Y Phi Kinh Thế – Mị Vương Sủng Thê – Quỷ Y Hoàn Khố Phi
Chương 97: Nương Tử, Mặt Nàng Đỏ Kìa
“Nương tử vẫn luôn ngủ không được, là do nến đỏ sáng quá hay sao?”
Lời nói quan tâm của Đế Bắc Thần đột nhiên truyền lên từ dưới giường, Bách Lý Hồng Trang không khỏi ngẩn ra, lập tức xấu hổ.
“Nến đỏ này sáng quá, ta không quen.”
Trong lòng không khỏi có vài phần chột dạ, trên thực tế có Đế Bắc Thần ở bên, nàng căn bản không thể nào ngủ được!
Phòng trong tối sầm lại, Đế Bắc Thần thổi tắt nến đỏ: “Nương tử có thể nghỉ ngơi rồi đó.”
“Cảm ơn.” Bách Lý Hồng Trang lên tiếng, chìm vào trầm mặc.
Mơ đi, tối nay nàng dứt khoát không ngủ, cùng lắm thì ngày mai nghỉ ngơi lại là được.
Lúc này, Bách Lý Hồng Trang đột nhiên nghe thấy ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân nhỏ.
Tuy rằng tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng thân là người tu luyện, thính lực nàng vô cùng xuất chúng, cơ hồ vừa nghe xong là nhận ra.
Đã trễ thế này rồi, là ai lén lút xuất hiện ngoài cửa phòng họ vậy?
Đang lúc Bách Lý Hồng Trang chuẩn bị ra ngoài nhìn thử tột cùng là người nào đang lén lút, đột nhiên, một thân hình vững chắc đè cô dưới thân.
Bách Lý Hồng Trang không khỏi la lên một tiếng, lại bị Đế Bắc Thần bịt kín miệng, không để âm thanh lọt ra.
Đế Bắc Thần ghé sát vào bên tai Bách Lý Hồng Trang, đè thấp giọng nói: “Tai vách mạch rừng.”
Nghe xong, cơ thể căng chặt Bách Lý Hồng Trang lúc này mới thả lỏng một chút, trong đầu lập tức có phỏng đoán, chỉ sợ những người bên ngoài là do Hoàng Thượng phái tới!
Rốt cuộc thân phận của Đế Bắc Thần là gì đến nay nàng còn không rõ, tuy nhiên có thể xác định Hoàng Thượng có tâm lý đề phòng với Đế Bắc Thần.
Về phần tư sinh tử vừa nói, sau khi hiểu biết thực lực của Đế Bắc Thần nàng hoàn toàn phủ định lời đồn này.
Bách Lý Hồng Trang nhìn Đế Bắc Thần, ý bảo Đế Bắc Thần xuống khỏi người nàng, người này rốt cuộc muốn đè nàng tới khi nào đây!
Tuy rằng Đế Bắc Thần cũng không xem là quá năng, nhưng tư thế mặt đối mặt này… Thật sự quá ái muội.
“Nương tử, nàng xinh quá đi mất.”
Giọng nói Đế Bắc Thần lộ ra vài phần thở dốc và hơi khàn khàn, hai tròng mắt nhìn chăm chú khuôn mặt khuynh thành trước mắt kia, một cảm xúc khác thường lan tràn trong lòng.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ sà đến trong phòng, mờ mờ ảo ảo có thể thấy rõ dáng vẻ đối phương, mông lung mà đẹp đẽ, khiến cho bầu không khí này càng thêm say lòng người.
Bách Lý Hồng Trang sững sờ, lần đầu tiên nàng nhìn gần Đế Bắc Thần như thế.
Nàng có thể tinh tường cảm nhận được hơi thở của Đế Bắc Thần, cực nóng mà hơi ngứa, làm nàng không khỏi muốn rụt cổ lại.
Đôi mắt thâm thúy mê người kia giờ phút này lập loè hào quang lóa mắt, mặc dù là ánh sao nơi chân trời cũng không lóng lánh bằng mắt hắn.
Hai tròng mắt đối diện nhau, trong nháy mắt, hai người cơ hồ quên mất có người ngoài phòng, trong mắt chỉ còn lại mình đối phương.
Phòng trong an tĩnh tới cực độ, Bách Lý Hồng Trang có thể tinh tường nghe được tiếng tim mình đập, bùm bùm, phá vỡ sự đạm nhiên của nàng thường ngày.
“Theo ta thấy, Thần Vương gia nhất định không có vấn đề gì đâu, đại mỹ nhân nhue Vương phi như vậy thì ai có thể bỏ lỡ chứ?”
"Nhưng mà, sao không có động tĩnh gì hết vậy?”
Ngoài phòng, hai người dựa vào góc tường nghe động tĩnh phòng, bọn họ cũng không rõ vì sao phải làm mấy việc lặt vặt như vậy, tuy nhiên người trên người phân phó xuống, bọn họ cũng chỉ có thể làm theo thôi.
Đế Bắc Thần gõ vào ván giường, truyền ra một chút động tĩnh.
Nghe tiếng vang này, hai người ngoài phòng lộ ra nụ cười hiểu ý, xem ra, bọn họ có thể báo cáo kết quả công việc rồi!
Tiếng bước chân hai người càng lúc càng xa, lúc này Bách Lý Hồng Trang mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng ứng phó với hai tên gia hỏa kia: “Ngươi có thể xuống dưới rồi.”
Mặt Đế Bắc Thần mang ý cười nhìn Bách Lý Hồng Trang: “Nương tử, mặt nàng đỏ…”
( tấu chương xong )
Lời nói quan tâm của Đế Bắc Thần đột nhiên truyền lên từ dưới giường, Bách Lý Hồng Trang không khỏi ngẩn ra, lập tức xấu hổ.
“Nến đỏ này sáng quá, ta không quen.”
Trong lòng không khỏi có vài phần chột dạ, trên thực tế có Đế Bắc Thần ở bên, nàng căn bản không thể nào ngủ được!
Phòng trong tối sầm lại, Đế Bắc Thần thổi tắt nến đỏ: “Nương tử có thể nghỉ ngơi rồi đó.”
“Cảm ơn.” Bách Lý Hồng Trang lên tiếng, chìm vào trầm mặc.
Mơ đi, tối nay nàng dứt khoát không ngủ, cùng lắm thì ngày mai nghỉ ngơi lại là được.
Lúc này, Bách Lý Hồng Trang đột nhiên nghe thấy ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân nhỏ.
Tuy rằng tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng thân là người tu luyện, thính lực nàng vô cùng xuất chúng, cơ hồ vừa nghe xong là nhận ra.
Đã trễ thế này rồi, là ai lén lút xuất hiện ngoài cửa phòng họ vậy?
Đang lúc Bách Lý Hồng Trang chuẩn bị ra ngoài nhìn thử tột cùng là người nào đang lén lút, đột nhiên, một thân hình vững chắc đè cô dưới thân.
Bách Lý Hồng Trang không khỏi la lên một tiếng, lại bị Đế Bắc Thần bịt kín miệng, không để âm thanh lọt ra.
Đế Bắc Thần ghé sát vào bên tai Bách Lý Hồng Trang, đè thấp giọng nói: “Tai vách mạch rừng.”
Nghe xong, cơ thể căng chặt Bách Lý Hồng Trang lúc này mới thả lỏng một chút, trong đầu lập tức có phỏng đoán, chỉ sợ những người bên ngoài là do Hoàng Thượng phái tới!
Rốt cuộc thân phận của Đế Bắc Thần là gì đến nay nàng còn không rõ, tuy nhiên có thể xác định Hoàng Thượng có tâm lý đề phòng với Đế Bắc Thần.
Về phần tư sinh tử vừa nói, sau khi hiểu biết thực lực của Đế Bắc Thần nàng hoàn toàn phủ định lời đồn này.
Bách Lý Hồng Trang nhìn Đế Bắc Thần, ý bảo Đế Bắc Thần xuống khỏi người nàng, người này rốt cuộc muốn đè nàng tới khi nào đây!
Tuy rằng Đế Bắc Thần cũng không xem là quá năng, nhưng tư thế mặt đối mặt này… Thật sự quá ái muội.
“Nương tử, nàng xinh quá đi mất.”
Giọng nói Đế Bắc Thần lộ ra vài phần thở dốc và hơi khàn khàn, hai tròng mắt nhìn chăm chú khuôn mặt khuynh thành trước mắt kia, một cảm xúc khác thường lan tràn trong lòng.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ sà đến trong phòng, mờ mờ ảo ảo có thể thấy rõ dáng vẻ đối phương, mông lung mà đẹp đẽ, khiến cho bầu không khí này càng thêm say lòng người.
Bách Lý Hồng Trang sững sờ, lần đầu tiên nàng nhìn gần Đế Bắc Thần như thế.
Nàng có thể tinh tường cảm nhận được hơi thở của Đế Bắc Thần, cực nóng mà hơi ngứa, làm nàng không khỏi muốn rụt cổ lại.
Đôi mắt thâm thúy mê người kia giờ phút này lập loè hào quang lóa mắt, mặc dù là ánh sao nơi chân trời cũng không lóng lánh bằng mắt hắn.
Hai tròng mắt đối diện nhau, trong nháy mắt, hai người cơ hồ quên mất có người ngoài phòng, trong mắt chỉ còn lại mình đối phương.
Phòng trong an tĩnh tới cực độ, Bách Lý Hồng Trang có thể tinh tường nghe được tiếng tim mình đập, bùm bùm, phá vỡ sự đạm nhiên của nàng thường ngày.
“Theo ta thấy, Thần Vương gia nhất định không có vấn đề gì đâu, đại mỹ nhân nhue Vương phi như vậy thì ai có thể bỏ lỡ chứ?”
"Nhưng mà, sao không có động tĩnh gì hết vậy?”
Ngoài phòng, hai người dựa vào góc tường nghe động tĩnh phòng, bọn họ cũng không rõ vì sao phải làm mấy việc lặt vặt như vậy, tuy nhiên người trên người phân phó xuống, bọn họ cũng chỉ có thể làm theo thôi.
Đế Bắc Thần gõ vào ván giường, truyền ra một chút động tĩnh.
Nghe tiếng vang này, hai người ngoài phòng lộ ra nụ cười hiểu ý, xem ra, bọn họ có thể báo cáo kết quả công việc rồi!
Tiếng bước chân hai người càng lúc càng xa, lúc này Bách Lý Hồng Trang mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng ứng phó với hai tên gia hỏa kia: “Ngươi có thể xuống dưới rồi.”
Mặt Đế Bắc Thần mang ý cười nhìn Bách Lý Hồng Trang: “Nương tử, mặt nàng đỏ…”
( tấu chương xong )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất