Y Phi Kinh Thế – Mị Vương Sủng Thê – Quỷ Y Hoàn Khố Phi
Chương 64: Di Cư Tới Cảnh Lê Viên
Tiếp nhận túi Càn Khôn từ tay Hắc Mộc, Bách Lí Hồng Trang đơn giản lướt nhìn qua liền phát hiện những đồ vật như chăn màn linh tinh đều đã đầy đủ, trong lòng không khỏi ấm áp một trận.
“Hắn còn nói gì nữa không?”
Giọng nói của Bách Lí Hồng Trang dịu dàng. Trong tình cảnh như vậy, thời khắc như vậy, chung quy còn có người vẫn nghĩ tới mình.
“Vương gia còn nói, Thần Y Phường không phải là nơi thích hợp để người ở lại, Bách Lí cô nương nếu như không muốn tới Thần Vương phủ, Vương gia còn có một biệt viện khác để ngươi có ở lại.”
Nghe lời này, trong mắt Bách Lí Hồng Trang xẹt qua một tia kinh ngạc, nàng thật ra chưa bao giờ nghe nói Đế Bắc Thần ở trong hoàng thành còn có chỗ ở khác.
Giống như nhìn ra nghi hoặc của Bách Lí Hồng Trang, Hắc Mộc giải thích: “Tòa biệt viện này là Vương gia chúng ta mua, ngày thường rất hiếm khi đến đó, cho nên cơ hồ không có người biết tới.”
Bách Lí Hồng Trang suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu ra, Đế Bắc Thần chính là đang suy nghĩ tới thanh danh của nàng!
Sự tình nàng đã ân đoạn nghĩa tuyệt với Tướng quân phủ, một khi truyền ra ngoài chung quy vẫn không hề dễ nghe, huống chi lại đúng vào thời điểm nàng vừa mới bị tứ hôn.
Nếu như lại nháo ra hiểu lầm, chỉ sợ hoàng thượng đều sẽ không nhịn được tìm người xuống tay với nàng!
Thần Y Phường quá dễ nhìn thấy, nếu như ở tại Thần Y Phường, không cần nhiều thời gian, tất cả mọi người đều sẽ biết được việc này, cho nên Đế Bắc Thần mới để nàng sống tại biệt viện.
“Nếu Bách Lí cô nương không ngại, hiện tại ta sẽ đưa ngươi đi biệt viện, như thế nào?”
Trong mắt Hắc Mộc hiện lên vui sướng mờ nhạt, thiếu chủ luôn luôn coi thường nữ tử, duy nhất đối Bách Lí cô nương là đặc biệt.
Nếu hai người thật sự có thể trở thành một đôi, từ tận đáy lòng hắn cũng cảm thấy vui mừng thay thiếu chủ.
“Vậy phiền toái ngươi.” Giọng nói của Bách Lí Hồng Trang rất dịu dàng, ánh mắt trong suốt sáng ngời.
Biệt viện của Đế Bắc Thần cách Thần Vương phủ không xa, không ồn ào và rất yên tĩnh, thật ra là một nơi không tồi.
Tại Cảnh Lê viên.
Vừa mới đi tới Cảnh Lê viên, Bách Lí Hồng Trang đã ngửi được mùi hương hoa đào xông vào trong mũi, một khoảng lớn rừng đào màu hồng nhạt xuất hiện ở trước mắt nàng.
Khóe miệng căng ra hiện lên một nụ cười sáng lạn mê người, Bách Lí Hồng Trang một bộ bạch y đi bộ ở bên trong rừng đào, gió nhẹ thổi quét, cánh hoa rơi rải rác, khiến nàng giống như tiên tử ở trong rừng đào.
Đi tới đi lui, một thân ảnh vàng nhạt ảnh xuất hiện ở trong tầm mắt Bách Lí Hồng Trang.
Ánh trăng mê người, mông lung mờ ảo, nhẹ nhàng chiếu vào trên người Đế Bắc Thần, càng thêm ưu nhã đẹp đẽ.
“Đã tới.”
Hai chữ đơn giản hiện lên chắc chắn cùng với tự tin, hắn sớm đã dự liệu Bách Lí Hồng Trang sẽ lựa chọn tới ở nơi này.
Bách Lí Hồng Trang khẽ gật đầu: "Ánh trăng, rừng đào, bàn đá, rượu ngon, ngươi thật ra rất biết hưởng thụ.”
“Lời này nói không đúng.” Đế Bắc Thần lắc lắc đầu: "Ánh trăng, rừng đào, mỹ nhân, rượu ngon mới thật sự là biết hưởng thụ.”
Bách Lí Hồng Trang cũng không để bụng sự trêu chọc của Đế Bắc Thần, trực tiếp ngồi xuống đối diện.
“Cảnh đẹp như thế, thật sự không thể cô phụ, không bằng chúng ta cùng uống một phen, như thế nào?”
Đế Bắc Thần cầm chén rượu đưa cho Bách Lí Hồng Trang. Bách Lí Hồng Trang tiếp nhận chén rượu liếc mắt nhìn thật sâu Đế Bắc Thần một cái, nàng không biết có phải Đế Bắc Thần bởi vì biết tâm tình của nàng hay không, vì thế mới làm như vậy.
Nếu thật sự là như thế, vậy thì Đế Bắc Thần thật sự là người có tâm.
Trong một đêm chia tay với quá khứ như vậy, nàng thật sự rất muốn phóng túng một lần.
Hai người vừa trò chuyện vừa uống rượu, ai cũng không nói về dĩ vãng đã qua của đối phương, chỉ giễu cợt lẫn nhau hoặc trò chuyện về những sự tình khác.
Cho đến khi Bách Lí Hồng Trang say khướt ngã vào bàn đá phía trước. Đế Bắc Thần nhìn đôi má ửng đỏ vì say rượu, đáy mắt nở một nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời.
“Hắn còn nói gì nữa không?”
Giọng nói của Bách Lí Hồng Trang dịu dàng. Trong tình cảnh như vậy, thời khắc như vậy, chung quy còn có người vẫn nghĩ tới mình.
“Vương gia còn nói, Thần Y Phường không phải là nơi thích hợp để người ở lại, Bách Lí cô nương nếu như không muốn tới Thần Vương phủ, Vương gia còn có một biệt viện khác để ngươi có ở lại.”
Nghe lời này, trong mắt Bách Lí Hồng Trang xẹt qua một tia kinh ngạc, nàng thật ra chưa bao giờ nghe nói Đế Bắc Thần ở trong hoàng thành còn có chỗ ở khác.
Giống như nhìn ra nghi hoặc của Bách Lí Hồng Trang, Hắc Mộc giải thích: “Tòa biệt viện này là Vương gia chúng ta mua, ngày thường rất hiếm khi đến đó, cho nên cơ hồ không có người biết tới.”
Bách Lí Hồng Trang suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu ra, Đế Bắc Thần chính là đang suy nghĩ tới thanh danh của nàng!
Sự tình nàng đã ân đoạn nghĩa tuyệt với Tướng quân phủ, một khi truyền ra ngoài chung quy vẫn không hề dễ nghe, huống chi lại đúng vào thời điểm nàng vừa mới bị tứ hôn.
Nếu như lại nháo ra hiểu lầm, chỉ sợ hoàng thượng đều sẽ không nhịn được tìm người xuống tay với nàng!
Thần Y Phường quá dễ nhìn thấy, nếu như ở tại Thần Y Phường, không cần nhiều thời gian, tất cả mọi người đều sẽ biết được việc này, cho nên Đế Bắc Thần mới để nàng sống tại biệt viện.
“Nếu Bách Lí cô nương không ngại, hiện tại ta sẽ đưa ngươi đi biệt viện, như thế nào?”
Trong mắt Hắc Mộc hiện lên vui sướng mờ nhạt, thiếu chủ luôn luôn coi thường nữ tử, duy nhất đối Bách Lí cô nương là đặc biệt.
Nếu hai người thật sự có thể trở thành một đôi, từ tận đáy lòng hắn cũng cảm thấy vui mừng thay thiếu chủ.
“Vậy phiền toái ngươi.” Giọng nói của Bách Lí Hồng Trang rất dịu dàng, ánh mắt trong suốt sáng ngời.
Biệt viện của Đế Bắc Thần cách Thần Vương phủ không xa, không ồn ào và rất yên tĩnh, thật ra là một nơi không tồi.
Tại Cảnh Lê viên.
Vừa mới đi tới Cảnh Lê viên, Bách Lí Hồng Trang đã ngửi được mùi hương hoa đào xông vào trong mũi, một khoảng lớn rừng đào màu hồng nhạt xuất hiện ở trước mắt nàng.
Khóe miệng căng ra hiện lên một nụ cười sáng lạn mê người, Bách Lí Hồng Trang một bộ bạch y đi bộ ở bên trong rừng đào, gió nhẹ thổi quét, cánh hoa rơi rải rác, khiến nàng giống như tiên tử ở trong rừng đào.
Đi tới đi lui, một thân ảnh vàng nhạt ảnh xuất hiện ở trong tầm mắt Bách Lí Hồng Trang.
Ánh trăng mê người, mông lung mờ ảo, nhẹ nhàng chiếu vào trên người Đế Bắc Thần, càng thêm ưu nhã đẹp đẽ.
“Đã tới.”
Hai chữ đơn giản hiện lên chắc chắn cùng với tự tin, hắn sớm đã dự liệu Bách Lí Hồng Trang sẽ lựa chọn tới ở nơi này.
Bách Lí Hồng Trang khẽ gật đầu: "Ánh trăng, rừng đào, bàn đá, rượu ngon, ngươi thật ra rất biết hưởng thụ.”
“Lời này nói không đúng.” Đế Bắc Thần lắc lắc đầu: "Ánh trăng, rừng đào, mỹ nhân, rượu ngon mới thật sự là biết hưởng thụ.”
Bách Lí Hồng Trang cũng không để bụng sự trêu chọc của Đế Bắc Thần, trực tiếp ngồi xuống đối diện.
“Cảnh đẹp như thế, thật sự không thể cô phụ, không bằng chúng ta cùng uống một phen, như thế nào?”
Đế Bắc Thần cầm chén rượu đưa cho Bách Lí Hồng Trang. Bách Lí Hồng Trang tiếp nhận chén rượu liếc mắt nhìn thật sâu Đế Bắc Thần một cái, nàng không biết có phải Đế Bắc Thần bởi vì biết tâm tình của nàng hay không, vì thế mới làm như vậy.
Nếu thật sự là như thế, vậy thì Đế Bắc Thần thật sự là người có tâm.
Trong một đêm chia tay với quá khứ như vậy, nàng thật sự rất muốn phóng túng một lần.
Hai người vừa trò chuyện vừa uống rượu, ai cũng không nói về dĩ vãng đã qua của đối phương, chỉ giễu cợt lẫn nhau hoặc trò chuyện về những sự tình khác.
Cho đến khi Bách Lí Hồng Trang say khướt ngã vào bàn đá phía trước. Đế Bắc Thần nhìn đôi má ửng đỏ vì say rượu, đáy mắt nở một nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất