Ý Trần Thiên

Chương 8: Kế hoạch

Trước Sau
Nháy mắt đã đến cuối tháng. Hôm nay Mặc Sĩ Lân Hiên thần bí nói với Mặc Trần muốn dẫn cậu đến một nơi, hơn nữa còn để cậu mặc nam trang. Mặc Trần dù nghi hoặc trong lòng nhưng không hỏi nhiều đã đồng ý.

Vì vậy, Mặc Trần cùng Mặc Sĩ Lân Hiên hiện tại đứng ở chỗ này.

“Mặc Sĩ thiếu gia, ngài đại giá quang lâm nữa à, mau vào đi.” Một nữ nhân hơi mập người đầy mùi son phấn, trang điểm đậm lắc lắc eo đi tới, còn khoác lên cánh tay Mặc Sĩ Lân Hiên, đem hắn kéo vào cửa. Mặc Trần rất hoang mang, vì sao Mặc Sĩ Lân Hiên lại muốn dẫn cậu đến nơi như thế, nơi này mùi hương nồng đậm, những nữ nhân kia trang điểm xinh đẹp, vẫy tay mời chào, Mặc Trần không thích các nàng, cũng không thích chỗ này. Hơn nữa Mặc Sĩ Lân Hiên đã kết hôn, mặc dù cậu là nam nhân. Tuy biết nam nhân có thể ba vợ bốn nàng hầu, thế nhưng trong lòng Mặc Trần vẫn không thoải mái. Trong ngực rầu rĩ, như là bị đè nặng không thở nổi. Thế nhưng đúng lúc này, Mặc Sĩ Lân Hiên bị nữ nhân mập kia lôi kéo đi phía trước, Mặc Trần ở phía sau bị các nữ nhân khác vậy quanh lôi kéo. Ngửi thấy mùi son phấn trên người các nàng, trong dạ dày Mặc Trần từng đợt khó chịu, thầm nghĩ muốn nôn. Thế nhưng không có biện pháp, liền cứ thế bị bọn họ kéo vào một căn phòng. Mặc Sĩ Lân Hiên ngồi xuống liền có một loạt nữ nhân vây quanh. Các nàng dùng thanh âm mềm mại kể lể với Mặc Sĩ Lân Hiên: “Mặc Sĩ công tử, lâu rồi ngài không tới, khiến Oanh nhi nhớ ngài muốn chết, ta còn nhớ rõ hương vị lần trước ngài lưu lại trên người ta đây này.” Nữ tử tên gọi Oanh nhi dựa vào Mặc Sĩ Lân Hiên nói.

(Lăng Nhi: ;;_;; k biết đâu ò.ó đả đảo tra công, đáng chém ngàn đao ¬_¬)

“Đúng vậy Mặc Sĩ công tử. Người ta cũng nhớ ngài, lần trước ngài để lại trên người ta rất nhiều dấu vết đây này.” Nữ tử này nói xong còn nắm tay Mặc Sĩ Lân Hiên lên đặt vào trên bộ ngưc sữa của mình.



(¬__¬ Chém, mau bỏ tay ra *xách dao*)

Vẫn đứng tại chỗ nhìn xem một màn này Mặc Trần càng thêm khó chịu, cái mũi ê ẩm, phảng phất một giây sau có thể khóc lên. Cậu không biết mình bị làm sao, cậu không muốn người khác chạm vào Mặc Sĩ Lân Hiên, không muốn người khác tựa trong ngực Mặc Sĩ Lân Hiên, không muốn Mặc Sĩ Lân Hiên tươi cười với người khác, càng không muốn Mặc Sĩ Lân Hiên chạm vào người khác. Hắn rõ ràng đã kết hôn rồi, vì sao còn làm như vậy? Vì cái gì còn đem mình kéo đi theo? Chẳng lẽ chính là muốn lại nói cho mình biết, hắn chắn ghét mình cỡ nào sao? Hắn vốn phải là phu quân của tỷ tỷ, nếu như là tỷ tỷ gả tới, hắn cũng muốn tỷ tỷ thấy hắn như vậy phải không? Nghĩ tới tỷ tỷ, nội tâm Mặc Trần càng thêm khó chịu, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt. Tỷ tỷ, Mặc Trần thật khổ sở, Mặc Trần không muốn như vậy, tỷ tỷ, làm sao bây giờ? Ngươi vì sao chưa đón Mặc Trần đi? Mặc Trần bất lực nghĩ. Thế nhưng vừa nghĩ tới khả năng phải rời khỏi Mặc Sĩ Lân Hiên, Mặc Trần tâm cũng tan nát, cậu rất không nỡ. Cậu thật không muốn rời khỏi Mặc Sĩ Lân Hiên. Không không không, vì sao mình lại có ý nghĩ như vậy? Mặc Trần tự hỏi chính mình. Đây vốn là phu quân của tỷ tỷ, mình chẳng qua chỉ là thay tỷ tỷ gả tới mà thôi, là mình không đúng. Ta nên làm cái gì, làm sao bây giờ? Mặc Trần bị những ý nghĩ trong lòng khiến cậu kích động khóc ra.

Nhưng mà đúng lúc này, Mặc Sĩ Lân Hiên vẫy lui tất cả nữ nhân ở đây, rồi lại gọi một nữ nhân rất xinh đẹp đi vào. Nàng có dáng người nổi bật, ngũ quan đẹp mắt, một đôi mắt to phảng phất như người nào nhìn vào nó cũng có thể bị hút vào, không cách nào tự kiềm chế. Mặc Sĩ Lân Hiên gọi nàng là Nhân Nhân. Hắn vẫy tay gọi nàng ngồi bên người, hơn nữa còn thân mật kéo tay nàng.

Trên thực tế, Mặc Sĩ Lân Hiên nhìn thấy nước mắt của Mặc Trần rất đau lòng, hắn rất muốn xông qua ôm bảo bối của hắn vào lòng, nói cho hắn biết không phải như thế. Thế nhưng vì kế hoạch của mình, hắn không thể mềm lòng, chỉ có thể giả bộ như không thấy. Nếu như mình không ngoan tâm (độc ác), Mặc Trần có thể vĩnh viễn không hiểu mình. Hắn muốn Mặc Trần phát triển trên mặt tình cảm, muốn cho chính cậu chậm rãi hiểu được, hiểu được lòng của mình.

Kế tiếp, Mặc Sĩ Lân Hiên còn cùng Nhân Nhân nói gì đó, Mặc Trần đã không nghe được nữa, cậu chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh đen kịt, sau đó liền mất đi ý thức. Trước khi ngã xuống đất còn vô ý thức bảo vệ bụng, hơn nữa còn cảm giác mình rơi vào một cái ôm khiến người an tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau