Yêu Anh? Đừng Có Mơ!

Chương 8: Rất thích

Trước Sau
Trí Thiện mặc kệ luôn thằng than về đường bộ hay đường thủy gì. Ai bảo nó tha cậu tới đây, nên cậu nghiễm nhiên lấy cái xe của nó mà phóng đi.

Cảm giác như thế nào?!

Cảm giác chính là trong lòng một vạn bông hoa hồng Bungary bung nở!

Cậu sẽ tới thẳng bệnh viện bây giờ, ngang nhiên gặp hắn, sỉ vả trù dập tới hết nước bọt mới thôi?!

Lại dám lừa cậu?!

Á há há!

- Rầm!

Trong niềm vui bung nở ấy, cậu lại quên mất rằng, xe của thằng than chính là một con xe tay Côn. Ex. Và cậu thì hoàn toàn mù tịt với các thể loại côn số kiểu này.

Cũng may điểm đỗ là một cái gốc cây to ngay gần cổng nhà Thái Hùng, nếu không với mật độ di chuyển ở Sài Gòn, có vẻ như người cậu được lát phẳng cũng là điều không mấy khó hiểu.

- -----------

Trí Thiện chính thức bầm dập, trên làn da nhẵn nhụi bây giờ tô điểm thêm vài đường xước tới rớm máu.

Đau mà? Còn nghĩ tới cái gì khác được nữa.

Trí Thiện vừa nằm trên giường vừa suýt xoa,

Ông trời ạ!

Mở mắt mà nhìn con đi?!. Con cũng không có ăn thịt chó a! Làm sao lại cứ suốt ngày đen như chó mực thế này?

Haiz,thế mà cũng hay, nằm bẹp trên giường hai ngày với mấy vết trầy. Trí Thiện cũng suy nghĩ được nhiều thứ ra trò.

Chẳng hạn như: Nếu ông trời nhất định đem tới cho cậu một tảng đá – giống tên Tuấn Minh kia, chỉ cần bơ đi là được. Cần quái gì mà suốt ngày tính toán để rồi húc đầu vào cho bị thương?

Đã thế, lại còn mất đi cái trinh môi quý giá nữa..

Nụ hôn đầu của mình, bờ môi hắn ta dán sát lại, đôi bàn tay cứng rắn chạm khẽ lên đùi, mỗi một xúc cảm gợi lại đều khiến da thịt từng chút mà nóng lên..

Hả?

Mình đang nghĩ cái gì?

Hắn ta dù có đẹp trai thì liên quan gì mình? Lồng ngực hắn ta có rắn chắc có 6 múi hay 8 múi thì liên quan gì tới mình? Đôi môi kia.. tóm lại là chắc chắn do té xe lên não cũng muốn biểu tình đây.

Lắc lắc đầu, vẫn là cà nhắc xuống dưới tủ lạnh uống một chút nước mát thì tốt hơn, Sài Gòn quái quỷ gì, giữa mùa mưa và vẫn nóng như vậy?!

Thế nhưng vừa mới đặt được ly nước lên miệng, kẻ nào đó mới được tụng kinh kia liền xuất hiện.

Khiến Trí Thiện một phen sặc nước:

- Khục!

- Anh.. Anh.. Làm sao anh vào được đây?

Rõ ràng là hôm nay cả nhà cậu đã đi làm hết, không phải anh ta bẻ khóa chứ?

Mặt Tuấn Minh tựa hồ không biểu sắc, nhưng rõ ràng nhìn những vết xước dọc cánh tay kia của tên nhóc, đã khiến trong lòng một chút gợn không tên:

- Hậu đậu!

Ai nha? Mình còn chưa có tính sổ với hắn, mà hắn lại ở đâu lù lù xuất hiện, còn nói mình hậu đậu? Trí Thiện dằn chiếc ly xuống bên cạnh, nhớ ra rằng mình đã không còn gì để sợ hắn ta nữa, liền quả quyết:

- 300 ngàn thì 300 ngàn! Tôi lập tức trả cho anh. Sau đó... sau đó...

Tuấn Minh nhíu mày:

- 300 ngàn?

- Còn phải nói, thằng Than đã nói với tôi, nhiều nhất cũng chỉ 600!. Anh lại dám như thế mà bắt tôi làm osin phục vụ anh hơn hai tháng?!

À, giờ thì Tuấn Minh đã hiểu, rút cuộc thì tên ngốc này cũng được em trai chỉ điểm cho mà biết, thế nhưng chẳng cần đếm xỉa gì đến trọng điểm của vấn đề, tiến sáp lại phía Trí Thiện

Trí Thiện lùi một bước, hắn lại càng tiến lại gần:

- Anh.. anh định làm gì?

Ba một tiếng. Tuấn Minh liền bế thẳng người trước mặt trên tay.

Mé ơi! Lại còn là kiểu bế công chúa!

- Tôi cũng không phải con gái! Anh làm cái gì vậy!

- Chân còn đau?

Trí Thiện còn muốn giãy, Tuấn Minh đành phải mở lời:

- Dám giãy, sẽ hôn cậu.

- Hôn,,?!

Trí Thiện lắc lắc đầu, đưa tay lên bịp miệng. Tuấn Minh như thế mới thuận lợi một đường bế Trí Thiện lên lầu, trở lại phòng, nhẹ nhàng mà đặt cậu ngồi xuống giường, lật giở những vết xước trên tay Trí Thiện mà kiểm tra.

Từng cử chỉ, lại nhẹ nhàng như thế.

Bác sĩ là ngành nghề có độ stress cao nhất, và cũng là ngành nghề có quả tim sắt thép nhất, đừng nói chỉ vài đường xước rớm máu, một đoạn chân bị bầm dập kia của Trí Thiện. Máu thịt lẫn lộn cũng là cảnh mà Tuấn Minh thường xuyên gặp phải.

Thế nhưng, cảm xúc quả thực lại vô cùng rõ ràng mà khác nhau. Có chút đau lòng.

Tuấn Minh dùng tay xoa nhẹ vết bầm một bên bắp chân Trí Thiện, hỏi:

- Chỗ này còn đau lắm không?

- Xì, anh thử cà đường xem có đau không?

- Hậu đậu!

- Ý?

Trí Thiện thấy không đúng lắm.

Câu này nghe không giống giọng anh ta ngày thường lắm nè?!



Liền giãy chân ra khỏi:

- Anh tính làm gì? Không ăn được thì đạp đổ? Tối đó ăn hụt tôi rồi bữa nay lẻn tới định hại tôi sao?

Tuấn Minh bình thản ngồi lên giường, ngay bên cạnh Trí Thiện. Nhìn khuôn mặt nghiêng một góc kia, đôi môi như đang chu ra. Tuấn Minh chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Bắt lấy cằm Trí Thiện, hôn lên.

Đôi tay quàng qua vai, ép đổ xuống giường, chặt chẽ mà ôm lấy.

Trí Thiện, thật tốt quá. Em không sao.

Lời này, Tuấn Minh không nói ra, bởi đôi mắt ngốc nghếch kia khi bị hôn cứ mở lớn tới trố ra,

Tuấn Minh rời khỏi khóe môi kia một khắc, nhẹ giọng:

- Nhắm mắt...

Rồi, lại hôn lên.

Trí Thiện đại não không còn chút phản ứng gì, cứ thế, đôi mi như nghe lệnh mà nhịp xuống, khóe miệng từng chút bị cạy mở, Tuấn Minh đưa lưỡi vào trong, quét qua.

Ngọt. Nhớ. Thương. Lo Lắng.

Như thế nào đây?

Ba ngày, tên nhóc ấy không một tin nhắn, không một cuộc điện thoại, và, cũng không tới chung cư nữa.

Tuấn Minh ban đầu còn nghĩ rằng vì cái việc đáng hổ thẹn kia mà tên nhóc ngốc này ngại. Nhưng mà nói ngại, thì có vẻ không đúng lắm. Chiếu theo bản tính của Trí Thiện, sớm đã nhắn cho cậu một đàn bom thư mới đúng.

Tuấn Minh gọi điện cho bà Nguyệt, lại nhận được tin Trí Thiện bị tai nạn.

Tai nạn?

Buông rời khỏi cánh môi người trước mặt ra, Tuấn Minh mới có thể cảm nhận được rõ ràng rằng, ngay cả cái ngày Thành Khải đưa lưng về phía mình, trở ra Bắc, cũng không khó thở như nghe tới hai cái từ tai nạn kia...

Một đường buông điện thoại chạy tới đây, Chẳng quản mà lợi dụng đôi chân dài vượt qua cả hàng rào cổng.

Cậu, như thế mà lại lo lắng tới ngớ ngẩn.

Tự tay nắn tới những đường gân quan trọng, không thấy một chút đau trên gương mặt của Trí Thiện, mới yên tâm mà thở phào, mới yên tâm mà mút tới đôi môi kia.

Hổn hển, tách rời.

Trí Thiện mặt đã đỏ lan sang tới hai vành tai... Chết tiệt, rõ ràng là ghét hắn cực kỳ cực kỳ, vậy mà sao lại ngu xuẩn tới mức cùng nhắm mắt, cùng chạm lên môi hắn chứ.

Thế nhưng, hôn thế này quả là không tệ nha!

Lần thứ hai có vẻ hắn đã biết hôn hơn rồi, một chút lại để cho cậu từng ngụm thở. Khiến cậu không còn muốn tắc nghẹn như trước nữa.

Lúng túng đẩy người ra:

- Đây là tôi đòi lại nụ hôn hôm trước bị anh cướp đó!

Tuấn Minh nhìn tới vành cổ Trí Thiện cũng đã hồng, liền chẳng do dự nữa:

- Nếu đã mất công cướp, thì như vậy có ít quá không?

- Hả?

Tuấn Minh lật người, đè ép lên người Trí Thiện:

- Đã mang tiếng xấu rồi, cũng không quản nữa.

Lại là hôn. Trí Thiện bình thường cũng không thể lại sức cái tên Tuấn Minh này, chứ đừng có nói tới cậu mới vừa té xe xong nha!

Thế nên, khi bàn tay Tuấn Minh vén chiếc áo thun mỏng của cậu lên, cúi đầu xuống hai hạt đào trước ngực mà liếm lấy...

Không phải là cậu không muốn đẩy nha!

Mà chính là do cậu không còn sức nha!

Cũng không phải là cậu cảm thấy tê dại tới mê ly vì bị kích thích theo ngón tay của Tuấn Minh trên từng tấc da, mà xin nhắc lại: là do cậu không còn sức nha?!

Trí Thiện dần mơ hồ, khuôn miệng của Tuấn Minh liên tục mút lấy, day lấy một mảnh đỏ trên ngực, đôi bàn tay cũng không ngừng vuốt ve cậu em nhỏ của cậu qua lớp quần, khiến chẳng mấy chốc đã cứng dần...

- Ưm..

- Ưm....

Không xong, quả thực không xong, Tuấn Minh đã luồn tay tới trong quần của cậu tự lúc nào. Xúc cảm chân thực từ những ngón tay vân vê lên đường vành đầu khấc, ấn nhẹ lên đỉnh một chút, Trí Thiện đã gần như mê man...

- Ưm.., đã quá...

Quả thực, lực vừa muốn nhanh lại vừa muốn chậm, khiến cả người Trí Thiện cơ hồ đều muốn ngứa, muốn căng...

- Ra....A...

Trí Thiện lập tức xuất ra trên tay của Tuấn Minh, thả bàn tay đang nắm chặt trên ga giường ra, thở hổn hển.

Vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày của Tuấn Minh giờ đây cũng thay bằng đôi mắt phiếm đỏ, hơi thở bất ổn, nóng rực, vẫn phả trên ngực Trí Thiện,

Tuấn Minh đâu phải là bất lực, càng không phải một ông già, 26 tuổi, cái tuổi mà nói tới làm tình, chỉ có thể là đỉnh chứ không thể là sườn dốc.

Thế nhưng Trí Thiện tại lúc Tuấn Minh dò dẫm ngón tay tới giữa hai rãnh hông mà tìm tới hậu huyệt kia, lại muốn giãy lên:

- Tôi.. tôi.. tôi là con trai nha!

- Ừm... tôi cũng vậy.

- Anh không định làm thật đấy chứ?!

- Không- thể -dừng.

Chất giọng khàn đặc vang lên, Tuấn Minh hiện tại cũng đã não nhỏ thắng não lớn, đầu dưới thắng đầu trên. Liền thế mà đem Trí Thiện lật lại.

Dĩ nhiên là ăn sạch.

Dĩ nhiên là một mẩu cũng không chừa.

Trí Thiện khi nhận từng cú thúc vào mạnh mẽ của Tuấn Minh mà vẫn không thể tin nổi, mình lại cùng hắn đang.. đang làm tình???!

Đấy, bảo tai nạn xe là thảm khốc, cậu cũng chưa muốn ngất.

Thế nhưng cái kia của hắn quả thực là không phải của người!. Lớn đi thì thôi, còn trâu bò. Trâu bò thì thôi đi, lại còn rất khéo mà đỉnh nơi khoái hoạt, khiến cậu đã bắn tới hai lần rồi nhịn không nổi lại thêm một lần thứ ba,



Xỉu.

Chính thức, Xỉu.

- ------------

Thực ra nói thì hay lắm, cũng muốn trách mình dễ dãi nọ kia, cũng muốn ăn năn vò gối: rằng thì là mà tại sao lúc đó lại không đẩy hắn ra, vả cho hắn đôi phát. Thế nhưng mà, lúc đó thực muốn sướng tới chết, còn nghĩ được gì nữa?. Thôi kệ đi, dẫu gì cũng đâu phải là con gái, cũng chẳng có bầu được, chỗ đấy cũng chẳng có màng trinh. Sướng là được đã, bằng không cũng là có thêm ít kinh nghiệm sau này đi chiến đấu. Nhưng cái mông đau tới thế này thì quả là không nghĩ tới!!!.

Người bên cạnh dĩ nhiên là không còn.

Dám để mẹ mình bắt được chắc?!

Cậu cũng biết rõ, là hắn đã mang cậu vào phòng tắm mà tẩy rửa,

Cũng biết rõ, là hắn đã đặt cậu lại cẩn thận trên giường..

Khụ.. còn.. còn, còn bôi cái gì đó vào chỗ ấy ấy nữa.

Cậu rõ ràng chẳng phải là xỉu hẳn. Vẫn còn nhìn thấy mờ mờ, hắn trước khi đi lại còn hôn cậu, lại còn cười.

Đã đẹp trai rồi lại còn cười, làm như không ai biết mình đẹp chắc?

Đáng ghét.

Cũng chỉ là một lần XX, thế mà hắn còn phả phả vào tai mình.

Trí Thiện, rất thích em.

Đương nhiên! Trừ bỏ 6 múi cơ bụng thì ông đây cũng không kém người mẫu là bao a!,

- --------------

Tuấn Minh,

Kìm lòng?

Không, vốn dĩ không cần phải làm như vậy.

Bởi ăn trước hay ăn sau, vẫn sẽ ăn.

Nhanh hay chậm, cậu ấy vẫn sẽ là người của tôi.

Một mình tôi.

Xác nhận được tình cảm của mình rồi, xác nhận thêm luôn cả một phần hòa hợp về phương diện kia. Tuấn Minh thực sự không muốn phủ nhận một chút nào cả.

Rõ ràng, tên ngốc kia là đối với cậu có quan tâm, có cảm tình.

Soi bóng lưng vào trong gương, đều là vết cào khi đôi bàn tay nhỏ ấy bám chặt trên lưng cậu theo từng nhịp tới.

Trí Thiện, tên ngốc nhà cậu.

Miệng nói cút ra, nhưng hễ cậu ngưng lại trêu chọc, lại kéo kéo cái eo của cậu xích lại gần.

Khoác chiếc áo ngủ trên người, đặt lưng xuống dưới tấm nệm mềm êm ái.

Tuấn Minh tự mình nhìn sang chiếc gối trống bên cạnh, nhủ thầm.

Cuối cùng, cũng đã tìm được một người nằm bên cạnh mà chìm dần vào giấc ngủ.

==========

Thế nhưng, tên nhóc kia vậy mà lại trốn cậu.

Làm sao có thể không trốn?

Trí Thiện cũng không có nghĩ rằng liền một đêm lại trở thành gay. Nói cho cùng thì chẳng phải là sinh lý sao?

Sinh lý thì cùng nhau giải quyết âu cũng là lẽ thường mà. Có khác gì so với cậu cùng đám bạn xem sex rồi cùng nhau bình phẩm tuốt súng đâu.

Thế nhưng, xét cho cùng thì vẫn là không giống lắm.

Từ hôm ấy, cậu hay nghĩ về hắn.

Nói là suốt quãng thời gian qua đều làm osin thì cũng không đúng lắm. Chính là hắn đúng thực có dạy cậu tiếng anh. Dẫu chỉ là 30 phút hoặc hơn. Cậu cứ nghĩ rằng học là đè ra đánh vần từng chữ cơ. Thế nhưng cái cách dạy của hắn giờ nghĩ lại cũng không thực nhàm chán như vậy. Hắn bắt cậu viết danh sách những thứ sẽ mua ra giấy bằng tiếng anh nữa, cộng tiền dư thì hắn không đưa, nhưng nếu cộng tiền thiếu hắn sẽ bắt cậu móc tiền túi ra đập vào.Thế nên cái trình độ tính tiền bằng tiếng anh của cậu tăng hẳn một bậc kinh điển.

Còn giao tiếp. Trước đây thì ngượng lắm, vì có bao giờ nói ra miệng đâu? Trừ phi là bị giáo viên ép trong giờ học. Nhưng giờ cũng có vẻ xuôi xuôi vì hắn cũng thường nói với cậu, nếu cậu không hiểu, hắn không những không nhắc lại mà còn nhìn cậu một cách đầy khinh bỉ. Còn nếu cậu hiểu mà không trả lời lại, hắn lại bảo miệng cậu có khuyết tật.

Vậy nên cứ vô tình mà điểm số tiếng anh quả thật có sự cải thiện rõ ràng.

Nhưng cậu cũng đâu chỉ vì thế mà bị hắn bẻ thành gay.

Trí Thiện không muốn gặp là không muốn gặp!

Nghĩ tới hắn là chẳng hiểu sao lồng ngực lại còn khó chịu.

Tốt hơn hết là vẫn nên tìm một cô gái mà hẹn hò gấp đi thôi.

Thế nên, tận lực trốn hắn như trốn nợ. Tối hôm nay. Trí Thiện đã đồng ý hẹn một cô em ngon nghẻ ba vòng căng đét.

Phải nói, Trí Thiện trước giờ gái theo không thiếu, hát hay, đàn giỏi, nhìn tài tử không chịu nổi ấy chứ!. Gật đầu một phát là có người yêu ngay.

Hẹn cô gái tới quán café quen thuộc của ông chủ Sơn.

Lại làm vài động tác romantic nữa chứ. Vuốt tí keo bóng,

Ngồi trên bục mà đàn một bản tình ca acoustic ngọt ngào sở trường

....

Từng hạt mưa, rơi tí tách bên hiên nhà nàng

Lòng thầm mong một ánh mắt, thấp thoáng mong chờ

Người yêu hỡi, mãi mãi yêu nàng

Em dù biết, vẫn cứ hững hờ Mặc cho anh, đêm đêm vẫn mong, cuộc tình đôi ta...

........

=============//=============

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau