Chương 6: [Canh 2] Khách mặt người
Bà chủ đã không thể gọi là người được nữa, trông bà giống như một khối thịt xay đang khâu vá cho chính bản thân mình hơn. Khi không còn lớp trang điểm ban ngày, giữa màn đêm tăm tối âm khí dày đặc, bà ta lộ ra khuôn mặt dữ tợn nhất.
Không ai biết vì sao bà trở nên như vậy. Nhóm ba người Giang Lạc không hẹn mà cùng cảm thấy quá uy hiếp. Bất chợt nét mặt bà ta trở nên đáng sợ, nhưng bà không tấn công nhóm Giang Lạc mà hung hăng nhào tới hai bà cháu đang ngủ trên giường.
Diệp Tầm theo bản năng cắn rách đầu ngón tay mình rồi nhét vào miệng thỏ bông, máu tươi chảy ra, đôi mắt đen láy của thỏ bông lập tức phát sáng. Vẻ mặt Diệp Tầm nghiêm túc, hắn để thỏ bông xuống đất: “Tiểu Phấn, nuốt bà ta đi.”
Tiểu Phấn cứng ngắc đi về phía bà chủ.
Con thỏ đó, thế mà, đi được.
Vẻ mặt Giang Lạc cực kỳ khó tin, ngơ ngác nhìn Tiểu Phấn.
Diệp Tầm còn phải tốn công ném tên top 1 và top 2 từ dưới đếm lên ra ngoài cửa: “Mấy cậu ra ngoài đi, đừng đứng đây thêm phiền.”
Cửa phòng đóng rầm lại trước mặt Giang Lạc và Lục Hữu Nhất, Giang Lạc ngơ ra hồi lâu mới im lặng đi ra ngoài ban công, quay sang ông chủ xin điếu thuốc rồi ngồi xổm xuống mà hút.
Tư thế giống nhau như đúc, cậu và ông ấy chỉ khác nhau ở chỗ một bên là phim thần tượng còn một bên là phim thực tế thôi. Ông chủ cũng chẳng thèm để ý, trong lòng ông vẫn còn run sợ, cầm điếu thuốc trong tay vẫn run run, không biết bản thân đang nói gì, cứ lẩm bẩm rõ là đang căng thẳng lắm: “Trường mấy cậu cho hút thuốc cơ à?”
Giang Lạc nghiêng đầu phả ra một làn khói, làn khói nhàn nhạt khiến đôi mày thanh tú lộng lẫy của cậu như nhòe đi: “Tranh thủ lúc đang rảnh, xoa dịu nỗi buồn cũng tốt lắm chứ.”
Lục Hữu Nhất nghe vậy hơi do dự xin ông một điếu thuốc nữa, bắt chước điệu bộ của Giang Lạc ngồi xổm xuống.
Giang Lạc hỏi một câu vu vơ rằng: “Ông chủ, chú với cô cầm tinh con gì?”
Ông chủ nói: “Tôi là Tý, vợ tôi là Ngọ.”
Giang Lạc gật đầu một cái cho có lệ.
Lục Hữu Nhất không biết hút thuốc, là gà mờ nên Giang Lạc phải dạy hắn: “Rít một hơi thật sâu, để nó qua phổi rồi hẵng nhả ra.”
Cậu biểu diễn một lần, chiếc cổ mảnh khảnh hơi nâng lên, một vài sợi tóc đen và hơi thở lười biếng cùng nụ cười như trêu đùa ở khoé miệng, nó khiến cho tim người ta phải xốn xang.
Thành ra Lục Hữu Nhất đỏ tía cả mặt, lầm bầm: “Thật là, ở đây lại không có anh Trì Vưu…”
Ông chủ ngồi bên cạnh vừa thở dài vừa buồn khổ nói: “Từ khi kinh doanh không ra gì, ngày nào tôi cũng không có tinh thần, đều là lỗi của tôi, tất cả là do tôi không có thời gian quan tâm chăm sóc vợ của tôi.” Ông dần nghẹn ngào, dụi dụi nước mắt: “Bà ấy thành ra như vậy… thế mà tôi không biết… Mẹ kiếp tôi không phải là con người mà!”
Ông khóc tức tưởi, dáng vẻ nhếch nhác, hai mắt Lục Hữu Nhất cũng đỏ lên. Giang Lạc im lặng hút thuốc, vẻ mặt cậu trong làn khói thoạt nhìn thật lạnh lùng. Hút hết điếu, Giang Lạc dụi tàn thuốc rồi đứng dậy từ trên cao nhìn xuống ông chủ, nói: “Chú không biết thật à?”
Ông còn đang khóc khẽ giật mình.
Giang Lạc: “Một vùng đất phong thủy tốt khó tìm như thế, chú dám mở khách sạn ở đây đã đủ chứng minh chú là một người rất coi trọng chuyện phong thủy. Chú cầm tinh con chuột, ứng với Tí trong mười hai địa chi, khảm thủy, mà vợ chú cầm tinh con ngựa, tức là Ngọ trong mười hai địa chi, ly hỏa, cả hai tương xung. Căn phòng này nằm ở hướng Bắc nhưng mặt quay về phía Nam, dáng phòng có lợi cho chủ là nam nhưng bất lợi cho chủ là nữ, chú không biết thật à?”
Ông ta sững sờ, đang úp mặt trong lòng bàn tay thì ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Giang Lạc cười cười, khóe môi cong lên, nói một câu lạnh lùng lại hết sức sắc bén: “Nhưng tại chú ngại phiền phức, lười quản nên mới không để bụng, sau thành ra cái đại họa như này.”
Giang Lạc suy nghĩ miên man, đứng ở trước cửa phòng cùng với Lục Hữu Nhất, sau khi chờ tầm mười lăm phút thì Diệp Tầm mở cửa ra, đầu toát mồ hôi: “Được rồi.”
Bên trong cánh cửa đã không còn hình bóng của người đàn bà kia, Diệp Tầm ôm thỏ bông trong lòng không khác gì khi trước. Bà lão trên giường đã tỉnh, đang ôm lấy đứa cháu trai bị dọa sợ run lẩy bẩy.
Ông chủ lao vào từ phía sau, đứa nhỏ vừa nhìn thấy ba đã lập tức khóc thét lên, nó nghẹn ngào không thành tiếng: “Ba ơi, ôm con!”
Ông chủ vội vàng ôm lấy đứa con của mình vừa trấn an mẹ già, ông nhìn Diệp Tầm với ánh mắt phức tạp: “Cậu Diệp, vợ tôi…”
“Bà ấy đã thành tà vật, chúng cháu sẽ nghĩ cách siêu độ cho bà ấy.” Diệp Tầm ngập ngừng rồi nói: “Trên người bà ấy có pha lẫn da thịt của ba cô gái kia, ủy thác của ông chúng cháu đã hoàn thành rồi.”
Đôi mắt của ông đỏ ngầu còn định hỏi gì đó nhưng đứa nhỏ lại ôm lấy đầu ông la buồn ngủ, thế là ông muốn nói lại thôi, đành phải ôm đứa nhỏ dỗ đi ngủ: “Xin các cậu hãy chờ đến ngày mai, tôi còn vài việc muốn hỏi.”
Diệp Tầm gật đầu.
Sau khi ông chủ về phòng với con, bà lão vẫn chưa hoàn hồn sang một phòng khác nghỉ ngơi.
Ba người đi xuống lầu, Diệp Tầm nói: “Giang Lạc, cậu nói gì mà ông ta không dám nhìn cậu vậy?”
Giang Lạc xua tay: “Ai mà biết.”
Luc Hữu Nhất hồi hồn lại, u ám nói: “Đúng rồi, ai mà biết.”
Sau khi xuống lầu, Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất muốn về phòng để ngủ, nhưng đột nhiên Giang Lạc lại đứng im, hai người quay đầu nhìn cậu, ngờ vực nói: “Sao không về?”
Giang Lạc nhìn xung quanh rồi ngồi bệt xuống bậc cầu thang: “Đợi một chút.”
“Đợi cái gì?”
Giang Lạc nhìn lên lầu trên: “Đợi một tiếng hét, hoặc một bãi nước tiểu con nít.”
Diệp Tầm nghiêng đầu: “Tiếng hét?”
Lục Hữu Nhất: “Nước tiểu con nít?”
Giang Lạc chậm rì rì hỏi lại: “Đừng nói các cậu cho rằng bà ấy là hung thủ thật đấy chứ?”
Diệp Tầm kể lại sự thật: “Trong cơ thể bà ấy có thịt của ba người họ, Tiểu Phấn ăn rồi.”
Giang Lạc nâng cằm lên, nghiêm túc hỏi: “Nhưng không ai giải thích được việc tại sao người lại biến thành quỷ, rõ ràng trước đó bà ấy là người, bây giờ lại trở thành một miếng thịt xay như vậy, các cậu không nghĩ tới nguyên nhân hả?”
Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm khó hiểu nhìn cậu.
Hai người họ đều tốt nhưng quá đơn giản. Chẳng qua nếu họ không đơn giản như thế thì cũng đã không tin chuyện cậu bịa ra giữa mình và Trì Vưu.
Giang Lạc kiên nhẫn nói: “Cũng có khả năng bà ấy là một người bị hại thì sao?”
Cậu dừng một lát lại nói: “Nói thật thì bà ấy cho tôi một cảm giác giống như bị ai đó nhét vào miệng nhai nuốt, sau đó bà xé bụng chạy ra, kéo theo cả thịt vụn của người khác rồi dùng nó chắp vá lên cơ thể mình.”
Lục Hữu nhất sửng sốt, tiến lên một bước hỏi: “Cái gì?!”
“Có loại quỷ nào biến được thành hình người, chui vào trong nhà người ta, nhân lúc họ không để ý rồi nuốt họ vào bụng không?” Giang Lạc trầm tư rồi từ từ nói: “Nó có khuôn mặt giống người khác như đúc, khi biến thành quỷ, ta không thể nhận ra bằng mắt thường của mình. Nhưng nó rất thích ăn thịt người, nuốt người khác không chừa một mảnh, chỉ chừa lại vài cọng tóc trên đầu —– Diệp Tầm, Lục Hữu Nhất, có loại quỷ như vậy không?”
Lục Hữu Nhất: “Làm sao có thể ——-“
Hắn im bặt đi, kinh ngạc quay lại nhìn Diệp Tầm, hai người đồng thanh nói: “Khách mặt người!”
Khách mặt người, một loại quỷ mặc quần áo của người sống vứt đi và nó sẽ biến thành người đó. Nó nhân lúc người sống vắng mặt rồi chui vào trong nhà, ban ngày cười cười nói nói với mọi người trong gia đình, đêm đến nó sẽ lộ bản chất, vào từng phòng ăn từng người một.
Ăn không sót một chút gì, ăn không chừa một mảnh.
Hai người nghĩ đến một khả năng nào đó. Ít khi nào Diệp Tầm luống cuống chân tay, Lục Hữu Nhất nghẹn họng không nói được gì, bọn họ kinh ngạc nhìn Giang Lạc giống như bị dọa sợ.
Giang Lạc chỉ chỉ mái nhà: “Cho nên tớ đang chờ một tiếng hét, hoặc là nước tiểu con nít.”
—-
Đứa nhỏ bị dọa sợ nên ông phải dỗ vất vả lắm mới chịu ngủ, lòng ông vừa phức tạp lại nặng nề. Hồi lâu sâu ông cũng từ từ ngủ thiếp đi.
Ngay lúc ông còn đang mơ màng ngủ, nửa đêm đột nhiên ông giật mình, hoảng hồn mở mắt ra.
Nào ngờ vừa mở mắt liền nhìn thấy một bóng người u ám đứng ở bên giường.
Ông giật mình, tim như bay vụt lên cổ họng. Ông chủ nhanh chóng mở đèn, sau khi nhìn thấy đó là ai mới thở phào nhẹ nhõm, ông đổ mồ hôi nói: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây.”
Bà lão mỉm cười trên khuôn mặt vô hồn, nụ cười này quá kỳ dị và u ám. Bà hiền lành nói: “Con trai à, con cứ ngủ đi.”
Trong miệng bà còn đang nhai thứ gì đó, và những gì bà nói cũng rất không rõ ràng: “Mẹ, mẹ ăn gì vậy?”
Ông nhìn chằm chằm mẹ mình, nhưng khi thấy vệt máu đỏ tươi dính trên hàm răng bà cụ, một cảm giác bất an bỗng dưng dâng trào. Ông bèn cúi đầu xuống thì thấy bà cụ đang nắm lấy hai tay của mình, mà cánh tay của ông đã bị gặm tới mức có thể nhìn thấy máu thịt.
Ông ta trừng lớn con mắt, cơn ớn lạnh trải dọc khắp sống lưng. Nỗi sợ hãi tột độ khiến cổ họng phát ra một luồng khí lạnh “ho ho”, thậm chí ông còn không thể hét lên được.
Bà lão tiếp tục cười tủm tỉm, cúi đầu ngoạm từng miếng trên cánh tay. Từng dòng máu tươi được bà chắt chiu hút vào trong miệng, như thể bà ta đang ngấu nghiến uống loại nước trái cây ngon lành nào đó.
Âm thanh nhai nuốt đồ ăn mỗi lúc một to thêm, càng ngày càng lớn. Nếp nhăn trên nửa gương mặt bà nhuốm đầy máu đỏ, hình ảnh này khiến ông hoảng sợ đến mức con ngươi muốn rơi ra ngoài. Cả người ông không khỏi run cầm cập, cánh tay còn lại liên tục run rẩy đè lên chiếc bụng căng phồng của con trai mình. Đứa nhỏ trong lúc say giấc nồng nàn không biết rằng nước tiểu bị nghẹn lại lặng lẽ thấm ướt toàn bộ ga trải giường.
Bà lão đang ăn thì sắc mặt lập tức biến đổi. Bà ta bất ngờ lùi ra phía sau để né đi nước tiểu con nít, đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm ông chủ và đứa trẻ.
Cuối cùng ông ta cũng thành công gào thét: “A——!”
Ba người dưới lầu ngay lập tức chạy lên.
Lúc họ tới nơi, ông chủ đang ôm con trai chui rúc vào góc trên giường, sợ hãi bảo vệ con mình. ‘Khách mặt người” mặt bê bết máu nhìn bọn họ, ánh mắt càng thêm thù oán. Nó xoay người tính nhảy ra cửa sổ chạy trốn.
Nhưng tốc độ của Lục Hữu Nhất vô cùng nhanh. Hắn nắm lấy áo của ‘khách mặt người’ tính kéo nó về nhưng quần áo lại bị rách. Trong giây phút bộ quần áo rách hư hỏng, lớp da người của nó cũng hủy hoại theo, ngay lập tức nó biến thành một bộ dáng máu chảy thịt nát.
Giống như người nhưng không có da.
Ông chủ chợt khó thở, trực tiếp trợn mắt trắng ngất xỉu tại chỗ.
Lục Hữu Nhất xuýt nữa thì thét lên, tiếc rằng cái xác không đầu đã đi trước hắn một bước hét “A a a a a! Thật đáng sợ thật đáng sợ!”
Nghe vậy tiếng thét của Lục Hữu Nhất không khỏi nghẹn lại nơi cổ họng. Hắn khinh bỉ ném cái đầu cố ý bám theo qua chỗ Giang Lạc: “Tôi đi xử lý khách mặt người. Chúng sợ lửa, tôi sẽ đi nhóm lửa.”
Sau đó Giang Lạc lấy bật lửa từ người ông chủ rồi ném nó cho Lục Hữu Nhất. Hắn kéo ga trải giường tính đâm đầu về phía con quỷ.
Trên tấm ga vẫn còn vương mùi nước tiểu con nít, vì thế khách mặt người cứ liên tục phát ra thứ âm thanh chói tai không khác gì tiếng chuột kêu. Diệp Tầm bừng tỉnh, mỉm cười nhìn sang đứa bé đang ngủ khò khò rồi nói: “Cũng may là thằng bé tè dầm, không thì một nhà ông chủ bị khách mặt người ăn tươi nuốt sống mất.”
Diệp Tầm lo rằng Lục Hữu Nhất không khống chế được khách mặt người nên y lập tức cắn ngón tay, gọi Tiểu Phấn ra hỗ trợ hắn. Hai chân thỏ bông run run, đứng dậy và đi về phía khách mặt người.
Giang Lạc đến bên cạnh Diệp Tầm nhìn không chớp mắt: “Diệp Tầm, cái con này là búp bê thật đấy à?”
Diếp Tầm liếc mắt nhìn cậu nói: “Là búp bê oán linh.”
Giang Lạc: “…” Vậy là những lời cậu ba hoa trước mặt ông chủ hình như trở thành hiện thực rồi.
Những thứ mang tên “oán linh” đều không phải dạng vừa. Diệp Tầm chủ động hỏi: “Cậu cũng muốn một con à?”
Giang Lạc bỗng cảm thấy lo sợ vì được quan tâm: “Ủa tớ cũng được hả?”
Diệp Tầm cười: “Đâu, nhử cho cậu thèm chơi thôi.”
Giang Lạc: “…”
Lục Hữu Nhất đang vật lộn với khách mặt người khó khăn đáp: “Cái lùm mía, mấy ông không quan tâm tới tôi một chút được à?”
Hắn vừa dứt lời thì thỏ bông đã tới trước mặt khách mặt người. Dù nó chỉ to bẳng nửa người trưởng thành nhưng lại cứng rắn lạ thường. Nó giơ móng vuốt lông xù về phía khách mặt người, “xoẹt” một tiếng, nó cắt nát toàn bộ thịt thối trên thân quỷ.
Cơ thể của khách mặt người do ăn rất nhiều thịt người mà thành. Một khối thịt vụn bên trong có khả năng là mạng sống của rất nhiều người khác. Dạ dày Lục Hữu Nhất quặn từng cơn, hắn lùi sang một bên, nhường chỗ để thỏ bông và khách mặt người đánh nhau. Khách mặt người giận dữ hét vào mặt thỏ bông, như thể một con chuột bị giẫm phải đuôi.
Lục Hữu Nhất che miệng rút lui đến bên cạnh Giang Lạc: “Mắc ói quá…”
Giang Lạc suy nghĩ một chút, sờ sờ mái tóc của con quỷ chặt đầu nằm trong ngực mình, đột nhiên nở nụ cười: “Ông anh Ninh Tu ơi, giúp tôi chút được không?”
Quỷ chặt đầu bị nụ cười của cậu làm cho sững sờ, ngốc nghếch nói: “Được chứ.”
Giang Lạc đáp: “Cảm ơn ông anh nhé.”
Nói xong, Giang Lạc duỗi thẳng cánh tay, lấy đà xoay đầu Ninh Tu thành nửa vòng tròn, sau đó xem đầu của hắn như trái banh mạnh bạo nện vào khách mặt người.
Quỷ chặt đầu ở trên không la hét thảm thiết, chuẩn xác đập trúng sau gáy khách mặt người.
Khách mặt người rống lên một tiếng rồi ngã gục xuống đất. Lục Hữu Nhất nhân cơ hội này cầm ga trải giường phủ kín nó, tiếp theo dùng bật lửa đốt sạch.
Hắn và thỏ bông chia nhau giữ chặt ở hai bên mép giường. Cho đến khi ngọn lửa cháy lan ra mép ga, hắn mới bế thỏ bông lùi ra đằng sau, đứng quan sát ngọn lửa hừng hực thiêu đốt khắp cơ thể con quỷ.
Ngọn lửa càng lúc càng mạnh, Giang Lạc tỉnh táo lại hỏi: “Rồi giờ làm gì nữa?”
Lục Hữu Nhất xoa cánh tay đau nhức trả lời: “Thảo nào, ông chỉ mới học được ba tín chỉ… Tất nhiên là phải báo cảnh sát với gọi cấp cứu rồi, à à còn nữa, tiện thể gọi xe cứu hỏa luôn nhá.”
Giang Lạc: “…” À thế à, thì ra có thể khoa học đến vậy luôn á.
Do Giang Lạc không có kinh nghiệm gì cả nên cậu đành ngoan ngoãn nghe theo Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm chỉ bảo. Nửa tiếng sau, cảnh sát và xe cứu thương đến khách sạn 129. Có một thứ vượt khỏi dự kiến của Giang Lạc đó là cảnh sát và đoàn bác sĩ cấp cứu lại vô cùng bình tĩnh trước hiện tượng kỳ lạ này. Dập lửa xong, bọn họ bỏ khách mặt người cháy khét vào một cái túi màu vàng rồi đưa ba người Giang Lạc rời đi.
Mà trước khi rời đi, hình như Giang Lạc nhớ tới điều gì đó, cậu bèn quay người bước đến chỗ đứa trẻ, sau đó vươn tay chạm vào đám sương mù màu đen.
Vô vàn mảnh vỡ ký ức dồn dập đánh úp về phìa cậu.
Cậu “thấy” được ký ức của vợ ông chủ khách sạn.
Trong đêm khi bà vừa mở mắt, bà bắt gặp mẹ chồng ban ngày còn cười và nói chuyện phiếm với mình đang đứng ngay cửa sổ, cắn nuốt từng chút một.
Cậu nhìn thấy sự tuyệt vọng và sợ hãi của bà chủ, nhưng đâu đó cậu cũng cảm nhận được niềm căm hận và phẫn nộ khi khách mặt người dám rình rập con trai bà.
Tình mẫu tử bao la vĩnh cửu luôn luôn khiến người người nể phục. Bà chủ kéo lê thân xác bầy nhầy bò ra khỏi bụng khách mặt người, rồi dùng kim khâu lại để trở thành một hình người nguyên vẹn.
Tuy bà không còn ý thức nhưng bản năng làm mẹ lại muốn bảo vệ con trai mình. Đêm tới sau khi con trai chìm vào giấc ngủ, bà đứng cứng đờ phía cuối giường nhìn chằm chằm từng cử động của con trai và khách mặt người.
Đửa bé này thật là đáng yêu.
Bà nghĩ thế.
Bà không thể dọa nó được.
Vì vậy bà nghĩ đến việc trang điểm.
Bởi vậy sau khi ăn ba cô gái và bà chủ, khách mặt người không ăn thêm ai nữa.
Chấp niệm bảo vệ con trai của bà chủ ùa vào đại não Giang Lạc.
Giang Lạc bị cảm xúc dạt dào ảnh hưởng đến mức không kìm được nước mắt. Cậu nghiến chặt răng, từng giọt nước mắt nặng nề rơi xuống.
Giang Lạc hít thở một cách khó khăn. Cậu ngồi xổm trên mặt đất để xoa dịu cảm xúc.
Tình thân có thể vĩ đại đến thế ư?
Đây cũng không phải là một bộ phim được chiếu trên TV, cũng chẳng phải một câu chuyện cảm động được đưa tin trên thời sự. Nó diễn ra ngay trước mắt Giang Lạc, hết khung cảnh này đến khung cảnh khác, tính thêm cả tâm trạng tuyệt vọng và tức giận của vợ ông chủ, mọi thứ đều chân thật không thể tưởng tượng nổi.
Thì ra tình mẫu tử là thế này.
Giang Lạc cúi đầu, giơ tay ngăn người khác quan tâm mình, cố hết sức nói bằng giọng kiên định: “Tôi không sao.”
Thật lâu sau đó cậu mới ngẩng đầu lên, quay sang nhìn nhóc béo một cách phức tạp rồi theo bạn mình ra ngoài.
Trên xe, chú cảnh sát đưa mỗi người bọn họ một ly nước nóng, ấm áp nói: “Mấy đứa cứ yên tâm, chuyện tiếp theo giao cho chú xử lý là được. Hôm nay các cháu mệt lắm rồi, hơn nữa cường độ của vụ án cũng nằm ngoài dự đoán của bọn chú, cho nên chú sẽ trao đổi với nhà trường tăng thêm tín chỉ cho các cháu nhé.”
Bây giờ Lục Hữu Nhất chả còn hứng thú với tín chỉ nữa. Hắn gật gật đầu, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Giang Lạc, ngập ngừng hỏi: “Giang Lạc, ông ổn không vậy.”
Giang Lạc lắc đầu, cậu không muốn họ hỏi thêm nên đã chủ động chuyển đề tài: “Cảnh sát cũng có thể biết về giới huyền học hả?”
Diệp Tầm trả lời: “Tới quốc gia đều biết đến sự tồn tại của giới huyền học thì bộ phận cảnh sát chuyên phụ trách vấn đề này hiển nhiên là biết rồi.”
Thấy Giang Lạc vẫn chưa hiểu rõ, y bèn giải thích cặn kẽ hơn: “Giới huyền học hợp tác với bên chính phủ mở chuyên ngành “Khoa học tự nhiên và xã hội” tại mười hai trường cao đẳng và đại học khắp cả nước, mỗi ngành chỉ có một lớp và một lớp không quá mười sinh viên.”
“Giới huyền học ngày càng suy thoái, mà người thiên phú cao trong cái giới này lại càng hiếm hoi. Tổng số sinh viên theo học các trường cao đẳng và đại học chỉ khoảng một trăm người.” Diệp Tầm im lặng một lúc: “Sau khi đất nước gặp phải các hiện tượng kỳ quái, họ sẽ xếp những sự kiện này thành các nhiệm vụ theo từng địa phương rồi phân chia cho mười hai trường. Ngoại trừ các trường học thì giới huyền học còn có sáu môn phái lớn.”
Đôi mắt đen lạnh như ngọc của Diệp Tầm liếc sang phía Giang Lạc: “Trì Vưu nhà họ Trì thuộc môn phái Luyện hồn rối.”
“Luyện hồn rối?” Giang Lạc lặp lại.
Diệp Tầm nói tiếp: “Tức là hắn có thể khống chế con người, cũng có thể khống chế cả quỷ. Môn phái này có thể luyện hóa cả linh hồn người sống và chết, đây chính là điểm đáng sợ của Trì gia. Nhưng bộ chiêu thức của môn phái này quá nghịch thiên, nên người thực sự thông suốt cách dung hợp luyện hồn rối chỉ có duy nhất Trì Vưu mà thôi.”
Điều này có nghĩa là, khi Trì Vưu còn sống, dù là người hay ma thì họ đều có thể biến thành con rối của hắn, trở thành một con rối bị hắn điều khiến trong tay.
Đôi mắt của hắn có mặt khắp mọi nơi.
Giang Lạc như ý thức được mà ngẩng đầu lên nhìn mọi người xung quanh. Mỗi người đều đang vội vàng bận rộn với công chuyện của riêng mình. Thỉnh thoảng có người vô tình chạm mặt Giang Lạc, họ sẽ đáp lại bằng một nụ cười lịch sự khách sáo.
Trong mắt Giang Lạc, nụ cười như thế chẳng khác nào bị bao trùm bởi một bóng ma, âm trầm đáng sợ, rồi từ từ biến thành hình ảnh của Trì Vưu.
Giang Lạc hồi phục tinh thần, tự cười nhạo bản thân. Cậu hoài nghi mình suy nghĩ nhiều quá.
Theo nguyên tác, hiện Trì Vưu đang ở trong giai đoạn suy yếu vì linh hồn không trọn vẹn. Nhưng may mắn thay, nhờ có sự giúp đỡ của nhân vật chính Phùng Lệ mới thành công tu luyện để báo thù.
Lúc trước hắn có thể hiện thân trong nhà vệ sinh, tất cả đều nhờ vào thời gian và địa điểm thích hợp.
Nghĩ sao vừa mới khôi phục mà có thể khống chế người khác được chứ.
Không ai biết vì sao bà trở nên như vậy. Nhóm ba người Giang Lạc không hẹn mà cùng cảm thấy quá uy hiếp. Bất chợt nét mặt bà ta trở nên đáng sợ, nhưng bà không tấn công nhóm Giang Lạc mà hung hăng nhào tới hai bà cháu đang ngủ trên giường.
Diệp Tầm theo bản năng cắn rách đầu ngón tay mình rồi nhét vào miệng thỏ bông, máu tươi chảy ra, đôi mắt đen láy của thỏ bông lập tức phát sáng. Vẻ mặt Diệp Tầm nghiêm túc, hắn để thỏ bông xuống đất: “Tiểu Phấn, nuốt bà ta đi.”
Tiểu Phấn cứng ngắc đi về phía bà chủ.
Con thỏ đó, thế mà, đi được.
Vẻ mặt Giang Lạc cực kỳ khó tin, ngơ ngác nhìn Tiểu Phấn.
Diệp Tầm còn phải tốn công ném tên top 1 và top 2 từ dưới đếm lên ra ngoài cửa: “Mấy cậu ra ngoài đi, đừng đứng đây thêm phiền.”
Cửa phòng đóng rầm lại trước mặt Giang Lạc và Lục Hữu Nhất, Giang Lạc ngơ ra hồi lâu mới im lặng đi ra ngoài ban công, quay sang ông chủ xin điếu thuốc rồi ngồi xổm xuống mà hút.
Tư thế giống nhau như đúc, cậu và ông ấy chỉ khác nhau ở chỗ một bên là phim thần tượng còn một bên là phim thực tế thôi. Ông chủ cũng chẳng thèm để ý, trong lòng ông vẫn còn run sợ, cầm điếu thuốc trong tay vẫn run run, không biết bản thân đang nói gì, cứ lẩm bẩm rõ là đang căng thẳng lắm: “Trường mấy cậu cho hút thuốc cơ à?”
Giang Lạc nghiêng đầu phả ra một làn khói, làn khói nhàn nhạt khiến đôi mày thanh tú lộng lẫy của cậu như nhòe đi: “Tranh thủ lúc đang rảnh, xoa dịu nỗi buồn cũng tốt lắm chứ.”
Lục Hữu Nhất nghe vậy hơi do dự xin ông một điếu thuốc nữa, bắt chước điệu bộ của Giang Lạc ngồi xổm xuống.
Giang Lạc hỏi một câu vu vơ rằng: “Ông chủ, chú với cô cầm tinh con gì?”
Ông chủ nói: “Tôi là Tý, vợ tôi là Ngọ.”
Giang Lạc gật đầu một cái cho có lệ.
Lục Hữu Nhất không biết hút thuốc, là gà mờ nên Giang Lạc phải dạy hắn: “Rít một hơi thật sâu, để nó qua phổi rồi hẵng nhả ra.”
Cậu biểu diễn một lần, chiếc cổ mảnh khảnh hơi nâng lên, một vài sợi tóc đen và hơi thở lười biếng cùng nụ cười như trêu đùa ở khoé miệng, nó khiến cho tim người ta phải xốn xang.
Thành ra Lục Hữu Nhất đỏ tía cả mặt, lầm bầm: “Thật là, ở đây lại không có anh Trì Vưu…”
Ông chủ ngồi bên cạnh vừa thở dài vừa buồn khổ nói: “Từ khi kinh doanh không ra gì, ngày nào tôi cũng không có tinh thần, đều là lỗi của tôi, tất cả là do tôi không có thời gian quan tâm chăm sóc vợ của tôi.” Ông dần nghẹn ngào, dụi dụi nước mắt: “Bà ấy thành ra như vậy… thế mà tôi không biết… Mẹ kiếp tôi không phải là con người mà!”
Ông khóc tức tưởi, dáng vẻ nhếch nhác, hai mắt Lục Hữu Nhất cũng đỏ lên. Giang Lạc im lặng hút thuốc, vẻ mặt cậu trong làn khói thoạt nhìn thật lạnh lùng. Hút hết điếu, Giang Lạc dụi tàn thuốc rồi đứng dậy từ trên cao nhìn xuống ông chủ, nói: “Chú không biết thật à?”
Ông còn đang khóc khẽ giật mình.
Giang Lạc: “Một vùng đất phong thủy tốt khó tìm như thế, chú dám mở khách sạn ở đây đã đủ chứng minh chú là một người rất coi trọng chuyện phong thủy. Chú cầm tinh con chuột, ứng với Tí trong mười hai địa chi, khảm thủy, mà vợ chú cầm tinh con ngựa, tức là Ngọ trong mười hai địa chi, ly hỏa, cả hai tương xung. Căn phòng này nằm ở hướng Bắc nhưng mặt quay về phía Nam, dáng phòng có lợi cho chủ là nam nhưng bất lợi cho chủ là nữ, chú không biết thật à?”
Ông ta sững sờ, đang úp mặt trong lòng bàn tay thì ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Giang Lạc cười cười, khóe môi cong lên, nói một câu lạnh lùng lại hết sức sắc bén: “Nhưng tại chú ngại phiền phức, lười quản nên mới không để bụng, sau thành ra cái đại họa như này.”
Giang Lạc suy nghĩ miên man, đứng ở trước cửa phòng cùng với Lục Hữu Nhất, sau khi chờ tầm mười lăm phút thì Diệp Tầm mở cửa ra, đầu toát mồ hôi: “Được rồi.”
Bên trong cánh cửa đã không còn hình bóng của người đàn bà kia, Diệp Tầm ôm thỏ bông trong lòng không khác gì khi trước. Bà lão trên giường đã tỉnh, đang ôm lấy đứa cháu trai bị dọa sợ run lẩy bẩy.
Ông chủ lao vào từ phía sau, đứa nhỏ vừa nhìn thấy ba đã lập tức khóc thét lên, nó nghẹn ngào không thành tiếng: “Ba ơi, ôm con!”
Ông chủ vội vàng ôm lấy đứa con của mình vừa trấn an mẹ già, ông nhìn Diệp Tầm với ánh mắt phức tạp: “Cậu Diệp, vợ tôi…”
“Bà ấy đã thành tà vật, chúng cháu sẽ nghĩ cách siêu độ cho bà ấy.” Diệp Tầm ngập ngừng rồi nói: “Trên người bà ấy có pha lẫn da thịt của ba cô gái kia, ủy thác của ông chúng cháu đã hoàn thành rồi.”
Đôi mắt của ông đỏ ngầu còn định hỏi gì đó nhưng đứa nhỏ lại ôm lấy đầu ông la buồn ngủ, thế là ông muốn nói lại thôi, đành phải ôm đứa nhỏ dỗ đi ngủ: “Xin các cậu hãy chờ đến ngày mai, tôi còn vài việc muốn hỏi.”
Diệp Tầm gật đầu.
Sau khi ông chủ về phòng với con, bà lão vẫn chưa hoàn hồn sang một phòng khác nghỉ ngơi.
Ba người đi xuống lầu, Diệp Tầm nói: “Giang Lạc, cậu nói gì mà ông ta không dám nhìn cậu vậy?”
Giang Lạc xua tay: “Ai mà biết.”
Luc Hữu Nhất hồi hồn lại, u ám nói: “Đúng rồi, ai mà biết.”
Sau khi xuống lầu, Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất muốn về phòng để ngủ, nhưng đột nhiên Giang Lạc lại đứng im, hai người quay đầu nhìn cậu, ngờ vực nói: “Sao không về?”
Giang Lạc nhìn xung quanh rồi ngồi bệt xuống bậc cầu thang: “Đợi một chút.”
“Đợi cái gì?”
Giang Lạc nhìn lên lầu trên: “Đợi một tiếng hét, hoặc một bãi nước tiểu con nít.”
Diệp Tầm nghiêng đầu: “Tiếng hét?”
Lục Hữu Nhất: “Nước tiểu con nít?”
Giang Lạc chậm rì rì hỏi lại: “Đừng nói các cậu cho rằng bà ấy là hung thủ thật đấy chứ?”
Diệp Tầm kể lại sự thật: “Trong cơ thể bà ấy có thịt của ba người họ, Tiểu Phấn ăn rồi.”
Giang Lạc nâng cằm lên, nghiêm túc hỏi: “Nhưng không ai giải thích được việc tại sao người lại biến thành quỷ, rõ ràng trước đó bà ấy là người, bây giờ lại trở thành một miếng thịt xay như vậy, các cậu không nghĩ tới nguyên nhân hả?”
Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm khó hiểu nhìn cậu.
Hai người họ đều tốt nhưng quá đơn giản. Chẳng qua nếu họ không đơn giản như thế thì cũng đã không tin chuyện cậu bịa ra giữa mình và Trì Vưu.
Giang Lạc kiên nhẫn nói: “Cũng có khả năng bà ấy là một người bị hại thì sao?”
Cậu dừng một lát lại nói: “Nói thật thì bà ấy cho tôi một cảm giác giống như bị ai đó nhét vào miệng nhai nuốt, sau đó bà xé bụng chạy ra, kéo theo cả thịt vụn của người khác rồi dùng nó chắp vá lên cơ thể mình.”
Lục Hữu nhất sửng sốt, tiến lên một bước hỏi: “Cái gì?!”
“Có loại quỷ nào biến được thành hình người, chui vào trong nhà người ta, nhân lúc họ không để ý rồi nuốt họ vào bụng không?” Giang Lạc trầm tư rồi từ từ nói: “Nó có khuôn mặt giống người khác như đúc, khi biến thành quỷ, ta không thể nhận ra bằng mắt thường của mình. Nhưng nó rất thích ăn thịt người, nuốt người khác không chừa một mảnh, chỉ chừa lại vài cọng tóc trên đầu —– Diệp Tầm, Lục Hữu Nhất, có loại quỷ như vậy không?”
Lục Hữu Nhất: “Làm sao có thể ——-“
Hắn im bặt đi, kinh ngạc quay lại nhìn Diệp Tầm, hai người đồng thanh nói: “Khách mặt người!”
Khách mặt người, một loại quỷ mặc quần áo của người sống vứt đi và nó sẽ biến thành người đó. Nó nhân lúc người sống vắng mặt rồi chui vào trong nhà, ban ngày cười cười nói nói với mọi người trong gia đình, đêm đến nó sẽ lộ bản chất, vào từng phòng ăn từng người một.
Ăn không sót một chút gì, ăn không chừa một mảnh.
Hai người nghĩ đến một khả năng nào đó. Ít khi nào Diệp Tầm luống cuống chân tay, Lục Hữu Nhất nghẹn họng không nói được gì, bọn họ kinh ngạc nhìn Giang Lạc giống như bị dọa sợ.
Giang Lạc chỉ chỉ mái nhà: “Cho nên tớ đang chờ một tiếng hét, hoặc là nước tiểu con nít.”
—-
Đứa nhỏ bị dọa sợ nên ông phải dỗ vất vả lắm mới chịu ngủ, lòng ông vừa phức tạp lại nặng nề. Hồi lâu sâu ông cũng từ từ ngủ thiếp đi.
Ngay lúc ông còn đang mơ màng ngủ, nửa đêm đột nhiên ông giật mình, hoảng hồn mở mắt ra.
Nào ngờ vừa mở mắt liền nhìn thấy một bóng người u ám đứng ở bên giường.
Ông giật mình, tim như bay vụt lên cổ họng. Ông chủ nhanh chóng mở đèn, sau khi nhìn thấy đó là ai mới thở phào nhẹ nhõm, ông đổ mồ hôi nói: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây.”
Bà lão mỉm cười trên khuôn mặt vô hồn, nụ cười này quá kỳ dị và u ám. Bà hiền lành nói: “Con trai à, con cứ ngủ đi.”
Trong miệng bà còn đang nhai thứ gì đó, và những gì bà nói cũng rất không rõ ràng: “Mẹ, mẹ ăn gì vậy?”
Ông nhìn chằm chằm mẹ mình, nhưng khi thấy vệt máu đỏ tươi dính trên hàm răng bà cụ, một cảm giác bất an bỗng dưng dâng trào. Ông bèn cúi đầu xuống thì thấy bà cụ đang nắm lấy hai tay của mình, mà cánh tay của ông đã bị gặm tới mức có thể nhìn thấy máu thịt.
Ông ta trừng lớn con mắt, cơn ớn lạnh trải dọc khắp sống lưng. Nỗi sợ hãi tột độ khiến cổ họng phát ra một luồng khí lạnh “ho ho”, thậm chí ông còn không thể hét lên được.
Bà lão tiếp tục cười tủm tỉm, cúi đầu ngoạm từng miếng trên cánh tay. Từng dòng máu tươi được bà chắt chiu hút vào trong miệng, như thể bà ta đang ngấu nghiến uống loại nước trái cây ngon lành nào đó.
Âm thanh nhai nuốt đồ ăn mỗi lúc một to thêm, càng ngày càng lớn. Nếp nhăn trên nửa gương mặt bà nhuốm đầy máu đỏ, hình ảnh này khiến ông hoảng sợ đến mức con ngươi muốn rơi ra ngoài. Cả người ông không khỏi run cầm cập, cánh tay còn lại liên tục run rẩy đè lên chiếc bụng căng phồng của con trai mình. Đứa nhỏ trong lúc say giấc nồng nàn không biết rằng nước tiểu bị nghẹn lại lặng lẽ thấm ướt toàn bộ ga trải giường.
Bà lão đang ăn thì sắc mặt lập tức biến đổi. Bà ta bất ngờ lùi ra phía sau để né đi nước tiểu con nít, đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm ông chủ và đứa trẻ.
Cuối cùng ông ta cũng thành công gào thét: “A——!”
Ba người dưới lầu ngay lập tức chạy lên.
Lúc họ tới nơi, ông chủ đang ôm con trai chui rúc vào góc trên giường, sợ hãi bảo vệ con mình. ‘Khách mặt người” mặt bê bết máu nhìn bọn họ, ánh mắt càng thêm thù oán. Nó xoay người tính nhảy ra cửa sổ chạy trốn.
Nhưng tốc độ của Lục Hữu Nhất vô cùng nhanh. Hắn nắm lấy áo của ‘khách mặt người’ tính kéo nó về nhưng quần áo lại bị rách. Trong giây phút bộ quần áo rách hư hỏng, lớp da người của nó cũng hủy hoại theo, ngay lập tức nó biến thành một bộ dáng máu chảy thịt nát.
Giống như người nhưng không có da.
Ông chủ chợt khó thở, trực tiếp trợn mắt trắng ngất xỉu tại chỗ.
Lục Hữu Nhất xuýt nữa thì thét lên, tiếc rằng cái xác không đầu đã đi trước hắn một bước hét “A a a a a! Thật đáng sợ thật đáng sợ!”
Nghe vậy tiếng thét của Lục Hữu Nhất không khỏi nghẹn lại nơi cổ họng. Hắn khinh bỉ ném cái đầu cố ý bám theo qua chỗ Giang Lạc: “Tôi đi xử lý khách mặt người. Chúng sợ lửa, tôi sẽ đi nhóm lửa.”
Sau đó Giang Lạc lấy bật lửa từ người ông chủ rồi ném nó cho Lục Hữu Nhất. Hắn kéo ga trải giường tính đâm đầu về phía con quỷ.
Trên tấm ga vẫn còn vương mùi nước tiểu con nít, vì thế khách mặt người cứ liên tục phát ra thứ âm thanh chói tai không khác gì tiếng chuột kêu. Diệp Tầm bừng tỉnh, mỉm cười nhìn sang đứa bé đang ngủ khò khò rồi nói: “Cũng may là thằng bé tè dầm, không thì một nhà ông chủ bị khách mặt người ăn tươi nuốt sống mất.”
Diệp Tầm lo rằng Lục Hữu Nhất không khống chế được khách mặt người nên y lập tức cắn ngón tay, gọi Tiểu Phấn ra hỗ trợ hắn. Hai chân thỏ bông run run, đứng dậy và đi về phía khách mặt người.
Giang Lạc đến bên cạnh Diệp Tầm nhìn không chớp mắt: “Diệp Tầm, cái con này là búp bê thật đấy à?”
Diếp Tầm liếc mắt nhìn cậu nói: “Là búp bê oán linh.”
Giang Lạc: “…” Vậy là những lời cậu ba hoa trước mặt ông chủ hình như trở thành hiện thực rồi.
Những thứ mang tên “oán linh” đều không phải dạng vừa. Diệp Tầm chủ động hỏi: “Cậu cũng muốn một con à?”
Giang Lạc bỗng cảm thấy lo sợ vì được quan tâm: “Ủa tớ cũng được hả?”
Diệp Tầm cười: “Đâu, nhử cho cậu thèm chơi thôi.”
Giang Lạc: “…”
Lục Hữu Nhất đang vật lộn với khách mặt người khó khăn đáp: “Cái lùm mía, mấy ông không quan tâm tới tôi một chút được à?”
Hắn vừa dứt lời thì thỏ bông đã tới trước mặt khách mặt người. Dù nó chỉ to bẳng nửa người trưởng thành nhưng lại cứng rắn lạ thường. Nó giơ móng vuốt lông xù về phía khách mặt người, “xoẹt” một tiếng, nó cắt nát toàn bộ thịt thối trên thân quỷ.
Cơ thể của khách mặt người do ăn rất nhiều thịt người mà thành. Một khối thịt vụn bên trong có khả năng là mạng sống của rất nhiều người khác. Dạ dày Lục Hữu Nhất quặn từng cơn, hắn lùi sang một bên, nhường chỗ để thỏ bông và khách mặt người đánh nhau. Khách mặt người giận dữ hét vào mặt thỏ bông, như thể một con chuột bị giẫm phải đuôi.
Lục Hữu Nhất che miệng rút lui đến bên cạnh Giang Lạc: “Mắc ói quá…”
Giang Lạc suy nghĩ một chút, sờ sờ mái tóc của con quỷ chặt đầu nằm trong ngực mình, đột nhiên nở nụ cười: “Ông anh Ninh Tu ơi, giúp tôi chút được không?”
Quỷ chặt đầu bị nụ cười của cậu làm cho sững sờ, ngốc nghếch nói: “Được chứ.”
Giang Lạc đáp: “Cảm ơn ông anh nhé.”
Nói xong, Giang Lạc duỗi thẳng cánh tay, lấy đà xoay đầu Ninh Tu thành nửa vòng tròn, sau đó xem đầu của hắn như trái banh mạnh bạo nện vào khách mặt người.
Quỷ chặt đầu ở trên không la hét thảm thiết, chuẩn xác đập trúng sau gáy khách mặt người.
Khách mặt người rống lên một tiếng rồi ngã gục xuống đất. Lục Hữu Nhất nhân cơ hội này cầm ga trải giường phủ kín nó, tiếp theo dùng bật lửa đốt sạch.
Hắn và thỏ bông chia nhau giữ chặt ở hai bên mép giường. Cho đến khi ngọn lửa cháy lan ra mép ga, hắn mới bế thỏ bông lùi ra đằng sau, đứng quan sát ngọn lửa hừng hực thiêu đốt khắp cơ thể con quỷ.
Ngọn lửa càng lúc càng mạnh, Giang Lạc tỉnh táo lại hỏi: “Rồi giờ làm gì nữa?”
Lục Hữu Nhất xoa cánh tay đau nhức trả lời: “Thảo nào, ông chỉ mới học được ba tín chỉ… Tất nhiên là phải báo cảnh sát với gọi cấp cứu rồi, à à còn nữa, tiện thể gọi xe cứu hỏa luôn nhá.”
Giang Lạc: “…” À thế à, thì ra có thể khoa học đến vậy luôn á.
Do Giang Lạc không có kinh nghiệm gì cả nên cậu đành ngoan ngoãn nghe theo Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm chỉ bảo. Nửa tiếng sau, cảnh sát và xe cứu thương đến khách sạn 129. Có một thứ vượt khỏi dự kiến của Giang Lạc đó là cảnh sát và đoàn bác sĩ cấp cứu lại vô cùng bình tĩnh trước hiện tượng kỳ lạ này. Dập lửa xong, bọn họ bỏ khách mặt người cháy khét vào một cái túi màu vàng rồi đưa ba người Giang Lạc rời đi.
Mà trước khi rời đi, hình như Giang Lạc nhớ tới điều gì đó, cậu bèn quay người bước đến chỗ đứa trẻ, sau đó vươn tay chạm vào đám sương mù màu đen.
Vô vàn mảnh vỡ ký ức dồn dập đánh úp về phìa cậu.
Cậu “thấy” được ký ức của vợ ông chủ khách sạn.
Trong đêm khi bà vừa mở mắt, bà bắt gặp mẹ chồng ban ngày còn cười và nói chuyện phiếm với mình đang đứng ngay cửa sổ, cắn nuốt từng chút một.
Cậu nhìn thấy sự tuyệt vọng và sợ hãi của bà chủ, nhưng đâu đó cậu cũng cảm nhận được niềm căm hận và phẫn nộ khi khách mặt người dám rình rập con trai bà.
Tình mẫu tử bao la vĩnh cửu luôn luôn khiến người người nể phục. Bà chủ kéo lê thân xác bầy nhầy bò ra khỏi bụng khách mặt người, rồi dùng kim khâu lại để trở thành một hình người nguyên vẹn.
Tuy bà không còn ý thức nhưng bản năng làm mẹ lại muốn bảo vệ con trai mình. Đêm tới sau khi con trai chìm vào giấc ngủ, bà đứng cứng đờ phía cuối giường nhìn chằm chằm từng cử động của con trai và khách mặt người.
Đửa bé này thật là đáng yêu.
Bà nghĩ thế.
Bà không thể dọa nó được.
Vì vậy bà nghĩ đến việc trang điểm.
Bởi vậy sau khi ăn ba cô gái và bà chủ, khách mặt người không ăn thêm ai nữa.
Chấp niệm bảo vệ con trai của bà chủ ùa vào đại não Giang Lạc.
Giang Lạc bị cảm xúc dạt dào ảnh hưởng đến mức không kìm được nước mắt. Cậu nghiến chặt răng, từng giọt nước mắt nặng nề rơi xuống.
Giang Lạc hít thở một cách khó khăn. Cậu ngồi xổm trên mặt đất để xoa dịu cảm xúc.
Tình thân có thể vĩ đại đến thế ư?
Đây cũng không phải là một bộ phim được chiếu trên TV, cũng chẳng phải một câu chuyện cảm động được đưa tin trên thời sự. Nó diễn ra ngay trước mắt Giang Lạc, hết khung cảnh này đến khung cảnh khác, tính thêm cả tâm trạng tuyệt vọng và tức giận của vợ ông chủ, mọi thứ đều chân thật không thể tưởng tượng nổi.
Thì ra tình mẫu tử là thế này.
Giang Lạc cúi đầu, giơ tay ngăn người khác quan tâm mình, cố hết sức nói bằng giọng kiên định: “Tôi không sao.”
Thật lâu sau đó cậu mới ngẩng đầu lên, quay sang nhìn nhóc béo một cách phức tạp rồi theo bạn mình ra ngoài.
Trên xe, chú cảnh sát đưa mỗi người bọn họ một ly nước nóng, ấm áp nói: “Mấy đứa cứ yên tâm, chuyện tiếp theo giao cho chú xử lý là được. Hôm nay các cháu mệt lắm rồi, hơn nữa cường độ của vụ án cũng nằm ngoài dự đoán của bọn chú, cho nên chú sẽ trao đổi với nhà trường tăng thêm tín chỉ cho các cháu nhé.”
Bây giờ Lục Hữu Nhất chả còn hứng thú với tín chỉ nữa. Hắn gật gật đầu, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Giang Lạc, ngập ngừng hỏi: “Giang Lạc, ông ổn không vậy.”
Giang Lạc lắc đầu, cậu không muốn họ hỏi thêm nên đã chủ động chuyển đề tài: “Cảnh sát cũng có thể biết về giới huyền học hả?”
Diệp Tầm trả lời: “Tới quốc gia đều biết đến sự tồn tại của giới huyền học thì bộ phận cảnh sát chuyên phụ trách vấn đề này hiển nhiên là biết rồi.”
Thấy Giang Lạc vẫn chưa hiểu rõ, y bèn giải thích cặn kẽ hơn: “Giới huyền học hợp tác với bên chính phủ mở chuyên ngành “Khoa học tự nhiên và xã hội” tại mười hai trường cao đẳng và đại học khắp cả nước, mỗi ngành chỉ có một lớp và một lớp không quá mười sinh viên.”
“Giới huyền học ngày càng suy thoái, mà người thiên phú cao trong cái giới này lại càng hiếm hoi. Tổng số sinh viên theo học các trường cao đẳng và đại học chỉ khoảng một trăm người.” Diệp Tầm im lặng một lúc: “Sau khi đất nước gặp phải các hiện tượng kỳ quái, họ sẽ xếp những sự kiện này thành các nhiệm vụ theo từng địa phương rồi phân chia cho mười hai trường. Ngoại trừ các trường học thì giới huyền học còn có sáu môn phái lớn.”
Đôi mắt đen lạnh như ngọc của Diệp Tầm liếc sang phía Giang Lạc: “Trì Vưu nhà họ Trì thuộc môn phái Luyện hồn rối.”
“Luyện hồn rối?” Giang Lạc lặp lại.
Diệp Tầm nói tiếp: “Tức là hắn có thể khống chế con người, cũng có thể khống chế cả quỷ. Môn phái này có thể luyện hóa cả linh hồn người sống và chết, đây chính là điểm đáng sợ của Trì gia. Nhưng bộ chiêu thức của môn phái này quá nghịch thiên, nên người thực sự thông suốt cách dung hợp luyện hồn rối chỉ có duy nhất Trì Vưu mà thôi.”
Điều này có nghĩa là, khi Trì Vưu còn sống, dù là người hay ma thì họ đều có thể biến thành con rối của hắn, trở thành một con rối bị hắn điều khiến trong tay.
Đôi mắt của hắn có mặt khắp mọi nơi.
Giang Lạc như ý thức được mà ngẩng đầu lên nhìn mọi người xung quanh. Mỗi người đều đang vội vàng bận rộn với công chuyện của riêng mình. Thỉnh thoảng có người vô tình chạm mặt Giang Lạc, họ sẽ đáp lại bằng một nụ cười lịch sự khách sáo.
Trong mắt Giang Lạc, nụ cười như thế chẳng khác nào bị bao trùm bởi một bóng ma, âm trầm đáng sợ, rồi từ từ biến thành hình ảnh của Trì Vưu.
Giang Lạc hồi phục tinh thần, tự cười nhạo bản thân. Cậu hoài nghi mình suy nghĩ nhiều quá.
Theo nguyên tác, hiện Trì Vưu đang ở trong giai đoạn suy yếu vì linh hồn không trọn vẹn. Nhưng may mắn thay, nhờ có sự giúp đỡ của nhân vật chính Phùng Lệ mới thành công tu luyện để báo thù.
Lúc trước hắn có thể hiện thân trong nhà vệ sinh, tất cả đều nhờ vào thời gian và địa điểm thích hợp.
Nghĩ sao vừa mới khôi phục mà có thể khống chế người khác được chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất