Chương 88: Họa bì
Tiễn Hứa Tô xong, Đường Dịch Xuyên trở lại phòng làm việc của mình ở Chi cục số 2, liếc qua đã thấy một phong bì chuyển phát nhanh trên bàn.
Phong bì không dán nhãn nhưng lại viết tên anh. Đường Dịch Xuyên mở phong bì ra, bên trong là một bức ảnh chụp chung, trên bức ảnh có ba người, Hồng Duệ, Hồng Linh và anh.
Anh kề vai kề đầu với Hồng Duệ, thân mật đến đáng nghi, Hồng Linh vẫn là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời.
Phiền toái tới rồi, phiền toái còn lớn nữa.
Tuổi này ngồi trên vị trí này, sau lưng anh có rất nhiều con mắt lom lom soi mói, một bức ảnh mờ ám với người cùng giới vẫn có thể hủy hoại con đường làm quan của anh, huống hồ Hồng Duệ còn là con trai của ông trùm xã hội đen Hồng Triệu Long, từng vào tù vì tội thuê người giết người.
Thiện ác rồi cũng có quả báo, chỉ là đến sớm hay muộn. Ngay từ ngày anh quyết tâm bước vào hệ thống kiểm sát, anh đã biết rồi sẽ có một ngày chuyện này bị vạch trần, leo càng cao sẽ càng sợ ngã, ngược lại lúc này anh lại cảm thấy tảng đá trong lồng ngực rơi xuống, thoải mái vô cùng. Hiện giờ anh ép sát từng bước, lộ liễu trần trụi, với sự lọc lõi và khôn khéo của Phó Vân Hiến thì một khi phát hiện ra đối thủ là anh, chắc chắn y sẽ đáp trả.
Có điều suy cho cùng một bức ảnh chụp chung cũng không thể là bằng chứng, Đường Dịch Xuyên lẳng lặng cất kỹ bức ảnh, gọi một người đến hỏi xem vừa rồi có ai vào phòng làm việc của mình hay không.
“Không có ạ, không thấy người nào vào.”
Đường Dịch Xuyên lẳng lặng nheo mắt nhìn đối phương. Anh từng gài một Hồng Linh ở bên cạnh Phó Vân Hiến, chưa biết chừng Phó Vân Hiến cũng học theo, dùng một khoản tiền lớn mua người nào đó bên cạnh anh.
Cậu công tố viên bị lãnh đạo nhìn chằm chằm thì chộn rộn cả người, trước kia Đường Dịch Xuyên cũng lạnh lùng, cũng kiệm lời nhưng không thể so với dạo này, dạo này anh càng lạnh lùng hơn, càng kiệm lời hơn, thậm chí còn âm u đến đáng sợ. Cậu công tố viên nuốt nước bọt gọi anh: “Công tố Đường?”
Đường Dịch Xuyên ổn định lại tâm lý, sắc mặt dịu đi: “Cậu ra ngoài đi.”
“À phải rồi, công tố Đường,” Cậu công tố viên chưa đi được mấy bước đã quay đầu lại, mừng rỡ vui vẻ nói với anh, “nhờ vào sự dẫn dắt của anh mà phòng công tố chúng ta vinh dự nhận được giải thưởng ‘Tập thể tiên tiến đấu tranh nghiêm khắc’, cực kỳ đỉnh luôn đó ạ.”
Trước đây anh là trưởng phòng công tố, tác phong cá nhân nổi trội xuất sắc nên đội quân mình dẫn dắt cũng ưu tú không kém, tích lũy được rất nhiều danh hiệu. Trụ cột của ngành công tố vì đất nước và nhân dân, một cán bộ trẻ tuổi, hóa ra lại là người yêu của con ông trùm xã hội đen, lại còn vì đối phương mà gánh mối thù máu, bản thân Đường Dịch Xuyên cũng quên mất mình đã chìm trong trạng thái phân liệt này bao lâu, mãi sau mới ổn định tâm lý, anh cố rặn ra một nụ cười, gật đầu với cậu công tố viên kia: “Làm tốt lắm.”
Chờ cậu công tố viên rời đi, Đường Dịch Xuyên gọi thẳng cho Phó Vân Hiến, sau khi giả dối hàn huyên một hồi, nói đã tiễn Hứa Tô đi, đối phương có lời muốn nhờ anh chuyển cho y.
“Nói bên ngoài không tiện,” Phó Vân Hiến nói chuyện gãy gọn, “nhà cậu, hay nhà tôi?”
“Tới nhà tôi đi.” Đường Dịch Xuyên đeo kính, xác định địa điểm là sân nhà của mình. Công tố viên Đường bình thường chỉ khi lên tòa hoặc lái xe ban đêm mới đeo kính, lúc này đã sẵn sàng đón địch.
Dù cho đã tranh chấp đối đầu nhiều lần trên tòa, Đường Dịch Xuyên vẫn có suy tính trước về cuộc gặp này, đây là cuộc đối đầu trực diện, là ván bài lật ngửa, nhưng sẽ không phải chương cuối của câu chuyện báo thù. Y đoán Phó Vân Hiến không có bằng chứng xác thực trong tay, một luật sư nổi tiếng có nhiều người quen trong hệ thống tư pháp, hoàn toàn có thể trực tiếp quật ngã anh, cần gì phải cố ra vẻ bí hiểm.
Vậy nên khi Phó Vân Hiến nói ra việc “công tố viên giúp đỡ xã hội đen tẩy trắng thân phận” thì Đường Dịch Xuyên vẫn ứng phó rất thoải mái, vẫn giữ giọng điệu nhà quan, hoàn toàn không e dè sợ hãi.
Đường Dịch Xuyên nói: “Chiến dịch Clean Network* năm 2011 đã vạch trần vấn đề này, có một bộ phận nhỏ công an cảnh sát nhân dân vì tư lợi cá nhân đã sử dụng các thủ đoạn bất hợp pháp để che giấu thông tin thực của tù nhân trốn trại, bất chấp rủi ro sử dụng họ tên và thân phận của người khác, khiến cho việc truy bắt khó khăn chồng chất. Nếu trong đội ngũ công tố viên nhân dân cũng có người cố tình vi phạm thì đúng là nên chịu trách nhiệm xử phạt nghiêm minh.”
*Hội nghị qua video và qua điện thoại do Bộ Công an tổ chức ngày 26/5/2011 đã quyết định từ nay đến 15/12/2011, các cơ quan công an trên cả nước sẽ thực hiện đợt thanh tra đặc biệt được gọi là “Clean Network” trong khoảng bảy tháng để truy lùng trực tuyến những tù nhân trốn trại.
Binh đến tướng ngăn, ánh mắt sau cặp kính bình tĩnh sắc sảo, buổi nói chuyện vừa êm đẹp lại gọn ghẽ, dù cho người đàn ông trước mặt này có thể đã chuẩn bị ghi âm, dù cho bí thư Khương ở ngay bên cạnh, cũng sẽ phải khen ngợi anh một hồi.
“Không chỉ là công tố viên, mà còn là phó giám đốc chi cục của viện kiểm sát thành phố, dù không phải giúp đỡ tù nhân trốn trại thoát khỏi truy cứu của pháp luật nhưng vẫn không thoát được tội lơ là nhiệm vụ.” Phó Vân Hiến ngậm thuốc lá đi tới bên cửa sổ, vén tấm rèm ra.
Tấm rèm dày cộp và đóng kín, cả căn phòng như một cái kén, ngột ngạt và áp lực.
“Nếu luật sư Phó biết người đó là ai, không ngại tố giác thì bên cơ sở tạm giữ của viện chúng tôi có một đồng chí dày dạn kinh nghiệm với loại vụ án này, có đôi mắt sáng suốt nhìn thấu một phạm nhân trốn trại cấp B được ‘tẩy trắng’, người nọ có thể phối hợp với anh.”
Mùa xuân chùng chình sắp tới, những đóa hoa mộc lan trắng dưới tầng của tòa nhà cao tầng đã chớm nụ, tao nhã lại quý phái. Ánh nắng mang theo hương hoa ùa vào, Đường Dịch Xuyên vô thức lấy tay che đi. Sau khi Hồng Duệ mất, anh từ chối đối diện với ánh mặt trời.
“Hẳn là truyền thông cũng sẽ thấy rất hứng thú với tin tức động trời như vậy.” Phó Vân Hiến lại rít một hơi thuốc, không lộ ra biểu cảm, “Công tố viên Đường không biết là ai sao?”
“Tôi không biết,” Vẫn cho rằng Phó Vân Hiến đang lừa mình, ý cười trên mặt Đường Dịch Xuyên không giảm, “tôi vẫn giữ câu nói kia, nếu luật sư Phó có bằng chứng xác thực thì muốn tìm truyền thông hay công an đều được.”
“Trí nhớ của công tố viên Đường kém quá, vậy để tôi nhắc lại cho cậu xem hai cán bộ công an phòng đăng ký hộ khẩu đã giúp vị phó viện trưởng viện kiểm sát kia xin cấp lại thẻ căn cước và hộ khẩu như thế nào…”
Cho đến khi Phó Vân Hiến nói chính xác số hiệu của hai tên công an, Đường Dịch Xuyên mới nhận ra Phó Vân Hiến không lừa mình, y thật sự có chuẩn bị trước khi đến đây.
Gương mặt xưa nay chưa từng có bất cứ biểu cảm gì tươi sáng, như dòng sông băng vạn năm, dù Mặt Trời có gay gắt thế nào thì cũng không thể làm tan chảy, rốt cuộc cũng đã nứt ra vào thời khắc này.
Vậy mà thằng nhãi Hồng Linh lại có thể bán đứng mình. Đường Dịch Xuyên thầm nói, anh lén siết chặt tay, lạnh lùng nhìn Phó Vân Hiến không nói một lời, sau đó anh bất chợt vồ lấy cái điện thoại trên bàn trà, có lẽ định sắp xếp thủ tục đằng sau khi nước ngập tới tận cổ, mà Phó Vân Hiến đã nhanh tay chặn anh lại.
Hai người vừa mới tiếp xúc, bao nhiêu dồn nén áp lực tích tụ lâu ngày lập tức trào ra, bọn họ quay cuồng chém giết, vật lộn như thú hoang.
Đường Dịch Xuyên vung nắm đấm về phía Phó Vân Hiến, Phó Vân Hiến chịu đựng hai cú như nhường cho anh, sau đó không khách sáo đáp trả.
Đường Dịch Xuyên cũng ăn mấy cú đấm của Phó Vân Hiến, ngã xuống lại đứng lên, những thứ đồ thủy tinh trong phòng bị quăng nát vụn trên mặt đất. Phó Vân Hiến hăng máu đỏ cả mắt, giữ chặt hai bên thái dương của Đường Dịch Xuyên dập thật lực vào tường, mỗi một cú như vậy, gáy Đường Dịch Xuyên lại đập rất mạnh vào vách tường, phát ra tiếng vang khiến người ta sợ hãi. Đường Dịch Xuyên cao to hơn Hứa Tô rất nhiều, phản kháng cũng kịch liệt hơn, Phó Vân Hiến gần như không giữ được anh.
Đường Dịch Xuyên bị dập cho choáng váng hoa mắt cũng vẫn không chịu thua, trong lúc hỗn loạn đã túm lấy bả vai bị súng bắn còn chưa lành hẳn của Phó Vân Hiến, năm ngón tay dồn sức ấn xuống như muốn cắm vào vết thương của y xuyên qua lớp comple. Phó Vân Hiến đau đến mức gầm lên, gần như phải rút lui mấy bước.
Đường Dịch Xuyên còn khó nhằn hơn cả khi anh ở trên tòa, Phó Vân Hiến cũng bị thương chảy máu không nhẹ, y tìm cơ hội đoạt lấy bút máy trên bàn trà, rút nắp ra làm vũ khí.
Y lại áp Đường Dịch Xuyên lên tường, đâm ngòi bút vào cổ anh, may là không sâu nhưng máu tươi vẫn chảy ồng ộc ra theo dòng mực, vừa đỏ vừa đen.
Rốt cuộc trận chiến kéo dài cũng tạm dừng. Hai gã đàn ông thở hồng hộc, Đường Dịch Xuyên bị ngòi bút cắm lên cổ họng mềm mại, vậy mà vẫn cứng đầu né được hai cái, anh hung dữ trợn mắt nhìn Phó Vân Hiến: “Nếu anh đã có bằng chứng xác thực, tại sao còn nói với tôi, tại sao không đi tố giác tôi luôn?!”
“Tôi coi cậu như quả phụ nhà họ Hồng.” Tay Phó Vân Hiến không buông, vẫn áp chế đối phương chặt chẽ, hai mắt nóng rực đỏ ngầu, nhìn Đường Dịch Xuyên thở phì phò, “Lúc trước tôi không biết chuyện Hồng Duệ không dính đến xã hội đen, tôi không phải nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của cậu ta, nhưng tôi bằng lòng chịu trách nhiệm.”
“Anh không biết? Anh không biết thủ đoạn của Hồ Thạch Ngân? Chuyện lão làm với Hồng Duệ trong tù, anh dám nói anh cũng không biết?” Đường Dịch Xuyên quay đầu qua một bên, khinh thường cười lạnh, “Tôi không tin.”
“Cậu tin hay không thì tùy.” Phó Vân Hiến vẫn luôn lười giải thích với người khác, bút máy trong tay y đâm thêm một chút lên trên, để đối phương đối diện với mình, “Nợ của Hồng Linh tôi đã trả, còn nợ của cậu… tôi gửi một bức ảnh cho bí thư Khương, còn chuyện hai tên công an không làm tròn trách nhiệm thì tôi giấu, cậu giữ cho vững cái ghế của mình rồi tới tính sổ với tôi.”
“Tôi không nhận ân tình của anh, cùng lắm thì tôi không làm cái chức cục phó này nữa!” Máu trên cổ vẫn không ngừng chảy, Đường Dịch Xuyên không lùi bước mà còn dấn tới, rướn cổ lại gần Phó Vân Hiến, gần như nhìn thẳng vào mắt y. Anh cười, cười đến mức gương mặt tuấn tú cũng méo mó theo, anh gằn từng chữ, “Mạng của Hồng Duệ, chúng ta không chết thì đừng hòng dừng lại.”
Cuối cùng cũng không còn thở gấp nữa, Phó Vân Hiến buông Đường Dịch Xuyên, xoa lên vết máu trên khóe miệng mình.
Đường Dịch Xuyên nhận ra người đàn ông này liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt thương hại không thể nói rõ ràng, sau đó anh nghe y nói:
“Thằng hai, mày nghe thấy hết rồi đấy.”
Phó Vân Hiến mở cửa lập tức rời đi, chỉ để lại Phó Ngọc Trí đang cầm điện thoại đứng ở bên ngoài.
Sự thật phơi bày.
Thân thể Đường Dịch Xuyên trượt dần theo vách tường, ngồi phịch xuống đất. Phó Ngọc Trí nhìn anh bằng vẻ mặt rối rắm, đôi môi quyến rũ ấy mấp máy, cuối cùng vẫn không nói được chữ nào.
Cổ, đầu, nội tạng cũng bị thương nặng, đau đến chết đi, lại khiến Đường Dịch Xuyên đột nhiên bàng hoàng nghĩ tới, suy nghĩ lạc quẻ chảy ngược về một phiên tòa giả lập thời đại học. Khi ấy trường tổ chức chương trình “Học luật theo án”, tất cả các cấp học đều được tham gia, anh và Phó Ngọc Trí dẫn dắt đội của chính mình tranh đấu giằng co tới tận phút cuối. Trong trận chung kết, vào khoảnh khắc hai đội đi ngang qua nhau, Phó Ngọc Trí phớt lờ toàn bộ đám giáo viên và học sinh ngồi kín ghế, nghênh ngang nhét vào tay anh một cái nắp chai bia, trịnh trọng như trao một chiếc nhẫn, sau đó hắn ghé lại bên tai anh mà nói.
Thắng tôi cưới cậu, thua cậu cưới tôi.
Một nhãn hiệu cực kỳ hiếm gặp, vào cái năm không hề nổi tiếng, anh từng thuận miệng nhắc đến việc mình có sở thích sưu tầm nắp chai, mà chỉ thiếu đúng chiếc này, vậy mà hắn lại vì anh mà tìm được.
Gương mặt rực rỡ tươi cười gần trong gang tấc, đó là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống tối tăm bị nhồi đầy thù hận của anh.
Đường Dịch Xuyên và Phó Ngọc Trí nhìn nhau, sau đó anh ngửa đầu tựa vào tường, cười khan hai tiếng. Tốt rồi, rốt cuộc anh cũng chẳng cần phải sợ hãi ánh mặt trời nữa.
Câu chuyện trả thù này không có bất ngờ hay trăn trở, cũng chẳng có dịu dàng và ánh sáng. Thở dài một tiếng, Phó Ngọc Trí xoay người rời đi.
Phong bì không dán nhãn nhưng lại viết tên anh. Đường Dịch Xuyên mở phong bì ra, bên trong là một bức ảnh chụp chung, trên bức ảnh có ba người, Hồng Duệ, Hồng Linh và anh.
Anh kề vai kề đầu với Hồng Duệ, thân mật đến đáng nghi, Hồng Linh vẫn là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời.
Phiền toái tới rồi, phiền toái còn lớn nữa.
Tuổi này ngồi trên vị trí này, sau lưng anh có rất nhiều con mắt lom lom soi mói, một bức ảnh mờ ám với người cùng giới vẫn có thể hủy hoại con đường làm quan của anh, huống hồ Hồng Duệ còn là con trai của ông trùm xã hội đen Hồng Triệu Long, từng vào tù vì tội thuê người giết người.
Thiện ác rồi cũng có quả báo, chỉ là đến sớm hay muộn. Ngay từ ngày anh quyết tâm bước vào hệ thống kiểm sát, anh đã biết rồi sẽ có một ngày chuyện này bị vạch trần, leo càng cao sẽ càng sợ ngã, ngược lại lúc này anh lại cảm thấy tảng đá trong lồng ngực rơi xuống, thoải mái vô cùng. Hiện giờ anh ép sát từng bước, lộ liễu trần trụi, với sự lọc lõi và khôn khéo của Phó Vân Hiến thì một khi phát hiện ra đối thủ là anh, chắc chắn y sẽ đáp trả.
Có điều suy cho cùng một bức ảnh chụp chung cũng không thể là bằng chứng, Đường Dịch Xuyên lẳng lặng cất kỹ bức ảnh, gọi một người đến hỏi xem vừa rồi có ai vào phòng làm việc của mình hay không.
“Không có ạ, không thấy người nào vào.”
Đường Dịch Xuyên lẳng lặng nheo mắt nhìn đối phương. Anh từng gài một Hồng Linh ở bên cạnh Phó Vân Hiến, chưa biết chừng Phó Vân Hiến cũng học theo, dùng một khoản tiền lớn mua người nào đó bên cạnh anh.
Cậu công tố viên bị lãnh đạo nhìn chằm chằm thì chộn rộn cả người, trước kia Đường Dịch Xuyên cũng lạnh lùng, cũng kiệm lời nhưng không thể so với dạo này, dạo này anh càng lạnh lùng hơn, càng kiệm lời hơn, thậm chí còn âm u đến đáng sợ. Cậu công tố viên nuốt nước bọt gọi anh: “Công tố Đường?”
Đường Dịch Xuyên ổn định lại tâm lý, sắc mặt dịu đi: “Cậu ra ngoài đi.”
“À phải rồi, công tố Đường,” Cậu công tố viên chưa đi được mấy bước đã quay đầu lại, mừng rỡ vui vẻ nói với anh, “nhờ vào sự dẫn dắt của anh mà phòng công tố chúng ta vinh dự nhận được giải thưởng ‘Tập thể tiên tiến đấu tranh nghiêm khắc’, cực kỳ đỉnh luôn đó ạ.”
Trước đây anh là trưởng phòng công tố, tác phong cá nhân nổi trội xuất sắc nên đội quân mình dẫn dắt cũng ưu tú không kém, tích lũy được rất nhiều danh hiệu. Trụ cột của ngành công tố vì đất nước và nhân dân, một cán bộ trẻ tuổi, hóa ra lại là người yêu của con ông trùm xã hội đen, lại còn vì đối phương mà gánh mối thù máu, bản thân Đường Dịch Xuyên cũng quên mất mình đã chìm trong trạng thái phân liệt này bao lâu, mãi sau mới ổn định tâm lý, anh cố rặn ra một nụ cười, gật đầu với cậu công tố viên kia: “Làm tốt lắm.”
Chờ cậu công tố viên rời đi, Đường Dịch Xuyên gọi thẳng cho Phó Vân Hiến, sau khi giả dối hàn huyên một hồi, nói đã tiễn Hứa Tô đi, đối phương có lời muốn nhờ anh chuyển cho y.
“Nói bên ngoài không tiện,” Phó Vân Hiến nói chuyện gãy gọn, “nhà cậu, hay nhà tôi?”
“Tới nhà tôi đi.” Đường Dịch Xuyên đeo kính, xác định địa điểm là sân nhà của mình. Công tố viên Đường bình thường chỉ khi lên tòa hoặc lái xe ban đêm mới đeo kính, lúc này đã sẵn sàng đón địch.
Dù cho đã tranh chấp đối đầu nhiều lần trên tòa, Đường Dịch Xuyên vẫn có suy tính trước về cuộc gặp này, đây là cuộc đối đầu trực diện, là ván bài lật ngửa, nhưng sẽ không phải chương cuối của câu chuyện báo thù. Y đoán Phó Vân Hiến không có bằng chứng xác thực trong tay, một luật sư nổi tiếng có nhiều người quen trong hệ thống tư pháp, hoàn toàn có thể trực tiếp quật ngã anh, cần gì phải cố ra vẻ bí hiểm.
Vậy nên khi Phó Vân Hiến nói ra việc “công tố viên giúp đỡ xã hội đen tẩy trắng thân phận” thì Đường Dịch Xuyên vẫn ứng phó rất thoải mái, vẫn giữ giọng điệu nhà quan, hoàn toàn không e dè sợ hãi.
Đường Dịch Xuyên nói: “Chiến dịch Clean Network* năm 2011 đã vạch trần vấn đề này, có một bộ phận nhỏ công an cảnh sát nhân dân vì tư lợi cá nhân đã sử dụng các thủ đoạn bất hợp pháp để che giấu thông tin thực của tù nhân trốn trại, bất chấp rủi ro sử dụng họ tên và thân phận của người khác, khiến cho việc truy bắt khó khăn chồng chất. Nếu trong đội ngũ công tố viên nhân dân cũng có người cố tình vi phạm thì đúng là nên chịu trách nhiệm xử phạt nghiêm minh.”
*Hội nghị qua video và qua điện thoại do Bộ Công an tổ chức ngày 26/5/2011 đã quyết định từ nay đến 15/12/2011, các cơ quan công an trên cả nước sẽ thực hiện đợt thanh tra đặc biệt được gọi là “Clean Network” trong khoảng bảy tháng để truy lùng trực tuyến những tù nhân trốn trại.
Binh đến tướng ngăn, ánh mắt sau cặp kính bình tĩnh sắc sảo, buổi nói chuyện vừa êm đẹp lại gọn ghẽ, dù cho người đàn ông trước mặt này có thể đã chuẩn bị ghi âm, dù cho bí thư Khương ở ngay bên cạnh, cũng sẽ phải khen ngợi anh một hồi.
“Không chỉ là công tố viên, mà còn là phó giám đốc chi cục của viện kiểm sát thành phố, dù không phải giúp đỡ tù nhân trốn trại thoát khỏi truy cứu của pháp luật nhưng vẫn không thoát được tội lơ là nhiệm vụ.” Phó Vân Hiến ngậm thuốc lá đi tới bên cửa sổ, vén tấm rèm ra.
Tấm rèm dày cộp và đóng kín, cả căn phòng như một cái kén, ngột ngạt và áp lực.
“Nếu luật sư Phó biết người đó là ai, không ngại tố giác thì bên cơ sở tạm giữ của viện chúng tôi có một đồng chí dày dạn kinh nghiệm với loại vụ án này, có đôi mắt sáng suốt nhìn thấu một phạm nhân trốn trại cấp B được ‘tẩy trắng’, người nọ có thể phối hợp với anh.”
Mùa xuân chùng chình sắp tới, những đóa hoa mộc lan trắng dưới tầng của tòa nhà cao tầng đã chớm nụ, tao nhã lại quý phái. Ánh nắng mang theo hương hoa ùa vào, Đường Dịch Xuyên vô thức lấy tay che đi. Sau khi Hồng Duệ mất, anh từ chối đối diện với ánh mặt trời.
“Hẳn là truyền thông cũng sẽ thấy rất hứng thú với tin tức động trời như vậy.” Phó Vân Hiến lại rít một hơi thuốc, không lộ ra biểu cảm, “Công tố viên Đường không biết là ai sao?”
“Tôi không biết,” Vẫn cho rằng Phó Vân Hiến đang lừa mình, ý cười trên mặt Đường Dịch Xuyên không giảm, “tôi vẫn giữ câu nói kia, nếu luật sư Phó có bằng chứng xác thực thì muốn tìm truyền thông hay công an đều được.”
“Trí nhớ của công tố viên Đường kém quá, vậy để tôi nhắc lại cho cậu xem hai cán bộ công an phòng đăng ký hộ khẩu đã giúp vị phó viện trưởng viện kiểm sát kia xin cấp lại thẻ căn cước và hộ khẩu như thế nào…”
Cho đến khi Phó Vân Hiến nói chính xác số hiệu của hai tên công an, Đường Dịch Xuyên mới nhận ra Phó Vân Hiến không lừa mình, y thật sự có chuẩn bị trước khi đến đây.
Gương mặt xưa nay chưa từng có bất cứ biểu cảm gì tươi sáng, như dòng sông băng vạn năm, dù Mặt Trời có gay gắt thế nào thì cũng không thể làm tan chảy, rốt cuộc cũng đã nứt ra vào thời khắc này.
Vậy mà thằng nhãi Hồng Linh lại có thể bán đứng mình. Đường Dịch Xuyên thầm nói, anh lén siết chặt tay, lạnh lùng nhìn Phó Vân Hiến không nói một lời, sau đó anh bất chợt vồ lấy cái điện thoại trên bàn trà, có lẽ định sắp xếp thủ tục đằng sau khi nước ngập tới tận cổ, mà Phó Vân Hiến đã nhanh tay chặn anh lại.
Hai người vừa mới tiếp xúc, bao nhiêu dồn nén áp lực tích tụ lâu ngày lập tức trào ra, bọn họ quay cuồng chém giết, vật lộn như thú hoang.
Đường Dịch Xuyên vung nắm đấm về phía Phó Vân Hiến, Phó Vân Hiến chịu đựng hai cú như nhường cho anh, sau đó không khách sáo đáp trả.
Đường Dịch Xuyên cũng ăn mấy cú đấm của Phó Vân Hiến, ngã xuống lại đứng lên, những thứ đồ thủy tinh trong phòng bị quăng nát vụn trên mặt đất. Phó Vân Hiến hăng máu đỏ cả mắt, giữ chặt hai bên thái dương của Đường Dịch Xuyên dập thật lực vào tường, mỗi một cú như vậy, gáy Đường Dịch Xuyên lại đập rất mạnh vào vách tường, phát ra tiếng vang khiến người ta sợ hãi. Đường Dịch Xuyên cao to hơn Hứa Tô rất nhiều, phản kháng cũng kịch liệt hơn, Phó Vân Hiến gần như không giữ được anh.
Đường Dịch Xuyên bị dập cho choáng váng hoa mắt cũng vẫn không chịu thua, trong lúc hỗn loạn đã túm lấy bả vai bị súng bắn còn chưa lành hẳn của Phó Vân Hiến, năm ngón tay dồn sức ấn xuống như muốn cắm vào vết thương của y xuyên qua lớp comple. Phó Vân Hiến đau đến mức gầm lên, gần như phải rút lui mấy bước.
Đường Dịch Xuyên còn khó nhằn hơn cả khi anh ở trên tòa, Phó Vân Hiến cũng bị thương chảy máu không nhẹ, y tìm cơ hội đoạt lấy bút máy trên bàn trà, rút nắp ra làm vũ khí.
Y lại áp Đường Dịch Xuyên lên tường, đâm ngòi bút vào cổ anh, may là không sâu nhưng máu tươi vẫn chảy ồng ộc ra theo dòng mực, vừa đỏ vừa đen.
Rốt cuộc trận chiến kéo dài cũng tạm dừng. Hai gã đàn ông thở hồng hộc, Đường Dịch Xuyên bị ngòi bút cắm lên cổ họng mềm mại, vậy mà vẫn cứng đầu né được hai cái, anh hung dữ trợn mắt nhìn Phó Vân Hiến: “Nếu anh đã có bằng chứng xác thực, tại sao còn nói với tôi, tại sao không đi tố giác tôi luôn?!”
“Tôi coi cậu như quả phụ nhà họ Hồng.” Tay Phó Vân Hiến không buông, vẫn áp chế đối phương chặt chẽ, hai mắt nóng rực đỏ ngầu, nhìn Đường Dịch Xuyên thở phì phò, “Lúc trước tôi không biết chuyện Hồng Duệ không dính đến xã hội đen, tôi không phải nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của cậu ta, nhưng tôi bằng lòng chịu trách nhiệm.”
“Anh không biết? Anh không biết thủ đoạn của Hồ Thạch Ngân? Chuyện lão làm với Hồng Duệ trong tù, anh dám nói anh cũng không biết?” Đường Dịch Xuyên quay đầu qua một bên, khinh thường cười lạnh, “Tôi không tin.”
“Cậu tin hay không thì tùy.” Phó Vân Hiến vẫn luôn lười giải thích với người khác, bút máy trong tay y đâm thêm một chút lên trên, để đối phương đối diện với mình, “Nợ của Hồng Linh tôi đã trả, còn nợ của cậu… tôi gửi một bức ảnh cho bí thư Khương, còn chuyện hai tên công an không làm tròn trách nhiệm thì tôi giấu, cậu giữ cho vững cái ghế của mình rồi tới tính sổ với tôi.”
“Tôi không nhận ân tình của anh, cùng lắm thì tôi không làm cái chức cục phó này nữa!” Máu trên cổ vẫn không ngừng chảy, Đường Dịch Xuyên không lùi bước mà còn dấn tới, rướn cổ lại gần Phó Vân Hiến, gần như nhìn thẳng vào mắt y. Anh cười, cười đến mức gương mặt tuấn tú cũng méo mó theo, anh gằn từng chữ, “Mạng của Hồng Duệ, chúng ta không chết thì đừng hòng dừng lại.”
Cuối cùng cũng không còn thở gấp nữa, Phó Vân Hiến buông Đường Dịch Xuyên, xoa lên vết máu trên khóe miệng mình.
Đường Dịch Xuyên nhận ra người đàn ông này liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt thương hại không thể nói rõ ràng, sau đó anh nghe y nói:
“Thằng hai, mày nghe thấy hết rồi đấy.”
Phó Vân Hiến mở cửa lập tức rời đi, chỉ để lại Phó Ngọc Trí đang cầm điện thoại đứng ở bên ngoài.
Sự thật phơi bày.
Thân thể Đường Dịch Xuyên trượt dần theo vách tường, ngồi phịch xuống đất. Phó Ngọc Trí nhìn anh bằng vẻ mặt rối rắm, đôi môi quyến rũ ấy mấp máy, cuối cùng vẫn không nói được chữ nào.
Cổ, đầu, nội tạng cũng bị thương nặng, đau đến chết đi, lại khiến Đường Dịch Xuyên đột nhiên bàng hoàng nghĩ tới, suy nghĩ lạc quẻ chảy ngược về một phiên tòa giả lập thời đại học. Khi ấy trường tổ chức chương trình “Học luật theo án”, tất cả các cấp học đều được tham gia, anh và Phó Ngọc Trí dẫn dắt đội của chính mình tranh đấu giằng co tới tận phút cuối. Trong trận chung kết, vào khoảnh khắc hai đội đi ngang qua nhau, Phó Ngọc Trí phớt lờ toàn bộ đám giáo viên và học sinh ngồi kín ghế, nghênh ngang nhét vào tay anh một cái nắp chai bia, trịnh trọng như trao một chiếc nhẫn, sau đó hắn ghé lại bên tai anh mà nói.
Thắng tôi cưới cậu, thua cậu cưới tôi.
Một nhãn hiệu cực kỳ hiếm gặp, vào cái năm không hề nổi tiếng, anh từng thuận miệng nhắc đến việc mình có sở thích sưu tầm nắp chai, mà chỉ thiếu đúng chiếc này, vậy mà hắn lại vì anh mà tìm được.
Gương mặt rực rỡ tươi cười gần trong gang tấc, đó là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống tối tăm bị nhồi đầy thù hận của anh.
Đường Dịch Xuyên và Phó Ngọc Trí nhìn nhau, sau đó anh ngửa đầu tựa vào tường, cười khan hai tiếng. Tốt rồi, rốt cuộc anh cũng chẳng cần phải sợ hãi ánh mặt trời nữa.
Câu chuyện trả thù này không có bất ngờ hay trăn trở, cũng chẳng có dịu dàng và ánh sáng. Thở dài một tiếng, Phó Ngọc Trí xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất