Chương 45: Giao dịch
Khi Hứa Tô tỉnh dậy trên sô-pha da màu đen, cảm giác đầu tiên là eo mỏi mông đau. Lão già kia thì sướng rồi, hoàn toàn không thèm quan tâm một thằng đàn ông như hắn bị đè trên cửa sổ làm lâu như thế, tư thế gập nửa người, đầu gối của hắn chạm luôn vào tai của chính mình, hoàn toàn vượt quá giới hạn của cơ thể con người.
Giơ tay lên nhìn, vết trói trên cổ tay rất nặng, da thịt sắp tróc ra một lớp. Vừa rồi hắn giãy giụa hơi quá.
Thực ra cũng không buồn ngủ, chỉ là không muốn tỉnh, hắn nghe thấy tiếng Phó Vân Hiến thay quần áo ra ngoài, hình như còn hô “Hứa Lâm”. Hứa Tô là điển hình của loại người mắc hội chứng đà điểu*, không nhìn rõ sẽ không nhìn, nghĩ mãi không hiểu thì không nghĩ nữa. Ngắm hoa trong sương* cũng có thể sống hết đời, cần gì phải dụi sạch hai mắt tự tìm khó chịu.
*Hội chứng đà điểu là một hội chứng tâm lý, xuất phát tượng hình từ hiện tượng mà nghe nói người ta quan sát được từ loài chim này. Bản năng tự vệ của loài đà điểu là chạy trốn nguy hiểm, khi trốn không nổi nữa thì nó dứt khoát rúc đầu vào cát, giả vờ như mình không nhìn thấy gì hết. Các nhà tâm lý thống kê và phát biểu rằng hiện tượng tâm lý này cũng phổ biến ở con người. Khi gặp phải sự cố, phiền phức, rắc rối mà bản thân không biết phải giải quyết thế nào nữa thì họ dứt khoát… mặc kệ, coi như không có gì bất thường đáng lo lắng cả. Tóm lại, hiện tượng buông xuôi, phó mặc, không nhìn, không quản, nghĩ đến là đau đầu, khó ở, bực bội khi phải đối diện với một vấn đề cố hữu ở con người được đặt tên khoa học là hội chứng đà điểu.
Ngắm hoa trong sương ý chỉ những việc mù mờ nhập nhằng không rõ.
Nửa thân dưới bị làm đến mức thật sự bẩn, cũng chẳng có chỗ để rửa sạch, Hứa Tô nhặt quần áo bị ném tứ tung trên sàn, mặc lại từng chiếc một. Cúi đầu nhìn lướt qua ghế sô-pha đen, bên trên loang lổ dấu vết, có nước tiểu, có máu, có tinh dịch, rất khó coi.
Thế này coi là gì đây? Hắn bỗng nhớ đến bộ phim truyền hình mà trước kia Tô An Na thích nhất, nữ chính bị ông chủ cưỡng hiếp trong phòng làm việc, xong việc thì tự mình đối diện với đống hỗn độn trên mặt đất, ôm quần áo run rẩy lã chã, màn hình quay cận cảnh liên tục, phóng đại gương mặt đau đớn xinh đẹp giàn giụa nước mắt. Tô An Na nhập vai cực sâu, chửi ầm lên là “không biết xấu hổ”, Hứa Tô chỉ cảm thấy diễn quá giả.
Đi ra khỏi văn phòng Phó Vân Hiến, lại càng cảm thấy nửa người dưới đau đến mức không nhấc nổi chân, phải đi tập ta tập tễnh. Tưởng Tuyền đã rời đi, hẳn là theo thầy hướng dẫn về, Phó Ngọc Trí cũng không thấy đâu, nghe Văn Quân nói thì là đi theo sếp ra ngoài bàn chuyện.
Hứa Tô vẫn cảm thấy mặt mình quá dày. Về cái ghế sô-pha da màu đen kia, trước giờ không thiếu lời đồn đại, nhưng cho đến nay hắn vẫn không thèm quan tâm, vì hắn biết, không phải thật. Nhưng mà giờ thì không thể nữa.
Ông chủ đi vắng, mấy việc lặt vặt phải làm cũng đã làm xong từ lâu, Hứa Tô lượn lờ không mục đích khắp ba tầng của văn phòng Quân Hán, dường như nghe thấy mọi người đang cười nhạo mình. Có thể là chế giễu mỉa mai thật, cũng có thể là chính hắn có tật giật mình. Dù sao càng ở đây càng cảm thấy mất tự nhiên, hắn đánh tiếng chào Văn Quân rồi xin phép chuồn về nhà.
Phó Vân Hiến đồng ý gặp Tưởng Tuyền vào ngày hôm sau. Hoa khôi cảnh sát nghĩ đủ mọi cách để gặp được đại luật sư Phó, cuối cùng cũng được toại nguyện.
Tưởng Tuyền đã nghe tới thanh danh Phó Vân Hiến từ lâu, nhưng phần lớn đều là tin tức phiến diện, nghe không bằng tận mắt thấy, cô chưa từng nghĩ đến “Luật sư tranh tụng án hình sự số 1” trong nước không phải một học giả tuổi già sức yếu, không phải một người đàn ông trung niên vẻ ngoài xấu xí mà là một người đàn ông cao lớn anh tuấn ngang với người mẫu nước ngoài. Cô nhìn Phó Vân Hiến Tây trang giày da bước tới, đứng dậy nghênh đón còn bất cẩn va vào tách trà trên bàn, luống ca luống cuống.
Phó Vân Hiến là người chọn địa điểm hai người gặp nhau. Lý do rất đơn giản, y thân với ông chủ, đây là một trong số ít những nhà hàng Nhật cao cấp cho phép hút thuốc ở thành phố S.
“Nguyên liệu ở đây rất tươi, cá hồi Chinook còn cả bào ngư đen nữa, ăn quen chứ.” Nghe Tưởng Tuyền đáp “Đều được”, Phó Vân Hiến lật hai trang thực đơn, quay đầu nói với nhân viên phục vụ, “Chỗ này mỗi thứ một phần, dành ra thêm một phần lát nữa tôi sẽ gói mang về.”
Tưởng Tuyền vẫn không dám ngẩng đầu, thực đơn được in theo phong cách cổ xưa đẹp đẽ, chỉ là giá tiền trên đó quá chói mắt, cô hỏi: “Mang về cho Hứa Tô à?”
“Thằng nhỏ thích ăn lắm.” Phó Vân Hiến cười cười, khép cuốn thực đơn lại, hỏi Tưởng Tuyền, “Còn muốn gọi gì nữa không?”
Tưởng Tuyền nhìn giá gọi hai món rẻ nhất, một sushi một salad, Phó Vân Hiến gọi thêm một lẩu Sukiyaki theo thói quen, rồi lại bảo nhân viên phục vụ mang rượu đắt ở nhà hàng tới.
Phòng riêng trang nhã lại yên tĩnh, đèn treo tường kiểu Nhật tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, rất hợp để hai người nói chuyện. Đồ ăn ngon bày trên bàn, người đẹp đang ngồi đó, Phó Vân Hiến lại không hề động đũa, y châm một điếu thuốc, hỏi: “Cô Tưởng tìm tôi hẳn không phải là để ăn cơm nhỉ.”
Tưởng Tuyền ăn một miếng sashimi, gác đũa nâng chén rượu trước mắt uống một hơi cạn sạch. Mượn rượu tăng can đảm, cô móc một tấm ảnh cỡ lớn chừng tám inch từ trong túi xách ra, sau đó chuyển tới trước mặt Phó Vân Hiến.
Phó Vân Hiến cầm ảnh lên, ảnh đã bị ố vàng theo thời gian, có nhiều người không còn rõ mặt, nhưng điểm duy nhất có thể chắc chắn là mọi người trong đó cười đầy hi vọng, cực kỳ thoải mái.
Mặt sau bức ảnh còn có tên, Phó Vân Hiến thấy tên của mình.
“Không biết luật sư Phó có còn nhớ hay không…” Cô dừng mấy giây, nhìn thẳng vào mắt Phó Vân Hiến, chậm rãi đọc lên một cái tên.
Tưởng Chấn Hưng.
Tưởng Chấn Hưng, thủ phạm chính trong vụ án lừa đảo huy động vốn lớn nhất cả nước, số tiền liên quan lên đến hàng chục tỷ đồng, ngay cả các cơ quan chức năng trung ương cũng phê bình đích danh. Đương nhiên Phó Vân Hiến biết người này, nhưng mối quan hệ giữa hai người họ vẫn không chỉ dừng lại ở đó.
Bọn họ đã quen nhau từ hơn hai mươi năm trước.
Ông cụ nhà họ Phó không thừa nhận vợ cả và con ruột, Phó Vân Hiến thời đại học vẫn phải chăm sóc cho người mẹ mắc “Hội chứng xơ cứng teo cơ một bên*”, suýt nữa phải bỏ học vì nhà nghèo. May mắn thay ngay vào thời điểm đó thì gặp Tưởng Chấn Hưng thích làm hoạt động từ thiện. Tưởng Chấn Hưng lập một cái quỹ tên là “Quỹ Chấn Hưng”, chuyên dành để quyên góp cho các học sinh bỏ học do mắc các bệnh hiếm gặp, mà Phó Vân Hiến chính là người thuộc nhóm được hưởng lợi đầu tiên từ quỹ Chấn Hưng này.
*Hội chứng xơ cứng teo cơ một bên hay còn gọi là bệnh Lou Gehrig hoặc bệnh neuron vận động là một căn bệnh teo cơ thần kinh kéo dài. Nó tấn công tế bào của hệ thần kinh và các liên kết của tế bào trong não và tủy sống. Neuron vận động là lớn nhất trong các tế bào thần kinh, kéo dài từ não đến tủy sống và từ tủy đến các cơ trên cơ thể. Khi những neuron vận động này chết đi, não không thể khởi động và kiểm soát hoạt động của cơ trên cơ thể.
Khi đó Tưởng Chấn Hưng đã chụp một bức ảnh với những học sinh nhận quyên góp đó, chính là tấm ảnh mà Phó Vân Hiến đang nhíu mày nhìn vào.
“Hóa ra cũng là học sinh mà Tưởng tổng từng quyên góp giúp đỡ,” Phó Vân Hiến gật đầu với Tưởng Tuyền, trả lại bức hình, “tôi nhớ rồi, vụ án đã được phán quyết.”
Phó Vân Hiến không quan tâm lắm đến vụ án này, chỉ nghe nói ở phiên sơ thẩm, doanh nhân từng có giá trị lên tới hơn một trăm triệu bị bỏ tù, vậy mà vẫn giữ vững phong độ, không kiêu ngạo cũng không nhún nhường mà biện hộ cho chính mình. Mặc dù ông không nhận tội, nhưng cũng che chở cho cấp dưới, dũng cảm tự gánh một mình. Vì toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều là bị cáo, Tưởng Chấn Hưng nói với thẩm phán, tôi không phạm tội, nhưng nếu tòa án phán tôi có tội, vậy xin hãy truy cứu trách nhiệm hình sự của mình tôi, tôi là chủ tịch, cũng là đại diện pháp nhân, bọn họ đều là cấp dưới nghe theo mệnh lệnh, hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Thời gian thẩm vấn tại tòa rất dài, về sau Tưởng Chấn Hưng xin tòa một chai nước, uống một ngụm xong lại xin cảnh sát tư pháp đưa cho đoàn bị cáo đứng sau lưng mình, thẩm phán nhân từ ngầm đồng ý, thế là mỗi người một ngụm, cứ thế đưa cho nhau, cảnh tượng làm người ta nhìn mà thổn thức.
Tưởng Tuyền nói tiếp: “Có thể nói là đã tuyên án, cũng có thể nói là chưa, sơ thẩm phán tử hình, phúc thẩm lại dùng dằng mãi không tổ chức phiên tòa, cũng chẳng biết hiện tại người còn sống hay đã chết, không có tin tức gì.”
“Phúc thẩm không mở phiên tòa là chuyện tốt, Luật sửa đổi Bộ luật hình sự lần thứ chín đã hủy án tử hình về tội lừa đảo gây quỹ, như vậy hẳn là giữ được mạng.”
“Tưởng tổng bị oan, phúc thẩm kéo dài nhiều năm không có lý do, sống không thấy người chết không thấy xác, những luật sư được mời tới trong thời gian đó cũng bị cản trở uy hiếp, đến giờ không một ai thành công gặp mặt, thậm chí ngay cả trường tiểu học Hi Vọng, quỹ Chấn Hưng mà Tưởng tổng xây nên cũng đều bị coi là khoản tiền tiêu từ huy động vốn trong phiên sơ thẩm, nhưng nếu như không có Tưởng tổng, những đứa bé kia -”
“Tôi không tới đây để nghe cô kể chuyện cũ.” Mặc dù Tưởng Tuyền kể đầy xúc động, nhưng Phó Vân Hiến đã mất kiên nhẫn cắt lời cô, “Cô muốn tôi nhận vụ án này?”
“Tôi đã nhìn thấy tấm hình này lúc sắp xếp lại đồ của Tưởng tổng, cũng nhìn thấy tên anh ở sau bức ảnh, nhưng khi đó tôi cũng không có suy nghĩ này.” Đối phương đã nói thẳng, Tưởng Tuyền cũng không dè dặt nói ra mục đích thật sự của mình, “không ngờ lần trước tình cờ lại quen được Hứa Tô, anh ấy vừa khéo là quản lý hành chính của văn phòng Quân Hán, vậy nên tôi nghĩ có lẽ đây là số trời, muốn mời anh nhận vụ án này.”
“Vụ án này do Trung ương phê duyệt, bộ ngành đốc thúc, còn do chính cựu Thủ tướng Lạc giật dây, dù có thật sự là án oan thì Tưởng Chấn Hưng cũng đã bị định cho là oan rồi, không một ai, không một luật sư nào có thể lật kèo được, cũng không có một luật sư nào dám chống đối,” Phó Vân Hiến cầm điếu thuốc, nhấp một ngụm rượu, y đặt chén xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Tưởng Tuyền, rành rọt nói cho cô, “Phó Vân Hiến cũng không phải ngoại lệ.”
Trung ương phê duyệt là sự chấp thuận của chính quyền trung ương, bộ ngành đốc thúc là sự giám sát của Bộ Công an, nếu so ra thì vụ án của Cù Lăng hay vụ án của Cao Hoa quả thực không đáng để nhắc tới. Vụ án của Tưởng Chấn Hưng cũng hoàn toàn không đơn giản như mấy tin tức đơn giản vụn vặt có thể nhìn thấy trên các phương tiện truyền thông, đây là một mạng lưới khổng lồ liên quan đến tất cả các khía cạnh chính trị và kinh tế, bất cẩn chút thôi, đừng nói là cái nghề luật sư này, ngay cả mạng có khi cũng không còn.
Phó Vân Hiến có thể đạt được đến địa vị như bây giờ, suy cho cùng cũng là vì y biết tiến biết lùi, cũng không hề đối chọi với những vụ án không lối thoát thế này. Y không phải Sở Bá Vương “không chịu về Giang Đông”, mà là Tào Thừa Tướng “không để người phụ ta*”.
*Thà ta phụ người trong thiên hạ, chứ đừng để người trong thiên hạ phụ ta. Với Tào Tháo, bất cứ ai bên cạnh cũng có thể trở mặt, quay lưng với mình, nên con người này chọn cách sống ngờ vực và luôn nắm thế chủ động chứ không bao giờ để bản thân bị đâm sau lưng. Câu nói này ý muốn nhắc nhở đừng quá tin người mà hãy có chút đề phòng bởi không gì là không thể xảy ra ở cuộc sống này.
Phó Vân Hiến nói: “Có thể giữ được mạng đã tốt lắm rồi, tôi khuyên cô không việc gì phải vì một người mà lãng phí cả thanh xuân của mình, hi sinh vô nghĩa.”
Nhưng Tưởng Tuyền lại không chấp nhận.
Không như những cô gái nhõng nhẽo nũng nịu, nếu như cô đã được gặp Phó Vân Hiến như ý muốn, cô dám đánh cược hết thảy ép y phải nhận vụ án này.
“Hứa Tô thích tôi, tôi có thể cảm nhận được.” Ngay từ lúc Phó Vân Hiến bắt máy của cô, Tưởng Tuyền nhạy bén đã ý thức được lợi thế của mình tăng lên, cô nói, “Nếu luật sư Phó có thể giúp tôi chuyện này, tôi sẽ không gặp Hứa Tô nữa, tôi đồng ý rời đi, trả anh ta lại cho anh.”
Phó Vân Hiến gần như muốn bật cười.
Cả đời này y chưa từng bị ai ép buộc. Y gãy một chân đối mặt với cả chục tên công an ở cục, cuối cùng vẫn toàn thân trở ra; y không thèm cúi đầu trước ông trùm xã hội đen Hồ Tứ, ngược lại còn khiến đối phương phải thêm phần kính nể mình.
Chỉ một đứa con gái mà lại dám bàn điều kiện với y, quá vụng về, cũng quá ngây thơ.
“Năm đó tôi nhận được tổng cộng hơn ba mươi ngàn tiền tài trợ học phí từ quỹ Chấn Hưng, hiện tại đã hơn hai mươi năm trôi qua, tôi sẽ trả lại gấp hai mươi lần.”
Đồ ăn vừa lên đủ, Phó Vân Hiến đã đứng dậy, tính tiền rời đi.
“Ngày mai bảy trăm ngàn sẽ được chuyển vào tài khoản của cô, bữa cơm này cô cứ từ từ mà thưởng thức.”
Giơ tay lên nhìn, vết trói trên cổ tay rất nặng, da thịt sắp tróc ra một lớp. Vừa rồi hắn giãy giụa hơi quá.
Thực ra cũng không buồn ngủ, chỉ là không muốn tỉnh, hắn nghe thấy tiếng Phó Vân Hiến thay quần áo ra ngoài, hình như còn hô “Hứa Lâm”. Hứa Tô là điển hình của loại người mắc hội chứng đà điểu*, không nhìn rõ sẽ không nhìn, nghĩ mãi không hiểu thì không nghĩ nữa. Ngắm hoa trong sương* cũng có thể sống hết đời, cần gì phải dụi sạch hai mắt tự tìm khó chịu.
*Hội chứng đà điểu là một hội chứng tâm lý, xuất phát tượng hình từ hiện tượng mà nghe nói người ta quan sát được từ loài chim này. Bản năng tự vệ của loài đà điểu là chạy trốn nguy hiểm, khi trốn không nổi nữa thì nó dứt khoát rúc đầu vào cát, giả vờ như mình không nhìn thấy gì hết. Các nhà tâm lý thống kê và phát biểu rằng hiện tượng tâm lý này cũng phổ biến ở con người. Khi gặp phải sự cố, phiền phức, rắc rối mà bản thân không biết phải giải quyết thế nào nữa thì họ dứt khoát… mặc kệ, coi như không có gì bất thường đáng lo lắng cả. Tóm lại, hiện tượng buông xuôi, phó mặc, không nhìn, không quản, nghĩ đến là đau đầu, khó ở, bực bội khi phải đối diện với một vấn đề cố hữu ở con người được đặt tên khoa học là hội chứng đà điểu.
Ngắm hoa trong sương ý chỉ những việc mù mờ nhập nhằng không rõ.
Nửa thân dưới bị làm đến mức thật sự bẩn, cũng chẳng có chỗ để rửa sạch, Hứa Tô nhặt quần áo bị ném tứ tung trên sàn, mặc lại từng chiếc một. Cúi đầu nhìn lướt qua ghế sô-pha đen, bên trên loang lổ dấu vết, có nước tiểu, có máu, có tinh dịch, rất khó coi.
Thế này coi là gì đây? Hắn bỗng nhớ đến bộ phim truyền hình mà trước kia Tô An Na thích nhất, nữ chính bị ông chủ cưỡng hiếp trong phòng làm việc, xong việc thì tự mình đối diện với đống hỗn độn trên mặt đất, ôm quần áo run rẩy lã chã, màn hình quay cận cảnh liên tục, phóng đại gương mặt đau đớn xinh đẹp giàn giụa nước mắt. Tô An Na nhập vai cực sâu, chửi ầm lên là “không biết xấu hổ”, Hứa Tô chỉ cảm thấy diễn quá giả.
Đi ra khỏi văn phòng Phó Vân Hiến, lại càng cảm thấy nửa người dưới đau đến mức không nhấc nổi chân, phải đi tập ta tập tễnh. Tưởng Tuyền đã rời đi, hẳn là theo thầy hướng dẫn về, Phó Ngọc Trí cũng không thấy đâu, nghe Văn Quân nói thì là đi theo sếp ra ngoài bàn chuyện.
Hứa Tô vẫn cảm thấy mặt mình quá dày. Về cái ghế sô-pha da màu đen kia, trước giờ không thiếu lời đồn đại, nhưng cho đến nay hắn vẫn không thèm quan tâm, vì hắn biết, không phải thật. Nhưng mà giờ thì không thể nữa.
Ông chủ đi vắng, mấy việc lặt vặt phải làm cũng đã làm xong từ lâu, Hứa Tô lượn lờ không mục đích khắp ba tầng của văn phòng Quân Hán, dường như nghe thấy mọi người đang cười nhạo mình. Có thể là chế giễu mỉa mai thật, cũng có thể là chính hắn có tật giật mình. Dù sao càng ở đây càng cảm thấy mất tự nhiên, hắn đánh tiếng chào Văn Quân rồi xin phép chuồn về nhà.
Phó Vân Hiến đồng ý gặp Tưởng Tuyền vào ngày hôm sau. Hoa khôi cảnh sát nghĩ đủ mọi cách để gặp được đại luật sư Phó, cuối cùng cũng được toại nguyện.
Tưởng Tuyền đã nghe tới thanh danh Phó Vân Hiến từ lâu, nhưng phần lớn đều là tin tức phiến diện, nghe không bằng tận mắt thấy, cô chưa từng nghĩ đến “Luật sư tranh tụng án hình sự số 1” trong nước không phải một học giả tuổi già sức yếu, không phải một người đàn ông trung niên vẻ ngoài xấu xí mà là một người đàn ông cao lớn anh tuấn ngang với người mẫu nước ngoài. Cô nhìn Phó Vân Hiến Tây trang giày da bước tới, đứng dậy nghênh đón còn bất cẩn va vào tách trà trên bàn, luống ca luống cuống.
Phó Vân Hiến là người chọn địa điểm hai người gặp nhau. Lý do rất đơn giản, y thân với ông chủ, đây là một trong số ít những nhà hàng Nhật cao cấp cho phép hút thuốc ở thành phố S.
“Nguyên liệu ở đây rất tươi, cá hồi Chinook còn cả bào ngư đen nữa, ăn quen chứ.” Nghe Tưởng Tuyền đáp “Đều được”, Phó Vân Hiến lật hai trang thực đơn, quay đầu nói với nhân viên phục vụ, “Chỗ này mỗi thứ một phần, dành ra thêm một phần lát nữa tôi sẽ gói mang về.”
Tưởng Tuyền vẫn không dám ngẩng đầu, thực đơn được in theo phong cách cổ xưa đẹp đẽ, chỉ là giá tiền trên đó quá chói mắt, cô hỏi: “Mang về cho Hứa Tô à?”
“Thằng nhỏ thích ăn lắm.” Phó Vân Hiến cười cười, khép cuốn thực đơn lại, hỏi Tưởng Tuyền, “Còn muốn gọi gì nữa không?”
Tưởng Tuyền nhìn giá gọi hai món rẻ nhất, một sushi một salad, Phó Vân Hiến gọi thêm một lẩu Sukiyaki theo thói quen, rồi lại bảo nhân viên phục vụ mang rượu đắt ở nhà hàng tới.
Phòng riêng trang nhã lại yên tĩnh, đèn treo tường kiểu Nhật tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, rất hợp để hai người nói chuyện. Đồ ăn ngon bày trên bàn, người đẹp đang ngồi đó, Phó Vân Hiến lại không hề động đũa, y châm một điếu thuốc, hỏi: “Cô Tưởng tìm tôi hẳn không phải là để ăn cơm nhỉ.”
Tưởng Tuyền ăn một miếng sashimi, gác đũa nâng chén rượu trước mắt uống một hơi cạn sạch. Mượn rượu tăng can đảm, cô móc một tấm ảnh cỡ lớn chừng tám inch từ trong túi xách ra, sau đó chuyển tới trước mặt Phó Vân Hiến.
Phó Vân Hiến cầm ảnh lên, ảnh đã bị ố vàng theo thời gian, có nhiều người không còn rõ mặt, nhưng điểm duy nhất có thể chắc chắn là mọi người trong đó cười đầy hi vọng, cực kỳ thoải mái.
Mặt sau bức ảnh còn có tên, Phó Vân Hiến thấy tên của mình.
“Không biết luật sư Phó có còn nhớ hay không…” Cô dừng mấy giây, nhìn thẳng vào mắt Phó Vân Hiến, chậm rãi đọc lên một cái tên.
Tưởng Chấn Hưng.
Tưởng Chấn Hưng, thủ phạm chính trong vụ án lừa đảo huy động vốn lớn nhất cả nước, số tiền liên quan lên đến hàng chục tỷ đồng, ngay cả các cơ quan chức năng trung ương cũng phê bình đích danh. Đương nhiên Phó Vân Hiến biết người này, nhưng mối quan hệ giữa hai người họ vẫn không chỉ dừng lại ở đó.
Bọn họ đã quen nhau từ hơn hai mươi năm trước.
Ông cụ nhà họ Phó không thừa nhận vợ cả và con ruột, Phó Vân Hiến thời đại học vẫn phải chăm sóc cho người mẹ mắc “Hội chứng xơ cứng teo cơ một bên*”, suýt nữa phải bỏ học vì nhà nghèo. May mắn thay ngay vào thời điểm đó thì gặp Tưởng Chấn Hưng thích làm hoạt động từ thiện. Tưởng Chấn Hưng lập một cái quỹ tên là “Quỹ Chấn Hưng”, chuyên dành để quyên góp cho các học sinh bỏ học do mắc các bệnh hiếm gặp, mà Phó Vân Hiến chính là người thuộc nhóm được hưởng lợi đầu tiên từ quỹ Chấn Hưng này.
*Hội chứng xơ cứng teo cơ một bên hay còn gọi là bệnh Lou Gehrig hoặc bệnh neuron vận động là một căn bệnh teo cơ thần kinh kéo dài. Nó tấn công tế bào của hệ thần kinh và các liên kết của tế bào trong não và tủy sống. Neuron vận động là lớn nhất trong các tế bào thần kinh, kéo dài từ não đến tủy sống và từ tủy đến các cơ trên cơ thể. Khi những neuron vận động này chết đi, não không thể khởi động và kiểm soát hoạt động của cơ trên cơ thể.
Khi đó Tưởng Chấn Hưng đã chụp một bức ảnh với những học sinh nhận quyên góp đó, chính là tấm ảnh mà Phó Vân Hiến đang nhíu mày nhìn vào.
“Hóa ra cũng là học sinh mà Tưởng tổng từng quyên góp giúp đỡ,” Phó Vân Hiến gật đầu với Tưởng Tuyền, trả lại bức hình, “tôi nhớ rồi, vụ án đã được phán quyết.”
Phó Vân Hiến không quan tâm lắm đến vụ án này, chỉ nghe nói ở phiên sơ thẩm, doanh nhân từng có giá trị lên tới hơn một trăm triệu bị bỏ tù, vậy mà vẫn giữ vững phong độ, không kiêu ngạo cũng không nhún nhường mà biện hộ cho chính mình. Mặc dù ông không nhận tội, nhưng cũng che chở cho cấp dưới, dũng cảm tự gánh một mình. Vì toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều là bị cáo, Tưởng Chấn Hưng nói với thẩm phán, tôi không phạm tội, nhưng nếu tòa án phán tôi có tội, vậy xin hãy truy cứu trách nhiệm hình sự của mình tôi, tôi là chủ tịch, cũng là đại diện pháp nhân, bọn họ đều là cấp dưới nghe theo mệnh lệnh, hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Thời gian thẩm vấn tại tòa rất dài, về sau Tưởng Chấn Hưng xin tòa một chai nước, uống một ngụm xong lại xin cảnh sát tư pháp đưa cho đoàn bị cáo đứng sau lưng mình, thẩm phán nhân từ ngầm đồng ý, thế là mỗi người một ngụm, cứ thế đưa cho nhau, cảnh tượng làm người ta nhìn mà thổn thức.
Tưởng Tuyền nói tiếp: “Có thể nói là đã tuyên án, cũng có thể nói là chưa, sơ thẩm phán tử hình, phúc thẩm lại dùng dằng mãi không tổ chức phiên tòa, cũng chẳng biết hiện tại người còn sống hay đã chết, không có tin tức gì.”
“Phúc thẩm không mở phiên tòa là chuyện tốt, Luật sửa đổi Bộ luật hình sự lần thứ chín đã hủy án tử hình về tội lừa đảo gây quỹ, như vậy hẳn là giữ được mạng.”
“Tưởng tổng bị oan, phúc thẩm kéo dài nhiều năm không có lý do, sống không thấy người chết không thấy xác, những luật sư được mời tới trong thời gian đó cũng bị cản trở uy hiếp, đến giờ không một ai thành công gặp mặt, thậm chí ngay cả trường tiểu học Hi Vọng, quỹ Chấn Hưng mà Tưởng tổng xây nên cũng đều bị coi là khoản tiền tiêu từ huy động vốn trong phiên sơ thẩm, nhưng nếu như không có Tưởng tổng, những đứa bé kia -”
“Tôi không tới đây để nghe cô kể chuyện cũ.” Mặc dù Tưởng Tuyền kể đầy xúc động, nhưng Phó Vân Hiến đã mất kiên nhẫn cắt lời cô, “Cô muốn tôi nhận vụ án này?”
“Tôi đã nhìn thấy tấm hình này lúc sắp xếp lại đồ của Tưởng tổng, cũng nhìn thấy tên anh ở sau bức ảnh, nhưng khi đó tôi cũng không có suy nghĩ này.” Đối phương đã nói thẳng, Tưởng Tuyền cũng không dè dặt nói ra mục đích thật sự của mình, “không ngờ lần trước tình cờ lại quen được Hứa Tô, anh ấy vừa khéo là quản lý hành chính của văn phòng Quân Hán, vậy nên tôi nghĩ có lẽ đây là số trời, muốn mời anh nhận vụ án này.”
“Vụ án này do Trung ương phê duyệt, bộ ngành đốc thúc, còn do chính cựu Thủ tướng Lạc giật dây, dù có thật sự là án oan thì Tưởng Chấn Hưng cũng đã bị định cho là oan rồi, không một ai, không một luật sư nào có thể lật kèo được, cũng không có một luật sư nào dám chống đối,” Phó Vân Hiến cầm điếu thuốc, nhấp một ngụm rượu, y đặt chén xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Tưởng Tuyền, rành rọt nói cho cô, “Phó Vân Hiến cũng không phải ngoại lệ.”
Trung ương phê duyệt là sự chấp thuận của chính quyền trung ương, bộ ngành đốc thúc là sự giám sát của Bộ Công an, nếu so ra thì vụ án của Cù Lăng hay vụ án của Cao Hoa quả thực không đáng để nhắc tới. Vụ án của Tưởng Chấn Hưng cũng hoàn toàn không đơn giản như mấy tin tức đơn giản vụn vặt có thể nhìn thấy trên các phương tiện truyền thông, đây là một mạng lưới khổng lồ liên quan đến tất cả các khía cạnh chính trị và kinh tế, bất cẩn chút thôi, đừng nói là cái nghề luật sư này, ngay cả mạng có khi cũng không còn.
Phó Vân Hiến có thể đạt được đến địa vị như bây giờ, suy cho cùng cũng là vì y biết tiến biết lùi, cũng không hề đối chọi với những vụ án không lối thoát thế này. Y không phải Sở Bá Vương “không chịu về Giang Đông”, mà là Tào Thừa Tướng “không để người phụ ta*”.
*Thà ta phụ người trong thiên hạ, chứ đừng để người trong thiên hạ phụ ta. Với Tào Tháo, bất cứ ai bên cạnh cũng có thể trở mặt, quay lưng với mình, nên con người này chọn cách sống ngờ vực và luôn nắm thế chủ động chứ không bao giờ để bản thân bị đâm sau lưng. Câu nói này ý muốn nhắc nhở đừng quá tin người mà hãy có chút đề phòng bởi không gì là không thể xảy ra ở cuộc sống này.
Phó Vân Hiến nói: “Có thể giữ được mạng đã tốt lắm rồi, tôi khuyên cô không việc gì phải vì một người mà lãng phí cả thanh xuân của mình, hi sinh vô nghĩa.”
Nhưng Tưởng Tuyền lại không chấp nhận.
Không như những cô gái nhõng nhẽo nũng nịu, nếu như cô đã được gặp Phó Vân Hiến như ý muốn, cô dám đánh cược hết thảy ép y phải nhận vụ án này.
“Hứa Tô thích tôi, tôi có thể cảm nhận được.” Ngay từ lúc Phó Vân Hiến bắt máy của cô, Tưởng Tuyền nhạy bén đã ý thức được lợi thế của mình tăng lên, cô nói, “Nếu luật sư Phó có thể giúp tôi chuyện này, tôi sẽ không gặp Hứa Tô nữa, tôi đồng ý rời đi, trả anh ta lại cho anh.”
Phó Vân Hiến gần như muốn bật cười.
Cả đời này y chưa từng bị ai ép buộc. Y gãy một chân đối mặt với cả chục tên công an ở cục, cuối cùng vẫn toàn thân trở ra; y không thèm cúi đầu trước ông trùm xã hội đen Hồ Tứ, ngược lại còn khiến đối phương phải thêm phần kính nể mình.
Chỉ một đứa con gái mà lại dám bàn điều kiện với y, quá vụng về, cũng quá ngây thơ.
“Năm đó tôi nhận được tổng cộng hơn ba mươi ngàn tiền tài trợ học phí từ quỹ Chấn Hưng, hiện tại đã hơn hai mươi năm trôi qua, tôi sẽ trả lại gấp hai mươi lần.”
Đồ ăn vừa lên đủ, Phó Vân Hiến đã đứng dậy, tính tiền rời đi.
“Ngày mai bảy trăm ngàn sẽ được chuyển vào tài khoản của cô, bữa cơm này cô cứ từ từ mà thưởng thức.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất