Y Phi Kinh Thế – Mị Vương Sủng Thê – Quỷ Y Hoàn Khố Phi
Chương 25: Ta Chỉ Thích Ngươi
Hắc Mộc trừng lớn hai mắt nhìn cảnh trước mắt như một vở hài kịch, thậm chí còn quên khép hàm lại.
Chỉ thấy Bách Lý Hồng Trang giờ phút này đang ngồi ở trên người Đế Bắc Thần. Trong khi đó, một tay Đế Bắc Thần đang ôm chặt lấy eo thon của Bách Lý Hồng Trang, một tay kia vẫn đang nắm lấy tay Bách Lý Hồng Trang.
Giờ phút này Bách Lý Hồng Trang cũng đang ngây ngẩn cả người. Nàng ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, quên cả việc thở.
Nụ cười ưu nhã mê người dần dần hiện ra. Đế Bắc Thần nhìn những biểu hiện nhanh chóng thay đổi trên khuôn mặt của nhân nhi trong lòng ngực, một màu đỏ ửng đang lan trên má, trong lòng bỗng nhiên có một sự thay đổi khác thường.
“Bộ dạng nương tử ngoan ngoãn như vậy mới đáng yêu nhất.” Đế Bắc Thần nói với giọng dịu dàng, lộ ra một chút cưng chiều.
Lúc này Bách Lý Hồng Trang mới phản ứng lại từ trong choáng váng, mặt đẹp đỏ lên, lập tức chuẩn bị rời đi.
Nhưng Đế Bắc Thần tựa như sớm đã đoán được động tác của nàng, đôi tay giống như sắt thép chặt chẽ ôm ở trên người nàng.
“Nương tử đang ngại sao?”
Đế Bắc Thần dựa sát vào khuôn mặt Bách Lý Hồng Trang, giọng nói mê hoặc vang lên ở bên tai.
Bách Lý Hồng Trang chỉ ngửi thấy một mùi hương thấm vào ruột gan, lại nhìn vào khuôn mặt quyến rũ. Nàng không thể không thừa nhận, trên đời này sẽ có rất nhiều nữ tử nguyện ý đắm chìm vào trong đó.
Nam nhân này quá nguy hiểm!
“Ngươi mà không buông ta ra thì tự gánh lấy hậu quả đi.”
Giọng nói lạnh lùng xen lẫn những lời cảnh cáo. Bách Lý Hồng Trang nheo hai mắt lại, lấp lánh ánh sáng nguy hiểm.
Mặc dù hiện tại tu vi của nàng không phải là đối thủ của Đế Bắc Thần, nhưng đồng thời nàng cũng có những thủ đoạn có thể khiến người khó lòng phòng bị!
Đôi mắt thâm sâu như biển rộng, Đế Bắc Thần nhìn chằm chằm vào đôi mắt yên tĩnh như giếng cổ của Bách Lý Hồng Trang, trong nháy mắt mơ hồ như có hoa lửa va chạm vào nhau, kịch liệt mà lộng lẫy.
Chậm rãi buông lỏng tay ra, Đế Bắc Thần vẫn tươi cười như cũ: "Ta chỉ đùa một chút mà thôi, nương tử hà tất gì phải nghiêm túc như thế?”
Bách Lý Hồng Trang đứng thẳng người lần nữa, trên mặt đẹp lại phủ một lớp sương lạnh giá: "Đường đường là thần Vương gia, muốn cưới vợ có thể nói là rất đơn giản, tùy tiện vung tay liền có một bó lớn cô nương nguyện ý gả cho ngươi, cần gì phải vui đùa với ta?”
“Bởi vì ta không có hứng thú đối người khác. Ta chỉ thích ngươi.” Đế Bắc Thần trả lời vô cùng tự nhiên.
Bách Lý Hồng Trang ngẩn ra, ánh mắt tối sầm lại, người này thật sự nói dối cũng không thèm chuẩn bị bản nháp!
“Nhưng ta không thích ngươi.”
Nghe lời này, trên mặt Đế Bắc Thần hiện lên vẻ đau thương: "Chẳng lẽ nương tử đã có người trong lòng sao?”
“Không có.” Bách Lý Hồng Trang trả lời theo bản năng.
“Nếu không có thì ta đây an tâm rồi!” Đế Bắc Thần tươi cười như ánh mặt trời:
"Nếu ngươi không ngại suy xét, ta là người khá tốt để trở thành tướng công ngươi.”
"Cút đi!”
“...”
Bách Lý Hồng Trang cảm thấy nếu còn tiếp tục dây dưa ở đây thêm một giây với Đế Bắc Thần, sẽ không nhịn được kích động mà bùng nổ nên nàng lập tức đi vào bên trong Thần Y Phường.
Hắc Mộc nhìn bóng dáng Bách Lý Hồng Trang rời đi, lại nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười của Đế Bắc Thần, nói: “Thiếu chủ, chúng ta…”
“Đi thôi!”
Đế Bắc Thần mỉm cười. Mục đích hôm nay hắn tới nơi này đã đạt được.
“Vâng!”
Hắc Mộc đẩy Đế Bắc Thần quay về Thần Vương phủ, dọc theo đường đi lại không kiềm được mà xem xét Đế Bắc Thần.
“Muốn nói cái gì thì nói, ấp a ấp úng cũng không phải là tác phong của ngươi.”
Thấy Đế Bắc Thần phát hiện ra động tác của mình, Hắc Mộc gãi đầu, thử hỏi: “Thiếu chủ, ngài thật sự thích Bách Lý cô nương à?”
Ngày xưa thiếu chủ luôn luôn hiếm khi giao tiếp cùng nữ tử, nữ tử ái mộ thiếu chủ tất nhiên là nhiều không kể xiết, nhưng hắn chưa bao giờ thấy thiếu chủ tỏ ra quan tâm đến bất kỳ nữ tử nào như vậy.
Chỉ thấy Bách Lý Hồng Trang giờ phút này đang ngồi ở trên người Đế Bắc Thần. Trong khi đó, một tay Đế Bắc Thần đang ôm chặt lấy eo thon của Bách Lý Hồng Trang, một tay kia vẫn đang nắm lấy tay Bách Lý Hồng Trang.
Giờ phút này Bách Lý Hồng Trang cũng đang ngây ngẩn cả người. Nàng ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, quên cả việc thở.
Nụ cười ưu nhã mê người dần dần hiện ra. Đế Bắc Thần nhìn những biểu hiện nhanh chóng thay đổi trên khuôn mặt của nhân nhi trong lòng ngực, một màu đỏ ửng đang lan trên má, trong lòng bỗng nhiên có một sự thay đổi khác thường.
“Bộ dạng nương tử ngoan ngoãn như vậy mới đáng yêu nhất.” Đế Bắc Thần nói với giọng dịu dàng, lộ ra một chút cưng chiều.
Lúc này Bách Lý Hồng Trang mới phản ứng lại từ trong choáng váng, mặt đẹp đỏ lên, lập tức chuẩn bị rời đi.
Nhưng Đế Bắc Thần tựa như sớm đã đoán được động tác của nàng, đôi tay giống như sắt thép chặt chẽ ôm ở trên người nàng.
“Nương tử đang ngại sao?”
Đế Bắc Thần dựa sát vào khuôn mặt Bách Lý Hồng Trang, giọng nói mê hoặc vang lên ở bên tai.
Bách Lý Hồng Trang chỉ ngửi thấy một mùi hương thấm vào ruột gan, lại nhìn vào khuôn mặt quyến rũ. Nàng không thể không thừa nhận, trên đời này sẽ có rất nhiều nữ tử nguyện ý đắm chìm vào trong đó.
Nam nhân này quá nguy hiểm!
“Ngươi mà không buông ta ra thì tự gánh lấy hậu quả đi.”
Giọng nói lạnh lùng xen lẫn những lời cảnh cáo. Bách Lý Hồng Trang nheo hai mắt lại, lấp lánh ánh sáng nguy hiểm.
Mặc dù hiện tại tu vi của nàng không phải là đối thủ của Đế Bắc Thần, nhưng đồng thời nàng cũng có những thủ đoạn có thể khiến người khó lòng phòng bị!
Đôi mắt thâm sâu như biển rộng, Đế Bắc Thần nhìn chằm chằm vào đôi mắt yên tĩnh như giếng cổ của Bách Lý Hồng Trang, trong nháy mắt mơ hồ như có hoa lửa va chạm vào nhau, kịch liệt mà lộng lẫy.
Chậm rãi buông lỏng tay ra, Đế Bắc Thần vẫn tươi cười như cũ: "Ta chỉ đùa một chút mà thôi, nương tử hà tất gì phải nghiêm túc như thế?”
Bách Lý Hồng Trang đứng thẳng người lần nữa, trên mặt đẹp lại phủ một lớp sương lạnh giá: "Đường đường là thần Vương gia, muốn cưới vợ có thể nói là rất đơn giản, tùy tiện vung tay liền có một bó lớn cô nương nguyện ý gả cho ngươi, cần gì phải vui đùa với ta?”
“Bởi vì ta không có hứng thú đối người khác. Ta chỉ thích ngươi.” Đế Bắc Thần trả lời vô cùng tự nhiên.
Bách Lý Hồng Trang ngẩn ra, ánh mắt tối sầm lại, người này thật sự nói dối cũng không thèm chuẩn bị bản nháp!
“Nhưng ta không thích ngươi.”
Nghe lời này, trên mặt Đế Bắc Thần hiện lên vẻ đau thương: "Chẳng lẽ nương tử đã có người trong lòng sao?”
“Không có.” Bách Lý Hồng Trang trả lời theo bản năng.
“Nếu không có thì ta đây an tâm rồi!” Đế Bắc Thần tươi cười như ánh mặt trời:
"Nếu ngươi không ngại suy xét, ta là người khá tốt để trở thành tướng công ngươi.”
"Cút đi!”
“...”
Bách Lý Hồng Trang cảm thấy nếu còn tiếp tục dây dưa ở đây thêm một giây với Đế Bắc Thần, sẽ không nhịn được kích động mà bùng nổ nên nàng lập tức đi vào bên trong Thần Y Phường.
Hắc Mộc nhìn bóng dáng Bách Lý Hồng Trang rời đi, lại nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười của Đế Bắc Thần, nói: “Thiếu chủ, chúng ta…”
“Đi thôi!”
Đế Bắc Thần mỉm cười. Mục đích hôm nay hắn tới nơi này đã đạt được.
“Vâng!”
Hắc Mộc đẩy Đế Bắc Thần quay về Thần Vương phủ, dọc theo đường đi lại không kiềm được mà xem xét Đế Bắc Thần.
“Muốn nói cái gì thì nói, ấp a ấp úng cũng không phải là tác phong của ngươi.”
Thấy Đế Bắc Thần phát hiện ra động tác của mình, Hắc Mộc gãi đầu, thử hỏi: “Thiếu chủ, ngài thật sự thích Bách Lý cô nương à?”
Ngày xưa thiếu chủ luôn luôn hiếm khi giao tiếp cùng nữ tử, nữ tử ái mộ thiếu chủ tất nhiên là nhiều không kể xiết, nhưng hắn chưa bao giờ thấy thiếu chủ tỏ ra quan tâm đến bất kỳ nữ tử nào như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất