Y Không Muốn Làm Sư Tôn Pháo Hôi
Chương 1: Ngươi đang dạy bản tôn phải làm gì sao?
Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Sắc trời u ám, gió lạnh cuốn theo mưa phùn không ngừng hắt vào hành lang dài.
"Tôn giả!"
"Tôn giả!"
Ngụy Diên vừa chạy vừa hô, chạy quá vội còn bị trượt chân té. Bất chấp đau đớn, gã luống cuống bò dậy lao tới trước trường minh điện, xô vào cửa điện.
"Tôn giả, lớn chuyện rồi!"
Trong điện tối tăm, chỉ có vài ngọn đèn dầu đang thắp, nương theo ánh sáng lập lòe, có thể thấy lờ mờ thân ảnh thanh niên ngồi thẳng lưng đang cầm một thanh kiếm sắc.
Thanh niên toàn thân mặc bạch y tinh xảo, cổ áo vạt áo đều dùng kim tuyến thêu nổi họa tiết phức tạp, dường như còn có ánh sáng lóe lên theo chuyển động.
Tướng mạo y diễm lệ, mái tóc đen như mực tùy ý buộc lên bằng dây tản ra trên đầu vai, rõ ràng không có phục sức dư thừa nào nhưng vẫn khéo léo lộ ra mấy phần kiều diễm.
Nghe thấy tiếng gọi, thanh niên bực mình ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Diên.
Chân mày khẽ nhíu lại, cổ tay cầm kiếm giơ lên ném đối phương, cứ như thế làm hỏng vẻ ngoài tốt đẹp của y.
"Ồn ào, có còn quy củ hay không? Xảy ra chuyện không biết tự mình giải quyết, còn làm ầm trước mặt bản tôn, muốn chết sao?"
"Tôn giả bớt giận, nghe ta nói!"
Ngụy Diên sớm đã quen với việc đối phương hở ra là nổi giận, giãy giụa thân thể mập mạp né tránh thanh kiếm vút tới thật nhanh.
Thanh kiếm rơi trên đất, phát ra một tiếng "keng" thật lớn.
Ngụy Diên trốn được nhanh chóng thanh minh cho mình.
"Ta làm theo lời tôn giả, dùng máu của tiểu tử Tạ Miên kia dụ hung thú ra, nhưng không ngờ hung thú nếm phải máu xong đột nhiên phá phong ấn! Nếu không phải thường ngày ta chịu khó tu luyện, bây giờ tôn giả không còn gặp được ta rồi!"
Ngụy Diên nhớ lại cảnh hung thú phá phong ấn cắn một cái vào bả vai Tạ Miên, máu bắn đầy mặt gã, tay chân không khỏi nhũn ra.
Trong đầu nghĩ còn may có Tạ Miên lót chân, bằng không lúc này gã đã phải chết yểu.
"Ngươi nói cái gì, phá vỡ phong ấn?!"
Hô hấp Giang Hoài Ngọc hơi chậm lại, mạnh mẽ đứng lên, tầm mắt nhìn đến trên mặt Ngụy Diên.
Trong điện tối mờ, lúc Ngụy Diên vừa tới vì không đủ ánh sáng nên không thấy rõ máu trên mặt, lúc này gã vì tránh kiếm nên vọt tới dưới đèn chong, lập tức có thể thấy rõ ràng máu dính trên mặt.
——Máu đỏ tươi còn chưa đông lại, dưới mưa lạnh bị hòa ra, đang tí tách rơi xuống từng giọt, tạo thành cụm máu bắn như hoa trên đất.
Thấy rõ máu trên mặt Ngụy Diên, Giang Hoài Ngọc liền lạnh nửa lòng.
Thế mà cốt truyện đã tiến triển tới đây rồi.
Giang Hoài Ngọc là một người xuyên sách.
Một khắc trước y còn đang chỉnh sửa bản vẽ, một khắc sau trời đất quay cuồng, mở mắt đã thành pháo hôi sống không quá chương 20 trong tiểu thuyết 《Vạn Người Yêu Y Không Thương Một Ai.》
Giang Hoài Ngọc không có trí nhớ của nguyên chủ, chẳng qua là nhờ vào cảnh vật chung quanh mới chắc chắn mình xuyên thành vai pháo hôi.
《Vạn Người Yêu Y Không Thương Một Ai.》 vốn là tiểu thuyết đam mỹ, thụ chính người gặp người mê, tất cả thiên chi kiêu tử cũng yêu hắn, si mê hắn, điên cuồng vì hắn, đâm đầu vào ngõ cụt loảng xoảng cũng vì hắn.
Vai pháo hôi trong truyện trùng tên trùng họ với y, cũng gọi là Giang Hoài Ngọc, ở một tiên môn điển hình.
Quần là áo lượt, ỷ vào gia thế to, sau khi trúng tiếng sét ái tình với thụ chính vào hai năm trước đã điên cuồng theo đuổi đối phương.
Thụ chính bị nguyên chủ dây dưa nhiều năm, thành công "vừa ý"... tiểu đồ đệ của y.
Vất vả nhiều năm, hóa ra là may áo cưới cho người khác.
Nguyên chủ hận tiểu đồ đệ Tạ Miên chết đi được.
Giống như một con chuột quẫn bách trong rãnh nước, chỉ muốn tìm cách giở trò hành hạ tiểu đồ đệ.
Khi biết thụ chính bị thương do cứu người, cần máu đầu tim của của hung thú để chữa lành, pháo hôi hèn hạ bỉ ổi phái người trói Tạ Miên lại, muốn dùng máu Tạ Miên dụ hung thú trong cấm địa ra.
Nguyên chủ ban đầu còn muốn mượn hung thú giết chết Tạ Miên, thuận tiện lấy máu đầu tim của nó cứu thụ chính, một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng y thế nào cũng không không ngờ, thân phận thực sự của Tạ Miên là Long tộc, hung thú uống máu hắn có thể phá vỡ phong ấn.
"Tự ý xông vào cấm địa, dùng máu đệ tử lừa hung thú phá phong ấn, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn bị phạt rất nặng."
Gió rét từ ngoài điện ùa vào, thốc cả người lạnh như băng.
Ngụy Diên bị gió lạnh thổi lập tức tỉnh táo lại, gã thấy Giang Hoài Ngọc nửa ngày không nói lời nào, bèn qua loa lau máu trên mặt, sau đó móc ra túi càn khôn, vội vã đi gom đồ vật có giá trị trong điện.
"Tôn giả, dù sao cũng đã lấy được máu đầu tim rồi, chúng ta nhanh chóng quay về Giang gia tránh đầu ngọn sóng, tranh thủ lúc mọi người chưa phát hiện hung thú đã phá phong ấn."
Ngụy Diên không phải là người đàng hoàng, từ khi sống lệ thuộc vào nguyên chủ liền đưa y đi ăn chơi đàng điếm, kiên cường biến y thành một kẻ ăn chơi trác táng chính hiệu.
Trong tiểu thuyết, khi nguyên chủ biết hung thú phá phong ấn, vốn dĩ muốn đi ngăn cản hung thú chạy khỏi cấm địa nhưng bị Ngụy Diên hù dọa, sợ chịu phạt còn sợ chết ở miệng hung thú, cuối cùng gom tay nải chạy về Giang gia.
Hung thú không ai ngăn cản, tàn sát mấy đệ tử tuần tra vô tội.
Tạ Miên dựa vào bản lĩnh của Long tộc mới tránh được một kiếp, nhưng cũng phải gãy mất tay trái, mù đôi mắt.
"Không về."
Giang Hoài Ngọc trong đầu nghĩ: Trở về là đi chịu chết.
Nguyên chủ về Giang gia tuy tránh được một thời gian, không bị phạt nặng nhưng về sau chuyện này bị tiểu đồ đệ "Tạ Miên" tính toán, cuối cùng chết rất thê thảm.
Tạ Miên ngoan độc xảo trá, khẩu phật tâm xà, là phản diện hắc liên hoa trong tiểu thuyết. Hắn bị mù mắt, gãy tay, trong lòng ghi hận nguyên chủ, mượn chuyện này điên cuồng trả thù y, bêu xấu y thành kẻ tà ma ngoại đạo, khiến cho nguyên chủ bị chúng bạn xa lánh, rất nhiều danh môn chính phái đuổi giết.
Nghĩ đến kết quả chết không toàn thây, hồn phi phách tán trong tiểu thuyết, Giang Hoài Ngọc nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, dựa vào phản xạ thân thể, triệu thanh kiếm vừa đánh vào Ngụy Diên về trong tay, rảo bước muốn đến cấm địa.
"Tôn giả."
Nhận ra được dự tính của Giang Hoài Ngọc, cái tay đang thu dọn đồ đạc của Ngụy Diên dừng lại, lanh tay lẹ mắt chạy đến đóng cửa điện, dùng bối chặn lại xong mới nghiêm túc giải thích.
"Hành động sáng suốt nhất lúc này là theo ta về Giang gia."
Đại nạn sắp đổ vào đầu, Giang Hoài Ngọc không có tâm tư tranh cãi với Ngụy Diên, y chỉ lạnh mặt tức giận, chĩa kiếm vào đối phương: "Ngụy Diên, ngươi thật là to gan, dám dạy bản tôn làm việc?"
Với tư cách là pháo hôi xuất thân tiên môn thế gia quần là áo lượt, dĩ nhiên nguyên chủ gom đủ hết thảy khuyết điểm như ngông cuồng, vô lý, ỷ thế hiếp người v.v
Giang Hoài Ngọc từ một khắc xuyên sách trở đi đã dốc sức bắt chước nguyên chủ, dù sao cũng là tu tiên giới, nếu để Giang gia phát hiện mình không phải là nguyên chủ, có khi sẽ bị lột da rút gân.
Ngụy Diên bị ánh mắt của y nhìn tới lạnh cả người, cảm thấy người trước mặt và trước kia không giống nhau nhưng cụ thể khác chỗ nào gã cũng không nói được.
Ngụy Diên cười xu nịnh đẩy mũi kiếm đang chỉ vào mi tâm ra, lấy lòng nói: "Ta làm sao dám dạy tôn giả làm gì, đây hoàn toàn là suy nghĩ cho tôn giả. Từ nhỏ tôn giả đã rời nhà bái nhập Huyền Ngụy Tông, gia chủ đã dặn dò ta nhất định phải săn sóc ngài thật tốt..."
Lời còn chưa dứt, bắp chân trái đau nhói, Giang Hoài Ngọc một cước đá văng gã.
"Nhiều lời vô dụng, cút sang một bên, còn ngăn cản nữa bản tôn lấy mạng ngươi."
Ngụy Diên bị đạp lảo đảo mấy bước, khi đứng vững lại đã thấy Giang Hoài Ngọc ngự kiếm hướng thẳng về cấm địa.
Không chỉ vậy, Giang Hoài Ngọc còn dùng linh lực ngưng kết ra một ngàn con hạc giấy, có vẻ như là báo cho tông chủ biết việc hung thú đã phá vỡ phong ấn.
Ngụy Diên nhíu mày, mí mắt không ngừng giật, gã suy nghĩ một chốc, lại vùng vằng dậm chân rồi vội vàng ngự kiếm đuổi theo.
"Tôn giả, ngài chờ ta với!"
...
Trong cấm địa hoang tàn đổ nát, kiếm gãy cùng máu tươi cắm trên mặt đất ẩm ướt, toát ra không khí đầy tuyệt vọng.
Mấy thanh niên cả người đẫm máu, quỳ một chân trên đất, hai mắt đỏ thẫm dõi theo thiếu niên hắc y đang chiến đấu với hung thú phía trước.
Thiếu niên kia chỉ mới mười bảy tuổi, sắc mặt tái nhợt, vai trái máu thịt lẫn lộn. Mưa lạnh lọt qua cổ thụ rợp trời rơi vào vết thương trên vai, như những hạt châu vỡ tung, hòa theo máu thấm vào ống tay áo.
Ánh mắt hắn ngoan độc, hàm răng cắn chặt, cầm kiếm phòng thủ trước cái miệng đỏ đặc đang ngoác ra hướng về phía mình.
Hung thú nhìn giống một con chó sói, cao khoảng một ngọn núi nhỏ, có cánh trên lưng và cả người phủ kín vảy, cặp mắt xanh lục như ma trơi nhìn chòng chọc vào tay cầm kiếm của thiếu niên.
Cổ tay thiếu niên bị vật sắc cắt qua, sâu tới tận xương, bởi vì dùng sức cầm kiếm ngăn hung thú cắn mà máu chảy càng nhiều hơn so với vết thương vai, uốn lượn như khe suối rồi nhỏ giọt xuống đất.
Nước đọng trên mặt đất không thể hoà tan máu chảy xuống, mùi máu tanh nồng kích thích hung thú chảy dãi ròng ròng, sau khi gầm nhẹ một tiếng, nó hung hăng cắn nát thanh kiếm chặn trước miệng mình, tiếp tục há miệng muốn cắn tới đầu thiếu niên.
"Tạ sư huynh, mau tránh ra!"
Mấy thanh niên thấy vậy lập tức hoảng hốt, luống cuống muốn đứng dậy.
Tu vi Tạ Miên đã bị Giang Hoài Ngọc phong bế từ lâu, máu lại bị Ngụy Diên hại chảy rất nhiều, vật lộn chống đỡ được hung thú trong chốc lát đã là cực hạn, căn bản không thể né tránh.
Cổ họng chợt ngứa, Tạ Miên ho ra một búng máu, quỳ sụp xuống đất.
"Không được!" Những người xung quanh còn chưa đứng dậy, hung thú đã một ngụm nuốt mất Tạ Miên, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, xụi lơ trên đất.
Sau khi nuốt chửng Tạ Miên, hung thú tham lam nhìn về phía họ.
Nhận ra có lẽ không còn đường sống, mấy thanh niên tuyệt vọng tới cực điểm, vừa khóc vừa cười, cầm kiếm gãy lên muốn đâm vào ngực mình.
"Giang Hoài Ngọc, ngươi điên rồi, ngươi không được chết tử tế!"
"Chúng ta thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi!"
Tối nay đến lượt họ tuần tra thì nghe thấy tiếng động lạ, trước khi đi kiểm tra thì vừa lúc thấy Ngụy Diên mặt đầy máu đang hoảng hốt rời khỏi cấm địa.
Ở tông có ai không biết Ngụy Diên là người của Giang Hoài Ngọc?
Hơn nữa Tạ sư huynh bị lấy máu, chuyện này không cần đoán cũng biết là tên cầm thú Giang Hoài Ngọc sai khiến Ngụy Diên làm!
Mũi kiếm vừa đâm tới y phục lập tức bị một luồng ánh sáng đánh văng ra, ai nấy đều hoảng lên, nhao nhao quay đầu.
Là ai?!
- ----------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Gỡ mìn: Công là hắc liên hoa, không thích lui ra vẫn kịp.
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Sắc trời u ám, gió lạnh cuốn theo mưa phùn không ngừng hắt vào hành lang dài.
"Tôn giả!"
"Tôn giả!"
Ngụy Diên vừa chạy vừa hô, chạy quá vội còn bị trượt chân té. Bất chấp đau đớn, gã luống cuống bò dậy lao tới trước trường minh điện, xô vào cửa điện.
"Tôn giả, lớn chuyện rồi!"
Trong điện tối tăm, chỉ có vài ngọn đèn dầu đang thắp, nương theo ánh sáng lập lòe, có thể thấy lờ mờ thân ảnh thanh niên ngồi thẳng lưng đang cầm một thanh kiếm sắc.
Thanh niên toàn thân mặc bạch y tinh xảo, cổ áo vạt áo đều dùng kim tuyến thêu nổi họa tiết phức tạp, dường như còn có ánh sáng lóe lên theo chuyển động.
Tướng mạo y diễm lệ, mái tóc đen như mực tùy ý buộc lên bằng dây tản ra trên đầu vai, rõ ràng không có phục sức dư thừa nào nhưng vẫn khéo léo lộ ra mấy phần kiều diễm.
Nghe thấy tiếng gọi, thanh niên bực mình ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Diên.
Chân mày khẽ nhíu lại, cổ tay cầm kiếm giơ lên ném đối phương, cứ như thế làm hỏng vẻ ngoài tốt đẹp của y.
"Ồn ào, có còn quy củ hay không? Xảy ra chuyện không biết tự mình giải quyết, còn làm ầm trước mặt bản tôn, muốn chết sao?"
"Tôn giả bớt giận, nghe ta nói!"
Ngụy Diên sớm đã quen với việc đối phương hở ra là nổi giận, giãy giụa thân thể mập mạp né tránh thanh kiếm vút tới thật nhanh.
Thanh kiếm rơi trên đất, phát ra một tiếng "keng" thật lớn.
Ngụy Diên trốn được nhanh chóng thanh minh cho mình.
"Ta làm theo lời tôn giả, dùng máu của tiểu tử Tạ Miên kia dụ hung thú ra, nhưng không ngờ hung thú nếm phải máu xong đột nhiên phá phong ấn! Nếu không phải thường ngày ta chịu khó tu luyện, bây giờ tôn giả không còn gặp được ta rồi!"
Ngụy Diên nhớ lại cảnh hung thú phá phong ấn cắn một cái vào bả vai Tạ Miên, máu bắn đầy mặt gã, tay chân không khỏi nhũn ra.
Trong đầu nghĩ còn may có Tạ Miên lót chân, bằng không lúc này gã đã phải chết yểu.
"Ngươi nói cái gì, phá vỡ phong ấn?!"
Hô hấp Giang Hoài Ngọc hơi chậm lại, mạnh mẽ đứng lên, tầm mắt nhìn đến trên mặt Ngụy Diên.
Trong điện tối mờ, lúc Ngụy Diên vừa tới vì không đủ ánh sáng nên không thấy rõ máu trên mặt, lúc này gã vì tránh kiếm nên vọt tới dưới đèn chong, lập tức có thể thấy rõ ràng máu dính trên mặt.
——Máu đỏ tươi còn chưa đông lại, dưới mưa lạnh bị hòa ra, đang tí tách rơi xuống từng giọt, tạo thành cụm máu bắn như hoa trên đất.
Thấy rõ máu trên mặt Ngụy Diên, Giang Hoài Ngọc liền lạnh nửa lòng.
Thế mà cốt truyện đã tiến triển tới đây rồi.
Giang Hoài Ngọc là một người xuyên sách.
Một khắc trước y còn đang chỉnh sửa bản vẽ, một khắc sau trời đất quay cuồng, mở mắt đã thành pháo hôi sống không quá chương 20 trong tiểu thuyết 《Vạn Người Yêu Y Không Thương Một Ai.》
Giang Hoài Ngọc không có trí nhớ của nguyên chủ, chẳng qua là nhờ vào cảnh vật chung quanh mới chắc chắn mình xuyên thành vai pháo hôi.
《Vạn Người Yêu Y Không Thương Một Ai.》 vốn là tiểu thuyết đam mỹ, thụ chính người gặp người mê, tất cả thiên chi kiêu tử cũng yêu hắn, si mê hắn, điên cuồng vì hắn, đâm đầu vào ngõ cụt loảng xoảng cũng vì hắn.
Vai pháo hôi trong truyện trùng tên trùng họ với y, cũng gọi là Giang Hoài Ngọc, ở một tiên môn điển hình.
Quần là áo lượt, ỷ vào gia thế to, sau khi trúng tiếng sét ái tình với thụ chính vào hai năm trước đã điên cuồng theo đuổi đối phương.
Thụ chính bị nguyên chủ dây dưa nhiều năm, thành công "vừa ý"... tiểu đồ đệ của y.
Vất vả nhiều năm, hóa ra là may áo cưới cho người khác.
Nguyên chủ hận tiểu đồ đệ Tạ Miên chết đi được.
Giống như một con chuột quẫn bách trong rãnh nước, chỉ muốn tìm cách giở trò hành hạ tiểu đồ đệ.
Khi biết thụ chính bị thương do cứu người, cần máu đầu tim của của hung thú để chữa lành, pháo hôi hèn hạ bỉ ổi phái người trói Tạ Miên lại, muốn dùng máu Tạ Miên dụ hung thú trong cấm địa ra.
Nguyên chủ ban đầu còn muốn mượn hung thú giết chết Tạ Miên, thuận tiện lấy máu đầu tim của nó cứu thụ chính, một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng y thế nào cũng không không ngờ, thân phận thực sự của Tạ Miên là Long tộc, hung thú uống máu hắn có thể phá vỡ phong ấn.
"Tự ý xông vào cấm địa, dùng máu đệ tử lừa hung thú phá phong ấn, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn bị phạt rất nặng."
Gió rét từ ngoài điện ùa vào, thốc cả người lạnh như băng.
Ngụy Diên bị gió lạnh thổi lập tức tỉnh táo lại, gã thấy Giang Hoài Ngọc nửa ngày không nói lời nào, bèn qua loa lau máu trên mặt, sau đó móc ra túi càn khôn, vội vã đi gom đồ vật có giá trị trong điện.
"Tôn giả, dù sao cũng đã lấy được máu đầu tim rồi, chúng ta nhanh chóng quay về Giang gia tránh đầu ngọn sóng, tranh thủ lúc mọi người chưa phát hiện hung thú đã phá phong ấn."
Ngụy Diên không phải là người đàng hoàng, từ khi sống lệ thuộc vào nguyên chủ liền đưa y đi ăn chơi đàng điếm, kiên cường biến y thành một kẻ ăn chơi trác táng chính hiệu.
Trong tiểu thuyết, khi nguyên chủ biết hung thú phá phong ấn, vốn dĩ muốn đi ngăn cản hung thú chạy khỏi cấm địa nhưng bị Ngụy Diên hù dọa, sợ chịu phạt còn sợ chết ở miệng hung thú, cuối cùng gom tay nải chạy về Giang gia.
Hung thú không ai ngăn cản, tàn sát mấy đệ tử tuần tra vô tội.
Tạ Miên dựa vào bản lĩnh của Long tộc mới tránh được một kiếp, nhưng cũng phải gãy mất tay trái, mù đôi mắt.
"Không về."
Giang Hoài Ngọc trong đầu nghĩ: Trở về là đi chịu chết.
Nguyên chủ về Giang gia tuy tránh được một thời gian, không bị phạt nặng nhưng về sau chuyện này bị tiểu đồ đệ "Tạ Miên" tính toán, cuối cùng chết rất thê thảm.
Tạ Miên ngoan độc xảo trá, khẩu phật tâm xà, là phản diện hắc liên hoa trong tiểu thuyết. Hắn bị mù mắt, gãy tay, trong lòng ghi hận nguyên chủ, mượn chuyện này điên cuồng trả thù y, bêu xấu y thành kẻ tà ma ngoại đạo, khiến cho nguyên chủ bị chúng bạn xa lánh, rất nhiều danh môn chính phái đuổi giết.
Nghĩ đến kết quả chết không toàn thây, hồn phi phách tán trong tiểu thuyết, Giang Hoài Ngọc nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, dựa vào phản xạ thân thể, triệu thanh kiếm vừa đánh vào Ngụy Diên về trong tay, rảo bước muốn đến cấm địa.
"Tôn giả."
Nhận ra được dự tính của Giang Hoài Ngọc, cái tay đang thu dọn đồ đạc của Ngụy Diên dừng lại, lanh tay lẹ mắt chạy đến đóng cửa điện, dùng bối chặn lại xong mới nghiêm túc giải thích.
"Hành động sáng suốt nhất lúc này là theo ta về Giang gia."
Đại nạn sắp đổ vào đầu, Giang Hoài Ngọc không có tâm tư tranh cãi với Ngụy Diên, y chỉ lạnh mặt tức giận, chĩa kiếm vào đối phương: "Ngụy Diên, ngươi thật là to gan, dám dạy bản tôn làm việc?"
Với tư cách là pháo hôi xuất thân tiên môn thế gia quần là áo lượt, dĩ nhiên nguyên chủ gom đủ hết thảy khuyết điểm như ngông cuồng, vô lý, ỷ thế hiếp người v.v
Giang Hoài Ngọc từ một khắc xuyên sách trở đi đã dốc sức bắt chước nguyên chủ, dù sao cũng là tu tiên giới, nếu để Giang gia phát hiện mình không phải là nguyên chủ, có khi sẽ bị lột da rút gân.
Ngụy Diên bị ánh mắt của y nhìn tới lạnh cả người, cảm thấy người trước mặt và trước kia không giống nhau nhưng cụ thể khác chỗ nào gã cũng không nói được.
Ngụy Diên cười xu nịnh đẩy mũi kiếm đang chỉ vào mi tâm ra, lấy lòng nói: "Ta làm sao dám dạy tôn giả làm gì, đây hoàn toàn là suy nghĩ cho tôn giả. Từ nhỏ tôn giả đã rời nhà bái nhập Huyền Ngụy Tông, gia chủ đã dặn dò ta nhất định phải săn sóc ngài thật tốt..."
Lời còn chưa dứt, bắp chân trái đau nhói, Giang Hoài Ngọc một cước đá văng gã.
"Nhiều lời vô dụng, cút sang một bên, còn ngăn cản nữa bản tôn lấy mạng ngươi."
Ngụy Diên bị đạp lảo đảo mấy bước, khi đứng vững lại đã thấy Giang Hoài Ngọc ngự kiếm hướng thẳng về cấm địa.
Không chỉ vậy, Giang Hoài Ngọc còn dùng linh lực ngưng kết ra một ngàn con hạc giấy, có vẻ như là báo cho tông chủ biết việc hung thú đã phá vỡ phong ấn.
Ngụy Diên nhíu mày, mí mắt không ngừng giật, gã suy nghĩ một chốc, lại vùng vằng dậm chân rồi vội vàng ngự kiếm đuổi theo.
"Tôn giả, ngài chờ ta với!"
...
Trong cấm địa hoang tàn đổ nát, kiếm gãy cùng máu tươi cắm trên mặt đất ẩm ướt, toát ra không khí đầy tuyệt vọng.
Mấy thanh niên cả người đẫm máu, quỳ một chân trên đất, hai mắt đỏ thẫm dõi theo thiếu niên hắc y đang chiến đấu với hung thú phía trước.
Thiếu niên kia chỉ mới mười bảy tuổi, sắc mặt tái nhợt, vai trái máu thịt lẫn lộn. Mưa lạnh lọt qua cổ thụ rợp trời rơi vào vết thương trên vai, như những hạt châu vỡ tung, hòa theo máu thấm vào ống tay áo.
Ánh mắt hắn ngoan độc, hàm răng cắn chặt, cầm kiếm phòng thủ trước cái miệng đỏ đặc đang ngoác ra hướng về phía mình.
Hung thú nhìn giống một con chó sói, cao khoảng một ngọn núi nhỏ, có cánh trên lưng và cả người phủ kín vảy, cặp mắt xanh lục như ma trơi nhìn chòng chọc vào tay cầm kiếm của thiếu niên.
Cổ tay thiếu niên bị vật sắc cắt qua, sâu tới tận xương, bởi vì dùng sức cầm kiếm ngăn hung thú cắn mà máu chảy càng nhiều hơn so với vết thương vai, uốn lượn như khe suối rồi nhỏ giọt xuống đất.
Nước đọng trên mặt đất không thể hoà tan máu chảy xuống, mùi máu tanh nồng kích thích hung thú chảy dãi ròng ròng, sau khi gầm nhẹ một tiếng, nó hung hăng cắn nát thanh kiếm chặn trước miệng mình, tiếp tục há miệng muốn cắn tới đầu thiếu niên.
"Tạ sư huynh, mau tránh ra!"
Mấy thanh niên thấy vậy lập tức hoảng hốt, luống cuống muốn đứng dậy.
Tu vi Tạ Miên đã bị Giang Hoài Ngọc phong bế từ lâu, máu lại bị Ngụy Diên hại chảy rất nhiều, vật lộn chống đỡ được hung thú trong chốc lát đã là cực hạn, căn bản không thể né tránh.
Cổ họng chợt ngứa, Tạ Miên ho ra một búng máu, quỳ sụp xuống đất.
"Không được!" Những người xung quanh còn chưa đứng dậy, hung thú đã một ngụm nuốt mất Tạ Miên, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, xụi lơ trên đất.
Sau khi nuốt chửng Tạ Miên, hung thú tham lam nhìn về phía họ.
Nhận ra có lẽ không còn đường sống, mấy thanh niên tuyệt vọng tới cực điểm, vừa khóc vừa cười, cầm kiếm gãy lên muốn đâm vào ngực mình.
"Giang Hoài Ngọc, ngươi điên rồi, ngươi không được chết tử tế!"
"Chúng ta thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi!"
Tối nay đến lượt họ tuần tra thì nghe thấy tiếng động lạ, trước khi đi kiểm tra thì vừa lúc thấy Ngụy Diên mặt đầy máu đang hoảng hốt rời khỏi cấm địa.
Ở tông có ai không biết Ngụy Diên là người của Giang Hoài Ngọc?
Hơn nữa Tạ sư huynh bị lấy máu, chuyện này không cần đoán cũng biết là tên cầm thú Giang Hoài Ngọc sai khiến Ngụy Diên làm!
Mũi kiếm vừa đâm tới y phục lập tức bị một luồng ánh sáng đánh văng ra, ai nấy đều hoảng lên, nhao nhao quay đầu.
Là ai?!
- ----------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Gỡ mìn: Công là hắc liên hoa, không thích lui ra vẫn kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất