Yến Sơn Đình

Chương 2: Âm mưu buổi săn xuân

Trước Sau
Editor: Vi – Mộc Thố Xích Vi

"Không phải mắt lạ thì sao, ta cũng muốn biến y trở thành phượng hoàng."

-----

Nguyên Bảo không biết vì sao, nửa năm nay tướng quân có vẻ không được bình thường. Đổi đường đi đã trở thành chuyện nhiều đếm không xuể, nhất là đi đến lầu Bách Xích, nhưng tướng quân đã phân phó, không thể không cho xe đến lầu Bách Xích.

Đèn lồng đỏ thẫm thắp sáng phía trước lầu, một hai người ngẫu nhiên lui tới, lầu Bách Xích náo nhiệt ngày nào bây giờ bỗng nhiên có quạnh quẽ. Dù sao thì hôm nay cũng là giao thừa, bất kể người bình thường hay quan to hiển quý cũng đều muốn về nhà đoàn viên.

Quý Lâm Xuyên lập tức đi vào gian phòng có treo thẻ bài tên Yến Sơn Đình, phân phó tiểu nhị đem lên vài món thường ăn.

Chưởng quầy lầu Bách Xích Lục Mộ Thanh bưng một vò rượu đi vào: "Tướng quân sao lại nhàn hạ thoải mái thế, tới chỗ này của ta ngắm cảnh sao?"

"Vị vương thế tử này thật sự là bị bệnh." – Lục Mộ Thanh cầm một thanh cốt phiến bằng ngọc, dựa vào ghế nhìn Quý Lâm Xuyên đang quan sát Tây Nam vương phủ như xuất thần: "Mà cũng không phải là bệnh gì khó chữa, tướng quân nếu đau lòng, không bằng chia sẻ vài phần với y?"

Tâm tư Quý Lâm Xuyên có thể qua mắt được thần kinh cẩu thả Sở Kiền, nhưng lại không thể giấu được bát diện linh lung Lục Mộ Thanh. Hơn nữa Quý Lâm Xuyên căn bản cũng không định gạt bọn họ, mang vương thế tử về địa bàn của mình sớm một chút, cũng bớt được những một số người nhớ thương: "Chưa tới lúc, quân tử biết hổ thẹn mà tiến tới, tương lai sau này Tây Nam vương phủ không nhốt được y, Đàm Châu này cũng không nhốt được y, y là phượng hoàng, phải tự mình bay lên ngô đồng. Ta không thể giúp, cũng không giúp được, chỉ có thể đợi đến khi y bay về phía trước để thêm chút trợ lực thôi."

[*Bát diện linh lung 八面玲珑 – thành ngữ Trung Quốc: chỉ người thông suốt nhiều điều trong cuộc sống, giỏi đối nhân xử thế trong mọi mặt.]

"Sao ngài có thể xác định y chính là người đó?" – Lục Mộ Thanh nhấm nháp hoa lê trắng, hương vị kéo dài, tác dụng chậm nhưng rất lớn.

"Dị đồng giả, được lòng dân, cùng thiên hạ, lấy mệnh phượng hoàng, trả về vị trí thiên tử." – Quý Lâm Xuyên nhìn Sở Lan Đình vận kiện áo ngoài màu trắng đứng trên nền tuyết, nhìn về phía Tây Nam, có lẽ vị tiểu thế tử này đang nhớ nhà.

"Có tật ở mắt nhưng chưa chắc là mắt lạ." – Lục Mộ Thanh biết sứ mệnh của Quý Lâm Xuyên là tìm một vị chủ nhân chân chính cho Tây Huệ.

Quý Lâm Xuyên duỗi tay vào hư không sờ đầu Sở Lan Đình: "Không phải mắt lạ thì sao, ta cũng muốn biến y trở thành phượng hoàng."

Lục Mộ Thanh cười tự giễu: "Hay lắm. Ngươi là quân tử, đẩy y về phía trước, ta là tiểu nhân, kéo người ta xuống, đến tận khi con người phía trên cao kia rơi xuống bãi bùn chỗ ta."

Quý Lâm Xuyên rót đầy hai chén rượu: "Làm sao ngươi biết Sở Nhị không cam tâm tình nguyện?"

Hai người liếc nhau, cụng chén, cùng nở nụ cười.



Săn xuân là một sự kiện trọng đại trong cung, Chu Xương Bách bộ Lễ và người đang chưởng quản cấm quân Quý Lâm Xuyên bận đến độ chân không chạm đất.

"Tây Nam vương thế tử lần này có đến không?" – Quý Lâm Xuyên nhìn Chu Xương Bách đang cầm danh sách quan viên, châm chước một lát mới hỏi một câu.

Đối phương mang vẻ mặt ta hiểu rõ nhìn hắn: "Vương thế tử không muốn đến cũng phải đến. Đây là một cơ hội tốt để phô diễn quốc lực, Hoàng thượng và thừa tướng chắc chắn sẽ tận dụng cơ hội này để đánh vào lòng Tây Nam, nói với Tây Nam rằng, đừng nói hiện giờ gãy cánh đứt móng, cho dù là thời kỳ Tây Nam cường thịnh nhất cũng chỉ như một con kiến nhỏ ở Đàm Châu."

"Lão cáo già kia, đương lúc Lương Châu lộ vẻ sắp chết, lại không biết phượng hoàng niết bàn, tắm trong lửa rồi mới sinh ra." – Quý Lâm Xuyên nửa trào nửa phúng nói. Sau đó hắn an bài thoả đáng hết thảy đến lớp phòng ngự hạng nhất cuối cùng, rồi ném cuốn sổ nhỏ cho Nguyên Bảo, định đến lầu Bách Xích tìm Lục Mộ Thanh uống một chén, tiện thể nhìn người hắn nhớ thương như cỏ gần hang.

"Ôi, Lưu viên ngoại, một chậu hoa lê trắng giá ba lượng, cá quế chiên xù, tuyết trắng ánh mai, giò thủy tinh, bánh ngọt bách hoa, tổng cộng mười hai lượng lẻ một đồng." – Còn chưa bước vào cửa lầu Bách Xích, đã nghe thấy tiếng Sở Kiền gảy bàn tính truyền tới.

Sở Kiền búi tóc bằng một cây trâm thô làm bằng gỗ, cực kỳ giống một tiểu công tử gia đình bình thường, một chân giẫm lên mặt đất, một chân đạp lên sườn trong của cái quầy, cả người mặc tơ lụa, nhìn như một nam tử trung niên giàu có ồn ào: "Lưu viên ngoại, chúng tôi chỉ là dân buôn bán nhỏ, một đồng cũng là tiền mà."

"Thật sự không được, đồ ăn của ta chất lượng rất tốt đúng không, phục vụ cũng tốt ngài không thể phủ nhận mà, đầu bếp, tiểu nhị, không cần tiền sao?"

"Đúng là Lưu viên ngoại, sảng khoái! Chúc ngài như ý thịnh vượng, nhớ đến chiếu cố tiểu điếm này nhiều hơn nha! Đi thong thả!"

Lục Mộ Thanh dựa vào hàng lan can trên lầu hai, vẻ mặt cưng chiều nhìn Sở Kiền, Quý Lâm Xuyên lắc đầu, cất bước vào Yến Sơn Đình.

"Sở Nhi đặc biệt rất có tiềm năng làm bà chủ đúng không?" – Lục Mộ Thanh mang vẻ mặt hưởng thụ híp mắt, phe phẩy cây quạt hỏi Quý Lâm Xuyên.



Quý Lâm Xuyên nghĩ thầm, lão đây chả cần biết bà chủ hay không bà chủ, chỉ biết Lục Mộ Thanh rất giống như vung tiền như rác, bị mỹ nhân cười một tiếng hôn quân.

Đến khi Sở Kiền lên lầu, hai người đã bắt đầu uống rượu: "Hai người các ngươi không có ý tứ gì hết, cũng không đợi thu chi tiên sinh ta đây."

"Thu chi tiên sinh không thể ăn cơm cùng chủ nhân lầu Bách Xích đâu." – Lục Mộ Thanh phản bác, Sở Kiền lườm hắn một cái, đến ngồi gần với Quý Lâm Xuyên.

Cảnh hai người này ồn ào nhốn nháo Quý Lâm Xuyên đã thấy nhiều không trách, cố nén cười xem hai người đấu võ mồm.

Sở Kiền dùng cánh tay khiều Quý Lâm Xuyên: "Trạch Uyên huynh, buổi săn xuân này, ngươi nhớ bảo vệ tiểu mỹ nhân cho tốt."

Tuy Sở Kiền vẫn chưa gặp Sở Lan Đình, mà lúc nào mở miệng cũng gọi y một tiếng tiểu mỹ nhân.

Quý Lâm Xuyên nhướng mày, ý bảo hắn tiếp tục nói.

"Lão tam lén nuôi không ít tiểu quan và nam sủng, đây đã không phải là chuyện gì hiếm. Nghe nói có một lần tiểu mỹ nhân ra ngoài đúng lúc đụng phải lão tam, lão tam liền ghi nhớ trong lòng mà vẫn chưa có cơ hội. Lính gác ta ngầm thiết lập ở chỗ lão đại nói, lão đại muốn nhất tiễn song điêu, tạo cho lão tam một cơ hội, rồi sau đó bắt gian trên giường, vậy là tức thì huỷ hoại lão tam, mà còn vả vào mặt Tây Nam vương, hắn ngồi không ngư ông đắc lợi."

Sở Kiền như ăn phải ruồi bọ, cau mày kể hết chuyện mình biết cho Quý Lâm Xuyên.

Buổi săn xuân này, Sở Lan Đình đương nhiên sẽ tham gia. Quý Lâm Xuyên sớm đã đoán trước được sẽ có người động thủ, không ngờ lại dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy.

Nửa năm đã trôi qua, trạm gác ngầm ở Tây Nam vương phủ một cái cũng không thiếu, mà còn nhiều không ít. Người khác nhớ thương là một chuyện, động thủ lại là một chuyện khác, Quý Lâm Xuyên chắc chắn sẽ không để Sở Lan Đình xảy ra chuyện ngay trước mắt mình.

"Sở Nhị, nếu ta động lão tam, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?" – Quý Lâm Xuyên quay đầu hỏi Sở Kiền một câu.

Sở Kiền xoay chén rượu trong tay, lắc đầu: "Không ý kiến, chỉ cần không động đến ta cùng An Nhược, dù ngươi động đến Hoàng đế cũng chẳng liên quan gì đến ta."

An Nhược là em ruột cùng cha cùng mẹ của Sở Kiền. Sau khi mẫu phi qua đời, chỉ còn hai người sống nương tựa lẫn nhau. Sở Kiền không tranh ngôi vị hoàng đế, chỉ hy vọng hắn và An Nhược sống một đời yên ổn như người thường.



Buổi săn xuân mỗi năm một lần đã đến đúng hạn, tuy rằng tiết trời đã chuyển ấm, nhưng gió lạnh vẫn thổi lạnh đến thấu xương.

Quý Lâm Xuyên dắt ngựa đứng ở ven đường giám sát tình hình thủ vệ, cho đến khi nhìn thấy một chiếc xe ngựa gỗ đàn hương quen thuộc tiến đến, liền không dấu vết bố trí cho tâm phúc của mình qua bảo vệ. Sau khi kết thúc thị sát, hắn lại cố ý đi không xa không gần theo xe của Sở Lan Đình.

"Thế tử, Quý tướng quân đang ở gần đây." – Bình An lột vỏ cam quýt đặt vào tay Sở Lan Đình, nhỏ giọng bẩm báo.

Sở Lan Đình gật đầu, lấy một viên cờ đen vững vàng đặt vào trung tâm bàn cờ.

Nếu như nói y từ Lương Châu đến nơi này làm một quân cờ cho Đàm Châu, vậy tại sao y lại không thể biến cả Đàm Châu thành một bàn cờ của chính mình? Mà hiện giờ, bàn cờ của y đã có một quân tướng quân.

Săn xuân là để phô diễn quốc lực, lễ mừng chứng minh con cháu hoàng tộc anh dũng thiện chiến, gió xuân thổi cờ xí bay phần phật, hoàng tử và các vị đại thần đứng hai bên song song.

Săn xuân chia thành bãi ngoài và bãi trong. Bãi ngoài chỉ toàn là thỏ ngoan chim dại chờ săn, là nơi văn thần tìm kiếm cái lạ; bãi trong thì lại có hổ báo hung tàn, là đấu trường của các hoàng tử võ tướng.

Đã là săn xuân săn thì tất nhiên sẽ có tiền thưởng, dựa vào định mức số lượng con mồi săn được nhiều hay ít, và mức độ hung tàn của chúng.

Chuyện cưỡi ngựa bắn cung này, Quý Lâm Xuyên đương nhiên là hạng nhất nhì Tây Huệ. Do không muốn chiếm sự nổi bật nên trong mấy buổi săn xuân, hắn đều khống chế phát huy của mình, mỗi lần kết đều về nhì, vừa không chiếm sự nổi bật của hoàng tộc mà vừa củng cố danh hào võ thần.

Lần này Quý Lâm Xuyên có ý bảo vệ Sở Lan Đình, lại thêm việc sai sự cấm quân, tất nhiên là không cần phải đi tranh đoạt thứ hạng như năm ngoái, nhưng hắn vẫn phải vào bãi săn để bảo vệ các hoàng tử và đại thần.

Sở Lan Đình có tật mắt nên không thể vào bãi săn, nên y ở tại khu vực dựng trại nghe Sở Kiền thuật lại tin tức dò thám được, Sở Tam hẳn là sẽ vào bãi săn cùng với mọi người, rồi lại kiếm cớ quay về trại tìm cơ hội gặp Sở Lan Đình.

An toàn nhất đó chính là một người đi giữa hai người, như vậy nếu có phát sinh sự tình gì thì cũng có thể ngăn cản kịp thời.

Đương lúc Quý Lâm Xuyên chìm vào suy tư, đột nhiên một viên đạn tín hiệu màu đỏ nổ tung ở nơi xa, đó là cảnh báo hoàng tử gặp nạn. Quý Lâm Xuyên có chút đau đầu nhìn Sở Tam vẫn còn đang săn thỏ, phân phó tâm phúc An Thanh theo dõi, rồi tự mình mang theo vài người phóng ngựa chạy theo hướng nơi phát tín hiệu.

Lúc chạy tới, một con hổ trắng đang nhào vào hai chủ tớ Đại Hoàng tử đang tránh cũng không được.



Quý Lâm Xuyên trên ngựa giơ tay chèn tên, kéo cung, động tác dứt khoát nhanh nhẹn, một mũi tên bắn xuyên tim con hổ trắng.

"Đại tướng quân thân thủ tốt." – Đại Hoàng tử dựa vào một cục đá lớn, không còn vẻ hoảng loạn như khi nãy, chẳng kiêng dè mà vỗ tay: "Đúng là thân bất do kỷ, vừa mất phu nhân vừa thiệt quân không biết là cảm giác như thế nào."

Quý Lâm Xuyên khi tới đã biết mình là một phần trong kế hoạch của Đại Hoàng tử, mạng của tâm phúc canh giữ bên Sở Lan Đình hẳn đã khó giữ, nhưng nay được chính miệng Đại Hoàng tử nói ra, Quý Lâm Xuyên vẫn không khỏi hoảng hốt: "Thiện ác đều có báo, Đại Hoàng tử nghĩ cho mình nhiều hơn đi. Cấm quân theo ta, về trại!"

Đại Hoàng tử Sở Hạ lấy một quả bồ đề trên mâm đựng trái cây xoay hai vòng trên tay, nhìn đám bóng lưng theo Quý Lâm Xuyên, khẽ cười một tiếng: "Ác sao? Thế nhân nói ác tức là ác, người ta nói thiện tức là thiện, Quý Trạch Uyên, một chiếc lá mà thôi."

[Câu gốc: Nhất diệp tế mục 一叶蔽目, bất kiến thái sơn xuất tự 不见泰山 – trích trong Hạt quan tử của Thiên Tắc: Một chiếc lá che mắt, không thấy núi Thái Sơn; nghĩa là kiến ​​thức quá nông cạn, tầm nhìn quá ngắn.]



"Công tử, như vậy có nguy hiểm quá hay không." – Bình An thấy Sở Lan Đình chỉ mặc một bộ đồ xuân, khoác một tấm áo choàng, liền muốn đi ra ngoài. Công tử mặc như vậy rất đẹp, đừng nói là tiểu thư dựa vào lan can trên lầu cao muốn ném hoa ném túi thơm, ngay cả nam tử cũng phải ngoái lại vài lần. Hiện giờ đã biết Tam Hoàng tử Sở Tranh có tâm tư không sạch với công tử nhà mình, công tử còn ra cửa như thế, Bình An thật sự không yên lòng.

"Chỉ cần Quý tướng quân tới kịp, hết thảy thuận lợi tiến hành, có chuyện gì cũng không sao cả." – Nước cờ đầu tiên của Sở Lan Đình, cuối cùng thì vẫn là một nước đi hiểm, cầu phú quý trong nguy hiểm. Sở Lan Đình đánh cược Quý Lâm Xuyên có ý đối với mình, cược chữ ý này cũng không nông, đủ để hắn đến cứu mình một lần; cũng đánh cược Quý Lâm Xuyên có thể đuổi tới kịp thời, sẽ cứu mình khỏi tay Sở Tam. Tây Nam vương phủ rời kinh nhiều năm, trong kinh thành không quen biết nhiều người, càng không nói tới là lợi dụng thế lực, Sở Lan Đình chỉ có thể mạo hiểm lôi kéo một người có tầm ảnh hưởng, bảo vệ bản thân, cũng bảo vệ Tây Nam vương phủ.

Bãi săn Mộc Lan là một nơi tốt, đông mai xuân đào đều là những thánh địa tốt nhất để ngoạn cảnh.

Sở Lan Đình dẫm lên tuyết đọng, bước về sườn núi phía tây, ở Tây Nam vương phủ, y chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình lấy sắc để gặp người.

Hoa đào bên sườn núi phía tây nở sum sê nhất, nếu đổi thành bất kỳ một tên nam tử nào tới đứng giữa rừng đào này đều là tục khó đỡ nổi, nhưng khi Sở Lan Đình đứng đây, đó là mặt người hoa đào tôn nhau thêm đỏ.

Sở Lan Đình mới vừa dừng lại trước một lùm hoa đào, Sở Tranh liền đuổi theo tới. Sở Lan Đình nghe tiếng bước chân ngày càng gần, tinh thần thoáng yên tĩnh dậy lên một chút bực bội.

"Thế tử thật nhàn nhã, giai nhân thêm cảnh đẹp, nơi này có thế tử càng giống như cảnh vẽ trong tranh, không bằng nói thế tử chính là tiên trong tranh?" – Sở Tranh không giỏi chuyện trị quốc, thơ tranh lại tốt đến cực hạn, nhưng nói như vậy để dụ dỗ tiểu thư nhà quan nhỏ còn được, dùng lên người Sở Lan Đình thì đúng là tuỳ tiện.

"Tam hoàng tử quá khen, dung mạo thần xấu xí, so sánh với khung cảnh nơi đây chỉ là tạm được." – Sở Lan Đình không dấu vết tránh cú kéo tay của Sở Tranh.

Tay Sở Tranh rơi vào khoảng không, tất nhiên là bất mãn. Gã duỗi tay cản đường đi của Sở Lan Đình, đẩy người nọ xuống dưới táng cây hoa đào: "Mỹ nhân, không cần rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."

"Tam hoàng tử, mong ngài tự trọng, điện hạ muốn mỹ nhân kiểu nào mà không có, tội gì phải nhìn chằm chằm thần mãi không buông." – Sở Lan Đình ổn định thân mình, tận lực khiến mình không chạm phải thân thể Sở Tranh.

- ----

Lục Mộ Thanh 陆慕青

– Mộ 慕: mến mộ

– Thanh 青: màu xanh

An Nhược 安若

Bình An 平安

An Thanh 安青

Sở Hạ 楚贺

– Hạ 贺: chúc mừng

Sở Tranh 楚峥

– Tranh 峥: cao vót; tài hoa

Mộc Lan 木兰

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau