Ý Trần Thiên

Chương 23: Gửi thư

Trước Sau
Hôm nay, chân trước vừa báo cáo chiến sự trong ngày, chân sau Nam Cung Dực liền tiến vào lều vải của Mặc Sĩ Lân Hiên, lại bắt đầu tiến hành nói chuyện không người đáp lại: “Lân Hiên à, hai người chúng ta giao tình nhiều năm như vậy, ngươi không thể luôn để ta một mình chống đỡ a, ngược lại ngươi hãy giúp ta đi; Mặc Trần đang chờ ngươi, con của các ngươi cũng sắp ra đời, nếu không tỉnh lại, lúc bảo bảo ra đời không kịp trở về đâu.” Từ khi Mặc Sĩ Lân Hiên bị thương tới nay, Nam Cung Dực cũng mỏi mệt không kém.

Không lâu sau, người đưa tin đến, đặc biệt nhấn mạnh có một phong thư gửi từ Mặc Sĩ phủ đến. Bởi vì không biết lúc nào Mặc Sĩ Lân Hiên có thể tỉnh lại, vạn nhất có việc chỉ sợ sẽ hỏng chuyện, hơn nữa trong nhà gửi thư, có lẽ đối với tình huống hiện tại của Mặc Sĩ Lân Hiên có chút hữu ích. Sau khi người đưa tin rời khỏi, Nam Cung Dực cân nhắc thật lâu mới mở thư ra. Chỉ thấy trên thư viết:

Lân Hiên, ta là Trần Nhi. Hôm nay là ngày thứ bôn mươi bảy huynh rời khỏi nhà, cũng là lần đầu ta viết thư cho huynh. Mỗi ngày tỉnh lại, bóng dáng của huynh lại hiện ra trước mắt ta. Mặc cho ta làm chuyện gì đều ngơ ngẩn nghĩ đến huynh, tính xem huynh đã rời đi bao nhiêu ngày, lúc nào thì về. Huynh ở nơi đó có khỏe không? Chiến sự nhất định khiến huynh rất mệt mỏi, phải chú ý nghỉ ngơi a! Đã vào thu rồi, thời tiết chuyển lạnh, phải chú ý giữ ấm nha, nhớ phải mặc thêm nhiều áo, nghe nói nơi đó trời trở lạnh sớm. Ngay ngày thứ ba mươi tư huynh đi, ta cùng Hỉ nhi đi chợ phiên, ăn hết mứt quả, còn đi Bát Bảo lâu, ăn hết những món trước kia chúng ta từng ăn. Lúc ăn cơm, ta quen biết một người, y là tiểu công tử Thẩm gia làm đồ gốm, tên là Thẩm Kỳ Nhi, không biết huynh có biết hay không? Y tựa như một con mèo hoang nhỏ, cực kỳ hoạt bát, đối với ta rất tốt, cô cùng săn sóc ta. Ta đem bí mật ta là nam tử nói cho y, y không có ghét bỏ ta, cũng không có xem ta như quái vật, ta rất thích Kỳ Nhi. Trong nhà cũng không cần huynh lo lắng, cha cùng mẹ đều rất tốt, mẹ vẫn như một lão ngoan đồng, vẫn luôn bắt ta uống đủ loại súp bổ. Còn khoảng hai tháng nữa là bảo bảo ra đời rồi, không biết sẽ là nam hài hay nữ hài, không biết khi đó huynh có thể trở về hay không? Nó thật ngoan, không có khi dễ ta, chỉ là đôi khi muốn ta chú ý tới nó, cảm giác được sự tồn tại của nó, liền thỉnh thoảng đá bụng ta. Nó thoạt trông rất có sức sống rất khỏe mạnh, ta muốn nó là một bé trai, đặt tên gì thì tốt đây? Vài ngày trước, Khánh Tường cư phái người đem quần áo cùng giầy chúng ta yêu cầu làm cho bảo bảo đưa tới, rất đẹp, huynh nếu như ở nhà, nhìn thấy nhất định cũng rất thích đấy. Ta cũng rất tốt, những lời huynh nói với ta trước khi đi ta đều nhớ kỹ, ta sẽ chiếu cố bản thân và bảo bảo thật tốt, không không để mọi người thêm phiền phức, không để mọi người lo lắng. Có lẽ huynh không có thời gian hồi âm cho ta, nhưng không sao, chỉ cần huynh có thể nhận được thư của ta là tốt rồi. Huynh cũng phải chiếu cố bản thân mình cho tốt nhé. (vanthulau.wordpress.com)

Còn có ta muốn nói với huynh, ta nhớ huynh, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lừoi chờ huynh trở về.

Chúc huynh bình an.

Ta yêu huynh.

Mặc Trần.

Cảm tưởng sau khi Nam Cung Dực xem xong thư ngoại trừ chua xót cảm động còn có khiếp sợ. Mặc Trần là thân nam nhi, đường đường thiếu phu nhân của Mặc Sĩ gia lại là nam nhân, nhưng lại mang thai, đầy rốt cục là xảy ra chuyện gì? Nhưng dưới loại tình huống này, những khiếp sợ này đều bị sự cảm động thế chỗ. Hắn tiếp nhận rồi. Tình cảm của Mặc Sĩ Lân Hiên cùng Tô Mặc Trần thật sự làm hắn rất xúc động, tình cảm chân chính, cho dù có là đồng tính thì đã sao? (Lăng: cho nên sau này anh mới thành đôi đk với Kỳ Nhi á:v) Hắn lập tức đến bên giường Mặc Sĩ Lân Hiên, nói với hắn: “Lân Hiên, Mặc Trần gửi thư cho ngươi rồi, ta đọc cho ngươi nghe a.” Có lẽ người viết thư đối với hắn rất quan trọng, Mặc Sĩ Lân Hiên nghe xong, như là cảm thấy cái gì, ngón tay có chút nhúc nhích. Nam Cung Dực nhìn thấy vô cùng vui mừng, cho rằng Mặc Sĩ Lân Hiên sắp tỉnh, vội hô: “Lân Hiên, Lân Hiên, ngươi đã tỉnh chưa?” Thế nhưng cũng chỉ là ngón tay bỗng nhúc nhích, không có bất cứ động tĩnh gì nữa. Đã đọc thư, cũng chuẩn bị tinh thần Mặc Sĩ Lân Hiên sẽ không tỉnh lại, Nam Cung Dực chờ trong giây lát, lẩm bẩm mang theo chút đùa giỡn: “Ngươi nhìn xem, Mặc Trần đang đợi ở nhà, hài tử cũng sắp sinh rồi, hắn nếu như biết ngươi bây giờ là cái dạng này, nhất định sẽ lo lắng chết mất. ta vẫn chờ ngươi tỉnh lại giải thích cho ta tại sao Mặc Trần lại là nam nhi, ngươi phải đem mọi chuyện nói rõ ràng, Lại nói, nếu như ngươi không tỉnh lại, ai viết hồi âm cho Mặc Trần a. Ai…” Một ngày lại một ngày đều làm chuyện như thế, cuối cùng đã có tiến triển, cuối cùng đã có hy vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau