Chương 56: Bắt cóc
Khi tỉnh dậy xung quanh tối đen không thấy gì, không khí ẩm ướt, còn tản ra mùi formol nồng nặc sau khi sơn sửa. Mắt Hứa Tô bị bịt, cảm giác được bản thân bị trói thì dùng sức giãy giụa, lực bất tòng tâm, thắt nút quá chặt. Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, ngẫm nghĩ về tình cảnh hiện tại. Đối phương không trực tiếp ném hắn xuống sông cho cá ăn, vậy thì hẳn là không chỉ đơn thuần muốn giết người, bắt cóc lằng nhằng thế này vì vơ vét tài sản hay trả thù, tạm thời hắn còn chưa nghĩ ra được.
Đang trầm tư thì nghe thấy có tiếng người xuống tầng. Hứa Tô ngừng cử động, nhanh chóng giả vờ ngủ, định thăm dò gốc gác đối phương rồi cân nhắc sau đó sẽ tự thoát ra thế nào.
Hắn nghe thấy có người nói, cứ một ngày một mũi, chờ đến khi Phó Vân Hiến về thì thằng nhãi này phế chắc rồi.
Hắn nghe thấy một người khác nói, số 4 tinh khiết thế mà cho nó dùng, phí quá.
Vừa nghe lời này, Hứa Tô đờ cả người ra, giống như não bị đánh bằng vật cùn, không những đập một cú, mà còn khuấy hết bên trong não thành một vũng nhầy nhụa.
Số 4, heroin số 4*. Hứa Tô quá quen với thứ này. Năm ấy Hứa Văn Quân chỉ vì mua một “gói lẻ” mà đã dùng đủ các thủ đoạn tàn tệ, trộm cắp cướp giật, lừa đảo móc túi, làm đủ mọi chuyện xấu, một gia đình không còn là gia đình nữa, mà trở thành vực sâu vô tận, hố đen không đáy, trở thành cái bóng đè nặng lên hắn và mẹ mình cả đời.
*Heroin được chia thành bốn hạng theo độ tinh khiết. Heroin số 1 đến số 3 thường được bán ở các vùng lạc hậu. Heroin số 4 có độ tinh khiết cao nhất chủ yếu được bán cho các khu vực giàu có. Lấy Hồng Kông làm ví dụ, heroin số 4 đã thay thế hoàn toàn heroin số 3, nhưng từ năm 1990, độ tinh khiết của heroin số 4 ngày càng giảm, độ tinh khiết hiện tại là 44,97%. Heroin số 1 và số 2 thực chất chỉ morphin hoặc muối morphin. Heroin số 3 được tạo ra bằng cách điều chế diacetylmorphine từ morphin hydroclorid và thêm một lượng lớn chất pha loãng. Tổng hàm lượng của diacetylmorphine và monoacetylmorphine nói chung là 25% đến 45%. Heroin số 4 không được pha loãng sau phản ứng acetyl hóa morphin hydroclorid, mà được tinh chế, kết tủa và làm khô. Sản phẩm cuối cùng là bột màu trắng, không mùi, trong suốt, rất mịn và thậm chí biến mất khi thoa lên da. Hàm lượng diacetylmorphine nói chung trên 80%, và hàm lượng cao nhất là 99%.
Hứa Tô sợ, sợ đến mức lạnh cả tay chân, sợ đến mức hơi thở cũng đình trệ.
Hắn không sợ chết, nhưng sợ cảnh sống không bằng chết.
Trong bóng tối, lũ bắt cóc đã đi tới cạnh hắn, nhấc chân đá người: “Đừng có giả chết.”
Cú đá này thúc vào ngay giữa dạ dày, nước chua xộc lên cổ họng, Hứa Tô đau đến mức cuộn tròn người lại. Một tên bắt cóc ngồi xổm xuống, vỗ lên mặt hắn nói: “Mày hợp tác tí đi, thì sẽ không chết người. Bọn tao cũng chỉ làm theo lệnh thôi, không muốn giết mày, cũng không muốn đánh vào mặt mày, da mịn thịt mềm trói gà không chặt thế này, đánh hỏng đi thì Phó Vân Hiến đau lòng lắm.”
Trong cảnh nguy hiểm tuyệt vọng thế này, sau khi nghe thấy tên Phó Vân Hiến hai lần liên tiếp, Hứa Tô lại tỉnh táo hoàn toàn. Heroin số 4 tinh khiết có giá xa xỉ, hành động lần này của đối phương rõ ràng không phải vì tiền mà là để trả thù, mục tiêu không phải mình mà là Phó Vân Hiến.
Hứa Tô theo Phó Vân Hiến ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này. Nhiều năm qua đại luật sư Phó vẫn lo liệu chu toàn thế lực khắp nơi, bước đi trên mây, chưa từng thất thủ. Hứa Tô vừa lo, lại vừa áy náy, vụ án Tưởng Chấn Hưng đẩy Phó Vân Hiến ra đầu sóng ngọn gió, có lẽ chính vì nhận vụ án này mới đắc tội thế lực bên nào đó, mà suy cho cùng, cũng phải trách hắn nhớ mãi không quên người đại ca ngày xưa.
Tiếng phổ thông của bọn bắt cóc không sõi, không giống người bản địa thành phố S, ngược lại giống như từ thành phố nào đó phía Nam Trung Quốc hơn. Hứa Tô bị bịt mắt, tai lại trở nên nhạy bén, hắn nghe ra giọng khàn khàn khi hai kẻ này nói chuyện, đờm đọng dày đặc giống như người bệnh viêm họng. Những người hút heroin thì phế quản và yết hầu dễ chịu tổn thương, trước khi Hứa Văn Quân chết, giọng ông ta cũng như tiếng cồng hỏng.
Hắn phán đoán sơ lược, hai tên này đều là con nghiện, là lâu la tép riu nghe theo lệnh người khác.
Bọn bắt cóc không bịt miệng hắn, có thể thấy được nơi giam giữ này khá kín đáo, dù hét to cũng không ai đến cứu. Hứa Tô nghe ra chỉ có hai tên, số lượng không quá áp đảo, nhưng tay chân hắn đều bị trói chặt, bản thân lại bị nhốt ở nơi hẻo lánh, hẳn là không thể giải quyết khốn cảnh hiện tại dựa vào vũ lực.
Hứa Tô cũng không sợ mình không gánh nổi, cùng lắm thì nhân lúc đối phương chích cho mình thì liều mạng cá chết lưới rách, dù sao cũng chỉ có mỗi cái mạng rẻ mạt này, liều chết thì sẽ không giẫm lên vết xe đổ của cha ruột. Nhưng hiện tại hắn không lấy cứng chọi cứng được, ít nhất trước khi làm cũng phải báo được một tiếng cho Phó Vân Hiến, y đang xử lý vụ án ở nơi khác, cần phải đề phòng tiểu nhân.
Đối phương là con nghiện, lại là lâu la, tiền thuốc phiện chắc chắn là một vấn đề nan giải. Có tiền thì có thể sai khiến cả quỷ ma, lúc này lôi tiền ra nói chuyện có lẽ mới thỏa đáng.
Hứa Tô nói với bọn bắt cóc, hắn chấp nhận dùng tiền đổi lấy một cái mạng quèn, chừng một triệu không là vấn đề.
Bọn bắt cóc khinh thường Hứa Tô, biết nơi hắn ở không khác mấy khu ổ chuột, không tin hắn có thể móc ra cả triệu, lại giơ chân đạp hắn: “Mày lấy đâu ra tiền?”
“Tôi không có tiền, nhưng Phó Vân Hiến có…” Hứa Tô bị đối phương đạp cho lăn lộn dưới đất, hắn chật vật ngồi dậy, hướng mặt về phía có âm thanh, nói, “Tôi tham gia ‘Định mệnh là em’ cũng có tí danh tiếng, thu nhập từ quảng cáo cũng kha khá… Với lại các người cũng biết tôi theo Phó Vân Hiến nhiều năm như vậy, ông ta có tiền lại hào phóng, tôi đều cất đi tích trữ… Tôi bằng lòng dùng tiền chuộc mạng, các người gọi điện cho mẹ tôi, để tôi nói với bà hai câu, nói cho bà biết chỗ tôi cất tiền…”
Những cú đấm cú đá trong dự tính không hạ xuống, vậy mà lũ bắt cóc lại bị lay động.
Hứa Tô nói một mạch rất nhiều, thật sự coi mình như chim hoàng yến õng ẹo, gọi hai tên bắt cóc là anh hai, ông lớn, sau đó còn quỳ xuống đầy đoan chính, mặc kệ số phận.
Cuối cùng lũ bắt cóc bỏ lại một câu: “Dám dùng lời ngon tiếng ngọt lừa bọn tao thì mày chết chắc.”
Bàn tính trong đầu Hứa Tô vang lạch cạch, đối phương nghe theo lệnh bên trên là phải chỉnh Phó Vân Hiến nhưng bọn chúng không hề biết nửa đời sau của Tô An Na cứ có chuyện cần tiền là sẽ lóc cóc đi tìm vị đại luật sư kia. Nếu nghĩ một cách tích cực, đại luật sư Phó có mối quan hệ rộng lớn, sẽ giải quyết được lũ lâu la này một cách nhanh chóng, cứu được hắn ra, còn nếu nghĩ theo hướng tệ hơn, dù cho Phó Vân Hiến ở thành phố W không kịp đến cứu hắn thì ít nhất cuộc điện thoại này có thể cảnh báo cho y.
Nhưng bọn bắt cóc vừa mới nói câu “Bọn tao bắt cóc con trai mày rồi”, còn chưa kịp đưa điện thoại cho Hứa Tô thì Tô An Na đã chửi một tiếng “Muốn giết thì giết quách đi” rồi cúp máy, còn trực tiếp chặn luôn số.
Lúc nhận điện thoại thì Tô An Na đang thỏa thuê trên bàn mạt chược với đám Lưu Mai. Lưu Mai vừa hồ bài, bà ta mắt sáng lấp lánh gác một chân lên, một lòng chỉ muốn thắng lại, hơi đâu mà đôi co với người ta, thậm chí còn không nghĩ đến chuyện gọi điện cho thằng con trai xác minh. Tô An Na vừa mò bài vừa mắng chửi: “Tô Tô nhà tao đang đi theo Phó Vân Hiến tham gia phiên tòa chứ đâu, còn không biết dơ mà định lừa tao chắc?”
Một người phụ nữ không hay chơi cùng hỏi: “Tên Phó Vân Hiến quen quen, nghe ở đâu rồi ấy nhỉ?”
“Phó Vân Hiến mà bà cũng không biết à? Đại luật sư nổi tiếng nhất Trung Quốc đó!” Tô An Na sững sờ một giây, ném cây Bắc Phong ra rồi lại vân vê ngón tay, cười rạng rỡ như thiếu nữ mười ba tuổi, “Giàu cực.”
Đang trầm tư thì nghe thấy có tiếng người xuống tầng. Hứa Tô ngừng cử động, nhanh chóng giả vờ ngủ, định thăm dò gốc gác đối phương rồi cân nhắc sau đó sẽ tự thoát ra thế nào.
Hắn nghe thấy có người nói, cứ một ngày một mũi, chờ đến khi Phó Vân Hiến về thì thằng nhãi này phế chắc rồi.
Hắn nghe thấy một người khác nói, số 4 tinh khiết thế mà cho nó dùng, phí quá.
Vừa nghe lời này, Hứa Tô đờ cả người ra, giống như não bị đánh bằng vật cùn, không những đập một cú, mà còn khuấy hết bên trong não thành một vũng nhầy nhụa.
Số 4, heroin số 4*. Hứa Tô quá quen với thứ này. Năm ấy Hứa Văn Quân chỉ vì mua một “gói lẻ” mà đã dùng đủ các thủ đoạn tàn tệ, trộm cắp cướp giật, lừa đảo móc túi, làm đủ mọi chuyện xấu, một gia đình không còn là gia đình nữa, mà trở thành vực sâu vô tận, hố đen không đáy, trở thành cái bóng đè nặng lên hắn và mẹ mình cả đời.
*Heroin được chia thành bốn hạng theo độ tinh khiết. Heroin số 1 đến số 3 thường được bán ở các vùng lạc hậu. Heroin số 4 có độ tinh khiết cao nhất chủ yếu được bán cho các khu vực giàu có. Lấy Hồng Kông làm ví dụ, heroin số 4 đã thay thế hoàn toàn heroin số 3, nhưng từ năm 1990, độ tinh khiết của heroin số 4 ngày càng giảm, độ tinh khiết hiện tại là 44,97%. Heroin số 1 và số 2 thực chất chỉ morphin hoặc muối morphin. Heroin số 3 được tạo ra bằng cách điều chế diacetylmorphine từ morphin hydroclorid và thêm một lượng lớn chất pha loãng. Tổng hàm lượng của diacetylmorphine và monoacetylmorphine nói chung là 25% đến 45%. Heroin số 4 không được pha loãng sau phản ứng acetyl hóa morphin hydroclorid, mà được tinh chế, kết tủa và làm khô. Sản phẩm cuối cùng là bột màu trắng, không mùi, trong suốt, rất mịn và thậm chí biến mất khi thoa lên da. Hàm lượng diacetylmorphine nói chung trên 80%, và hàm lượng cao nhất là 99%.
Hứa Tô sợ, sợ đến mức lạnh cả tay chân, sợ đến mức hơi thở cũng đình trệ.
Hắn không sợ chết, nhưng sợ cảnh sống không bằng chết.
Trong bóng tối, lũ bắt cóc đã đi tới cạnh hắn, nhấc chân đá người: “Đừng có giả chết.”
Cú đá này thúc vào ngay giữa dạ dày, nước chua xộc lên cổ họng, Hứa Tô đau đến mức cuộn tròn người lại. Một tên bắt cóc ngồi xổm xuống, vỗ lên mặt hắn nói: “Mày hợp tác tí đi, thì sẽ không chết người. Bọn tao cũng chỉ làm theo lệnh thôi, không muốn giết mày, cũng không muốn đánh vào mặt mày, da mịn thịt mềm trói gà không chặt thế này, đánh hỏng đi thì Phó Vân Hiến đau lòng lắm.”
Trong cảnh nguy hiểm tuyệt vọng thế này, sau khi nghe thấy tên Phó Vân Hiến hai lần liên tiếp, Hứa Tô lại tỉnh táo hoàn toàn. Heroin số 4 tinh khiết có giá xa xỉ, hành động lần này của đối phương rõ ràng không phải vì tiền mà là để trả thù, mục tiêu không phải mình mà là Phó Vân Hiến.
Hứa Tô theo Phó Vân Hiến ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này. Nhiều năm qua đại luật sư Phó vẫn lo liệu chu toàn thế lực khắp nơi, bước đi trên mây, chưa từng thất thủ. Hứa Tô vừa lo, lại vừa áy náy, vụ án Tưởng Chấn Hưng đẩy Phó Vân Hiến ra đầu sóng ngọn gió, có lẽ chính vì nhận vụ án này mới đắc tội thế lực bên nào đó, mà suy cho cùng, cũng phải trách hắn nhớ mãi không quên người đại ca ngày xưa.
Tiếng phổ thông của bọn bắt cóc không sõi, không giống người bản địa thành phố S, ngược lại giống như từ thành phố nào đó phía Nam Trung Quốc hơn. Hứa Tô bị bịt mắt, tai lại trở nên nhạy bén, hắn nghe ra giọng khàn khàn khi hai kẻ này nói chuyện, đờm đọng dày đặc giống như người bệnh viêm họng. Những người hút heroin thì phế quản và yết hầu dễ chịu tổn thương, trước khi Hứa Văn Quân chết, giọng ông ta cũng như tiếng cồng hỏng.
Hắn phán đoán sơ lược, hai tên này đều là con nghiện, là lâu la tép riu nghe theo lệnh người khác.
Bọn bắt cóc không bịt miệng hắn, có thể thấy được nơi giam giữ này khá kín đáo, dù hét to cũng không ai đến cứu. Hứa Tô nghe ra chỉ có hai tên, số lượng không quá áp đảo, nhưng tay chân hắn đều bị trói chặt, bản thân lại bị nhốt ở nơi hẻo lánh, hẳn là không thể giải quyết khốn cảnh hiện tại dựa vào vũ lực.
Hứa Tô cũng không sợ mình không gánh nổi, cùng lắm thì nhân lúc đối phương chích cho mình thì liều mạng cá chết lưới rách, dù sao cũng chỉ có mỗi cái mạng rẻ mạt này, liều chết thì sẽ không giẫm lên vết xe đổ của cha ruột. Nhưng hiện tại hắn không lấy cứng chọi cứng được, ít nhất trước khi làm cũng phải báo được một tiếng cho Phó Vân Hiến, y đang xử lý vụ án ở nơi khác, cần phải đề phòng tiểu nhân.
Đối phương là con nghiện, lại là lâu la, tiền thuốc phiện chắc chắn là một vấn đề nan giải. Có tiền thì có thể sai khiến cả quỷ ma, lúc này lôi tiền ra nói chuyện có lẽ mới thỏa đáng.
Hứa Tô nói với bọn bắt cóc, hắn chấp nhận dùng tiền đổi lấy một cái mạng quèn, chừng một triệu không là vấn đề.
Bọn bắt cóc khinh thường Hứa Tô, biết nơi hắn ở không khác mấy khu ổ chuột, không tin hắn có thể móc ra cả triệu, lại giơ chân đạp hắn: “Mày lấy đâu ra tiền?”
“Tôi không có tiền, nhưng Phó Vân Hiến có…” Hứa Tô bị đối phương đạp cho lăn lộn dưới đất, hắn chật vật ngồi dậy, hướng mặt về phía có âm thanh, nói, “Tôi tham gia ‘Định mệnh là em’ cũng có tí danh tiếng, thu nhập từ quảng cáo cũng kha khá… Với lại các người cũng biết tôi theo Phó Vân Hiến nhiều năm như vậy, ông ta có tiền lại hào phóng, tôi đều cất đi tích trữ… Tôi bằng lòng dùng tiền chuộc mạng, các người gọi điện cho mẹ tôi, để tôi nói với bà hai câu, nói cho bà biết chỗ tôi cất tiền…”
Những cú đấm cú đá trong dự tính không hạ xuống, vậy mà lũ bắt cóc lại bị lay động.
Hứa Tô nói một mạch rất nhiều, thật sự coi mình như chim hoàng yến õng ẹo, gọi hai tên bắt cóc là anh hai, ông lớn, sau đó còn quỳ xuống đầy đoan chính, mặc kệ số phận.
Cuối cùng lũ bắt cóc bỏ lại một câu: “Dám dùng lời ngon tiếng ngọt lừa bọn tao thì mày chết chắc.”
Bàn tính trong đầu Hứa Tô vang lạch cạch, đối phương nghe theo lệnh bên trên là phải chỉnh Phó Vân Hiến nhưng bọn chúng không hề biết nửa đời sau của Tô An Na cứ có chuyện cần tiền là sẽ lóc cóc đi tìm vị đại luật sư kia. Nếu nghĩ một cách tích cực, đại luật sư Phó có mối quan hệ rộng lớn, sẽ giải quyết được lũ lâu la này một cách nhanh chóng, cứu được hắn ra, còn nếu nghĩ theo hướng tệ hơn, dù cho Phó Vân Hiến ở thành phố W không kịp đến cứu hắn thì ít nhất cuộc điện thoại này có thể cảnh báo cho y.
Nhưng bọn bắt cóc vừa mới nói câu “Bọn tao bắt cóc con trai mày rồi”, còn chưa kịp đưa điện thoại cho Hứa Tô thì Tô An Na đã chửi một tiếng “Muốn giết thì giết quách đi” rồi cúp máy, còn trực tiếp chặn luôn số.
Lúc nhận điện thoại thì Tô An Na đang thỏa thuê trên bàn mạt chược với đám Lưu Mai. Lưu Mai vừa hồ bài, bà ta mắt sáng lấp lánh gác một chân lên, một lòng chỉ muốn thắng lại, hơi đâu mà đôi co với người ta, thậm chí còn không nghĩ đến chuyện gọi điện cho thằng con trai xác minh. Tô An Na vừa mò bài vừa mắng chửi: “Tô Tô nhà tao đang đi theo Phó Vân Hiến tham gia phiên tòa chứ đâu, còn không biết dơ mà định lừa tao chắc?”
Một người phụ nữ không hay chơi cùng hỏi: “Tên Phó Vân Hiến quen quen, nghe ở đâu rồi ấy nhỉ?”
“Phó Vân Hiến mà bà cũng không biết à? Đại luật sư nổi tiếng nhất Trung Quốc đó!” Tô An Na sững sờ một giây, ném cây Bắc Phong ra rồi lại vân vê ngón tay, cười rạng rỡ như thiếu nữ mười ba tuổi, “Giàu cực.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất