Ý Trần Thiên

Chương 37: Tiếp tục

Trước Sau
Sau khi thu xếp xong cho Mặc Trần, Kỳ Nhi hỏi Mặc Sĩ Lân Hiên: “Trần Nhi vì sao lại không muốn gặp ngươi vậy?”

“Ta cũng không biết vì sao, Trần Nhi tại sao đột nhiên lại như vậy? Ta… Ta thật sự rất lo cho hắn.” Sắc mặc Mặc Sĩ Lân Hiên buồn bã, trầm trọng nóng nảy nói.

Nam Cung Dực nghĩ nghĩ một lát: “Lân Hiên ngươi không nên gấp gáp, mọi chuyện không thể dùng sức mạnh. Hiện giờ Mặc Trần đã trở về, chiến sự cũng giải quyết xong, tạm thời không có chuyện lớn cần lo lắng, ngươi hiện tại có rất nhiều thời gian cùng tinh lực chăm sóc cho Mặc Trần. Tình trạng hiện nay của Mặc Trần hẳn là đã gặp chuyện gì khiến cho lưu hắn lại di chứng, nhưng chuyện đã xảy ra, ngươi cũng đừng nghĩ quá nhiều, hiện giờ cần nhất là phải ở chung với hắn, để hắn quên đi tổn thương, thoát khỏi ám ảnh. Ta nghĩ tốt nhất hiện tại chúng ta nên giải quyết tốt vấn đề sau chiến tranh, những ngày này vừa vặn để Mặc Trần tĩnh dưỡng thân thể, chờ cậu ấy dưỡng tốt thân thể chúng ta liền hồi kinh.

Về rồi liền thỉnh đại phu đến xem cho cậu ấy, dù sao ở đây các điều kiện đều rất đơn sơ, trở về tìm người xem vẫn tốt hơn. Chỉ cần tinh thần Mặc Trần hồi phục liền biết nguyên nhân thôi.”

Mặc Sĩ Lân Hiên nghe Nam Cung Dực nói xong tâm tình vẫn có chút trầm trọng, nhưng cũng đã tốt lên không ít. Hắn gật đầu nói: “Trong lòng hắn sợ hãi như vậy, ta thật không biết làm sao để giúp hắn, có lẽ nên vì hắn làm gì đó. Trước mắt chỉ có thể như vậy, Trần Nhi bây giờ không thể bị xúc động quá lớn, vẫn nên điều dưỡng tốt thân thể thì hơn. Hết thảy chờ về kinh rồi nói sau, chỉ cần cậu ấy không rời xa ta, khỏe mạnh bình an ở cạnh ta là được.”

“Ừm, trong khoảng thời gian này chúng ta sẽ thay nhau chăm sóc Mặc Trần, nhất định phải làm cho Mặc Trần khôi phục dáng vẻ ôn nhu đáng yêu, thích khóc thích cười trước kia.” Kỳ Nhi nghe xong cũng lên tiếng ủng hộ.(vanthulau.wp.com)

“Trần Nhi ngươi xem, đây là biên cương, vô cùng bao la đúng không. Lúc chúng ta mới đến còn chưa kịp nhìn kỹ nơi này, hiện tại chúng ta mỗi ngày đều đi ra nhìn ngắm vẻ đẹp bao la của nơi này, ngươi có chịu không.” Kỳ Nhi vì khiến cho tâm tình Mặc Trần vui vẻ mà nói.

Mà Mặc Trần lại như không nghe thấy, đứng ngẩn ra đó không biết suy nghĩ cái gì.

Kỳ Nhi thấy Mặc Trần không có chút khởi sắc nào, hơn nữa thời gian cũng không còn sớm liền nói tiếp: “Trần Nhi, ta thấy cũng không còn sớm, chúng ta trở về đi, chốc nữa gió nổi lên sẽ dễ sinh bệnh. Trở về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta lại đi tản bộ.”

Nói xong liền nhẹ nhàng kéo tay Mặc Trần đi về lều, Mặc Trần ngoan ngoãn đi theo.

Ban đêm, Mặc Sĩ Lân Hiên lặng lẽ đi vào lều vải, lúc này Mặc Trần đã ngủ rồi.

Mặc Sĩ Lân Hiên nhẹ nhàng đi đến trước giường, thâm tình nhìn Mặc Trần, một lát lại dùng tay xoa gò má cậu, miệng lẩm bẩm nói: “Trần Nhi, ta nên làm thế nào với ngươi bây giờ?”



Mặc Trần ngủ không yên ổn, trong lòng có cảm giác không an toàn. Cậu tựa hồ cảm giác được có người chạm vào mình, đôi mắt rung lên dần mở ra.

Lúc đầu bởi vì mới tỉnh lại còn có chút mơ hồ tiêu cự vẫn chưa rõ ràng, chờ khi nhìn rõ bóng người cao lớn trước mặt thì lại bịt tai hô lớn: “Ah, ngươi là ai? Đừng tới đây, đừng tới đây, xin ngươi đừng tới đây.”

“Trần Nhi, là ta, Lân Hiên đây, ngươi bình tĩnh đi. Nghe lời, đừng sợ, ta là Lân Hiên của ngươi đây. Ta sẽ không tổn thương ngươi, ngươi nhìn ta đi.” (vanthulau.wp.com)

Mặc Sĩ Lân Hiên rốt cục chẳng quan tâm gì khác, ôm chặt Mặc Trần không buông. Mặc Trần vì sợ hãi mà ra sức giãy giụa, hai nắm tay nhỏ nhắn đánh liên tiếp lên người Mặc Sĩ Lân Hiên, tiếng kêu trong miệng so với vừa rồi càng lớn hơn: “Không muốn, không muốn, xin ngươi thả ta ra, đừng mà.”

Mặc Sĩ Lân Hiên vẫn tiếp tục ôm chặt Mặc Trần, vừa kiên nhẫn vừa nhẹ giọng an ủi: “Trần Nhi nghe lời, đừng sợ. Ta là Lân Hiên của ngươi, ta yêu ngươi, ngươi quên rồi sao?”

Nghe được câu này Mặc Trần dần an tĩnh lại, trên tay cũng không có động tác, cứ như vậy dần dần tựa trên ngực Mặc Sĩ Lân Hiên bất động.

Mặc Sĩ Lân Hiên không ngừng cố gắng: “Chúng ta còn có một bảo bảo đáng yêu, nó tên là Thiên Hạo, ngươi  có nhớ không? Chờ sau khi chúng ta trở về ngươi có thể nhìn thấy nó rồi.

Ngươi còn nhớ không, lúc trước ta đã hứa sẽ cùng ngươi về nhà mẹ đẻ, đến lúc đó chúng ta sẽ mang Thiên Hạo về cùng, ngươi đồng ý không?”

Lát sau, cậu mới dùng ngữ khí sợ hãi không xác định hỏi lại: “Lân Hiên?”

“Là ta, Trần Nhi, là ta, ngươi nhớ ra rồi sao?” Mặc Sĩ Lân Hiên kích động nói.

Ngay sau đó, một tiếng ‘Lân Hiên’ vang lên, hắn cảm thấy sức nặng trên vai tăng thêm, hắn lo lắng đem Mặc Trần hơi đẩy ra, đợi nhìn rõ, lại không biết Mặc Trần đã ngủ hay là hôn mê bất tỉnh.



Sáng sớm hôm sau, Kỳ Nhi muốn đi chăm sóc Mặc Trần, vừa ra khỏi lều đã bị Nam Cung Dực cản lại. Kỳ Nhi bởi vì chuyện lần trước vẫn còn cảm thấy xấu hổ, cho nên cũng không để ý Nam Cung Dực liền muốn vòng qua bên cạnh hắn mà đi.

Ai ngờ y bước sang trái, Nam Cung Dực cũng đi theo, mà sang phải thì cũng bị chắn đường. Kỳ Nhi dứt khoát đứng yên tại chỗ bất động, muốn xem Nam Cung Dực đến cùng là muốn làm gì.

Lúc này cuối cùng Nam Cung Dực cũng mở miệng: “Có phải ngươi lại muốn đến chiếu cố Mặc Trần không?” (vanthulau.wp.com)

Kỳ Nhi nghe vậy cũng không trả lời.

Nam Cung Dực vốn cũng không muốn nghe Kỳ Nhi trả lời, hắn nói tiếp: “Cho dù ngươi không trả lời ta cũng biết ngươi muốn đến đó, ngươi lại không nghĩ đến bản thân. Thương thế của ngươi mới có chút khởi sắc, căn bản là còn chưa tốt, ngươi lại cứ như vậy mà qua bên đó, không quản sớm khuya chăm sóc Mặc Trần, ngươi có biết hay không ngươi cũng cần được chăm sóc?”

Kỳ Nhi vẫn không nói lời nào.

Nam Cung Dực cầm lấy tay Kỳ Nhi muốn kéo y vào lều, Kỳ Nhi rốt cục có một chút phản ứng. Y giật mạnh tay ra khỏi tay Nam Cung Dực, nói với hắn: “Ta không cần ngươi lo, ta cũng không phải là gì của ngươi, ngươi không cần quản ta. Chăm sóc Mặc Trần là ta tự nguyện, hắn là bằng hữu quan trọng nhất của ta, lúc này ta hy vọng có thể cùng hắn chia sẽ thương tổn.

Lại nói, hiện tại Mặc Sĩ Lân Hiên còn rất nhiều việc cần xử lý, sẽ rất bận rộn, không có khả năng một ngày mười hai canh giờ ở cạnh Trần Nhi, mà bên cạnh Trần Nhi lại không thể không có người, dưới tình huống này chẳng lẽ lại muốn ngươi tới chăm sóc hắn sao? Ngươi đi chỉ khiến hắn thêm sợ hãi. Cho nên lúc này chỉ có ta tới chăm sóc hắn là thích hợp nhất.

Bản thân ta sẽ tự chăm sóc mình, chỉ cần Trần Nhi khỏe lại ta thế nào cũng được, nếu không vì ta thì sao hắn lại thành cái dạng này.”

Nói xong y không quay đầu lại liền đi.

Nam Cung Dực lại không có động tác nào, cứ như vậy đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng Kỳ Nhi đi xa.

Từ chuyện lần trước đến nay Kỳ Nhi vẫn không để ý đến hắn, điều này khiến hắn vô cùng đau đầu, không biết mình nên làm cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau