đời này không có nếu như. Bây giờ người sống ở đây là mình phải thành toàn cho cuộc sống của mình trước. Vì vậy Lưu Triệt kể tất cả những chuyện trước đây ra. Cả chuyện của mình trong những năm qua và cả chuyện của nguyên chủ từ nhỏ đến lúc gả cho Đại Tráng.
Hai canh giờ trôi qua, Ôn Thường ngồi trên ghế tay cầm chén trà run run, khó khăn uống một ngụm trà. Lưu Triệt qua bên cạnh nắm tay Ôn Thường nói: " Ngoại tổ phụ, tất cả đã qua rồi. Bây giờ con sống rất tốt, hơn nữa bây giờ còn có người mà ai dám bắt nạt con chứ? "
Ôn Thường nắm tay Lưu Triệt không nói được một lời. Bây giờ ông nào còn có ý kiến với cha con Đại Tráng nữa. Nếu không phải gặp được người tốt như họ cháu trai không biết có còn mạng để mà gặp ông hay không.
Lưu Triệt đánh xong liền xoa nói: " Ngoại tổ phụ, thực ra nếu không có chuyện này thì con cũng không thể có con cháu của mình được"
Ôn Thường khó hiểu nhìn Lưu Triệt, không lẽ cháu trai có bệnh khó nói. Lưu Triệt không biết suy nghĩ của Ôn Thường tiếp tục nói: " Thực ra thì con không có hứng thú với phụ nữ con chỉ thích đàn ông thôi, gặp được Đại Tráng là may mắn của con"
Ôn Thường nắm tay Lưu Triệt, vỗ nhẹ tay cháu. Đại Tráng và Tiểu Tráng ngồi ngoài hơn hai canh giờ sớm đã bị muỗi đốt tơi bời. Dắt tay nhau vào lại trong nhà. Thấy ánh mắt Ôn Thường nhìn bọn họ từ ái có vẻ không còn khúc mắc gì nữa.
Hai cha con nhẹ nhàng thở ra, may mắn Ôn Thường chấp nhận bọn họ, vẫn là Lưu Triệt có cách, một nhà hòa thuận ngồi ăn cơm.
Tin tức lễ bộ thượng thư có cháu trai, nhanh như gió lan khắp kinh thành. Lam Vũ được mẫu thân gọi vào cung. Hành lễ xong, Lam Vũ ngồi xuống.
Mẫu thân y, Nghi quý phi một người phụ nữ xinh đẹp kiều diễm. Tuổi đã ngoài ba mươi nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Bằng việc có thể sinh được hai tử một nữ lại có thể bình an nuôi con thậm chí leo lên chức vị quý phi là đã biết đây không phải là một người phụ nữ đơn gian.
Hoàng hậu tạ thế, phụ hoàng không lập kế hậu ngay cả mẫu phi y nhiều năm quản lý hậu cung phụ hoàng cũng không có ý định lập bà làm hậu.
Nghi Phụng nói: " Có biết hôm nay ta gọi con vào cung làm gì không? "
Lam Vũ nói: " Cũng đã lâu rồi nhi thần không tới thỉnh an mẫu phi... "
Nghi Phụng không tiếp vấn đề của con trai nói: " Nghe nói Ôn Thường mới nhận về cháu trai là người quen của con? "
Lam Vũ gật đầu nói: " Là tức phụ của Hổ tướng quân"
Nghi Phụng lại nói: " Có biết vì sao phụ hoàng con không lập tiên hậu, có biết vì sao ta lại được sủng ái không? "
Dù không hiểu tại sao mẫu phi của mình hôm nay hỏi nhiều vấn đề kì lạ lại chẳng liên quan đến nhau. Nhưng đối với mẫu thân của mình Lam Vũ vẫn rất kiên nhẫn trả lời các vấn đề.
Lam Vũ nói: " Mẫu hậu tài tức vẹn toàn được phụ hoàng yêu thích là điều đương nhiên. Còn về việc phụ hoàng không lập hậu nhi thần cũng không tiện nói nhiều. Nhưng có lẽ là do tình cảm sâu nặng với tiên hậu"
Nghi Phụng lắc đầu nói: " Phải tạo quan hệ thật tốt với cháu trai của Ôn Thường. Hổ tướng cân có thể không cần, nhưng cháu trai của Ôn Thường thì nhất định phải đứng về phía chúng ta như vậy một nửa đại cục đã nằm trong tay chúng ta"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất