Ý Trần Thiên

Chương 22: Hôn mê

Trước Sau
Nhiều năm Mặc Sĩ Lân Hiên chinh chiến sa trường như vậy nay đụng phải ám toán của địch, hôn mê bất tỉnh.

Cùng ngày, Thẩm Kỳ Nhi cùng Mặc Trần nói chuyện trời Nam biển Bắc, đột nhiên tim Mặc Trần đập nhanh hơn, còn kèm theo từng cơn đau bụng, khó chịu ra mồ hôi lạnh, lông mày cũng nhíu chặt lại. Bảo bảo trong bụng dường như cũng vô cùng bất an, luôn khiến hắn không được yên. Lúc đầu Mặc Trần không muốn làm cho mọi người lo lắng, bản thân cũng có gắng kiên trì không nói với Kỳ Nhi. Nhưng lâu dần cậu liền khó chịu không thể ngồi yên, cố nén chống lại, Kỳ Nhi phát hiện cậu không ổn, liền hỏi cậu làm sao, lời vừa hỏi xong không đợi Mặc Trần đáp lại, Mặc Trần lại đột nhiên té xỉu. Thẩm Kỳ Nhi cùng Hỉ nhi nhìn thấy rất lo lắng. Sau khi Hỉ nhi cùng Thẩm Kỳ Nhi đỡ Mặc Trần về giường nằm, Thẩm Kỳ Nhi ở lại chiếu cố Mặc Trần, Hỉ nhi bảo hạ nhân đi tìm đại phu, còn bản thân thì chạy đi tìm lão phu nhân: “Lão phu nhân, lão phu nhân, không hay rồi, thiếu phu nhân đột nhiên không thoải mái, đứng cũng không vững, cả người đổ mồ hôi lạnh, ngài mau đến xem một chút đi a.” Lão phu nhân lớn tuổi, từng trải cũng nhiều, nghe xong lời Hỉ nhi nói, cảm thấy tình huống có chút không ổn, liền theo chân Hỉ nhi hướng Nam Uyển bước nhanh đến. (vanthulau.wordpress.com)

Thời gian ước chừng một nén nhang, lão đại phu vội vàng chạy tới, tranh thủ thời gian tới trước giường bắt mạch cho Mặc Trần. Mặt lão đại phu biểu lộ ngưng trọng, mở miệng nói: “Tình trạng của thiếu phu nhân thật không tốt, vị trí bào thai không đúng, có dấu hiệu sinh non. Nếu như còn tiếp tục như vậy, không điều trị cho tốt, hài tử có thể sẽ sinh non, đối với hai mẹ con sau này đều không tốt. Trong thời gian này cần chú ý thật kỹ, làm tốt mọi chuẩn bị, ngàn vạn không thể có sai sót nào. Còn có, bản thân phụ nữ có thai nhất định không được để tâm tình buồn bực, khổ sở, cái này cũng ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng đấy.”

“Trần Nhi, Trần Nhi, nhanh để mẹ xem nào, con làm sao thế? Như thế nào lại sinh non chứ, cái này… Điều này đối với con và bảo bảo đều không có lợi a.” Mặc Sĩ lão phu nhân lo lắng hỏi.

“Mẹ…” Mặc Trần thân thể không thoải mái, nghe thấy lời lão phu nhân nói càng thêm khổ sở, cái mũi chua xót, âm thanh cũng nghẹn ngào, chỉ thiếu điều chảy nước mắt: “Mẹ, trong lòng con rất sợ, Lân Hiên có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Mặc Trần đáng thương nói.

Lão phu nhân thấy vậy cực kỳ đau lòng, vội an ủi: “Sẽ không đâu sẽ không đâu, làm sao có chuyện gì được, Lân Hiên nếu xảy ra chuyện gì, sẽ có người tới báo tin mà. Không có chuyện gì đâu, Trần Nhi, con đừng nghĩ lung tung. Nghe lời đại phu, chuyện quan trọng nhất của con bây giờ chính là dưỡng thân thể cho tốt, bảo trì tâm tình thật tốt, như vậy bảo bảo sau khi sinh mới có thể khỏe mạnh a. Tâm tình của con đối với bảo bảo mà nói là rất quan trọng đó, biết không? Đừng nghĩ lung tung nữa, nhất đinh không có chuyện gì đâu.”

Mặc Trần ôn nhu hỏi lại: “Thật vậy chăng? Lân Hiên thật sự không có chuyện gì sao?”

“Ừ, thật sự không có chuyện gì, mẹ đã bao giờ gạt Trần Nhi đâu, nghe lời.”

Mặc Trần nghe xong tâm thần vẫn có chút không tập trung gật đầu, “ân” một tiếng.



Lại qua một tuần, Mặc Sĩ Lân Hiên còn không có tỉnh lại, điều này khiến Nam Cung Dực lo lắng, sai người gọi quân y tới liền chất vấn một trận: “Hắn đến cùng là lúc nào có thể tỉnh lại?”

“Cái này… Thương thế kia thực sự quá nặng… Lão phu cũng không biết a, chuyện này phải do chính bản thân tướng quân thôi.” Lão quân y lắc đầu hồi đáp.

“Muốn ngươi nghĩ biện pháp, nghĩ biện pháp đi. Mặc Sĩ lão gia cùng lão phu nhân, còn có thiếu phu nhân đang ở nhà chờ hắn đó, hắn vẫn chưa tỉnh lai làm sao bây giờ chứ hả, ta làm sao có thể giao phó với người nhà của hắn đây? Ngươi nói đi! Trận chiến này còn chưa đánh xong, hiện tại tìm ai mang binh đánh giặc a.” (vanthulau.wordpress.com)

“Quân sư a, người đừng làm khó lão phu nữa.”

“Ngươi tốt xấu gì cũng nghĩ biện pháp đi chứ.” Nam Cung Dực chán chường nói.

“Lão phu sẽ nghĩ biện pháp mà, trước tiên ta sẽ khai một phương thuốc bổ thân thể, nhưng chủ yếu là muốn xem bản thân tướng quân a, có thời gian quân sư cũng nên trò chuyện nhiều với tướng quân, có lẽ tướng quân có thể tỉnh lại.”

Nam Cung Dực cực kỳ tự trách, cũng cực kỳ khó tiếp nhận. Ai cũng không thể chịu được cảm giác bạn tốt của mình ngã xuống ngay trước mắt mình còn một mực hôn mê không tỉnh.

Nhưng ngày tiếp theo, Nam Cung Dực ngoại trừ mỗi ngày đều khảo sát chiến trường, còn lại đều tới chiếu cố Mặc Sĩ Lân Hiên. Mấy ngày nay, hắn cũng đã nghĩ thông, việc đã đến nước này, bản thân mình không thể lùi bước. Hắn cũng không tin Mặc Sĩ Lân Hiên sẽ hôn mê bất tỉnh mãi như vậy. Mặc Sĩ Lân Hiên còn không yên lòng về Mặc Trần cùng con của họ, hắn sẽ không cam lòng hôn mê như vậy. Khoảng thời gian này Mặc Trần không thể ở bên hắn, vậy nên sống chết của hắn lúc này chỉ dựa vào sự chăm sóc hiện tại, đến lúc đó, khi chiến trận đã xong, trở về kinh, lại từ bên người bọn họ đòi lại cũng không muộn. Cho nên, mỗi ngày hắn đều nói chuyện chiến trường cùng Mặc Sĩ Lân Hiên, hơn nữa liên tục nói chuyện để cho hắn nhanh tỉnh lại. Mặc Sĩ Lân Hiên vẫn một mực hôn mê bất tỉnh khiến hắn quả thực có chút chống đỡ không được, trong nhà còn có người đang chờ tin của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau